Thiếu Niên Có Bệnh Cố Chấp Thích Tôi
-
Chương 18: Ai nói tôi không thích cô ấy?
Phó Trì lấy đi quyển sách, đầu ngón tay chạm vào người cô.
Chu Cẩn Đồng rụt tay lại, người cũng dịch về bên cạnh một chút, rời khỏi nguồn nhiệt truyền tới từ người hắn.
“Đàn chị, vì sao chị lại quan tâm tôi?”
Phó Trì ngồi lại chỗ cũ, mái tóc đen trên trán bay bay.
Chu Cẩn Đồng bị hỏi hơi sửng sốt, như vậy gọi là quan tâm sao?
“Là do tôi thích chị sao?”
Đầu Phó Trì hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt sáng ngời phản chiếu khuôn mặt hoảng loạn của cô.
Khi hắn dựa sát vào, cổ Chu Cẩn Đồng liền co rụt lại, khuôn mặt trắng nõn liền ửng ửng hồng, khẩn trương nói:
“Không, không có.”
“Vậy tại sao?”
Chu Cẩn Đồng mấp khoé môi:
“Bởi vì em là đàn em.”
Phó Trì lại gần hơn, mang tính xâm lược ép cô dựa sát lưng vào kệ sách:
“Trường trung học số 1 Nam thành có nhiều đàn em như vậy, vì sao đàn chị phải quan tâm tôi, chắc chắn có nguyên nhân, còn không phải vì tôi thích chị sao.”
Liên tục hai lần nói “Tôi thích chị”, mặt Chu Cẩn Đồng đỏ đến không thể đỏ hơn, sau lưng là nhiệt độ lạnh lẽo từ kệ sách cách quần áo dán lên làn da, phía trước là hơi thở ấm áp thuộc về Phó Trì. Cô đột nhiên duỗi tay đẩy hắn một chút, Phó Trì không để ý, ngã ngửa người về phía sau, phải chống tay mới ngồi vững.
Hắn thầm nghĩ, học Tae Kwon Do quả nhiên có lực.
Chu Cẩn Đồng đứng lên, che miệng nói:
“Thời gian không còn sớm, chị phải về nhà, em cũng về sớm một chút.”
Cô nói xong, rút quyển sách trong tay hắn:
“Cái này, không được xem!”
Phó Trì ngửa đầu cười, ánh sáng mỏng manh từ trên chiếu xuống, phủ lên mí mắt của hắn một cái bóng mờ. Chu Cẩn Đồng cúi đầu nhìn, bị vẻ đẹp của hắn làm nhiễu loạn nhân tâm, đôi mắt kia giống như là viên ngọc trời ban, dù xung quanh không có ánh sáng, cũng khiến cho người ta cảm thấy như đang phảng phất bước vào dải ngân hà.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Chu Cẩn Đồng lấy tay xoa xoa đầu hắn, lòng bàn tay tiếp xúc với mái tóc vô cùng mềm mại.
“Đàn chị.”
Phó Trì gọi.
“Ừ.”
“Nhớ mang cho tôi truyện đồng thoại, nếu không tôi sẽ học cái xấu.”
Phó Trì cười, đôi mắt cong cong.
Chu Cẩn Đồng đáp:
“Được.”
Lúc cô đi, Phó Trì liền nhìn bóng dáng cô, tay trái sờ lên nơi cô vừa chạm qua, nơi đó còn sót lại chút hơi ấm từ lòng bàn tay cô. Hắn từ trên mặt đất đứng dậy, vòng qua giá sách bên kia, rút ra hai quyển trinh thám vừa được Chu Cẩn Đồng xếp vào, ôm vào ngực rồi ra ngoài quầy mua chúng. Cô Hà đối với hắn rất quen thuộc:
“Lại mua sách?”
Cô Hà động tác mau lẹ quét mã cho hắn, trong lòng cũng thấy kì quái, không biết vì sao hắn rất thích đến thư viện mua sách.
“Vâng.”
“Tuyển tập trinh thám này còn phần 3, có muốn mua luôn không?”
Cô Hà hỏi. Phó Trì lắc đầu, khuôn mặt lúc trước tỏ ra ngoan ngoãn ôn hoà với Chu Cẩn Đồng không biểu tình, lạnh nhạt nói:
“Không cần, quyển đó cô ấy không chạm vào.”
“Sao?”
“Không có gì.”
Buổi sáng hôm sau, Chu Cẩn Đồng tới lớp, lại thấy bữa sáng trên bàn Phương Hội Thanh, thay đổi đa dạng, trứng vịt Bắc Thảo, cháo thịt nạc cùng trứng gà. Tâm trạng tốt ban đầu của cô lập tức liền không còn, thật đúng là muốn mua bữa sáng 1 tháng nha, tưởng tượng về sau Phương Hội Thanh cứ hơi một tí là Văn Triều tới Văn Triều đi, Chu Cẩn Đồng liền có thành kiến với cậu ta.
Cô để cặp sách vào ngăn bàn, đầu ngón tay liền đụng phải đồ vật hình vòng tròn, cảm giác quen thuộc đã lâu kéo tới, đừng bảo là Phó Trì đưa nhé? Cô liền lấy ra, là móc chìa khoá con heo màu hồng, trên người con heo có dòng chữ nhỏ “I love you” và một tờ giấy gấp bên cạnh.
Cô định mở ra xem thì Phương Hội Thanh tới.
Chu Cẩn Đồng nhét tờ giấy vào túi, chào cô ấy:
“Cậu đến rồi, Văn Triều lại mua bữa sáng này.”
Phương Hội Thanh thở dài:
“Tớ đã bảo mũi tớ không sao, cậu ta không cần đưa, thế mà vẫn mua.”
Bạn học ngồi sau nhìn bữa sáng Văn Triều đưa đến 2 lần, kéo tay áo Phương Hội Thanh, nói chuyện phiếm:
“Cậu ta theo đuổi cậu đúng không?”
“Tớ? Sao có thể!”
“Biết đâu được. Huống hồ cậu ta cũng đẹp trai, lại là gu của cậu, không bằng trong năm cuối cấp yêu luôn một người đi.”
Bạn bàn sau nói.
Phương Hội Thanh thấy cô ta càng nói càng thái quá, liên tục xua tay:
“Cậu đừng nói bừa, tớ chỉ muốn nghiêm túc thi đại học thôi.”
Bạn ngồi sau cười cười.
Chu Cẩn Đồng cười không nổi, ôm má cô ấy nghiêm túc nói:
“Cậu không được, hiện tại tớ không cho phép cậu yêu đương.”
Sau đó giải thích nguyên nhân: “Ảnh hưởng học tập.”
Phương Hội Thanh: “Ừ ừ.”
Dù cô ấy có khẳng định nhưng Chu Cẩn Đồng vẫn không yên tâm. Lúc tan học, Phương Hội Thanh tự mình đi WC, bị Bách Vũ trên hành lang ngăn lại, dường như cậu ta có lời muốn nói, cứ ngập ngừng, mở mồm rồi lại khép lại.
Phương Hội Thanh kỳ quái:
“Sao thế?”
Bách Vũ hạ quyết tâm, tránh người xung quanh, nhỏ giọng nói:
“Hôm đó tớ ở tầng 6 thấy cậu với Chu Cẩn Đồng từ sân thượng xuống, có phải lúc ấy Chu Cẩn Đồng quen cái gì Phó, đàn em năm nhất?”
Cáo: năm nhất là lớp 10 nha, vì mới học cấp 3 thôi mà:v
Lần đầu thấy Bách Vũ nói một câu dài như vậy.
Phương Hội Thanh có điểm thụ sủng nhược kinh, mất mấy phút tiêu hoá lời nói của cậu ta, chưa hiểu “đàn em năm nhất” là chỉ ai.
“Đàn em nào cơ?”
“Có nốt ruồi ở khoé mắt.”
Bách Vũ lúc ấy không nhìn kĩ hắn, chỉ nhớ được điểm đặc thù này.
“Nốt ruồi?”
Phương Hội Thanh nghĩ nghĩ, hiểu ra:
“Cậu nói đến nam thần Phó Trì à, đúng vậy, chính là hôm đó quen.”
Trong lòng Bách Vũ dần sáng tỏ, lại không chắc chắn, tiếp tục hỏi:
“Cậu ấy cho rằng Phó Trì thích cậu ấy?”
“Gì?”
Phương Hội Thanh nhịn không được bắt đầu đau đầu:
“Tớ nói này học bá, cậu nói chuyện có thể rõ ràng hay không, một chút tớ đều không theo kịp đầu óc của cậu. Quên đi, tớ phải đi WC, lát nói sau.”
Cô chạy đi.
Bách Vũ đứng tại chỗ, tay để bên sườn nắm chặt lại.
Chu Cẩn Đồng nhân lúc Phương Hội Thanh không ở đó, mở tờ giấy ban nãy chưa kịp xem, trên giấy là dòng chữ thanh tú ngay ngắn:
“Gặp nhau trên sân thượng chiều nay.”
Đứa trẻ này, lại bày trò gì đây?
Chu Cẩn Đồng nhấp môi cười, nhìn thấy Bách Vũ từ ngoài vào, thu lại nụ cười, cất tờ giấy đi.
Năm cuối việc học rất bận, một buổi học thường có vài tiết, trong người một chút khí lực cũng không có. Sau khi làm xong câu hỏi cuối cùng của đề thi thử, Chu Cẩn Đồng nhìn thời gian, cách lúc tan học còn khoảng 10 phút, cô cũng chưa nói với Phương Hội Thanh chuyện Phó Trì hẹn cô ở sân thượng. Bỗng nhiên một tờ giấy nhét vào tay cô.
Chu Cẩn Đồng mở ra.
“—Đồng Đồng thực xin lỗi, Văn Triều rủ tớ đi thư viện mua sách phụ đạo, không thể về với cậu được.”
Còn vẽ một cái mặt cười.
Tay cầm bút của Chu Cẩn Đồng hơi dùng sức, nghiêng đầu trừng mắt nhìn cô ấy, Phương Hội Thanh thấy ánh mắt cô không tốt, mặt áy náy, chắp tay trước ngực hối lỗi với cô. Cô hít thở vài cái, thu hồi tầm mắt, đặt bút viết lên giấy.
“—Ừ”
Đưa tờ giấy, một lúc sau, tờ giấy lại trở lại.
“—moah moah!”
Chuông tan học vang lên, Phương Hội Thanh nhanh như thỏ chạy trốn, Chu Cẩn Đồng trong lòng thấy chua xót, từ khi nào, Phương Hội Thanh lại vì một nam sinh mà vứt bỏ cô! Cô thu cặp, định đi một mình tới chỗ Phó Trì hẹn.
Bách Vũ nhìn cô đẹp cặp đi ra khỏi lớp, vòng qua một đám người đi lên tầng.
Gió trên sân thượng nhỏ hơn so với lần trước, Chu Cẩn Đồng đóng cửa sau đó gọi Phó Trì, không ai đáp lại, đoán chừng còn chưa tới. Cô đi đến bục cao lúc trước cô gặp hắn, đang muốn ngồi xuống, phía sau có động tĩnh, tưởng là Phó Trì, đôi mắt thoáng ý cười, xoay người mở miệng gọi:
“Phó…”
Cái tên bị mắt kẹt trong cổ họng, người vào không phải Phó Trì, là Bách Vũ.
Chu Cẩn Đồng bị doạ đến ngồi xổm xuống, âm thanh Bách Vũ vang lên:
“Đừng trốn, tớ thấy cậu rồi.”
Chu Cẩn Đồng nuốt nước miếng, đôi mắt đen sáng ngời tràn ngập vẻ không thể tin, sao lại là Bách Vũ? Sao cậu ta lại lên đấy lúc này, còn biết cô ở đây? Là ngoài ý muốn hay là trùng hợp? Trong lòng cô tràn tràn ngập câu hỏi.
“Móc chìa khoá con heo màu hồng, thuốc Bản Lam Căn là tớ đưa, quả táo là tớ đưa, kẹo cũng là tớ đưa.”
Bách Vũ không đợi cô đứng dậy, từng bước từng bước đến chỗ cô, thanh âm cũng ngày càng gần.
“Tờ giấy là tớ viết, bức thư tình màu xanh nhạt là tớ mất bảy ngày để viết.”
Tiếng bước chân của cậu ta ngày càng gần.
Chu Cẩn Đồng sau khi nghe thấy, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt hoảng loạn nhìn bốn phía, trong chốc lát, trước mắt cô xuất hiện đôi giày thể thao màu trắng, phía trên là quần đồng phục bao lấy đôi chân dài, trên nữa là đôi mắt của Bách Vũ đang nhìn xuống. Nếu phải dùng một từ miêu tả ánh mắt của cậu ta, dịu dàng thắm thiết, tràn ngập tình yêu.
Chu Cẩn Đồng ngơ ngác nhìn cậu.
Bách Vũ cong lưng, đôi tay chống đầu gối, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng đỏ, hơi thở có chút loạn:
“Cũng là tớ hẹn cậu lên sân thượng.”
Nói đến đây, Chu Cẩn Đồng có ngốc cỡ nào cũng biết chính mình đã phạm phải một sai lầm vô cùng lớn, cô thế nhưng lại nhận sai người!
Bách Vũ nói:
“Thế nên từ đầu tới cuối người thích cậu là tớ, không phải là đàn em năm nhất kia.”
Chu Cẩn Đồng cứng họng cạn lời, trong trí nhớ của cô quan hệ của cô với Bách Vũ cũng không tốt, nên cô không rõ vì sao Bách Vũ lại thích mình. Cô chớp nhẹ mắt, yên lặng nhìn cậu, trong nháy mắt suy nghĩ, đột nhiên Bách Vũ thắng thắn thành khẩn như vậy, cô vô lực phản kháng, nhưng ít nhất có một điều rất rõ ràng, cô không thích Bách Vũ.
Cáo: chị không thích thì để iemm
Bách Vũ lẳng lặng chờ cô, lòng bàn tay khẩn trương tới nỗi đổ mồ hôi.
“A—”
Bỗng nhiên một tiếng hừ lạnh truyền đến, thanh âm trầm thấp.
Thân mình Bách Vũ dựng thẳng, không tự giác nhìn về phía phát ra âm thanh, sắc mặt trầm xuống, khoé môi mím thành một đường thẳng.
Chu Cẩn Đồng nghe thấy giọng Phó Trì, thể xác và tinh thần vốn khẩn trương bỗng cứng đờ, bây giờ cô không biết đối mặt với Phó Trì thế nào, từ trước tới nay đều hiểu lầm hắn, còn mặt dày cho rằng hắn học tập không tốt là vì thích cô.
Nghĩ đến chuyện ngu xuẩn trước kia, Chu Cẩn Đồng liền che mặt.
Phó Trì đi tới, đứng phía sau cô, thẳng tắp đối diện với ánh mắt Bách Vũ, lạnh giọng chất vấn:
“Ai nói tôi không thích chị ấy?”
Chu Cẩn Đồng rụt tay lại, người cũng dịch về bên cạnh một chút, rời khỏi nguồn nhiệt truyền tới từ người hắn.
“Đàn chị, vì sao chị lại quan tâm tôi?”
Phó Trì ngồi lại chỗ cũ, mái tóc đen trên trán bay bay.
Chu Cẩn Đồng bị hỏi hơi sửng sốt, như vậy gọi là quan tâm sao?
“Là do tôi thích chị sao?”
Đầu Phó Trì hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt sáng ngời phản chiếu khuôn mặt hoảng loạn của cô.
Khi hắn dựa sát vào, cổ Chu Cẩn Đồng liền co rụt lại, khuôn mặt trắng nõn liền ửng ửng hồng, khẩn trương nói:
“Không, không có.”
“Vậy tại sao?”
Chu Cẩn Đồng mấp khoé môi:
“Bởi vì em là đàn em.”
Phó Trì lại gần hơn, mang tính xâm lược ép cô dựa sát lưng vào kệ sách:
“Trường trung học số 1 Nam thành có nhiều đàn em như vậy, vì sao đàn chị phải quan tâm tôi, chắc chắn có nguyên nhân, còn không phải vì tôi thích chị sao.”
Liên tục hai lần nói “Tôi thích chị”, mặt Chu Cẩn Đồng đỏ đến không thể đỏ hơn, sau lưng là nhiệt độ lạnh lẽo từ kệ sách cách quần áo dán lên làn da, phía trước là hơi thở ấm áp thuộc về Phó Trì. Cô đột nhiên duỗi tay đẩy hắn một chút, Phó Trì không để ý, ngã ngửa người về phía sau, phải chống tay mới ngồi vững.
Hắn thầm nghĩ, học Tae Kwon Do quả nhiên có lực.
Chu Cẩn Đồng đứng lên, che miệng nói:
“Thời gian không còn sớm, chị phải về nhà, em cũng về sớm một chút.”
Cô nói xong, rút quyển sách trong tay hắn:
“Cái này, không được xem!”
Phó Trì ngửa đầu cười, ánh sáng mỏng manh từ trên chiếu xuống, phủ lên mí mắt của hắn một cái bóng mờ. Chu Cẩn Đồng cúi đầu nhìn, bị vẻ đẹp của hắn làm nhiễu loạn nhân tâm, đôi mắt kia giống như là viên ngọc trời ban, dù xung quanh không có ánh sáng, cũng khiến cho người ta cảm thấy như đang phảng phất bước vào dải ngân hà.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Chu Cẩn Đồng lấy tay xoa xoa đầu hắn, lòng bàn tay tiếp xúc với mái tóc vô cùng mềm mại.
“Đàn chị.”
Phó Trì gọi.
“Ừ.”
“Nhớ mang cho tôi truyện đồng thoại, nếu không tôi sẽ học cái xấu.”
Phó Trì cười, đôi mắt cong cong.
Chu Cẩn Đồng đáp:
“Được.”
Lúc cô đi, Phó Trì liền nhìn bóng dáng cô, tay trái sờ lên nơi cô vừa chạm qua, nơi đó còn sót lại chút hơi ấm từ lòng bàn tay cô. Hắn từ trên mặt đất đứng dậy, vòng qua giá sách bên kia, rút ra hai quyển trinh thám vừa được Chu Cẩn Đồng xếp vào, ôm vào ngực rồi ra ngoài quầy mua chúng. Cô Hà đối với hắn rất quen thuộc:
“Lại mua sách?”
Cô Hà động tác mau lẹ quét mã cho hắn, trong lòng cũng thấy kì quái, không biết vì sao hắn rất thích đến thư viện mua sách.
“Vâng.”
“Tuyển tập trinh thám này còn phần 3, có muốn mua luôn không?”
Cô Hà hỏi. Phó Trì lắc đầu, khuôn mặt lúc trước tỏ ra ngoan ngoãn ôn hoà với Chu Cẩn Đồng không biểu tình, lạnh nhạt nói:
“Không cần, quyển đó cô ấy không chạm vào.”
“Sao?”
“Không có gì.”
Buổi sáng hôm sau, Chu Cẩn Đồng tới lớp, lại thấy bữa sáng trên bàn Phương Hội Thanh, thay đổi đa dạng, trứng vịt Bắc Thảo, cháo thịt nạc cùng trứng gà. Tâm trạng tốt ban đầu của cô lập tức liền không còn, thật đúng là muốn mua bữa sáng 1 tháng nha, tưởng tượng về sau Phương Hội Thanh cứ hơi một tí là Văn Triều tới Văn Triều đi, Chu Cẩn Đồng liền có thành kiến với cậu ta.
Cô để cặp sách vào ngăn bàn, đầu ngón tay liền đụng phải đồ vật hình vòng tròn, cảm giác quen thuộc đã lâu kéo tới, đừng bảo là Phó Trì đưa nhé? Cô liền lấy ra, là móc chìa khoá con heo màu hồng, trên người con heo có dòng chữ nhỏ “I love you” và một tờ giấy gấp bên cạnh.
Cô định mở ra xem thì Phương Hội Thanh tới.
Chu Cẩn Đồng nhét tờ giấy vào túi, chào cô ấy:
“Cậu đến rồi, Văn Triều lại mua bữa sáng này.”
Phương Hội Thanh thở dài:
“Tớ đã bảo mũi tớ không sao, cậu ta không cần đưa, thế mà vẫn mua.”
Bạn học ngồi sau nhìn bữa sáng Văn Triều đưa đến 2 lần, kéo tay áo Phương Hội Thanh, nói chuyện phiếm:
“Cậu ta theo đuổi cậu đúng không?”
“Tớ? Sao có thể!”
“Biết đâu được. Huống hồ cậu ta cũng đẹp trai, lại là gu của cậu, không bằng trong năm cuối cấp yêu luôn một người đi.”
Bạn bàn sau nói.
Phương Hội Thanh thấy cô ta càng nói càng thái quá, liên tục xua tay:
“Cậu đừng nói bừa, tớ chỉ muốn nghiêm túc thi đại học thôi.”
Bạn ngồi sau cười cười.
Chu Cẩn Đồng cười không nổi, ôm má cô ấy nghiêm túc nói:
“Cậu không được, hiện tại tớ không cho phép cậu yêu đương.”
Sau đó giải thích nguyên nhân: “Ảnh hưởng học tập.”
Phương Hội Thanh: “Ừ ừ.”
Dù cô ấy có khẳng định nhưng Chu Cẩn Đồng vẫn không yên tâm. Lúc tan học, Phương Hội Thanh tự mình đi WC, bị Bách Vũ trên hành lang ngăn lại, dường như cậu ta có lời muốn nói, cứ ngập ngừng, mở mồm rồi lại khép lại.
Phương Hội Thanh kỳ quái:
“Sao thế?”
Bách Vũ hạ quyết tâm, tránh người xung quanh, nhỏ giọng nói:
“Hôm đó tớ ở tầng 6 thấy cậu với Chu Cẩn Đồng từ sân thượng xuống, có phải lúc ấy Chu Cẩn Đồng quen cái gì Phó, đàn em năm nhất?”
Cáo: năm nhất là lớp 10 nha, vì mới học cấp 3 thôi mà:v
Lần đầu thấy Bách Vũ nói một câu dài như vậy.
Phương Hội Thanh có điểm thụ sủng nhược kinh, mất mấy phút tiêu hoá lời nói của cậu ta, chưa hiểu “đàn em năm nhất” là chỉ ai.
“Đàn em nào cơ?”
“Có nốt ruồi ở khoé mắt.”
Bách Vũ lúc ấy không nhìn kĩ hắn, chỉ nhớ được điểm đặc thù này.
“Nốt ruồi?”
Phương Hội Thanh nghĩ nghĩ, hiểu ra:
“Cậu nói đến nam thần Phó Trì à, đúng vậy, chính là hôm đó quen.”
Trong lòng Bách Vũ dần sáng tỏ, lại không chắc chắn, tiếp tục hỏi:
“Cậu ấy cho rằng Phó Trì thích cậu ấy?”
“Gì?”
Phương Hội Thanh nhịn không được bắt đầu đau đầu:
“Tớ nói này học bá, cậu nói chuyện có thể rõ ràng hay không, một chút tớ đều không theo kịp đầu óc của cậu. Quên đi, tớ phải đi WC, lát nói sau.”
Cô chạy đi.
Bách Vũ đứng tại chỗ, tay để bên sườn nắm chặt lại.
Chu Cẩn Đồng nhân lúc Phương Hội Thanh không ở đó, mở tờ giấy ban nãy chưa kịp xem, trên giấy là dòng chữ thanh tú ngay ngắn:
“Gặp nhau trên sân thượng chiều nay.”
Đứa trẻ này, lại bày trò gì đây?
Chu Cẩn Đồng nhấp môi cười, nhìn thấy Bách Vũ từ ngoài vào, thu lại nụ cười, cất tờ giấy đi.
Năm cuối việc học rất bận, một buổi học thường có vài tiết, trong người một chút khí lực cũng không có. Sau khi làm xong câu hỏi cuối cùng của đề thi thử, Chu Cẩn Đồng nhìn thời gian, cách lúc tan học còn khoảng 10 phút, cô cũng chưa nói với Phương Hội Thanh chuyện Phó Trì hẹn cô ở sân thượng. Bỗng nhiên một tờ giấy nhét vào tay cô.
Chu Cẩn Đồng mở ra.
“—Đồng Đồng thực xin lỗi, Văn Triều rủ tớ đi thư viện mua sách phụ đạo, không thể về với cậu được.”
Còn vẽ một cái mặt cười.
Tay cầm bút của Chu Cẩn Đồng hơi dùng sức, nghiêng đầu trừng mắt nhìn cô ấy, Phương Hội Thanh thấy ánh mắt cô không tốt, mặt áy náy, chắp tay trước ngực hối lỗi với cô. Cô hít thở vài cái, thu hồi tầm mắt, đặt bút viết lên giấy.
“—Ừ”
Đưa tờ giấy, một lúc sau, tờ giấy lại trở lại.
“—moah moah!”
Chuông tan học vang lên, Phương Hội Thanh nhanh như thỏ chạy trốn, Chu Cẩn Đồng trong lòng thấy chua xót, từ khi nào, Phương Hội Thanh lại vì một nam sinh mà vứt bỏ cô! Cô thu cặp, định đi một mình tới chỗ Phó Trì hẹn.
Bách Vũ nhìn cô đẹp cặp đi ra khỏi lớp, vòng qua một đám người đi lên tầng.
Gió trên sân thượng nhỏ hơn so với lần trước, Chu Cẩn Đồng đóng cửa sau đó gọi Phó Trì, không ai đáp lại, đoán chừng còn chưa tới. Cô đi đến bục cao lúc trước cô gặp hắn, đang muốn ngồi xuống, phía sau có động tĩnh, tưởng là Phó Trì, đôi mắt thoáng ý cười, xoay người mở miệng gọi:
“Phó…”
Cái tên bị mắt kẹt trong cổ họng, người vào không phải Phó Trì, là Bách Vũ.
Chu Cẩn Đồng bị doạ đến ngồi xổm xuống, âm thanh Bách Vũ vang lên:
“Đừng trốn, tớ thấy cậu rồi.”
Chu Cẩn Đồng nuốt nước miếng, đôi mắt đen sáng ngời tràn ngập vẻ không thể tin, sao lại là Bách Vũ? Sao cậu ta lại lên đấy lúc này, còn biết cô ở đây? Là ngoài ý muốn hay là trùng hợp? Trong lòng cô tràn tràn ngập câu hỏi.
“Móc chìa khoá con heo màu hồng, thuốc Bản Lam Căn là tớ đưa, quả táo là tớ đưa, kẹo cũng là tớ đưa.”
Bách Vũ không đợi cô đứng dậy, từng bước từng bước đến chỗ cô, thanh âm cũng ngày càng gần.
“Tờ giấy là tớ viết, bức thư tình màu xanh nhạt là tớ mất bảy ngày để viết.”
Tiếng bước chân của cậu ta ngày càng gần.
Chu Cẩn Đồng sau khi nghe thấy, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt hoảng loạn nhìn bốn phía, trong chốc lát, trước mắt cô xuất hiện đôi giày thể thao màu trắng, phía trên là quần đồng phục bao lấy đôi chân dài, trên nữa là đôi mắt của Bách Vũ đang nhìn xuống. Nếu phải dùng một từ miêu tả ánh mắt của cậu ta, dịu dàng thắm thiết, tràn ngập tình yêu.
Chu Cẩn Đồng ngơ ngác nhìn cậu.
Bách Vũ cong lưng, đôi tay chống đầu gối, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng đỏ, hơi thở có chút loạn:
“Cũng là tớ hẹn cậu lên sân thượng.”
Nói đến đây, Chu Cẩn Đồng có ngốc cỡ nào cũng biết chính mình đã phạm phải một sai lầm vô cùng lớn, cô thế nhưng lại nhận sai người!
Bách Vũ nói:
“Thế nên từ đầu tới cuối người thích cậu là tớ, không phải là đàn em năm nhất kia.”
Chu Cẩn Đồng cứng họng cạn lời, trong trí nhớ của cô quan hệ của cô với Bách Vũ cũng không tốt, nên cô không rõ vì sao Bách Vũ lại thích mình. Cô chớp nhẹ mắt, yên lặng nhìn cậu, trong nháy mắt suy nghĩ, đột nhiên Bách Vũ thắng thắn thành khẩn như vậy, cô vô lực phản kháng, nhưng ít nhất có một điều rất rõ ràng, cô không thích Bách Vũ.
Cáo: chị không thích thì để iemm
Bách Vũ lẳng lặng chờ cô, lòng bàn tay khẩn trương tới nỗi đổ mồ hôi.
“A—”
Bỗng nhiên một tiếng hừ lạnh truyền đến, thanh âm trầm thấp.
Thân mình Bách Vũ dựng thẳng, không tự giác nhìn về phía phát ra âm thanh, sắc mặt trầm xuống, khoé môi mím thành một đường thẳng.
Chu Cẩn Đồng nghe thấy giọng Phó Trì, thể xác và tinh thần vốn khẩn trương bỗng cứng đờ, bây giờ cô không biết đối mặt với Phó Trì thế nào, từ trước tới nay đều hiểu lầm hắn, còn mặt dày cho rằng hắn học tập không tốt là vì thích cô.
Nghĩ đến chuyện ngu xuẩn trước kia, Chu Cẩn Đồng liền che mặt.
Phó Trì đi tới, đứng phía sau cô, thẳng tắp đối diện với ánh mắt Bách Vũ, lạnh giọng chất vấn:
“Ai nói tôi không thích chị ấy?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook