Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi
-
Chương 6: Chị em gái
“Mẹ, mẹ!” Giản Nhất vội vàng chạy tới. Phản ứng đầu tiên là đưa tay ra thăm dò hơi thở của Giản Lệnh Hoa. Cảm thấy hơi nóng yếu ớt dưới khớp ngón tay, sắc mặt cô mới hơi hòa hoãn lại, còn may không phải tự sát.
“Mẹ, mẹ.” Giản Nhất lại gọi vài tiếng.
Giản Lệnh Hao vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, tựa hồ bị tiếng gọi của Giản Nhất quấy nhiễu, bà khó chịu nhíu nhíu mày.
“Mẹ, mẹ ơi.”
Giản Lệnh Hoa không có dấu hiệu tỉnh lại.
Giản Nhất lập tức nâng người dậy, kéo cánh tay Giản Lệnh Hoa sau đó xoay người lại đem cánh tay của bà quấn quanh cổ mình, dưới chân dùng sức chậm rãi đem Giản Lệnh Hoa cõng lên, bước nhanh xuống lầu.
“Chị, mẹ ơi.” Cố Tiểu Đồng đứng dậy khỏi ghế đẩu, ngơ ngác nhìn Giản Nhất cõng Giản Lệnh Hoa trên lưng.
“Tiểu Đồng, đuổi kịp chị.”
“Dạ.”
Giản Nhất cõng Giản Lệnh Hoa ở phía trước, Cố Tiểu Đồng tay nhỏ cầm bánh mì chạy chậm ở phía sau.
May mắn bên ngoài hoa viên Triều Nghi Gia có một bệnh viện nhỏ, Giản Nhất ban đầu phán đoán Giản Lệnh Hoa mệt mỏi quá sức, kết quả khám bệnh đúng là như vậy, khi bác sĩ truyền dịch cho Giản Lệnh Hoa, bà từ từ tỉnh dậy phát hiện Giản Nhất và Cố Tiểu Đồng đang ngồi cạnh giường.
“Mẹ ơi.” Cố Tiểu Đồng trèo lên mép giường, khuôn mặt dán sát vào cánh tay bà.
“Tiểu Đồng, mẹ không sao.” Giản Lệnh Hoa đưa tay ra yếu ớt sờ lên mặt cô bé, sau đó nhìn Giản Nhất.
Giản Nhất nhấp miệng: “Bác sĩ nói mẹ bị thiếu máu, mệt nhọc quá độ cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn.
“Được.” Giản Lệnh Hoa cười hỏi. “Làm các con sợ sao?”
Giản Nhất xác thật bị dọa không ít, cô nhìn về phía Cố Tiểu Đồng, thấy khuôn mặt nhỏ vẫn còn căng thẳng, bé con khẳng định cũng bị dọa rồi.
“Mẹ không sao.” Giản Lệnh Hoa lại cười, ngược lại trên mặt không có tí huyết sắc nào.
Giản Nhất đáp: “Không có chuyện gì lớn, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều sau khi truyền dịch là được.”
“Uhm.” Giản Lệnh Hoa nhìn lên chai dịch truyền vẫn còn đầy, bà nói với Giản Nhất: “Vẫn còn sớm, mẹ đã nấu xong bữa trưa còn để trong bếp. Trời nóng lắm, con đưa Tiểu Đồng về ăn đi, ăn xong lại đem con bé đến đây rồi đi học.”
Thật đáng thương cho tấm lòng cha mẹ ở trên đời, Giản Nhất gật đầu khuyên: Được rồi, mẹ ngủ một chút đi, đừng lo lắng những chuyện khác.”
“Ừ, Tiểu Đồng, cùng chị trở về ăn cơm nhé, chốc lát lại qua đây.”
“Con không ăn.”
“Không ăn sẽ bị đói.”
“Vậy được rồi.”
Giản Nhất và Cố Tiểu Đồng một trước một sau đi khỏi phòng bệnh, Giản Lệnh Hoa liền chịu đựng không nổi mà ngủ thiếp đi. Bà vốn không phải là một người phụ nữ mạnh mẽ, ngay khi tái hôn với Cố Trường Dũng thì an tâm ở nhà làm người phụ nữa của gia đình, Cố Trường Dũng cũng đối với bà vô cùng trân trọng và cưng chiều. Duy nhất một điều khiến bà lo lắng chính là “Giản Nhất”, nhưng cũng nhờ có Cố Trường Dũng ở giữa điều hòa, bà không cảm thấy quá mệt mỏi. Hiện giờ trụ cột Cố Trường Dũng đột ngột ngã xuống làm bà không kịp tiếp nhận, mọi việc quá sức chịu đựng khiến thân mệt tâm đau, rốt cuộc bị ngất xỉu khi làm bữa trưa. Không ngờ lúc này Giản Nhất lại cõng bà đến bệnh viện, còn nói lời an ủi, lần đầu tiên bà cảm thấy thật an tâm với cô con gái này.
Cùng lúc đó, Giản Nhất và Cố Tiểu Đồng bước vào khu biệt thự, Giản Nhất đi trước, Cố Tiểu Đồng theo ở phía sau. Quay đầu lại thấy cô nhóc đang dùng hai tay nhỏ ôm bánh mì, mở to mắt nhìn Giản Nhất.
Cô nhớ rõ “Giản Nhất” đã từng bắt nạt Cố Tiểu Đồng, nói đúng hơn là đánh qua, nhưng kỳ lạ một điểm Cố Tiểu Đồng rất thích và muốn thân cận với người chị gái này. Cũng có khả năng do Cố Trường Dũng thay “Giản Nhất” nói lời tốt đẹp, cho nên mỗi lần đều là Cố Tiểu Đồng chủ động tiếp cận. Có lần Cố Tiểu Đồng ôm đùi “Giản Nhất”, lại bị “Giản Nhất” đẩy cô bé ra như thể bị bỏng, làm trên trán Tiểu Đồng đỏ một mảng vì ngã, từ đó Cố Tiểu Đồng đối với Giản Nhất liền có chút sợ hãi.
Mặc dù trong hai ngày này, Giản Nhất chủ động đến gần Cố Tiếu Đồng, buổi sáng cô nhóc còn cười nói vui vẻ, nhưng thời gian gần gũi ngắn ngủi, tính cách “Giản Nhất” lại thay đổi thất thường, cho nên Cố Tiểu Đồng đối với Giản Nhất như cũ là thật cẩn thận quan sát, cũng không dám chủ động tới gần, quả thật là một đứa nhỏ đáng yêu.
“Đi nhanh một chút.” Giản Nhất thúc giục.
Cố Tiểu Đồng vội vàng tăng tốc độ, lon ton chạy đến bên cạnh Giản Nhất thì dừng lại, ngẩng đôi mắt to tròn lên nhìn như đang đợi bước tiếp theo của cô.
Giản Nhất dở khóc dở cười, đưa tay ra nói: “Chị dắt em đi.”
Đôi mắt Cố Tiểu Đồng mở lớn nhìn tay Giản Nhất, rồi lại nhìn xuống hai bàn tay nhỏ của mình đang cầm bánh mì, cô nhóc phân vân một hồi liền đặt bánh kia ôm vào ngực bằng một tay, một tay khác nắm lấy tay Giản Nhất.
“Đi thôi.” Giản Nhất chậm rãi nói.
Cố Tiểu Đồng gật đầu.
Không đi được hai bước, “cạch!” chiếc bánh mì rơi xuống đất. Cố Tiểu Đồng khom lưng đem bánh nhặt lên ôm vào trong ngực. Một lúc sau lại tiếp tục rớt, Cố Tiểu Đồng lần nữa nhặt lên ôm trong lòng. Trong suốt thời gian đó, đôi bàn tay nhỏ bé đầy thịt của cô bé vẫn gắt gao nắm chặt lấy hai ngón tay của Giản Nhất không thả lỏng chút nào, chỉ sợ buông lỏng chị gái sẽ không kéo mình đi nữa.
Trong tim Giản Nhất như có một dòng nước ấm chảy qua, từ đáy lòng ấm áp, ngay cả khóe mắt cũng nóng lên.
“Để chị bế em đi.” Giản Nhất cúi xuống ôm lấy cả người và bánh lên. Cố Tiểu Đồng ở trong vòng tay cô một lần nữa đem đôi mắt đen bóng nhìn Giản Nhất.
“Như vậy chúng ta có thể về nhà nhanh hơn.” Giản Nhất giải thích.
Cố Tiểu Đồng gọi nhỏ: “Chị.”
“Sao vậy em?”
Cố Tiểu Đồng nhìn thẳng vào Giản Nhất, đưa bánh mì lên miệng cô: “Chị ơi, ăn đi.”
Giản Nhất vừa định từ chối, nhưng lại nhìn thấy đôi mắt ngây thơ có chút chờ mong của cô nhóc, Giản Nhất vui vẻ cắn miếng bánh Cố Tiểu Đồng đã ăn qua, khen: “Rất ngon.”
Cố Tiểu Đồng hạnh phúc cười khanh khách, cầm chiếc bánh bằng bàn tay mũm mĩm, một lần nữa cúi đầu nhấm nháp, có vẻ thả lỏng hơn nhiều.
Giản Nhất nhìn bộ dáng đầy thịt mum múp của Cố Tiểu Đồng, bế lên tay nặng trĩu, trong lòng thập phần yêu thích.
Thực mau đã về đến biệt thự Cố gia, trước cửa lại có người tới đòi nợ, Giản Nhất hướng về phía mọi người giải thích căn nhà đã được thế chấp, số tiền nợ sẽ được hoàn trả trong nửa tháng tới, hơn nữa cô còn đem số di động của mình cho bọn họ làm bảo chứng, nửa tháng sau gọi vào số này mang theo bằng chứng thiếu nợ tìm đến. Những người đòi nợ nhận thấy thái độ của cô đoan chính, ánh mắt thanh triệt nên cũng không làm gì quá mức, lấy được số điện thoại liền rời đi.
Giản Nhất trở về phòng trực tiếp viết một tấm bảng treo trước cổng, trên mặt ghi rõ ngày tháng, số điện thoại kèm thêm một ghi chú: [Căn nhà đã được thế chấp, sau nửa tháng mang giấy nợ cùng các bằng chứng khác đến liên lạc chủ nhà, cảm ơn.]
Sau đó Giản Nhất mang Cố Tiểu Đồng đi ăn cơm trưa, ngay khi đồ ăn được đặt lên bàn, điện thoại của Giản Nhất đổ chuông.
“Xin chào.” Giản Nhất nhấc máy.
Cố Tiểu Đồng ngoan ngoãn ngồi trên ghế đầu nhìn cô.
“Giản Nhất, cô thế này là có ý gì?” Đầu bên kia truyền đến giọng chỉ trích.
“Có chuyện gì? Giản Nhất nhíu mày.
“Chuyện gì? Tháng trước dặn cô giao tiền điện, tiền nước, tiền mạng, tiền nhà sao chưa có? Cô biến ở xó nào rồi? Hiện tại quán net không có điện, không có nước cô nói xem phải chơi thế nào? Giản Nhất cô như vậy là chơi không đẹp rồi”.
“Quán net? Chính là chỗ Triệu Oánh Oánh hôm nay có nói qua, “Giản Nhất đã mua một bộ máy tính, bàn ghế cùng internet cấp miễn phí cho đám hồ bằng cẩu hữu chơi đùa, những người này còn dám trách ngược lại cô, nói cô không tốt?
Giản Nhất thật cạn lời.
“Giản Nhất, Giản Nhất, nói chuyện đi!” Giọng nói đầu bên kia mất kiên nhẫn: “Không nói chuyện là có ý gì?”
Tính khí Giản Nhất vốn cũng không phải quá tốt, nhưng không phải thuộc loại như “Giản Nhất” kia gặp ai cũng đều phát hỏa, cô cố gắng ngăn chặt hỏa khí, hỏi: “Tiền điện thiếu bao nhiêu?”
“Hơn ba trăm.”
“Tiền nước thì sao?”
“Hơn một trăm.”
“Tiền mạng?”
“Tiền mạng không thiếu, ý tôi là nên trả trước một năm, nếu không một ngày nào đó chúng ta sẽ phải hợp sức lại đánh boss, mất rất nhiều nếu chúng ta không có mạng.”
“Ra vậy.” Giản Nhất bình tĩnh hỏi: “Bây giờ ai là người giữ chìa khóa của quán?
“Tiểu Chu.”
“Những người khác thì sao?”
“Không biết, chiều nay nhất định sẽ lại đây.”
“Được rồi, buổi chiều tôi đến tìm các cậu.”
“Được, nhanh chóng giao tiền điện.” Bên kia sốt ruột nói xong liền cúp điện thoại.
Giản Nhất nắm chặt điện thoại hận không thể lôi cái cô “Giản Nhất” kia từ địa phủ lên ra đánh một trận, này là kết giao bạn kiểu gì, chỉ bốn, năm trăm đồng tiền cũng đáng gọi để nhắc nhở? Đừng quên ai sở hữu ngôi nhà đó, cô còn không thu tiền thuê nhà đâu. Giản Nhất tức giận không có chỗ trút.
Vốn dĩ Giản Nhất tính buổi chiều sẽ mang theo Cố Tiểu Đồng để Giản Lệnh Hoa nghỉ ngơi, sau đó sẽ nói chuyện kiếm tiền với bà, giờ cô chỉ có thể đưa cô bé quay lại bệnh viện.
Nhưng khi đến bệnh viện, Giản Lệnh Hoa vẫn còn chưa tỉnh, Giản Nhất không yên tâm để Tiểu Đồng ở nơi này vì thế liền ngồi đợi một bên.
Cố Tiểu Đồng ngồi trên một chiếc ghế cao thả bắp chân treo trong không khí, nhìn Giản Nhất: “Chị”
“Giản Nhất quay đầu lại nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy em?”
“Chị không đi học sao?”
“Lập tức đi.”
Cố Tiểu Đồng nhìn về phía Giản Lệnh Hoa, thấy dần tỉnh lại, Giản Nhất lúc này mới để cô bé lại rồi ra khỏi phòng bệnh.
Cô đến trường trước, sau đó giữa ánh mắt kinh ngạc của bạn học cô bước nhanh về phía quán net bên cạnh con phố trung tâm Đại Học Nam Châu, sau cuối buổi học chiều.
Vừa bước vào cửa quán net nhỏ hẹp, cô đã bị khói thuốc dày đặc bức lui về sau hai bước, che mũi lại nhìn vào bên trong trong thì thấy khoảng mười mấy chiếc máy tính, mỗi máy đều có không ít người ngồi, không phân biệt gái trai đem bàn phím gõ cạch cạch nặng nề, trong miệng phun ra những tiếng mắng chửi thô tục.
Không phải nói là mất điện sao? Thế nào vẫn còn chơi game được?
Ngay khi Giản Nhất bước trong quán net một lần nữa ngay lập tức nghe bên trong có hai nam sinh đang nói chuyện.
“Lát nữa có đúng Giản Nhất sẽ tới không?”
“Đúng vậy, tao đã nhắc cô ta giao tiền điện, nước.”
“Không phải chứ, có lần Giản Nhất đã ném một xấp tiền cho Tiểu Chu, đoán chừng một năm đều không cần trả tiền điện nước nữa.”
“Cút! Lão đây đang cần tiền! Hỏi cô ta hai cái hoa tai không được sao?
Giản Nhất nghe tới đây, lửa giận trong lòng bốc lên, bước tới vỗ vai hắn.
“Này.”
“Nam sinh quay đầu lại nhìn thấy một đại mỹ nữ, nước da trắng ngần cùng dáng người cực chuẩn, nhất thời nhìn đến ngây ngẩn.
“Mẹ, mẹ.” Giản Nhất lại gọi vài tiếng.
Giản Lệnh Hao vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, tựa hồ bị tiếng gọi của Giản Nhất quấy nhiễu, bà khó chịu nhíu nhíu mày.
“Mẹ, mẹ ơi.”
Giản Lệnh Hoa không có dấu hiệu tỉnh lại.
Giản Nhất lập tức nâng người dậy, kéo cánh tay Giản Lệnh Hoa sau đó xoay người lại đem cánh tay của bà quấn quanh cổ mình, dưới chân dùng sức chậm rãi đem Giản Lệnh Hoa cõng lên, bước nhanh xuống lầu.
“Chị, mẹ ơi.” Cố Tiểu Đồng đứng dậy khỏi ghế đẩu, ngơ ngác nhìn Giản Nhất cõng Giản Lệnh Hoa trên lưng.
“Tiểu Đồng, đuổi kịp chị.”
“Dạ.”
Giản Nhất cõng Giản Lệnh Hoa ở phía trước, Cố Tiểu Đồng tay nhỏ cầm bánh mì chạy chậm ở phía sau.
May mắn bên ngoài hoa viên Triều Nghi Gia có một bệnh viện nhỏ, Giản Nhất ban đầu phán đoán Giản Lệnh Hoa mệt mỏi quá sức, kết quả khám bệnh đúng là như vậy, khi bác sĩ truyền dịch cho Giản Lệnh Hoa, bà từ từ tỉnh dậy phát hiện Giản Nhất và Cố Tiểu Đồng đang ngồi cạnh giường.
“Mẹ ơi.” Cố Tiểu Đồng trèo lên mép giường, khuôn mặt dán sát vào cánh tay bà.
“Tiểu Đồng, mẹ không sao.” Giản Lệnh Hoa đưa tay ra yếu ớt sờ lên mặt cô bé, sau đó nhìn Giản Nhất.
Giản Nhất nhấp miệng: “Bác sĩ nói mẹ bị thiếu máu, mệt nhọc quá độ cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn.
“Được.” Giản Lệnh Hoa cười hỏi. “Làm các con sợ sao?”
Giản Nhất xác thật bị dọa không ít, cô nhìn về phía Cố Tiểu Đồng, thấy khuôn mặt nhỏ vẫn còn căng thẳng, bé con khẳng định cũng bị dọa rồi.
“Mẹ không sao.” Giản Lệnh Hoa lại cười, ngược lại trên mặt không có tí huyết sắc nào.
Giản Nhất đáp: “Không có chuyện gì lớn, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều sau khi truyền dịch là được.”
“Uhm.” Giản Lệnh Hoa nhìn lên chai dịch truyền vẫn còn đầy, bà nói với Giản Nhất: “Vẫn còn sớm, mẹ đã nấu xong bữa trưa còn để trong bếp. Trời nóng lắm, con đưa Tiểu Đồng về ăn đi, ăn xong lại đem con bé đến đây rồi đi học.”
Thật đáng thương cho tấm lòng cha mẹ ở trên đời, Giản Nhất gật đầu khuyên: Được rồi, mẹ ngủ một chút đi, đừng lo lắng những chuyện khác.”
“Ừ, Tiểu Đồng, cùng chị trở về ăn cơm nhé, chốc lát lại qua đây.”
“Con không ăn.”
“Không ăn sẽ bị đói.”
“Vậy được rồi.”
Giản Nhất và Cố Tiểu Đồng một trước một sau đi khỏi phòng bệnh, Giản Lệnh Hoa liền chịu đựng không nổi mà ngủ thiếp đi. Bà vốn không phải là một người phụ nữ mạnh mẽ, ngay khi tái hôn với Cố Trường Dũng thì an tâm ở nhà làm người phụ nữa của gia đình, Cố Trường Dũng cũng đối với bà vô cùng trân trọng và cưng chiều. Duy nhất một điều khiến bà lo lắng chính là “Giản Nhất”, nhưng cũng nhờ có Cố Trường Dũng ở giữa điều hòa, bà không cảm thấy quá mệt mỏi. Hiện giờ trụ cột Cố Trường Dũng đột ngột ngã xuống làm bà không kịp tiếp nhận, mọi việc quá sức chịu đựng khiến thân mệt tâm đau, rốt cuộc bị ngất xỉu khi làm bữa trưa. Không ngờ lúc này Giản Nhất lại cõng bà đến bệnh viện, còn nói lời an ủi, lần đầu tiên bà cảm thấy thật an tâm với cô con gái này.
Cùng lúc đó, Giản Nhất và Cố Tiểu Đồng bước vào khu biệt thự, Giản Nhất đi trước, Cố Tiểu Đồng theo ở phía sau. Quay đầu lại thấy cô nhóc đang dùng hai tay nhỏ ôm bánh mì, mở to mắt nhìn Giản Nhất.
Cô nhớ rõ “Giản Nhất” đã từng bắt nạt Cố Tiểu Đồng, nói đúng hơn là đánh qua, nhưng kỳ lạ một điểm Cố Tiểu Đồng rất thích và muốn thân cận với người chị gái này. Cũng có khả năng do Cố Trường Dũng thay “Giản Nhất” nói lời tốt đẹp, cho nên mỗi lần đều là Cố Tiểu Đồng chủ động tiếp cận. Có lần Cố Tiểu Đồng ôm đùi “Giản Nhất”, lại bị “Giản Nhất” đẩy cô bé ra như thể bị bỏng, làm trên trán Tiểu Đồng đỏ một mảng vì ngã, từ đó Cố Tiểu Đồng đối với Giản Nhất liền có chút sợ hãi.
Mặc dù trong hai ngày này, Giản Nhất chủ động đến gần Cố Tiếu Đồng, buổi sáng cô nhóc còn cười nói vui vẻ, nhưng thời gian gần gũi ngắn ngủi, tính cách “Giản Nhất” lại thay đổi thất thường, cho nên Cố Tiểu Đồng đối với Giản Nhất như cũ là thật cẩn thận quan sát, cũng không dám chủ động tới gần, quả thật là một đứa nhỏ đáng yêu.
“Đi nhanh một chút.” Giản Nhất thúc giục.
Cố Tiểu Đồng vội vàng tăng tốc độ, lon ton chạy đến bên cạnh Giản Nhất thì dừng lại, ngẩng đôi mắt to tròn lên nhìn như đang đợi bước tiếp theo của cô.
Giản Nhất dở khóc dở cười, đưa tay ra nói: “Chị dắt em đi.”
Đôi mắt Cố Tiểu Đồng mở lớn nhìn tay Giản Nhất, rồi lại nhìn xuống hai bàn tay nhỏ của mình đang cầm bánh mì, cô nhóc phân vân một hồi liền đặt bánh kia ôm vào ngực bằng một tay, một tay khác nắm lấy tay Giản Nhất.
“Đi thôi.” Giản Nhất chậm rãi nói.
Cố Tiểu Đồng gật đầu.
Không đi được hai bước, “cạch!” chiếc bánh mì rơi xuống đất. Cố Tiểu Đồng khom lưng đem bánh nhặt lên ôm vào trong ngực. Một lúc sau lại tiếp tục rớt, Cố Tiểu Đồng lần nữa nhặt lên ôm trong lòng. Trong suốt thời gian đó, đôi bàn tay nhỏ bé đầy thịt của cô bé vẫn gắt gao nắm chặt lấy hai ngón tay của Giản Nhất không thả lỏng chút nào, chỉ sợ buông lỏng chị gái sẽ không kéo mình đi nữa.
Trong tim Giản Nhất như có một dòng nước ấm chảy qua, từ đáy lòng ấm áp, ngay cả khóe mắt cũng nóng lên.
“Để chị bế em đi.” Giản Nhất cúi xuống ôm lấy cả người và bánh lên. Cố Tiểu Đồng ở trong vòng tay cô một lần nữa đem đôi mắt đen bóng nhìn Giản Nhất.
“Như vậy chúng ta có thể về nhà nhanh hơn.” Giản Nhất giải thích.
Cố Tiểu Đồng gọi nhỏ: “Chị.”
“Sao vậy em?”
Cố Tiểu Đồng nhìn thẳng vào Giản Nhất, đưa bánh mì lên miệng cô: “Chị ơi, ăn đi.”
Giản Nhất vừa định từ chối, nhưng lại nhìn thấy đôi mắt ngây thơ có chút chờ mong của cô nhóc, Giản Nhất vui vẻ cắn miếng bánh Cố Tiểu Đồng đã ăn qua, khen: “Rất ngon.”
Cố Tiểu Đồng hạnh phúc cười khanh khách, cầm chiếc bánh bằng bàn tay mũm mĩm, một lần nữa cúi đầu nhấm nháp, có vẻ thả lỏng hơn nhiều.
Giản Nhất nhìn bộ dáng đầy thịt mum múp của Cố Tiểu Đồng, bế lên tay nặng trĩu, trong lòng thập phần yêu thích.
Thực mau đã về đến biệt thự Cố gia, trước cửa lại có người tới đòi nợ, Giản Nhất hướng về phía mọi người giải thích căn nhà đã được thế chấp, số tiền nợ sẽ được hoàn trả trong nửa tháng tới, hơn nữa cô còn đem số di động của mình cho bọn họ làm bảo chứng, nửa tháng sau gọi vào số này mang theo bằng chứng thiếu nợ tìm đến. Những người đòi nợ nhận thấy thái độ của cô đoan chính, ánh mắt thanh triệt nên cũng không làm gì quá mức, lấy được số điện thoại liền rời đi.
Giản Nhất trở về phòng trực tiếp viết một tấm bảng treo trước cổng, trên mặt ghi rõ ngày tháng, số điện thoại kèm thêm một ghi chú: [Căn nhà đã được thế chấp, sau nửa tháng mang giấy nợ cùng các bằng chứng khác đến liên lạc chủ nhà, cảm ơn.]
Sau đó Giản Nhất mang Cố Tiểu Đồng đi ăn cơm trưa, ngay khi đồ ăn được đặt lên bàn, điện thoại của Giản Nhất đổ chuông.
“Xin chào.” Giản Nhất nhấc máy.
Cố Tiểu Đồng ngoan ngoãn ngồi trên ghế đầu nhìn cô.
“Giản Nhất, cô thế này là có ý gì?” Đầu bên kia truyền đến giọng chỉ trích.
“Có chuyện gì? Giản Nhất nhíu mày.
“Chuyện gì? Tháng trước dặn cô giao tiền điện, tiền nước, tiền mạng, tiền nhà sao chưa có? Cô biến ở xó nào rồi? Hiện tại quán net không có điện, không có nước cô nói xem phải chơi thế nào? Giản Nhất cô như vậy là chơi không đẹp rồi”.
“Quán net? Chính là chỗ Triệu Oánh Oánh hôm nay có nói qua, “Giản Nhất đã mua một bộ máy tính, bàn ghế cùng internet cấp miễn phí cho đám hồ bằng cẩu hữu chơi đùa, những người này còn dám trách ngược lại cô, nói cô không tốt?
Giản Nhất thật cạn lời.
“Giản Nhất, Giản Nhất, nói chuyện đi!” Giọng nói đầu bên kia mất kiên nhẫn: “Không nói chuyện là có ý gì?”
Tính khí Giản Nhất vốn cũng không phải quá tốt, nhưng không phải thuộc loại như “Giản Nhất” kia gặp ai cũng đều phát hỏa, cô cố gắng ngăn chặt hỏa khí, hỏi: “Tiền điện thiếu bao nhiêu?”
“Hơn ba trăm.”
“Tiền nước thì sao?”
“Hơn một trăm.”
“Tiền mạng?”
“Tiền mạng không thiếu, ý tôi là nên trả trước một năm, nếu không một ngày nào đó chúng ta sẽ phải hợp sức lại đánh boss, mất rất nhiều nếu chúng ta không có mạng.”
“Ra vậy.” Giản Nhất bình tĩnh hỏi: “Bây giờ ai là người giữ chìa khóa của quán?
“Tiểu Chu.”
“Những người khác thì sao?”
“Không biết, chiều nay nhất định sẽ lại đây.”
“Được rồi, buổi chiều tôi đến tìm các cậu.”
“Được, nhanh chóng giao tiền điện.” Bên kia sốt ruột nói xong liền cúp điện thoại.
Giản Nhất nắm chặt điện thoại hận không thể lôi cái cô “Giản Nhất” kia từ địa phủ lên ra đánh một trận, này là kết giao bạn kiểu gì, chỉ bốn, năm trăm đồng tiền cũng đáng gọi để nhắc nhở? Đừng quên ai sở hữu ngôi nhà đó, cô còn không thu tiền thuê nhà đâu. Giản Nhất tức giận không có chỗ trút.
Vốn dĩ Giản Nhất tính buổi chiều sẽ mang theo Cố Tiểu Đồng để Giản Lệnh Hoa nghỉ ngơi, sau đó sẽ nói chuyện kiếm tiền với bà, giờ cô chỉ có thể đưa cô bé quay lại bệnh viện.
Nhưng khi đến bệnh viện, Giản Lệnh Hoa vẫn còn chưa tỉnh, Giản Nhất không yên tâm để Tiểu Đồng ở nơi này vì thế liền ngồi đợi một bên.
Cố Tiểu Đồng ngồi trên một chiếc ghế cao thả bắp chân treo trong không khí, nhìn Giản Nhất: “Chị”
“Giản Nhất quay đầu lại nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy em?”
“Chị không đi học sao?”
“Lập tức đi.”
Cố Tiểu Đồng nhìn về phía Giản Lệnh Hoa, thấy dần tỉnh lại, Giản Nhất lúc này mới để cô bé lại rồi ra khỏi phòng bệnh.
Cô đến trường trước, sau đó giữa ánh mắt kinh ngạc của bạn học cô bước nhanh về phía quán net bên cạnh con phố trung tâm Đại Học Nam Châu, sau cuối buổi học chiều.
Vừa bước vào cửa quán net nhỏ hẹp, cô đã bị khói thuốc dày đặc bức lui về sau hai bước, che mũi lại nhìn vào bên trong trong thì thấy khoảng mười mấy chiếc máy tính, mỗi máy đều có không ít người ngồi, không phân biệt gái trai đem bàn phím gõ cạch cạch nặng nề, trong miệng phun ra những tiếng mắng chửi thô tục.
Không phải nói là mất điện sao? Thế nào vẫn còn chơi game được?
Ngay khi Giản Nhất bước trong quán net một lần nữa ngay lập tức nghe bên trong có hai nam sinh đang nói chuyện.
“Lát nữa có đúng Giản Nhất sẽ tới không?”
“Đúng vậy, tao đã nhắc cô ta giao tiền điện, nước.”
“Không phải chứ, có lần Giản Nhất đã ném một xấp tiền cho Tiểu Chu, đoán chừng một năm đều không cần trả tiền điện nước nữa.”
“Cút! Lão đây đang cần tiền! Hỏi cô ta hai cái hoa tai không được sao?
Giản Nhất nghe tới đây, lửa giận trong lòng bốc lên, bước tới vỗ vai hắn.
“Này.”
“Nam sinh quay đầu lại nhìn thấy một đại mỹ nữ, nước da trắng ngần cùng dáng người cực chuẩn, nhất thời nhìn đến ngây ngẩn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook