Họp phụ huynh xong đã giữa trưa, Thi Đồng và Trần Mộc đều được bố mẹ khen thưởng.

Thi Vân Đào làm việc rất ít khi có thời gian ở nhà ăn cơm trưa, hôm nay hiếm khi có dịp, Chu Hồng xào thêm hai đĩa đồ ăn.

Trên bàn cơm, bà nói: "Con gái ông hôm nay được giáo viên chủ nhiệm đặc biệt khen ngợi."

Thi Vân Đào nói: "Không phải rất bình thường sao."

Chu Hồng nhíu mày mang theo cười, "Lần này không phải vì điểm thi tốt, con bé giúp đỡ bạn cùng bàn học tập, vốn dĩ thành tích đếm ngược từ dưới lên, lần này thi cuối kỳ vị trí cao hơn rất nhiều."

Thi Vân Đào gật đầu nói: "Không tồi, bạn học có thể giúp thì giúp, con có thể trong lúc giảng bài cho người khác, củng cố kiến thức của mình."

Thi Đồng lấy cái muỗng múc canh trứng, "Vâng" một tiếng.

Chu Hồng nhìn về phía Thi Vân Đào, "Ông còn chưa thấy qua bạn cùng bàn của con bé đâu, là một đứa trẻ lớn lên khá đẹp trai, nhìn mặt rất thông minh. Thành tích kém chắc là do bố mẹ cậu ta không chú trọng giáo dục, hơn nữa tính cách cũng ương ngạnh, lúc trước phụ huynh bị nhắc nhở vài lần, tôi có chút ấn tượng."

"Mỗi gia đình có kỳ vọng với con cái khác nhau, hơn nữa lại là con trai, khó tránh khỏi có chút nghịch ngợm."

"Cũng đúng, nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi có chút lo lắng, có khi Đồng Đồng của chúng ta bị dạy hư, nếu là..."

"Mẹ." Thi Đồng khẽ nhíu mày, "Mẹ đừng nói bậy về bạn học con như vậy, hôm nay cậu ta còn khen mẹ xinh đẹp đấy."

Thi Vân Đào cười rộ lên, "con gái bà nói đúng."

Chu Hồng không thừa nhận, "Mẹ nói bậy chỗ nào, mẹ chỉ thuận miệng nói. Nhưng mà Đồng Đồng này, mẹ nói con có thể giúp bạn học, nhưng không thể luôn chơi cùng bạn nam, nhớ kỹ không được yêu sớm."

Thi Vân Đào không quá tán đồng, "Bà không cần hạn chế con gái kết giao bạn bè."

Ông nói với Thi Đồng, "Mỗi người đều có tuổi dậy thì, nảy sinh hảo cảm với người khác phái là không tránh được, chỉ cần hiểu rõ bản thân là được."

Thi Đồng ngoan ngoãn, "con biết ạ."

Thi Vân Đào lại nói: "Chỉ là một kỳ thi trung khảo thôi, đề thi sẽ không quá khó, con nên chơi cứ chơi, không cần ép buộc chính mình. Ba đã nói với hiệu trưởng Lương, chuyện con vào lớp chuyên không thành vấn đề."

Thi Đồng có chút không vui, cho dù không có quan hệ của ba, cũng có thể đạt được mục tiêu.

Bất quá cô cũng không nói ra ý nghĩ trong đầu mình, gật đầu, "vâng."

Nhưng Chu Hồng nghe những lời này lại vô cùng cao hứng, bà vẫn luôn nghĩ đến chuyện này mà không dám nói, không ngờ ông Thi đã chủ động làm.

"Khi nào ông mời thầy Lương đến nhà ăn bữa cơm?"

"Rồi nói sau, bây giờ tôi có việc phải đi rồi......"

Cha mẹ Thi Đồng đã nói sang chuyện khác, trong nhà Trần Mộc lúc này mới bắt đầu đề cập đến chuyện học hành.

Hiện tại tiệm ăn cũng không quá bận, đầu bếp và nhân viên phục vụ có thể tiếp đón kịp thời.

Mẹ Trần Tưởng Trinh Mai vô cùng vui vẻ, "con trai, lần này có thể tiến bộ như vậy, xem ra không phải con không có thiên phú học tập."

Ba Trần Trần Trung cũng cao hứng không kém, gắp cho cậu một cái đùi gà lớn, "Làm tốt lắm, đợi lát nữa về nhà ba sẽ treo hai tờ giấy khen này ở phòng khách, đợi đến khi đoàn người cô dì đến nhà chúng ta chơi ai cũng đều nhìn thấy."

Trần Mộc cắn một miếng thịt thật to, hết sức vui mừng, "Ba, đừng làm thế, thưởng tiến bộ có gì tốt mà khoe ra."

Trần Trung cười ha ha một tiếng, "thưởng tiến bộ cũng là thưởng, vẫn là con trai làm chuyện tốt, muốn khen thưởng cái gì cứ việc nói, ba và mẹ con đều thỏa mãn con."

Trần Mộc vốn là muốn một đôi giày thể thao Adidas kiểu mới, lời nói đến bên miệng liền sửa lại chủ ý, "con muốn đến trung học Thanh Thành học cao trung."

Trần Trung cùng Tưởng Trinh Mai đang cười liền ngừng lại, hai người quay ra nhìn nhau.

Tưởng Trinh Mai còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác, "Con muốn đến trung học Thanh Thành học cao trung? Con trai, lặp lại lần nữa."

Trần Mộc nói: "Trung Học Thanh Thành ạ."

Trần Trung cười to sang sảng, "Được, Trung Học Thanh Thành rất tốt."

Trần Mộc dừng đũa, "Điểm số quá cao, khẳng định dùng thực lực của con sẽ không thi đậu."

Ý tứ là, dù sao cũng phải dùng tiền để vào.

"Con nghe người ta nói, phải dùng đến mười vạn đồng tiền để giải quyết."

Trần Trung cũng không ngoài ý muốn, gật đầu, "Dù là đuôi phượng cùng quyết không làm đầu gà, ba đồng ý."

"Xem bộ dạng ông kìa, người ta không biết còn tưởng nhà này nhiều tiền lắm."

Tưởng Trinh Mai cũng cười, bà không quên hỏi Trần Mộc, "không phải con muốn đến Ngũ Tạng học sao, vì sao đột nhiên lại thay đổi?"

"Không vì gì, con muốn đi theo học trò tốt học tập."

"Ngồi cùng bàn con có phải là một cô gái nhỏ xinh đẹp? Phụ huynh nhà người ta nhận nhiều giấy khen nhất, nghe cô Lý nói, cô bé đỡ giúp con học tập, hình như tên là Thi Đồng?"

Nhắc tới tên Thi Đồng, Trần Mộc lập tức cười "vâng" một tiếng, "cậu ấy học tập rất lợi hại."

Tưởng Trinh Mai nói: "Vậy con phải cảm ơn người ta thật tốt, khi nào mời cô bé ấy đến tiệm nhà chúng ta ăn cơm, ba con sẽ làm một bữa tiệc lớn."

Trần Mộc nghĩ nghĩ, "cậu ấy tương đối thẹn thùng, khẳng định sẽ không tới."

"Con còn chưa mời người ta mà sao đã biết?."

"Để con hỏi một chút."

Trần Mộc không có thói quen ngủ trưa, cơm nước xong liền lên nhà xem bóng, chú chó Tiểu Hắc ngồi xổm bên chân cậu, thở phì phò.

1 giờ 40 phút đồng hồ báo thức vang lên, Trần Mộc tắt TV đóng cửa đi học.

Ở cổng trường gặp được Thi Đồng, hai người cùng nhau đi về lớp học.

Cậu hỏi cô, "cuối tuần cậu có rảnh không?"

Cô nghiêng đầu, hơi hơi ngửa mặt, "Có việc sao?"

"Mẹ tớ nghe nói cậu phụ đạo giúp tớ cải thiện thành tích, bà muốn cảm ơn cậu, mời cậu đến tiệm nhà tớ ăn bữa cơm."

Thi Đồng vội nói "Không cần."

Cô xấu hổ, "Là tự cậu nỗ lực, có cố gắng liền có thu hoạch, còn một tháng rưỡi thi cuối kỳ, cậu tiếp tục cố lên."

"Chắn chắn rồi." Trần Mộc gật đầu, "nhưng mà nói thật, kỳ thi lần này tớ đạt kết quả tốt như vậy, có một nửa công lao là của cậu, nể mặt tớ, để tớ biểu đạt một chút cám ơn.."

Giọng nói của cậu nửa nghiêm túc nửa có chút vui đùa, nhẹ nhàng sung sướng.

Thi tốt như vậy?! Có phải cậu có hiểu lầm gì ở đây không??

Thi Đồng cong khóe môi, "Chờ kết quả thi cuối kỳ cậu đứng thứ hạng trước 200 thì nói tiếp."

Ngụ ý, cô chế nhạo cậu yêu cầu thấp.

Trần Mộc khoa trương "A" một tiếng, biểu tình vặn vẹo, "hạng 200?! không bằng cậu giết tớ đi."

Thi Đồng bị chọc cười, "tớ tin tưởng cậu."

Tựa như mẹ cô nói, thực ra cậu rất thông minh, chỉ cần chú tâm nghe giảng, một chút liền hiểu.

Trần Mộc giật mình, cúi đầu hỏi: "Thi được hạng 200 cậu liền đáp ứng tới nhà tớ ăn cơm sao? Nhớ giữ lời?"

Thi Đồng cười, "Đúng vậy."

"Được, chờ cuối tháng tớ thi cho cậu xem."

"Được."

Nói một lúc liền đến phòng học, Dư Ba đứng xa xa nhìn hai người bọn họ đang đi đến liền thổi huýt sáo, biểu tình ái muội, "ây da, Mộc ca."

Cậu ta vừa lên tiếng, không ít bạn học trong lớp đều nhìn qua đây.

Thi Đồng tương đối mẫn cảm, không khỏi đỏ mặt.

Dư Ba tiếp tục nói, "Đi, đi WC."

Thi Đồng: "......"

Trần Mộc xua tay, "Không đi."

Dư Ba đi đến cửa sau, vẫy tay làm ra tư thế đi ra ngoài, "Đi đi đi, anh em có chuyện quan trọng muốn nói với cậu."

Trần Mộc ngồi xuống ghế còn chưa ấm chỗ, đứng lên đi theo đi ra ngoài.

Giải quyết rửa tay xong, Dư Ba biểu tình nghiêm túc hỏi, "Quyết định chưa? Thật sự đến trung học Thanh Thành học cao trung?"

Trần Mộc liếc mắt nhìn cậu ta, "ba tôi đã đồng ý, cậu nói đi?"

Dư Ba vung tay, "vậy đuọc, vì không muốn để cậu cô đơn, tôi cũng không đến Ngũ Tạng, thấy anh em nghĩa khí không."

"Ba cậu dùng quan hệ?" Trần Mộc lập tức vạch trần cậu ta.

"Trời ạ." Dư Ba cũng không bực tức, nghĩ đến chuyện này liền nói, "trưa nay tôi cũng mới biết được, thanh tích của tôi nát bét như vậy, không hiểu vì sao ông ấy một hai bắt tôi phải đưa tôi vào đó học."

Trần Mộc chụp bả vai cậu ta, vui sướng khi người gặp họa, "Còn có thể vì sai, vì mặt mũi đó, cậu chấp nhận hiện thực đi."

Tâm tình Dư Ba cũng không quá kém, "Còn không vì cậu bị động kinh, muốn theo đuổi người trong lòng sao, có cậu ở đó, tôi không cô đơn, anh em an lòng."

"......"

Tháng năm dần đến, thời tiết ngày một nóng, nhiệt độ ngoài trời đã vượt mức 30 độ C, mặc kệ là nam sinh hay nữ sinh, tất cả đều đổi sang đồng phục mùa hè mát mẻ.

Mỗi ngày qua, kỳ thi cuối kỳ lại gần thêm một ngày.

Ngoại trừ các môn học chính, bọn họ còn phải đối phó với thi thể dục, có bốn hạng mục: đứng nghiêm, nhảy xa, chạy nhanh năm mươi mét, nhảy dây.

Đại khái con người không ai hoàn mỹ, đối với Thi Đồng mà nói, thể dục tuyệt đối môn học kéo chân cô lại.

Cố gắng hết sức, có thể làm được đến đâu thì làm đến đó, không để bản thân thất vọng là được.

Tiết học đầu tiên buổi chiều hôm nay chính là tiết thể dục, bầu trời xanh thăm thẳm, mặt trời đem toàn bộ thế giới chiếu đến sáng choang, hai mắt đều không mở ra được.

Suốt bốn mươi phút huấn luyện nhảy xa cùng chạy nhanh, bị mặt trời chói chang chiếu thẳng, Thi Đồng một người đầy mồ hôi, đăc biệt là ở trán và mũi, ướt ướt khó chiu, sau khi kết thúc tiết học cô liền nhanh chóng đi đến hồ nước rửa mặt.

Cô cúi người về phía trước, đem hai bàn tay nhỏ chụm lại, nhẹ nhàng phủ nước lên trên mặt.

Rửa mặt xong, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.

Vừa vặn Trần Mộc cùng Dư Ba cũng ở bên cạnh, cả hai ngẩn ngơ nhìn gương mặt phấn nộn của thiếu nữ ướt dầm dề.

Xuất thủy phù dung a. ( ý là đẹp như hoa phù dung sau mưa đó)

Dư Ba nổi lên tâm tư trêu chọc, vung nước về phía Thi Đồng.

Cô đột nhiên bị đánh lén không kịp đề phòng, chớp chớp mắt, "Nha" một tiếng.

Trần Mộc đạp chân Dư Ba, "cm cậu có bệnh."

Ba người kéo nhau lên lầu, lúc này mới qua một phút đồng hồ, trên ban công đã chen chúc người.

Không chỉ có lớp bọn họ đứng ngoài ban công, tầng trên tầng dưới, ban công đối diện khu dạy học cũng chen chúc một đám người.

Từng trận tiếng cười vang lên, chỉ chỉ trỏ trỏ, giống như đang xem kịch.

"Thật buồn cười, đứa ngốc lớp 12 lại bắt đầu biểu diễn......"

Thi Đồng còn chưa kịp hiểu chuyện gì, Trần Mộc đã đẩy bạn học bên cạnh ra chen vào.

Giữa sân thể dục, một nam sinh thân hình hơi béo mặc đồng phục đang quơ chân múa tay nhảy múa điệu múa của dân tộc Tân Cương, một hồi xoay quanh một hồi động cổ, trên mặt ngây ngô cười, không hề phát giác chuyện bản thân bị mọi người chỉ trỏ.

Có hai nam sinh vây quanh cậu ta, trên tay cầm mp3, phát ra âm nhạc, vô cùng vui vẻ trêu đùa cậu ta.

Trần Mộc mắng câu: "đồ ngốc."

Cậu xoay người bay nhanh xuống lầu.

Thi Đồng không rõ nguyên do, "Làm sao vậy?"

"Đợi lát nữa lại nói." Dư Ba không kịp giải thích, cũng đi xuống lầu.

Ngày thường Thi Đồng sẽ không chú ý loại "Náo nhiệt" này, tình huống lần này đặc thù, cô lưu lại trên ban công nhìn xuống.

Chỉ thấy Trần Mộc đi đến bọn họ, sắc mặt cậu rất kém cỏi, đầu tiên là xô đẩy hai nam sinh đang chọc cười, đem người cưỡng chế đuổi đi.

Sau đó cậu và Dư Ba cưỡng chế nam sinh đang khiêu vũ dừng lại, túm cậu rời khỏi sân thể dục.

Không còn kịch để xem, các bạn học hậm hực rời đi.

Thi Đồng đợi một hồi, tấn đến khi đến giờ vào học, mới trở lại phòng học.

..........

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương