Khói bụi dần tan, Kiều Vân lúc này trông thảm hại vô cùng. Cánh tay phải nát bấy, máu thịt lẫn lộn, bất quá dần hồi phục với tốc độ có thể thấy bẳng mắt thường.

Nàng cắn răng chịu đau, không ngờ lại gặp phải kẻ mạnh như thế này, cũng may hắn đang đối chọi với thiên phạt, chứ không thì ba người cũng khó mà còn thời gian rảnh vài hơi thở thế này.

Lam Hi thấy vậy liền hỏi: “Không sao chứ?”

“Ờ… Chỉ bị thương chút thôi, một lúc nữa là khỏi. Vấn đề quan trọng giờ là phải đối phó với hắn như thế nào đã” Kiều Vân lập tức đáp lại.

Tên Thiên Đế này lực lượng hùng mạnh, hắn chỉ tùy ý vung tay đánh vài lần là ba người Kiều Vân, Ma Cao, Lam Hi đã chật vật đến cực điểm. Thực lực quả khác nhau một trời một vực.

“Đối phó kiểu gì? Lấy khả năng của hắn, ba người chúng ta hợp lực lại cũng khó lòng chống nổi”. Ma Cao nói.

Thiên Đế vừa chống thiên lôi vừa liếc cặp mắt bất thiện nhìn ba người, vận chuyển ma lực, khóe miệng nổi nụ cười lạnh: “Ba kẻ các ngươi… Đi chết được rồi”.

Lập tức từ tay hắn một chùm quang năng mạnh mẽ phóng ra, nhắm thẳng hướng đám người Kiều Vân. Chùm tia sáng này phóng cực kì nhanh, năng lượng dao động kịch liệt, uy lực hiển nhiên cường đại vô cùng.

Kiều Vân ba người minh bạch một điều, một chiêu này khó có thể tránh được, ma lực trong người gần như cạn kiệt.

Nàng cắn đôi môi đỏ mọng, hai mắt nhắm nghiền lại, trong tâm thầm nghĩ: “Có lẽ ta phải chết ở đây rồi”.

Bỗng nhiên có một giọng nói vang trong đầu Kiều Vân, chính là giọng của người thần bí xuất hiện trong tâm thần của nàng: “Sử dụng sức mạnh con mắt, sẽ giúp ngươi tránh một kiếp nạn”.

“Sử dụng? Sử dụng thế nào? Ta đã thử rất nhiều lần, nó thậm chí còn không có phản ứng”. Nàng liền quát lại.

Thanh âm ấy một lần nữa vang lên: “Tập trung toàn bộ thần thức vào con mắt phải. Thứ này muốn sử dụng sẽ phải trả một cái giá xứng đáng”.

Kiều Vân khó hiểu nói: “Trả giá? Trả như thế nào?”

“Ngươi yên tâm, sau khi sử dụng năng lực con mắt sẽ tự động lấy đi một cái giá thích hợp”.

Nàng mở hai mắt, cuộc nói chuyện vừa rồi giường như chưa bao giờ xảy ra. Thứ xuất hiện trước mắt nàng chính là chùm bạch quang hủy diệt kia.

Tin vào những gì thanh âm kia nói, nàng thả lỏng thân thể, dồn toàn bộ thần thức vào mắt phải. 

Nhìn kĩ vào trong con mắt đỏ máu kia sẽ thấy những vệt rách nhỏ li ti không ngừng bành trướng. Đột nhiên có vô số vòng tròn đỏ máu dần xuất hiện trước mặt nàng. Những vòng tròn đỏ máu này giống như trận đồ ma pháp nhưng lại có nhiều chỗ khác biệt, hoa văn kì quái xoay chuyển.

Tràng cảnh kì quái này khiến cho vô số người ngạc nhiên, ngay cả tên Thiên Đế kia cũng phải nhíu mày. Những vòng tròn này cái to cái nhỏ, liên kết với nhau bằng một tia năng lượng đỏ máu, không ngừng xoay tròn bao phủ không gian trước mặt ba người.

“Ầm, ầm…”

Chùm bạch quang va chạm với trận đồ ma pháp, phát ra dao động kịch liệt, hư không vặn vẹo, chấn động tới tận cửu thiên.

Luồng ma pháp của tên Thiên Đế kia dường như bị trận đồ ma pháp đỏ máu kia thôn phệ, quang ảnh ảm đạm dần sau đó biến mất hoàn toàn.

Trong cái nhìn kinh ngạc của toàn bộ người chứng kiến trận đấu, ngay cả Ma Cao lẫn Lam Hi đều trợn mắt há hốc mồm, Thiên Đế ngạc nhiên khẽ nhíu mày.

Không gian bắt đầu biến dạng, từ trận đồ đỏ máu kia bắt đầu xoay chuyển ngược lại, vô số tia sáng lan tỏa trong trận đồ, một chùm bạch quang bắt ra, oanh kích hướng Thiên Đế.

Chùm sáng bắn tới, giống hệt với chùm sáng vừa nãy Thiên Đế dùng để hạ sát ba người, chỉ là uy lực có vẻ cường đại hơn trước mấy lần, tốc độ nhanh gấp bội, sánh ngang với quang tốc. Không gian đã không ổn định lại nứt toác thành các hố đen ngòm sâu không thấy đáy trông vô cùng đáng sợ.

Uỳnh!

Tên Thiên Đế kia bày ra biểu cảm hoảng hốt, vội thúc đẩy ma lực chống đỡ đòn tấn công. Chùm năng lượng này không ngừng phát ra tiếng nổ ầm ầm, thiên địa biến sắc.

Tách… tách…

Bạch cầu bao quanh Thiên Đế đồng thời chịu hai lực lượng của thiên lôi và chùm bạch quang, rốt cục cũng không chịu nổi, xuất hiện những vết nứt vỡ.

Ầm! Ầm!

Năng lượng điên cuồng va chạm, quang cầu bảo hộ tên Thiên Đế trực tiếp vỡ nát. Thiên lôi cùng chùm bạch quang thuận thế đánh đến.

Đoàng!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng, kình lực trực tiếp chấn bay toàn bộ ma pháp sư đến xem náo nhiệt. Ai nấy sắc mặt đều trắng bệnh, có kẻ không chịu được trực tiếp phun máu, xem ra thụ thương rất nặng.

Mà Kiều Vân lúc này vô cùng thảm hại, mặt tái nhợt đi, khóe miệng có một tia máu. Sử dụng năng lực con mắt vừa rồi tiêu tán toàn bộ chút ma lực còn lại trong người nàng, đồng thời tinh thần lực cũng kiệt quệ, nàng chỉ hi vọng lúc này tên Thiên Đế kia có thể thụ thương nặng để chạy trốn, hoặc chết đi thì càng tốt.

Khói bụi dần tiêu tan, một thân ảnh chầm chậm lộ diện. Thiên Đế lúc này trông vô cùng kinh khủng, không hề còn phong thái ung dung cao cao tại thượng như lúc trước. Cả nửa người bên trái hóa thành tro bụi, nội tạng xương trắng lộ hết cả, máu chảy đầm đìa. Năm đôi cánh đằng sau bị thiêu rụi hơn nửa, miệng phun một đống máu, tròng mắt như lồi da y hệt như ác quỷ, tóc tai rối mù, trợn trừng nhìn Kiều Vân.

Tràng cảnh khủng khiếp này khiến ba người kinh hoàng. Không phải bởi hắn thảm hại vậy, mà là hắn vẫn chưa chết. 

Oanh!

Thiên lôi tiếp tục bổ xuống, hắn liền vung tay trực tiếp đánh tan thiên lôi. Sát khí tỏa ngùn ngụt khiến không gian lạnh đi vài phần: “Bọn sinh vật thấp kém! CHỊU CHẾT ĐI!’’

Thiên Đế lúc này khó giữ nổi bình, hắn liền vận chuyển ma lực chữa thương, đồng thời xuất ma lực. Một luồng ma nguyên tố bạch sắc khủng bố phóng đến, nhằm hướng ba người Kiều Vân.

Nàng hiện tại không thể làm gì khác, cắn môi đến bật máu, tay siết chặt lại, thân hình khẽ run. Đây là lần đầu tiên nàng thê thảm như vậy, chẳng những không trả thù được cho Thiên Tuyết Linh, mà còn làm liên lụy tới người khác chịu chết cùng.

Chợt trước mặt Kiều Vân, Ma Cao, Lam Hi không gian vặn vẹo, xoay thành hình tròn, không ngừng nổ ra những tiếng sấm. Đòn đánh giáng thẳng vào trong lỗ đen đó, một tiếng nổ kinh thiên động địa một lần nữa vang lên, xem ra không gian bên trong đó bị chấn động kịch liệt.

Bỗng nhiên xuất hiện hai thân ảnh đạp gió bay đến, là Hồ Ngân và nữ tử hội trưởng hội Tiên Vỹ, hai tay không ngừng kết ấn, sắc mặt dần tái nhợt.

“Các người làm gì vậy? Quay lại mau!” Kiều Vân cố sức hét to. Đống kiến thức trong đầu nàng không phải vô dụng, đó là ma trận không gian, giúp cho người đi vào trong đó có thể nháy mắt dịch chuyển cả ngàn vạn dặm, nhưng cần ma lực rất lớn để thực hiện.

“Hội trưởng ngài…” Ma Cao giọng hơi run, sắc mặt kịch biến. Bọn họ sớm đã hồn lìa khỏi xác, ma lực không còn. Mà để duy trì thứ này cần ma lực vô cùng lớn, dĩ nhiên năng lượng họ dùng là… hồn lực!

Hồn lực là năng lượng linh hồn của con người. Sau khi chết đi, linh hồn người ta thường đến Hoàng tuyền, chuyển kiếp luân hồi. Thế nhưng một số cường giả lại khác. Họ dùng một vài biện pháp đặc thù biến linh hồn thành hồn thể, thế nên mới không chịu sự tác động của luân hồi. 

Chỉ cần không ngừng tích lũy hồn lực thành một hồn thể hoàn hảo, sau đó có thể đoạt xá chuyển sinh. Bất quá thủ đoạn này vô cùng khó thực hiện, bởi độ rủi ro của nó quá cao, không cẩn thận linh hồn có thể trực tiếp tan biến, hóa vào hư vô.

“Không cần nói nhiều, các người phải còn sống”. Nữ tử hội trưởng tóc vàng kia quát lớn, mặc cho ba người Ma Cao, Kiều Vân kêu gọi thế nào, họ vẫn nhất thiết không nghe theo.

Lỗ đen không ngừng vặn xoắn, một cỗ lực hút bánh trướng, hút ba người Kiều Vân vào. Cho dù họ phản ứng, chống đối ra sao cũng không ngăn cản nổi.

Thiên Đế nhìn một màn này liền tức dận nổi gân xanh, gào thét: “Muốn chạy! Đâu có dễ thế!”

Rồi hắn đánh thêm một đòn cực mạnh khác, một đoàn bạch cầu phóng đến, uy lực thập phần cường đại.

Mắt thấy thân ảnh Hồ Ngân dần dần mờ nhạt, Kiều Vân lúc này đau khổ vô cùng. Lần đầu tiên là Vương Lộ Phi, rồi đến Thiên Tuyết Linh, bây giờ lại là Hồ Ngân hi sinh để bảo vệ nàng. Thực lực mạnh thì sao chứ? Không bảo vệ được những người quan trọng bên mình thì dù mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ là đồ bỏ đi. Trường sinh bất tử thì sao? Cũng chỉ suốt đời sống trong cô độc.

Gương mặt già nua của Ma Cao lúc này nước mắt đầm đìa, các nếp nhăn xô lại với nhau khiến gương mặt lão đã già nay càng già thêm.

Hồ Ngân, nữ tử hội trưởng tóc vàng thân ảnh đã mờ nhạt, thậm chí có thể nhìn xuyên qua, dường như sắp tan biến đang lơ lửng trên không, nhìn chăm chăm vào công kích đáng sợ lao tới. Công kích đó tỏa áp lực khủng khiếp vô cùng, ngay cả Kiều Vân ở bên trong hố đen nhìn ra cũng phải biến sắc.

Ma Cao, Lam Hi định xông ra nhưng không thể nhúc nhích nổi, không gian xung quanh đông cứng lại, sau đó miệng lỗ đen dần thu nhỏ.

“Không…”

Công kích mạnh mẽ phóng đến, Hồ Ngân, nữ tử tóc vàng chỉ cười nhẹ, khóe mi còn vương chút lệ nhòa.

Trong không gian lỗ đen, Kiều Vân, Ma Cao nhìn cảnh tượng xảy ra mà hai mắt đỏ quạnh, hét lên những tiếng đầy đau khổ, oán độc.

Không gian lỗ đen thu nhỏ dần, rồi tiêu biến như không có gì xảy ra, thân ảnh Hồ Ngân và nữ tử tóc vàng cũng tiêu tan mất, linh hồn không còn, biến mất trong hư không. Đòn đánh của tên Thiên Đế kia bị chút tàn hồn cuối cùng của hai người ngăn cảnh, nếu không nguy cơ cả tinh cầu này sẽ vỡ nát.

Tên Thiên Đế kia thấy vậy gầm lên vang vọng trời, bỗng có những vệt sáng bao quanh hắn.

“Không thể nào? Đã phải trở về rồi ư? Ta không can tâm… a”.

Hắn gầm gừ một hồi, sau đó hóa thành luồng sáng đâm thẳng lên bầu trời, trực tiếp biến mất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương