Thiếu Nữ Xuyên Không! Một Thân Phận Mới
-
Chương 5
Sau khi bước vào, người phụ nữ cười cười, nói: "Ta tên Thanh Hằng, mẹ của Tiểu Nguyệt, hai tiểu cô nương vào đi, để ta chuẩn bị bữa tối".
Kiều Vân gãi đầu: "Ngại quá, đã được ở nhờ còn khiến nương vất vả nấu nướng đãi thì thật không phải. Nương cùng với Nguyệt nghỉ ngơi đi, sẵn bắt được mấy con cá cùng ít gia vị, để ta nướng mời mọi người ăn".
"Ngươi biết nấu ăn sao"? Phụ nhân quay sang hỏi. trên mặt thoáng qua một tia nghi ngờ.Sự nghi ngờ của bà cũng có lí, làm sao một đứa trẻ 6 tuổi có thể nấu ăn, bắt cá và biết hái gia vị cơ chứ.
Nàng biết rõ điều ấy, đáp: "Trông thế này thôi chứ ta 17 tuổi rồi đấy, tại cái hình dáng này bẩm sinh đã thế rồi".
Nhìn thoáng qua đôi mắt kiên định của Kiều Vân, phụ nhân biết chắc rằng đó không phải nói dối, nói: "Vậy được, ngươi làm thử cho ta xem đi".
Kiều Vân cũng gật đầu chào, liền chạy ra ngoài vơ đống củi, nhóm lửa. Sau đó lấy đống cá trong hũ đất đã được rửa sạch sẽ, dùng dao trong bếp đánh vảy, lấy ruột cá ra, rồi rạch ba bốn đường bên hai mình của cá.
Sau đó nàng rửa sạch sả, băm nhỏ, trộn đều với chút muối cùng với cá, để một lúc cho ngấm gia vị.
Tiếp đó, Kiều Vân lấy từng thanh sắt trong kho, xếp thánh hình lò nướng, đem cá để lên, đặt lên ngọn lửa nướng. Trong lúc nướng, nàng theo thứ tự rải ít dầu vừng. Thịt từng con cá dần săn lại, phát ra âm thanh xèo, xèo. Mùi hương xuất hiện, thơm nức mũi, lan tỏa khắp khu nhà cũ kĩ.
"Oa, thơm quá a". Thanh Nguyệt đang chơi với Bạch Long sau nhà thốt lên, lăng xăng chạy tới.
"Oa, mùi gì thơm vậy"? Cánh cửa dần mở ra, một bóng dáng dịu dàng xuất hiện, đi chầm chậm tới chỗ Kiều Vân.
Thấy mọi người tụ tập đông đủ, Kiều Vân cười cười nói: "Mọi người đến ăn nhanh cho nóng nà".
Thanh Nguyệt cùng Bạch Long chỉ chỉ tay lên miệng, nhỏ dãi: "Thật không, vậy thì khỏi khách sáo nữa".
Phụ nhân cũng ngồi xuống, khẽ bình phẩm: "Tài nấu nướng của ngươi cũng khá nha, bao giờ dạy ta đi, cá sau khi nướng lên thơm như vậy ăn chắc ngon lắm".
Hai mắt Kiều Vân híp lại, nhoẻn miệng cười. Đem cá nướng đã chín đặt vào đĩa, đưa cho mọi người, nàng lại cúi xuống tiếp tục nướng cá.
Cắn một miếng, chợt cả ba ồ lên: "Ồ, ngon quá xá, cá nướng giòn nhưng không cháy, phần thịt bên trong mềm nhưng không bị nhũn, cảm nhận rõ vị ngòn ngọt, hơi mặn, bùi và béo ngậy của con cá".
Nhìn ba người vừa ăn vừa bình luận y chang trong sách nấu ăn, Kiều Vân cảm thấy ngượng, vừa gãi đầu vừa nói: "Có gì đâu, mọi người cứ ăn tiếp đi, cá còn nhiều lắm".
Mấy người vừa ăn vừa trò chuyện rất rôm rả, Thanh Nguyệt nhìn khuôn mặt Kiền Vân liền nói:" Ủa con mắt của người sao vậy, đẹp ghê, giống y chang bầu trời sao đêm tĩnh lặng nha".
Kiều Vân cười khổ đáp: "Cái này sinh ra đã có rồi, ta cũng chịu".
Phụ nhân chen vào nói: "Nhìn ngươi thần thần bí bí vậy nha, bộ dáng của một đứa trẻ 6 tuổi trong khi đã 17 tuổi, mắt kì dị, mái tóc chôm chôm này cũng dị nốt, thật chẳng giống người bình thường gì cả".
"Thì chúng ta có phải người đâu, cô ta là Huyết tộc, còn ta là Long tộc". Bạch Long vừa gặm cá vừa nói.
Thanh Hằng nghe vậy không khỏi ngạc nhiên, không ngờ được hai tiểu cô nương này lại là ma thú, còn thuộc hai tộc ma thú khủng khiếp, cường hãn nhất nữa. Đứa con của bà nghe nghe xong cũng không khỏi ngạc nhiên, mắt mở to, lông mi nhăn lại, cái miệng nhỏ nhắn há hốc lên, biếu cảm ý chang như vừa nghe thấy một thứ gì đó vĩ đại lắm. Chớp chớp đôi mắt hỏi: "Hai người là ma thú hóa hình, tuyệt ghê, à mà... Huyết tộc với Long tộc là cái gì vậy mẹ, có ăn được không nhỉ"?
Kiều Vân, Phụ nhân nghe xong suýt té ngửa. Khen tuyệt vời, thậm chí có những biểu cảm rất khó đỡ, vậy mà chẳng biết tí gì. Bà lặng lẽ giải thích: "Huyết tộc, hay còn gọi là tộc ma cà rồng, đó là cách gọi một sinh vật bí ẩn được truyền tụng từ lâu qua các trang sách, truyền thuyết, loài tồn tại bằng cách uống máu từ các cá thể sống. Ma cà rồng từ khi sinh ra đã có hình dạng giống con người, bất tử, khát máu..."
Nói đến đây, hai mẹ con kia mới giật mình nhận ra, chẳng phải trước mặt họ có một con ma cà rồng đó sao, nó sẽ hút sạch máu của hai người cho đến khi họ chỉ còn cái xác khô, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy rợn người rồi. Khuôn mặt bọn họ thất thần lại. Tay chân khẽ run run, ôm nhau, Thanh Nguyệt òa khóc: "Hu hu, tỉ đừng hút máu mẹ ta, hút máu của ta này".
Phụ nhân kia cũng cất tiếng: "Ngươi đừng lại gần đây, hút máu ta này, tha cho Nguyệt nhi một mạng".
Kiều Vân thấy tình huống dở khóc dở cười này cũng chẳng biết nói gì hơn, đưa tay xua xua đằng trước cười khổ nói: "Hai người hiểu nhầm rồi, truyền thuyết đó chỉ xuyên tạc thôi, tộc chúng tôi không hề khát máu, bản tính hiền lành lương thiệt, chỉ hút một chút máu là đủ sống suốt ba tháng trời rồi. Tôi không làm gì mẹ con các người đâu, nếu như muốn giết hai người thì còn xin ở nhờ với nấu ăn cho mọi người làm gì".
Nghe vậy hai người mới lộ ra chút tin tưởng, phụ nhân nhanh chóng lấy lại dáng vẻ điềm đạm, cất tiếng: "Thôi, muộn rồi, dọn dẹp sạch sẽ sau đó đi ngủ, hai người có thể nằm chung giường với bọn ta".
Kiều Vân gật đầu cảm tạ, chợt nàng cảm thấy cơ thể đột nhiên kiệt quệ, một lúc cảm giác đau đớn dần xuất hiện, tay nàng đang cầm các mảnh sắt buông ra, rơi loảng xoản trên mặt đất khiến mọi người giật mình. Bạch Long hoảng loạn nhìn Kiền Vân lúc này vô cùng đau đớn, ngã lăn ra trên mặt đất mà lăn lộn. Khuôn mặt đã trắng do thiếu máu nay trắng bệch lại. Ngũ quan nhăn nhó vặn vẹo, miệng mở rộng, nước dãi chảy ra để lộ răng nanh sắc nhọn phát ra tiếng hét thống khổ: "Á... á..."
Hai người kia thấy vậy cũng hốt hoảng bỏ đồ vật xuống đất, vội vàng chạy đến xem sự tình, Bạch Long liền hét to: "Không được lại gần, nếu như các người không muốn chết. Ngục ánh sáng".
Dứt lời, bao quanh Kiều Vân xuất hiện bốn bức tường màu vàng huyền ảo, trong suốt. Những bức tường đó giam hãm nàng bên trong. Thể xác bị giam cầm, Kiền Vân muốn giãy dụa nhưng vô dụng, tâm trí cứ như cơn sóng bủa vây, ý thức chưa mất hẳn, thều thào nói: "Ta… làm sao mà…" Trong mắt nàng bắt đầu thấy sự tăm tối, khóe miệng từ từ cong lên, sức lực mất gần hết.
Từ từ nhắm mắt lại, ý thức lúc này đã mất hẳn, Kiều Vân ngất lịm đi. Lúc nàng ngất cũng là lúc ngục ánh sáng từ từ tan trong không khí, rồi tan biến.
Kiều Vân gãi đầu: "Ngại quá, đã được ở nhờ còn khiến nương vất vả nấu nướng đãi thì thật không phải. Nương cùng với Nguyệt nghỉ ngơi đi, sẵn bắt được mấy con cá cùng ít gia vị, để ta nướng mời mọi người ăn".
"Ngươi biết nấu ăn sao"? Phụ nhân quay sang hỏi. trên mặt thoáng qua một tia nghi ngờ.Sự nghi ngờ của bà cũng có lí, làm sao một đứa trẻ 6 tuổi có thể nấu ăn, bắt cá và biết hái gia vị cơ chứ.
Nàng biết rõ điều ấy, đáp: "Trông thế này thôi chứ ta 17 tuổi rồi đấy, tại cái hình dáng này bẩm sinh đã thế rồi".
Nhìn thoáng qua đôi mắt kiên định của Kiều Vân, phụ nhân biết chắc rằng đó không phải nói dối, nói: "Vậy được, ngươi làm thử cho ta xem đi".
Kiều Vân cũng gật đầu chào, liền chạy ra ngoài vơ đống củi, nhóm lửa. Sau đó lấy đống cá trong hũ đất đã được rửa sạch sẽ, dùng dao trong bếp đánh vảy, lấy ruột cá ra, rồi rạch ba bốn đường bên hai mình của cá.
Sau đó nàng rửa sạch sả, băm nhỏ, trộn đều với chút muối cùng với cá, để một lúc cho ngấm gia vị.
Tiếp đó, Kiều Vân lấy từng thanh sắt trong kho, xếp thánh hình lò nướng, đem cá để lên, đặt lên ngọn lửa nướng. Trong lúc nướng, nàng theo thứ tự rải ít dầu vừng. Thịt từng con cá dần săn lại, phát ra âm thanh xèo, xèo. Mùi hương xuất hiện, thơm nức mũi, lan tỏa khắp khu nhà cũ kĩ.
"Oa, thơm quá a". Thanh Nguyệt đang chơi với Bạch Long sau nhà thốt lên, lăng xăng chạy tới.
"Oa, mùi gì thơm vậy"? Cánh cửa dần mở ra, một bóng dáng dịu dàng xuất hiện, đi chầm chậm tới chỗ Kiều Vân.
Thấy mọi người tụ tập đông đủ, Kiều Vân cười cười nói: "Mọi người đến ăn nhanh cho nóng nà".
Thanh Nguyệt cùng Bạch Long chỉ chỉ tay lên miệng, nhỏ dãi: "Thật không, vậy thì khỏi khách sáo nữa".
Phụ nhân cũng ngồi xuống, khẽ bình phẩm: "Tài nấu nướng của ngươi cũng khá nha, bao giờ dạy ta đi, cá sau khi nướng lên thơm như vậy ăn chắc ngon lắm".
Hai mắt Kiều Vân híp lại, nhoẻn miệng cười. Đem cá nướng đã chín đặt vào đĩa, đưa cho mọi người, nàng lại cúi xuống tiếp tục nướng cá.
Cắn một miếng, chợt cả ba ồ lên: "Ồ, ngon quá xá, cá nướng giòn nhưng không cháy, phần thịt bên trong mềm nhưng không bị nhũn, cảm nhận rõ vị ngòn ngọt, hơi mặn, bùi và béo ngậy của con cá".
Nhìn ba người vừa ăn vừa bình luận y chang trong sách nấu ăn, Kiều Vân cảm thấy ngượng, vừa gãi đầu vừa nói: "Có gì đâu, mọi người cứ ăn tiếp đi, cá còn nhiều lắm".
Mấy người vừa ăn vừa trò chuyện rất rôm rả, Thanh Nguyệt nhìn khuôn mặt Kiền Vân liền nói:" Ủa con mắt của người sao vậy, đẹp ghê, giống y chang bầu trời sao đêm tĩnh lặng nha".
Kiều Vân cười khổ đáp: "Cái này sinh ra đã có rồi, ta cũng chịu".
Phụ nhân chen vào nói: "Nhìn ngươi thần thần bí bí vậy nha, bộ dáng của một đứa trẻ 6 tuổi trong khi đã 17 tuổi, mắt kì dị, mái tóc chôm chôm này cũng dị nốt, thật chẳng giống người bình thường gì cả".
"Thì chúng ta có phải người đâu, cô ta là Huyết tộc, còn ta là Long tộc". Bạch Long vừa gặm cá vừa nói.
Thanh Hằng nghe vậy không khỏi ngạc nhiên, không ngờ được hai tiểu cô nương này lại là ma thú, còn thuộc hai tộc ma thú khủng khiếp, cường hãn nhất nữa. Đứa con của bà nghe nghe xong cũng không khỏi ngạc nhiên, mắt mở to, lông mi nhăn lại, cái miệng nhỏ nhắn há hốc lên, biếu cảm ý chang như vừa nghe thấy một thứ gì đó vĩ đại lắm. Chớp chớp đôi mắt hỏi: "Hai người là ma thú hóa hình, tuyệt ghê, à mà... Huyết tộc với Long tộc là cái gì vậy mẹ, có ăn được không nhỉ"?
Kiều Vân, Phụ nhân nghe xong suýt té ngửa. Khen tuyệt vời, thậm chí có những biểu cảm rất khó đỡ, vậy mà chẳng biết tí gì. Bà lặng lẽ giải thích: "Huyết tộc, hay còn gọi là tộc ma cà rồng, đó là cách gọi một sinh vật bí ẩn được truyền tụng từ lâu qua các trang sách, truyền thuyết, loài tồn tại bằng cách uống máu từ các cá thể sống. Ma cà rồng từ khi sinh ra đã có hình dạng giống con người, bất tử, khát máu..."
Nói đến đây, hai mẹ con kia mới giật mình nhận ra, chẳng phải trước mặt họ có một con ma cà rồng đó sao, nó sẽ hút sạch máu của hai người cho đến khi họ chỉ còn cái xác khô, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy rợn người rồi. Khuôn mặt bọn họ thất thần lại. Tay chân khẽ run run, ôm nhau, Thanh Nguyệt òa khóc: "Hu hu, tỉ đừng hút máu mẹ ta, hút máu của ta này".
Phụ nhân kia cũng cất tiếng: "Ngươi đừng lại gần đây, hút máu ta này, tha cho Nguyệt nhi một mạng".
Kiều Vân thấy tình huống dở khóc dở cười này cũng chẳng biết nói gì hơn, đưa tay xua xua đằng trước cười khổ nói: "Hai người hiểu nhầm rồi, truyền thuyết đó chỉ xuyên tạc thôi, tộc chúng tôi không hề khát máu, bản tính hiền lành lương thiệt, chỉ hút một chút máu là đủ sống suốt ba tháng trời rồi. Tôi không làm gì mẹ con các người đâu, nếu như muốn giết hai người thì còn xin ở nhờ với nấu ăn cho mọi người làm gì".
Nghe vậy hai người mới lộ ra chút tin tưởng, phụ nhân nhanh chóng lấy lại dáng vẻ điềm đạm, cất tiếng: "Thôi, muộn rồi, dọn dẹp sạch sẽ sau đó đi ngủ, hai người có thể nằm chung giường với bọn ta".
Kiều Vân gật đầu cảm tạ, chợt nàng cảm thấy cơ thể đột nhiên kiệt quệ, một lúc cảm giác đau đớn dần xuất hiện, tay nàng đang cầm các mảnh sắt buông ra, rơi loảng xoản trên mặt đất khiến mọi người giật mình. Bạch Long hoảng loạn nhìn Kiền Vân lúc này vô cùng đau đớn, ngã lăn ra trên mặt đất mà lăn lộn. Khuôn mặt đã trắng do thiếu máu nay trắng bệch lại. Ngũ quan nhăn nhó vặn vẹo, miệng mở rộng, nước dãi chảy ra để lộ răng nanh sắc nhọn phát ra tiếng hét thống khổ: "Á... á..."
Hai người kia thấy vậy cũng hốt hoảng bỏ đồ vật xuống đất, vội vàng chạy đến xem sự tình, Bạch Long liền hét to: "Không được lại gần, nếu như các người không muốn chết. Ngục ánh sáng".
Dứt lời, bao quanh Kiều Vân xuất hiện bốn bức tường màu vàng huyền ảo, trong suốt. Những bức tường đó giam hãm nàng bên trong. Thể xác bị giam cầm, Kiền Vân muốn giãy dụa nhưng vô dụng, tâm trí cứ như cơn sóng bủa vây, ý thức chưa mất hẳn, thều thào nói: "Ta… làm sao mà…" Trong mắt nàng bắt đầu thấy sự tăm tối, khóe miệng từ từ cong lên, sức lực mất gần hết.
Từ từ nhắm mắt lại, ý thức lúc này đã mất hẳn, Kiều Vân ngất lịm đi. Lúc nàng ngất cũng là lúc ngục ánh sáng từ từ tan trong không khí, rồi tan biến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook