Tôi hắng giọng hỏi thẳng:

- Cậu thích tớ đến thế cơ à?

Trần Ngạn không ngờ tôi thẳng thắn như vậy, kinh ngạc gật đầu.

Tôi không hiếu:

Vậy sao cậu không nói với tớ?

Tớ không xứng với cậu. Tớ đã nghĩ mình chỉ cần đứng từ xa nhìn cậu là được rồi.

Cái đồ nói một đằng làm một nẻo này! Bảo được ngăm tôi từ xa là tốt rồi thì còn đuối hết người theo đuổi tôi làm gì?

Với lại cái thành tích đếm ngược từ dưới lên của tôi so với cậu ấy thì có gì không xứng?

Dù sao cũng là đứa trẻ lớn lên trong mắt tôi, tôi không thích cậu ấy tự ti như vậy.

- Cậu phải tự tin chứ. Cậu thông minh học giỏi còn biết kiếm tiền.

Tôi dùng ngón tay đếm những ưu điểm của Trần

Ngạn rồi ngẩng đầu nhìn cậu ấy.

Thiếu niêu cao một mét tám mấy, da dẻ trắng mịn, ngũ quan sắc bén, mặt mũi nhằn nhụi không chút sẹo, rất đẹp trai mà.

Ngoại trừ...

Nếu được cải tạo đàng hoàng thì là một thiếu niên hoàn hảo đấy.

Dù sao cũng không đàn ông nào dám đến gần tôi, không bằng...

- Trần Ngạn, bọn mình hẹn hò đi.

Trần Ngạn chuyên từ kinh ngạc, ngày ra, kích dọng đên mừng như điên chỉ trong mây giây ngăn ngủi.

Tôi nói tiếp:

Nhưng tớ có điều kiện.

100 không dù 1000 điều kiện tớ cũng chịu. - Trần

Ngạn vội vàng thể thốt.

- Phải làm người tốt, tạo phúc cho xã hội, với lại...phải nghe lời tớ.

Tôi vừa nói vừa tự nhiên nắm tay Trần Ngạn như lúc còn nhỏ.

- Đi thôi, giải quyết phiền phức trước mắt đã.

Rạng sáng hôm sau, ông Trần được người ta tìm thấy dưới chân núi, quần áo rách nát, bị rét đến nỗi không nói được lưu loát.

Được cấp cứu xong, cảnh sát hỏi chuyện mấy hôm nay, ông ta ngạm miệng không nôi câu nao, người nhà cũng không lập án.

Trần Ngạn hack hòm thư của ông ta, bên trong có video ông ta đi với nhân tình, có cả bằng chứng ông ta bán kịch bản và vũ đạo của vũ đoàn M cho đối thủ.

Những thứ này nếu bị tung ra ông ta không chỉ mất hết danh dự còn phải hầu tòa.

Chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng ông ta, ông ta sẽ giữ bí mật.

Tôi đã nói với Trần Ngạn, là bạn gái của cậu ấy tôi sẽ có ý thức giữ khoảng cách với bạn khác giới.

Nhưng nếu để tôi phát hiện cậu ấy lại làm chuyện phạm pháp, thì từ nay về sau sẽ mặc kệ cậu ấy luôn.

Tôi bắt cậu ấy dán khẩu hiệu "chăm chỉ học tập, tuân thủ luật pháp" dán trên đầu giường, mỗi ngày phải hô cho tôi nghe.

À còn có "chỉ nghe lời Lâm Thanh Thanh."

Câu này do cậu ấy tự thêm.

Có tự giác, đáng khen.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương