Thiếu Một Gáo Nước
-
Chương 45: Phu nhân bớt giận
Editor: Selene Lee
[ TG ] Hoa Khất Cái: Nhược Thủy MM, ta chân thành kêu gọi cô!
[ TG ] Mễ Tuyến: Nhược Thủy Tam Thiên, không dám thì nói một câu, tôi sẽ bỏ qua cho cô.
[ TG ] Bắc Viên Phẫn: Bang chủ phu nhân của bọn ta là người mà các người muốn gọi thì gọi được sao? Ai có gan thì kêu nữa đi?
[ TG ] Chanh Tịnh: Wow wow, Bắc ca quả thật có mùi đàn ông tốt, mau mau nhận lấy tình yêu của muội.
Trên kênh thế giới đủ thứ loại người, nhưng chuyện không có gì quan trong như vậy lại bị mang ra để người ta bàn luận, Lạc Thủy thật sự có chút không vui. Đã vậy Bắc Viên Phẩn cứ gọi " bang chủ phu nhân " mãi trong kêng chat, hại cô xấu hổ đến mức không dám ra mặt.
Nhưng mà bây giờ cô vẫn đang là " bang chủ phu nhân ", mặt mũi của mình bỏ đi thì cũng không sao, nhưng còn mặt mũi của anh thì phải quăng đi đâu bây giờ? Mặt mũi của Tuyệt Diễm Phần Thiên lại càng phải để vào đâu? - Lạc Thủy cảm thấy vô cùng khó chịu, sau đó lẳng lặng ghi nhớ cái tên " Ta Không Phải Hung Khí " vào trong đầu, lần sau nhất định gặp một lần giết một lần!
[ TG ] Nam Cửu Khanh: Phu nhân của ta vốn không có hứng thú gì với loại hạ đẳng này, nhưng mà đối với chuyện diệt sạch gia tộc Thanh Thanh thì ngược lại rất thích đấy.
Kênh thế giới im phăng phắc.
Đối với một người bình thường thì mấy lời này có thể xem là bông đùa, nhưng ở trong miệng Nam Cửu Khanh phát ra thì ngược lại - tràn đầy khí thế, nói được làm được! Dù sao thực lực cũng đã phô sẵn ra đó, cả khu này e cũng không dám hợp lực cùng chống lại bang của anh.
Gia tộc Thanh Thanh sợ hãi hít một hơi thật sâu.
Phản ứng đầu tiên của Lạc Thủy lúc bấy giờ là " rốt cuộc anh ấy cũng đến rồi ", sau đó lại cảm thấy muốn tự đập chết chính mình, chút chuyện nhỏ như vậy thôi mà cũng không tự giải quyết được. Cuối cùng cô lại tự hỏi không biết có phải đại thần cho rằng cô sẽ bị Mễ Tuyến đánh bại hay không?
Mà lúc này, kênh thế giới cũng đã kịp phản ứng lại.
[ TG ] Chanh Ngày Mưa: Phất cờ khởi nghĩa đánh bại NC, đại thần muôn năm, chúng tôi ủng hộ ngài!
[ TG ] Chanh Tịnh: Một đòn tiêu diệt gia tộc Thanh Thanh đi!
[ TG ] Thanh Thanh Tiểu Yêu: Bọn Chanh ngu ngốc kia, ai bị tiêu diệt còn chưa rõ đấy!
Vì thế, thùng thuốc súng liền được chuyển qua cho Bang Chanh và Gia Tộc Thanh Thanh, chuyện bắt nạt kẻ yếu không phải ai cũng làm được. Mà mấy cô nương bên gia tộc Chanh cũng đâu phải dạng vừa, dẫn đến một trận ầm ĩ trên kênh thế giới.
[ Mật ] Nam Cửu Khanh: Phu Nhân, muội có hứng thú không?
Lạc Thủy hơi sững sốt, sau đó mới kịp thời phản ứng lại. Chắc là anh ấy đang nói đến việc tiêu diệt gia tộc Thanh Thanh...Thật ra chuyện này cũng rất đơn giản, chỉ cần ép bọn họ rời bang, sau đó chiếm lấy cứ điểm thôi. Nhưng mà cô chỉ không ưa vài người trong số bọn họ, cũng không phải căm thù gì quá mức, hình như không đáng lắm thì phải....
" Không tốt lắm. " - Lạc Thủy trả lời.
[ Mật ] Nam Cửu Khanh: Phu nhân nói phải.
Không hiểu sao bỗng dưng Lạc Thủy lại cảm thấy ba chữ này mang hàm ý trêu chọc, giống như muốn giương nanh múa vuốt, chó cắn Lữ Động Tân* vậy, không phải tốt lành gì...
Còn dám nói không trêu hoa ghẹo nguyệt?
Còn dám nói không tầm hoa vấn liễu?
Lạc Thủy càng nghĩ càng thấy chí lí, không chừng ngày nào đó bỗng dưng nhảy ra một " tiểu thiếp " muốn tạt H2S04 vào người cô, sau đó biểu diễn tiết mục " Tiểu tam gặp mặt chính thất " nữa, ai mà đoán trước được đây?
Thế là bạn Lạc Thủy xù lông: " Tất cả là lổi của huynh đó! "
Nam Cửu Khanh giật mình, lần đầu tiên có cảm giác tay chân luống cuống, chân như muốn rút gân: " Phu nhân, ý của muội là sao? "
Lạc Thủy không khách khí nói: " Là sao thì tự huynh biết, còn nói không quen Mễ Tuyến kia nữa hả? "
Ban đầu Mễ Tuyến kia phát chiến thư, cô cũng không nghĩ là người của gia tộc Thanh Thanh, bởi vì rõ ràng trên đầu cô ta không có dấu hiệu của bang hội nào cả.
Nhưng sau đó Lạc Thủy lại nhớ đến mấy lời ngông cuồng của Mễ Tuyến hôm trước, cô bèn lưu lại rồi chạy lên bảng kỷ lục thế giới để so sánh với giọng của Thanh Thanh Tiểu Mễ, rõ ràng là cùng một người!
Câu trả lời ngày càng rõ ràng! Mễ Tuyến chính là ai đó của gia tộc Thanh Thanh. Hay lắm, dùng nick phụ đến để tranh tài với cô, cho nên mới lớn mồm lớn miệng bảo xóa nhân vật trong game cơ đấy!
Nam Cửu Khanh mỉm cười, tâm trang bay đi đâu đó: " Phu nhân, muội đang ghen sao? " - Tuy là một câu hỏi nhưng lại có phần khẳng định.
Lạc Thủy giận dữ: " Làm gì có, huynh mới ghen đấy, mà rõ ràng việc này không phải trọng tâm của vấn đề! "
Nam Cửu Khanh: " A? "
Lạc Thủy: " Trọng tâm ở đây chính là việc huynh rõ ràng có quen Mễ Tuyến kia mà còn làm bộ nữa, không có lửa làm sao có khói? Chẳng lẽ người ta rảnh rỗi đến khiêu khích chơi vậy à? Đây cũng không phải là lần đầu đâu! "
Nam Cửu Khanh run cả người, ngẩng đầu nói gì đó với A Đông, sau lại quay sang bảo A Tây tra tọa độ hiện tại của " Ta Không Phải Hung Khí ". Cuối cùng anh mới dịu dàng an ủi Lạc Thủy: " Phu nhân bớt giận, vi phu biết lỗi rồi. "
Bây giờ Lạc Thủy mới ý thức được chính mình hình như hơi quá đáng rồi, vì thế cô bèn điều chỉnh tâm trạng lại một chút, cầm ly lên uống một hớp nước...Ban nãy thật sự là cô không thể kiềm chế nổi chính mình nên mới nói ra mấy lời đó, bây giờ nghĩ là vẫn là nên xin lỗi anh: "....Là do em có chút không vui, xin lỗi "
Nam Cửu Khanh: " Không sao, anh hiểu mà. "
Anh ấy đã bình tĩnh để cho cô trút giận...Bấy giờ Lạc Thủy mới tua lai đoạn nói chuyện ban nãy, đây...Đây rõ ràng là một hình tượng oán phụ khủng khiếp mà? - Cô xấu hổp đập đầu lên bàn, xoa xoa tay, sau đó phát hiện ra mình đã nhấn nhầm nút đăng xuất. Hệ thống đang hiện ra lệnh hỏi cô có thật sự muốn thoát game không, Lạc Thủy chần chừ mãi, không hiểu sao tay không thể hạ nối chuột.
Hình như cô bị rối loạn rồi!
Tự nhiên lại biến thành cọp cái trong truyền thuyết, cọp cái đó...Lạc Thủy tự thôi miên chính mình, mặc niệm gần tám trăm lần tự hỏi bản thân có nên tiếp tục on hay không.
Mà vị nam tử áo xanh nào đó vẫn đang lẳng lặng đứng dưới bóng cây, mỉm cười nhìn cô gái đeo hồ lô lửa.
Hình ảnh thanh mát như nắng hạ, không hiểu sao lại có cảm giác muốn thỏa hiệp mà không lo lắng gì.
Lạc Thủy hít một hơi thật sau, mười ngón tay chuyển động như múa: " Chuyện ban nãy là do em nghĩ nhiều rồi. "
Nam Cửu Khanh: " Không có chuyện nào ban nãy nữa. "
Mấy chữ này thật sự làm cho Lạc Thủy có cảm giác ấm áp, cũng không dám thở mạnh, chỉ thuận tiện nói: " Kia....Chúng ta đi làm nhiệm vụ đi! "
Nam Cửu Khanh nói: " Được, chúng ta đi Thiên Sơn Tuyết Trì. "
Thiên Sơn Tuyết Trì? Đây không phải là một phó bản nhiện vụ liên hoàn sao? Lạc Thủy bán tính bán nghi truyền tống qua. Cảnh ở Thiên Sơn này thật sự rất đẹp, nhưng nguy hiểm rình rập khắp mọi nơi, boss có kỹ năng vô cùng biến thái, thường hay quanh quẩn ở mấy ải cuối cùng, nếu như chết sẽ tổn thất khá lớn nên cũng không ai thích đến. Chắc là đại thần có nhiệm vụ gì nên mới đi làm thôi.
Thiên Sơn Tuyết Trì, nghĩa ngay trên tên, chính là một cái hồ rộng lớn lạnh lẽo, quanh năm phủ tuyết.
Nam Cửu Khanh quay sang nhìn cô, sau đó tìm một vật gì đó trong túi riêng ra để đeo lên, đoạn lại gọi tọa kỵ đến, mời Lạc Thủy cưỡi chung: " Phu nhân. "
Lạc Thủy hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi cũng đi đến.
Lần này lại gần nên cô mới nhìn rõ, thì ra thứ mà Nam Cửu Khanh đang đeo trên người là Kính Âm Dương, loại đạo cụ này nói cho dễ hình dung thì chính là một cái kính lúp, thường dùng để phong tỏa một mục tiêu nào đó.
Lạc Thủy khó hiểu hỏi: " Tìm người? "
Nam Cửu Khanh lắc đầu: " Không phải, phu nhân đừng vội. "
Tiếp theo sau đó, dường như hai người cứ đi lang thang khắp nơi mà không có mục tiêu gì rõ ràng. Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên Lạc Thủy đến nơi đây, đại thần không lên tiếng thì cô cũng sẽ không hỏi. Ở đây dù là NPC hay quái thú gì cũng đều vô cùng xinh đẹp cả, hơn nữa khung cảnh lại mang cảm giác " không lắng bụi trần ", mỹ miều tang thương.
Nhưng mà vấn đề ở đây, chính là Lạc Thủy liên tục nhìn thấy một đám người chơi khác nhau " từ biệt nhân gian "... Lúc gặp phải nhân vật hy sinh thứ nhất, Lạc Thủy chỉ hơi mất tự nhiên, rồi tiếp đến nhân vật thứ hai, Lạc Thủy có cảm giác bán đổ bán tháo...Mãi đến nhân vật xấu số thứ N, Lạc Thủy đã chẳng còn chút cảm xúc nào, thần thái lạnh tanh, đã vậy khóe miệng còn nở một nụ cười duyên dáng.
Hình ảnh quá đẹp!
Nhân lúc bạn Lạc Thủy vẫn đang mải miết nhìn thì Nam Cửu Khanh đã dừng lại, thu hồi tọa kỵ.
Lạc Thủy dùng ánh mắt khó hiểu quay sang nhìn Nam Cửu Khanh, đúng lúc đó thì thấy được tên " Ta Không Phải Hung Khí. "
Thế là Lạc Thủy bèn chuyển sang trạng thái chiến đấu, mở hồ lô lửa ra xông đến...Đi đâu không đi, sàng sàng trước mặt cô, thử một chút xem ai mới là rùa rụt cổ!
Ta Không Phải Hung Khí vừa nhìn thấy Lạc Thủy và Nam Cửu Khanh lóe bạch quang liền co giò bỏ chạy.
Nam Cửu Khanh thấy vậy thì kích hoạt Kính Âm Dương, phong tỏa mục tiêu.
[ Cận ] Nam Cửu Khanh: Phu nhân, bắt đầu đi, có gì để ta thêm máu.
Mấy lời này nói ra rõ ràng không phải cho Lạc Thủy nghe mà là cho Ta Không Phải Hung Khí, khi bị phong tỏa thì lực công kích sẽ giảm xuống, việc Lạc Thủy giết hắn ta bây giờ là chuyện dễ như trở bàn tay. Mà hệ thống game này có quy định rằng, nếu như bị giết ở ngoại ô thì sẽ rớt cấp bậc. Nam Cửu Khanh có kỹ năng của hỗ trợ, mỗi lần giết gần chết sẽ hồi lại máu cho hắn, giống như tua đi tua lại một đoạn băng vậy.
Ta Không Phải Hung Khí nhìn thấy thế trận như vậy thì cũng không buồn phản kháng nữa mà chỉ muốn tìm được khe hở lúc ban nãy ghim châm để diệt Boss rồi thu về, tạo cho mình một lối thoát.
[ Cận ] Nam Cửu Khanh: Nếu ngươi có gan thì cứ việc logout
[ Cận ] Ta Không Phải Hung Khí: Không cần, ta nhận tội. Nam phu nhân muốn giết sao thì cứ việc, nếu chưa hả giận thì để ta đưa cho cô dao cắt dưa hấu.
Hắn cũng không phải chưa nghe qua về thủ đoạn của Nam Cửu Khanh, nói được thì tất sẽ làm được. Ẩn ý trong lời của anh ta không phải đã rõ quá rồi sao? Nếu lần này hắn dám chạy trốn thì lần sau gặp chắc chắn sẽ bị chỉnh còn tệ hơn bây giờ nữa, không chừng còn bị Tuyệt Diễm Phần Thiên phát lệnh truy nã ở khắp nơi, đến lúc đó hắn có muốn trốn cũng không được. Nói cho cùng thì cũng do hắn nhất thời nhàm chán nên mới mù quáng tham gia náo nhiệt. Cứ cho là chuyện rớt cấp không quan trọng đi, nhưng một người như hắn chẳng lẽ cứ phải bị người ta xông vào giết đi giết lại mãi như vậy?
Nói xong thì thật sự dưa dao cho Lạc Thủy.
Lạc Thủy liếc một cái, bỗng nhiên cảm thấy vui hơn một chút, rốt cuộc thì người này cũng chỉ là một nhân vật điển hình cho kiểu người sợ thiên hạ không loạn lên thì sẽ rất nhàm chán thôi, cũng không phải ác ý gì. Nhiều lắm là do rãnh rỗi vô vị nên miệng lưỡi không yên, phải nói ra cái gì đó cho bớt nhạt thôi.
Lạc Thủy cầm lấy vũ khí, sau đó bắt đầu chém trái chém phải cho vị đại hán râu quai nón trong game ngã xuống đất.
Nam Cửu Khanh vung tay lên thêm cho hắn ta chút máu, nhưng chỉ thêm có một ít, đủ để duy trì trạng thái nằm ngay đơ của hắn ta.
Lạc Thủy nghĩ ngợi một lát rồi lấy một cái bảng ghi ra khỏi túi đồ, đây là một loại công cụ rất đặc biệt trong game, nói đúng hơn là có chút quái đản. Túi của cô cũng chỉ có một cái này, đây là lần đầu tiên sử dụng.
Lạc Thủy bèn ghi lên đó mấy chữ " Ta là con rùa đen khốn kiếp ", sau đó đeo lên lưng của Ta Không Phải Hung Khí.
Vì thế hắn ta phải chịu thua để mấy chữ này treo trên người ba ngày, không thể xóa được.
Nam Cửu Khanh nhìn xong thì cảm khái trong lòng một phen: " Qủa thật phu nhân rất có sáng ý. "
Lạc Thủy lắc đầu nhún vai, làm ra vẻ khiêm tốn: " Chỉ là chút tài mọn thôi, không đáng nói đến. "
Ta Không Phải Hung Khi có chết cũng không nghĩ được rằng sau khi hắn đi giặc quần áo xong, trở về thì thấy một màn như thế này: Nam tử áo xanh và cô gái đeo hồ lô trên vai đứng đối diện nhau, nét mặt thoáng ánh xuân, nùng tình mật ý, mà ở dưới chân họ còn lại một thi thể, phía trên còn ghi mấy chữ: Ta là con rùa đen khốn kiếp. Hắn bèn ôm đầu kêu rên...Bà nó! Bây giờ có cho tiền hắn cũng không dám nữa đâu.
Thế là Nam Cửu Khanh và Lạc Thủy nghênh ngang sóng vai rời đi.
Nam Cửu Khanh nói: " Phu nhân, sau này dù có chuyện gì cũng không nên giấu trong lòng, tất cả cứ giao cho vi phu. "
Lạc Thủy 囧 囧: " Không sao không sao "
Nam Cửu Khanh: " Muội chắc chắn? "
Lạc Thủy vội vàng gật đầu: " Chắc chắn và khẳng định luôn. "
Nam Cửu Khanh: " Vậy thì phu nhân cũng đi nghỉ sớm đi. "
Lạc Thủy hỏi: " Huynh cũng vậy chứ? "
Nam Cửu Khanh: " Đương nhiên là cùng nhau rồi. "
Cùng nhau?
Lạc Thủy thoát game, bắt đầu chuyển sang lăn lộn trong chăn, đầu óc cũng bắt đầu mất hết khống chế. Đáng thương nhất vẫn là bạn chó bông vàng bị giày xéo cả một đêm, hết bị đem đi tựa vào đầu rồi lại chuyển sang chôn vào mặt, cuối cùng lại bị ôm vào lòng, sau đó là bị mỹ nhân gác chân lên cái bụng mềm mềm kia.
Sự thật đã chứng minh là " cùng nhau " cũng có rất nhiều nghĩa đấy.
[ TG ] Hoa Khất Cái: Nhược Thủy MM, ta chân thành kêu gọi cô!
[ TG ] Mễ Tuyến: Nhược Thủy Tam Thiên, không dám thì nói một câu, tôi sẽ bỏ qua cho cô.
[ TG ] Bắc Viên Phẫn: Bang chủ phu nhân của bọn ta là người mà các người muốn gọi thì gọi được sao? Ai có gan thì kêu nữa đi?
[ TG ] Chanh Tịnh: Wow wow, Bắc ca quả thật có mùi đàn ông tốt, mau mau nhận lấy tình yêu của muội.
Trên kênh thế giới đủ thứ loại người, nhưng chuyện không có gì quan trong như vậy lại bị mang ra để người ta bàn luận, Lạc Thủy thật sự có chút không vui. Đã vậy Bắc Viên Phẩn cứ gọi " bang chủ phu nhân " mãi trong kêng chat, hại cô xấu hổ đến mức không dám ra mặt.
Nhưng mà bây giờ cô vẫn đang là " bang chủ phu nhân ", mặt mũi của mình bỏ đi thì cũng không sao, nhưng còn mặt mũi của anh thì phải quăng đi đâu bây giờ? Mặt mũi của Tuyệt Diễm Phần Thiên lại càng phải để vào đâu? - Lạc Thủy cảm thấy vô cùng khó chịu, sau đó lẳng lặng ghi nhớ cái tên " Ta Không Phải Hung Khí " vào trong đầu, lần sau nhất định gặp một lần giết một lần!
[ TG ] Nam Cửu Khanh: Phu nhân của ta vốn không có hứng thú gì với loại hạ đẳng này, nhưng mà đối với chuyện diệt sạch gia tộc Thanh Thanh thì ngược lại rất thích đấy.
Kênh thế giới im phăng phắc.
Đối với một người bình thường thì mấy lời này có thể xem là bông đùa, nhưng ở trong miệng Nam Cửu Khanh phát ra thì ngược lại - tràn đầy khí thế, nói được làm được! Dù sao thực lực cũng đã phô sẵn ra đó, cả khu này e cũng không dám hợp lực cùng chống lại bang của anh.
Gia tộc Thanh Thanh sợ hãi hít một hơi thật sâu.
Phản ứng đầu tiên của Lạc Thủy lúc bấy giờ là " rốt cuộc anh ấy cũng đến rồi ", sau đó lại cảm thấy muốn tự đập chết chính mình, chút chuyện nhỏ như vậy thôi mà cũng không tự giải quyết được. Cuối cùng cô lại tự hỏi không biết có phải đại thần cho rằng cô sẽ bị Mễ Tuyến đánh bại hay không?
Mà lúc này, kênh thế giới cũng đã kịp phản ứng lại.
[ TG ] Chanh Ngày Mưa: Phất cờ khởi nghĩa đánh bại NC, đại thần muôn năm, chúng tôi ủng hộ ngài!
[ TG ] Chanh Tịnh: Một đòn tiêu diệt gia tộc Thanh Thanh đi!
[ TG ] Thanh Thanh Tiểu Yêu: Bọn Chanh ngu ngốc kia, ai bị tiêu diệt còn chưa rõ đấy!
Vì thế, thùng thuốc súng liền được chuyển qua cho Bang Chanh và Gia Tộc Thanh Thanh, chuyện bắt nạt kẻ yếu không phải ai cũng làm được. Mà mấy cô nương bên gia tộc Chanh cũng đâu phải dạng vừa, dẫn đến một trận ầm ĩ trên kênh thế giới.
[ Mật ] Nam Cửu Khanh: Phu Nhân, muội có hứng thú không?
Lạc Thủy hơi sững sốt, sau đó mới kịp thời phản ứng lại. Chắc là anh ấy đang nói đến việc tiêu diệt gia tộc Thanh Thanh...Thật ra chuyện này cũng rất đơn giản, chỉ cần ép bọn họ rời bang, sau đó chiếm lấy cứ điểm thôi. Nhưng mà cô chỉ không ưa vài người trong số bọn họ, cũng không phải căm thù gì quá mức, hình như không đáng lắm thì phải....
" Không tốt lắm. " - Lạc Thủy trả lời.
[ Mật ] Nam Cửu Khanh: Phu nhân nói phải.
Không hiểu sao bỗng dưng Lạc Thủy lại cảm thấy ba chữ này mang hàm ý trêu chọc, giống như muốn giương nanh múa vuốt, chó cắn Lữ Động Tân* vậy, không phải tốt lành gì...
Còn dám nói không trêu hoa ghẹo nguyệt?
Còn dám nói không tầm hoa vấn liễu?
Lạc Thủy càng nghĩ càng thấy chí lí, không chừng ngày nào đó bỗng dưng nhảy ra một " tiểu thiếp " muốn tạt H2S04 vào người cô, sau đó biểu diễn tiết mục " Tiểu tam gặp mặt chính thất " nữa, ai mà đoán trước được đây?
Thế là bạn Lạc Thủy xù lông: " Tất cả là lổi của huynh đó! "
Nam Cửu Khanh giật mình, lần đầu tiên có cảm giác tay chân luống cuống, chân như muốn rút gân: " Phu nhân, ý của muội là sao? "
Lạc Thủy không khách khí nói: " Là sao thì tự huynh biết, còn nói không quen Mễ Tuyến kia nữa hả? "
Ban đầu Mễ Tuyến kia phát chiến thư, cô cũng không nghĩ là người của gia tộc Thanh Thanh, bởi vì rõ ràng trên đầu cô ta không có dấu hiệu của bang hội nào cả.
Nhưng sau đó Lạc Thủy lại nhớ đến mấy lời ngông cuồng của Mễ Tuyến hôm trước, cô bèn lưu lại rồi chạy lên bảng kỷ lục thế giới để so sánh với giọng của Thanh Thanh Tiểu Mễ, rõ ràng là cùng một người!
Câu trả lời ngày càng rõ ràng! Mễ Tuyến chính là ai đó của gia tộc Thanh Thanh. Hay lắm, dùng nick phụ đến để tranh tài với cô, cho nên mới lớn mồm lớn miệng bảo xóa nhân vật trong game cơ đấy!
Nam Cửu Khanh mỉm cười, tâm trang bay đi đâu đó: " Phu nhân, muội đang ghen sao? " - Tuy là một câu hỏi nhưng lại có phần khẳng định.
Lạc Thủy giận dữ: " Làm gì có, huynh mới ghen đấy, mà rõ ràng việc này không phải trọng tâm của vấn đề! "
Nam Cửu Khanh: " A? "
Lạc Thủy: " Trọng tâm ở đây chính là việc huynh rõ ràng có quen Mễ Tuyến kia mà còn làm bộ nữa, không có lửa làm sao có khói? Chẳng lẽ người ta rảnh rỗi đến khiêu khích chơi vậy à? Đây cũng không phải là lần đầu đâu! "
Nam Cửu Khanh run cả người, ngẩng đầu nói gì đó với A Đông, sau lại quay sang bảo A Tây tra tọa độ hiện tại của " Ta Không Phải Hung Khí ". Cuối cùng anh mới dịu dàng an ủi Lạc Thủy: " Phu nhân bớt giận, vi phu biết lỗi rồi. "
Bây giờ Lạc Thủy mới ý thức được chính mình hình như hơi quá đáng rồi, vì thế cô bèn điều chỉnh tâm trạng lại một chút, cầm ly lên uống một hớp nước...Ban nãy thật sự là cô không thể kiềm chế nổi chính mình nên mới nói ra mấy lời đó, bây giờ nghĩ là vẫn là nên xin lỗi anh: "....Là do em có chút không vui, xin lỗi "
Nam Cửu Khanh: " Không sao, anh hiểu mà. "
Anh ấy đã bình tĩnh để cho cô trút giận...Bấy giờ Lạc Thủy mới tua lai đoạn nói chuyện ban nãy, đây...Đây rõ ràng là một hình tượng oán phụ khủng khiếp mà? - Cô xấu hổp đập đầu lên bàn, xoa xoa tay, sau đó phát hiện ra mình đã nhấn nhầm nút đăng xuất. Hệ thống đang hiện ra lệnh hỏi cô có thật sự muốn thoát game không, Lạc Thủy chần chừ mãi, không hiểu sao tay không thể hạ nối chuột.
Hình như cô bị rối loạn rồi!
Tự nhiên lại biến thành cọp cái trong truyền thuyết, cọp cái đó...Lạc Thủy tự thôi miên chính mình, mặc niệm gần tám trăm lần tự hỏi bản thân có nên tiếp tục on hay không.
Mà vị nam tử áo xanh nào đó vẫn đang lẳng lặng đứng dưới bóng cây, mỉm cười nhìn cô gái đeo hồ lô lửa.
Hình ảnh thanh mát như nắng hạ, không hiểu sao lại có cảm giác muốn thỏa hiệp mà không lo lắng gì.
Lạc Thủy hít một hơi thật sau, mười ngón tay chuyển động như múa: " Chuyện ban nãy là do em nghĩ nhiều rồi. "
Nam Cửu Khanh: " Không có chuyện nào ban nãy nữa. "
Mấy chữ này thật sự làm cho Lạc Thủy có cảm giác ấm áp, cũng không dám thở mạnh, chỉ thuận tiện nói: " Kia....Chúng ta đi làm nhiệm vụ đi! "
Nam Cửu Khanh nói: " Được, chúng ta đi Thiên Sơn Tuyết Trì. "
Thiên Sơn Tuyết Trì? Đây không phải là một phó bản nhiện vụ liên hoàn sao? Lạc Thủy bán tính bán nghi truyền tống qua. Cảnh ở Thiên Sơn này thật sự rất đẹp, nhưng nguy hiểm rình rập khắp mọi nơi, boss có kỹ năng vô cùng biến thái, thường hay quanh quẩn ở mấy ải cuối cùng, nếu như chết sẽ tổn thất khá lớn nên cũng không ai thích đến. Chắc là đại thần có nhiệm vụ gì nên mới đi làm thôi.
Thiên Sơn Tuyết Trì, nghĩa ngay trên tên, chính là một cái hồ rộng lớn lạnh lẽo, quanh năm phủ tuyết.
Nam Cửu Khanh quay sang nhìn cô, sau đó tìm một vật gì đó trong túi riêng ra để đeo lên, đoạn lại gọi tọa kỵ đến, mời Lạc Thủy cưỡi chung: " Phu nhân. "
Lạc Thủy hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi cũng đi đến.
Lần này lại gần nên cô mới nhìn rõ, thì ra thứ mà Nam Cửu Khanh đang đeo trên người là Kính Âm Dương, loại đạo cụ này nói cho dễ hình dung thì chính là một cái kính lúp, thường dùng để phong tỏa một mục tiêu nào đó.
Lạc Thủy khó hiểu hỏi: " Tìm người? "
Nam Cửu Khanh lắc đầu: " Không phải, phu nhân đừng vội. "
Tiếp theo sau đó, dường như hai người cứ đi lang thang khắp nơi mà không có mục tiêu gì rõ ràng. Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên Lạc Thủy đến nơi đây, đại thần không lên tiếng thì cô cũng sẽ không hỏi. Ở đây dù là NPC hay quái thú gì cũng đều vô cùng xinh đẹp cả, hơn nữa khung cảnh lại mang cảm giác " không lắng bụi trần ", mỹ miều tang thương.
Nhưng mà vấn đề ở đây, chính là Lạc Thủy liên tục nhìn thấy một đám người chơi khác nhau " từ biệt nhân gian "... Lúc gặp phải nhân vật hy sinh thứ nhất, Lạc Thủy chỉ hơi mất tự nhiên, rồi tiếp đến nhân vật thứ hai, Lạc Thủy có cảm giác bán đổ bán tháo...Mãi đến nhân vật xấu số thứ N, Lạc Thủy đã chẳng còn chút cảm xúc nào, thần thái lạnh tanh, đã vậy khóe miệng còn nở một nụ cười duyên dáng.
Hình ảnh quá đẹp!
Nhân lúc bạn Lạc Thủy vẫn đang mải miết nhìn thì Nam Cửu Khanh đã dừng lại, thu hồi tọa kỵ.
Lạc Thủy dùng ánh mắt khó hiểu quay sang nhìn Nam Cửu Khanh, đúng lúc đó thì thấy được tên " Ta Không Phải Hung Khí. "
Thế là Lạc Thủy bèn chuyển sang trạng thái chiến đấu, mở hồ lô lửa ra xông đến...Đi đâu không đi, sàng sàng trước mặt cô, thử một chút xem ai mới là rùa rụt cổ!
Ta Không Phải Hung Khí vừa nhìn thấy Lạc Thủy và Nam Cửu Khanh lóe bạch quang liền co giò bỏ chạy.
Nam Cửu Khanh thấy vậy thì kích hoạt Kính Âm Dương, phong tỏa mục tiêu.
[ Cận ] Nam Cửu Khanh: Phu nhân, bắt đầu đi, có gì để ta thêm máu.
Mấy lời này nói ra rõ ràng không phải cho Lạc Thủy nghe mà là cho Ta Không Phải Hung Khí, khi bị phong tỏa thì lực công kích sẽ giảm xuống, việc Lạc Thủy giết hắn ta bây giờ là chuyện dễ như trở bàn tay. Mà hệ thống game này có quy định rằng, nếu như bị giết ở ngoại ô thì sẽ rớt cấp bậc. Nam Cửu Khanh có kỹ năng của hỗ trợ, mỗi lần giết gần chết sẽ hồi lại máu cho hắn, giống như tua đi tua lại một đoạn băng vậy.
Ta Không Phải Hung Khí nhìn thấy thế trận như vậy thì cũng không buồn phản kháng nữa mà chỉ muốn tìm được khe hở lúc ban nãy ghim châm để diệt Boss rồi thu về, tạo cho mình một lối thoát.
[ Cận ] Nam Cửu Khanh: Nếu ngươi có gan thì cứ việc logout
[ Cận ] Ta Không Phải Hung Khí: Không cần, ta nhận tội. Nam phu nhân muốn giết sao thì cứ việc, nếu chưa hả giận thì để ta đưa cho cô dao cắt dưa hấu.
Hắn cũng không phải chưa nghe qua về thủ đoạn của Nam Cửu Khanh, nói được thì tất sẽ làm được. Ẩn ý trong lời của anh ta không phải đã rõ quá rồi sao? Nếu lần này hắn dám chạy trốn thì lần sau gặp chắc chắn sẽ bị chỉnh còn tệ hơn bây giờ nữa, không chừng còn bị Tuyệt Diễm Phần Thiên phát lệnh truy nã ở khắp nơi, đến lúc đó hắn có muốn trốn cũng không được. Nói cho cùng thì cũng do hắn nhất thời nhàm chán nên mới mù quáng tham gia náo nhiệt. Cứ cho là chuyện rớt cấp không quan trọng đi, nhưng một người như hắn chẳng lẽ cứ phải bị người ta xông vào giết đi giết lại mãi như vậy?
Nói xong thì thật sự dưa dao cho Lạc Thủy.
Lạc Thủy liếc một cái, bỗng nhiên cảm thấy vui hơn một chút, rốt cuộc thì người này cũng chỉ là một nhân vật điển hình cho kiểu người sợ thiên hạ không loạn lên thì sẽ rất nhàm chán thôi, cũng không phải ác ý gì. Nhiều lắm là do rãnh rỗi vô vị nên miệng lưỡi không yên, phải nói ra cái gì đó cho bớt nhạt thôi.
Lạc Thủy cầm lấy vũ khí, sau đó bắt đầu chém trái chém phải cho vị đại hán râu quai nón trong game ngã xuống đất.
Nam Cửu Khanh vung tay lên thêm cho hắn ta chút máu, nhưng chỉ thêm có một ít, đủ để duy trì trạng thái nằm ngay đơ của hắn ta.
Lạc Thủy nghĩ ngợi một lát rồi lấy một cái bảng ghi ra khỏi túi đồ, đây là một loại công cụ rất đặc biệt trong game, nói đúng hơn là có chút quái đản. Túi của cô cũng chỉ có một cái này, đây là lần đầu tiên sử dụng.
Lạc Thủy bèn ghi lên đó mấy chữ " Ta là con rùa đen khốn kiếp ", sau đó đeo lên lưng của Ta Không Phải Hung Khí.
Vì thế hắn ta phải chịu thua để mấy chữ này treo trên người ba ngày, không thể xóa được.
Nam Cửu Khanh nhìn xong thì cảm khái trong lòng một phen: " Qủa thật phu nhân rất có sáng ý. "
Lạc Thủy lắc đầu nhún vai, làm ra vẻ khiêm tốn: " Chỉ là chút tài mọn thôi, không đáng nói đến. "
Ta Không Phải Hung Khi có chết cũng không nghĩ được rằng sau khi hắn đi giặc quần áo xong, trở về thì thấy một màn như thế này: Nam tử áo xanh và cô gái đeo hồ lô trên vai đứng đối diện nhau, nét mặt thoáng ánh xuân, nùng tình mật ý, mà ở dưới chân họ còn lại một thi thể, phía trên còn ghi mấy chữ: Ta là con rùa đen khốn kiếp. Hắn bèn ôm đầu kêu rên...Bà nó! Bây giờ có cho tiền hắn cũng không dám nữa đâu.
Thế là Nam Cửu Khanh và Lạc Thủy nghênh ngang sóng vai rời đi.
Nam Cửu Khanh nói: " Phu nhân, sau này dù có chuyện gì cũng không nên giấu trong lòng, tất cả cứ giao cho vi phu. "
Lạc Thủy 囧 囧: " Không sao không sao "
Nam Cửu Khanh: " Muội chắc chắn? "
Lạc Thủy vội vàng gật đầu: " Chắc chắn và khẳng định luôn. "
Nam Cửu Khanh: " Vậy thì phu nhân cũng đi nghỉ sớm đi. "
Lạc Thủy hỏi: " Huynh cũng vậy chứ? "
Nam Cửu Khanh: " Đương nhiên là cùng nhau rồi. "
Cùng nhau?
Lạc Thủy thoát game, bắt đầu chuyển sang lăn lộn trong chăn, đầu óc cũng bắt đầu mất hết khống chế. Đáng thương nhất vẫn là bạn chó bông vàng bị giày xéo cả một đêm, hết bị đem đi tựa vào đầu rồi lại chuyển sang chôn vào mặt, cuối cùng lại bị ôm vào lòng, sau đó là bị mỹ nhân gác chân lên cái bụng mềm mềm kia.
Sự thật đã chứng minh là " cùng nhau " cũng có rất nhiều nghĩa đấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook