Thiếu Niên Tửu Tiên (FULL)
Chapter 6: Nguyệt dạ trường phong

Bạch Đông Quân và người cầm thương đứng ngoài nhìn một lúc lâu vẫn không nhìn ra kết quả gì, nhưng trực giác nói với người dùng thương nên rời khỏi. Hắn kéo tay áo Bạch Đông Quân, đang định đi khỏi, lại thấy nam tử áo đen vừa biến mất lúc nãy lại xuất hiện ở đó, chỉ có cây dù của hắn đã không thấy đâu, bên hông lại dắt mười mấy thanh kiếm sắc bén.

“Đi!” Người dùng thương đột nhiên kéo ống tay áo Bạch Đông Quân, nhưng vừa quay đầu lại nhìn thấy hai cô gái áo trắng đang lẳng lặng đứng đó, tựa như ma quỷ.

“Các ngươi đã thấy gì?” Một âm thanh lạnh lẽo vang lên, là người áo đen đột nhiên xuất hiện kia.

Người dùng thương lắc đầu: “Không thấy gì hết.”

“Thủ lĩnh, bọn họ ở đây đã lâu rồi.” Một cô gái áo trắng đột nhiên mở miệng.

Người dùng thương đột nhiên hô to: “Chúng ta không thấy gì hết!”

“Đi đi, rời khỏi nơi này, tốt nhất là rời khỏi tòa thành này.” Nam tử áo đen khẽ thở dài.

Cô gái áo trắng nhíu mày: “Thủ lĩnh?”

Nam tử áo đen vẫy ống tay áo: “Còn không đi mau đi?”

“Đa tạ!” Người dùng thương kéo Bạch Đông Quân, không quay đầu lại mà chạy thẳng theo hướng lúc tới.

Thời điểm hoàng hôn mặt trời lặn cũng là lúc cơn mưa thư này đột ngột ngừng lại.

Trong Cố phủ, vị chủ nhân mặc trường bào rộng thùng thình đi tới trước đình, nhìn giọt nước rơi tí tách từ mái hiên, như đang xuất thần.

Bên chân hắn còn cắm một thanh trường kiếm mà Ám Hà lưu lại.

“Công tử, hôm nay tiểu thư Yến gia đã tới rồi.” Lý Tô Ly nhỏ giọng nói.

Cố Kiếm Môn khôi phục tinh thần, giọng sâu thẳm: “Đẹp không? Khi còn nhỏ là đứa trẻ nghịch ngợm chơi bùn đất đấy.”

Lý Tô Ly cười khổ đáp: “Đẹp, phải nói là rất đẹp.”

“Vậy thì ngủ với cô ta trước đã, tính ra cũng không lỗ.” Cánh tay Cố Kiếm Môn nhẹ nhàng xoay tròn thân kiếm.

Lý Tô Ly đương nhiên biết tính tình Cố Kiếm Môn, ngủ với mỹ nhân chẳng qua là lời tự giễu mà thôi, giờ phút này hắn chỉ để ý tới thanh kiếm bên cạnh Cố Kiếm Môn.

Chỉ cần hắn quăng thanh kiếm này ra ngoài.

Như vậy bọn họ từ chỗ tứ cố vô thân trở thành có một viện binh cường đại. Nhưng đồng thời, bản thân họ cũng vĩnh viễn trở thành con rối gỗ cho người khác giật dây, tuy có thể đánh bại kẻ địch nhưng chính họ cũng không cách nào nhặt lại vinh quang trong quá khứ.

“Không phụ chí Lăng Vân, sao có tài vạn trượng?” Cố Kiếm Môn rời tay khỏi chuôi kiếm, xoay người: “Nếu bọn họ tới cầu kiến, không gặp.”

“Cái này...” Lý Tô Ly có vẻ ngại ngùng: “Nghe nói tiểu thư Yến gia vào phủ đệ là trực tiếp vào gian nhà đón khách, không tính gặp mặt.”

Cố Kiếm Môn không nhịn được bật cười: “Giống hệt lúc còn nhỏ, tính khí không tốt.”

“Công tử, chúng ta còn cơ hội không?” Lý Tô Ly lạnh giọng nói.

Cố Kiếm Môn không trả lời, chỉ nhìn ánh mặt trời đã lâu không thấy, mỉm cười nói: “Có cơ hội hay không, phải xem ngươi tuyệt vọng nhường nào.”

Sân sau của Cố phủ.

Từng chiếc đèn lồng được thắp sáng.

Nam tử mày trắng nhìn cô gái bên cạnh: “Tiểu thư, dù sao cũng là phu quân tương lai, không tới gặp à?”

Cô gái lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: “Ta sẽ không gặp hắn, hắn cũng sẽ không gặp ta. Sao phải tự khiến mình khó chịu.”

“Vậy tiểu thư cứ nghỉ tạm, lát nữa ta sẽ bảo bọn họ đưa đồ ăn tới.” Nam tử mày trắng xoay người đi ra ngoài, những thị vệ đang chờ ở cửa.

“Khuê Chính, Nhạc Chính, hai người các ngươi tới giải quyết quán rượu kia đi.” Nam tử mày trắng thở dài: "Là một thiếu niên không tệ, đáng tiếc đến nhầm nơi.”

“Đúng vậy.” Hai tùy tùng gật đầu, xoay người định đi.

“Đợi đã.” Nam tử mày trắng cau mày, quan sát một hồi, ngoài cửa chỉ còn lại có bảy người: “Học Chính đi đâu rồi?”

“Không biết, sau khi vào phủ không bao lâu đã nói muốn đi tiểu, đến giờ vẫn chưa thấy đâu.” Một tùy tùng đáp.

Con ngươi của nam tử mày trắng co lại: “Hai người các ngươi đi trước, những người khác, nếu Học Chính trở về thì báo cho ta.”

“Rõ!”

Rốt cuộc màn đêm cũng phủ xuống.

Hai bình rượu ngon, một mâm thịt đùi.

Thương khách tuy lôi thôi nhưng tay nghề nấu nướng không tệ, hắn và Đông Quân hai người ngồi đối diện, một ngụm rượu một miếng thịt, đang cố nén nỗi sợ. Đến giờ cánh tay của người dùng thương vẫn còn run rẩy, hắn nhớ tới hai cô gái mặc áo trắng và nam nhân áo đen cầm dù là không nhịn được rùng mình: “Nếu vừa rồi đám người đó muốn giết chúng ta thì chúng ta đã chết rồi.”

Sắc mặt Bạch Đông Quân khá hơn một chút, y ngạo nghễ nói: “Muốn giết ta thì phải xem hắn có đủ gan hay không!”

Người dùng thương đột nhiên nghiêm mặt, cầm chén rượu gõ lên bàn: “Này Bạch Đông Quân, ta không biết rốt cuộc thân phận của ngươi ra sao, đơn giản là quý tộc thế gia, con cháu thương gia giàu có. Nhưng ngươi phải biết, bước chân vào giang hồ, không phải ai cũng để ý tới thân phận của ngươi. Người ta giết ngươi, chôn thây ngươi, người nhà của ngươi thậm chí còn không biết ngươi đã chết. Nghe lời ta, ngày mai rời khỏi nơi này, ngươi đưa ta thêm ba vò rượu, một con ngựa, ta sẽ đưa ngươi về tận nhà.”

Bạch Đông Quân cũng cầm chén rượu gõ gõ lên bàn: “Nếu ta chết, bọn họ sẽ biết. Bọn họ sẽ dùng hết mọi phương pháp tra ra kẻ giết ta, sau đó băm người đó thành muôn mảnh, nếu ngươi biết người nhà của ta là ai. Ngoài ra, ta không đi đâu, ngày ta đi thì tất cả mọi người trong Sài Tang Thành này đều phải biết tới quán rượu Đông Quy của ta, vị rượu thắng cả Nguyệt Lạc Bạch, là đệ nhất trong tòa thành này!”

Người dùng thương không muốn nhiều lời, uống thêm một hớp rượu rồi chép miệng: “Đây là rượu gì vậy, sao trước chưa từng uống?”

“Ta mới ủ, còn chưa đặt tên. Hương vị ra sao?” Bạch Đông Quân hỏi.

Người dùng thương nhún vai: “Có ngon không thì không phải do mình ta nói, ít nhất phải tìm thêm hai vị khách nữa.”

Vừa dứt lời, bọn họ đã nghe thấy hai tiếng bước chân.

Bạch Đông Quân đột nhiên ngẩng đầu, người dùng thương nắm chặt lấy thanh trường thương bên cạnh bàn.

“Ồ, là các ngươi.” Thân thể Bạch Đông Quân lập tức thư giãn, tuy y không nhớ rõ dung mạo của đối phương, nhưng vẫn nhớ bộ giáp mềm này, chính là tùy tùng của nam nhân mày trắng ban sáng. Hắn bước nhanh về phía trước: “Vừa hay chúng ta đang nếm thử rượu mới, các ngươi cũng tới uống một chén đi.”

Một tiếng rút đao đột nhiên vang lên.

Tên tùy tùng đứng phía trước đột nhiên rút thanh trường đao bên hông, chém về phía Bạch Đông Quân đang đi tới chỗ mình. Bạch Đông Quân sửng sốt, lập tức lùi lại một bước, nhưng đã không còn kịp, trường đao sắp đâm vào yết hầu y.

Sàn nhà dưới chân bỗng hơi rung động.

Tiếp đó tên tùy tùng kia cũng lui lại, tay cầm đao không ngừng run rẩy. Hắn oán hận nhìn về phía trước: “Thương pháp hay lắm.”

Đối diện với hắn, người dùng thương tay phải cầm thương, tay trái vẫn cầm chén rượu mà mình vừa uống cạn, hắn híp mắt lại nói: “Đông Quân, sinh tử chỉ trong chớp mắt, ta cứu mạng ngươi, rượu này để ta đặt tên đi. Hay gọi là Tu Du nhé?”

Bạch Đông Quân suy nghĩ cẩn thận một hồi, có vẻ quên bẵng chuyện mình vừa thoát khỏi Quỷ Môn Quan, vỗ tay nói: “Sinh tử bất quá tu du gian (sống chết chỉ trong giây lát), tên hay.”

“Khuê Chính, có sao không?” Một tùy tùng khác tên Nhạc Chính đi tới hỏi.

Khuê Chính thu đao lại, vẩy tay phải: “Không sao, nhưng khó đối phó đấy, phải cẩn thận một chút.” Tiếp đó hắn cầm đao trầm giọng nói nói với người dùng thương: “Với võ công của ngươi chắc không phải hạng vô danh, xưng tên đi.”

“Thật trùng hợp, lại đúng là vô danh. Ta từ nhỏ chưa từng gặp cha mẹ, ăn cơm của trăm nhà mà lớn, ngủ trong miếu hoang mà sống, chưa từng có họ, càng không có ai đặt cho tên họ. Nhưng sinh ra đã là không, ra đi cũng là không, cũng không tệ, ta tự cho mình họ Tư Không, cũng nguyện hóa thành cơn gió mạnh, một đi không về.” Người dùng thương đập mạnh thanh trường thương xuống: “Cho nên ta tên là Tư Không Trường Phong.”

“Không ngờ lại là hạng vô danh thật.” Khuê Chính lờ đi đoạn giới thiệu khí phách ngập trời của hắn, chỉ cười lạnh: “Ngươi vốn có thể dương danh trên giang hồ, chỉ tiếc là lại tới nhầm nơi.”

Tư Không Trường Phong đột nhiên nhấc thương, tiếp đó nện thẳng xuống, ép hai tùy tùng kia liên tục lui lại phía sau. Tư Không Trường Phong vung mạnh trường thương, đánh tới mức khí thế hừng hực, hai tùy tùng kia thậm chí không kịp rút đao, lời tuyên bố dõng dạc kia lại thành chuyện cười. Tư Không Trường Phong vừa đắc ý nhưng lại vừa hoang mang.

Hôm nay hắn và nam tử mày trắng đã gián tiếp giao thủ, võ công của nam tử mày trắng cao hơn mình không ít, đối phương cũng có thể đánh giá được trình độ của mình, sao lại phái hai tùy tùng vô dụng tới đây? Đang lúc suy nghĩ, hai tùy tùng đột nhiên tung người nhảy lên, lách sang hai bên, tay phải đặt lên chuôi đao, nhảy về phía Tư Không Trường Phong. Tư Không Trường Phong sửng sốt, đang định quay thương lại, bỗng nghe hai tiếng vang giòn dã gần như cùng lúc, hai tên tùy tùng cười lạnh một tiếng.

“Thuật rút đao?” Tư Không Trường Phong đột nhiên vung thanh trường thương với tốc độ gần như không thể, cuốn toàn bộ gió trong quán rượu vào mũi thương.

“Phá.” Tư Không Trường Phong quát khẽ một tiếng.

Thu thương.

Trong tay hai tên tùy tùng chỉ còn lại hai chuôi đao.

Thương lại lên!

Tư Không Trường Phong cầm thương lướt tới, một thương đánh ra.

Lại bị một thanh đao cản lại.

Một thanh đao mổ, róc xương chém thịt, xương trắng nở hoa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương