Thiếu Niên Hạnh Phúc
-
Chương 8
Đèn trong văn phòng sáng choé, có hai con bướm nhỏ bay tới bay lui dưới đèn, chúng có chút do dự, rốt cuộc có muốn bay lên hay không.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt đẹp trai của thiếu niên càng trắng thêm, đôi mắt cậu vô cùng sạch sẽ, không chút gợn sóng, không có điểm nào chột dạ.
Chủ nhiệm Trương đã qua 50 tuổi, vô cùng tức giận, lại nói thêm lần nữa, "Trần Mộc, phạm sai lầm không đáng sợ, chỉ cần em dũng cảm thừa nhận sai lầm, thấy nhất định sẽ cho em cơ hội sửa sai."
"Thừa nhận sai lầm gì? Em không cần cơ hội sửa sai."
Lưng Trần Mộc thẳng tắp, khẩu khí cũng rất mạnh mẽ.
Đây là biến tướng của "Đánh cho nhận tội" sao? Đem chậu phân này hắt lên đầu cậu ư? Nằm mơ đi.
Chủ nhiệm Trương chán nản, "em......"
Đã giáo dục hết hai tiết tự học buổi tối, cậu ta vẫn ngang ngạnh không chịu thừa nhận.
Mà hai nam sinh lớp 4 lại một mực chắc chắn mình tìm thấy trong bàn học của cậu ta.
Thầy giáo đã dạy học hơn nửa đời người, lần đầu gặp phải trường hợp này, trước mắt là kỳ thi cuối kỳ, thấy mà đau đầu.
Bên ngoài hành lang văn phòng, cô Lý nghe Tào Minh và Cung Hồng vẫn trăm miệng như cũ, không thể không để bọn họ quay về lớp học.
Cô lại gọi Trần Mộc ra nói chuyện một mình, "Trần Mộc, em nói cho cô biết, thật sự không phải em l?"
Trần Mộc đã sớm không kiên nhẫn, thậm chí vô cùng tức giận, "Không phải, em đã nói rất nhiều lần, nhưng các thầy cô không tin, cái gọi là sự thật chính là không phải em."
Cô Lý bất động thanh sắc quan sát đến vẻ mặt của cậu, lúc này thiếu niên tựa như một cây pháo, động một chút liền nổ tung.
Đã là học sinh của cô ba năm, người nào tính tình như nào, cô đều biết rõ.
Trần Mộc kỳ thật rất đúng mực.
Trừ bỏ hay đi học muộn và thành tích kém, thật đúng là chưa gây ra bất cứ phiền toái gì cho các giáo viên bộ môn, cũng chưa từng quấy rối gây ảnh hưởng đến học tập của các bạn trong lớp, trong cảm nhận của cô thì tuyệt đối không phải là một học sinh hư.
Còn có đôi mắt của một người không biết nói dối, hai học sinh kia không dám nhìn thẳng cô, trong việc này nhất định có quỷ.
Trong lòng cô Lý, cô tin tưởng Trần Mộc.
"Không cần kích động. Em nói không phải em, nhưng Cung Hồng và Tào Minh xác nhận tìm thấy trong bàn học em, vậy em tự mình phân tích một chút, chuyện này là như thế nào?"
Trần Mộc lạnh lùng cười, "Nếu em biết chuyện này như thế nào, còn đứng ở đây làm gì."
"......"
Tiết tự học buổi tối thứ ba, Trần Trung và Tưởng Trinh Mai gấp gáp từ trấn nhỏ cách đó 40km trở về, hôm nay là sinh nhật của bà ngoại Trần Mộc.
Trần Trung còn chưa tắt máy xe, Tưởng Trinh Mai đã vô cùng lo lắng chạy đến khu dạy học.
Trước mặt cha mẹ Trần Mộc, chủ nhiệm Trương lại hỏi lại một lần nữa.
Căn bản vẫn phí công.
Thiếu niên một thân ngạo khí, hỏi bao nhiêu lần, vẫn là đáp án cũ.
Tưởng Trinb Mai chính tai nghe thấy Trần Mộc phủ nha an, vô cùng kiên định đứng bên người con trai, "Chủ nhiệm Trương, cô Lý, chuyện này có phải có hiểu lầm gì hay không! Trần Mộc nhà chúng tôi mới bao lần, không có khả năng có loại đồ vật này."
Trần Trung lại nghĩ đến phương diện khác, con trai ông luôn là người dám làm dám chịu, nếu thật sự là con trai ông làm, đừng nói là xử phạt, bị đuổi học, tiểu tử này cũng dám nhận, làm sao lại nháo với thầy giáo thời gian dài như vậy.
Ông nói: "tôi tin tưởng con trai tôi, nó nói không phải, nhất định là không phải."
Chủ nhiệm Trương nghĩ, thật khó xử lý.
Vốn dĩ ông tính toán, lấy cha mẹ học sinh làm áp lực, học sinh không chịu được nhất định phải nói thật.
Kết quả hai người mới nghe con nói không phải, liền tin luôn.
Chủ nhiệm Trương nghiêm túc nói, "hai người không cần bao che, tôi đây cũng là muốn tốt, đứa trẻ đang ở tuổi dậy thì, nhất định phải đề phòng nó lầm đường lạc lối."
Tưởng Trinh Mai không vui, "Chủ nhiệm nói có lý, nhưng chúng ta cũng không thể tùy tiện oan uổng đứa nhỏ. Nếu thật là nó, tôi và ba nó nhất định sẽ không tha, biện pháp xử lý nào cũng chấp nhận."
Sự tình lâm vào cục diện bế tắc, vừa đúng lúc này Dư Ba gõ cửa, cầm giấy đề nghị tới.
Chủ nhiệm Trương xem xong, giơ tay giao cho cô Lý.
Còn có thể làm sao bây giờ?
Học sinh không thừa nhận, cha mẹ lại che chở, bên lớp học bạn học lại còn nghĩa khí để toàn khối ký tên.
Đáy lòng chủ nhiệm Trương thở dài, chỉ có thể để Trần Trung và Tưởng Trinh Mai mang người đi.
Trong văn phòng chỉ còn lại chủ nhiệm Trương và cô Lý
Chủ nhiệm Trương hỏi: "cô Lý, việc này cô thấy thế nào?"
Vừa rồi trước mặt học sinh và phụ huynh, cho dù có tâm muốn che chở Trần Mộc, bà cũng không thể quết sạch mặt mũi lãnh đạo.
Bây giờ rốt cuộc cùng có thể ăn ngay nói thật, "Trần Mộc tuy có chút nghịch ngợm, nhưng nó không phải loại thiếu niên bất lương trong xã hội, tôi tin tưởng nó."
"Ý của cô là, hai nam sinh trong lớp cô nói dối?"
"Khó mà nói."
Chủ nhiệm Trương than ra tiếng, "Kia... vậy cứ thế bỏ qua?"
Cô Lý cười, "Còn có thể làm sao bây giờ? Chúng ta không thể tự nhiên cấp một cái tội danh lên đầu đứa nhỏ"
Chủ nhiệm Trương lắc đầu, "haiz, dù sao cũng đã đến kỳ thi cuối kỳ, về sau nó có gây hoạ cũng không chọc đến trên đầu chúng ta."
"......"
Ra khỏi văn phòng, Trần Mộc và Dư Ba đi về phía phòng học.
Trần Mộc: "Cảm ơn."
Dư Ba "hả" một tiếng, "cảm ơn cái gì, có còn là anh em không?"
Trần Mộc cười, vỗ vỗ bả vai cậu ta.
"Nếu cậu muốn cảm ơn, nên cảm ơn đại biểu môn Văn, đề nghị là cậu ấy viếtt."
Dư Ba không quên trêu chọc cậu, "Lại nói tiếp sao tôi lại không biết cậu có có nhiều ưu điểm như vậy."
Trong lòng Trần Mộc sụp sụp, cậu có chút hối hận lúc này không thò cổ xem nội dung trên giấy, tò mò, "Viết cái gì?"
Hai người vừa đi vừa nói đã đến cửa lớp học, Dư Ba nói vô cùng thiếu đánh, "tôi không nhớ được, muốn biết tự mình hỏi cậu ấy đi."
"......"
Hai người đi vào, học sinh trong lớp học đồng loạt ngẩng đầu, Trần Mộc cười hì hì, "Cảm ơn mọi người, ngày mai mời mọi người uống nước ăn bim bim."
Có nam sinh phụ họa, "Mộc ca thật hào phóng."
Có nam sinh hỏi: "Chủ nhiệm Trương nói như thế nào, sẽ không bị xử phạt chứ?"
Trần Mộc nhún vai, "Còn không biết."
Lúc đi qua chỗ ngồi của Cung Hồ b, Trần Mộc ném lại một câu, "muốn hại tao sao? Tao sẽ nhớ kỹ."
Anh mắt cậu dừng trên đầu Tào Minh, nhẹ nhàng bâng quơ, "cậu cũng vậy."
Trần Mộc vẻ mặt giận dữ, nhìn qua không dễ chọc, tim nhiều nữ sinh đều nắm thật chặt.
Đẹp trai quá.
Cung Hồng và Tào Minh thế mà lại bị khí thế của cậu doạ sợ, không dám hé răng, càng miễn bàn phản bác.
Sau đó đang ngồi đàn người nghĩ mọi chuyện sao lại thế này.
"Trần Mộc, Dư Ba, hai cậu còn không nhanh về nhà, ở chỗ này ảnh hưởng kỷ luật của lớp học? Tôi ở văn phòng còn nghe thấy tiếng cười."
Cô Lý đi đến.
Trong phòng học các loại âm thanh trong một giây liền biến mất, mỗi người đều cúi đầu, làm bộ đọc sách.
Hai người xách theo cặp sách rời đi, lúc xuống lầu, Trần Mộc lại hỏi, "Nói nhanh, rốt cuộc cậu ấy viết gì?"
"Thật không nhớ được."
"Học kỳ này đồ uống tôi bao."
"Ây, nghĩ xem, cậu ấy khen cậu đẹp trai, tấm lòng rộng rãi, quan tâm mọi người, chơi bóng rổ tốt, thích giúp đỡ mọi người, gần đây lại nỗ lực học tập."
Dư Ba nói nhiều thêm một từ, khóe miệng Trần Mộc liền giơ cao thêm một phân.
"Còn gì không?"
"Không sai biệt lắm, mọi người cầu tình mà tuỳ tiện khen ngợi, cậu lại cho rằng mình chính là như vậy."
Trần Mộc không tiếng động cười to.
Dư Ba cũng cạn lời.
"Mộc ca, cậu bị điên rồi sao."
Trần Mộc nhìn đèn xe đã sáng trong bãi đỗ xe,
"Ngày mai gặp."
"Được."
Ngày thứ hai, lúc Thi Đồng đến lớp học l, Trần Mộc đã tới.
Minh Tiểu Giai ngồi ở chỗ cô, nhìn thấy cô đến, nói thêm mấy câu liền đứng dậy rời đi.
Trần Mộc nhìn về phía Thi Đồng, lông mày đôi mắt cùng nhau cười.
Thi Đồng nghĩ thầm, còn cười được, hẳn là không có việc gì.
Trần Mộc cùng cô chào hỏi, "Sớm vậy."
Thi Đồng từ phía sau cậu đi vào, nhẹ nhàng cười, "Sớm."
Cậu nghiêng người, nhìn cô bỏ cắp sách rồi ngồi vào ghế, "Đêm qua cảm ơn cậu."
"Không cần cảm ơ." Trong mắt cô toát ra vẻ quan tâm, " Chắc chủ nhiệm Trương sẽ không xử phạt cậu đâu."
Trần Mộc lại rất nghiêm túc giải thích, "Cái kia... Thật không phải tớ."
Thi Đồng "ừ" một tiếng, "Tớ tin tưởng cậu."
Trần Mộc ngẩn người, có một loại cảm giác muốn bay lên, nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng, như thế nào đều không khép lại được.
Thi Đồng bị chọc cười, cũng cười theo, "Không có việc gì, đúng không."
Trần Mộc gật đầu, "Không có việc gì, bọn họ không thể ép tớ nhận tội được."
Thi Đồng: "Vậy là tốt rồi."
Thiếu niên chỉ vì muốn là cô gái an tâm, thuận miệng nói.
Nhưng xác thật không có việc gì.
Sau khi kết thúc buổi học, cô Lý tìm Trần Mộc một mình nói chuyện, thông báo kết quả cho cậu, cũng dặn dò cậu độ lượng một chút, không cần đi tìm Cung Hồng và Tào Minh chọc phiền toái, gây chuyện cho bà.
Trần Mộc không nghĩ tới ngày thường cô Lý hay mắng cậu lại cư nhiên tin tưởng mình như vậy, cậu bị cảm động, mở miệng đáp ứng.
"Thật không truy cứu?" Dư Ba không thể tin tưởng.
"Đúng, lật lọng không phải quân tử." Trần Mộc nói.
"Mẹ nó, vô duyên vô cớ bọ đổ oan, luẩn quẩn trong lòng."
"Dù sao không rớt miếng thịt nào, rất nhanh sẽ tốt nghiệp, cấp lão yêu... cô Lý chút mặt mũi."
Trần Mộc phân tích, "Còn có, tôi chắc rằng đây là chủ ý của mấy đứa lớp 12, đơn giản là muốn trả thù chuyện hôm trước, bọn họ không động được đến tôi, lại quay đi khi dễ Chu Dũng, cũng càng thêm chuyện."
Dư Ba gật đầu, "tôi cũng nghĩ đến chuyện này, vậy đi, coi như bọn nó dẫm phải phân chó."
Buổi chiều trước khi đi học, Trần Mộc ở quầy ăn vặt trước cổng trường mua 50 chai nước ngọt và 50 túi bim bim, cùng Dư Ba đi về lớp, một lần nữa tỏ vẻ cảm ơn, sau đó phân phát cho bạn học.
Lớp học một mảnh hoan hô.
Đương nhiên, không có phần của Cung Hồng và Tào Minh.
Không giáo huấn hai người bọn họ, gây ra cho họ chuý xấu hổ cũng đúng.
Trần Mộc phát xong đồ ăn, vừa lúc nhìn thấy Thi Đồng cố gắng vài lần vẫn không mở được nắp chai, cô từ bot, để lại chai nước lên mặt bàn.
Cậu không khỏi buồn cười, về chỗ ngồi liền thuận tau lấy lại, nhẹ nhàng mở nắp, "Này, uống đi."
Thi Đồng mặt đỏ hồng, tim đập thình thịch, cầm chai nước đưa lên uống, cô nhớ tới chuyện gì đó hỏi cậu, "Cậu và Chu Dũng là bạn bè?"
Trần Mộc nói: "ừ, là bạn học cùng bàn thời tiểu học, hắn thích khiêu vũ, cũng rất đơn thuần, không phải là đồ ngốc như mọi người nói."
Thi Đồng minh bạch, "Khó trách."
"Cái gì?"
"Không có gì."
Trong lòng cô lại bỏ thêm cho Trần Mộc hai ưu điểm, người tốt, thiện lương.
Cho dù Thi Đồng có cho Trần Mộc rất nhiều ưu điểm thì mọi chuyện cũng không quá thuận lợi, kỳ thi cuối kỳ cậu không thể đứng trước hạng 200.
Bỏ qua học tập quá nhiều, muốn tămg vị trí xếp hạng, càng khó khắn.
Cậu rất ảo não, bởi vì việc hứa hẹn với Thi Đồng lại không làm được.
Thi Đồng không rõ ràng lắm chút tâm tư của thiếu niên, cô thậm chí đã quên ước định của bọn họ, còn khen hắn lại tiến bộ.
Trần Mộc: "......"
Kỳ thi tiếp theo càng ngày càng gần, bên ngoài phòng học của học sinh cuối cấp chỉ có vài học sinh, ngẫy nhiên có hai ba người đi qua, cũng là nhạn chóng đi wc.
Toàn bộ học sinh cuối cùng đề bị áp lực, mỗi người một quyển sách, cả lớp truyền nhau đưa bạn học ký tên.
Thi Đồng thu dọn một chồng dày bài tập, có chút phát sầu, không biết đến khi nào mới làm xong.
Gần đây có chút thời gian rảnh lúc tan học cũng bị chiếm mất.
thích minh tinh ——
Ngô Ngạn Tổ...
Bỗng nhiên bạn học bàn trước đặt một quyển sách cho cô ký tên, vẻ mặt ái muội.
Thi Đồng rũ mắt nhìn, tên mình và Trần Mộc song song cạnh nhau, cùng chung một trái tim.
Trái tim Thi Đồng hung hăng co rụt lại, cả khuôn mặt nóng lên.
Toàn ban ký tên trên sách đều qua tay mỗi người một lần, không biết là ai đùa dai.
Cô quay đầu nhìn Trần Mộc một cái, nhanh chóng rời đi.
Nghĩ thầm, chắc hẳn không phải chủ ý của cậu.
Chuyện này nhanh chóng bị kỳ thi giữa kỳ đúng hạn đến bỏ quên, thi từng môn này đến môn kia, lại thêm một khoá học kết thúc.
Thi xong liền thống nhất điền nguyện vọng trường trung học, Thi Đồng kinh ngạc phát hiện, Trần Mộc và cô điền trường học giống nhau như đúc.
Nguyện vọng thứ nhất, thứ hai, thứ ba, tất cả đều là Trung học Thanh Thành.
Cậu điên rồi sao??
Tuy răng cô khen cậu có tiến bộ lớn, nhưng cũng không lớn đến nỗi có thể đậu Trung học Thanh Thành.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt đẹp trai của thiếu niên càng trắng thêm, đôi mắt cậu vô cùng sạch sẽ, không chút gợn sóng, không có điểm nào chột dạ.
Chủ nhiệm Trương đã qua 50 tuổi, vô cùng tức giận, lại nói thêm lần nữa, "Trần Mộc, phạm sai lầm không đáng sợ, chỉ cần em dũng cảm thừa nhận sai lầm, thấy nhất định sẽ cho em cơ hội sửa sai."
"Thừa nhận sai lầm gì? Em không cần cơ hội sửa sai."
Lưng Trần Mộc thẳng tắp, khẩu khí cũng rất mạnh mẽ.
Đây là biến tướng của "Đánh cho nhận tội" sao? Đem chậu phân này hắt lên đầu cậu ư? Nằm mơ đi.
Chủ nhiệm Trương chán nản, "em......"
Đã giáo dục hết hai tiết tự học buổi tối, cậu ta vẫn ngang ngạnh không chịu thừa nhận.
Mà hai nam sinh lớp 4 lại một mực chắc chắn mình tìm thấy trong bàn học của cậu ta.
Thầy giáo đã dạy học hơn nửa đời người, lần đầu gặp phải trường hợp này, trước mắt là kỳ thi cuối kỳ, thấy mà đau đầu.
Bên ngoài hành lang văn phòng, cô Lý nghe Tào Minh và Cung Hồng vẫn trăm miệng như cũ, không thể không để bọn họ quay về lớp học.
Cô lại gọi Trần Mộc ra nói chuyện một mình, "Trần Mộc, em nói cho cô biết, thật sự không phải em l?"
Trần Mộc đã sớm không kiên nhẫn, thậm chí vô cùng tức giận, "Không phải, em đã nói rất nhiều lần, nhưng các thầy cô không tin, cái gọi là sự thật chính là không phải em."
Cô Lý bất động thanh sắc quan sát đến vẻ mặt của cậu, lúc này thiếu niên tựa như một cây pháo, động một chút liền nổ tung.
Đã là học sinh của cô ba năm, người nào tính tình như nào, cô đều biết rõ.
Trần Mộc kỳ thật rất đúng mực.
Trừ bỏ hay đi học muộn và thành tích kém, thật đúng là chưa gây ra bất cứ phiền toái gì cho các giáo viên bộ môn, cũng chưa từng quấy rối gây ảnh hưởng đến học tập của các bạn trong lớp, trong cảm nhận của cô thì tuyệt đối không phải là một học sinh hư.
Còn có đôi mắt của một người không biết nói dối, hai học sinh kia không dám nhìn thẳng cô, trong việc này nhất định có quỷ.
Trong lòng cô Lý, cô tin tưởng Trần Mộc.
"Không cần kích động. Em nói không phải em, nhưng Cung Hồng và Tào Minh xác nhận tìm thấy trong bàn học em, vậy em tự mình phân tích một chút, chuyện này là như thế nào?"
Trần Mộc lạnh lùng cười, "Nếu em biết chuyện này như thế nào, còn đứng ở đây làm gì."
"......"
Tiết tự học buổi tối thứ ba, Trần Trung và Tưởng Trinh Mai gấp gáp từ trấn nhỏ cách đó 40km trở về, hôm nay là sinh nhật của bà ngoại Trần Mộc.
Trần Trung còn chưa tắt máy xe, Tưởng Trinh Mai đã vô cùng lo lắng chạy đến khu dạy học.
Trước mặt cha mẹ Trần Mộc, chủ nhiệm Trương lại hỏi lại một lần nữa.
Căn bản vẫn phí công.
Thiếu niên một thân ngạo khí, hỏi bao nhiêu lần, vẫn là đáp án cũ.
Tưởng Trinb Mai chính tai nghe thấy Trần Mộc phủ nha an, vô cùng kiên định đứng bên người con trai, "Chủ nhiệm Trương, cô Lý, chuyện này có phải có hiểu lầm gì hay không! Trần Mộc nhà chúng tôi mới bao lần, không có khả năng có loại đồ vật này."
Trần Trung lại nghĩ đến phương diện khác, con trai ông luôn là người dám làm dám chịu, nếu thật sự là con trai ông làm, đừng nói là xử phạt, bị đuổi học, tiểu tử này cũng dám nhận, làm sao lại nháo với thầy giáo thời gian dài như vậy.
Ông nói: "tôi tin tưởng con trai tôi, nó nói không phải, nhất định là không phải."
Chủ nhiệm Trương nghĩ, thật khó xử lý.
Vốn dĩ ông tính toán, lấy cha mẹ học sinh làm áp lực, học sinh không chịu được nhất định phải nói thật.
Kết quả hai người mới nghe con nói không phải, liền tin luôn.
Chủ nhiệm Trương nghiêm túc nói, "hai người không cần bao che, tôi đây cũng là muốn tốt, đứa trẻ đang ở tuổi dậy thì, nhất định phải đề phòng nó lầm đường lạc lối."
Tưởng Trinh Mai không vui, "Chủ nhiệm nói có lý, nhưng chúng ta cũng không thể tùy tiện oan uổng đứa nhỏ. Nếu thật là nó, tôi và ba nó nhất định sẽ không tha, biện pháp xử lý nào cũng chấp nhận."
Sự tình lâm vào cục diện bế tắc, vừa đúng lúc này Dư Ba gõ cửa, cầm giấy đề nghị tới.
Chủ nhiệm Trương xem xong, giơ tay giao cho cô Lý.
Còn có thể làm sao bây giờ?
Học sinh không thừa nhận, cha mẹ lại che chở, bên lớp học bạn học lại còn nghĩa khí để toàn khối ký tên.
Đáy lòng chủ nhiệm Trương thở dài, chỉ có thể để Trần Trung và Tưởng Trinh Mai mang người đi.
Trong văn phòng chỉ còn lại chủ nhiệm Trương và cô Lý
Chủ nhiệm Trương hỏi: "cô Lý, việc này cô thấy thế nào?"
Vừa rồi trước mặt học sinh và phụ huynh, cho dù có tâm muốn che chở Trần Mộc, bà cũng không thể quết sạch mặt mũi lãnh đạo.
Bây giờ rốt cuộc cùng có thể ăn ngay nói thật, "Trần Mộc tuy có chút nghịch ngợm, nhưng nó không phải loại thiếu niên bất lương trong xã hội, tôi tin tưởng nó."
"Ý của cô là, hai nam sinh trong lớp cô nói dối?"
"Khó mà nói."
Chủ nhiệm Trương than ra tiếng, "Kia... vậy cứ thế bỏ qua?"
Cô Lý cười, "Còn có thể làm sao bây giờ? Chúng ta không thể tự nhiên cấp một cái tội danh lên đầu đứa nhỏ"
Chủ nhiệm Trương lắc đầu, "haiz, dù sao cũng đã đến kỳ thi cuối kỳ, về sau nó có gây hoạ cũng không chọc đến trên đầu chúng ta."
"......"
Ra khỏi văn phòng, Trần Mộc và Dư Ba đi về phía phòng học.
Trần Mộc: "Cảm ơn."
Dư Ba "hả" một tiếng, "cảm ơn cái gì, có còn là anh em không?"
Trần Mộc cười, vỗ vỗ bả vai cậu ta.
"Nếu cậu muốn cảm ơn, nên cảm ơn đại biểu môn Văn, đề nghị là cậu ấy viếtt."
Dư Ba không quên trêu chọc cậu, "Lại nói tiếp sao tôi lại không biết cậu có có nhiều ưu điểm như vậy."
Trong lòng Trần Mộc sụp sụp, cậu có chút hối hận lúc này không thò cổ xem nội dung trên giấy, tò mò, "Viết cái gì?"
Hai người vừa đi vừa nói đã đến cửa lớp học, Dư Ba nói vô cùng thiếu đánh, "tôi không nhớ được, muốn biết tự mình hỏi cậu ấy đi."
"......"
Hai người đi vào, học sinh trong lớp học đồng loạt ngẩng đầu, Trần Mộc cười hì hì, "Cảm ơn mọi người, ngày mai mời mọi người uống nước ăn bim bim."
Có nam sinh phụ họa, "Mộc ca thật hào phóng."
Có nam sinh hỏi: "Chủ nhiệm Trương nói như thế nào, sẽ không bị xử phạt chứ?"
Trần Mộc nhún vai, "Còn không biết."
Lúc đi qua chỗ ngồi của Cung Hồ b, Trần Mộc ném lại một câu, "muốn hại tao sao? Tao sẽ nhớ kỹ."
Anh mắt cậu dừng trên đầu Tào Minh, nhẹ nhàng bâng quơ, "cậu cũng vậy."
Trần Mộc vẻ mặt giận dữ, nhìn qua không dễ chọc, tim nhiều nữ sinh đều nắm thật chặt.
Đẹp trai quá.
Cung Hồng và Tào Minh thế mà lại bị khí thế của cậu doạ sợ, không dám hé răng, càng miễn bàn phản bác.
Sau đó đang ngồi đàn người nghĩ mọi chuyện sao lại thế này.
"Trần Mộc, Dư Ba, hai cậu còn không nhanh về nhà, ở chỗ này ảnh hưởng kỷ luật của lớp học? Tôi ở văn phòng còn nghe thấy tiếng cười."
Cô Lý đi đến.
Trong phòng học các loại âm thanh trong một giây liền biến mất, mỗi người đều cúi đầu, làm bộ đọc sách.
Hai người xách theo cặp sách rời đi, lúc xuống lầu, Trần Mộc lại hỏi, "Nói nhanh, rốt cuộc cậu ấy viết gì?"
"Thật không nhớ được."
"Học kỳ này đồ uống tôi bao."
"Ây, nghĩ xem, cậu ấy khen cậu đẹp trai, tấm lòng rộng rãi, quan tâm mọi người, chơi bóng rổ tốt, thích giúp đỡ mọi người, gần đây lại nỗ lực học tập."
Dư Ba nói nhiều thêm một từ, khóe miệng Trần Mộc liền giơ cao thêm một phân.
"Còn gì không?"
"Không sai biệt lắm, mọi người cầu tình mà tuỳ tiện khen ngợi, cậu lại cho rằng mình chính là như vậy."
Trần Mộc không tiếng động cười to.
Dư Ba cũng cạn lời.
"Mộc ca, cậu bị điên rồi sao."
Trần Mộc nhìn đèn xe đã sáng trong bãi đỗ xe,
"Ngày mai gặp."
"Được."
Ngày thứ hai, lúc Thi Đồng đến lớp học l, Trần Mộc đã tới.
Minh Tiểu Giai ngồi ở chỗ cô, nhìn thấy cô đến, nói thêm mấy câu liền đứng dậy rời đi.
Trần Mộc nhìn về phía Thi Đồng, lông mày đôi mắt cùng nhau cười.
Thi Đồng nghĩ thầm, còn cười được, hẳn là không có việc gì.
Trần Mộc cùng cô chào hỏi, "Sớm vậy."
Thi Đồng từ phía sau cậu đi vào, nhẹ nhàng cười, "Sớm."
Cậu nghiêng người, nhìn cô bỏ cắp sách rồi ngồi vào ghế, "Đêm qua cảm ơn cậu."
"Không cần cảm ơ." Trong mắt cô toát ra vẻ quan tâm, " Chắc chủ nhiệm Trương sẽ không xử phạt cậu đâu."
Trần Mộc lại rất nghiêm túc giải thích, "Cái kia... Thật không phải tớ."
Thi Đồng "ừ" một tiếng, "Tớ tin tưởng cậu."
Trần Mộc ngẩn người, có một loại cảm giác muốn bay lên, nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng, như thế nào đều không khép lại được.
Thi Đồng bị chọc cười, cũng cười theo, "Không có việc gì, đúng không."
Trần Mộc gật đầu, "Không có việc gì, bọn họ không thể ép tớ nhận tội được."
Thi Đồng: "Vậy là tốt rồi."
Thiếu niên chỉ vì muốn là cô gái an tâm, thuận miệng nói.
Nhưng xác thật không có việc gì.
Sau khi kết thúc buổi học, cô Lý tìm Trần Mộc một mình nói chuyện, thông báo kết quả cho cậu, cũng dặn dò cậu độ lượng một chút, không cần đi tìm Cung Hồng và Tào Minh chọc phiền toái, gây chuyện cho bà.
Trần Mộc không nghĩ tới ngày thường cô Lý hay mắng cậu lại cư nhiên tin tưởng mình như vậy, cậu bị cảm động, mở miệng đáp ứng.
"Thật không truy cứu?" Dư Ba không thể tin tưởng.
"Đúng, lật lọng không phải quân tử." Trần Mộc nói.
"Mẹ nó, vô duyên vô cớ bọ đổ oan, luẩn quẩn trong lòng."
"Dù sao không rớt miếng thịt nào, rất nhanh sẽ tốt nghiệp, cấp lão yêu... cô Lý chút mặt mũi."
Trần Mộc phân tích, "Còn có, tôi chắc rằng đây là chủ ý của mấy đứa lớp 12, đơn giản là muốn trả thù chuyện hôm trước, bọn họ không động được đến tôi, lại quay đi khi dễ Chu Dũng, cũng càng thêm chuyện."
Dư Ba gật đầu, "tôi cũng nghĩ đến chuyện này, vậy đi, coi như bọn nó dẫm phải phân chó."
Buổi chiều trước khi đi học, Trần Mộc ở quầy ăn vặt trước cổng trường mua 50 chai nước ngọt và 50 túi bim bim, cùng Dư Ba đi về lớp, một lần nữa tỏ vẻ cảm ơn, sau đó phân phát cho bạn học.
Lớp học một mảnh hoan hô.
Đương nhiên, không có phần của Cung Hồng và Tào Minh.
Không giáo huấn hai người bọn họ, gây ra cho họ chuý xấu hổ cũng đúng.
Trần Mộc phát xong đồ ăn, vừa lúc nhìn thấy Thi Đồng cố gắng vài lần vẫn không mở được nắp chai, cô từ bot, để lại chai nước lên mặt bàn.
Cậu không khỏi buồn cười, về chỗ ngồi liền thuận tau lấy lại, nhẹ nhàng mở nắp, "Này, uống đi."
Thi Đồng mặt đỏ hồng, tim đập thình thịch, cầm chai nước đưa lên uống, cô nhớ tới chuyện gì đó hỏi cậu, "Cậu và Chu Dũng là bạn bè?"
Trần Mộc nói: "ừ, là bạn học cùng bàn thời tiểu học, hắn thích khiêu vũ, cũng rất đơn thuần, không phải là đồ ngốc như mọi người nói."
Thi Đồng minh bạch, "Khó trách."
"Cái gì?"
"Không có gì."
Trong lòng cô lại bỏ thêm cho Trần Mộc hai ưu điểm, người tốt, thiện lương.
Cho dù Thi Đồng có cho Trần Mộc rất nhiều ưu điểm thì mọi chuyện cũng không quá thuận lợi, kỳ thi cuối kỳ cậu không thể đứng trước hạng 200.
Bỏ qua học tập quá nhiều, muốn tămg vị trí xếp hạng, càng khó khắn.
Cậu rất ảo não, bởi vì việc hứa hẹn với Thi Đồng lại không làm được.
Thi Đồng không rõ ràng lắm chút tâm tư của thiếu niên, cô thậm chí đã quên ước định của bọn họ, còn khen hắn lại tiến bộ.
Trần Mộc: "......"
Kỳ thi tiếp theo càng ngày càng gần, bên ngoài phòng học của học sinh cuối cấp chỉ có vài học sinh, ngẫy nhiên có hai ba người đi qua, cũng là nhạn chóng đi wc.
Toàn bộ học sinh cuối cùng đề bị áp lực, mỗi người một quyển sách, cả lớp truyền nhau đưa bạn học ký tên.
Thi Đồng thu dọn một chồng dày bài tập, có chút phát sầu, không biết đến khi nào mới làm xong.
Gần đây có chút thời gian rảnh lúc tan học cũng bị chiếm mất.
thích minh tinh ——
Ngô Ngạn Tổ...
Bỗng nhiên bạn học bàn trước đặt một quyển sách cho cô ký tên, vẻ mặt ái muội.
Thi Đồng rũ mắt nhìn, tên mình và Trần Mộc song song cạnh nhau, cùng chung một trái tim.
Trái tim Thi Đồng hung hăng co rụt lại, cả khuôn mặt nóng lên.
Toàn ban ký tên trên sách đều qua tay mỗi người một lần, không biết là ai đùa dai.
Cô quay đầu nhìn Trần Mộc một cái, nhanh chóng rời đi.
Nghĩ thầm, chắc hẳn không phải chủ ý của cậu.
Chuyện này nhanh chóng bị kỳ thi giữa kỳ đúng hạn đến bỏ quên, thi từng môn này đến môn kia, lại thêm một khoá học kết thúc.
Thi xong liền thống nhất điền nguyện vọng trường trung học, Thi Đồng kinh ngạc phát hiện, Trần Mộc và cô điền trường học giống nhau như đúc.
Nguyện vọng thứ nhất, thứ hai, thứ ba, tất cả đều là Trung học Thanh Thành.
Cậu điên rồi sao??
Tuy răng cô khen cậu có tiến bộ lớn, nhưng cũng không lớn đến nỗi có thể đậu Trung học Thanh Thành.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook