Thiếu Nữ Phép Thuật Kỵ Sĩ Đầu Tiên
C16: Có vài việc nhất định phải có người làm

Hạ Liên là nghĩ như vậy. Nhưng mà những chuyện sau đó lại nói cho hắn biết, hắn suy nghĩ nhiều. Lưu Triết tuy không ưa hắn, nhưng ông là một người công tư phân minh, không bao giờ để cảm xúc bản thân ảnh hưởng đến việc cần làm.

Hạ Liên nhận ra điểm này, cho nên không còn đề phòng ông, mà là cấp tốc hấp thu những chiêu thức cùng kinh nghiệm ông truyền lại.

Mặc dù không rõ Lưu Triết vì sao lại biết nhiều kỹ xảo cùng kinh nghiệm chiến đấu như vậy, nhưng mà cái này không quan trọng. Hạ Liên chỉ chuyên tâm hấp thụ những gì ông truyền lại.

Mặc dù từ đầu đến cuối hắn đều đang bị đánh, nhưng đồng thời, hắn cũng mạnh lên rất nhanh.

Sau một buổi sáng, hắn đã đi từ "một chiêu đều chống không được" đến " có thể chống được hai chiêu". Đương nhiên, hắn không có sử dụng ma lực.

Cũng nhờ buổi huấn luyện này mà Hạ Liên phát hiện khả năng hồi phục thể lực cùng thương thế của hắn có hơi kinh khủng.

Trong lúc huấn luyện, có vài lần hắn né hơi ngu, cho nên trên người cũng có vài vết bầm nhẹ. Nhưng mà hắn lại chính mắt nhìn thấy vết bầm kia chỉ tốn không tới hai giây liền hoàn toàn tiêu biến.

Sau đó, phong cách đánh của hắn liền trở nên càng thêm liều mạng. Hắn đều bị Lưu Triết nói nhiều lần, nhưng liền là không thay đổi. Đến khi Lưu Triết nhận ra khả năng hồi phục của hắn rất mạnh, ông mới không có lại nhắc nhở hắn.

Về phần thể lực... Hắn đã huấn luyện hơn năm tiếng liên tục, nhưng là căn bàn không cảm thấy mệt mỏi. Ngay cả Lưu Triết đều thi thoảng ngừng tay nghỉ ngơi một lát, nhưng hắn lại hoàn toàn không cần nghỉ ngơi. Những lúc Lưu Triết nghỉ, hắn trực tiếp chuyển sang đoán luyện thân thể.

Mồ hôi vẫn là có, hơn nữa còn rất nhiều, nhưng là hắn lại hoàn toàn không mệt. Lưu Triết nhìn hắn luyện như vậy cũng là khoé miệng co giật một hồi, sau đó liền từ bỏ việc nhắc nhở hắn.

Hạ Liên nhìn đồng hồ. Thấy đã là hơn mười một giờ, hắn liền quay sang hỏi Lưu Triết.


- Cũng trưa rồi, bác ở lại ăn trưa cùng cháu không?

Lưu Triết nghe vậy liền nhíu mày.

- Ở lại? Căn biệt thự này có đầu bếp sao?

Nghe hắn nói như vậy, Hạ Liên liền gãi má, hơi lúng túng nói.

- Là cháu nấu ạ. Nếu bác không thích thì thôi vậy.

Lưu Triết hơi kinh ngạc. Con gái hắn, tức Thủy Triều, căn bản không có nói với hắn quá nhiều về Hạ Liên. Hắn chỉ biết là đối phương có chút liên quan đến thiếu nữ phép thuật, hoặc là có khả năng là người hiệp lực của một thiếu nữ phép thuật nào đó không chừng.

Người hiệp lực là từ dùng để chỉ những người được những thiếu nữ phép thuật ký kết khế ước. Thiếu nữ phép thuật có thể đem một lượng nhỏ ma lực bám thân người hiệp lực để bảo vệ họ. Người hiệp lực cũng sẽ được cường hoá một phương diện nào đó.

Nghe rất tốt, đúng không? Có khế ước này, liền có thể dễ dàng bảo vệ những người quan trọng.

Nhưng vấn đề là, ký kết khế ước này có nguy hiểm rất lớn. Bởi vì một khi thiếu nữ phép thuật hoặc là người hiệp lực làm gì đó nguy hại đến người kia, dù là vô tình hay cố ý, khế ước sẽ bị phá hủy. Một khi điều đó xảy ra, bất kể là ai phá hủy khế ước, thiếu nữ phép thuật đều phải chịu phản phệ.

Cho nên, có rất ít thiếu nữ phép thuật đồng ý ký kết khế ước này với người khác.

Lưu Triết liền là một trong hai người hiệp lực của Thủy Triều, cho nên ông đương nhiên biết về chuyện này. Ông cũng nghĩ rằng khả năng hồi phục của Hạ Liên là phương diện được cường hoá của hắn.

Ngoài cái đó ra, ông cũng nghĩ Hạ Liên chỉ là một công tử nhà giàu nào đó đang bỏ nhà đi bụi mà thôi. Dù sao Hạ Liên có làn da trắng nõn cùng đôi bàn tay dường như không chút tì vết, căn bản không giống như người bình thường có thể có, càng đừng nói là người có gia cảnh cơ cực.

Cũng là vì vậy, hắn mới cảm thấy bất ngờ khi nghe Hạ Liên nói là hắn biết nấu ăn.

Nếu là Hạ Liên biết hình tượng của hắn trong mắt Lưu Triết là như vậy, hắn khả năng là sẽ trực tiếp rơi lệ. Hắn cũng không muốn ngoại hình của mình như vậy a! Nhưng mà số hắn trời sinh nó thế...

- Bác? Bác ơi? Bác nghe cháu nói gì không ạ?

Giọng nói của Hạ Liên kéo Lưu Triết khỏi dòng suy nghĩ. Hắn suy tư một lúc, sau đó liền đáp.

- Ừm, vậy cậu nấu cả phần của tôi đi. Không cần lo không hợp khẩu vị, tôi không kén ăn.


Hạ Liên nghe vậy liền cười cười gật đầu, sau đó chạy vào trong bếp mang tạp dề, rửa tay, bắt đầu nấu. Chỉ sau bốn mươi lăm phút, Hạ Liên đã hoàn thành hai món ăn thêm một món canh.

Lưu Triết nhìn cảnh này, càng thêm kinh ngạc. Bởi vì Hạ Liên làm đồ ăn không chỉ nhanh, hơn nữa mùi cũng rất thơm. Đến lúc ăn thử, hắn càng là hai mắt sáng lên.

Mặc dù ngoại hình của món ăn không quá bắt mắt, nhưng mà mùi vị lại vô cùng mỹ vị. Tuy là lấy kinh nghiệm ăn ở nhà hàng năm sao không biết bao nhiêu lần của Lưu Triết, hắn vẫn là nhận ra được có nhiều tì vết trong mấy món ăn này, nhưng mà...

Kia là nhà hàng năm sao a! Đầu bếp ở đó chí ít đều phải hơn bốn mươi, còn Hạ Liên đâu? Tuổi của Hạ Liên khả năng còn không tới một nửa của người ta! Có thể nấu được như bây giờ, đã có thể xem như là rất có thiên phú.

Hạ Liên nhìn thấy Lưu Triết đã động đũa, cũng chuẩn bị ăn. Nhưng mà đúng lúc này, giọng nói của Tiểu Mộc vang lên trong đầu hắn.

- Liên! Có Yểm Thú xuất hiện ở phía đông của căn biệt thự, chỉ cách khoảng 10km! Bọn tôi đều đang ở khu vực khác, con này nhờ cậu cầm chân.

Hạ Liên:...

Trời đánh tránh bữa ăn. Xem ra bữa cơm này hắn phải đợi lát nữa mới ăn được.

Hắn đứng dậy, thở dài, sau đó nói với Lưu Triết.

- Bác ăn trước đi, cháu có vài chuyện cần làm gấp.

Nói xong, hắn liền xoay người, chuẩn bị rời đi. Lưu Triết vừa được Thủy Triều báo tin Yểm Thú xuất hiện, cho nên hắn lập tức liền nhận ra ý đồ của Hạ Liên, đồng thời nhanh chóng giữ tay hắn lại.

- Đừng có đi. Mặc dù người hiệp lực được cường hoá nên mạnh hơn người thường, nhưng cũng không phải đối thủ của đám Yểm Thú kia đâu.

Hạ Liên không biết "người hiệp lực" là gì, nhưng mà hắn hiện tại có chuyện gấp cần làm, cho nên không có lập tức hỏi, mà chỉ là cười cười, mở miệng đọc chú ngữ.


- Chào đón hồi kết của thế giới đi...

- Hả?

Không đợi Lưu Triết phản ứng, Hạ Liên liền đọc ra hai chữ cuối.

- Biến thân.

Ma lực phát ra, đẩy Lưu Triết lui về sau một đoạn, đồng thời tạo thành ánh sáng mãnh liệt che lại tầm mắt của Lưu Triết. Đợi đến khi ông khôi phục tầm nhìn, trong phòng đã sớm không còn bóng dáng của Hạ Liên, chỉ còn giọng nói của hắn quanh quẩn trong phòng.

- Có vài việc, nhất định phải có người làm.

Nhìn cánh cửa phòng mở toang, Lưu Triết trầm mặc.

Cho nên, đối phương thật sự là nam sao?




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương