Thiếu Nữ Xuyên Không! Một Thân Phận Mới
Chương 46: Huyết Long đấu Hắc Thần

“Xàm ngôn ! Đám Hắc thần các ngươi đã phá hủy bao nhiêu tinh cầu rồi chưa đủ sao ? Trong đó thậm chí có rất nhiều tinh cầu có sự sống nữa. Giờ còn muốn động thủ với tinh cầu này. Hừ ! Bước qua xác ta đã rồi tính”. Nam tử đó lạnh lùng nói, thanh âm tưởng chừng vang vọng khắp hành tinh, chứa đựng sự kiêu ngạo của một vị thần. Mái tóc đỏ rực phất phơ trong gió, trông rất phiêu trần lãng tử.

“Không nói nhiều nữa ! Giết hắn”. Tên cầm đầu lập tức ra lệnh.

“Rõ”.

Hai mươi mấy vị thần đồng loạt nhận lệnh, thanh âm chấn động thiên địa. Giống như một trận mưa tiễn, vô số đòn ma pháp giáng xuống, uy lực cường đại, bao vây lấy nam tử.

“Lũ khốn ! Chết đi”. Toàn thân nam tử hóa thành một đạo bóng mờ đen, trực tiếp xuyên nhập trận vây khốn trên không. 

Ma thuật phóng đến lập tức bị dội ngược lại, chỉ thấy một hắc ảnh màu đen, mỏng manh hình lưỡi liềm bắn ra. Trực tiếp trảm chết ba tên Hắc thần.

“A... a...” Tiếng hét đau đớn vang lên, rồi lập tức vụt tắt. Đòn đánh vừa rồi đã chẻ đôi người chúng, ba vòi máu tươi tung tóe lên bầu trời đen kịt, hiển nhiên hồn lìa khỏi xác.

“Sao có thể mạnh như thế được, hắn đã gần như cạn sức lực rồi mà”. Toàn thể Hắc thần còn lại đều chấn động, đưa mắt liếc nhìn nam tử hắc sắc y, khí chất băng hàn tỏa liên tục.

“Tất cả, liên thủ giết chết hắn, đừng để hắn tiếp cận”. Tên cầm đầu ra lệnh, lập tức chúng bao vây quanh nam tử hắc y, ma pháp lực lượng càng lúc càng mãnh liệt, có vẻ như chuẩn bị tung sát chiêu.

Hắc y nam tử khẽ máy môi, hồng sắc trường thương xuất động, chỉ thấy ma lực nguyên tố màu đen bao quanh nó.

“Ầm... ầm...” Tiếng nổ vang lên không ngớt, hắc sắc ma lực bao trùm lên không gian, phóng mạnh phía trước. Không gian chấn động, làm cho đám hắc thần phải biến sắc.

Trường thương phóng thẳng, khí tức hung mãnh tựa mãnh hổ, xuyên qua năm tên đang hợp lực tung sát chiêu. Chấn chúng thành bụi, bay từ từ theo gió. Tốc độ nhanh kinh người khiến chúng không hề phản ứng được, chỉ biết trố mắt nhìn tử thần trước mắt.

Trường thương đang bay đột nhiên dừng lại, chầm chậm bay về phía tay của hắc y nam tử. Cầm chiếc thương trên tay, chiến ý tỏa hừng hực. Tuy nhiên vẫn đang thở dốc, một ngụm thần huyết chảy ra từ miệng, có vẻ như một kích vừa rồi đã tiêu tan hết chút lực tàn cuối cùng.

“Không hổ danh Huyết Long Đế, gần trăm Hắc thần tới giết ngươi, vậy mà đã tổn thất hơn sáu mươi người, mới chỉ khiến ngươi kiệt sức. Có vẻ sau này danh tiếng ngươi cũng lớn a, nhưng giờ thì... Chết đi !” Tên đứng đầu nói, những kẻ còn lại cũng không chậm trễ mà tiến tới, hòng trực tiếp sát tử hắn.

Nam tử hừ lạnh một tiếng, hai mắt nhắm nghiền. Quang mang chói mắt bao bọc lấy hắn, nhân ảnh trong đó dần dần biến lớn.

“Hống...” Một tiếng gầm cuồng bạo vang khắp tinh cầu, thậm chí truyền tới cả vũ trụ. Đám Hắc thần đang chuẩn bị công kích bỗng dừng lại, bay ngược ra sau.

Chỉ thấy một huyết hồng sắc giao long khổng lồ cất cao đầu gầm lên bầu trời. Giao long này phải dài đến mấy trăm mét, toàn thân bao phủ bởi huyết sắc long lân, chiếc đuôi rồng lo lớn quẫy động trời long đất lở. 

“Tất cả đám các ngươi ép ta phải biến thành bản thể, các ngươi quả thực cũng không tồi lắm đâu. Giờ thì... CHẾT HẾT ĐI”. Huyết Long gầm lên một tiếng, tức thì huyết quang từ long lân ngưng tụ, sau đó bất ngờ phóng thích ra mọi phía xung quanh.

“Á...” 

Kiều Vân mở mắt, trên khuôn mặt thanh tú mĩ lệ lúc này đã lấm tấm mồ hôi. Tất cả đám ma thú ở đây đều cảm nhận được sự thay đổi ma lực trên người Kiều Vân, bất quá chỉ tăng lên trung kỳ Đại hiền triết, chưa thể đột phá.

“Ngươi không sao chứ”? Hỏa Phượng Hoàng dò hỏi, thanh âm thập phần lo lắng, Thiên Tuyết Linh cũng có biểu hiện tương tự.

“Ồ... ta không sao... tuy nhiên cũng chẳng nhớ lại được gì nhiều”. Kiều Vân thở dài đáp.

“Ngươi nhìn thấy gì” ?

Kiều Vân đăm chiêu một lúc, sau đó nói: “Ta nhìn thấy một người, chính xác là một vị thần Huyết Long đang chiến đấu cùng với những kẻ được gọi là Hắc thần”.

“Nhìn thấy ông ta sao” ? Hỏa Phượng Hoàng buột miệng, lời nói có chút ngạc nhiên.

Nàng hỏi lại: “Ông ta ? Đó là ai thế “?

“À đó là... thôi chết”. Hỏa Phượng Hoàng định nói gì đó, nhưng đột nhiên đưa hai tay tự bịt miệng của nàng lại. Liếc một phía khác thờ ơ nói: “ Ờ... thì... thôi dẹp... Độc Nhãn Vương nghe lệnh, phiền ngươi đi theo bảo hộ Minh Vương tỷ, sau này ta tạ lỗi sau”.

Nói rồi nàng ta phất tay một cái. Kiều Vân, Thiên Tuyết Linh, nam tử “Độc Nhãn” đằng sau trực tiếp bị thổi bay trên không trung. Kiều Vân ba người vô lực phản kháng, bởi nàng ta quá mạnh, so với Kiều Vân thì khác nhau một trời một vực, cho nên cứ thế mà bị thổi bay. Đằng xa có thanh âm Hỏa Phượng Hoàng vang vọng khắp không gian: “Minh Vương tỷ cứ đi tìm ký ức vui vẻ nhá. Đợi khi nào tìm được ta cùng năm kẻ còn lại sẽ cho tỷ biết sự thật. Giờ ta có việc bận rồi. Hẹn gặp lại...”

“Ngươi...” Kiều Vân cứng họng, đang lúc cần giải quyết những nhi vấn trong đầu thì tự dưng bị đuổi đi. 

Chẳng mấy chốc ba người bị thổi bay đến bìa rừng. Kiều Vân tuy tức lộn ruột nhưng không thể làm gì được. Trạng thái bực dọc nhanh chóng tiêu tan mất, Kiều Vân cùng Thiên Tuyết Linh đưa cặp mắt săm soi nhìn chằm chằm “Độc Nhãn”.

Lúc trước do vội vã mà Kiều Vân chỉ nhìn lướt qua, bây giờ mới có dịp ngắm nhìn kĩ càng. Tộc bán nhân cũng được con người xếp chung với ma thú, nhưng kỳ thực không phải, khác nhau hoàn toàn so với ma thú. Tộc bán nhân vừa sinh ra đã có hình dạng giống như con người, ngay cả việc ăn uống, sinh hoạt,... cũng giống con người nốt. Ngoài ra cũng là một dạng được coi là thiên tài ma pháp sư, tốc độ tu luyện khá nhanh. Đặc trưng của tộc bán nhân là có rất nhiều đặc điểm có lợi, ví dụ như Nhân Miêu tộc, tốc độ nhanh nhẹn, cơ thể mềm dẻo. Tộc tiên thì có khả năng chữa trị, hồi phục cao. Còn riêng tộc Ngạ Quỷ thì khả năng hồi phục cực mạnh, không thua kém Huyết tộc là bao nhiêu, tốc độ, năng lực gia tăng.

Kiều Vân lại gần, nhìn kĩ mới thấy. Nam tử này tóc bạch kim, khuôn mặt tuấn mỹ vô đối, môi hơi đỏ, mày thanh, da trắng tuyết, cao gần bằng nàng. Kiều Vân ghé sát mặt vào, mắt cứ gườm gườm làm hắn có chút xấu hổ, quay mặt sang chỗ khác. “Quái lạ ? Nam nhân gì mà có mùi thơm thế” ? Nàng nghĩ thầm, liếc mắt phía cổ trắng ngần của hắn, và... 

“Không có cục hạch dướt yết hầu ! Đậu xanh rau muốn trà đá nước dừa ! Đùa nhau chứ ! Chẳng lẽ ông trời không cho nổi một tên nam nhân hoàn chỉnh nào du hành cùng ta ư” ? Kiều vân bộ dáng rất kinh ngạc, tuy nhiên không nói thẳng thừng mà nuốt ý nghĩ ấy trong đầu.

“Ngươi tên là gì” ? Kiều Vân mở miệng.

“Lam Phong. Mà sao nãy giờ... ngươi cứ hí lộng ta hoài thế. Trách ra được chưa”. Lam Phong trừng mắt nhìn Kiều Vân, xem ra khá bực mình.

Kiều Vân nhận ra hành động của mình hơi quá lố. Kì thực nếu ở thế giới cũ có khi bị xem là một kẻ biến thái mất. Nàng chỉ cười trừ một tiếng sau đó cao giọng: “À... ờ... xin lỗi. Ta là Kiều Vân, đây là Thiên Tuyết Linh. Mà cho hỏi... ngươi là nam nhân à” ?

Lam Phong nhìn Kiều Vân bằng ánh mắt khó hiểu. Hắn cảm thấy Kiều Vân tính khí rất ư kì quặc. Thanh âm đáp lại có chút bực dọc: “Đương nhiên ! Mắt nghễnh ngãng à” ?

Gật gật cái đầu, Kiều Vân liền nói: “Xin lỗi, có lẽ hỏi hơi kì lạ rồi”. Miệng thì nói vậy, nhưng trong thâm tâm nàng lại nghĩ: “Cái tên giới tính khó xác định này ! Có dịp phải kiểm hàng mới được”.

P/s: Dạo này việc bận ngập đầu, việc nhà, việc học, việc làm thêm... nên ít thời gian viết. Cho nên khi nào có thời gian viết thì mình sẽ đăng nha.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương