Thiếu Nữ Xuyên Không! Một Thân Phận Mới
-
Chương 23
"Này, đi nhanh chút, sắp muộn rồi". Kiều Vân sốt sắng nói.
"Vâng, nô tì sẽ đi nhanh một chút thưa tiểu thư". Ngọc Lan bước đi vội vã sau Kiều Vân.
"Nô tì ? Tiểu thư ? Ngươi nói cái gì thế" ? Kiều Vân nhìn chằm chằm cô nương phía sau, nheo mắt lại hỏi.
"Nô tì đã lập lời thề, sẽ đi theo hầu hạ tiểu thư suốt đời. Hay tiểu thư không cần nô tì nữa, vậy nô tì chỉ có thể lấy cái chết để báo đáp". Nàng ta nói.
Kiều Vân cứng họng, không thể ngờ rằng có một ngày nàng sẽ nắm trong tay sinh mạng của một cô gái xinh đẹp, nàng nói: "Ngươi hiểu lầm rồi. Thứ nhất, ta không phải tiểu thư con nhà quyền quý, chỉ là một kẻ vô gia cư đi du lịch thôi. Thứ hai, ta cứu ngươi vì cảm thấy ngươi có hoàn cảnh giống ta trước kia, khỏi cần lấy cái chết báo đáp, bởi vì ngươi đã là bạn đồng hành của ta rồi".
Nghe vậy, bỗng dưng Ngọc Lan rơi nước mắt, khóc nức nở khiến cho Kiều Vân bối rối. Chẳng lẽ mình nói sai ở đâu, nàng cất tiếng: "Này... ừm... ngươi sao thế, có gì đó sai sai sao" ?
Nàng ta liền trả lời: "Không... chẳng qua... từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên có ngươi đối tốt với ta như thế. Ta... cảm thấy vui mừng".
Kiều Vân có chút xấu hổ, quay lưng lạnh giọng nói: "Không có gì, chúng ta đi thôi, bạn của ta đang chờ".
Dứt lời hai người tiếp tục bước đi, được khoảng một đoạn dài đã tới gốc cây bồ đề giữa khu chợ, nàng đảo mắt nhìn quanh, không thấy đám người Bạch Long đâu, lắc lắc đầu nói: "Xem ra họ lạc đường rồi, đúng là..."
Bịch
Kiều Vân quay ra sau, thấy Ngọc Lan đã ngã gục xuống đất, trực tiếp ngất xỉu.
Nàng xem qua người Ngọc Lan, thân thể nàng đã yếu nhược do nhiều ngày không ăn và bị đánh đập, vừa rồi do cạn kệt sức lực mà ngất xỉu đi. Kiều Vân mau chóng bế nàng chạy đi tìm nhà trọ.
Ở hoàng thành này, nàng mới đến nên căn bản không biết đường tìm, chạy tới chạy lui quanh chợ may mắn tìm được. Không chậm trễ, nàng bước vào, bật tung cánh cửa ra. Chủ nhà trọ là một trung niên dáng người mảnh khảnh, ngồi trên bàn thấy thế nói: "Này tiểu cô nương, có chuyện gì xảy ra thế, cô ái này..."
Kiều Vân lấy một tiền bạc ra, đặt trên bàn chỗ chủ trọ, nói: "Cho ta một phòng, tiện thể cho mượn nhà bếp và chuẩn bị nước tắm cho ta".
Chủ trọ kia xoa xoa tay rồi rút chìa khóa ra đưa cho nàng và nói: "Vâng thưa tiểu thư, đây là chìa khóa phòng số 7 tầng hai, nhà bếp tiểu thư cứ tự do sử dụng, nước tắm sẽ được chuẩn bị sau mười lăm phút nữa".
Nàng lấy chìa khóa, trực tiếp bế Ngọc Lan vào phòng trọ. Đặt nàng trên giường, Kiều Vân khóa cửa lại sau đó ra ngoài, tiến vào cửa hàng y phục, mua một bộ y phục đơn giản cho Ngọc Lan rồi trở lại.
Chủ trọ thấy Kiều Vân quay lại lập tức mở miệng: "Tiểu thư, phòng tắm đã chuẩn bị xong, người còn cần gì nữa không" ?
"Không cần, như vậy là đủ rồi". Nàng phẩy tay nói. Bế Ngọc Lan vào trong nhà tắm, thấy một thùng nước lớn pha cùng thảo dược, nàng cởi bỏ y phục rách rưới của Ngọc Lan xuống, sau đó đưa nàng vào thùng nước. Kiều Vân cũng lấy khăn tắm bước vào, miệng lẩm nhẩm: "Con nhà nghèo sao mà da dẻ trắng trẻo mềm mịn thế không biết, chăm sóc kiểu gì đây ta".
Tắm rửa xong xuôi, đưa nàng nằm xuống giường, Kiều Vân xuống nhà bếp nấu cháo. Gian bếp của nhà trọ không lớn lắm, nhưng nguyên liệu nấu nướng thì đầy đủ, giờ đang là buổi chiều nên ít người trọ muốn ăn nên khá vắng vẻ. Nàng nấu cháo gà, nấu xong đặt trên bàn cùng một tờ giấy nhắc nhở. Kiều Vân khóa cửa ra ngoài đi tìm đám người Bạch Long đi lạc.
Sau khi Kiều Vân khóa cửa ra ngoài thì Ngọc Lan cũng đã tỉnh dậy, phát hiện mình trần như nhộng năm trùm chăn trên giường thì có chút xấu hổ, cơ thể tuy mệt mỏi vì mất sức nhưng hiện tại vẫn hoạt động được. Ngơ ngác nhìn xung quanh, nàng thấy một bát tô đậy nắp và một tờ giấy kẹp dưới nó. Đem tờ giấy lên xem, đập vào mắt nàng là những dòng chữ đẹp và ngay ngắn: "Ta ra ngoài tìm bạn của ta, nếu tỉnh dậy rồi thì ăn cháo ta đã nấu sẵn, y phục ngươi rách nát nên ta vứt đi rồi, mặc bộ y phục mới ta mua đặt ở cuối giường ấy. Không liên quan cơ mà da ngươi trắng trẻo mềm mại đấy nhỉ ? Chăm sóc kiều gì thế, ta là con gái chạm vào mà còn cảm thấy xốn xang nữa là".
Đọc xong tờ giấy khiến cho Ngọc Lan ngại ngùng vô cùng, đỏ mặt cúi xuống nói khẽ: "Sau này ta không còn lấy chồng được nữa". Nói xong bắt đầu bưng bát cháo lên ăn.
Nhân vật chính của chúng ta lúc này đã đi vòng quanh chợ bốn vòng mà không tìm thấy người. Bực mình quá Kiều Vân ngồi đợi dưới gốc cây bồ đề, chờ họ tới.
Một tiếng trôi qua, trời bắt đầu tối, ánh hoàng hôn chiếu nhè nhẹ xuống, khiến mặt đất bên dưới lung linh ánh vàng. Mặt trời đỏ treo giống như quả cầu lửa khổng lồ với ánh sáng yếu ớt, tưởng chừng có thể tắt bất cứ lúc nào.
Một tiếng nữa trôi qua, trời tối hẳn, ánh đèn dầu, ánh nến trên các bóng đèn sáng lên, chiếu sáng cả khu chợ. Kiều Vân lúc này tức sầm mặt mũi, nộ khí bốc lên ngùn ngụt làm người đi đường phải tránh xa. Nàng nói: "Đám người này, dám cho ta leo cây, được lắm".
Đám người Bạch Long, sau khi Kiều Vân đi đã lượn quanh khu chợ, tiến hẳn ra chỗ khác dạo chơi. Mải mê đến mức quên cả đường về, trời gần tối họ mới nhận ra Kiều Vân hẹn họ hai tiếng sau gặp, giờ quá ba tiếng rồi nên vội vã trở về. Giữa đường đi vì một số lý do nào đó mà lạc đường. Trong quá trình hỏi han mọi người trong thành đã tìm được đường về. Giờ họ đang đứng sau lưng Kiều Vân.
Thấy Kiều Vân nộ khí ngùn ngụt, Thanh Nguyệt lắm bắp mở miệng: "Bạch Long tỷ này. Sao tỷ ấy lại tức giận như vậy ? Chưa bao giờ thấy tỷ ấy như thế cả. Có phải tỉ ấy đang thể hiện cái uy của người lãnh đạo không" ?
"Lãnh đạo cái gì chứ, có lẽ chúng ta đã làm gì sai chăng" ? Hồ Ngân nói.
Bạch Long đáp: "Ta không nhớ rằng đã làm gì để cô ta tức giận như thế cả. Nhưng ta có cảm giác rằng chúng ta đã làm gì đắc tội với cô ấy. Không ! Chắc chắn chúng ta đã làm rồi".
"À... Vân tỷ". Thanh Nguyệt mở miệng gọi.
Cơn thịnh nộ đến đỉnh điểm, Kiều Vân quay ra sau nhìn ba người một linh hồn, cười tươi như hoa nở nói: "Mọi người về rồi đấy à, chơi vui không" ?
Nụ cười của Kiều Vân đối với người khác giống như hài tử sáu tuổi, còn đối với bốn người Thanh Nguyệt, Hồ Ngân, Thanh Hằng và Bạch Long thì giống như ác quỷ cười cho số mệnh của họ. Lúc này bốn người đã nghĩ: "Nụ cười của cô ấy không thân thiện chút nào".
Kiều Vân tiếp tục nói với ý cười: "Trong khi ta phải bỏ công bỏ sức mau chóng kiếm tiền, vậy mà các người đi chơi quên cả giờ về. Bắt ta chờ lâu như vậy chắc ngươi vui lắm à" ?
"Tại chúng ta... bị lạc". Bốn người đồng thanh đáp.
"Ồ ! Lạc à". Kiều Vân ồ lên làm bốn người giật thót. Tưởng chừng trong nàng giờ không khác gì Hỏa Diệm Sơn, bốn ngươi tưởng tượng rằng mình sẽ bị đập chết rồi làm gỏi thì nàng lại thở dài nói, cơn giận hoàn toàn tiêu tán hết: "Thôi, trở về là tốt rồi, đi theo ta đến nhà trọ".
Bốn người nghe vậy mừng quýnh lên, cứ nghĩ Kiều Vân sẽ mắng họ té tát nhưng không phải, vội vàng chạy theo nàng.
"Vâng, nô tì sẽ đi nhanh một chút thưa tiểu thư". Ngọc Lan bước đi vội vã sau Kiều Vân.
"Nô tì ? Tiểu thư ? Ngươi nói cái gì thế" ? Kiều Vân nhìn chằm chằm cô nương phía sau, nheo mắt lại hỏi.
"Nô tì đã lập lời thề, sẽ đi theo hầu hạ tiểu thư suốt đời. Hay tiểu thư không cần nô tì nữa, vậy nô tì chỉ có thể lấy cái chết để báo đáp". Nàng ta nói.
Kiều Vân cứng họng, không thể ngờ rằng có một ngày nàng sẽ nắm trong tay sinh mạng của một cô gái xinh đẹp, nàng nói: "Ngươi hiểu lầm rồi. Thứ nhất, ta không phải tiểu thư con nhà quyền quý, chỉ là một kẻ vô gia cư đi du lịch thôi. Thứ hai, ta cứu ngươi vì cảm thấy ngươi có hoàn cảnh giống ta trước kia, khỏi cần lấy cái chết báo đáp, bởi vì ngươi đã là bạn đồng hành của ta rồi".
Nghe vậy, bỗng dưng Ngọc Lan rơi nước mắt, khóc nức nở khiến cho Kiều Vân bối rối. Chẳng lẽ mình nói sai ở đâu, nàng cất tiếng: "Này... ừm... ngươi sao thế, có gì đó sai sai sao" ?
Nàng ta liền trả lời: "Không... chẳng qua... từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên có ngươi đối tốt với ta như thế. Ta... cảm thấy vui mừng".
Kiều Vân có chút xấu hổ, quay lưng lạnh giọng nói: "Không có gì, chúng ta đi thôi, bạn của ta đang chờ".
Dứt lời hai người tiếp tục bước đi, được khoảng một đoạn dài đã tới gốc cây bồ đề giữa khu chợ, nàng đảo mắt nhìn quanh, không thấy đám người Bạch Long đâu, lắc lắc đầu nói: "Xem ra họ lạc đường rồi, đúng là..."
Bịch
Kiều Vân quay ra sau, thấy Ngọc Lan đã ngã gục xuống đất, trực tiếp ngất xỉu.
Nàng xem qua người Ngọc Lan, thân thể nàng đã yếu nhược do nhiều ngày không ăn và bị đánh đập, vừa rồi do cạn kệt sức lực mà ngất xỉu đi. Kiều Vân mau chóng bế nàng chạy đi tìm nhà trọ.
Ở hoàng thành này, nàng mới đến nên căn bản không biết đường tìm, chạy tới chạy lui quanh chợ may mắn tìm được. Không chậm trễ, nàng bước vào, bật tung cánh cửa ra. Chủ nhà trọ là một trung niên dáng người mảnh khảnh, ngồi trên bàn thấy thế nói: "Này tiểu cô nương, có chuyện gì xảy ra thế, cô ái này..."
Kiều Vân lấy một tiền bạc ra, đặt trên bàn chỗ chủ trọ, nói: "Cho ta một phòng, tiện thể cho mượn nhà bếp và chuẩn bị nước tắm cho ta".
Chủ trọ kia xoa xoa tay rồi rút chìa khóa ra đưa cho nàng và nói: "Vâng thưa tiểu thư, đây là chìa khóa phòng số 7 tầng hai, nhà bếp tiểu thư cứ tự do sử dụng, nước tắm sẽ được chuẩn bị sau mười lăm phút nữa".
Nàng lấy chìa khóa, trực tiếp bế Ngọc Lan vào phòng trọ. Đặt nàng trên giường, Kiều Vân khóa cửa lại sau đó ra ngoài, tiến vào cửa hàng y phục, mua một bộ y phục đơn giản cho Ngọc Lan rồi trở lại.
Chủ trọ thấy Kiều Vân quay lại lập tức mở miệng: "Tiểu thư, phòng tắm đã chuẩn bị xong, người còn cần gì nữa không" ?
"Không cần, như vậy là đủ rồi". Nàng phẩy tay nói. Bế Ngọc Lan vào trong nhà tắm, thấy một thùng nước lớn pha cùng thảo dược, nàng cởi bỏ y phục rách rưới của Ngọc Lan xuống, sau đó đưa nàng vào thùng nước. Kiều Vân cũng lấy khăn tắm bước vào, miệng lẩm nhẩm: "Con nhà nghèo sao mà da dẻ trắng trẻo mềm mịn thế không biết, chăm sóc kiểu gì đây ta".
Tắm rửa xong xuôi, đưa nàng nằm xuống giường, Kiều Vân xuống nhà bếp nấu cháo. Gian bếp của nhà trọ không lớn lắm, nhưng nguyên liệu nấu nướng thì đầy đủ, giờ đang là buổi chiều nên ít người trọ muốn ăn nên khá vắng vẻ. Nàng nấu cháo gà, nấu xong đặt trên bàn cùng một tờ giấy nhắc nhở. Kiều Vân khóa cửa ra ngoài đi tìm đám người Bạch Long đi lạc.
Sau khi Kiều Vân khóa cửa ra ngoài thì Ngọc Lan cũng đã tỉnh dậy, phát hiện mình trần như nhộng năm trùm chăn trên giường thì có chút xấu hổ, cơ thể tuy mệt mỏi vì mất sức nhưng hiện tại vẫn hoạt động được. Ngơ ngác nhìn xung quanh, nàng thấy một bát tô đậy nắp và một tờ giấy kẹp dưới nó. Đem tờ giấy lên xem, đập vào mắt nàng là những dòng chữ đẹp và ngay ngắn: "Ta ra ngoài tìm bạn của ta, nếu tỉnh dậy rồi thì ăn cháo ta đã nấu sẵn, y phục ngươi rách nát nên ta vứt đi rồi, mặc bộ y phục mới ta mua đặt ở cuối giường ấy. Không liên quan cơ mà da ngươi trắng trẻo mềm mại đấy nhỉ ? Chăm sóc kiều gì thế, ta là con gái chạm vào mà còn cảm thấy xốn xang nữa là".
Đọc xong tờ giấy khiến cho Ngọc Lan ngại ngùng vô cùng, đỏ mặt cúi xuống nói khẽ: "Sau này ta không còn lấy chồng được nữa". Nói xong bắt đầu bưng bát cháo lên ăn.
Nhân vật chính của chúng ta lúc này đã đi vòng quanh chợ bốn vòng mà không tìm thấy người. Bực mình quá Kiều Vân ngồi đợi dưới gốc cây bồ đề, chờ họ tới.
Một tiếng trôi qua, trời bắt đầu tối, ánh hoàng hôn chiếu nhè nhẹ xuống, khiến mặt đất bên dưới lung linh ánh vàng. Mặt trời đỏ treo giống như quả cầu lửa khổng lồ với ánh sáng yếu ớt, tưởng chừng có thể tắt bất cứ lúc nào.
Một tiếng nữa trôi qua, trời tối hẳn, ánh đèn dầu, ánh nến trên các bóng đèn sáng lên, chiếu sáng cả khu chợ. Kiều Vân lúc này tức sầm mặt mũi, nộ khí bốc lên ngùn ngụt làm người đi đường phải tránh xa. Nàng nói: "Đám người này, dám cho ta leo cây, được lắm".
Đám người Bạch Long, sau khi Kiều Vân đi đã lượn quanh khu chợ, tiến hẳn ra chỗ khác dạo chơi. Mải mê đến mức quên cả đường về, trời gần tối họ mới nhận ra Kiều Vân hẹn họ hai tiếng sau gặp, giờ quá ba tiếng rồi nên vội vã trở về. Giữa đường đi vì một số lý do nào đó mà lạc đường. Trong quá trình hỏi han mọi người trong thành đã tìm được đường về. Giờ họ đang đứng sau lưng Kiều Vân.
Thấy Kiều Vân nộ khí ngùn ngụt, Thanh Nguyệt lắm bắp mở miệng: "Bạch Long tỷ này. Sao tỷ ấy lại tức giận như vậy ? Chưa bao giờ thấy tỷ ấy như thế cả. Có phải tỉ ấy đang thể hiện cái uy của người lãnh đạo không" ?
"Lãnh đạo cái gì chứ, có lẽ chúng ta đã làm gì sai chăng" ? Hồ Ngân nói.
Bạch Long đáp: "Ta không nhớ rằng đã làm gì để cô ta tức giận như thế cả. Nhưng ta có cảm giác rằng chúng ta đã làm gì đắc tội với cô ấy. Không ! Chắc chắn chúng ta đã làm rồi".
"À... Vân tỷ". Thanh Nguyệt mở miệng gọi.
Cơn thịnh nộ đến đỉnh điểm, Kiều Vân quay ra sau nhìn ba người một linh hồn, cười tươi như hoa nở nói: "Mọi người về rồi đấy à, chơi vui không" ?
Nụ cười của Kiều Vân đối với người khác giống như hài tử sáu tuổi, còn đối với bốn người Thanh Nguyệt, Hồ Ngân, Thanh Hằng và Bạch Long thì giống như ác quỷ cười cho số mệnh của họ. Lúc này bốn người đã nghĩ: "Nụ cười của cô ấy không thân thiện chút nào".
Kiều Vân tiếp tục nói với ý cười: "Trong khi ta phải bỏ công bỏ sức mau chóng kiếm tiền, vậy mà các người đi chơi quên cả giờ về. Bắt ta chờ lâu như vậy chắc ngươi vui lắm à" ?
"Tại chúng ta... bị lạc". Bốn người đồng thanh đáp.
"Ồ ! Lạc à". Kiều Vân ồ lên làm bốn người giật thót. Tưởng chừng trong nàng giờ không khác gì Hỏa Diệm Sơn, bốn ngươi tưởng tượng rằng mình sẽ bị đập chết rồi làm gỏi thì nàng lại thở dài nói, cơn giận hoàn toàn tiêu tán hết: "Thôi, trở về là tốt rồi, đi theo ta đến nhà trọ".
Bốn người nghe vậy mừng quýnh lên, cứ nghĩ Kiều Vân sẽ mắng họ té tát nhưng không phải, vội vàng chạy theo nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook