Thiều Hoa Vũ Lưu Niên
Chương 64: Quá khứ

Hoàng hôn buông xuống, trong Huyễn thiên điện lặng yên không một tiếng động, cung nhân cùng thị vệ đều im lặng canh giữ ở gian ngoài, xuyên qua một lớp cửa điện thật dày, tầng tầng hành lang, trong tẩm cung của Thương Hách đế, minh châu trên tường tỏa ra ánh sáng ấp áp dịu nhẹ, cách qua một lớp liêm mạn mỏng có thể nhìn thấy được, trên long ỷ cực kì rộng rãi có hai người đang ôm nhau ngủ.

Kì Minh Nguyệt nép ở trước ngực Kì Hủ Thiên, nhất thời không thấy buồn ngủ, nhớ tới một mãn diễn ra lúc lâm triều hôm nay, đột nhiên hỏi: “Phụ hoàng tính toán xử trí hắn như thế nào?” Theo câu hỏi, ánh mắt của hắn dần dần chuyển lãnh, nhưng không chỉ rõ là kẻ nào.

Nghe được câu hỏi của hắn, Kì Hủ Thiên khẽ cười một tiếng: “Minh Nhi chẳng lẽ là đang ghen? Vì tiểu Tam nhi?” Hắn sao lại không biết người trong lời nói của Minh Nhi là ai, lúc này trong miệng hỏi một cách tùy ý, trong lòng lại thực tại cảm thấy được vui sướng, Minh Nhi của hắn rốt cục cũng biết ghen.

Trừng mắt nhìn Kì Hủ Thiên liếc mắt một cái, Kì Minh Nguyệt nhíu mày lại, Phụ hoàng căn bản biết rõ còn hỏi:”Là ghen thì như thế nào? Phụ hoàng nếu đã thuộc loại của ta, Minh Nguyệt liền không chấp nhận được người khác ở trước mắt ta cùng ngươi thân cận như thế” chân mày giãn ra, hắn hoàn ở thắt lưng bên hông người bên cạnh, tiến gần sát thêm một chút ở trên môi Kì Hủ Thiên hạ xuống một cái hôn, hơi thở ấm áp phất qua khuôn mặt, Kì Hủ Thiên nghe thấy bên tai truyền đến khinh ngữ: “Xem ra lúc này đến phiên Minh Nguyệt cảnh cáo Phụ hoàng, sau này không được cùng người khác thân cận như thế, bằng không, Minh Nguyệt cũng sẽ phải trừng phạt phụ hoàng.”

“Nga? Không biết Minh Nhi định phạt ta như thế nào, là ở chỗ này....” Cắn nhẹ một cái lên đôi môi của hắn rồi tinh tế khẽ liếm, Kì Hủ Thiên nhân lời nói của hắn mà nheo mắt lại, bên miệng lộ ra một mạt cười tà: “... Hay là ở chỗ này?” Hoàn trụ thân mình của Kì Minh Nguyệt, tay y hướng xuống phủ vào thứ phía trong đùi hắn, cũng không đặc biệt dùng lực, lại là nhẹ nhàng chạm mang theo ý khiêu khích.

“Đều không đúng” Kì Minh Nguyệt đuôi lông mày nhếch lên, lộ ra một chút tình thiêu ám muội, cũng vươn tay ra, đúng là đi thăm dò phía sau của Kì Hủ Thiên: “Dùng nơi n ày để phạt Phụ hoàng, đó là thích hợp nhất.” Ngón tay thon dài tại nơi bí ẩn chuyển động, nhẹ nhàng ấn hạ, cách một tầng bạch khố, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được phía trong mông của phụ hoàng rất chặt, tràn ngập nhiệt lực mê người cùng co dãn.

Kì Hủ Thiên nhấc bàn tay đang rục rịch của hắn ra, vỗ nhẹ một chút, “Phụ hoàng đợi rất nhiều năm mới được nếm tư vị của Minh Nhi, Minh Nhi nếu muốn được như nguyện, chỉ sợ cũng phải chờ thêm vài năm mới được a.” Không hề lộ ra chút tức giận nào, Kì Hủ Thiên nhếch môi lên, phát ra một tiếng cười trầm trầm “Minh nhi ghen tuông làm cho phụ hoàng rất là cao hứng, nhưng phụ hoàng cũng biết tư vị trong đó cũng không dễ chịu, nếu Minh Nhi đã đáp ứng không cùng người khác thân cận rồi, thì phụ hoàng cũng đáp ứng ngươi, sau này sẽ không tùy ý để cho người ta ở gần người, như thế được chưa?”

Xem ra hắn cùng với phụ hoàng đều là người lòng dạ hẹp hòi, không chấp nhận được người khác tới gần đối phương, Kì Minh Nguyệt gật gật đầu, trước giờ tuy có chút không quen đối với người nào ưng thuận hứa hẹn như thế, nhưng theo sự đồng ý của hắn, nhìn thấy phụ hoàng tươi cười vừa lòng, trong lồng ngực dâng lên lo lắng cùng cảm giác thỏa mãn, cũng là hắn chưa bao giờ cảm thụ qua.

“Phụ hoàng còn chưa trả lời, tính toán xử trí Kì Liên Sóc như thế nào, hiện giờ thân phận của hắn dĩ nhiên đã bị lộ ra ngoài, đối với quan viên cao thấp trong triều không thể không đưa ra chủ kiến a.”

Ôm lấy vỗ về thân mình của Minh Nhi, Kì Hủ Thiên khép mắt lại, ngưng thần nghĩ trong chốc lát, mở miệng nói: “Phụ hoàng tính toán đưa hắn trục xuất Thương Hách, đuổi về An Dương.”

Kì Minh Nguyệt hơi hơi sửng sốt, nghĩ kĩ lại, liền hiểu được dụng ý của phụ hoàng, Kì Liên Sóc thân là Thương Hách hoàng tử, đồng thời lại có huyết mạch của An Dương công chúa, nếu là trở về An Dương, thân là hoàng tộc, chỉ sợ sẽ khiến cho một trận rối loạn xảy ra, nghe nói An Dương cũng đang nháo nhào vì tranh đoạt hoàng vị, lúc này Kì Liên Sóc lại trở lại, tựa như đem giọt nước mưa khuynh nhập nồi chảo, An Dương muốn làm dao động xã tắc Thương Hách, lần này liền làm cho bọn họ nếm thử,chút mùi vị dẫn lửa thiêu thân (gậy ông đập lưng ông). Chẳng qua đến lúc đó, Kì Liên Sóc chỉ sợ sẽ không bao giờ có được một ngày sống yên ổn nữa.

“Xem ra lúc này An Dương không thể không rối loạn, phụ hoàng quả nhiên hảo thủ đoạn.” Kì Minh Nguyệt cũng không keo kiệt đối với nam tử bên cạnh khen ngợi cùng thưởng thức, nhớ tới cách xưng hô của Diễm Thanh đối với Phụ hoàng lúc ở trong Lưu Danh quán, xem ra phụ hoàng không những phi phàm ở trên không ngừng điều hành quốc sự, mà ngay cả ở trong chốn giang hồ, cũng chắc chắn có một đoạn quá khứ oai phong một cõi.

“Phụ hoàng có thể hay không nói cho Minh Nguyệt biết, Diễm Thanh phải chăng là thuộc hạ do ngươi sắp xếp ở trong chốn giang hồ?”

Nghe được hắn nhắc tới Diễm Thanh, Kì Hủ Thiên tựa hồ lại hồi tưởng tới tình cảnh khi đó, mở mắt ra nhìn thiếu niên trong lòng, lộ ra một chút tức giận, “Minh Nhi lại nhắc tới hắn đề làm gì?”

“Minh Nguyệt muốn biết càng nhiều chuyện về phụ hoàng, nhắc tới Diễm Thanh chính là muốn biết hắn vì sao biết được thiên âm, lại vì sao phải hại ta.” Kì Minh Nguyệt đối diện với Kì Hủ Thiên, đem suy nghĩ trong lòng thẳng thắn nói ra.

Nhân lời nói của y mà tâm sinh vui sướng, Kì Hủ Thiên trác hôn lên môi hắn, ý cười trên mặt đích thập phần rõ ràng: “Minh Nhi muốn biết quá khứ của phụ hoàng, phụ hoàng tự nhiên sẽ nhất nhất bẩm báo.”

Tựa vào trong lồng ngực Kì Hủ Thiên, Kì Minh Nguyệt cuốn sợi tóc vào đầu ngón tay, không chút để ý đùa nghịch, bên tai lại hết sức lưu ý, lắng nghe phụ hoàng giảng giải chuyện trước kia.

“Năm đó phụ hoàng bị biếm ra cung, lại trà trộn vào giang hồ, vì che dấu thân phận hoàng tử liền đội cái mặt nạ mà Minh Nhi đã nhìn thấy kia, quả thật thu nhận được một số người, cũng đem những chốn có thể lợi dụng trong chốn võ lâm toàn bộ nắm giữ ở trong tay, mới đầu chẳng qua là trò chơi giang hồ thôi, không ngờ theo thời gian trôi qua, trong đó nhưng lại chẳng còn việc gì thú vị, cũng chẳng ngoài mấy việc tranh đấu ân oán thôi, Phụ hoàng cảm thấy chán, liền không còn giao thiệp với giang hồ, lưu lại mấy cấp dưới, khiến cho bọn họ tiếp quản hết thảy, liền trở về bắt đầu tranh quyền đoạt vị, tổng cảm thấy được trên triều đình chắc cũng nên thú vị một ít, đáng tiếc cũng cho ta thất vọng, nếu không có Minh Nhi, phụ hoàng thực hội cảm thấy cuộc sống không có ý nghĩa thật sự.” Đem thiếu niên trong lòng càng ôm sát thêm một chút, Kì Hủ Thiên chuyện quá khứ nhất nhất nói tới, trong giọng nói không thấy nửa phần cảm xúc phập phồng, chỉ có lúc nhắc tới Kì Minh Nguyệt, mới lộ ra ý ôn nhu.

Theo bên tai truyền đến ngữ thanh trầm thấp, động tác trong tay hắn không biết ngừng lại từ khi nào, nghe được phụ hoàng chỉ dùng dăm ba câu liền đem chuyện quá khứ nói xong, ngữ điệu thập phần bình thản nhẹ nhàng chậm chạp, lại làm cho Kì Minh Nguyệt vô thức cảm thấy đau lòng, phụ hoàng năm đó bị trục xuất ra cung, bên người không có bất luận kẻ nào làm bạn, một người ở trong chốn giang hồ phiêu bạt, cho dù sau lại thành “Tôn chủ” như trong miệng Diễm Thanh đã gọi, nhưng nguy hiểm cùng gian khổ trong khi đó lại có ai nghĩ đến, y giờ phút này không đề cập tới, khẳng định là không muốn hắn vi chuyện quá khứ mà hao tâm tốn sức, nhưng hắn sao lại không biết, một mình một người hành tẩu thế gian tịch mịch cô đơn lạnh lẽo đến mức nào.

Nhìn đôi mắt của Phụ hoàng, Kì Minh Nguyệt không chút nào che dấu thương tiếc ý trong lòng, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt của y, cũng không mở miệng nói gì, Kì Hủ Thiên nhìn chăm chú vào đôi mắt của hắn, cũng không nói gì, y cũng không cần sự thương cảm của người khác, hắn chỉ tin tưởng thanh kiếm trong tay cùng quyền lực của mình, nhưng Minh Nhi lại bất đồng, giống như tặng phẩm trời ban cho, đã thành sự tồn tại duy nhất trọng yếu trong lòng hắn, giờ phút này sự đau lòng trong mắt hắn cũng vì hắn biểu lộ đau xót, khiến cho trong lồng ngực hắn dâng lên trận trận tình cảm ấm áp.

Thở nhẹ ra một hơi, Kì Hủ Thiên cầm bàn tay y đang đặt trên má mình, phóng tới bên môi, trác hôn lòng bàn tay của y, môi lại dừng ở phía trên đầu ngón tay của y, không ngừng hôn nhẹ, vi nhiệt ở đầu ngón tay kia tựa hồ truyền tới đáy lòng, Kì Minh Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng phiến lên một mảnh mềm yếu, nghiêng người tiến tới, hàm chứa vô hạn nhu tình an ủi, ở trên môi phụ hoàng hạ xuống một nụ hôn khẽ.

Hai đôi môi cùng dán lại, nhưng lại không có sự kịch liệt cùng sự sốt ruột vì bị tình dục dày vò như ngày thường, mà là giống như mang theo tình ý kéo dài vô tận, nói không hết ôn nhu triền miên. Mở miệng ra, để cho nhau thăm dò phản ứng trong miệng trong miệng, khẽ liếm, tế hôn, làm cho nước miếng trong miệng lẫn nhau giao hòa, lưỡi dây dưa với nhau cùng cánh môi dán chặt, gián tiếp, nói ra tình ý tự đáy lòng.

Hai người rời môi, Kì Hủ Thiên lau chỉ bạc rơi xuống trên môi hắn, nhìn cái miệng nhỏ nhắn đỏ sẫm kia, vừa khẽ hôn xuống vừa nói: “Phụ hoàng càng ngày càng luyến tiếc không muốn buông Minh Nhi ra, này làm thế nào bây giờ?”

“Vậy liền không cần buông ra.” Khẽ liếm khóe miệng, Kì Minh Nguyệt ý vẫn chưa thỏa mãn lại ngẩng đầu tiến đến, ôm cổ hắn, đầu lưỡi tham nhập vào trong miệng Kì Hủ Thiên, lần này cũng thăm dò thật sâu, kịch liệt khiêu khích, theo hai người hôn càng sâu, cùng đôi môi không ngừng dây dưa, vang lên chút tiếng vang ướt át, lộ ra vài phần tình mầu kiều diễm.

“Minh Nhi cũng đừng nóng vội, mới bị thương, cơ thể chịu không nổi a, vẫn là nghỉ ngơi nhiều thêm mấy ngày, phụ hoàng mới có thể yên tâm hảo hảo yêu thương ngươi.” Buông Kì Minh Nguyệt ra, Kì Hủ Thiên nhịn xuống dục hỏa bị khơi mào, trầm giọng cảnh cáo.

Thở dài, Kì Minh Nguyệt đã cảm thấy được không có trở ngại, Quỳnh châu lực có thể làm cho miệng vết thương khép lại nhanh hơn rất nhiều, hôn ấn ở trên người hắn lúc ấy bây giờ liền đã mờ đến gần như không thấy, nhưng nếu phụ hoàng như cũ lo lắng, hắn quyết định vẫn là để qua mấy ngày nữa rồi nói sau.

Huống hồ thân mình của hăn cũng không hoàn toàn thích ứng tình sự kịch liệt, nhất là ở phía dưới, làm cho hắn hơi có chút không quen, nhưng cũng không chán ghét, chỉ cần là nam nhân bên cạnh, hắn nghĩ, có lẽ cả cuộc đời này cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi.

Ôm cổ phụ hoàng, Kì Minh Nguyệt thở dài thỏa mãn, hai người ôm nhau, bình ổn ảnh hưởng do nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi mang đến, Kì Minh Nguyệt nhớ tới lời nói của Diễm Thanh ngày ấy, do dự một chút, vẫn là nói: “Nếu Minh Nguyệt tính toán đi Lưu Danh quán tìm Diễm Thanh hỏi một việc, phụ hoàng liệu có để tâm?”

Nghe hắn nói những lời này, Kì Hủ Thiên ngừng một lát không có nói gì, chờ tới lúc Kì Minh Nguyệt nghĩ đến hắn đã tức giận, lại nghe thấy hắn bất đắc dĩ thở dài: “Nếu Minh Nhi muốn đi, liền đi thôi, nhưng phải nhớ cách hắn xa chút, đừng để cho Phụ hoàng tái nhìn thấy tình cảnh giống như ngày ấy.”

“Phụ hoàng muốn đi cùng ta?” Kì Minh Nguyệt kinh ngạc, chẳng lẽ phụ hoàng đúng là lo lắng hắn chuyện này? Cười khẽ vài tiếng, hắn trác hôn một chút khóe môi Kì Hủ Thiên: “Phụ hoàng không cần lo lắng, Minh Nguyệt nếu đáp ứng ngươi rồi, thì sẽ làm được, ngươi chỉ cần ở đây xử lý chính vụ, ta có thể đi một mình, không cần phụ hoàng đi theo.”

“Được rồi, nếu Minh Nhi nói như vậy, Phụ hoàng cũng chỉ có thể vui vẻ đáp ứng.” Kì hủ thiên vỗ về mái tóc của hắn, ở trên tóc hắn khẽ hôn, tuy rằng đáy lòng vẫn có chút lo lắng, nhưng dựa vào Minh Nguyệt một thân công lực không tầm thường, Diễm Thanh lại đã biết quan hệ của y với chính mình không phải tầm thường, chắc chắn cũng không dám làm ra việc gì, liền cho phép.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương