Thiếu Nữ Xuyên Không! Một Thân Phận Mới
-
Chương 65: Vĩnh biệt ngàn thu
Tên nam tử tuấn tú kia tiếp tục giơ tay lên, quang cầu tích tụ, định tiếp tục tung thêm một đòn đánh nữa. Bỗng nhiên từ đâu có tám lão giả bay ra, những lão nhân này đầu tóc bạc phơ, mày kiếm, râu cũng bạc, mắt híp lại, làn da hơi nhăn. Một trong số đó nói, thanh âm lanh lảnh: “Tiểu hữu này, ngươi ra tay thế là quá đủ rồi. Ngươi có thể lấy điểm của họ và rời đi, hà tất còn định ra tay sát nhân”
“Xin lỗi xin lỗi, để ta nói đã”. Nam tử đó mắt hơi híp lại, sau đó trừng mắt, cười điên cuồng: “MƠ ĐI! CÁC NGƯƠI CÓ THỂ CHẾT CHUNG RỒI”.
Giọng cười ha hả giống như một tên điên cuồng sát, tên nam tử vung tay, hất quả cầu bạch sắc vào đám lão nhân. Bốn tên đằng sau cũng cười cợt, rồi vận chuyển ma lực quang năng, tấn công các lão giả đang vây quanh.
Tám lão nhân này sắc mặt hơi biến đổi, thực lực của đám này cũng phải là Đại Hiền Triết, mà so với đám lão nhân này cũng chỉ là Hiền Triết đỉnh phong, huống chi chúng còn là ma pháp sư quang hệ. Biết khó có thể ngăn lại được, mỗi người đều xuất ra ma khí, đồng thời ma lực được phát động.
Tám người vây công, liên tiếp rơi vào thế hạ phong, có vài người sắc mặt trắng bệch, khóe miệng đã rỉ máu, còn đám thiếu niên kia thoạt nhìn vừa ra vẻ cười cợt vừa tấn công. Dường như bọn chúng muốn chơi đùa với năm người thì phải, điều này tám lão nhân cũng nhận ra, tức giận không thôi.
Chuyện này xảy ra gây một trường phong ba không nhỏ, nhiều lão quái cũng đã nhận ra. Tám người kia thuộc cường giả hàng đầu ẩn tu, thực lực kém nhất là Hiền Triết trung kỳ, bị năm thiếu niên ngang nhiên chơi đùa. Mà năm thiếu niên ấy, mang huy hiệu của Hoàng gia hội.
Rất nhiều người không thể hiểu nổi, hoàng gia hội đã có kẻ mạnh như thế này từ bao giờ, như vậy chiến thắng chắc trong tay họ rồi.
Mà Kiều Vân cùng Ma Cao lúc này, đang điên cuồng cưỡng ép lão trọng tài. Kiều Vân tức giận, ánh mắt sắc như dao, tỏa sát khí ngùn ngụt, miệng quát: “Mau! Mở truyền tống trận! Nhanh lên! Linh nhi cùng mọi người tính mạng đang bị đe dọa”.
Ma hội trưởng cũng nhìn hắn, nộ khí bừng bừng, trên mặt thoáng qua một tia lo lắng.
Liên tục bị hai siêu cấp cường giả nhìn chằm chằm, đồng thời còn bị nén ép, lão trọng tài tuy đạt đến Paladin đỉnh phong nhưng cũng phải lạnh sống lưng, mồ hôi ướt đẫm áo. Lão ta lắp bắp: “Truyền… truyền tống trận… sáu tiếng nữa mới xài được”.
“Còn cái khác không?”
“Hết rồi, làm truyền tống trận rất mất thời gian và công sức nên… chỉ có nhiêu đó thôi”. Lão ta đáp.
“Hừ! Đúng là vô dụng!” Ma Cao hừ lạnh khinh thường. Kiều Vân lại hỏi tiếp: “Vậy cái khu rừng đó ở đâu? Khai ra mau!”
Lão ta chỉ về hướng tây nam, nói: “Ở hướng tây nam cách đây một trăm bảy mươi km”.
Kiều Vân không nói gì cả, tâm ý khẽ động, đôi cánh đen xuất hiện khuấy đảo cả quảng trường, lướt gió bay đo. Ma Cao niệm chú ngữ, cũng mau chóng bay theo Kiều Vân. Tốc độ hai người nhanh như điện xẹt, thoáng chốc đã biến mất, tất cả người ở đây đều khiếp sợ không thôi, ai cũng tự hỏi: “Rốt cục cô ta là cái thứ gì vậy?”
Tám lão nhân đã bại trận, tuy rằng chưa chết nhưng cũng bị thương nặng, mau chóng đào tẩu bốn phương tám hướng, mặc kệ mười người trẻ tuổi đang sống dở chết dở bên dưới.
Bay từ xa, Kiều Vân nhìn thấy năm người kia đang vây quanh Thiên Tuyết Linh bị trọng thương. Nàng vô cùng nóng vội, đan xen lo lắng, nhưng tốc độ không thể nhanh thêm được nữa.
Tất cả những thứ diễn ra đều thu hết vào tầm mắt Kiều Vân, tên nam tử tuấn mỹ cười một cách độc ác, tay phải hắn bao bọc luồng bạch quang mãnh liệt vô cùng.
“Phập”. Cánh tay phải của hắn đâm xuyên qua ngực Thiên Tuyết Linh, ngay tại vị trí trái tim.Thiên Tuyết Linh cắn răng, phun ra một ngụm máu. Hắn từ từ rút tay ra khỏi, trên cánh tay đầy máu là một trái tim người. Trái tim này không đỏ rực như người thường, mà một bên màu đen một bên màu trắng. Bên màu đen thì u ám lạnh lẽo còn bên màu trắng tỏa bạch quang thánh khiết, miệng lẩm bẩm: “Đây là thứ ngài ấy cần sao?”
“KHÔNG…” Kiều Vân đau khổ hét lớn. Nàng biết mình đến nơi đã quá muộn rồi. Bản thể hiện ra, đôi cánh đen dài mười mấy mét, tay, chân mọc vảy gai, mái tóc đỏ rực bay loạn xạ, con mắt kì quái cũng xuất hiện, sức mạnh bùng phát đến cực điểm. Sức mạnh khủng khiếp chấn động thiên địa, mạnh đến nỗi không gian thủy tinh cầu bao quanh toàn bộ bị vỡ nát, không ai biết chuyện gì xảy ra, trông nàng hiện tại hệt như Ma Đế tái xuất.
Nàng lao đến, sức mạnh nguyên tố Hỏa, Mộc, Thủy, Quang, Ám dao động kịch liệt, đẩy cao đến cực điểm. Bọn người kia sợ hãi trước thực lực của Kiều Vân: “Thiên… Thiên Hoàng… Sao lại có kẻ Thiên Hoàng ở đây?”
Tên nam tử tuấn mĩ hừ lạnh, hắn nắm lấy cổ áo Thiên Tuyết Linh, ném chỗ Kiều Vân. Nàng bỗng nhiên triệt tiêu sức mạnh, ma lực bùng phát triệt tiêu khiến nàng bị nội thương nghiêm trọng, nhưng không bằng nỗi đau xót hiện tại của nàng.
Chộp lấy thân thể nhỏ nhắn yếu nhược của Thiên Tuyết Linh đang rơi xuống, gương mặt nữ hài này không chút huyết sắc, y phục trắng tinh giờ thấm đầy máu tươi. Máu từ miệng vẫn liên tục trào ra, trên ngực có một lỗ thủng lớn khiến ai nấy nhìn vào đều sợ hãi.
Ma Cao khẽ quay ra chỗ khác, không dám chứng kiến một khoảng bi thương này. Lão bắt đầu tìm kiếm các hội viên của mình.
Huyết lệ từ con mắt kì quái rơi xuống, lăn dài trên má, nàng khụy người, đau khổ nói: “Linh nhi. Là lỗi của ta! Ta không đến kịp để cứu con, còn lừa dối con! Ta…”
Nói đến đây, cánh tay nhỏ của Thiên Tuyết Linh run rẩy, vuốt lấy khuôn mặt kiều diễm đẫm lệ của Kiều Vân, môi mấp máy một cách khổ sở: “Đừng lo, mẹ không sai… con… biết cả rồi… là tại con… mới đúng”.
Vừa nói xong, Thiên Tuyết Linh ho ra một bụm máu, thân thể run rẩy liên hồi. Kiều Vân vội vã cắn môi, máu từ môi chảy rơi vào miệng Thiên Tuyết Linh, những vết thương được hồi phục với tốc độ thấy được bằng mắt, nhưng trái tim đã mất, không thể tái tạo lại, việc nàng làm chỉ có thể giúp Thiên Tuyết Linh trụ thêm một lúc nữa thôi.
“Đừng nói nữa! Bây giờ ta sẽ lấy tại trái tim cho con, con sẽ hồi phục ngay thôi”. Kiều Vân vừa nói, ánh mắt thất thần, vô tận sát khí ngùn ngụt khắp cả bầu trời.
“Vô ích thôi… mẹ đừng quá đau buồn… A… mẹ bị thương rồi… miệng của mẹ, mắt của mẹ… chảy máu kìa”.
Nhìn gương mặt trắng bệch tiều tụy, ngây ngô như tờ giấy trắng của Thiên Tuyết Linh, trong lòng nàng đau như cắt: “Tại sao…”
“Thiên sứ bọn con… một khi mất đi trái tim… linh hồn và thể xác… sẽ tiêu tan cùng thiên địa…”
“Không… đó không phải sự thật… đừng lừa ta… Ta sẽ lấy lại… lấy lại… rồi con sẽ trở thành tiểu cô nương hoạt bát như thường ngày”.
“Mặc dù mẹ không phải… mẹ ruột… nhưng… cảm ơn mẹ… nhiều lắm. Từ nhỏ đến lớn… con sống trong… sự truy sát của… thiên thần,… chưa bao giờ… vui vẻ khi đi… bên cạnh mẹ. Sau khi cha mẹ ruột… mất đi… con thống khổ vô cùng, chỉ còn mỗi… mẹ thôi. Dù sao… cả đời này… con mãn nguyện lắm rồi”.
“Đừng nói gì nữa… đừng…” Mắt nhìn thấy thân thể Thiên Tuyết Linh dần dần mờ nhạt, tiêu tan. Kiều Vân cảm thấy đau đớn như hàng vạn cây kim đâm vào ruột gan nàng, đôi mắt nhạt nhòa trong huyết lệ.
“Ôi thật đẹp… mẹ nhìn kìa… con thấy muôn vàn ánh sao, thấy… thảo mộc vẫy gọi… Thật đẹp a! Buồn ngủ quá…” Hai mắt Thiên Tuyết Linh từ từ nhắm lại, nhoẻn miệng cười hình vòng cung, tựa như một tiên tử dễ thương đang mơ một giấc mơ tuyệt đẹp trong giấc mộng.
“Linh nhi! Tỉnh lại đi! Này… không…”
Kiều Vân điên cuồng hô hoán, nhưng thân thể Thiên Tuyết Linh đã lạnh dần, từ từ tan thành vô số điểm sáng lấp lánh hòa vào không khí. Trông đẹp đẽ mà thê lương vô cùng.
Thiên Tuyết Linh tĩnh lặng nằm trong lòng Kiều Vân, thân thể tan biến, thần thái thanh thản như không còn gì hối tiếc. Nàng gắng sức ôm Tuyết Linh thật chặt, nhưng hài nữ này đã sớm tan rã, chỉ còn vô số điểm sáng lấp lánh từ hai bàn tay nàng bay lên trời.
Nam tử tuấn mĩ vừa ra tay hạ sát Thiên Tuyết Linh lớn tiếng trêu chọc: “Ôi chà chà. Mẹ con chia tay nhau, thật bi thảm quá đi thôi”.
Kiều Vân tóc rủ xuống, trầm mặc một lúc, sau đó ngẩng cao đầu, hai mắt trợn trừng, miệng cười ghê rợn, sát khí lạnh lẽo, thanh âm khàn khàn: “Ngươi… tất cả các ngươi… kẻ nào liên quan đến cái chết của Linh nhi, dù trực tiếp hay gián tiếp…ĐỀU PHẢI CHẾT!”
Dứt lời, nàng vung hai tay, hai luồng sáng một đen một sáng bắn thẳng vào năm người đang đứng trước mặt, phát ra uy lực cường đại.
Năm người kia vội vàng thúc dục ma pháp hộ thể, xuất ra ma khí chống đỡ. Tuy nhiên tất cả đều vô hiệu, xuyên thủng cả năm người. Lúc bọn chúng nổ tung, thấy năm đạo bạch quang bay thẳng lên trời cao, một cỗ khí tức thần thánh mạnh mẽ tràn từ không trung lan tỏa xuống dưới.
Năm kẻ này đều là Thiên sứ bốn cánh, hào quang chói lóa trông thánh khiết vô cùng. Tuy rằng bọn chúng chạy kịp thời, nhưng vẫn bị thương ở cánh, lông vũ trắng muốt tung tóe.
“Bọn các ngươi… đoạt xá người thường…” Kiều Vân nhìn bọn chúng với ánh mắt khinh thường xen lẫn phẫn nộ. Đây là thiên sứ thánh khiết mà con người tôn thờ từ trước tới nay sao? Một bọn độc ác vô nhân tính, chứ thiên sứ nỗi gì.
Nữ tử xinh đẹp đứng sau cười ha hả, thanh âm dễ nghe nhưng lọt vào tai Kiều Vân thì đáng ghét vô cùng. Nữ tử đó liền nói: “Hừ! Đoạt xá thì sao? Cái thứ sinh vật thấp hèn mà cũng dám so đo với thiên thần cao quý chúng ta. Lúc ta đưa ra đề nghị sẽ có cách làm chúng mạnh hơn gấp bội. Chúng lập tức tin răm rắp, không thể biết được rằng đã trở thành thế thân chết thay cho bọn ra chứ. Ha ha”.
“Xin lỗi xin lỗi, để ta nói đã”. Nam tử đó mắt hơi híp lại, sau đó trừng mắt, cười điên cuồng: “MƠ ĐI! CÁC NGƯƠI CÓ THỂ CHẾT CHUNG RỒI”.
Giọng cười ha hả giống như một tên điên cuồng sát, tên nam tử vung tay, hất quả cầu bạch sắc vào đám lão nhân. Bốn tên đằng sau cũng cười cợt, rồi vận chuyển ma lực quang năng, tấn công các lão giả đang vây quanh.
Tám lão nhân này sắc mặt hơi biến đổi, thực lực của đám này cũng phải là Đại Hiền Triết, mà so với đám lão nhân này cũng chỉ là Hiền Triết đỉnh phong, huống chi chúng còn là ma pháp sư quang hệ. Biết khó có thể ngăn lại được, mỗi người đều xuất ra ma khí, đồng thời ma lực được phát động.
Tám người vây công, liên tiếp rơi vào thế hạ phong, có vài người sắc mặt trắng bệch, khóe miệng đã rỉ máu, còn đám thiếu niên kia thoạt nhìn vừa ra vẻ cười cợt vừa tấn công. Dường như bọn chúng muốn chơi đùa với năm người thì phải, điều này tám lão nhân cũng nhận ra, tức giận không thôi.
Chuyện này xảy ra gây một trường phong ba không nhỏ, nhiều lão quái cũng đã nhận ra. Tám người kia thuộc cường giả hàng đầu ẩn tu, thực lực kém nhất là Hiền Triết trung kỳ, bị năm thiếu niên ngang nhiên chơi đùa. Mà năm thiếu niên ấy, mang huy hiệu của Hoàng gia hội.
Rất nhiều người không thể hiểu nổi, hoàng gia hội đã có kẻ mạnh như thế này từ bao giờ, như vậy chiến thắng chắc trong tay họ rồi.
Mà Kiều Vân cùng Ma Cao lúc này, đang điên cuồng cưỡng ép lão trọng tài. Kiều Vân tức giận, ánh mắt sắc như dao, tỏa sát khí ngùn ngụt, miệng quát: “Mau! Mở truyền tống trận! Nhanh lên! Linh nhi cùng mọi người tính mạng đang bị đe dọa”.
Ma hội trưởng cũng nhìn hắn, nộ khí bừng bừng, trên mặt thoáng qua một tia lo lắng.
Liên tục bị hai siêu cấp cường giả nhìn chằm chằm, đồng thời còn bị nén ép, lão trọng tài tuy đạt đến Paladin đỉnh phong nhưng cũng phải lạnh sống lưng, mồ hôi ướt đẫm áo. Lão ta lắp bắp: “Truyền… truyền tống trận… sáu tiếng nữa mới xài được”.
“Còn cái khác không?”
“Hết rồi, làm truyền tống trận rất mất thời gian và công sức nên… chỉ có nhiêu đó thôi”. Lão ta đáp.
“Hừ! Đúng là vô dụng!” Ma Cao hừ lạnh khinh thường. Kiều Vân lại hỏi tiếp: “Vậy cái khu rừng đó ở đâu? Khai ra mau!”
Lão ta chỉ về hướng tây nam, nói: “Ở hướng tây nam cách đây một trăm bảy mươi km”.
Kiều Vân không nói gì cả, tâm ý khẽ động, đôi cánh đen xuất hiện khuấy đảo cả quảng trường, lướt gió bay đo. Ma Cao niệm chú ngữ, cũng mau chóng bay theo Kiều Vân. Tốc độ hai người nhanh như điện xẹt, thoáng chốc đã biến mất, tất cả người ở đây đều khiếp sợ không thôi, ai cũng tự hỏi: “Rốt cục cô ta là cái thứ gì vậy?”
Tám lão nhân đã bại trận, tuy rằng chưa chết nhưng cũng bị thương nặng, mau chóng đào tẩu bốn phương tám hướng, mặc kệ mười người trẻ tuổi đang sống dở chết dở bên dưới.
Bay từ xa, Kiều Vân nhìn thấy năm người kia đang vây quanh Thiên Tuyết Linh bị trọng thương. Nàng vô cùng nóng vội, đan xen lo lắng, nhưng tốc độ không thể nhanh thêm được nữa.
Tất cả những thứ diễn ra đều thu hết vào tầm mắt Kiều Vân, tên nam tử tuấn mỹ cười một cách độc ác, tay phải hắn bao bọc luồng bạch quang mãnh liệt vô cùng.
“Phập”. Cánh tay phải của hắn đâm xuyên qua ngực Thiên Tuyết Linh, ngay tại vị trí trái tim.Thiên Tuyết Linh cắn răng, phun ra một ngụm máu. Hắn từ từ rút tay ra khỏi, trên cánh tay đầy máu là một trái tim người. Trái tim này không đỏ rực như người thường, mà một bên màu đen một bên màu trắng. Bên màu đen thì u ám lạnh lẽo còn bên màu trắng tỏa bạch quang thánh khiết, miệng lẩm bẩm: “Đây là thứ ngài ấy cần sao?”
“KHÔNG…” Kiều Vân đau khổ hét lớn. Nàng biết mình đến nơi đã quá muộn rồi. Bản thể hiện ra, đôi cánh đen dài mười mấy mét, tay, chân mọc vảy gai, mái tóc đỏ rực bay loạn xạ, con mắt kì quái cũng xuất hiện, sức mạnh bùng phát đến cực điểm. Sức mạnh khủng khiếp chấn động thiên địa, mạnh đến nỗi không gian thủy tinh cầu bao quanh toàn bộ bị vỡ nát, không ai biết chuyện gì xảy ra, trông nàng hiện tại hệt như Ma Đế tái xuất.
Nàng lao đến, sức mạnh nguyên tố Hỏa, Mộc, Thủy, Quang, Ám dao động kịch liệt, đẩy cao đến cực điểm. Bọn người kia sợ hãi trước thực lực của Kiều Vân: “Thiên… Thiên Hoàng… Sao lại có kẻ Thiên Hoàng ở đây?”
Tên nam tử tuấn mĩ hừ lạnh, hắn nắm lấy cổ áo Thiên Tuyết Linh, ném chỗ Kiều Vân. Nàng bỗng nhiên triệt tiêu sức mạnh, ma lực bùng phát triệt tiêu khiến nàng bị nội thương nghiêm trọng, nhưng không bằng nỗi đau xót hiện tại của nàng.
Chộp lấy thân thể nhỏ nhắn yếu nhược của Thiên Tuyết Linh đang rơi xuống, gương mặt nữ hài này không chút huyết sắc, y phục trắng tinh giờ thấm đầy máu tươi. Máu từ miệng vẫn liên tục trào ra, trên ngực có một lỗ thủng lớn khiến ai nấy nhìn vào đều sợ hãi.
Ma Cao khẽ quay ra chỗ khác, không dám chứng kiến một khoảng bi thương này. Lão bắt đầu tìm kiếm các hội viên của mình.
Huyết lệ từ con mắt kì quái rơi xuống, lăn dài trên má, nàng khụy người, đau khổ nói: “Linh nhi. Là lỗi của ta! Ta không đến kịp để cứu con, còn lừa dối con! Ta…”
Nói đến đây, cánh tay nhỏ của Thiên Tuyết Linh run rẩy, vuốt lấy khuôn mặt kiều diễm đẫm lệ của Kiều Vân, môi mấp máy một cách khổ sở: “Đừng lo, mẹ không sai… con… biết cả rồi… là tại con… mới đúng”.
Vừa nói xong, Thiên Tuyết Linh ho ra một bụm máu, thân thể run rẩy liên hồi. Kiều Vân vội vã cắn môi, máu từ môi chảy rơi vào miệng Thiên Tuyết Linh, những vết thương được hồi phục với tốc độ thấy được bằng mắt, nhưng trái tim đã mất, không thể tái tạo lại, việc nàng làm chỉ có thể giúp Thiên Tuyết Linh trụ thêm một lúc nữa thôi.
“Đừng nói nữa! Bây giờ ta sẽ lấy tại trái tim cho con, con sẽ hồi phục ngay thôi”. Kiều Vân vừa nói, ánh mắt thất thần, vô tận sát khí ngùn ngụt khắp cả bầu trời.
“Vô ích thôi… mẹ đừng quá đau buồn… A… mẹ bị thương rồi… miệng của mẹ, mắt của mẹ… chảy máu kìa”.
Nhìn gương mặt trắng bệch tiều tụy, ngây ngô như tờ giấy trắng của Thiên Tuyết Linh, trong lòng nàng đau như cắt: “Tại sao…”
“Thiên sứ bọn con… một khi mất đi trái tim… linh hồn và thể xác… sẽ tiêu tan cùng thiên địa…”
“Không… đó không phải sự thật… đừng lừa ta… Ta sẽ lấy lại… lấy lại… rồi con sẽ trở thành tiểu cô nương hoạt bát như thường ngày”.
“Mặc dù mẹ không phải… mẹ ruột… nhưng… cảm ơn mẹ… nhiều lắm. Từ nhỏ đến lớn… con sống trong… sự truy sát của… thiên thần,… chưa bao giờ… vui vẻ khi đi… bên cạnh mẹ. Sau khi cha mẹ ruột… mất đi… con thống khổ vô cùng, chỉ còn mỗi… mẹ thôi. Dù sao… cả đời này… con mãn nguyện lắm rồi”.
“Đừng nói gì nữa… đừng…” Mắt nhìn thấy thân thể Thiên Tuyết Linh dần dần mờ nhạt, tiêu tan. Kiều Vân cảm thấy đau đớn như hàng vạn cây kim đâm vào ruột gan nàng, đôi mắt nhạt nhòa trong huyết lệ.
“Ôi thật đẹp… mẹ nhìn kìa… con thấy muôn vàn ánh sao, thấy… thảo mộc vẫy gọi… Thật đẹp a! Buồn ngủ quá…” Hai mắt Thiên Tuyết Linh từ từ nhắm lại, nhoẻn miệng cười hình vòng cung, tựa như một tiên tử dễ thương đang mơ một giấc mơ tuyệt đẹp trong giấc mộng.
“Linh nhi! Tỉnh lại đi! Này… không…”
Kiều Vân điên cuồng hô hoán, nhưng thân thể Thiên Tuyết Linh đã lạnh dần, từ từ tan thành vô số điểm sáng lấp lánh hòa vào không khí. Trông đẹp đẽ mà thê lương vô cùng.
Thiên Tuyết Linh tĩnh lặng nằm trong lòng Kiều Vân, thân thể tan biến, thần thái thanh thản như không còn gì hối tiếc. Nàng gắng sức ôm Tuyết Linh thật chặt, nhưng hài nữ này đã sớm tan rã, chỉ còn vô số điểm sáng lấp lánh từ hai bàn tay nàng bay lên trời.
Nam tử tuấn mĩ vừa ra tay hạ sát Thiên Tuyết Linh lớn tiếng trêu chọc: “Ôi chà chà. Mẹ con chia tay nhau, thật bi thảm quá đi thôi”.
Kiều Vân tóc rủ xuống, trầm mặc một lúc, sau đó ngẩng cao đầu, hai mắt trợn trừng, miệng cười ghê rợn, sát khí lạnh lẽo, thanh âm khàn khàn: “Ngươi… tất cả các ngươi… kẻ nào liên quan đến cái chết của Linh nhi, dù trực tiếp hay gián tiếp…ĐỀU PHẢI CHẾT!”
Dứt lời, nàng vung hai tay, hai luồng sáng một đen một sáng bắn thẳng vào năm người đang đứng trước mặt, phát ra uy lực cường đại.
Năm người kia vội vàng thúc dục ma pháp hộ thể, xuất ra ma khí chống đỡ. Tuy nhiên tất cả đều vô hiệu, xuyên thủng cả năm người. Lúc bọn chúng nổ tung, thấy năm đạo bạch quang bay thẳng lên trời cao, một cỗ khí tức thần thánh mạnh mẽ tràn từ không trung lan tỏa xuống dưới.
Năm kẻ này đều là Thiên sứ bốn cánh, hào quang chói lóa trông thánh khiết vô cùng. Tuy rằng bọn chúng chạy kịp thời, nhưng vẫn bị thương ở cánh, lông vũ trắng muốt tung tóe.
“Bọn các ngươi… đoạt xá người thường…” Kiều Vân nhìn bọn chúng với ánh mắt khinh thường xen lẫn phẫn nộ. Đây là thiên sứ thánh khiết mà con người tôn thờ từ trước tới nay sao? Một bọn độc ác vô nhân tính, chứ thiên sứ nỗi gì.
Nữ tử xinh đẹp đứng sau cười ha hả, thanh âm dễ nghe nhưng lọt vào tai Kiều Vân thì đáng ghét vô cùng. Nữ tử đó liền nói: “Hừ! Đoạt xá thì sao? Cái thứ sinh vật thấp hèn mà cũng dám so đo với thiên thần cao quý chúng ta. Lúc ta đưa ra đề nghị sẽ có cách làm chúng mạnh hơn gấp bội. Chúng lập tức tin răm rắp, không thể biết được rằng đã trở thành thế thân chết thay cho bọn ra chứ. Ha ha”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook