Thiếu Nữ Dệt Mộng
-
Chương 8
Rời khỏi pub, Vũ Chiêu Ngọc lên xe nhưng lại không có mục đích đến. Anh biết nếu về nhà, bà
nội và mọi người sẽ thay nhau giáo huấn anh, còn nếu đến nhà họ Phương
tìm Vũ Tĩnh, chỉ sợ cô không chịu gặp.
Mãi cho đến đêm khuya, anh lê cái thân mệt mỏi trở biệt thự của mình, bởi vì nơi này còn lưu lại hơi thở của cô.
Ven theo con đường quốc lộ, màn đêm tĩnh mịch vắng vẻ, tiếng sóng biển cùng tiếng gió giao nhau càng thêm lạnh lẽo rùng người, càng tăng thêm nỗi sầu, phiền muộn trong lòng anh.
Đã lâu anh không về đây, nhưng kỳ quái là sao biệt thự lại sáng. Chẳng lẽ người dọn dẹp quên tắt đèn!
Lái xe vào biệt thự, anh lại ngẩng đầu lên, vốn căn phòng vẫn sáng bất chợt tối đi. Đèn hư sao? Có lẽ là đã sử dụng quá lâu lại không thay, như vậy phải gọi người đến kiểm tra mới được.
Anh cầm chìa khóa cắm vào ổ thì nhạy bén nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng bên trong. Nơi này trừ anh ra, chẳng lẽ còn có người. . . . . . Ăn trộm? Anh suy nghĩ.
Thuở nhỏ cùng ông nội học chút võ, anh cảnh giác vễnh tai, cảm giác có người đứng sau cửa. Anh hít thật sâu, đè xuống tâm tình đang khẩn trương, mở ổ khóa. . . . . .
Trong bóng tối một cây gậy hướng vào anh, anh không muốn lấy tay bắt, nhưng không khéo lại đụng phải vết thương trên bàn tay. Anh buồn bực khàn một tiếng, miễn cưỡng cắn răng chịu đựng, duỗi bàn tay không bị thương, nắm lấy cánh tay đối phương, lấy cùi chỏ ghìm chặt cổ người đó, nhưng ——
"A ——" Khi ngửi được mùi hương quen thuộc, cùng tiếng kêu chói tai suýt nữa làm thủng màng nhĩ, anh không thể không buông tay ra. Thoát khỏi sự kiềm chế, đối phương không chút lưu tình giơ tay lên muốn đánh ——
"Kinh Hỉ!" Giọng nói trầm thấp kêu lên, làm cánh tay dừng ở giữa không trung.
". . . . . . Ngọc? !"
"Trước tiên hãy mở đèn lên có được hay không?" Vì vừa mới chống đỡ hành động bất ngờ của cô nên anh cảm thấy bàn tay nóng rực đau đớn, có thể vết thương lại nứt ra.
"Tách"! Trong phòng bừng sáng. Câu đầu tiên anh hỏi, "Sao em lại ở đây?" Khi anh cực khổ đi khắp nơi tìm cô, không nghĩ tới cô lại ở đây.
Phương Vũ Tĩnh ngẩn người, để cây xuống. Vốn tưởng rằng có người xấu xông vào, nhưng chuông báo không vang, cô lại không dám lơ là, nên đi tìm một cây gậy làm vũ khí phòng thân.
"Em cũng biết anh đi tìm em khắp nơi?" Anh đau lòng nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, mấy ngày nay một mình cô cô đơn lẻ loi trong căn nhà rộng lớn này nhất định rất sợ, nếu người tới không phải là anh, mà là bọn trộm cắp —— đáng chết! Anh không dám nghĩ tiếp, "Tại sao em không thể quý trọng bản thân mình, có chuyện gì lại không thể nói với anh, nhất định một thân một mình rời đi?"
"Chuyện của em không cần anh quan tâm!" Cô quay lưng lại, không muốn nhìn ánh mắt dịu dàng quan tâm, ôn nhu như nước của anh, sợ mình sẽ không nhịn được mà nhào vào trong ngực anh.
"Vậy sao em lại vào nhà được?" Lúc này anh mới nhớ tới lúc trước có đưa cho cô chìa khóa, khó trách cô có thể tự do đi vào.
Bình thường không có chìa khóa sẽ nhầm chuông báo động gắn với hệ thống giám sát là công tắc điện, đây cũng là lý do tại sao anh có thể để không ngôi nhà mà không cần ai trông coi.
Nhìn bộ dáng cô như cậy mạnh, anh không nhịn được mà thở dài, "Em có biết anh rất lo lắng cho em."
"Chứ không phải lo lắng không có ai làm bia đỡ đạn hôn nhân cho anh sao?" Phương Vũ Tĩnh xoay người, lạnh lùng cười. Từ dì U, Chiêu Nghi, thím Trương và một vài người giúp việc trong nhà, cô cũng biết được ít nhiều vì sao anh lại cần gấp một người vợ.
"Em hiểu lầm rồi, đúng là lúc đầu anh nghĩ như vậy, nhưng sau khi ở cùng em, anh đã thay đổi, em là Kinh Hỉ của anh, cả cuộc đời này." Anh tiến lên phía trước, thâm tình chân thành nhìn cô.
"Em không phải Kinh Hỉ, cái gì cũng không phải!" Cô khổ sở cười cười, lủi thủi quay ngược lại, nhưng ghế sa lon đã ngăn đường lui của cô, "Anh buông tha em đi!" Nhất định khi yêu anh sẽ không có đường quay đầu, cô không thể bị hãm xuống được.
"Anh không buông, mặc kệ em là Kinh Hỉ, hay Phương Vũ Tĩnh, đời này anh sẽ không buông tay." Anh sải bước tới gần cô, cầm chặt cổ tay cô, không để cho cô có cơ hội trốn tránh.
Cô giãy giụa, "Chết tiệt, em đã có vị hôn phu." Cô hi vọng câu nói này có thể làm cho anh thanh tỉnh.
"Em nói cái tên Lưu Tân sao? Hắn căn bản không xứng với em."
"Vậy sao? Gả cho hắn còn tốt hơn so với anh." Phương Vũ Tĩnh hất cằm lên, trong mắt chứa đầy đau thương cùng tuyệt vọng, ít nhất cô sẽ không yêu khổ sở như vậy.
"Em gạt người, cho tới bây giờ em cũng không yêu Lưu Tân" Vừa nghe đến địa vị bản thân mình trong cảm nhận của cô không bằng cái tên bên ngoài tô vàng nạm ngọc, anh không nhịn được mà ghen.
"Vậy thì sao? Ít nhất đó là một hôn nhân tốt." Cô cười thê lương, chẳng lẽ cô không thể lựa chọn số phận của mình? Đầu tiên là cha, sau là người đàn ông cô yêu.
Điều cô muốn không nhiều lắm, chỉ là một phần tình yêu hoàn chỉnh, cho dù là bố thí hèn mọn cũng tốt. Nhưng sao lại khó đến thế.
Ai! Anh nên giữ cô như thế nào mới phải?
Bề ngoài nhìn cô như yếu đuối mềm mại, cá tính Văn Tĩnh bình thản nhưng lại ẩn núp ngoan cố, nghị lực, nhất là đối với việc cô luôn giữ vững nguyên tắc, giống như sự kiện xỏ lỗ tai, nhưng mà, cuối cùng cũng không đành lòng làm tổn hại đến người khác, có lẽ đây chính là lí do tại sao cô lại đồng ý gả cho tên đầu heo Lưu Tân kia!
Vì hồi phục trí nhớ mà cô tránh né anh, lại không muốn về nhà, không thể làm gì khác hơn là đến nhà anh, may mắn hôm nay anh lại muốn về nhà một chuyến, nếu không chỉ sợ tìm cô còn khó hơn lên trời.
Nhìn sắc mặt cô mất đi vẻ hồng hào sáng rỡ, nghĩ đến mấy ngày nay cũng ăn không ngon ngủ không ngon, điều này làm tim anh không khỏi đau đớn.
Anh thở hắt ra, "Anh mặc kệ em suy nghĩ gì, nhưng, tối hôm nay anh không còn hơi sức cùng em cãi cọ, đi! Đi lên lầu." Anh kéo cô lên lầu hai.
Cô một mặt giãy giụa một mặt gọi, "Anh muốn làm gì? Nếu không buông em ra, em sẽ la lên."
"Kêu đi! Nơi này chỉ có một mình anh." Anh không để ý tới lời đe doạ của cô, mang cô lên lầu hai, sau đó đẩy cô trên chiếc giường lớn màu xanh dương giống như ném một cái bọc quần áo, sau đó xoay người khóa cửa lại.
"Anh. . . . . . Anh muốn làm gì?" Thấy anh khóa trái cửa phòng, cô sợ hãi, khẩn trương.
"Yên tâm, đối với phụ nữ gầy ốm không có thịt, anh không hứng thú." Nhìn cô thấp thỏm hoảng sợ, anh cười một tiếng. Có lẽ cô quên đây là nhà của ai rồi, tu hú chiếm tổ chim khách không nói, còn coi anh như hạ lưu sắc lang. Cứ coi như anh cần phụ nữ, thì chỉ cần một cuộc điện thoại sẽ biết bao người nguyện ý được anh ôm ấp yêu thương, lấy thân báo đáp, anh sẽ không cường bạo phụ nữ. Xoay người, anh từ trong tủ lấy ra quần áo, đi vào phòng tắm, đến cửa, không quên quay đầu lại cảnh cáo.
"Đừng có ý nghĩ muốn trốn chạy, coi như em chạy đến chân trời góc biển, anh cũng sẽ bắt em trở lại." Sau đó đi vào phòng tắm. Có lẽ là tìm được cô, nên căng thẳng trong lòng cũng không còn, anh cảm thấy tâm tình vui vẻ, không nhịn được mà hát khẽ .
Nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy xen lẫn tiếng hát nhỏ của anh, cô cảm thấy không đúng, tại sao anh lại thoải mái, thảnh thơi như vậy, còn cô thì phải lo lắng sợ hãi?
Thừa dịp anh còn đang trong phòng tắm, cô nhẹ nhàng khẽ bước đến cánh cửa muốn chạy đi. Nhưng chùm chìa khóa anh cho cô lại không có chìa khóa của căn phòng này. . . . .
Đang lúc thất vọng, cô bất đắc dĩ quay người lại ——
"Em đứng đây làm gì?"
Bất ngờ không kịp chuẩn bị, cô sợ đến mức lưng dính trên cánh cửa, mở to con mắt nhìn chằm chằm anh mới từ phòng tắm đi ra, trên thân thể to lớn cao ngạo chỉ quấn vẻn vẹn cái khăn tắm che kín bộ vị quan trọng. Đầu anh ướt nhẹp, có thể thấy được anh rất vội vội vàng vàng chạy ra phòng tắm.
Không ngờ đón nhận ánh mắt bén nhọn khiếp người của anh, lại không dám nhìn loạn, chỉ có thể nhìn chòng chọc cái cằm của anh, giờ phút này, cái cằm lún phún vài cọng râu, hình như đã lâu ngày không có cạo, nhưng nó lại làm nổi bật sự hấp dẫn nam tính của anh, hại cô không tự chủ được mà nuốt nước miếng.
Đối với việc cô chột dạ cúi thấp đầu, anh sớm có dự cảm, lơ đễnh đi về phía tủ treo quần áo trong phòng thay đồ, chỉ một lát sau anh đã thay một bộ đồ nhà. Vừa quay đầu lại nhìn thấy đáy mắt cô lộ ra vẻ mặt thất vọng, anh suýt nữa cười ra tiếng.
Thật đáng tiếc nha! Cô còn muốn liếc trộm mấy lần nữa, chỉ là, nói thật ra vóc người của anh cũng thật hoàn hảo, mặc dù không có cơ bắp cuồn cuộn như những vị thần Hy Lạp, nhưng rất cân xứng rắn chắc, đủ để cho cô mặt đỏ tim đập .
Khi cô lấy lại tinh thần, mới phát hiện anh đã đến gần bên giường, "Anh muốn làm gì?" Lưng dán lên cánh cửa —— nếu như anh có hành động bất chính cô sẽ bỏ chạy, nhưng cô quên cửa đã khóa lại, chỉ muốn tìm kiếm vật gì đó phòng vệ, nhịp tim đột nhiên đập mạnh.
Anh buồn cười, mắt trợn trắng, "Anh chỉ là lấy gối, anh ngủ trên đất." Vì phòng ngừa cô nửa đêm canh ba chạy trốn.
"Tại sao không ngủ thư phòng?" Cô cảnh giác nhìn thẳng anh.
Trải xong chăn đệm dưới đất, anh xoay người, con ngươi u ám tựa như đầm sâu nhìn chằm chằm cô, làm tim cô như muốn đông lại.
"Bởi vì anh không muốn em lại trốn chạy khỏi anh." Bỏ lại câu này, anh nằm xuống, không để ý tới cô nữa.
Cô ngẩn người, không biết phải làm gì. Bởi vì lời trầm thấp của anh mà cảm thấy nóng hừng hực , giống như bị nhét vào lò sưởi. Ở nơi này lạnh lẽo vắng lặng, nhưng cô lại cảm thấy ấm áp, không còn cô đơn nữa.
Nắng sớm ban mai xuyên qua cánh cửa thủy tinh, ánh sáng chói mắt, khiến cô không thể không giơ tay lên che kín cặp mắt. . . . . . Chợt nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, cô vội vàng bật dậy, nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng anh, chẳng lẽ chỉ là giấc mộng?
Cô mệt mỏi đi xuống giường, chậm rãi đi vào phòng tắm rửa mặt. Tâm tình thật không thoải mái, mới xa anh mấy ngày, cô lại bị chứng ảo tưởng nghiêm trọng? !
Cô tự giễu, cười một tiếng, đi ra phòng tắm, ngửi thấy trong không khí thoang thoảng mùi thơm của thức ăn xông vào mũi, là từ lầu dưới, chẳng lẽ là ——
Cô vội vàng chạy xuống lầu . Nhìn thấy người trong phòng bếp đang bận rộn, mắt cô trợn lên, miệng há to quên đóng lại, nếu con ruồi bay vào cũng sẽ không cảm giác.
"Chào buổi sáng! Anh còn đang suy nghĩ không biết phải làm như thế nào mới có thể đánh thức mỹ nhân đang ngủ say đây." Nghe thấy tiếng bước chân, anh xoay người, tươi cười rạng rỡ mà nói.
Nhìn tinh thần anh sảng khoái, mặc trên người là cái tạp dề, một tay cầm chảo, một tay cầm xẻng, nhàn nhã làm bữa sáng.
"Anh. . . . . . Làm sao anh lại ở đây?" Cô khôi phục tinh thần, cà lăm hỏi.
"Nhìn dáng dấp em còn chưa tỉnh ngủ sao!"
Đêm qua tất cả đều không phải là mộng! Tâm tình ảm đạm liền thoải mái hơn.
"Đến đây đi! Ăn sáng thôi."
"Anh tại sao. . . . . ." Muốn hỏi anh tại sao lại tìm cô?
"Ăn xong rồi hãy nói tiếp được không?!" Tuy là câu hỏi, nhưng lại vô hình có sự ép buộc.
Cô ngoan ngoãn ngồi xuống, vừa ăn bữa sáng, vừa không nhịn được liếc trộm anh.
Ăn xong bữa sáng chính là thời điểm giải quyết mọi chuyện, Phương Vũ Tĩnh liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng không mất đi sự khiêu gợi đang ngồi trong phòng khách, trái tim của cô lại bình bịch bình bịch tăng nhanh.
Anh không nóng không lạnh hỏi: "Tại sao phải rời bệnh viện?"
"Không tại sao." Cô sớm muộn cũng sẽ đi.
"Đổi đề tài. Khi nào thì em khôi phục trí nhớ?" Anh suy nghĩ sâu xa, nhìn cô chăm chú như muốn nhìn thấu tâm tư của cô.
"Khi tỉnh lại."
"Tại sao không nói cho anh?" Anh cảm thấy khó chịu khi không được tin tưởng, khi đó anh ở bên cạnh cô, mà cô lại giấu giếm anh.
"Có cần thiết không?" Phương Vũ Tĩnh thản nhiên cười.
"Anh là —— thôi, nói cho anh biết em muốn làm gì sau khi khôi phục trí nhớ?" Anh vô lực thở dài.
"Không phải anh cũng biết?" Có lẽ anh đã điều tra qua cô.
"Anh không cho phép em gả cho Lưu Tân!" Vũ Chiêu Ngọc như gầm thét, đột nhiên đứng dậy.
"Tại sao? Anh có tư cách gì quản em? Em cũng chỉ giống như chó con, mèo con trên đường, bởi vì anh nhất thời tốt bụng lượm về, đúng lúc đối với anh lại có một chút giá trị lợi dụng." Cô châm biếm cười.
"Anh không có ý đó."
"Vậy thì như thế nào? Em nghĩ anh cũng nhặt được không ít người mang về bên mình chứ?" Phương Vũ Tĩnh gây sự."Trong bọn họ, có nhiều người tự nguyện hiến thân, nguyện ý lấy thân báo đáp, sao anh không đi tìm họ?"
"Họ chỉ là bạn bè bình thường!" Vũ Chiêu Ngọc tức giận nói.
"Bạn bè, vậy em cũng là bạn bè bình thường sao?"
"Không đúng! Em không giống họ, bởi vì. . . . . ." Anh ấp úng không biết giải thích địa vị của cô trong lòng mình như thế nào.
"Bởi vì như thế nào?" Nhìn anh bị cô bức không lời nào để nói, cô lại buồn cười kích động, nhưng khóe mắt cũng không tự chủ chảy giọt nước mắt chua xót, "Em ở trong lòng anh cùng những bạn gái kia không khác biệt đúng không?"
"Không phải! Không phải vậy! Bởi vì. . . . . . Anh yêu em!" Vì kích động mà nói ra lời từ đáy lòng. Cuối cùng anh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nghe anh bày tỏ, cô cảm thấy vui vẻ. Nhưng nghĩ tới bên cạnh anh có biết bao người con gái, tâm tình cô cũng không vui.
Cô không khỏi thở dài, "Những lời này anh đã nói qua với bao nhiêu người?"
Cô vẫn không tin anh! Ai!"Trừ em ra không có người khác." Xem ra anh thật sự làm nhiều chuyện xấu quá rồi, nói thật lòng cũng không ai tin tưởng.
"Vậy Lỵ nhi?"
"Hai nhà chúng ta cùng nhau làm ăn, nhưng mà, anh chỉ xem cô ấy như em gái, chỉ là tình cảm anh em đơn thuần."
"Anh em đơn thuần mà lại ôm ôm ấp ấp?" Phương Vũ Tĩnh bĩu môi khinh thường, trong lòng đầy vị chua.
"Em cũng biết, người ngoại quốc có thói quen dùng ôm, hôn biểu đạt nhiệt tình của họ." Vũ Chiêu Ngọc trả lời.
"Vậy còn bạn gái Pháp Lạp như thế nào?" Trong đầu hiện lên hình ảnh bọn họ ôm hôn, ngực cô ngưng tụ lửa ghen.
" . . . . . Bọn anh chỉ vì lợi ích làm ăn." Giờ phút này, chỉ nói là bạn bè đơn thuần là không được, căn bản cô sẽ không tin tưởng.
"Vậy có phải hay không chỉ cần cùng anh có quan hệ làm ăn sẽ cùng anh léng phéng sao?" Cô không phải cố ý nói lời như vậy, nhưng mà cô rất tức.
"Không phải như vậy, đàn ông sẽ cùng anh trở thành bạn tốt. Đối với phụ nữ từ trước đến giờ đều là ngươi tình ta nguyện, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, cho dù không yêu cũng có thể làm bạn bè, nhưng mà, người có thể khiến anh cam tâm tình nguyện buông tha cuộc sống độc thân, tiến vào lễ đường thì chỉ có em!" Anh bỗng dưng đứng dậy tiến lên, cầm bàn tay mềm mại, thâm tình nhìn cô.
Nói không cảm động là gạt người, nhưng, Phương Vũ Tĩnh không muốn dễ dàng như vậy mà tha cho anh, ai kêu anh hại cô phải khóc nhiều như vậy, còn lo lắng sợ hãi mấy ngày.
Cô rút tay về, đứng dậy tránh anh, giữ vững khoảng cách an toàn, "Em đã có hôn ước."
"Vậy không thành vấn đề, anh sẽ xin bà nội đi cầu hôn." Nhìn thấy cô dao động, anh thừa thắng xông lên, từ phía sau lưng ôm hông của cô, cảm thụ hương vị ôn hương noãn ngọc tràn đầy cõi lòng, mới vài ngày không ôm cô, anh cảm giác giống như cách một thế kỷ.
Anh vùi đầu vào hõm vai cô, hít ngửi hương vị quen thuộc trên tóc cùng thân thể cô, khắp nơi đều khiến anh quyến luyến không dứt, làm sao anh có thể để cô rời đi?
Cảm thấy thân thể to lớn cường tráng dính sau lưng, thân thể cô đột nhiên cứng đờ, một loại hưng phấn mong đợi cùng run sợ chạy tán loạn trong lòng. Trên người anh nhàn nhạt mùi nước hoa, không nồng đậm gắt mũi, làm tâm cô lay động.
Cô miễn cưỡng thu lại mềm yêu trong lòng, giọng run rẩy, giãy giụa mà nói: "Em. . . . . . Em cũng chưa nói muốn gả cho anh."
"Chỉ cần anh cưới em là được." Vũ Chiêu Ngọc khẽ vuốt mái tóc của cô, không để cho cô có cơ hội mở miệng, hôn lên cánh môi đỏ thắm, nhẹ nhàng thuyết phục, "Anh yêu em! Yêu em. . . . . ."
Tha thiết hôn cái miệng nhỏ nhắn hấp dẫn, làm cho kháng nghị của cô dần dần biến mất.
"Khụ! Khụ!" Bỗng nhiên một hồi ho khan xen vào, cắt đứt triền miên của họ.
Anh ôm cô, âm trầm nhìn những vị khách không mời mà đến.
"Hai người tới làm gì?"
Xấu hổ chết được! Bị người khác nhìn thấy, hơn nữa lại là anh và em trai Chiêu Ngọc.
"Giải quyết?" Vũ Chiêu Duy mày kiếm chau lên, ánh mắt sâu thẳm khó đoán như Hắc Báo săn thú trong đêm, lóe lên tia lạnh lùng, không giống như vừa mới khỏi bệnh.
"Anh ba, anh thật là không đúng chút nào!" Vũ Chiêu Huấn lịch sự cười cười, vỗ vỗ bả vai Chiêu Ngọc, "Hôm nào phải dạy anh hai cùng em đấy?"
"Hai ngươi tới để phá sao?" Nghe thấy lời châm chọc, mặt Vũ Chiêu Ngọc trầm xuống, muốn đem Phương Vũ Tĩnh giấu phía sau, "Không lo đi làm chạy tới đây làm gì?"
"Ah! Trước kia không phải anh sợ anh hai và em nhầm sờ máy chống trộm đặc biệt kia nên đã đưa chìa khóa." Vũ Chiêu Huấn dùng ngón tay trỏ xoay xoay cái vòng chìa khóa, vẻ ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, vì sắc mặt người trước mặt đã muốn đen lại.
Vũ Chiêu Ngọc cảnh giác nheo mắt, "Muốn nói gì thì nói nhanh lên, không có chuyện gì thì để cái chìa khóa xuống, hai người có thể đi." Sau này đây chính là nhà của anh và Vũ Tĩnh, sao có thể để người khác ra vào tự nhiên.
Vũ Chiêu Duy thâm trầm, "Em là thật lòng?"
"Em có khi nào giả sao?" Vũ Chiêu Ngọc ngẩng cằm, cùng với anh hai thăm dò tầm mắt đối phương.
"Ha, thật tốt quá, cõi đời này cuối cùng cũng mất đi một kẻ bại hoại." Vũ Chiêu Huấn nâng nâng mắt kiếng đi đến cạnh cửa, giọng hạ thấp, che dấu vui mừng khi thấy anh trai tìm được hạnh phúc. Khóe môi cong cong, "Chúc mừng anh đi vào nhà tù hôn nhân." Sau đó ném cái chìa khóa.
Vũ Chiêu Ngọc chụp lấy, "Vậy sao, nói không chừng người sẽ đến phiên em, cho nên, em đừng quá đắc ý." Đứa em này quá kiêu ngạo, không để anh ba đặt trong mắt.
"Hắc. . . . . . Hắc. . . . . . Hiện tại bà nội đang bận rộn hôn nhân đại sự của anh." Ngụ ý, Vũ Chiêu Huấn cùng Vũ Chiêu Duy vẫn còn thời gian.
Nghe vậy, Vũ Chiêu Ngọc nhíu nhíu mày, "Bà nội làm sao biết?" Là có chuyện gì đang xảy ra hoặc đã xảy ra mà anh không biết?
Vũ Chiêu Duy hừ mũi một tiếng, lắc đầu, xoay người lẩm bẩm nói nhỏ."Thật ngốc, bị người ta sắp đặt mà cũng không biết."
"Ai! Ai kêu tình yêu là mù quáng." Vũ Chiêu Huấn hạ kết thúc, trước khi đi còn bỏ lại một câu, "Tuần sau Thiên gia tụ hội, đừng quên."
"Này! Hai người. . . . . ." Vũ Chiêu Ngọc cuối cùng cũng nghe ra nguyên nhân, sống lưng không khỏi run rẩy, chẳng lẽ hành động của anh ngay từ lúc đầu đã nằm trong tay người khác? Nghĩ đến việc Vũ Tĩnh bỏ đi, lại xuất hiện bản báo cáo điều tra, quả thực là có người sớm giăng lưới chờ cá chui vào.
Phương Vũ Tĩnh không hiểu gì, "Bọn họ nói gì vậy?"
Vũ Chiêu Ngọc cười khổ, "Không có gì." Mà anh chính là con "cá đần" kia.
Mãi cho đến đêm khuya, anh lê cái thân mệt mỏi trở biệt thự của mình, bởi vì nơi này còn lưu lại hơi thở của cô.
Ven theo con đường quốc lộ, màn đêm tĩnh mịch vắng vẻ, tiếng sóng biển cùng tiếng gió giao nhau càng thêm lạnh lẽo rùng người, càng tăng thêm nỗi sầu, phiền muộn trong lòng anh.
Đã lâu anh không về đây, nhưng kỳ quái là sao biệt thự lại sáng. Chẳng lẽ người dọn dẹp quên tắt đèn!
Lái xe vào biệt thự, anh lại ngẩng đầu lên, vốn căn phòng vẫn sáng bất chợt tối đi. Đèn hư sao? Có lẽ là đã sử dụng quá lâu lại không thay, như vậy phải gọi người đến kiểm tra mới được.
Anh cầm chìa khóa cắm vào ổ thì nhạy bén nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng bên trong. Nơi này trừ anh ra, chẳng lẽ còn có người. . . . . . Ăn trộm? Anh suy nghĩ.
Thuở nhỏ cùng ông nội học chút võ, anh cảnh giác vễnh tai, cảm giác có người đứng sau cửa. Anh hít thật sâu, đè xuống tâm tình đang khẩn trương, mở ổ khóa. . . . . .
Trong bóng tối một cây gậy hướng vào anh, anh không muốn lấy tay bắt, nhưng không khéo lại đụng phải vết thương trên bàn tay. Anh buồn bực khàn một tiếng, miễn cưỡng cắn răng chịu đựng, duỗi bàn tay không bị thương, nắm lấy cánh tay đối phương, lấy cùi chỏ ghìm chặt cổ người đó, nhưng ——
"A ——" Khi ngửi được mùi hương quen thuộc, cùng tiếng kêu chói tai suýt nữa làm thủng màng nhĩ, anh không thể không buông tay ra. Thoát khỏi sự kiềm chế, đối phương không chút lưu tình giơ tay lên muốn đánh ——
"Kinh Hỉ!" Giọng nói trầm thấp kêu lên, làm cánh tay dừng ở giữa không trung.
". . . . . . Ngọc? !"
"Trước tiên hãy mở đèn lên có được hay không?" Vì vừa mới chống đỡ hành động bất ngờ của cô nên anh cảm thấy bàn tay nóng rực đau đớn, có thể vết thương lại nứt ra.
"Tách"! Trong phòng bừng sáng. Câu đầu tiên anh hỏi, "Sao em lại ở đây?" Khi anh cực khổ đi khắp nơi tìm cô, không nghĩ tới cô lại ở đây.
Phương Vũ Tĩnh ngẩn người, để cây xuống. Vốn tưởng rằng có người xấu xông vào, nhưng chuông báo không vang, cô lại không dám lơ là, nên đi tìm một cây gậy làm vũ khí phòng thân.
"Em cũng biết anh đi tìm em khắp nơi?" Anh đau lòng nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, mấy ngày nay một mình cô cô đơn lẻ loi trong căn nhà rộng lớn này nhất định rất sợ, nếu người tới không phải là anh, mà là bọn trộm cắp —— đáng chết! Anh không dám nghĩ tiếp, "Tại sao em không thể quý trọng bản thân mình, có chuyện gì lại không thể nói với anh, nhất định một thân một mình rời đi?"
"Chuyện của em không cần anh quan tâm!" Cô quay lưng lại, không muốn nhìn ánh mắt dịu dàng quan tâm, ôn nhu như nước của anh, sợ mình sẽ không nhịn được mà nhào vào trong ngực anh.
"Vậy sao em lại vào nhà được?" Lúc này anh mới nhớ tới lúc trước có đưa cho cô chìa khóa, khó trách cô có thể tự do đi vào.
Bình thường không có chìa khóa sẽ nhầm chuông báo động gắn với hệ thống giám sát là công tắc điện, đây cũng là lý do tại sao anh có thể để không ngôi nhà mà không cần ai trông coi.
Nhìn bộ dáng cô như cậy mạnh, anh không nhịn được mà thở dài, "Em có biết anh rất lo lắng cho em."
"Chứ không phải lo lắng không có ai làm bia đỡ đạn hôn nhân cho anh sao?" Phương Vũ Tĩnh xoay người, lạnh lùng cười. Từ dì U, Chiêu Nghi, thím Trương và một vài người giúp việc trong nhà, cô cũng biết được ít nhiều vì sao anh lại cần gấp một người vợ.
"Em hiểu lầm rồi, đúng là lúc đầu anh nghĩ như vậy, nhưng sau khi ở cùng em, anh đã thay đổi, em là Kinh Hỉ của anh, cả cuộc đời này." Anh tiến lên phía trước, thâm tình chân thành nhìn cô.
"Em không phải Kinh Hỉ, cái gì cũng không phải!" Cô khổ sở cười cười, lủi thủi quay ngược lại, nhưng ghế sa lon đã ngăn đường lui của cô, "Anh buông tha em đi!" Nhất định khi yêu anh sẽ không có đường quay đầu, cô không thể bị hãm xuống được.
"Anh không buông, mặc kệ em là Kinh Hỉ, hay Phương Vũ Tĩnh, đời này anh sẽ không buông tay." Anh sải bước tới gần cô, cầm chặt cổ tay cô, không để cho cô có cơ hội trốn tránh.
Cô giãy giụa, "Chết tiệt, em đã có vị hôn phu." Cô hi vọng câu nói này có thể làm cho anh thanh tỉnh.
"Em nói cái tên Lưu Tân sao? Hắn căn bản không xứng với em."
"Vậy sao? Gả cho hắn còn tốt hơn so với anh." Phương Vũ Tĩnh hất cằm lên, trong mắt chứa đầy đau thương cùng tuyệt vọng, ít nhất cô sẽ không yêu khổ sở như vậy.
"Em gạt người, cho tới bây giờ em cũng không yêu Lưu Tân" Vừa nghe đến địa vị bản thân mình trong cảm nhận của cô không bằng cái tên bên ngoài tô vàng nạm ngọc, anh không nhịn được mà ghen.
"Vậy thì sao? Ít nhất đó là một hôn nhân tốt." Cô cười thê lương, chẳng lẽ cô không thể lựa chọn số phận của mình? Đầu tiên là cha, sau là người đàn ông cô yêu.
Điều cô muốn không nhiều lắm, chỉ là một phần tình yêu hoàn chỉnh, cho dù là bố thí hèn mọn cũng tốt. Nhưng sao lại khó đến thế.
Ai! Anh nên giữ cô như thế nào mới phải?
Bề ngoài nhìn cô như yếu đuối mềm mại, cá tính Văn Tĩnh bình thản nhưng lại ẩn núp ngoan cố, nghị lực, nhất là đối với việc cô luôn giữ vững nguyên tắc, giống như sự kiện xỏ lỗ tai, nhưng mà, cuối cùng cũng không đành lòng làm tổn hại đến người khác, có lẽ đây chính là lí do tại sao cô lại đồng ý gả cho tên đầu heo Lưu Tân kia!
Vì hồi phục trí nhớ mà cô tránh né anh, lại không muốn về nhà, không thể làm gì khác hơn là đến nhà anh, may mắn hôm nay anh lại muốn về nhà một chuyến, nếu không chỉ sợ tìm cô còn khó hơn lên trời.
Nhìn sắc mặt cô mất đi vẻ hồng hào sáng rỡ, nghĩ đến mấy ngày nay cũng ăn không ngon ngủ không ngon, điều này làm tim anh không khỏi đau đớn.
Anh thở hắt ra, "Anh mặc kệ em suy nghĩ gì, nhưng, tối hôm nay anh không còn hơi sức cùng em cãi cọ, đi! Đi lên lầu." Anh kéo cô lên lầu hai.
Cô một mặt giãy giụa một mặt gọi, "Anh muốn làm gì? Nếu không buông em ra, em sẽ la lên."
"Kêu đi! Nơi này chỉ có một mình anh." Anh không để ý tới lời đe doạ của cô, mang cô lên lầu hai, sau đó đẩy cô trên chiếc giường lớn màu xanh dương giống như ném một cái bọc quần áo, sau đó xoay người khóa cửa lại.
"Anh. . . . . . Anh muốn làm gì?" Thấy anh khóa trái cửa phòng, cô sợ hãi, khẩn trương.
"Yên tâm, đối với phụ nữ gầy ốm không có thịt, anh không hứng thú." Nhìn cô thấp thỏm hoảng sợ, anh cười một tiếng. Có lẽ cô quên đây là nhà của ai rồi, tu hú chiếm tổ chim khách không nói, còn coi anh như hạ lưu sắc lang. Cứ coi như anh cần phụ nữ, thì chỉ cần một cuộc điện thoại sẽ biết bao người nguyện ý được anh ôm ấp yêu thương, lấy thân báo đáp, anh sẽ không cường bạo phụ nữ. Xoay người, anh từ trong tủ lấy ra quần áo, đi vào phòng tắm, đến cửa, không quên quay đầu lại cảnh cáo.
"Đừng có ý nghĩ muốn trốn chạy, coi như em chạy đến chân trời góc biển, anh cũng sẽ bắt em trở lại." Sau đó đi vào phòng tắm. Có lẽ là tìm được cô, nên căng thẳng trong lòng cũng không còn, anh cảm thấy tâm tình vui vẻ, không nhịn được mà hát khẽ .
Nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy xen lẫn tiếng hát nhỏ của anh, cô cảm thấy không đúng, tại sao anh lại thoải mái, thảnh thơi như vậy, còn cô thì phải lo lắng sợ hãi?
Thừa dịp anh còn đang trong phòng tắm, cô nhẹ nhàng khẽ bước đến cánh cửa muốn chạy đi. Nhưng chùm chìa khóa anh cho cô lại không có chìa khóa của căn phòng này. . . . .
Đang lúc thất vọng, cô bất đắc dĩ quay người lại ——
"Em đứng đây làm gì?"
Bất ngờ không kịp chuẩn bị, cô sợ đến mức lưng dính trên cánh cửa, mở to con mắt nhìn chằm chằm anh mới từ phòng tắm đi ra, trên thân thể to lớn cao ngạo chỉ quấn vẻn vẹn cái khăn tắm che kín bộ vị quan trọng. Đầu anh ướt nhẹp, có thể thấy được anh rất vội vội vàng vàng chạy ra phòng tắm.
Không ngờ đón nhận ánh mắt bén nhọn khiếp người của anh, lại không dám nhìn loạn, chỉ có thể nhìn chòng chọc cái cằm của anh, giờ phút này, cái cằm lún phún vài cọng râu, hình như đã lâu ngày không có cạo, nhưng nó lại làm nổi bật sự hấp dẫn nam tính của anh, hại cô không tự chủ được mà nuốt nước miếng.
Đối với việc cô chột dạ cúi thấp đầu, anh sớm có dự cảm, lơ đễnh đi về phía tủ treo quần áo trong phòng thay đồ, chỉ một lát sau anh đã thay một bộ đồ nhà. Vừa quay đầu lại nhìn thấy đáy mắt cô lộ ra vẻ mặt thất vọng, anh suýt nữa cười ra tiếng.
Thật đáng tiếc nha! Cô còn muốn liếc trộm mấy lần nữa, chỉ là, nói thật ra vóc người của anh cũng thật hoàn hảo, mặc dù không có cơ bắp cuồn cuộn như những vị thần Hy Lạp, nhưng rất cân xứng rắn chắc, đủ để cho cô mặt đỏ tim đập .
Khi cô lấy lại tinh thần, mới phát hiện anh đã đến gần bên giường, "Anh muốn làm gì?" Lưng dán lên cánh cửa —— nếu như anh có hành động bất chính cô sẽ bỏ chạy, nhưng cô quên cửa đã khóa lại, chỉ muốn tìm kiếm vật gì đó phòng vệ, nhịp tim đột nhiên đập mạnh.
Anh buồn cười, mắt trợn trắng, "Anh chỉ là lấy gối, anh ngủ trên đất." Vì phòng ngừa cô nửa đêm canh ba chạy trốn.
"Tại sao không ngủ thư phòng?" Cô cảnh giác nhìn thẳng anh.
Trải xong chăn đệm dưới đất, anh xoay người, con ngươi u ám tựa như đầm sâu nhìn chằm chằm cô, làm tim cô như muốn đông lại.
"Bởi vì anh không muốn em lại trốn chạy khỏi anh." Bỏ lại câu này, anh nằm xuống, không để ý tới cô nữa.
Cô ngẩn người, không biết phải làm gì. Bởi vì lời trầm thấp của anh mà cảm thấy nóng hừng hực , giống như bị nhét vào lò sưởi. Ở nơi này lạnh lẽo vắng lặng, nhưng cô lại cảm thấy ấm áp, không còn cô đơn nữa.
Nắng sớm ban mai xuyên qua cánh cửa thủy tinh, ánh sáng chói mắt, khiến cô không thể không giơ tay lên che kín cặp mắt. . . . . . Chợt nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, cô vội vàng bật dậy, nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng anh, chẳng lẽ chỉ là giấc mộng?
Cô mệt mỏi đi xuống giường, chậm rãi đi vào phòng tắm rửa mặt. Tâm tình thật không thoải mái, mới xa anh mấy ngày, cô lại bị chứng ảo tưởng nghiêm trọng? !
Cô tự giễu, cười một tiếng, đi ra phòng tắm, ngửi thấy trong không khí thoang thoảng mùi thơm của thức ăn xông vào mũi, là từ lầu dưới, chẳng lẽ là ——
Cô vội vàng chạy xuống lầu . Nhìn thấy người trong phòng bếp đang bận rộn, mắt cô trợn lên, miệng há to quên đóng lại, nếu con ruồi bay vào cũng sẽ không cảm giác.
"Chào buổi sáng! Anh còn đang suy nghĩ không biết phải làm như thế nào mới có thể đánh thức mỹ nhân đang ngủ say đây." Nghe thấy tiếng bước chân, anh xoay người, tươi cười rạng rỡ mà nói.
Nhìn tinh thần anh sảng khoái, mặc trên người là cái tạp dề, một tay cầm chảo, một tay cầm xẻng, nhàn nhã làm bữa sáng.
"Anh. . . . . . Làm sao anh lại ở đây?" Cô khôi phục tinh thần, cà lăm hỏi.
"Nhìn dáng dấp em còn chưa tỉnh ngủ sao!"
Đêm qua tất cả đều không phải là mộng! Tâm tình ảm đạm liền thoải mái hơn.
"Đến đây đi! Ăn sáng thôi."
"Anh tại sao. . . . . ." Muốn hỏi anh tại sao lại tìm cô?
"Ăn xong rồi hãy nói tiếp được không?!" Tuy là câu hỏi, nhưng lại vô hình có sự ép buộc.
Cô ngoan ngoãn ngồi xuống, vừa ăn bữa sáng, vừa không nhịn được liếc trộm anh.
Ăn xong bữa sáng chính là thời điểm giải quyết mọi chuyện, Phương Vũ Tĩnh liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng không mất đi sự khiêu gợi đang ngồi trong phòng khách, trái tim của cô lại bình bịch bình bịch tăng nhanh.
Anh không nóng không lạnh hỏi: "Tại sao phải rời bệnh viện?"
"Không tại sao." Cô sớm muộn cũng sẽ đi.
"Đổi đề tài. Khi nào thì em khôi phục trí nhớ?" Anh suy nghĩ sâu xa, nhìn cô chăm chú như muốn nhìn thấu tâm tư của cô.
"Khi tỉnh lại."
"Tại sao không nói cho anh?" Anh cảm thấy khó chịu khi không được tin tưởng, khi đó anh ở bên cạnh cô, mà cô lại giấu giếm anh.
"Có cần thiết không?" Phương Vũ Tĩnh thản nhiên cười.
"Anh là —— thôi, nói cho anh biết em muốn làm gì sau khi khôi phục trí nhớ?" Anh vô lực thở dài.
"Không phải anh cũng biết?" Có lẽ anh đã điều tra qua cô.
"Anh không cho phép em gả cho Lưu Tân!" Vũ Chiêu Ngọc như gầm thét, đột nhiên đứng dậy.
"Tại sao? Anh có tư cách gì quản em? Em cũng chỉ giống như chó con, mèo con trên đường, bởi vì anh nhất thời tốt bụng lượm về, đúng lúc đối với anh lại có một chút giá trị lợi dụng." Cô châm biếm cười.
"Anh không có ý đó."
"Vậy thì như thế nào? Em nghĩ anh cũng nhặt được không ít người mang về bên mình chứ?" Phương Vũ Tĩnh gây sự."Trong bọn họ, có nhiều người tự nguyện hiến thân, nguyện ý lấy thân báo đáp, sao anh không đi tìm họ?"
"Họ chỉ là bạn bè bình thường!" Vũ Chiêu Ngọc tức giận nói.
"Bạn bè, vậy em cũng là bạn bè bình thường sao?"
"Không đúng! Em không giống họ, bởi vì. . . . . ." Anh ấp úng không biết giải thích địa vị của cô trong lòng mình như thế nào.
"Bởi vì như thế nào?" Nhìn anh bị cô bức không lời nào để nói, cô lại buồn cười kích động, nhưng khóe mắt cũng không tự chủ chảy giọt nước mắt chua xót, "Em ở trong lòng anh cùng những bạn gái kia không khác biệt đúng không?"
"Không phải! Không phải vậy! Bởi vì. . . . . . Anh yêu em!" Vì kích động mà nói ra lời từ đáy lòng. Cuối cùng anh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nghe anh bày tỏ, cô cảm thấy vui vẻ. Nhưng nghĩ tới bên cạnh anh có biết bao người con gái, tâm tình cô cũng không vui.
Cô không khỏi thở dài, "Những lời này anh đã nói qua với bao nhiêu người?"
Cô vẫn không tin anh! Ai!"Trừ em ra không có người khác." Xem ra anh thật sự làm nhiều chuyện xấu quá rồi, nói thật lòng cũng không ai tin tưởng.
"Vậy Lỵ nhi?"
"Hai nhà chúng ta cùng nhau làm ăn, nhưng mà, anh chỉ xem cô ấy như em gái, chỉ là tình cảm anh em đơn thuần."
"Anh em đơn thuần mà lại ôm ôm ấp ấp?" Phương Vũ Tĩnh bĩu môi khinh thường, trong lòng đầy vị chua.
"Em cũng biết, người ngoại quốc có thói quen dùng ôm, hôn biểu đạt nhiệt tình của họ." Vũ Chiêu Ngọc trả lời.
"Vậy còn bạn gái Pháp Lạp như thế nào?" Trong đầu hiện lên hình ảnh bọn họ ôm hôn, ngực cô ngưng tụ lửa ghen.
" . . . . . Bọn anh chỉ vì lợi ích làm ăn." Giờ phút này, chỉ nói là bạn bè đơn thuần là không được, căn bản cô sẽ không tin tưởng.
"Vậy có phải hay không chỉ cần cùng anh có quan hệ làm ăn sẽ cùng anh léng phéng sao?" Cô không phải cố ý nói lời như vậy, nhưng mà cô rất tức.
"Không phải như vậy, đàn ông sẽ cùng anh trở thành bạn tốt. Đối với phụ nữ từ trước đến giờ đều là ngươi tình ta nguyện, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, cho dù không yêu cũng có thể làm bạn bè, nhưng mà, người có thể khiến anh cam tâm tình nguyện buông tha cuộc sống độc thân, tiến vào lễ đường thì chỉ có em!" Anh bỗng dưng đứng dậy tiến lên, cầm bàn tay mềm mại, thâm tình nhìn cô.
Nói không cảm động là gạt người, nhưng, Phương Vũ Tĩnh không muốn dễ dàng như vậy mà tha cho anh, ai kêu anh hại cô phải khóc nhiều như vậy, còn lo lắng sợ hãi mấy ngày.
Cô rút tay về, đứng dậy tránh anh, giữ vững khoảng cách an toàn, "Em đã có hôn ước."
"Vậy không thành vấn đề, anh sẽ xin bà nội đi cầu hôn." Nhìn thấy cô dao động, anh thừa thắng xông lên, từ phía sau lưng ôm hông của cô, cảm thụ hương vị ôn hương noãn ngọc tràn đầy cõi lòng, mới vài ngày không ôm cô, anh cảm giác giống như cách một thế kỷ.
Anh vùi đầu vào hõm vai cô, hít ngửi hương vị quen thuộc trên tóc cùng thân thể cô, khắp nơi đều khiến anh quyến luyến không dứt, làm sao anh có thể để cô rời đi?
Cảm thấy thân thể to lớn cường tráng dính sau lưng, thân thể cô đột nhiên cứng đờ, một loại hưng phấn mong đợi cùng run sợ chạy tán loạn trong lòng. Trên người anh nhàn nhạt mùi nước hoa, không nồng đậm gắt mũi, làm tâm cô lay động.
Cô miễn cưỡng thu lại mềm yêu trong lòng, giọng run rẩy, giãy giụa mà nói: "Em. . . . . . Em cũng chưa nói muốn gả cho anh."
"Chỉ cần anh cưới em là được." Vũ Chiêu Ngọc khẽ vuốt mái tóc của cô, không để cho cô có cơ hội mở miệng, hôn lên cánh môi đỏ thắm, nhẹ nhàng thuyết phục, "Anh yêu em! Yêu em. . . . . ."
Tha thiết hôn cái miệng nhỏ nhắn hấp dẫn, làm cho kháng nghị của cô dần dần biến mất.
"Khụ! Khụ!" Bỗng nhiên một hồi ho khan xen vào, cắt đứt triền miên của họ.
Anh ôm cô, âm trầm nhìn những vị khách không mời mà đến.
"Hai người tới làm gì?"
Xấu hổ chết được! Bị người khác nhìn thấy, hơn nữa lại là anh và em trai Chiêu Ngọc.
"Giải quyết?" Vũ Chiêu Duy mày kiếm chau lên, ánh mắt sâu thẳm khó đoán như Hắc Báo săn thú trong đêm, lóe lên tia lạnh lùng, không giống như vừa mới khỏi bệnh.
"Anh ba, anh thật là không đúng chút nào!" Vũ Chiêu Huấn lịch sự cười cười, vỗ vỗ bả vai Chiêu Ngọc, "Hôm nào phải dạy anh hai cùng em đấy?"
"Hai ngươi tới để phá sao?" Nghe thấy lời châm chọc, mặt Vũ Chiêu Ngọc trầm xuống, muốn đem Phương Vũ Tĩnh giấu phía sau, "Không lo đi làm chạy tới đây làm gì?"
"Ah! Trước kia không phải anh sợ anh hai và em nhầm sờ máy chống trộm đặc biệt kia nên đã đưa chìa khóa." Vũ Chiêu Huấn dùng ngón tay trỏ xoay xoay cái vòng chìa khóa, vẻ ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, vì sắc mặt người trước mặt đã muốn đen lại.
Vũ Chiêu Ngọc cảnh giác nheo mắt, "Muốn nói gì thì nói nhanh lên, không có chuyện gì thì để cái chìa khóa xuống, hai người có thể đi." Sau này đây chính là nhà của anh và Vũ Tĩnh, sao có thể để người khác ra vào tự nhiên.
Vũ Chiêu Duy thâm trầm, "Em là thật lòng?"
"Em có khi nào giả sao?" Vũ Chiêu Ngọc ngẩng cằm, cùng với anh hai thăm dò tầm mắt đối phương.
"Ha, thật tốt quá, cõi đời này cuối cùng cũng mất đi một kẻ bại hoại." Vũ Chiêu Huấn nâng nâng mắt kiếng đi đến cạnh cửa, giọng hạ thấp, che dấu vui mừng khi thấy anh trai tìm được hạnh phúc. Khóe môi cong cong, "Chúc mừng anh đi vào nhà tù hôn nhân." Sau đó ném cái chìa khóa.
Vũ Chiêu Ngọc chụp lấy, "Vậy sao, nói không chừng người sẽ đến phiên em, cho nên, em đừng quá đắc ý." Đứa em này quá kiêu ngạo, không để anh ba đặt trong mắt.
"Hắc. . . . . . Hắc. . . . . . Hiện tại bà nội đang bận rộn hôn nhân đại sự của anh." Ngụ ý, Vũ Chiêu Huấn cùng Vũ Chiêu Duy vẫn còn thời gian.
Nghe vậy, Vũ Chiêu Ngọc nhíu nhíu mày, "Bà nội làm sao biết?" Là có chuyện gì đang xảy ra hoặc đã xảy ra mà anh không biết?
Vũ Chiêu Duy hừ mũi một tiếng, lắc đầu, xoay người lẩm bẩm nói nhỏ."Thật ngốc, bị người ta sắp đặt mà cũng không biết."
"Ai! Ai kêu tình yêu là mù quáng." Vũ Chiêu Huấn hạ kết thúc, trước khi đi còn bỏ lại một câu, "Tuần sau Thiên gia tụ hội, đừng quên."
"Này! Hai người. . . . . ." Vũ Chiêu Ngọc cuối cùng cũng nghe ra nguyên nhân, sống lưng không khỏi run rẩy, chẳng lẽ hành động của anh ngay từ lúc đầu đã nằm trong tay người khác? Nghĩ đến việc Vũ Tĩnh bỏ đi, lại xuất hiện bản báo cáo điều tra, quả thực là có người sớm giăng lưới chờ cá chui vào.
Phương Vũ Tĩnh không hiểu gì, "Bọn họ nói gì vậy?"
Vũ Chiêu Ngọc cười khổ, "Không có gì." Mà anh chính là con "cá đần" kia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook