Thái tử tức giận bỏ đi, lát sau Lục Khinh xuất hiện, cúi đầu, cẩn thận. Bởi vì lúc nãy vừa khóc, hai mắt nàng ta hơi hơi phát sưng.



Cúi đầu quét qua đầu gối nàng ta, thấy dù miễn cưỡng đứng thẳng, nhưng hai chân Lục Khinh đều đang khẽ run lên.



Quỳ gối trong xe ngựa lắc lư cả một đoạn đường, thật cũng không dễ chịu gì.



Dù sao cũng cùng nhau lớn lên, về sau Tấn Giang Hầu phủ suy yếu, Lục Khinh cũng bị liên lụy chịu khổ. A Yên yêu thương nàng ta cũng vì lẽ đó.



A Yên cảm thấy xót xa, thuận miệng nói. “Vừa bị thương, đừng đi lung tung nữa, cùng ta trở về thiện phòng đi.”



Lục Khinh gật đầu, thấp giọng nói. “Vâng.”



Trở lại thiện phòng, các tiểu tăng đã bày sẵn trà nước cơm chay. A Yên ngồi vào bàn dùng bữa, cũng bảo Lục Khinh cùng ngồi xuống ăn. Nhưng Lục Khinh lần lựa mãi không dám ngồi, cứ đứng ở đó không nói lời nào.



A Yên thấy vậy, trong giọng nói liền tăng thêm vài phần uy nghiêm. “Ngồi xuống, ăn.”



Lục Khinh mím mím môi, vội vàng ngồi xuống, cẩn thận dùng bữa dưới ánh mắt soi mói của A Yên.



A Yên lúc này mới gật đầu, nói nhạt. “Ngươi cứ ăn tiếp đi, ta ra ngoài đi dạo một lát.”



Nói xong liền theo một tiểu tăng ra ngoài. Đi đến nội viện, nàng hỏi tiểu tăng kia. “Trụ trì của ngươi đâu?”




Tiểu tăng cung kính nói. “Trụ trì đại nhân đang cùng Tiêu tướng quân đánh cờ.”



A Yên mỉm cười. Thoạt nhìn Tiêu Chính Phong có vẻ là một võ tướng hung hãn, không ngờ hắn còn biết đánh cờ. Phải biết rằng Trụ trì đại nhân là một cao thủ đánh cờ, hắn có thể hầu cờ ông tàn một nén nhang, cho thấy hắn cũng không phải là người tầm thường.



Nhưng suy nghĩ một chút, nàng cũng hiểu. Phụ thân từng nói, Tiêu Chính Phong chính là một vị tướng tài hiếm có của Đại Chiêu. Điều binh khiển tướng, hành quân bày trận so với đánh cờ, tuy phương pháp khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu.



Lại nhớ đến sau này hắn quyền khuynh thiên hạ, vốn không thể là hạng người lỗ mãng chỉ biết giết địch, hiểu biết chút kỳ nghệ, cũng là lẽ thường tình.



Mắt nàng ánh lên ấm áp, lại nghĩ đến ở đời này, trong lúc mơ hồ đã xuất hiện tầng tầng sai lầm, chỉ mong sao đừng vì vậy mà gây ra những chuyện ngoài ý muốn, làm thay đổi số mệnh của hắn.



Nhớ lại Thái tử vừa rồi bất mãn bỏ đi, nàng không khỏi than nhẹ một tiếng. Biết bản thân đã nhuốm đầy phiền phức, không nên làm liên lụy đến Tiêu Chính Phong. Về sau, càng phải tránh xa hắn thì hơn.



Đi dạo một hồi, suy nghĩ miên man, nàng lại nhớ đến Lục Khinh, liền thuận miệng hỏi. “Xin hỏi tiểu sư phụ, nha hoàn của ta bị đau đầu gối, trong chùa có thuốc xoa bóp không? Nếu có, phiền ngươi mang đến đây một ít ?”



Tiểu tăng nhất thời có chút khó khăn. “Trong chùa cũng có chút dược liệu, nhưng không chắc có thuốc xoa bóp hay không. Nếu cô nương cần, ta có thể đến phòng thuốc hỏi thử?”



A Yên cười nói. “Nếu vậy, đành phiền tiểu sư phụ.”



Tiểu tăng kia lập tức đi ngay. A Yên đứng chờ, thơ thẩn nhìn hồ nước xanh xanh trước mắt, lòng đầy tâm sự.



Nước hồ nơi đây khác hẳn những nơi khác. Bởi vì trong núi có mây mù, từng trận mây mù bay đến bao phủ cả mặt hồ. Mặt hồ như bích, mây mù như mạng che mặt. Gió thu ngẫu nhiên thổi qua, từng sợi mây mù nhẹ nhàng lay động. Ánh mặt trời chiếu vào mặt hồ, sóng nước mênh mông như giáp vàng giáp bạc, mơ hồ lãng đãng tựa như tiên cảnh.



Hôm nay A Yên mặc một chiếc váy dài màu xám tro, yểu điệu thướt tha. Nàng đứng giữa tiên cảnh hồ quang mây khói tựa như một nét chấm phá uyển chuyển trong bức tranh thủy mặc, phóng khoáng mà ý vị sâu xa.



*****



Sau khi kết thúc ván cờ với trụ trì, Tiêu Chính Phong đi đến thiện phòng. Khi đi ngang qua hồ nước, vô tình lại gặp được nữ nhân trong mộng, cảnh tượng trước mắt tưởng như không thuộc nhân gian. Trời xanh nước biếc, mây mù bao phủ, ánh mặt trời chỉ là những vệt lốm đốm lấp lánh, người con gái đứng đó tựa như thần nữ hạ phàm.



Hắn lập tức dừng bước, chỉ sợ lại làm kinh động đến nàng.



Nếu trước kia, mỗi lần nhìn thấy A Yên, cơ thể cường tráng của Tiêu Chính Phong lại dâng lên khát vọng khó lòng ức chế thì hiện thời, hắn nhìn người con gái đứng cách mình một hồ nước mà tựa như cách cả một thế giới, nhìn thần thanh cốt tú của nàng, nhìn hình bóng thanh đạm mờ ảo của nàng, trong lòng lại nảy sinh vài phần thương tiếc cùng bất đắc dĩ.



Nếu như có thể, hắn nguyện đưa tay ôm trọn lấy hình bóng mờ ảo như làn khói nhẹ của nàng, che chở một đời.



A Yên không hề biết sau lưng có người đang nhìn mình. Nàng đang bận suy tư, hàng mày thanh tú nhíu chặt lại. Nàng nghĩ đến phàm trần thế tục, nghĩ đến đế vương cao xa, lại nghĩ đến phụ thân đang bị vùi lấp trong đó, không có cách nào bứt ra được.



Nàng khẽ thở dài, xoay người lại, bất ngờ trông thấy có một nam tử sừng sững đứng đó từ bao giờ, dáng người cao lớn cường tráng, khuôn mặt góc cạnh cứng rắn đầy vẻ kiên cường hung hãn, khí thế dồi dào. Hắn đứng giữa mây mù quấn quanh tựa như một vị chiến thần, tràn trề sức mạnh.



Sau một hồi sửng sốt, A Yên nghiêng đầu cười khẽ. Vừa rồi còn nói phải tránh xa hắn, ai ngờ chỉ mới chớp mắt một cái, hắn lại xuất hiện ngay trước mặt rồi.



Tiêu Chính Phong đang ngẩn ngơ kinh ngạc nhìn nàng không rời mắt, đột nhiên thấy nàng xoay người lại nhìn về phía mình, âm thầm chột dạ. Lại thấy nàng nghiêng đầu mỉm cười, hai má ửng hồng tựa như đáo hoa đào. Hắn nhìn đến ngây dại, vốn trong lòng đã mê muội, nay lại càng si càng say, làm thế nào cũng không thể rời mắt khỏi nàng được.




Hắn sống hai mươi bốn năm, đến nay mới biết thì ra trên thế gian, nữ nhân có thể khiến lòng người say còn hơn men rượu; mới biết thì ra có một loại quyến rũ khiến lòng người nhớ thương, thần hồn điên đảo; mới biết kể từ giây phút nhìn thấy nàng, thân hắn đã rơi vào địa ngục a tì, trọn kiếp không thể siêu sinh.



A Yên thấy hắn cứ đứng ngây ra nhìn mình, lại nhớ đến hành vi mấy lần gặp trước của hắn, trong lòng lập tức suy đoán. Chẳng lẽ, hắn đối với mình, đã sinh lòng niệm tưởng?



Nàng không khỏi nhíu mày, số mệnh của hắn đã định phu nhân của hắn là Lý Minh Duyệt kia mà.



Nam tử này, dù có tốt đến cỡ nào, hoàn hảo cỡ nào, cuối cùng cũng không có duyên phận gì với mình cả.



Nàng nhẹ giọng nói. “Tướng quân, vì sao một mình đến đây?”



Tiêu Chính Phong nghe gọi, miễn cưỡng tìm về một tia lý trí. “Chỉ là vừa vặn đi ngang qua thôi.”



A Yên gật đầu, cười khẽ. “Tướng quân, vậy xin mời, A Yên cũng phải về thiện phòng nghỉ ngơi.”



Nói xong, nàng cất bước rời đi.



Ai ngờ Tiêu Chính Phong vừa nhìn thấy nàng định bỏ đi đã không kịp suy nghĩ, vội vàng bước nhanh đến ngăn cản.



Hắn không biết mình đang làm gì nghĩ gì, chỉ biết rằng không thể để nàng cứ rời đi như vậy. Dù thế nào, hắn vẫn muốn được nhìn nàng nhiều hơn nữa.



A Yên đột ngột bị hắn cản đường, cũng hơi hoảng hốt. Hắn có vóc người rất cao, còn cao hơn nhiều so với Thái tử hay Yến Vương. Mấy lần trước hai người chỉ đứng xa xa nói chuyện, nay hắn đột nhiên bước lại gần, nàng mới nhận ra thân hình kia rất rộng lớn, tựa như một tòa núi nhỏ, hoàn toàn bao phủ lấy mình.



Nàng ngước mặt nhìn. “Tiêu tướng quân có việc?”



Đầu óc Tiêu Chính Phong nhanh chóng xoay chuyển, ánh mắt vẫn vô cùng nóng bỏng, cất giọng khàn khàn. “Vừa rồi Tiêu mỗ ở chỗ trụ trì có gặp tiểu sư phụ. Y nói tiểu thư cần một ít thuốc xoa bóp?”



A Yên gật đầu. “Chính thế.”



Tiêu Chính Phong vội nói tiếp. “Vừa rồi tiểu sư phụ còn nói, trong phòng thuốc không có thuốc xoa bóp.”



A Yên nghe xong có chút thất vọng, đành phải để Lục Khinh chịu khổ rồi.



Ai ngờ Tiêu Chính Phong lại nói tiếp. “Nhưng ta lại có một ít linh dược, có thể giúp tan máu bầm.”



A Yên khẽ chớp mắt, cười nói. “Nếu vậy, Tiêu tướng quân có thể ban thuốc không?”



Không ngờ lúc hắn nói chuyện lại câu nệ thận trọng như vậy. Không phải muốn đưa thuốc cho mình thôi sao, cần gì phải đi một vòng lớn như thế.



Tiêu Chính Phong vẫn luôn cúi đầu nhìn A Yên không rời mắt. Thấy nàng nở nụ cười, ánh mắt lập tức sáng lên, thấp giọng nói. “Nếu tiểu thư đã muốn dùng, vậy mời tiêu thư chờ một lát, Tiêu mỗ lập tức mang đến ngay.”



A Yên nhíu mi, khó hiểu nói. “Vậy là hiện thời, linh dược không có ở đây sao?”




Nét mặt Tiêu Chính Phong hơi cứng lại, giọng nói cũng có vẻ ngập ngừng. “Đang ở chỗ nghỉ của ta trong thiện phòng.”



A Yên nghĩ, thiện phòng cách đây không xa, hắn đi lấy cũng chỉ mất nhiều nhất là một khắc. Lập tức gật đầu cười. “Vậy thì, làm phiền Tiêu tướng quân giúp đỡ.”



Tiêu Chính Phong lại nghiêm mặt nói. “Cố tiểu thư xin chờ một lát. Không quá nửa nén nhang, Tiêu mỗ sẽ mang thuốc đến.”



A?



A Yên càng khó hiểu, sao lại phải chờ lâu đến thế.



Tiêu Chính Phong trang nghiêm nói tiếp. “Thuốc đó, tuy ta luôn mang theo bên người, nhưng cần phải điều phối mới thành. Muốn có thuốc cần phải bỏ chút thời gian.”



Nói đến đây, trông thấy A Yên nhíu mày, hắn vội thêm vào. “Nhưng tiểu thư cứ yên tâm, không khó khăn gì.”



Chuyện đã thế, A Yên cũng không biết nói sao, đành nhận lời. “Nếu là không có gì khó, vậy làm phiền Tiêu tướng quân.”



Tiêu Chính Phong gật đầu, lại dặn dò lần nữa. “Tiểu thư xin cứ chờ ở đây, ta đi một lát sẽ về ngay.”



Nói xong, người đã không thấy tung tích.



A Yên nhìn chung quanh, lúc này mây mù càng nhiều, cơ hồ bao phủ cả thiền viện. Tiêu Chính Phong đến bất ngờ mà đi cũng vội vã, chỉ thoáng cái đã không thấy đâu nữa, tựa như tiên tung hiệp ảnh vậy.



Xung quanh không có ai, nàng nhất thời nhàm chán, đành phải đứng ở bên hồ tiếp tục nhìn ngắm hồ quang sơn ảnh.



Ước chừng sau nửa nén nhang, Tiêu Chính Phong vẫn không thấy bóng dáng. Áo váy của nàng đơn bạc, đứng lâu giữa sương mù dày đặc, càng lúc càng thêm lạnh.



Nàng lại sợ Lục Khinh lâu quá không thấy mình trở về sẽ lo lắng, đành phải lỗi hẹn, một mình trở về thiện phòng thôi.



Nhưng nàng vừa xoay lưng, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt, hơi thở dồn, trên trán thậm chí còn lấm tấm mồ hôi.



Hắn vươn tay, móc ra một bình sứ bạch ngọc đưa cho A Yên. “Tiểu thư, đây là linh dược.”



A Yên nhướn mày, chăm chú nhìn mồ hôi trên trán hắn, nhàn nhạt hỏi. “Tiêu tướng quân, thâm sơn đang lúc ngày thu, lại có sương mù, thời tiết cực lạnh, vì sao ngài lại toát mồ hôi?”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương