Thiệu Hoa
Chương 48: Chuyện của Minh Lệ

Tiền, thật sự tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

Thiệu hoa mua rất nhiều đồ ăn, tâm tình vô cùng vui vẻ đi đến nhà dì Tình: “Dì Tình, cháu tới rồi.”

“Đại thiếu gia.” Dì Tình nhìn thấy Thiệu Hoa trên tay xách một đống những túi to nhỏ đặt lên bàn, không khỏi cảm thấy kỳ lạ, bà biết Thiệu Hoa vẫn chưa nhận được tháng lương đầu tiên, hai ngày nay trừ việc mượn của bà tiền thuê nhà mà còn mượn cả tiền sinh hoạt phí, sao hôm nay lại có thể mua được lắm đồ như vậy. “Cái này là….”

“Cháu bán chiếc máy ảnh rồi, ba vạn.” Nói xong, Thiệu Hoa còn rút ra một cái phong bì, bên trong là một tập tiền đưa cho dì Tình: “ Đây là tiền cháu trả cho dì, còn có cả tiền ăn sau này nữa.”

“Không cần nhiều như vậy đâu.” Dì Tình nhìn tập tiền rất dày, dì biết chắc hẳn là Thiệu Hoa lại đưa hết tiền cho dì cầm.

“Cháu có giữ lại một chút rồi, dì yên tâm.” Thiệu Hoa cười vô cùng vui vẻ.

“Đại thiếu gia.” Dì Tình cầm tiền mà tay run run, đột nhiên nước mắt trào ra lăn dài trên má.

“Dì Tình, làm sao vậy?” Thiệu Hoa thấy hơi nghi hoặc, anh nhìn ra dì Tình không phải vì nhận được tiền mà xúc động đến phát khóc. Anh nhanh chóng đỡ dì ngồi xuống ghế.

“Đại thiếu gia!” Dì Tình khóc thật sự lợi hại, nhất thời không nói ra được, Thiệu Hoa đỡ dì ngồi xuống để cho dì bình tĩnh trở lại. “Đại thiếu gia, Minh Lệ, Minh Lệ nó bị suy thận, bác sĩ nói tốt nhất là phải đổi thận, nếu không sẽ không thể sống được bao lâu.”

Minh Lệ mỗi ngày đều phải tiêm Insulin, Insulin thực sự rất đắt, dì Tình đã không có đủ tiền để mua cho Minh Lệ nữa rồi. Hôm nay đột nhiên trước mắt dì xuất hiện nhiều tiền đến như vậy, bà giống như lại thấy được hi vọng, nhưng cứ nghĩ đến việc bác sĩ nói phải thay thận, chỉ với chừng này tiền cũng đâu có ăn thua gì? Hơn nữa số tiền này cũng duy trì chẳng được bao lâu, Insulin rất đắt mà mỗi ngày đều phải tiêm. Hiện tại Thiệu Hoa chính mình còn thân mang đầy bệnh, lại nghèo khó, thật vất vả mới bán được chiếc máy ảnh liền lập tức đưa cho dì. Nhưng dì thực sự nhịn không được nói ra sự tình. Có một vài chuyện dì đã nhịn mười năm rồi.

( Insulin là một loại hormone do các “tế bào đảo tụy” của tuyến tụy tiết ra với tác dụng chuyển hóa carbohydrate. Ngoài ra, hormone Insulin còn tác dụng đến chuyển hóa mô mỡ và gan thành năng lượng ATP cung cấp cho các hoạt động sống của cơ thể. Insulin là Hormon duy nhất, làm giảm được nồng độ glucose trong máu. Khi lượng Insulin tiết ra bị giảm sẽ gây ra bệnh tiểu đường. Insulin được bào chế nhân tạo dùng điều trị cho bệnh đái tháo đường.)

“Tại sao lại như vậy?” Thiệu Hoa không nghĩ đến Minh Lệ lại lại mắc bệnh nghiêm trọng đến như vậy.

“Nó bị bệnh tiểu đường, đều là, đều là …”

“Đều là cái gì?”

“Không, không có gì, chính là do mấy năm nay bị ngốc, ngồi bất động, lâu ngày thì mắc bệnh tiểu đường thôi.”

“Dì Tình!” Thiệu Hoa nắm lấy hai bả vai dì, nói: “Dì nói cho cháu biết chuyện gì đã xảy ra? Minh Lệ tại sao từ khi trở về nước lại biến thành như thế này?”

“Nó ở nước ngoài chắc bị kích động cái gì đó?”

“Kích động cái gì?”

“Dì, dì cũng cũng không rõ.”

“Dì Tình, dì dừng gạt cháu nữa được không! Nếu như dì còn gọi cháu một tiếng “đại thiếu gia” thì xin dì hãy nói cho cháu biết.”

“Đại thiếu gia!” Dì Tình úp mặt vào lồng ngực Thiệu Hoa khóc rống lên thật to.

Thiệu Hoa cũng không biết phải an ủi dì thế nào, chỉ đành đứng đó đợi dì bình tĩnh trở lại.

“Đại thiếu gia! Mười năm trước, vào một buổi tối, dì nhìn thấy trong sân có bóng người liền đi đến xem là ai thì nhìn thấy nhị thiếu gia cùng một người nữa vội vàng chạy đi. Tuy rằng nhị thiếu gia cúi đầu nhưng chỉ cần nhìn bóng lưng của cậu ấy dì khẳng định không thể nhận nhầm người. Dì đi đến phía sau cái cây thì nhìn thấy Minh Lệ nằm trên mặt đất, hạ thân đều là máu, cứ nằm đó bất động như người đã chết vậy.” Nói tới đây, dì Tình không thể nói nổi được nữa, bà lại khóc, trong chốc lát dì lại nói tiếp: “ Nó chính là bị người ta ***, hơn nữa bác sĩ còn nói, nó bị một vật cứng nhọn phá hủy tử cung, do bị thương rất nghiêm trọng chỉ còn biện pháp cắt bỏ tử cung đi… từ hôm đó trở đi nó cứ ngây ngốc như bây giờ!”

“Súc sinh!” Thiệu Hoa dùng lực hung hắng đạp vào cái bàn, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Dì Tình ôm lấy Thiệu Hoa ngăn lại, dì như phát điên lên nói: “Đại thiếu gia, xin cậu đừng đi tìm nhị thiếu gia! Xin cậu, xin cậu…” Dì Tình hiểu rất rõ tính tình của Thiệu Hoa, hiện tại nói cho anh biết sự thật ngày đó, anh chắc chắn sẽ đi tìm Thiệu Hằng tính sổ, nhưng thái độ của Thiệu Hằng hay Địch Vân Vân thì bà cũng chẳng lạ gì. “Đại thiếu gia, nếu như cậu đi tìm nhị thiếu gia, dì sẽ lập tức chết trước mặt cậu!”

“Dì Tình!”

“Đáp ứng dì, chuyện này cháu đừng truy cứu nữa!” Dì Tình thực sự hối hận đã đem chuyện này nói với Thiệu Hoa nhưng vì vừa rồi bà thực sự nhịn không được, bà nhịn mười năm rồi, càng bởi vì bà xem Thiệu Hoa như con trai mình nên mới phát tiết mà nói ra.

“Dì Tình!”

“Đáp ứng dì, nếu không dì và Minh Lệ sẽ chết trước mặt cậu!”

Thiệu Hoa xoay người ôm lấy dì, sợ dì xúc động quá lại làm chuyện gì dại dột.

“Cậu nhất định phải đáp ứng dì. Nếu không sau khi cậu đi rồi dì sẽ giết Minh Lệ sau đó tự sát.”

“Dì Tình! Cháu.. đáp ứng dì.” Thiệu Hoa vô lực ngồi xuống ghế, một lúc sau anh mới mở miệng nói: “Đem thận của cháu ghép cho Minh Lệ là được.”

“Không được!”

“Tại sao lại không được? Người nào cũng có hai quả thận mà!” Thiệu Hoa cười an ủi dì: “Dì Tình, dì đưa bệnh án của chị Minh Lệ cho cháu, cuối tuần cháu sẽ đến bệnh viện kiểm tra một chút xem có thể làm phẫu thuật thay thận được hay không.”

“Được rồi!” Dì Tình biết, bọn họ vốn không có quan hệ huyết thống, hơn nữa thân thể Thiệu Hoa lại yếu như vậy, bác sĩ chắc chắn sẽ không đồng ý.

Cuối tuần. Trong bệnh viện.

“Bác sĩ, thế nào?”

“Tiên sinh, anh chỉ còn một quả thận thôi, không nói giỡn được đâu.”

“Cái gì?” Thiệu Hoa cảm thấy bác sĩ mới đang nói giỡn với anh.

“Cậu xem đi!” Bác sĩ đưa cho Thiệu Hoa tờ giấy kiểm tra, sau đó vách áo Thiệu Hoa lên, chỉ vào vết sẹo trên bụng anh, giống nhưu đang giúp anh nhớ lại chuyện cũ: “Trước kia cậu đã từng phẫu thuận lấy đi một bên thận.”

“Tại sao lại… như thế được!” Bỗng nhiên Thiệu hoa hiểu ra, anh thực ra không phải bị viêm ruột thừa gì hết, thận của anh chính là bị bọn họ “lấy trộm” đi rồi.

Đi ra khỏi bệnh viện Thiệu Hoa nghĩ mà cười chính mình ngu dốt đến bị người ta đánh cắp thận mà còn không biết!

Cả một buổi chiều anh cứ đi mà như một cái xác không hồn, đi trong vô thức mà không có đích đến, cho đến lúc chạng vạng tối, trở về nhà dì Tình, anh đành bất đắc dĩ nói dối dì: “Dì Tình, thực xin lỗi, bác sĩ nói sức khỏe cháu không tốt, không thể làm phẫu thuật cho thận.”

Kết quả này vốn đã nằm trong dự tính của dì Tình: “Cháu xem, cháu phải bổi bổ thân thể nhiều vào!”

“Ha ha” Thiệu Hoa cảm thấy chính mình nên bồi bổ đầu óc thì tốt hơn. Anh lôi ghế ra ngồi cạnh Minh Lệ, nói mấy câu gì đó, như vậy cũng thật tốt giúp anh quên đi một chút ưu tư của chính mình.

Dì Tình bê đồ ăn tới, hôm nay dì làm món cá chuối. Cá chuối đối với họ mà nói giờ tuyệt đối là một món xa xỉ. Dì Tình gắp rất nhiều thức ăn vào bát Thiệu Hoa: “Cháu ăn nhiều một chút mà bồi bổ thân thể. Minh Lệ nó cứ như vậy thôi, haizz, cháu ăn đi!”

“Vâng.”

Ăn xong cơm tối, Thiệu Hoa lại tới tiệm cầm đồ hôm trước, anh do dự trong chốc lát rồi đẩy cửa bước vào.

Đi đến quầy, anh tháo chiếc đồng hồ đưa cho ông chủ rồi nói: “Ông xem cái này đáng giá bao nhiêu?”

Ông chủ cầm lấy chiếc đồng hồ, cởi mắt kính ra thay vào một chiếc kính khác, tỉ mỉ xem qua một lượt, lắc đầu nói: “Mười tệ.” Nói xong trả lại đồng hồ cho Thiệu Hoa.

“Cái gì?” Thiệu Hoa cảm thấy “mười vạn” có khi còn tính là chưa nhiều.

“Người anh em, cậu cho là viết cái chữ “Breguet” thì nó là “Breguet” thật sao? Chúng tôi ở đây là tiệm cầm đồ lớn, đủ loại đồng hồ đều đã từng nhìn thấy, đồng hồ “Breguet” có bao nhiêu kiểu dáng thì ở đây cũng đều có.” Ông chủ liền lôi ra một quyển sách, mở ra cho Thiệu Hoa nhìn: “Cậu thấy không? Từ cũ đến mới, kiểu dáng nào cũng có.”

Đồng hồ của Thiệu Hoa thoạt nhìn cũng không tệ, ông chủ phải xem xét thật lâu, hiện tại cũng không ít bọn lừa đảo. Ông chủ cảm thấy Thiệu Hoa giống bọn lừa đảo cho nên tùy tiện nói ra một con số, chọc anh một vố. Cái loại này là hàng giả, thật không biết biết xấu hổ mà mang ra ngoài.

Thiệu Hoa chỉ nhớ cha anh từng nói cái này là “Breguet”. Có thể là vì mặt sau có một chữ “S” mà chiếc đồng hồ này tụt giá chỉ còn “10 tệ”. Thiệu Hoa cầm lấy chiếc đồng hồ, đi ra khỏi tiệm cầm đồ mà không nói gì.

Anh đi trên đường thật lâu mãi mới trở về căn gác xép. Hôm nay trừ việc lắc đầu cười chính mình ngu dốt thì anh chẳng còn biểu tình nào khác trên khuôn mặt. Nếu là trước kia, anh có khi còn nghĩ tới đi làm” tên trộm”, có lẽ còn có thể cướp được không ít tiền, còn hiện tại thân thể suy nhược, gầy gò giống như gió cũng có thể thôi bay đi, còn có đầu óc nữa, thật mẹ nó chắc cũng bị hỏng rồi nên mới nghĩ đến chuyện này.

Sau đó, Thiệu Hoa chợt nghĩ về vấn đề tài sản, anh đột nhiên nhớ tới ngày đó Địch Vân Vân nói cái gì đó liên quan đến di chúc, chắc chắn hoàn toàn là lừa anh nhưng lúc bấy giờ anh cũng không muốn suy nghĩ nhiều. Hiện tại thật sự cần tiền Thiệu Hoa mới nhớ tới chuyện di chúc. Bố anh yêu anh đến như vậy, trước kia còn vì chuyện của anh mà chạy khắp nơi thu xếp cho người ta, làm sao có thể lập một cái di chúc như vậy? Thiệu Hoa hoài nghi, anh muốn tìm luật sư giúp anh kiện lên tòa án. Rồi anh tìm đến Kim Mậu, gặp được Chu Nguyệt Tâm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương