Thiếu Nữ Xuyên Không! Một Thân Phận Mới
-
Chương 14
Kiều Vân khẽ cúi đầu chào, cười nói: "Vậy thì vất vả cho các người rồi. Cáo từ !"
Sau nó nàng quay ngược ra, hướng về phía nhà hai mẹ con họ Thanh. Vận dụng ma lực hệ ám bao quanh thân thể, Kiều Vân hóa thành bóng ảnh màu đen, biến mất.
Tại nơi nàng đứng trước đó chấn động cực kì khủng bố, giờ trở thành một cái hố khổng lồ. Lão nhân gia Thanh Vân Triều, khuôn mặt hơi nhăn nhó, một giọt mồ hôi trên trán rơi xuống, nói: "Ả ta... Cao cấp... Paladin".
Tức thời tất cả mọi người trong đại sảnh giật mình, năng lực cao như vậy, khó trách nãy giờ cảm thấy áp lực từ cường giả. Bảo sao Thanh Vân Triều không dám ra tay.
Một tiểu hài tử dáng người nhỏ nhắn, ước chừng sáu, bảy tuổi, đã là cao cấp Paladin. Không chừng là một vị cao nhân ẩn dật nào đó, thích dịch dung đi ngao du thiên hạ. Phải nói rằng, ma pháp sư cùng võ giả lão hóa chậm hơn, tuổi tác lớn hơn con người, tùy vào từng cảnh giới mà độ lão hóa, tuổi tác chênh lệch khác nhau.
Chẳng mấy chốc Kiều Vân đã về tới ngôi nhà tranh bên bìa rừng. Lớp dịch dung bên ngoài mặt của nàng đã mau chóng bị phi tang.
Nàng bước trong nhà, lúc này vị nương kia cùng Tiểu Nguyệt đã tỉnh từ lâu. Trên bàn có mấy món ăn dân dã bày sẵn, và ba người chuẩn bị ăn.
Phụ nhân mở miệng: "A Kiều Vân về đúng lúc lắm, chúng ta chuẩn bị ăn cơm, ngươi vào đi. Mà suốt từ sáng sớm đến giờ ngươi đi đâu thế" ?
Nàng đáp: "Trời đẹp nên đi dạo trong thành chút".
Kiều Vân giờ mới để ý, bụng nàng đang biểu tình. Nhìn qua thực đơn gồm có cơm, canh, cá kho, trứng chiên. Nàng ngồi bên bàn ăn, chắp tay nói: "Mời cả nhà ăn cơm".
Cho thức ăn vào miệng, một cảm giác thật... vi diệu xuất hiện, nàng bình phẩm: "Món cá kho hơi nhạt, còn canh thì mặn quá. Trứng chiên gì chỗ nhạt chỗ mặn thế này, lại còn ngòn ngọt lợ lợ nữa chứ, vị đắng đắng do chiên bị cháy này. Cơm nấu gì nát thế trời. Nương nấu ăn dở thế".
Bạch Long gật gù nói: "Đúng vậy".
Phụ nhân nghe thấy họ nhận xét như thế, cảm giác tủi thân xuất hiện, biểu tình: "Hu hu ta biết tài nấu ăn của ta dở tệ mà, sao bằng Kiều Vân được". Rồi bà quay sang: "Đúng đúng cái gì".
Thanh Nguyệt lúc này đã ăn xong phần của mình, vỗ võ bả vai Kiều Vân nói: "Vân tỷ tỷ, tỷ chưa nghe câu sự thật mất lòng à. Mặc dù tỷ nói đúng sự thật rằng món ăn mẹ của muội rất dở nhưng ít ra cũng nên khen chút chứ".
Phụ nhân nghe vậy càng đau lòng hơn, mắt long lanh rươm rướm nước mắt nói: "Nguyệt Nhi là đồ ngốc".
Kiều Vân cười tươi, lâu lắm rồi nàng mới có cảm giác vui vẻ như thế này, nàng nói: "Hai người đùa vui thế chắc khỏe hẳn rồi nhỉ" ?
"Tất nhiên là khỏe rồi, ước mơ làm triệu hồi sư của muội sẽ trở thành hiện thực". Thanh Nguyệt nhanh nhảu đáp.
"Triệu hồi sư sao ? Muốn kí kết khế ước với ta không ? Ta là ma thú trong truyền thuyết nè" ? Nàng vừa cười vừa nói.
Thanh Nguyệt mừng rỡ nói: "Thật sao" ?
"Nằm mơ đi, tin người quá đấy há há ? À mà hôm ta bị hành xác ấy, ai truyền máu cho ta vậy" ? Kiều Vân sực nhớ ra liền hỏi.
Bạch Long chỉ phía Thanh Nguyệt nói: "Nhóc đó đó. Lúc ngươi bất tỉnh ta đã nói tình trạng thân thể của ngươi cho họ biết, và có duy nhất cách truyền máu cho Huyết tộc đó là... hôn họ".
Dứt lời Thanh Nguyệt đưa tay lên má, khuôn mặt đỏ bừng lại trông vô cùng dễ thương nói: "Nụ hôn đầu của muội đã bị Vân tỷ cướp mất, giờ sao lấy chồng đây".
Kiều Vân cạn lời, đưa tay xoa xoa thái dương, đôi mắt khẽ trừng xuống, hầm hầm nói: "Này nhé, đó cũng là nụ hôn đầu của ta đấy. Không ngờ lại mất bởi một tiểu cô nương, có tin ta cắn muội không" ?
Trong lúc mọi người đang đùa vui, thì giờ tại một căn nhà của Thanh gia.
"Cái gì ? Một ả ma đầu đến tố giác chuyện chúng ta hạ độc ư" ?
Một người đàn ông trung niên, thân thể béo ú vỗ bàn, từ trên ghế dựa bật dậy.
Trong bóng tối lấp ló ánh đèn dầu, một người mặc giáp kín toàn thân, thần thần bí bí đứng tựa gần cánh cửa.
Khuôn mặt ẩn sau lớp áo giáp đỏ, hốc mắt thâm quầng, mũi cao ngất, da dẻ trắng bệch nhăn nheo, giống như một bộ xương khô bọc da.
Thoạt nhìn, hắn giống như sứ giả Địa Ngục, thanh âm phát ra có chút khàn khàn, nói: "Thanh Mộc ngươi cứ yên tâm. Chỉ là một ả ma đầu cấp bậc đại pháp sư sơ cấp. Đội xích giáp chúng ta thừa sức xử lí".
Tên béo Thanh Mộc kia cười lạnh nói: "Ta đương nhiên tin tưởng thực lực của ngươi, chỉ tiếc cái tên Thanh Đặng kia hành động quá lỗ mãng dẫn đến bị bắt, sắp bị tra xét. Đến lúc ấy chúng ta cũng khó toàn mạng, bị quy tội hãm hại trưởng nữ".
"Vậy hắn nên xử lí thế nào" ? Tên mặc giáp đỏ kia trầm giọng hỏi.
Thanh Mộc nói: "Cho người ám sát hắn. Còn ả ma đầu cùng mẹ con Thanh Hằng kia, giết chúng để bịt miệng, chúng ta có thể yên ổn sống. Cố gắng dàn dựng thành một vụ cướp của giết người. Bọn chúng nhà ở bìa rừng, thực lực không đáng ngại, bị cướp hỏi thăm là chuyện bình thường".
"Thuộc hạ hiểu rồi". Dứt lời, tên mặc áo giáp đỏ lui ra, chậm rãi biến mất.
Không lâu sau đó, tòa nhà giam giữ Thanh Đặng cháy lớn, lúc dập lửa xong hắn biến thành đống than đen. Mọi người đều nghĩ rằng do đèn dầu trên bàn bén lửa, nhưng sự tình không phải vậy.
Bóng ảnh tầm năm mươi người mặc giáp đỏ lướt qua khu rừng, tiến về phía ngôi nhà nhỏ.
Kiều Vân đang xoa đầu Thanh Nguyệt, chuẩn bị cắn lập tức cảnh giác, cười nói: Không ngờ chúng dám phái người đến. Loại người thân gì mà chỉ chực ám sát nhau, thật đáng hận".
Sau nó nàng quay ngược ra, hướng về phía nhà hai mẹ con họ Thanh. Vận dụng ma lực hệ ám bao quanh thân thể, Kiều Vân hóa thành bóng ảnh màu đen, biến mất.
Tại nơi nàng đứng trước đó chấn động cực kì khủng bố, giờ trở thành một cái hố khổng lồ. Lão nhân gia Thanh Vân Triều, khuôn mặt hơi nhăn nhó, một giọt mồ hôi trên trán rơi xuống, nói: "Ả ta... Cao cấp... Paladin".
Tức thời tất cả mọi người trong đại sảnh giật mình, năng lực cao như vậy, khó trách nãy giờ cảm thấy áp lực từ cường giả. Bảo sao Thanh Vân Triều không dám ra tay.
Một tiểu hài tử dáng người nhỏ nhắn, ước chừng sáu, bảy tuổi, đã là cao cấp Paladin. Không chừng là một vị cao nhân ẩn dật nào đó, thích dịch dung đi ngao du thiên hạ. Phải nói rằng, ma pháp sư cùng võ giả lão hóa chậm hơn, tuổi tác lớn hơn con người, tùy vào từng cảnh giới mà độ lão hóa, tuổi tác chênh lệch khác nhau.
Chẳng mấy chốc Kiều Vân đã về tới ngôi nhà tranh bên bìa rừng. Lớp dịch dung bên ngoài mặt của nàng đã mau chóng bị phi tang.
Nàng bước trong nhà, lúc này vị nương kia cùng Tiểu Nguyệt đã tỉnh từ lâu. Trên bàn có mấy món ăn dân dã bày sẵn, và ba người chuẩn bị ăn.
Phụ nhân mở miệng: "A Kiều Vân về đúng lúc lắm, chúng ta chuẩn bị ăn cơm, ngươi vào đi. Mà suốt từ sáng sớm đến giờ ngươi đi đâu thế" ?
Nàng đáp: "Trời đẹp nên đi dạo trong thành chút".
Kiều Vân giờ mới để ý, bụng nàng đang biểu tình. Nhìn qua thực đơn gồm có cơm, canh, cá kho, trứng chiên. Nàng ngồi bên bàn ăn, chắp tay nói: "Mời cả nhà ăn cơm".
Cho thức ăn vào miệng, một cảm giác thật... vi diệu xuất hiện, nàng bình phẩm: "Món cá kho hơi nhạt, còn canh thì mặn quá. Trứng chiên gì chỗ nhạt chỗ mặn thế này, lại còn ngòn ngọt lợ lợ nữa chứ, vị đắng đắng do chiên bị cháy này. Cơm nấu gì nát thế trời. Nương nấu ăn dở thế".
Bạch Long gật gù nói: "Đúng vậy".
Phụ nhân nghe thấy họ nhận xét như thế, cảm giác tủi thân xuất hiện, biểu tình: "Hu hu ta biết tài nấu ăn của ta dở tệ mà, sao bằng Kiều Vân được". Rồi bà quay sang: "Đúng đúng cái gì".
Thanh Nguyệt lúc này đã ăn xong phần của mình, vỗ võ bả vai Kiều Vân nói: "Vân tỷ tỷ, tỷ chưa nghe câu sự thật mất lòng à. Mặc dù tỷ nói đúng sự thật rằng món ăn mẹ của muội rất dở nhưng ít ra cũng nên khen chút chứ".
Phụ nhân nghe vậy càng đau lòng hơn, mắt long lanh rươm rướm nước mắt nói: "Nguyệt Nhi là đồ ngốc".
Kiều Vân cười tươi, lâu lắm rồi nàng mới có cảm giác vui vẻ như thế này, nàng nói: "Hai người đùa vui thế chắc khỏe hẳn rồi nhỉ" ?
"Tất nhiên là khỏe rồi, ước mơ làm triệu hồi sư của muội sẽ trở thành hiện thực". Thanh Nguyệt nhanh nhảu đáp.
"Triệu hồi sư sao ? Muốn kí kết khế ước với ta không ? Ta là ma thú trong truyền thuyết nè" ? Nàng vừa cười vừa nói.
Thanh Nguyệt mừng rỡ nói: "Thật sao" ?
"Nằm mơ đi, tin người quá đấy há há ? À mà hôm ta bị hành xác ấy, ai truyền máu cho ta vậy" ? Kiều Vân sực nhớ ra liền hỏi.
Bạch Long chỉ phía Thanh Nguyệt nói: "Nhóc đó đó. Lúc ngươi bất tỉnh ta đã nói tình trạng thân thể của ngươi cho họ biết, và có duy nhất cách truyền máu cho Huyết tộc đó là... hôn họ".
Dứt lời Thanh Nguyệt đưa tay lên má, khuôn mặt đỏ bừng lại trông vô cùng dễ thương nói: "Nụ hôn đầu của muội đã bị Vân tỷ cướp mất, giờ sao lấy chồng đây".
Kiều Vân cạn lời, đưa tay xoa xoa thái dương, đôi mắt khẽ trừng xuống, hầm hầm nói: "Này nhé, đó cũng là nụ hôn đầu của ta đấy. Không ngờ lại mất bởi một tiểu cô nương, có tin ta cắn muội không" ?
Trong lúc mọi người đang đùa vui, thì giờ tại một căn nhà của Thanh gia.
"Cái gì ? Một ả ma đầu đến tố giác chuyện chúng ta hạ độc ư" ?
Một người đàn ông trung niên, thân thể béo ú vỗ bàn, từ trên ghế dựa bật dậy.
Trong bóng tối lấp ló ánh đèn dầu, một người mặc giáp kín toàn thân, thần thần bí bí đứng tựa gần cánh cửa.
Khuôn mặt ẩn sau lớp áo giáp đỏ, hốc mắt thâm quầng, mũi cao ngất, da dẻ trắng bệch nhăn nheo, giống như một bộ xương khô bọc da.
Thoạt nhìn, hắn giống như sứ giả Địa Ngục, thanh âm phát ra có chút khàn khàn, nói: "Thanh Mộc ngươi cứ yên tâm. Chỉ là một ả ma đầu cấp bậc đại pháp sư sơ cấp. Đội xích giáp chúng ta thừa sức xử lí".
Tên béo Thanh Mộc kia cười lạnh nói: "Ta đương nhiên tin tưởng thực lực của ngươi, chỉ tiếc cái tên Thanh Đặng kia hành động quá lỗ mãng dẫn đến bị bắt, sắp bị tra xét. Đến lúc ấy chúng ta cũng khó toàn mạng, bị quy tội hãm hại trưởng nữ".
"Vậy hắn nên xử lí thế nào" ? Tên mặc giáp đỏ kia trầm giọng hỏi.
Thanh Mộc nói: "Cho người ám sát hắn. Còn ả ma đầu cùng mẹ con Thanh Hằng kia, giết chúng để bịt miệng, chúng ta có thể yên ổn sống. Cố gắng dàn dựng thành một vụ cướp của giết người. Bọn chúng nhà ở bìa rừng, thực lực không đáng ngại, bị cướp hỏi thăm là chuyện bình thường".
"Thuộc hạ hiểu rồi". Dứt lời, tên mặc áo giáp đỏ lui ra, chậm rãi biến mất.
Không lâu sau đó, tòa nhà giam giữ Thanh Đặng cháy lớn, lúc dập lửa xong hắn biến thành đống than đen. Mọi người đều nghĩ rằng do đèn dầu trên bàn bén lửa, nhưng sự tình không phải vậy.
Bóng ảnh tầm năm mươi người mặc giáp đỏ lướt qua khu rừng, tiến về phía ngôi nhà nhỏ.
Kiều Vân đang xoa đầu Thanh Nguyệt, chuẩn bị cắn lập tức cảnh giác, cười nói: Không ngờ chúng dám phái người đến. Loại người thân gì mà chỉ chực ám sát nhau, thật đáng hận".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook