Thiếu Nữ Giựt Tiền
-
Chương 5
"Đây thật sự là anh hai sao?" Vũ Chiêu Huấn cứng lưỡi, há hốc mồm, cùng Mai Như U thận trọng nhìn trộm qua khe cửa.
"Hai người đang làm gì vậy?" Vũ Chiêu Nghi nhàn hạ bỏ đôi tay vào áo blouse đi lên lầu, kinh ngạc nhìn hai người đứng ở cửa.
Ngay tức khắc hai người đồng thời làm tư thế im lặng, mà Mai Như U lấy tay ngoắc ngoắc cô, muốn cô ngồi xổm xuống.
Mặc dù Vũ Chiêu Nghi không rõ chuyện gì, nhưng cũng tò mò ngồi xuống. Thấy cảnh xuân bên trong phòng, mặt cô phiếm hồng.
"Chiêu Nghi, sao miệng cô lại sưng tấy vậy?" Mai Như U liếc cô một cái, ngoài ý muốn phát hiện miệng cô giống như là bị muỗi chích.
Nghe vậy, Chiêu Nghi theo phản xạ che miệng lại, cảm giác nóng rực lan tràn bên tai.
"Nếu như tôi đoán không sai, Kinh Hỉ đã rời đi rồi." Vũ Chiêu Huấn liếc nhìn Mại Như U chột dạ le lưỡi. Chắc chắn chuyện của Kinh Hỉ có liên quan đến Như U, có lẽ giờ này Chiêu Ngọc gấp đến nổi giống như kiến bò trên chảo.
Vũ Chiêu Nghi chỉ có thể gật đầu một cái, không dám mở miệng.
"Chiêu Nghi đưa tài liệu cho Chiêu Ngọc chưa ?" Mai Như U cười mờ ám hỏi.
Vũ Chiêu Nghi gật đầu lần nữa.
"Đừng che miệng, nói chuyện đi chứ!" Mai Như U dứt khoát đứng dậy kéo tay Chiêu Nghi xuống."Oa! Thật sự rất sưng, giống như bị người ta đánh một quyền."
"Đâu có đâu? Phải . . . . . Mới vừa rồi ăn phải ớt." Vũ Chiêu Nghi tránh Mai Như U, đối với cô nhóc ranh mãnh, kỳ dị này phải giữ khoảng cách an toàn, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
"Là do Chiêu Ngọc hạ ớt chỉ thiên với chị?" giờ phút này đại khái là Chiêu Ngọc đã giận điên lên. Vũ Chiêu Huấn chứa đựng hài hước cười, đáy mắt thoáng qua tia ranh mãnh.
"Nó mới không có lá gan đó." Theo phản xạ Vũ Chiêu Nghi phản bác, suýt nữa cắn rơi đầu lưỡi. Vậy chẳng phải là không đánh đã khai sao? Bọn họ thông minh lợi hại kinh khủng, chỉ sợ đã sớm đoán được.
"Đó! Không phải Chiêu Ngọc nha! Như vậy có thể làm cho miệng ngươi sưng thành như vậy, nhất định là một người Mĩ siêu cấp nóng tính đặc chế ớt nha." Mai Như U ranh mãnh nhìn Chiêu Nghi.
"Hai người thật chán ghét!" Vũ Chiêu Nghi đỏ mặt, khi hai người đứng đầu Thiên Địa môn đứng trước mặt bạn, chắc chắn sẽ không giấu được bí mật gì. Mặc dù tình yêu của cô còn chưa đến lúc công khai, nhưng mà, xem ra dù cô có ngụy trang, giấu giếm khá kỹ, cũng không thể thoát khỏi ánh mắt sắc bén của họ.
"Chị không muốn nói cũng không sao, chỉ cần chị cảm thấy hạnh phúc là tốt rồi." Vũ Chiêu Huấn vỗ vỗ vai cô.
Vũ Chiêu Nghi xấu hổ gật đầu, nở nụ cười cảm kích, "Chị biết rồi."
"Hư! Ngồi xuống mau." Mai Như U kéo bọn họ xuống, tiếp tục rình coi. Muốn chết cũng có hai cái đệm lưng này. Hắc!
Mà bên trong phòng, Lâm Nghi Trăn cùng Vũ Chiêu Duy vì một miếng đậu hủ mà suýt đánh nhau.
"Đây là tôi mua mà!" Lâm Nghi Trăn kháng nghị nói, bữa tiệc này đúng là bữa ăn tối kiêm bữa đêm của cô, động tác ăn của anh cư nhiên so với cô còn nhanh hơn.
"Đừng quên là tiền của tôi." Do Chiêu Nghi cấm, nên đã rất lâu anh không có nếm những món ăn ven đường này.
"Vậy chúng ta chơi đoán số."
"Chơi đoán số?" Lông mày Vũ Chiêu Duy nhíu lên, bộ dáng không giận mà uy, nếu là người bình thường sớm đã bị hù dọa đau tim rồi, nhưng mà Lâm Nghi Trăn không phải người bình thường. Không, cô là người bình thường, chỉ là tương đối yêu tiền.
"Đừng nói với tôi là anh sẽ hỏi trò chơi đoán số là gì chứ?" Anh là người ngoài hành tinh sao? Cô cảm thấy thật không thể tin được.
Đừng nói là thức ăn ven đường, ngay cả chò trơi đoán số, trốn tìm, đóng kịch đùa giỡn cũng không biết. Trời ạ! Rốt cuộc anh là một thiên tài, hay là đầu óc tối dạ vậy?
Hiện tại cô cực kỳ tán thành với câu nói đầy chí lý, "Thiên tài cùng ngu ngốc chỉ cách một đường chỉ".
Vũ Chiêu Duy không mở miệng, khuôn mặt lạnh lùng trầm mặc rất dễ làm người ta hiểu lầm anh đang tức giận. Đối với thói quen trên mặt không có biểu tình gì của anh, Lâm Nghi Trăn đã cảm thấy không thấy làm lạ, nếu là ngày nào đó anh giận đến nổi khóc lớn mới hay.
"Tôi dạy cho anh." Cô tự nhiên kéo tay của anh, bàn tay của anh thật dầy thô ráp, ngón tay dài mà vững chắc có lực, còn có những vết chai nữa, cô không nghĩ tới anh là nhân vật lãnh tụ, cao cao tại thượng trên thương trường cũng sẽ có vết chai, nhưng mà, xúc cảm cũng không tệ lắm, thật ấm áp, cơ hồ cùng bàn tay lạnh lẽo, trắng mịn của cô mãnh liệt đối lập. Không biết bàn tay cường tráng của anh vuốt ve mặt cô sẽ cảm giác như thế nào. . . . . . Ai nha nha, cô nghĩ đi đâu vậy?
Bỏ rơi hình ảnh trong đầu làm người ta mặt đỏ này, cô chuyên chú kéo kéo khớp xương ngón tay thon dài của anh, làm ra hình dạng một cây kéo, "Đây là cây kéo, mà nắm lại thành quả đấm chính là tảng đá, tay xòe ra chính là cái bao, được không? Cây kéo, tảng đá, cái bao. Cây kéo có thể cắt cái bao, cho nên cây kéo thắng cái bao, mà cái bao có thể bao tảng đá, cho nên cái bao thắng tảng đá, nhưng tảng đá lại cứng hơn cây kéo, cho nên tảng đá thắng cây kéo. Như vậy hiểu không?"
"Cây kéo, tảng đá, cái bao?" Vũ Chiêu Duy nghe cô giảng giải xong, rất nhanh luyện tập một lần.
"Chính là như vậy, chúng ta bắt đầu đi!" Lâm Nghi Trăn hưng phấn giống như đứa bé vỗ tay, cùng anh bắt đầu so tài, kết quả thắng lợi lại là kẻ mới học,Vũ Chiêu Duy. Mắt thấy động tác của anh mau lẹ nuốt miếng đậu hủ kia vào miệng, cô chỉ có thể oa oa kêu to, "Không công bằng, mau phun ra."
"Cho cô một nửa. . . . . ." Giọng nói kết thúc với một nụ hôn nóng bỏng.
Mà những thường dân đều trợn mắt, há hốc mồm, vô ý đẩy cửa mở ra, ba người ngã chồng lên nhau nằm trên mặt thảm.
Vũ Chiêu Duy khôi phục tỉnh táo, "Các người đang làm gì vậy?" Lúc nói chuyện, một tay anh đỡ Lâm Nghi Trăn đang thẹn thùng ngồi xuống, nghĩ thầm, xem ra không thể bình an rồi.
Ba người nhìn nhau, lúng túng quơ tay múa chân, "Không có việc gì, không có việc gì, hai người cứ tiếp tục đi." Còn bọn họ sẽ tiếp tục bỏ chạy.
Lâm Nghi Trăn chỉ cảm thấy thật là mất mặt, bị anh hôn trộm đã không nói, còn bị bắt quả tang nữa chứ, về sau gặp người như thế nào đây?
"Mấy ngày nữa tôi xuất viện, cô dời đến chỗ tôi ở." Vũ Chiêu Duy ra lệnh, như vậy coi như bà nội có khôn khéo thế nào cũng không dám tùy tiện phái mật thám đến nhà anh nhìn ngó.
"Như vậy chẳng phải là dễ dàng bị người ta nói xấu sao?" Ở chung sao? Tuy nói kiếm tiền quan trọng hơn, nhưng cô hiểu danh tiết con gái cũng phải cần chú ý. Cô rất do dự.
"Như vậy mới tốt." Miệng mồm mọi người sẽ làm lời đồn nhanh hơn, kế hoạch của anh cũng sẽ đơn giản hơn, có lẽ không tới một năm liền kết thúc. Nhưng mà, suy nghĩ như vậy lại làm trái tim anh đau đau như bị đè nén, đây là sao?
"Nơi đó có mấy phòng?" Lâm Nghi Trăn giả bộ tự nhiên hỏi.
"Ba phòng, ngoài phòng của tôi, cô có thể tùy tiện chọn một phòng. Yên tâm, tôi không đến nổi nửa đêm đi nhầm phòng." Anh trào phúng cười một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô căn bản không giấu được tâm sự.
"Tôi mới không lo lắng, nhưng mà, anh không thể tính tiền mướn phòng, mỗi tháng còn phải cho tôi tiền xài vặt."
"Không thành vấn đề, nhưng cô cũng phải toàn lực phối hợp với tôi, như hôm nay hôn vậy, biểu hiện quá kém cỏi." Chỉ vì bị người ta phá đám! Trong lòng anh bồi thêm một câu.
"Tôi đã hy sinh nhiều lắm rồi!" Thức ăn đến tận miệng còn bị anh cướp về! Cô đưa ngón trỏ chọc thẳng vào lồng ngực anh. Cô nhìn anh chằm chằm, "Dám cười tôi, thật ra thì chính anh cũng không có gì đặc biệt, cả chơi đoán số cũng không biết.". "Vậy sao? Chúng ta thử lại lần nữa." Vũ Chiêu Duy tà tà cười một tiếng, không để cho cô có cơ hội mở miệng, nụ hôn nóng bỏng, bá đạo giữ chặt cái miệng nhỏ nhắn lảm nhảm của cô, dò xét trong miệng cô như trời hạn gặp mưa.
Đáng chết! Mỗi lần đều dùng một chiêu này không để cho cô có cơ hội nói, lần sau cô nhất định phải nghiêm chỉnh cảnh cáo anh, không nên đánh gãy lời của cô. Nhưng mà, hiện tại phải hôn cái đã, hòa nhau một chút mặt mũi, cho anh biết cô mới không phải người học nghề! "Cô thật sự muốn dọn tới?" Sau giờ học, Vũ Chiêu Huấn đi lại chổ Lâm Nghi Trăn. Đối với tiểu nữ sinh không hiểu đời này anh có chút lo lắng. Thật không biết anh hai suy nghĩ gì!
"Coi như là nghỉ hè." Cô cười nói. Còn có thể đến công ty anh kiếm tiền lương, cớ sao không làm.
"Bạn cô biết không?"
Lông măng của Lâm Nghi Trăn như muốn xù lên, liếc xéo anh. Thật sự không nhìn ra ý nghĩ trong lòng anh, cô cảnh giác gật đầu.
"Cô ấy đồng ý cô làm vậy sao?"
Làm sao có thể? Ở chung nha! Nếu cô nói cho Chu Đình là cô muốn dọn đi ở cùng bạn trai, Chu Đình nhất định sẽ ngăn cản cô. Cô chỉ nói nghỉ hè phải về quê nhà ở nam bộ.
Lâm Nghi Trăn sưng mặt lên: "Anh không cảm giác mình quản nhiều chuyện quá sao? Hôm nay là buổi cuối cùng lên lớp, hơn nữa đã tan học, giáo sư!"
"Giọng điệu nói chuyện của cô cùng anh hai tôi giống nhau như đúc." Vũ Chiêu Huấn cong cong khóe môi.
Lâm Nghi Trăn quay mặt hừ lạnh một tiếng, người nào giống cái tên lạnh băng kia chứ ?
"Cô không sợ anh hai tôi đối với cô như thế nào sao?" Lá gan của phụ nữ hiện đại hình như lớn thì phải? Anh thật là không hiểu.
"Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc." Vốn là muốn người ta hiểu sai, chỉ cần mọi người nhận định cô thật sự là vị hôn thê của Vũ Chiêu Duy, sau đó sẽ bị ném bỏ, giả kết hôn. . . . . . Không! Căn bản không dùng đến kết hôn, cô mà có thể bắt được tiền, tiếp theo sẽ Say¬good¬bye!
Vũ Chiêu Huấn không khỏi hỏi: "Cô thích anh hai tôi sao?"
"Thích chứ! Là phụ nữ ai cũng sẽ thích dạng người trẻ tuổi nhiều tiền, vừa anh tuấn, phóng khoáng như anh ấy."
Anh chưa bao giờ nghe qua có người nói anh hai anh tuấn, phóng khoáng, trừ vì tiền mà đến gần thôi, mà cô là sao?
"Nếu không có chuyện gì, tôi phải đi, không gặp." Mặc dù anh dạy không tệ, bạn cùng lớp cũng nhiệt liệt cổ động, hơn nữa phái nữ càng thiết tha, nhưng đối với cô mà nói, anh là người tâm cơ thâm trầm, đề phòng anh phá hư kế hoạch kiếm tiền của cô nên phải tránh anh thật xa, huống chi cô chưa bao giờ tính toán cưới chồng giàu có, người nhà giàu tâm cơ sâu như biển nha!
Lâm Nghi Trăn đeo balô lên lưng, đi xuống lầu, cuối kỳ thi cô không bị vướng môn gì. Nhìn lên ánh mặt trời chói chang giống như cô gái nhỏ thẹn thùng núp sau đám mây. Sau giữa trưa có những cơn gió thổi qua, một trận mát mẻ thoải mái, cô thật muốn đi ra ngoài chơi một chuyến.
Mỗi ngày đều chỉ ở bệnh viện, trường học, một chút tự do cũng không có, chẳng lẽ đây chính là trả giá của việc yêu đương sao? Giả yêu cũng đã thở không nổi, cô không dám nghĩ lúc yêu thật sự thì như thế nào, chỉ sợ thời gian kiếm tiền cũng không có.
Nếu như yêu đương nam nữ đều mỗi ngày dính chung một chỗ, cô tuyệt đối sẽ nổi điên, tựa như mỗi ngày đều ăn MCDonald, ăn nhiều cũng sẽ ngán, cô tình nguyện nhảy qua yêu, trực tiếp gả cho ông chồng có tiền thôi! Trong đầu bất ngờ hiện lên gương mặt Vũ Chiêu Duy nam tính dương cương, lòng của cô áy náy giật mình, sao lại đột nhiên nghĩ đến anh? Chẳng lẽ cô thật sự đối với anh có ý tứ?
Không thể! Cô lắc lắc cái đầu nhỏ. Anh chỉ lợi dụng cô để trốn tránh hôn nhân, anh đã từng nói cho cô biết, anh không muốn hôn nhân cũng không cần tình yêu, mà trong mắt anh chỉ có sự nghiệp mà thôi.
Lâm Nghi Trăn ở đáy lòng cảnh cáo mình, tuyệt đối, tuyệt đối không yêu anh.
Đêm khuya, Lâm Nghi Trăn vội vàng xách bọc hành lý, chỉ có đơn giản vài bộ quần áo tắm rửa, balô cũng không chứa đầy, mà đây chính là toàn bộ gia sản của cô.
"Lâm Nghi Trăn, trước kia nghỉ hè không phải cậu đều bận rộn đi làm kiếm tiền sao? Có khi còn kiêm cả ba công việc, bận đến nổi không có thời gian về nhà?" Đáy lòng Chu Đình cảm giác là lạ.
"Cũng là bởi vì quá lâu không trở về, muốn trở về xem một chút, thuận tiện đi dâng hương cho bà ngoại." Đúng nha! Ngày giỗ bà ngoại cũng sắp tới rồi.
"Vậy cũng không cần vội như vậy, vừa mới thi xong, cậu không thư giãn một chút? Như cùng bạn trai hẹn hò, đi xem phim."
"Như vậy sẽ xài tiền." Mặc dù Chiêu Duy sẽ trả, nhưng mà, nghĩ đến tiền ở trước mặt từ từ đi ra ngoài, cô đã cảm thấy đau lòng.
Chu Đình không hiểu hỏi: "Cậu làm gì phải tiết kiệm như vậy? Tiền về sau kiếm lại cũng được, cậu không muốn tốn tiền là để lại cho con cháu sao?"
"Cậu không hiểu đâu." Từ nhỏ cha mẹ ly dị, Lâm Nghi Trăn sớm hiểu tình yêu, hôn nhân cũng không tuyệt đối vĩnh viễn, ngay cả nhà cũng không phải an toàn nhất, chỉ có tiền tài mới có thể cho cô cảm giác an toàn.
"Nghi Trăn!" Chu Đình thật sự lo lắng cho cô.
"Bụng của mình đói lắm, đã lâu không ăn đồ cậu nấu." Lâm Nghi Trăn nhanh chóng dời đề tài, mắt nháy nháy nhìn Chu Đình. Mỗi ngày đều đến bệnh viện lúc sáng sớm, tối trễ mới về nhà, cũng đã lâu không có cơ hội nếm tay nghề của Chu Đình.
"Biết rồi!" Chu Đình bĩu môi, đứng lên đi tới phòng bếp, liền đơn giản nấu mì. Thật không biết Vũ Chiêu Duy coi trọng kẻ ham tiền như mạng này ở điểm nào?
Có lúc Chu Đình cũng rất hoài nghi, nhưng lại không hỏi nhiều, dù sao tình cảm là chuyện của hai người họ, cô là người ngoài không thể xen vào.
"Đừng quên thêm trứng." Lâm Nghi Trăn lò cái đầu nhỏ vào phòng bếp, "Còn phải thêm thịt, táo tương, cả ớt tương nữa. . ."
"Biết rồi, biết rồi! Cậu làm việc của cậu đi." Chu Đình mắt trợn trắng, có Lâm Nghi Trăn trong phòng bếp chỉ thêm bận rộn. Đang lúc cô nấu xong, bỏ vào tô thì trong phòng khách truyền đến giọng nói của Lâm Nghi Trăn.
"Chu Đình, cậu đã từng yêu chưa?"
"keng!" Tiếp theo là tiếng chén vỡ cùng thanh âm của Chu Đình bị phỏng mà la lên, cô phản ứng mau lẹ, lập tức đem tay mình vào vòi nước lạnh.
"Chu Đình!" Lâm Nghi Trăn chạy như bay vào phòng bếp, kinh sợ thấy cô bị phỏng cùng đầy mảnh vụn trên đất, tự nhên cảm giác xấu hổ.
"Đừng vào, cẩn thận mảnh vụn." Chu Đình ngăn lại, vừa cầm cây chổi, vừa cắn răng nhịn đau quét dọn, tránh cho Nghi Trăn không cẩn thận bị thương.
"Vậy mình đi lấy hộp cấp cứu." Đều do cô làm hại, nếu không phải là cô muốn ăn, Chu Đình cũng sẽ không bị thương.
Khi cô lo lắng tìm được hộp cấp cứu, Chu Đình đã quét dọn sạch sẽ, đang muốn cầm tô mì, làm Nghi Trăn lại đau lòng áy náy.
"Chu Đình, mình muốn ăn mình sẽ tự lấy, trước tiên xử lý vết thương đã."
"Không sao, chỉ là phỏng nhẹ."
"Nhưng mà, tay cậu đang chảy máu." Mắt nhìn thấy vết máu từ ngón tay giữa của Chu Đình rỉ ra, làm cô càng lo lắng.
"Vậy sao? Mình không có cảm giác, có lẽ là mới vừa rồi không cẩn thận bị mảnh vụn cắt trúng, không cần gấp, đợi lát nữa mình xoa một chút thuốc sẽ không sao." Chu Đình vừa nói vừa đưa tô mì cho Nghi Trăn, "Cẩn thận, rất nóng."
Lâm Nghi Trăn nhận lấy, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, "Mình sẽ nhớ cậu."
"Làm ơn, cũng không phải là sinh ly tử biệt, nghỉ hè cũng chẳng hơn hai tháng, chớp mắt một cái đã trôi qua, thời điểm tựu trường chúng ta không phải lại có thể gặp mặt? Nếu như cậu không bị một, hai điểm nha." Chu Đình ranh mãnh nói thêm câu cuối cùng.
"Mình mới không kém như vậy!" Mặc dù cô đần độn, nhưng công phu nước tới chân mới nhảy cũng không kém đâu.
Chu Đình cũng chỉ cười cười, "Đừng nói nhiều như vậy, ăn mì đi, tránh cho cậu đói đến váng đầu, đem chân người ta biến thành đùi gà."
"Chỉ có lần đó thôi mà." Nhớ tới cũng đầy xấu hổ, cô le lưỡi một cái.
"Một lần là đủ rồi, nếu là cậu thật sự cắn mình, mình còn có thể đứng ở nơi này sao?"
"Phi phi phi! Đừng nói gở." Trái tim Lâm Nghi Trăn mơ hồ lo lắng, giống như có chuyện gì muốn xảy ra, "Mình không trở về nam bộ nữa." Cùng lắm thì chạy qua chạy lại hai nơi.
"Không thể được. Từ khi cậu học cao trung đến giờ, đã nhiều năm cậu chưa trở về?"
"Hơn sáu năm!" Quê quán này đáng giá để cô lưu luyến, trở về làm gì?
"Đó! Chính vì vậy cậu nên trở về một chút, đến lúc đó có thể mình cũng sẽ về nhà."
Lâm Nghi Trăn chần chừ chốc lát, "Vậy cũng được! Cậu phải bảo trọng."
"Mình biết rồi, nhanh ăn mì đi, nguội hết rồi."
Lâm Nghi Trăn sầu não nghĩ, đây là lần cuối cùng cô ăn đồ Chu Đình nấu, ngày mai cô sẽ đến nhà Chiêu Duy trình diện rồi. Sáng sớm, ánh mặt trời dịu dàng xuyên qua cửa sổ của những tòa nhà cao sừng sững, chiếu rọi cây cối, xe cộ lui tới cùng người đi đường, khiến cho cả vùng đất đắm chìm trong một tấm màng mỏng màu vàng hoa mỹ.
Lâm Nghi Trăn tạm biệt Chu Đình, ngồi lên xe lão Lưu.
Đi ra khỏi thành phố, chiếc xe đi về phía núi Dương Minh. Bọn họ chạy vào một khu biệt thự to lớn, đi qua ngôi nhà có nhiều cảnh vệ, sau đó dừng lại trước sân rộng lớn.
"Lâm tiểu thư, tôi dừng ở đây."
"Được, cám ơn!" Lâm Nghi Trăn đeo balô lên lưng rồi đi xuống xe.
"Tự mình cẩn thận."
"Cháu biết rồi." Cô mỉm cười đưa mắt nhìn lão Lưu, hít một hơi thật sâu, nhìn vào biệt thự to lớn kia, cô không chút do dự đi vào. Trời sinh voi sinh cỏ.
Ở lầu một hoàn toàn là đá cẩm thạch cùng đá hoa cương tổ hợp mà thành, quả thật tựa như đại sảnh của một công ty.
Vừa đi vào cửa, gặp nhân viên quản lý, Lâm Nghi Trăn trực tiếp hỏi: "Thật xin lỗi, xin hỏi Vũ Chiêu Duy ở lầu mấy?"
"Cô là Lâm Nghi Trăn tiểu thư?" Thấy cô gật đầu, anh ta nói tiếp: "Vũ tiên sinh đã thông báo cô có thể trực tiếp đi lên, đây là chìa khóa." Anh ta đưa cho cô một tấm thẻ, "Cô đem thẻ cắm vào khe dưới thang máy, đến lầu mười tám là được rồi."
"Được! Cám ơn." Người giàu có khác. Đi vào thang máy, cô bấm tầng mười tám.
Thang máy dừng ở lầu mười tám, cửa vừa mở ra thì đối mặt với cô là cửa làm bằng gỗ lim cao quý, cô không biết mở cửa như thế nào, lại sợ có người nhấn nút thang máy nên không thể làm gì khác hơn là vội vàng gõ cửa, "Có ai không?" Không người nào đáp lại, cô thử chuyển động tay cầm cửa, cửa lại không khóa. Vì để tránh cho những người khác sử dụng thang máy, cô lấy thẻ ra, đi vào trong nhà.
Đi vào trong giống như đi tới nguồn sáng thế giới, ánh mặt trời chiếu khắp cửa sổ sát đất: trên đất là một màu trắng bạc, không gian rộng rãi chỉ có tám loại đồ dùng đơn giản, không thể xưng là hoa lệ, nhưng đường cong thanh thoát gọn gàng, không cần đoán cũng biết tất cả đều do nhà thiết kế dốc hết tâm sức lên tác phẩm.
Đường gấp khúc kéo dài đến lầu hai, mặc dù cô rất tò mò cách bài trí nơi đây, nhưng chủ nhân không có ở đây, chưa được cho phép, làm sao cô dám tự tiện.
Vì vậy, cô ngồi trên sô pha dài chờ Vũ Chiêu Duy trở lại, chờ, chờ, mí mắt càng lúc càng nặng. . . . . .
Không biết qua bao lâu, đột nhiên, ánh sáng chói mắt theo khe hở hàng lông mi thật dài chiếu rọi vào mắt cô. Tỉnh lại, cô phát hiện trên người có một cái mền, mà Vũ Chiêu Duy đang ngồi trên cái sofa một người ngồi, vừa đánh laptop vừa nghe điện thoại.
Cô xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, "Bây giờ là mấy giờ rồi?"
"12h30 tối." Vũ chiêu duy liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, thản nhiên nói. Mới ra viện anh lập tức trở về vị trí công tác, dọn dẹp cục diện rối rắm do Chiêu Ngọc để lại, sáng sớm hôm nay còn bị Chiêu Ngọc kéo đi tìm vị hôn thê mất tích, mãi đến tối anh mới trở về công ty. Nếu không phải là Lưu quản gia nhắc Nghi Trăn đã dọn tới, có lẽ anh sẽ ở lại công ty.
"Oa! Tôi ngủ suốt cả một ngày." Cô kinh ngạc kêu lên, khó trách bụng không ngừng kêu rừ... ừ... ừ..., "Anh có cái gì ăn không?"
"Cà phê." Anh bưng lên một ly cà phê nồng nặc, chuẩn bị thức đêm làm việc.
"Tôi là nói ăn, không phải uống." Nhìn anh cổ quái, không nói nhiều, lại ưa thích bản mặt lạnh lùng, Lâm Nghi Trăn nhìn cũng biết hỏi không ra cái gì, "Thôi, tự tôi đi tìm." Xuyên qua ánh đèn bao phủ phòng ăn, cô đi tới phòng bếp tối đen, "Công tắc điện ở đâu?"
Cô gái này sao lại om sòm như vậy? Anh không nhịn được nói: "Bên trái trên tường."
"Tôi tìm được rồi. Oa! Phòng bếp thật sạnh sẽ."
Nói nhảm! Anh có bao giờ đi vào nhà bếp đâu, "Cuối tuần sẽ có người tới quét dọn, cho nên chuyện nhà cô không cần lo lắng." "Tôi cũng nghĩ vậy, đàn ông như anh có thể sẽ không bước vào phòng bếp." Lâm Nghi Trăn tìm kiếm trên dưới, thậm chí trong hộc tủ cũng trống rỗng, chứ đừng nói tủ lạnh, trừ tủ lạnh nhỏ bên quầy bar có một lon cà phê, "Không thể nào! Trong nhà của anh thực sự chỉ có cà phê?"
"Đi thôi!" Vũ Chiêu Duy rốt cuộc cũng đầu hàng, vứt bỏ công việc. Có cô ở đây, anh không thể tập trung.
"Làm gì?" Lâm Nghi Trăn đi ra phòng bếp, nhìn anh mặc áo khoác đi tới trước cửa, không khỏi hỏi: "Đã trễ thế này anh phải đi đâu?" Cô nhìn vòng quanh gian phòng này sạch sẽ không có nhiều đồ đạc, bóng đêm yên tĩnh làm cho người ta rợn cả tóc gáy.
"Dẫn cô đi ăn cơm." Đỡ khỏi bị cô ghé vào lỗ tai anh lảm nhảm.
"Tuyệt vời!" Lâm Nghi Trăn kích động chạy đến bên người anh, hí hửng ôm cánh tay của anh. Chỉ cần đừng bỏ lại cô một mình đợi ở gian phòng lớn trống vắng lạnh lẽo này là được.
Thân thể Vũ Chiêu Duy cương cứng một chút, cúi đầu ngắm nhìn đôi mắt sáng trong, không biết thế nào, nhưng anh lại hung ác quyết tâm đẩy cô ra, ai! Quan hệ của bọn họ chỉ có một năm mà thôi.
"Bây giờ cửa hàng ăn còn mở sao?" Cô vui mừng hỏi, quán ăn chợ đêm cô biết không ít.
"Cô muốn ăn cái gì?" Vũ Chiêu Duy dắt cô đi vào thang máy.
"Hà tử tiên, bún xào, cá nước ngọt. . ."
Thang máy thẳng xuống dưới, dọc theo đường đi nghe cô đối với đồ ăn vặt thuộc như lòng bàn tay, thần thái hưng phấn, anh xúc động yên lặng, tấu lên bản nhạc ấm áp. Hạnh phúc như nhét đầy ở ngực, dần dần, khóe miệng anh mỉm cười nhàn nhạt, mà anh không hề hay biết. Không nghĩ tới màn đêm đã buông xuống mà ở một vài nơi của nội thành Đài Bắc vẫn còn đèn dầu sáng rỡ, sóng người mãnh liệt, phải chen lấn mới có thể đi vào. Vũ Chiêu Duy cảm thấy rất kinh ngạc.
Lâm Nghi Trăn lôi kéo anh, "Nơi này là chợ đêm nổi danh, nhất định là trước kia anh chưa ghé qua."
Đúng là anh chưa từng tới! Ngay cả Cửa hàng bách hóa anh cũng chưa từng đi vào, đừng nói gì đến gọi là đi dạo phố.
"Đi cẩn thận, người ở đây rất nhiều." Cô nắm chặt bàn tay to của anh, chỉ sợ anh lạc rồi sẽ không có người trả tiền.
Mà trái tim của anh lại áy náy giật mình, bàn tay cô mềm mại không xương, mềm mại ấm áp bọc lấy tay anh, anh cảm giác nhiệt độ bốn phía từ từ lên cao, lòng bàn tay toát ra mồ hôi. Cảm giác cà vạt ở cổ làm cản trở hô hấp, anh liền cởi cà vạt ra, tùy ý bỏ vào áo khoác trong túi.
"Thả lỏng một chút, nơi này hơi nóng. Chờ một lát cơm nước xong, chúng ta đi ăn nước đá bào, tôi biết rõ ở đây có Hồng Đậu sữa tươi băng ăn rất ngon."
Tiếng người huyên náo, căn bản Vũ Chiêu Duy không nghe được cô đang nói cái gì, chỉ thấy đôi môi kiều diễm ướt át của cô lúc mở lúc đóng, anh không khỏi cảm thấy một hồi phiền não, trong đầu lại có một cỗ ý niệm kích động, anh muốn hôn cô. Đáng chết! Anh xưa nay vẫn luôn tự hào mình làm chủ tốt, tại sao đến gần cô liền không cách nào tỉnh táo lại?
"Chúng ta ngồi đi. Ông chủ, tôi muốn hai chén hà tử tiên." Lâm Nghi Trăn hồn nhiên không hay sự khác thường của anh, đôi mắt tinh nhìn thấy một bàn khách đứng lên, cô không ngừng kéo anh lại chiếm chỗ ngồi đó.
Cho đến khi cô buông lỏng bàn tay, hô hấp của anh mới thoáng thuận xuống, cũng mới thu hồi tỉnh táo quan sát quanh mình. Nhiều người, nóng bức, xốc xếch, bẩn thỉu, đây chính là chợ đêm sao? Thật không thể tin được lại có nhiều người như vậy, đêm khuya không có chuyện làm chạy tới ăn bữa đêm, bình thường lúc này anh vẫn còn ở công ty làm việc. Tại hoàn cảnh như vậy, bọn họ lại có thể ăn say sưa ngon lành, trên mặt tràn đầy thỏa mãn cùng hạnh phúc? Tại sao bọn họ giống như là nhẹ nhỏm sung sướng? Thức ăn nơi này thật sự ngon lắm sao?
Vũ Chiêu Duy thật không hiểu, ở nơi này không gian chật hẹp, trên ghế chỉ có một cái quạt máy; trên bàn còn sót lại chén bát ngổn ngang cùng dầu mở, trên đất là những đồ bỏ đi, cả chó hoang, mèo hoang cũng tới tham gia náo nhiệt, loại địa phương này lại có thể hấp dẫn nhiều người tụ tập như vậy! Tại sao?
"Đừng để ý đến bọn họ, chúng ta ăn thôi." Lâm Nghi Trăn cầm một đôi đũa đưa cho anh, sợ anh mặc âu phục sẽ cảm thấy không được tự nhiên, bởi vì rất ít người mặc âu phục tới ăn bữa đêm, trừ lãnh khốc quái thai trước mắt cô đây.
"Hai phần hà tử tiên, còn cần gì nữa không?" Ông chủ lễ độ hỏi, động tác rất nhanh bưng lên.
"Chúng tôi cần sẽ kêu, cám ơn." Lâm Nghi Trăn nhìn ông chủ thân thiện gật đầu.
Vũ Chiêu Duy nhìn ông chủ chạy như bay đến một cái khác bàn, bận rộn giống như ong thợ. Nhưng mà, trên mặt vĩnh viễn là nụ cười thân thiết chân thành, giống như một ông lão hiền lành đón chào đứa cháu về nhà, không giống phòng ăn trong khách sạn lớn hào hoa, vĩnh viễn rập theo khuôn khổ, nụ cười nghề nghiệp, càng nhìn càng cảm thấy dối trá.
Giờ phút này, anh rốt cuộc hiểu rõ tại sao tới nơi này ăn cơm mọi người lại thoải mái như thế, bọn họ cơ hồ cùng ông chủ hoà mình, đã tới lần thứ nhất sẽ không nhịn được muốn trở lại, tạm thời bất luận thức ăn có ngon, phong phú hay không, nhưng sự thân thiết, hòa thiện, nhiệt tình này ở trong đô thị lạnh lùng không dễ tìm được .
"Đừng ngây người chứ, ăn lúc còn nóng, nguội rồi mùi vị sẽ không ngon đâu. Ăn xong, chúng ta tới quán nữa."
Vũ Chiêu Duy không tự chủ gật đầu, nụ cười thản nhiên nhu hòa bộ mặt dương cương nguội lạnh.
Đáy lòng Lâm Nghi Trăn đột nhiên giật mình. Ghét ghê! Anh cười với cô làm gì? làm hại trong lòng cô giống như có con nai nhỏ đi lạc. Vì để không bị nụ cười của anh mê hoặc hấp dẫn; cô cúi đầu vào ăn, rất nhanh đã ăn xong, mà anh ăn rất lịch sự tao nhã.
"Được rồi! Tôi sẽ trả trước, trở về . . . . . ." Lời của cô còn chưa xong, chỉ thấy anh lấy ra một tờ 1000 đồng đưa cho ông chủ, sau đó muốn nắm nàng tay cô rời đi."Đợi chút, chưa lấy tiền dư." Mặc dù tiền của anh nhiều đến nổi xài không hết, nhưng cũng không cần phải lãng phí. Cô tránh anh ra, đang muốn quay lại lấy tiền, ông chủ cười ha hả cầm tiền lẻ tới.
"Tiên sinh, anh chưa lấy tiền dư."
"Không cần. . . . . ." theo phản xạ, Vũ Chiêu Duy tính mở miệng, lại bị Lâm Nghi Trăn nhanh chóng che miệng lại.
"Cám ơn!" Cô đưa mắt nhìn ông chủ rời đi, sau đó trừng mắt nhìn anh, "Anh ngu ngốc a! 1000 đồng có thể ăn được tới mấy quán lận, tiền nhiều hơn cũng không thể phung phí!" Người có tiền như anh căn bản không hiểu được người nghèo kiếm tiền rất khổ cực, nếu thật sự làm vợ của anh, cô cần phải trông coi tốt tiền của anh, tránh cho anh phung phí. Ai nha! Cô lại nghĩ đến nơi nào rồi? Cô che hai má đang nóng lên, bỏ đi suy nghĩ lung tung.
Mặt Vũ Chiêu Duy âm trầm. Lớn như vậy, đây là hắn lần thứ hai bị cô mắng ngu ngốc, thuở nhỏ anh được tôn sùng là các bậc thiên kiêu chi tử, làm việc gì cũng biểu hiện hoàn mỹ vô khuyết, cả Âm đế cũng khen ngợi anh là nhân tài trăm năm khó gặp, mà cô gái nhỏ lỗ mãng này lại vì 1000 đồng mà chửi mắng anh một trận? ! Anh thật không biết nên tức hay nên cười, cảm thấy giá trị của anh lại không bằng tờ giấy 1000 đồng.
Lâm Nghi Trăn tức giận đi nhanh, nắm tay anh nói: "Chúng ta sẽ dùng 1000 đồng ăn đến món cuối cùng." Không chừng ăn no còn có tiền dư lại ! Nghĩ đến có ăn còn có tiền, cô không khỏi cười a a.
Vũ Chiêu Duy cũng đành phải tức giận thở dài, ai kêu anh yêu cái người không có thần kinh này. . . . . . Yêu! ? Anh yêu cô? ! Trong đầu đột nhiên có ý niệm sợ hết hồn, anh lập tức lắc đầu phủ nhận, đây tuyệt đối không thể nào, trong sinh mệnh của anh trừ công việc, sự nghiệp, cũng không cần gì cả.
Đi ra khỏi quán ăn thứ hai, Lâm Nghi Trăn nấc cục một cái, "Thật là no!" Cô vẫn như cũ ôm cánh tay Vũ Chiêu Duy, giống như là thiên kinh địa nghĩa, hồn nhiên quên nghi lễ nam nữ, cho đến khi có một tiếng kêu sợ hãi.
"Lâm Nghi Trăn!"
"Là tên nào đang gọi tôi?" Cô quay đầu, hết nhìn đông tới nhìn tây, trên dưới khắp nơi đều là người, "Có lẽ là tôi nghe nhầm rồi. Chúng ta trở về thôi!"
"Lâm Nghi Trăn!"
Lần này rõ ràng hơn rồi, hơn nữa trên vai của cô còn bị kéo lại một chút, đau đến nổi cô nhíu cả lông mày, cô không vui quay đầu lại, đứng phía sau là người con trai cao lớn lịch sự, "Anh là. . ."
"Anh là học trưởng đây, đã lâu không gặp. Đúng rồi, lần trước giới thiệu công việc cho em. Sao anh đi lại không gặp em?"
Cuối cùng cô cũng nhớ cái người học trưởng nhiệt tình mà học giỏi này.
"Đã lâu không gặp, học trưởng, công việc kia tôi đã nghỉ lâu rồi." Hiện tại cô còn có công việc lợi nhuận hơn nhiều.
"Làm sao lại như vậy? Không phải làm tốt lắm sao?" Anh ta có chút tiếc nuối, lúc này mới chú ý Vũ Chiêu Duy ngạo nghễ xuất chúng đứng phía sau cô, vị này là. . . . . ."Là vị hôn phu." Cô đem Vũ Chiêu Duy ôm càng chặt hơn.
"Tại sao có thể? ! Em đang là sinh viên?" Chưa từng nghe nói qua cô đã có hôn ước? ! Anh kinh ngạc.
"Tại sao không thể? Luật pháp có quy định sinh viên không thể kết hôn sao?"
"Nhưng em còn trẻ tuổi như thế!" Anh ta nhíu nhíu mày. Trong mắt anh, cô là đàn em của mình, anh tự nhiên phải bảo vệ, chăm sóc cô, cô lại quá đơn thuần, kinh nghiệm sống chưa nhiều, "Hơn nữa em cũng chưa có công việc ổn định gì, kết hôn sớm như vậy, cuộc sống tương lai. . . . . ."
"Không cần anh lo lắng, anh ấy sẽ nuôi tôi." Lâm Nghi Trăn không khỏi ở trong lòng lầu bầu, người này cũng không phải là gì của cô, tại sao lại quản nhiều như vậy?
"Anh là lo lắng." Anh tràn đầy địch ý quan sát Vũ Chiêu Duy, nghĩ thầm, người đàn ông cao lớn ngạo mạn, thành thục hiểu đời này không biết từ đâu xuất hiện, đừng tưởng rằng khổ người lớn hơn anh sẽ sợ.
"Tôi không cần anh lo lắng, bạn của anh tới tìm kìa." Thừa dịp anh vừa quay đầu lại, Lâm Nghi Trăn kéo Vũ Chiêu Duy quay người bỏ chạy.
Chạy một đoạn xa, xác định học trưởng không đuổi kịp, cô mới dựa vào đèn đường thở dốc.
Mà Vũ Chiêu Duy mặt không đỏ, hơi thở không gấp, thâm trầm chăm chú nhìn cô, "Hắn thích cô?"
"Đó là chuyện của anh ta." Lâm Nghi Trăn cũng không quên ông chủ cũ kia, không riêng gì tiền lương ít còn bị trừ, cả công việc nặng cũng không thêm lương, nếu không phải là vừa làm vừa học, cô sớm đi ăn máng khác rồi. Khi đó, bị đuổi cũng tốt, nếu không cũng sẽ không bị Chiêu Duy đụng.
"Cô không phải thích hắn?" Vũ Chiêu Duy bật thốt lên hỏi.
"Sao tôi phải thích anh ta?"
"Hắn còn trẻ, tuấn lãng, số tuổi tương đồng với cô, còn chăm sóc cô, không phải sao?" Tâm tình Vũ Chiêu Duy bất ổn dần dần hòa hoãn xuống.
"Hừ! Tôi không cần người khác chăm sóc." Vị học trưởng hỏi lung tung này kia, trông nom đông trông nom tây. Nếu không phải là khi đó gấp muốn tìm việc làm, căn bản cô cũng không muốn liên quan tới. Quá nhiều quan tâm đối với cô là một gánh nặng, cả Chu Đình cũng không hỏi chuyện riêng của cô, mà hắn ỷ là thân phận học trưởng, cư nhiên dùng lý do quan tâm để tra hỏi cô?
"Đừng nói nữa, chúng ta đi mua gà rang muối." Lâm Nghi trăn nói sang chuyện khác.
Một giây trước cô còn thở phì phò phồng má lên, sau một giây đồng hồ lại cười nói vui vử, khiến Vũ Chiêu Duy không khỏi tán thưởng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thay đổi thất thường, hỉ nộ ái ố toàn bộ viết ở trên mặt. Anh phát hiện càng cùng cô chung đụng, mình càng không tự chủ được mà bị cô hấp dẫn, hoạt bát tràn đầy, tinh thần phấn chấn của cô như vật sáng, khiến người hoa mắt thần mê.
"Hai người đang làm gì vậy?" Vũ Chiêu Nghi nhàn hạ bỏ đôi tay vào áo blouse đi lên lầu, kinh ngạc nhìn hai người đứng ở cửa.
Ngay tức khắc hai người đồng thời làm tư thế im lặng, mà Mai Như U lấy tay ngoắc ngoắc cô, muốn cô ngồi xổm xuống.
Mặc dù Vũ Chiêu Nghi không rõ chuyện gì, nhưng cũng tò mò ngồi xuống. Thấy cảnh xuân bên trong phòng, mặt cô phiếm hồng.
"Chiêu Nghi, sao miệng cô lại sưng tấy vậy?" Mai Như U liếc cô một cái, ngoài ý muốn phát hiện miệng cô giống như là bị muỗi chích.
Nghe vậy, Chiêu Nghi theo phản xạ che miệng lại, cảm giác nóng rực lan tràn bên tai.
"Nếu như tôi đoán không sai, Kinh Hỉ đã rời đi rồi." Vũ Chiêu Huấn liếc nhìn Mại Như U chột dạ le lưỡi. Chắc chắn chuyện của Kinh Hỉ có liên quan đến Như U, có lẽ giờ này Chiêu Ngọc gấp đến nổi giống như kiến bò trên chảo.
Vũ Chiêu Nghi chỉ có thể gật đầu một cái, không dám mở miệng.
"Chiêu Nghi đưa tài liệu cho Chiêu Ngọc chưa ?" Mai Như U cười mờ ám hỏi.
Vũ Chiêu Nghi gật đầu lần nữa.
"Đừng che miệng, nói chuyện đi chứ!" Mai Như U dứt khoát đứng dậy kéo tay Chiêu Nghi xuống."Oa! Thật sự rất sưng, giống như bị người ta đánh một quyền."
"Đâu có đâu? Phải . . . . . Mới vừa rồi ăn phải ớt." Vũ Chiêu Nghi tránh Mai Như U, đối với cô nhóc ranh mãnh, kỳ dị này phải giữ khoảng cách an toàn, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
"Là do Chiêu Ngọc hạ ớt chỉ thiên với chị?" giờ phút này đại khái là Chiêu Ngọc đã giận điên lên. Vũ Chiêu Huấn chứa đựng hài hước cười, đáy mắt thoáng qua tia ranh mãnh.
"Nó mới không có lá gan đó." Theo phản xạ Vũ Chiêu Nghi phản bác, suýt nữa cắn rơi đầu lưỡi. Vậy chẳng phải là không đánh đã khai sao? Bọn họ thông minh lợi hại kinh khủng, chỉ sợ đã sớm đoán được.
"Đó! Không phải Chiêu Ngọc nha! Như vậy có thể làm cho miệng ngươi sưng thành như vậy, nhất định là một người Mĩ siêu cấp nóng tính đặc chế ớt nha." Mai Như U ranh mãnh nhìn Chiêu Nghi.
"Hai người thật chán ghét!" Vũ Chiêu Nghi đỏ mặt, khi hai người đứng đầu Thiên Địa môn đứng trước mặt bạn, chắc chắn sẽ không giấu được bí mật gì. Mặc dù tình yêu của cô còn chưa đến lúc công khai, nhưng mà, xem ra dù cô có ngụy trang, giấu giếm khá kỹ, cũng không thể thoát khỏi ánh mắt sắc bén của họ.
"Chị không muốn nói cũng không sao, chỉ cần chị cảm thấy hạnh phúc là tốt rồi." Vũ Chiêu Huấn vỗ vỗ vai cô.
Vũ Chiêu Nghi xấu hổ gật đầu, nở nụ cười cảm kích, "Chị biết rồi."
"Hư! Ngồi xuống mau." Mai Như U kéo bọn họ xuống, tiếp tục rình coi. Muốn chết cũng có hai cái đệm lưng này. Hắc!
Mà bên trong phòng, Lâm Nghi Trăn cùng Vũ Chiêu Duy vì một miếng đậu hủ mà suýt đánh nhau.
"Đây là tôi mua mà!" Lâm Nghi Trăn kháng nghị nói, bữa tiệc này đúng là bữa ăn tối kiêm bữa đêm của cô, động tác ăn của anh cư nhiên so với cô còn nhanh hơn.
"Đừng quên là tiền của tôi." Do Chiêu Nghi cấm, nên đã rất lâu anh không có nếm những món ăn ven đường này.
"Vậy chúng ta chơi đoán số."
"Chơi đoán số?" Lông mày Vũ Chiêu Duy nhíu lên, bộ dáng không giận mà uy, nếu là người bình thường sớm đã bị hù dọa đau tim rồi, nhưng mà Lâm Nghi Trăn không phải người bình thường. Không, cô là người bình thường, chỉ là tương đối yêu tiền.
"Đừng nói với tôi là anh sẽ hỏi trò chơi đoán số là gì chứ?" Anh là người ngoài hành tinh sao? Cô cảm thấy thật không thể tin được.
Đừng nói là thức ăn ven đường, ngay cả chò trơi đoán số, trốn tìm, đóng kịch đùa giỡn cũng không biết. Trời ạ! Rốt cuộc anh là một thiên tài, hay là đầu óc tối dạ vậy?
Hiện tại cô cực kỳ tán thành với câu nói đầy chí lý, "Thiên tài cùng ngu ngốc chỉ cách một đường chỉ".
Vũ Chiêu Duy không mở miệng, khuôn mặt lạnh lùng trầm mặc rất dễ làm người ta hiểu lầm anh đang tức giận. Đối với thói quen trên mặt không có biểu tình gì của anh, Lâm Nghi Trăn đã cảm thấy không thấy làm lạ, nếu là ngày nào đó anh giận đến nổi khóc lớn mới hay.
"Tôi dạy cho anh." Cô tự nhiên kéo tay của anh, bàn tay của anh thật dầy thô ráp, ngón tay dài mà vững chắc có lực, còn có những vết chai nữa, cô không nghĩ tới anh là nhân vật lãnh tụ, cao cao tại thượng trên thương trường cũng sẽ có vết chai, nhưng mà, xúc cảm cũng không tệ lắm, thật ấm áp, cơ hồ cùng bàn tay lạnh lẽo, trắng mịn của cô mãnh liệt đối lập. Không biết bàn tay cường tráng của anh vuốt ve mặt cô sẽ cảm giác như thế nào. . . . . . Ai nha nha, cô nghĩ đi đâu vậy?
Bỏ rơi hình ảnh trong đầu làm người ta mặt đỏ này, cô chuyên chú kéo kéo khớp xương ngón tay thon dài của anh, làm ra hình dạng một cây kéo, "Đây là cây kéo, mà nắm lại thành quả đấm chính là tảng đá, tay xòe ra chính là cái bao, được không? Cây kéo, tảng đá, cái bao. Cây kéo có thể cắt cái bao, cho nên cây kéo thắng cái bao, mà cái bao có thể bao tảng đá, cho nên cái bao thắng tảng đá, nhưng tảng đá lại cứng hơn cây kéo, cho nên tảng đá thắng cây kéo. Như vậy hiểu không?"
"Cây kéo, tảng đá, cái bao?" Vũ Chiêu Duy nghe cô giảng giải xong, rất nhanh luyện tập một lần.
"Chính là như vậy, chúng ta bắt đầu đi!" Lâm Nghi Trăn hưng phấn giống như đứa bé vỗ tay, cùng anh bắt đầu so tài, kết quả thắng lợi lại là kẻ mới học,Vũ Chiêu Duy. Mắt thấy động tác của anh mau lẹ nuốt miếng đậu hủ kia vào miệng, cô chỉ có thể oa oa kêu to, "Không công bằng, mau phun ra."
"Cho cô một nửa. . . . . ." Giọng nói kết thúc với một nụ hôn nóng bỏng.
Mà những thường dân đều trợn mắt, há hốc mồm, vô ý đẩy cửa mở ra, ba người ngã chồng lên nhau nằm trên mặt thảm.
Vũ Chiêu Duy khôi phục tỉnh táo, "Các người đang làm gì vậy?" Lúc nói chuyện, một tay anh đỡ Lâm Nghi Trăn đang thẹn thùng ngồi xuống, nghĩ thầm, xem ra không thể bình an rồi.
Ba người nhìn nhau, lúng túng quơ tay múa chân, "Không có việc gì, không có việc gì, hai người cứ tiếp tục đi." Còn bọn họ sẽ tiếp tục bỏ chạy.
Lâm Nghi Trăn chỉ cảm thấy thật là mất mặt, bị anh hôn trộm đã không nói, còn bị bắt quả tang nữa chứ, về sau gặp người như thế nào đây?
"Mấy ngày nữa tôi xuất viện, cô dời đến chỗ tôi ở." Vũ Chiêu Duy ra lệnh, như vậy coi như bà nội có khôn khéo thế nào cũng không dám tùy tiện phái mật thám đến nhà anh nhìn ngó.
"Như vậy chẳng phải là dễ dàng bị người ta nói xấu sao?" Ở chung sao? Tuy nói kiếm tiền quan trọng hơn, nhưng cô hiểu danh tiết con gái cũng phải cần chú ý. Cô rất do dự.
"Như vậy mới tốt." Miệng mồm mọi người sẽ làm lời đồn nhanh hơn, kế hoạch của anh cũng sẽ đơn giản hơn, có lẽ không tới một năm liền kết thúc. Nhưng mà, suy nghĩ như vậy lại làm trái tim anh đau đau như bị đè nén, đây là sao?
"Nơi đó có mấy phòng?" Lâm Nghi Trăn giả bộ tự nhiên hỏi.
"Ba phòng, ngoài phòng của tôi, cô có thể tùy tiện chọn một phòng. Yên tâm, tôi không đến nổi nửa đêm đi nhầm phòng." Anh trào phúng cười một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô căn bản không giấu được tâm sự.
"Tôi mới không lo lắng, nhưng mà, anh không thể tính tiền mướn phòng, mỗi tháng còn phải cho tôi tiền xài vặt."
"Không thành vấn đề, nhưng cô cũng phải toàn lực phối hợp với tôi, như hôm nay hôn vậy, biểu hiện quá kém cỏi." Chỉ vì bị người ta phá đám! Trong lòng anh bồi thêm một câu.
"Tôi đã hy sinh nhiều lắm rồi!" Thức ăn đến tận miệng còn bị anh cướp về! Cô đưa ngón trỏ chọc thẳng vào lồng ngực anh. Cô nhìn anh chằm chằm, "Dám cười tôi, thật ra thì chính anh cũng không có gì đặc biệt, cả chơi đoán số cũng không biết.". "Vậy sao? Chúng ta thử lại lần nữa." Vũ Chiêu Duy tà tà cười một tiếng, không để cho cô có cơ hội mở miệng, nụ hôn nóng bỏng, bá đạo giữ chặt cái miệng nhỏ nhắn lảm nhảm của cô, dò xét trong miệng cô như trời hạn gặp mưa.
Đáng chết! Mỗi lần đều dùng một chiêu này không để cho cô có cơ hội nói, lần sau cô nhất định phải nghiêm chỉnh cảnh cáo anh, không nên đánh gãy lời của cô. Nhưng mà, hiện tại phải hôn cái đã, hòa nhau một chút mặt mũi, cho anh biết cô mới không phải người học nghề! "Cô thật sự muốn dọn tới?" Sau giờ học, Vũ Chiêu Huấn đi lại chổ Lâm Nghi Trăn. Đối với tiểu nữ sinh không hiểu đời này anh có chút lo lắng. Thật không biết anh hai suy nghĩ gì!
"Coi như là nghỉ hè." Cô cười nói. Còn có thể đến công ty anh kiếm tiền lương, cớ sao không làm.
"Bạn cô biết không?"
Lông măng của Lâm Nghi Trăn như muốn xù lên, liếc xéo anh. Thật sự không nhìn ra ý nghĩ trong lòng anh, cô cảnh giác gật đầu.
"Cô ấy đồng ý cô làm vậy sao?"
Làm sao có thể? Ở chung nha! Nếu cô nói cho Chu Đình là cô muốn dọn đi ở cùng bạn trai, Chu Đình nhất định sẽ ngăn cản cô. Cô chỉ nói nghỉ hè phải về quê nhà ở nam bộ.
Lâm Nghi Trăn sưng mặt lên: "Anh không cảm giác mình quản nhiều chuyện quá sao? Hôm nay là buổi cuối cùng lên lớp, hơn nữa đã tan học, giáo sư!"
"Giọng điệu nói chuyện của cô cùng anh hai tôi giống nhau như đúc." Vũ Chiêu Huấn cong cong khóe môi.
Lâm Nghi Trăn quay mặt hừ lạnh một tiếng, người nào giống cái tên lạnh băng kia chứ ?
"Cô không sợ anh hai tôi đối với cô như thế nào sao?" Lá gan của phụ nữ hiện đại hình như lớn thì phải? Anh thật là không hiểu.
"Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc." Vốn là muốn người ta hiểu sai, chỉ cần mọi người nhận định cô thật sự là vị hôn thê của Vũ Chiêu Duy, sau đó sẽ bị ném bỏ, giả kết hôn. . . . . . Không! Căn bản không dùng đến kết hôn, cô mà có thể bắt được tiền, tiếp theo sẽ Say¬good¬bye!
Vũ Chiêu Huấn không khỏi hỏi: "Cô thích anh hai tôi sao?"
"Thích chứ! Là phụ nữ ai cũng sẽ thích dạng người trẻ tuổi nhiều tiền, vừa anh tuấn, phóng khoáng như anh ấy."
Anh chưa bao giờ nghe qua có người nói anh hai anh tuấn, phóng khoáng, trừ vì tiền mà đến gần thôi, mà cô là sao?
"Nếu không có chuyện gì, tôi phải đi, không gặp." Mặc dù anh dạy không tệ, bạn cùng lớp cũng nhiệt liệt cổ động, hơn nữa phái nữ càng thiết tha, nhưng đối với cô mà nói, anh là người tâm cơ thâm trầm, đề phòng anh phá hư kế hoạch kiếm tiền của cô nên phải tránh anh thật xa, huống chi cô chưa bao giờ tính toán cưới chồng giàu có, người nhà giàu tâm cơ sâu như biển nha!
Lâm Nghi Trăn đeo balô lên lưng, đi xuống lầu, cuối kỳ thi cô không bị vướng môn gì. Nhìn lên ánh mặt trời chói chang giống như cô gái nhỏ thẹn thùng núp sau đám mây. Sau giữa trưa có những cơn gió thổi qua, một trận mát mẻ thoải mái, cô thật muốn đi ra ngoài chơi một chuyến.
Mỗi ngày đều chỉ ở bệnh viện, trường học, một chút tự do cũng không có, chẳng lẽ đây chính là trả giá của việc yêu đương sao? Giả yêu cũng đã thở không nổi, cô không dám nghĩ lúc yêu thật sự thì như thế nào, chỉ sợ thời gian kiếm tiền cũng không có.
Nếu như yêu đương nam nữ đều mỗi ngày dính chung một chỗ, cô tuyệt đối sẽ nổi điên, tựa như mỗi ngày đều ăn MCDonald, ăn nhiều cũng sẽ ngán, cô tình nguyện nhảy qua yêu, trực tiếp gả cho ông chồng có tiền thôi! Trong đầu bất ngờ hiện lên gương mặt Vũ Chiêu Duy nam tính dương cương, lòng của cô áy náy giật mình, sao lại đột nhiên nghĩ đến anh? Chẳng lẽ cô thật sự đối với anh có ý tứ?
Không thể! Cô lắc lắc cái đầu nhỏ. Anh chỉ lợi dụng cô để trốn tránh hôn nhân, anh đã từng nói cho cô biết, anh không muốn hôn nhân cũng không cần tình yêu, mà trong mắt anh chỉ có sự nghiệp mà thôi.
Lâm Nghi Trăn ở đáy lòng cảnh cáo mình, tuyệt đối, tuyệt đối không yêu anh.
Đêm khuya, Lâm Nghi Trăn vội vàng xách bọc hành lý, chỉ có đơn giản vài bộ quần áo tắm rửa, balô cũng không chứa đầy, mà đây chính là toàn bộ gia sản của cô.
"Lâm Nghi Trăn, trước kia nghỉ hè không phải cậu đều bận rộn đi làm kiếm tiền sao? Có khi còn kiêm cả ba công việc, bận đến nổi không có thời gian về nhà?" Đáy lòng Chu Đình cảm giác là lạ.
"Cũng là bởi vì quá lâu không trở về, muốn trở về xem một chút, thuận tiện đi dâng hương cho bà ngoại." Đúng nha! Ngày giỗ bà ngoại cũng sắp tới rồi.
"Vậy cũng không cần vội như vậy, vừa mới thi xong, cậu không thư giãn một chút? Như cùng bạn trai hẹn hò, đi xem phim."
"Như vậy sẽ xài tiền." Mặc dù Chiêu Duy sẽ trả, nhưng mà, nghĩ đến tiền ở trước mặt từ từ đi ra ngoài, cô đã cảm thấy đau lòng.
Chu Đình không hiểu hỏi: "Cậu làm gì phải tiết kiệm như vậy? Tiền về sau kiếm lại cũng được, cậu không muốn tốn tiền là để lại cho con cháu sao?"
"Cậu không hiểu đâu." Từ nhỏ cha mẹ ly dị, Lâm Nghi Trăn sớm hiểu tình yêu, hôn nhân cũng không tuyệt đối vĩnh viễn, ngay cả nhà cũng không phải an toàn nhất, chỉ có tiền tài mới có thể cho cô cảm giác an toàn.
"Nghi Trăn!" Chu Đình thật sự lo lắng cho cô.
"Bụng của mình đói lắm, đã lâu không ăn đồ cậu nấu." Lâm Nghi Trăn nhanh chóng dời đề tài, mắt nháy nháy nhìn Chu Đình. Mỗi ngày đều đến bệnh viện lúc sáng sớm, tối trễ mới về nhà, cũng đã lâu không có cơ hội nếm tay nghề của Chu Đình.
"Biết rồi!" Chu Đình bĩu môi, đứng lên đi tới phòng bếp, liền đơn giản nấu mì. Thật không biết Vũ Chiêu Duy coi trọng kẻ ham tiền như mạng này ở điểm nào?
Có lúc Chu Đình cũng rất hoài nghi, nhưng lại không hỏi nhiều, dù sao tình cảm là chuyện của hai người họ, cô là người ngoài không thể xen vào.
"Đừng quên thêm trứng." Lâm Nghi Trăn lò cái đầu nhỏ vào phòng bếp, "Còn phải thêm thịt, táo tương, cả ớt tương nữa. . ."
"Biết rồi, biết rồi! Cậu làm việc của cậu đi." Chu Đình mắt trợn trắng, có Lâm Nghi Trăn trong phòng bếp chỉ thêm bận rộn. Đang lúc cô nấu xong, bỏ vào tô thì trong phòng khách truyền đến giọng nói của Lâm Nghi Trăn.
"Chu Đình, cậu đã từng yêu chưa?"
"keng!" Tiếp theo là tiếng chén vỡ cùng thanh âm của Chu Đình bị phỏng mà la lên, cô phản ứng mau lẹ, lập tức đem tay mình vào vòi nước lạnh.
"Chu Đình!" Lâm Nghi Trăn chạy như bay vào phòng bếp, kinh sợ thấy cô bị phỏng cùng đầy mảnh vụn trên đất, tự nhên cảm giác xấu hổ.
"Đừng vào, cẩn thận mảnh vụn." Chu Đình ngăn lại, vừa cầm cây chổi, vừa cắn răng nhịn đau quét dọn, tránh cho Nghi Trăn không cẩn thận bị thương.
"Vậy mình đi lấy hộp cấp cứu." Đều do cô làm hại, nếu không phải là cô muốn ăn, Chu Đình cũng sẽ không bị thương.
Khi cô lo lắng tìm được hộp cấp cứu, Chu Đình đã quét dọn sạch sẽ, đang muốn cầm tô mì, làm Nghi Trăn lại đau lòng áy náy.
"Chu Đình, mình muốn ăn mình sẽ tự lấy, trước tiên xử lý vết thương đã."
"Không sao, chỉ là phỏng nhẹ."
"Nhưng mà, tay cậu đang chảy máu." Mắt nhìn thấy vết máu từ ngón tay giữa của Chu Đình rỉ ra, làm cô càng lo lắng.
"Vậy sao? Mình không có cảm giác, có lẽ là mới vừa rồi không cẩn thận bị mảnh vụn cắt trúng, không cần gấp, đợi lát nữa mình xoa một chút thuốc sẽ không sao." Chu Đình vừa nói vừa đưa tô mì cho Nghi Trăn, "Cẩn thận, rất nóng."
Lâm Nghi Trăn nhận lấy, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, "Mình sẽ nhớ cậu."
"Làm ơn, cũng không phải là sinh ly tử biệt, nghỉ hè cũng chẳng hơn hai tháng, chớp mắt một cái đã trôi qua, thời điểm tựu trường chúng ta không phải lại có thể gặp mặt? Nếu như cậu không bị một, hai điểm nha." Chu Đình ranh mãnh nói thêm câu cuối cùng.
"Mình mới không kém như vậy!" Mặc dù cô đần độn, nhưng công phu nước tới chân mới nhảy cũng không kém đâu.
Chu Đình cũng chỉ cười cười, "Đừng nói nhiều như vậy, ăn mì đi, tránh cho cậu đói đến váng đầu, đem chân người ta biến thành đùi gà."
"Chỉ có lần đó thôi mà." Nhớ tới cũng đầy xấu hổ, cô le lưỡi một cái.
"Một lần là đủ rồi, nếu là cậu thật sự cắn mình, mình còn có thể đứng ở nơi này sao?"
"Phi phi phi! Đừng nói gở." Trái tim Lâm Nghi Trăn mơ hồ lo lắng, giống như có chuyện gì muốn xảy ra, "Mình không trở về nam bộ nữa." Cùng lắm thì chạy qua chạy lại hai nơi.
"Không thể được. Từ khi cậu học cao trung đến giờ, đã nhiều năm cậu chưa trở về?"
"Hơn sáu năm!" Quê quán này đáng giá để cô lưu luyến, trở về làm gì?
"Đó! Chính vì vậy cậu nên trở về một chút, đến lúc đó có thể mình cũng sẽ về nhà."
Lâm Nghi Trăn chần chừ chốc lát, "Vậy cũng được! Cậu phải bảo trọng."
"Mình biết rồi, nhanh ăn mì đi, nguội hết rồi."
Lâm Nghi Trăn sầu não nghĩ, đây là lần cuối cùng cô ăn đồ Chu Đình nấu, ngày mai cô sẽ đến nhà Chiêu Duy trình diện rồi. Sáng sớm, ánh mặt trời dịu dàng xuyên qua cửa sổ của những tòa nhà cao sừng sững, chiếu rọi cây cối, xe cộ lui tới cùng người đi đường, khiến cho cả vùng đất đắm chìm trong một tấm màng mỏng màu vàng hoa mỹ.
Lâm Nghi Trăn tạm biệt Chu Đình, ngồi lên xe lão Lưu.
Đi ra khỏi thành phố, chiếc xe đi về phía núi Dương Minh. Bọn họ chạy vào một khu biệt thự to lớn, đi qua ngôi nhà có nhiều cảnh vệ, sau đó dừng lại trước sân rộng lớn.
"Lâm tiểu thư, tôi dừng ở đây."
"Được, cám ơn!" Lâm Nghi Trăn đeo balô lên lưng rồi đi xuống xe.
"Tự mình cẩn thận."
"Cháu biết rồi." Cô mỉm cười đưa mắt nhìn lão Lưu, hít một hơi thật sâu, nhìn vào biệt thự to lớn kia, cô không chút do dự đi vào. Trời sinh voi sinh cỏ.
Ở lầu một hoàn toàn là đá cẩm thạch cùng đá hoa cương tổ hợp mà thành, quả thật tựa như đại sảnh của một công ty.
Vừa đi vào cửa, gặp nhân viên quản lý, Lâm Nghi Trăn trực tiếp hỏi: "Thật xin lỗi, xin hỏi Vũ Chiêu Duy ở lầu mấy?"
"Cô là Lâm Nghi Trăn tiểu thư?" Thấy cô gật đầu, anh ta nói tiếp: "Vũ tiên sinh đã thông báo cô có thể trực tiếp đi lên, đây là chìa khóa." Anh ta đưa cho cô một tấm thẻ, "Cô đem thẻ cắm vào khe dưới thang máy, đến lầu mười tám là được rồi."
"Được! Cám ơn." Người giàu có khác. Đi vào thang máy, cô bấm tầng mười tám.
Thang máy dừng ở lầu mười tám, cửa vừa mở ra thì đối mặt với cô là cửa làm bằng gỗ lim cao quý, cô không biết mở cửa như thế nào, lại sợ có người nhấn nút thang máy nên không thể làm gì khác hơn là vội vàng gõ cửa, "Có ai không?" Không người nào đáp lại, cô thử chuyển động tay cầm cửa, cửa lại không khóa. Vì để tránh cho những người khác sử dụng thang máy, cô lấy thẻ ra, đi vào trong nhà.
Đi vào trong giống như đi tới nguồn sáng thế giới, ánh mặt trời chiếu khắp cửa sổ sát đất: trên đất là một màu trắng bạc, không gian rộng rãi chỉ có tám loại đồ dùng đơn giản, không thể xưng là hoa lệ, nhưng đường cong thanh thoát gọn gàng, không cần đoán cũng biết tất cả đều do nhà thiết kế dốc hết tâm sức lên tác phẩm.
Đường gấp khúc kéo dài đến lầu hai, mặc dù cô rất tò mò cách bài trí nơi đây, nhưng chủ nhân không có ở đây, chưa được cho phép, làm sao cô dám tự tiện.
Vì vậy, cô ngồi trên sô pha dài chờ Vũ Chiêu Duy trở lại, chờ, chờ, mí mắt càng lúc càng nặng. . . . . .
Không biết qua bao lâu, đột nhiên, ánh sáng chói mắt theo khe hở hàng lông mi thật dài chiếu rọi vào mắt cô. Tỉnh lại, cô phát hiện trên người có một cái mền, mà Vũ Chiêu Duy đang ngồi trên cái sofa một người ngồi, vừa đánh laptop vừa nghe điện thoại.
Cô xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, "Bây giờ là mấy giờ rồi?"
"12h30 tối." Vũ chiêu duy liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, thản nhiên nói. Mới ra viện anh lập tức trở về vị trí công tác, dọn dẹp cục diện rối rắm do Chiêu Ngọc để lại, sáng sớm hôm nay còn bị Chiêu Ngọc kéo đi tìm vị hôn thê mất tích, mãi đến tối anh mới trở về công ty. Nếu không phải là Lưu quản gia nhắc Nghi Trăn đã dọn tới, có lẽ anh sẽ ở lại công ty.
"Oa! Tôi ngủ suốt cả một ngày." Cô kinh ngạc kêu lên, khó trách bụng không ngừng kêu rừ... ừ... ừ..., "Anh có cái gì ăn không?"
"Cà phê." Anh bưng lên một ly cà phê nồng nặc, chuẩn bị thức đêm làm việc.
"Tôi là nói ăn, không phải uống." Nhìn anh cổ quái, không nói nhiều, lại ưa thích bản mặt lạnh lùng, Lâm Nghi Trăn nhìn cũng biết hỏi không ra cái gì, "Thôi, tự tôi đi tìm." Xuyên qua ánh đèn bao phủ phòng ăn, cô đi tới phòng bếp tối đen, "Công tắc điện ở đâu?"
Cô gái này sao lại om sòm như vậy? Anh không nhịn được nói: "Bên trái trên tường."
"Tôi tìm được rồi. Oa! Phòng bếp thật sạnh sẽ."
Nói nhảm! Anh có bao giờ đi vào nhà bếp đâu, "Cuối tuần sẽ có người tới quét dọn, cho nên chuyện nhà cô không cần lo lắng." "Tôi cũng nghĩ vậy, đàn ông như anh có thể sẽ không bước vào phòng bếp." Lâm Nghi Trăn tìm kiếm trên dưới, thậm chí trong hộc tủ cũng trống rỗng, chứ đừng nói tủ lạnh, trừ tủ lạnh nhỏ bên quầy bar có một lon cà phê, "Không thể nào! Trong nhà của anh thực sự chỉ có cà phê?"
"Đi thôi!" Vũ Chiêu Duy rốt cuộc cũng đầu hàng, vứt bỏ công việc. Có cô ở đây, anh không thể tập trung.
"Làm gì?" Lâm Nghi Trăn đi ra phòng bếp, nhìn anh mặc áo khoác đi tới trước cửa, không khỏi hỏi: "Đã trễ thế này anh phải đi đâu?" Cô nhìn vòng quanh gian phòng này sạch sẽ không có nhiều đồ đạc, bóng đêm yên tĩnh làm cho người ta rợn cả tóc gáy.
"Dẫn cô đi ăn cơm." Đỡ khỏi bị cô ghé vào lỗ tai anh lảm nhảm.
"Tuyệt vời!" Lâm Nghi Trăn kích động chạy đến bên người anh, hí hửng ôm cánh tay của anh. Chỉ cần đừng bỏ lại cô một mình đợi ở gian phòng lớn trống vắng lạnh lẽo này là được.
Thân thể Vũ Chiêu Duy cương cứng một chút, cúi đầu ngắm nhìn đôi mắt sáng trong, không biết thế nào, nhưng anh lại hung ác quyết tâm đẩy cô ra, ai! Quan hệ của bọn họ chỉ có một năm mà thôi.
"Bây giờ cửa hàng ăn còn mở sao?" Cô vui mừng hỏi, quán ăn chợ đêm cô biết không ít.
"Cô muốn ăn cái gì?" Vũ Chiêu Duy dắt cô đi vào thang máy.
"Hà tử tiên, bún xào, cá nước ngọt. . ."
Thang máy thẳng xuống dưới, dọc theo đường đi nghe cô đối với đồ ăn vặt thuộc như lòng bàn tay, thần thái hưng phấn, anh xúc động yên lặng, tấu lên bản nhạc ấm áp. Hạnh phúc như nhét đầy ở ngực, dần dần, khóe miệng anh mỉm cười nhàn nhạt, mà anh không hề hay biết. Không nghĩ tới màn đêm đã buông xuống mà ở một vài nơi của nội thành Đài Bắc vẫn còn đèn dầu sáng rỡ, sóng người mãnh liệt, phải chen lấn mới có thể đi vào. Vũ Chiêu Duy cảm thấy rất kinh ngạc.
Lâm Nghi Trăn lôi kéo anh, "Nơi này là chợ đêm nổi danh, nhất định là trước kia anh chưa ghé qua."
Đúng là anh chưa từng tới! Ngay cả Cửa hàng bách hóa anh cũng chưa từng đi vào, đừng nói gì đến gọi là đi dạo phố.
"Đi cẩn thận, người ở đây rất nhiều." Cô nắm chặt bàn tay to của anh, chỉ sợ anh lạc rồi sẽ không có người trả tiền.
Mà trái tim của anh lại áy náy giật mình, bàn tay cô mềm mại không xương, mềm mại ấm áp bọc lấy tay anh, anh cảm giác nhiệt độ bốn phía từ từ lên cao, lòng bàn tay toát ra mồ hôi. Cảm giác cà vạt ở cổ làm cản trở hô hấp, anh liền cởi cà vạt ra, tùy ý bỏ vào áo khoác trong túi.
"Thả lỏng một chút, nơi này hơi nóng. Chờ một lát cơm nước xong, chúng ta đi ăn nước đá bào, tôi biết rõ ở đây có Hồng Đậu sữa tươi băng ăn rất ngon."
Tiếng người huyên náo, căn bản Vũ Chiêu Duy không nghe được cô đang nói cái gì, chỉ thấy đôi môi kiều diễm ướt át của cô lúc mở lúc đóng, anh không khỏi cảm thấy một hồi phiền não, trong đầu lại có một cỗ ý niệm kích động, anh muốn hôn cô. Đáng chết! Anh xưa nay vẫn luôn tự hào mình làm chủ tốt, tại sao đến gần cô liền không cách nào tỉnh táo lại?
"Chúng ta ngồi đi. Ông chủ, tôi muốn hai chén hà tử tiên." Lâm Nghi Trăn hồn nhiên không hay sự khác thường của anh, đôi mắt tinh nhìn thấy một bàn khách đứng lên, cô không ngừng kéo anh lại chiếm chỗ ngồi đó.
Cho đến khi cô buông lỏng bàn tay, hô hấp của anh mới thoáng thuận xuống, cũng mới thu hồi tỉnh táo quan sát quanh mình. Nhiều người, nóng bức, xốc xếch, bẩn thỉu, đây chính là chợ đêm sao? Thật không thể tin được lại có nhiều người như vậy, đêm khuya không có chuyện làm chạy tới ăn bữa đêm, bình thường lúc này anh vẫn còn ở công ty làm việc. Tại hoàn cảnh như vậy, bọn họ lại có thể ăn say sưa ngon lành, trên mặt tràn đầy thỏa mãn cùng hạnh phúc? Tại sao bọn họ giống như là nhẹ nhỏm sung sướng? Thức ăn nơi này thật sự ngon lắm sao?
Vũ Chiêu Duy thật không hiểu, ở nơi này không gian chật hẹp, trên ghế chỉ có một cái quạt máy; trên bàn còn sót lại chén bát ngổn ngang cùng dầu mở, trên đất là những đồ bỏ đi, cả chó hoang, mèo hoang cũng tới tham gia náo nhiệt, loại địa phương này lại có thể hấp dẫn nhiều người tụ tập như vậy! Tại sao?
"Đừng để ý đến bọn họ, chúng ta ăn thôi." Lâm Nghi Trăn cầm một đôi đũa đưa cho anh, sợ anh mặc âu phục sẽ cảm thấy không được tự nhiên, bởi vì rất ít người mặc âu phục tới ăn bữa đêm, trừ lãnh khốc quái thai trước mắt cô đây.
"Hai phần hà tử tiên, còn cần gì nữa không?" Ông chủ lễ độ hỏi, động tác rất nhanh bưng lên.
"Chúng tôi cần sẽ kêu, cám ơn." Lâm Nghi Trăn nhìn ông chủ thân thiện gật đầu.
Vũ Chiêu Duy nhìn ông chủ chạy như bay đến một cái khác bàn, bận rộn giống như ong thợ. Nhưng mà, trên mặt vĩnh viễn là nụ cười thân thiết chân thành, giống như một ông lão hiền lành đón chào đứa cháu về nhà, không giống phòng ăn trong khách sạn lớn hào hoa, vĩnh viễn rập theo khuôn khổ, nụ cười nghề nghiệp, càng nhìn càng cảm thấy dối trá.
Giờ phút này, anh rốt cuộc hiểu rõ tại sao tới nơi này ăn cơm mọi người lại thoải mái như thế, bọn họ cơ hồ cùng ông chủ hoà mình, đã tới lần thứ nhất sẽ không nhịn được muốn trở lại, tạm thời bất luận thức ăn có ngon, phong phú hay không, nhưng sự thân thiết, hòa thiện, nhiệt tình này ở trong đô thị lạnh lùng không dễ tìm được .
"Đừng ngây người chứ, ăn lúc còn nóng, nguội rồi mùi vị sẽ không ngon đâu. Ăn xong, chúng ta tới quán nữa."
Vũ Chiêu Duy không tự chủ gật đầu, nụ cười thản nhiên nhu hòa bộ mặt dương cương nguội lạnh.
Đáy lòng Lâm Nghi Trăn đột nhiên giật mình. Ghét ghê! Anh cười với cô làm gì? làm hại trong lòng cô giống như có con nai nhỏ đi lạc. Vì để không bị nụ cười của anh mê hoặc hấp dẫn; cô cúi đầu vào ăn, rất nhanh đã ăn xong, mà anh ăn rất lịch sự tao nhã.
"Được rồi! Tôi sẽ trả trước, trở về . . . . . ." Lời của cô còn chưa xong, chỉ thấy anh lấy ra một tờ 1000 đồng đưa cho ông chủ, sau đó muốn nắm nàng tay cô rời đi."Đợi chút, chưa lấy tiền dư." Mặc dù tiền của anh nhiều đến nổi xài không hết, nhưng cũng không cần phải lãng phí. Cô tránh anh ra, đang muốn quay lại lấy tiền, ông chủ cười ha hả cầm tiền lẻ tới.
"Tiên sinh, anh chưa lấy tiền dư."
"Không cần. . . . . ." theo phản xạ, Vũ Chiêu Duy tính mở miệng, lại bị Lâm Nghi Trăn nhanh chóng che miệng lại.
"Cám ơn!" Cô đưa mắt nhìn ông chủ rời đi, sau đó trừng mắt nhìn anh, "Anh ngu ngốc a! 1000 đồng có thể ăn được tới mấy quán lận, tiền nhiều hơn cũng không thể phung phí!" Người có tiền như anh căn bản không hiểu được người nghèo kiếm tiền rất khổ cực, nếu thật sự làm vợ của anh, cô cần phải trông coi tốt tiền của anh, tránh cho anh phung phí. Ai nha! Cô lại nghĩ đến nơi nào rồi? Cô che hai má đang nóng lên, bỏ đi suy nghĩ lung tung.
Mặt Vũ Chiêu Duy âm trầm. Lớn như vậy, đây là hắn lần thứ hai bị cô mắng ngu ngốc, thuở nhỏ anh được tôn sùng là các bậc thiên kiêu chi tử, làm việc gì cũng biểu hiện hoàn mỹ vô khuyết, cả Âm đế cũng khen ngợi anh là nhân tài trăm năm khó gặp, mà cô gái nhỏ lỗ mãng này lại vì 1000 đồng mà chửi mắng anh một trận? ! Anh thật không biết nên tức hay nên cười, cảm thấy giá trị của anh lại không bằng tờ giấy 1000 đồng.
Lâm Nghi Trăn tức giận đi nhanh, nắm tay anh nói: "Chúng ta sẽ dùng 1000 đồng ăn đến món cuối cùng." Không chừng ăn no còn có tiền dư lại ! Nghĩ đến có ăn còn có tiền, cô không khỏi cười a a.
Vũ Chiêu Duy cũng đành phải tức giận thở dài, ai kêu anh yêu cái người không có thần kinh này. . . . . . Yêu! ? Anh yêu cô? ! Trong đầu đột nhiên có ý niệm sợ hết hồn, anh lập tức lắc đầu phủ nhận, đây tuyệt đối không thể nào, trong sinh mệnh của anh trừ công việc, sự nghiệp, cũng không cần gì cả.
Đi ra khỏi quán ăn thứ hai, Lâm Nghi Trăn nấc cục một cái, "Thật là no!" Cô vẫn như cũ ôm cánh tay Vũ Chiêu Duy, giống như là thiên kinh địa nghĩa, hồn nhiên quên nghi lễ nam nữ, cho đến khi có một tiếng kêu sợ hãi.
"Lâm Nghi Trăn!"
"Là tên nào đang gọi tôi?" Cô quay đầu, hết nhìn đông tới nhìn tây, trên dưới khắp nơi đều là người, "Có lẽ là tôi nghe nhầm rồi. Chúng ta trở về thôi!"
"Lâm Nghi Trăn!"
Lần này rõ ràng hơn rồi, hơn nữa trên vai của cô còn bị kéo lại một chút, đau đến nổi cô nhíu cả lông mày, cô không vui quay đầu lại, đứng phía sau là người con trai cao lớn lịch sự, "Anh là. . ."
"Anh là học trưởng đây, đã lâu không gặp. Đúng rồi, lần trước giới thiệu công việc cho em. Sao anh đi lại không gặp em?"
Cuối cùng cô cũng nhớ cái người học trưởng nhiệt tình mà học giỏi này.
"Đã lâu không gặp, học trưởng, công việc kia tôi đã nghỉ lâu rồi." Hiện tại cô còn có công việc lợi nhuận hơn nhiều.
"Làm sao lại như vậy? Không phải làm tốt lắm sao?" Anh ta có chút tiếc nuối, lúc này mới chú ý Vũ Chiêu Duy ngạo nghễ xuất chúng đứng phía sau cô, vị này là. . . . . ."Là vị hôn phu." Cô đem Vũ Chiêu Duy ôm càng chặt hơn.
"Tại sao có thể? ! Em đang là sinh viên?" Chưa từng nghe nói qua cô đã có hôn ước? ! Anh kinh ngạc.
"Tại sao không thể? Luật pháp có quy định sinh viên không thể kết hôn sao?"
"Nhưng em còn trẻ tuổi như thế!" Anh ta nhíu nhíu mày. Trong mắt anh, cô là đàn em của mình, anh tự nhiên phải bảo vệ, chăm sóc cô, cô lại quá đơn thuần, kinh nghiệm sống chưa nhiều, "Hơn nữa em cũng chưa có công việc ổn định gì, kết hôn sớm như vậy, cuộc sống tương lai. . . . . ."
"Không cần anh lo lắng, anh ấy sẽ nuôi tôi." Lâm Nghi Trăn không khỏi ở trong lòng lầu bầu, người này cũng không phải là gì của cô, tại sao lại quản nhiều như vậy?
"Anh là lo lắng." Anh tràn đầy địch ý quan sát Vũ Chiêu Duy, nghĩ thầm, người đàn ông cao lớn ngạo mạn, thành thục hiểu đời này không biết từ đâu xuất hiện, đừng tưởng rằng khổ người lớn hơn anh sẽ sợ.
"Tôi không cần anh lo lắng, bạn của anh tới tìm kìa." Thừa dịp anh vừa quay đầu lại, Lâm Nghi Trăn kéo Vũ Chiêu Duy quay người bỏ chạy.
Chạy một đoạn xa, xác định học trưởng không đuổi kịp, cô mới dựa vào đèn đường thở dốc.
Mà Vũ Chiêu Duy mặt không đỏ, hơi thở không gấp, thâm trầm chăm chú nhìn cô, "Hắn thích cô?"
"Đó là chuyện của anh ta." Lâm Nghi Trăn cũng không quên ông chủ cũ kia, không riêng gì tiền lương ít còn bị trừ, cả công việc nặng cũng không thêm lương, nếu không phải là vừa làm vừa học, cô sớm đi ăn máng khác rồi. Khi đó, bị đuổi cũng tốt, nếu không cũng sẽ không bị Chiêu Duy đụng.
"Cô không phải thích hắn?" Vũ Chiêu Duy bật thốt lên hỏi.
"Sao tôi phải thích anh ta?"
"Hắn còn trẻ, tuấn lãng, số tuổi tương đồng với cô, còn chăm sóc cô, không phải sao?" Tâm tình Vũ Chiêu Duy bất ổn dần dần hòa hoãn xuống.
"Hừ! Tôi không cần người khác chăm sóc." Vị học trưởng hỏi lung tung này kia, trông nom đông trông nom tây. Nếu không phải là khi đó gấp muốn tìm việc làm, căn bản cô cũng không muốn liên quan tới. Quá nhiều quan tâm đối với cô là một gánh nặng, cả Chu Đình cũng không hỏi chuyện riêng của cô, mà hắn ỷ là thân phận học trưởng, cư nhiên dùng lý do quan tâm để tra hỏi cô?
"Đừng nói nữa, chúng ta đi mua gà rang muối." Lâm Nghi trăn nói sang chuyện khác.
Một giây trước cô còn thở phì phò phồng má lên, sau một giây đồng hồ lại cười nói vui vử, khiến Vũ Chiêu Duy không khỏi tán thưởng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thay đổi thất thường, hỉ nộ ái ố toàn bộ viết ở trên mặt. Anh phát hiện càng cùng cô chung đụng, mình càng không tự chủ được mà bị cô hấp dẫn, hoạt bát tràn đầy, tinh thần phấn chấn của cô như vật sáng, khiến người hoa mắt thần mê.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook