Thiếu Hiệp, Lấy Ta Được Không?
-
Chương 30
Editor: Serena Nguyen
Sau khi rời khỏi Ngự Phong sơn trang, ta và Kim Nguyên Bảo liền bắt đầu kế hoạch ra khỏi thành. Nói thật, chúng ta đã trải qua nhiều đau khổ để đi tới Kinh Thành như vậy, mà không ở lại đi dạo một chút, muốn ra đi, nghĩ tới thật là có chút không cam tâm.
Chỉ là Kim Nguyên Bảo nói rồi, lần này ta đào hôn, ảnh hưởng thực sự quá lớn, Ngự Phong sơn trang nói gì cũng là môn phái có danh tiếng, không chừng sẽ đuổi giết chúng ta. Cậu ta vừa nói như vậy, ta lập tức bị sợ đến mặt mũi trắng bệch, nào còn có tâm trạng du ngoạn, hận không thể lập tức mọc cánh bay trở về trấn Bạch Vân.
Chỉ là trước khi rời đi, vẫn còn cần mua một chút lương thực, dù sao đường trở về khá dài và xa xôi, mà sức ăn của ta lại hơi lớn một chút.
Ta mặt dày quấn lấy Kim Nguyên Bảo dẫn ta ra đường mua, cậu ta không cưỡng được ta, liền để cho ta thay nam trang, còn cậu ta thì cải trang thành bộ dáng một đại thúc, cùng với ta đi ra khỏi khách điếm.
Khí trời nắng ráo sáng sủa, rực rỡ, kinh thành phố lớn ngõ nhỏ người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt.
Tuy nói trong lòng có chút khẩn trương như ăn trộm, nhưng phồn hoa trước mắt vẫn hấp dẫn ta, khiến cho ta không nhịn được nhìn chung quanh, tràn ngập tò mò với mọi thứ trên đường.
"Đây là cái gì?"
"Vị tiểu ca này thật là thật tinh mắt, cây ngọc trâm Phỉ Thúy này chính là dùng ngọc thượng hạng, ngài nhìn chất lượng, điêu khắc khéo léo này, tặng cho cô nương mình ngưỡng mộ là quá hợp." Người bán hàng rong bán trâm cài tóc lập tức nhiệt tình giới thiệu với ta.
Ta nhìn vào mắt Kim Nguyên Bảo, nhút nhát hỏi: "Ta có thể mua cái này sao?"
Kim Nguyên Bảo trợn mắt nhìn ta một cái.
Người bán hàng rong thấy thế, lập tức khuyên nhủ: "Vị đại thúc này, không phải là ta khoác lác, chỉ cần mua cây trâm nhà ta, nhất định có thể bảo đảm tôn nhi (cháu trai) nhà ông cưới được nàng dâu như hoa như ngọc, sinh cho ông một đống tằng tôn (chắt trai)."
Mặt Kim Nguyên Bảo tối lại, ta thật sự lo lắng bộ râu giả của cậu ta sẽ vì giận mà rớt xuống.
"Gia gia, gia gia, ngươi để cho ta mua đi!" Ta lôi cánh tay của cậu ta chết sống đều không đi.
Cuối cùng, Kim Nguyên Bảo "gia gia" rốt cuộc thỏa hiệp, mua cho ta xuống cây trâm Phỉ Thúy kia.
Ta đem cây trâm nắm ở trong tay, nhìn chung quanh, vô cùng cao hứng, lại nghe Kim Nguyên Bảo ở một bên trách cứ: "Ngươi còn lãng phí mua lung tung như vậy, trời tối chúng ta cũng không thể quay về."
"Nhưng ta thật sự vô cùng thích mà!" Ta le lưỡi với cậu ta một cái, "Nếu ngươi tiếc, cùng lắm thì chờ trở về Trấn Bạch Vân, ta bảo mẹ ta trả lại tiền mua cây trâm cho ngươi."
"Không cần." Cậu ta nhỏ giọng hừ câu, "Tặng cho ngươi rồi."
Vậy mới hào phóng chứ, ta vui sướng hài lòng mà ôm cây trâm vào trong lòng, chợt nhớ tới câu nói vừa rồi người bán trâm nói "Nếu đưa cho cô nương trong mộng thì quá hợp." Nhất thời, lúng túng.
Ta hỏi: "Sao ngươi lại vô duyên vô cớ đưa ta đồ?"
"Không phải ngươi nhất định muốn mua sao?"
"Ta lại không muốn ngươi đưa." Ta lẩm bẩm câu, "Trở về sẽ trả ngươi tiền."
"Đã nói đưa cho ngươi rồi."
"Ngươi đưa ta sẽ nhận chắc? Mẹ ta nói không thể nhận đồ của người khác lung tung."
"Ngươi nhận đồ của người khác còn ít sao?"
". . . . . ." Người này, ư không thể nói uyển chuyển chút sao? Ta tức giận nghiến răng nghiến lợi, nói: "Dù sao ta không thể nhận đồ của ngươi lung tung, sẽ trả ngươi tiền."
"Đã nói đưa cho ngươi." Rốt cuộc Kim Nguyên Bảo bị ta phiền tới nổi giận, đưa tay nói: "Không cần thì trả ta!"
Ta sửng sốt một chút: "Ngươi. . . . . . Ngươi là đấng mày râu muốn cây trâm làm gì? Không trả!"
"Sở Tiểu Bắc, ngươi xong chưa?"
"Ta. . . . . ."
Đang lúc ta sắp bị Kim Nguyên Bảo tức chết, trên đường cái chợt nổi lên một hồi xôn xao, ngay sau đó, một đội quan binh võ trang đầy đủ xuất hiện trên đường, nghiêm mặt, một bộ đằng đằng sát khí.
"Chuyện gì xảy ra à?" Người đi trên đường không nhịn được nhỏ giọng thảo luận .
"Nghe nói Ngự Phong sơn trang xảy ra chuyện lớn!"
Cái gì? Nghe được bốn chữ Ngự Phong sơn trang, thần kinh của ta lập tức căng thẳng lên, Ngự Phong sơn trang đã xảy ra chuyện? Chẳng lẽ là bởi vì ta đào hôn? Những người này không phải là tới bắt ta chứ? . . . . . . Ta không khỏi chột dạ, vểnh tai tiếp tục nghe tiếp.
"Nghe nói mấy ngày trước Ngự Phong sơn trang cử hành đại hội võ lâm, không biết đánh nhau thế nào, chết không ít người. Chuyện như vậy kinh động triều đình, ngày hôm qua cả đêm phái người lên núi, bắt hết toàn bộ!"
"Không phải chứ? Không phải là cho tới nay chuyện giang hồ quan phủ đều không nhúng tay vào ư, lần này làm sao lại thay đổi quy củ?"
"Đúng vậy, ý tứ của quan trên thay như chong chóng, tiểu dân chúng ta sao có thể hiểu. Ta chỉ biết lần này triều đình là thật sự quyết tâm, sai đại đội nhân mã lên núi, vây Ngự Phong sơn trang một con ruồi cũng không lọt, cho bắt hết người bên trong, đến cả nha hoàn sai vặt cũng không còn dư lại một ai."
. . . . . .
Thảo luận còn tiếp tục, mà ta đã không bình tĩnh.
Thì ra là bọn họ nói đại sự, cũng không phải chỉ ta đào hôn, mà là triều đình phái người bắt tất cả mọi người ở Ngự Phong sơn trang, đây chẳng phải là Công Tôn Liệt, lão phu nhân. . . . . . Còn có cả phái Thanh Thương, toàn bộ đều bị bắt?
Vừa nghĩ tới Hoắc Đạt, Thanh Sơn giờ phút này cũng thân vùi lấp lao ngục, mà ta lại bởi vì đào hôn tránh thoát một kiếp, trong lòng ta cũng rất khó chịu. Đều nói một ngày là thầy cả đời là cha, mặc dù ta đây không xứng chức Chưởng Môn làm còn chưa tới một tháng, nhưng dù sao vẫn là Chưởng môn, ngay cả lệnh bài chưởng môn ban đầu đưa cho ta, ta đều bởi vì chạy quá vội vàng mà quên trả lại.
Lại nói, kể cả ta không làm chưởng môn phái Thanh Thương, nhưng ở trên núi mấy ngày này cũng là nhận hết chăm sóc của mọi người, ta không lý do cứ như vậy mặc kệ cả phái Thanh Thương, dù như thế nào, ta phải cứu bọn họ!
Ta vừa nói ý tưởng của ta với Kim Nguyên Bảo, sắc mặt của cậu ta lập tức.
"Không được!" Cậu ta một câu bác bỏ đề nghị của ta, "Chuyện này liên quan đến quan phủ, cũng không phải là bằng sức một mình ta hay ngươi là có thể giải quyết, ta là tuyệt không cho ngươi đi mạo hiểm."
"Không thể giải quyết thì nghĩ biện pháp giải quyết, ta nói thế nào vẫn là chưởng môn phái Thanh Thương, chẳng lẽ liền trơ mắt nhìn bọn họ bị bắt? Ta nhất định phải cứu!" Ta nổi giận, sao Kim Nguyên Bảo có thể không trượng nghĩa như vậy?
"Ngươi cứu, ngươi lấy cái gì cứu?" Cậu ta chất vấn.
"Ta. . . . . . Ta. . . . . ." Ta bị cậu ta hỏi á khẩu không trả lời được, xác thực, ta hiện tại thế đơn lực bạc, tay không tấc sắt, đừng nói là cứu người, chính là muốn vào đại lao nhìn bọn họ đều gần như không thể nào.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mặc dù ta không có bản lãnh gì, nhưng mà cha ta lại có, thúc thúc đậu hủ thối không phải đã nói rồi sao, cha ta là quan lớn, cả hoàng thượng cũng đã cứu, nếu như mang danh hiệu cha ta ra, nhất định có thể phái cứu Thanh Thương ra chứ? Như vậy vừa nghĩ, ta liền lòng tin mười phần nói với Kim Nguyên Bảo: "Ta đương nhiên có bản lĩnh cứu bọn họ!"
"Làm sao cứu?" Kim Nguyên Bảo khinh bỉ nhìn ta một cái.
Tiểu tử, xem thường ta! Ta liếc cậu ta một cái, móc từ trong lòng ngực ra ngọc bài cha ta cho ta lúc trước khi đi, dơ trước mặt cậu ta, nói: "Bằng cái này!"
Ta đã hạ quyết tâm, cho dù Kim Nguyên Bảo có muôn vàn không vui, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận. Cứ như vậy, hai ta bỏ qua kế hoạch trở về Trấn Bạch Vân, bắt đầu bắt tay đi tìm heo chó hồng cha ta nói. . . . . . Không đúng, là Gia Cát Hoành.
Cha ta nói qua, Gia Cát Hoành làm Thừa Tướng, ta hỏi Kim Nguyên Bảo: "Thừa Tướng là cái gì, có to bằng Hoàng đế không?"
"Nhỏ giọng một chút!" Kim Nguyên Bảo trợn mắt nhìn ta một cái, "Lời này của ngươi mà để cho người khác nghe được, chính là đại nghịch bất đạo, bị chặt đầu, Thừa Tướng lớn hơn nữa cũng không hơn được hoàng thượng."
Ta nhất thời cảm thấy trên cổ lành lạnh, không nhịn được nhỏ giọng hỏi: "Vậy vì sao cha ta không để cho chúng ta đi tìm hoàng thượng?"
". . . . . . Hoàng thượng không phải tùy tiện muốn gặp là có thể gặp."
"Vậy Thừa Tướng muốn gặp là có thể gặp sao?"
"Ngươi có thể đi thử một chút."
Thử liền thử! Ta ôm ngọc bài trong lòng đi đến phủ Thừa Tướng, còn chưa kịp lấy ra, liền bị binh lính giữ cửa xua đuổi ra ngoài, "Đi đi đi, đến nơi khác xin cơm đi!"
Xin cơm? Hai tên khốn kiếp này thế nhưng cảm thấy ta là ăn mày?
Ta nói: "Ta không phải ăn mày, ta tới tìm Gia Cát Hoành!"
"Điêu dân to gan, lại dám gọi thẳng danh húy của Thừa Tướng đại nhân, muốn ăn đòn!" Mấy quan binh đồng loạt xông lên, nếu không phải là Kim Nguyên Bảo kịp thời ra tay, kéo ta chạy, chỉ sợ ta còn chưa nhìn thấy Thừa Tướng, đã bị đánh chết ở trước cửa phủ Thừa Tướng, thì ra là Thừa Tướng so với Hoàng đế còn khó gặp hơn!
"Kim Nguyên Bảo, ngươi gạt người!" Ta tức giận thở hổn hển chạy ba con phố, mệt mỏi chân cũng mềm nhũn, đặt mông ngồi xuống dưới đất, mắng to Kim Nguyên Bảo.
"Ta lừa ngươi khi nào?" Người này chạy lâu như vậy, thế mà chẳng làm sao, còn nhìn xuống ta từ trên cao, một bộ việc không liên quan đến mình.
Ta sắp bị cậu ta tức chết, ta nói: "Ngươi không phải là nói Thừa Tướng rất dễ gặp ư, suýt chút nữa ta bị người ta đánh chết ngươi có biết hay không!"
"Ta có nói sao?" Cậu ta nhíu mày, "Ta chỉ nói ngươi thử một chút mà thôi."
Khốn kiếp, rõ ràng là lừa ta! Ta đứng lên, giận đùng đùng túm vạt áo cậu ta, nói: "Ta mặc kệ, dù sao ngươi lừa ta, ngươi phải phụ trách giúp ta gặp Gia Cát Hoành, nếu không ta liền. . . . . ."
"Ngươi liền thế nào?"
"Ta. . . . . . Ta liền. . . . . . Ta liền khóc cho ngươi xem!"
Ta bất chấp, đặt mông ngồi dưới đất, bắt đầu khóc, vừa khóc vừa mắng, "Kim Nguyên Bảo, cái tên khốn kiếp này, trước khi xuất môn ngươi đồng ý cha mẹ ta, còn nói phải chiếu cố ta, thật ra thì chỉ biết khi dễ ta, chờ đi về ta nhất định phải nói cho cha mẹ ta biết. . . . . . Ô ô ô. . . . . ."
Ta khóc quá thương, trên đường thật là nhiều người đều dừng lại nhìn chúng ta, khe khẽ bàn luận.
"Đừng khóc." Kim Nguyên Bảo ngồi xổm người xuống, có chút lúng túng nói, "Người khác đều nhìn đấy."
"Nhìn thì nhìn, ta dám khóc sẽ không sợ người nhìn, hôm nay ngươi không giúp ta...ta sẽ an vị nơi này không đi!" Chuyện cho tới bây giờ, ta bất cứ giá nào, khóc sẽ khóc, dù sao cũng không có người biết ta.
"Sở Tiểu Bắc, coi như ta thua ngươi. . . . . ." Rốt cuộc cậu ta thỏa hiệp, mềm giọng, "Ngươi chớ khóc, ta giúp ngươi là được."
"Thật?" Ta lau nước mắt , hỏi.
"Thật." Cậu ta thở dài.
"Không đổi ý?" Ta nháy mắt mấy cái.
"Chỉ cần ngươi đừng đổi ý."
Hoan hô! Ta vui mừng ôm cổ Kim Nguyên Bảo, ta làm sao sẽ hối hận chứ, ta tuyệt đối không hối hận! Lúc này dù là như thế nào ta cũng không nghĩ tới, có một ngày, ta sẽ vì quyết định của ngày hôm nay mà hối hận đến xanh cả ruột.
Sau khi rời khỏi Ngự Phong sơn trang, ta và Kim Nguyên Bảo liền bắt đầu kế hoạch ra khỏi thành. Nói thật, chúng ta đã trải qua nhiều đau khổ để đi tới Kinh Thành như vậy, mà không ở lại đi dạo một chút, muốn ra đi, nghĩ tới thật là có chút không cam tâm.
Chỉ là Kim Nguyên Bảo nói rồi, lần này ta đào hôn, ảnh hưởng thực sự quá lớn, Ngự Phong sơn trang nói gì cũng là môn phái có danh tiếng, không chừng sẽ đuổi giết chúng ta. Cậu ta vừa nói như vậy, ta lập tức bị sợ đến mặt mũi trắng bệch, nào còn có tâm trạng du ngoạn, hận không thể lập tức mọc cánh bay trở về trấn Bạch Vân.
Chỉ là trước khi rời đi, vẫn còn cần mua một chút lương thực, dù sao đường trở về khá dài và xa xôi, mà sức ăn của ta lại hơi lớn một chút.
Ta mặt dày quấn lấy Kim Nguyên Bảo dẫn ta ra đường mua, cậu ta không cưỡng được ta, liền để cho ta thay nam trang, còn cậu ta thì cải trang thành bộ dáng một đại thúc, cùng với ta đi ra khỏi khách điếm.
Khí trời nắng ráo sáng sủa, rực rỡ, kinh thành phố lớn ngõ nhỏ người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt.
Tuy nói trong lòng có chút khẩn trương như ăn trộm, nhưng phồn hoa trước mắt vẫn hấp dẫn ta, khiến cho ta không nhịn được nhìn chung quanh, tràn ngập tò mò với mọi thứ trên đường.
"Đây là cái gì?"
"Vị tiểu ca này thật là thật tinh mắt, cây ngọc trâm Phỉ Thúy này chính là dùng ngọc thượng hạng, ngài nhìn chất lượng, điêu khắc khéo léo này, tặng cho cô nương mình ngưỡng mộ là quá hợp." Người bán hàng rong bán trâm cài tóc lập tức nhiệt tình giới thiệu với ta.
Ta nhìn vào mắt Kim Nguyên Bảo, nhút nhát hỏi: "Ta có thể mua cái này sao?"
Kim Nguyên Bảo trợn mắt nhìn ta một cái.
Người bán hàng rong thấy thế, lập tức khuyên nhủ: "Vị đại thúc này, không phải là ta khoác lác, chỉ cần mua cây trâm nhà ta, nhất định có thể bảo đảm tôn nhi (cháu trai) nhà ông cưới được nàng dâu như hoa như ngọc, sinh cho ông một đống tằng tôn (chắt trai)."
Mặt Kim Nguyên Bảo tối lại, ta thật sự lo lắng bộ râu giả của cậu ta sẽ vì giận mà rớt xuống.
"Gia gia, gia gia, ngươi để cho ta mua đi!" Ta lôi cánh tay của cậu ta chết sống đều không đi.
Cuối cùng, Kim Nguyên Bảo "gia gia" rốt cuộc thỏa hiệp, mua cho ta xuống cây trâm Phỉ Thúy kia.
Ta đem cây trâm nắm ở trong tay, nhìn chung quanh, vô cùng cao hứng, lại nghe Kim Nguyên Bảo ở một bên trách cứ: "Ngươi còn lãng phí mua lung tung như vậy, trời tối chúng ta cũng không thể quay về."
"Nhưng ta thật sự vô cùng thích mà!" Ta le lưỡi với cậu ta một cái, "Nếu ngươi tiếc, cùng lắm thì chờ trở về Trấn Bạch Vân, ta bảo mẹ ta trả lại tiền mua cây trâm cho ngươi."
"Không cần." Cậu ta nhỏ giọng hừ câu, "Tặng cho ngươi rồi."
Vậy mới hào phóng chứ, ta vui sướng hài lòng mà ôm cây trâm vào trong lòng, chợt nhớ tới câu nói vừa rồi người bán trâm nói "Nếu đưa cho cô nương trong mộng thì quá hợp." Nhất thời, lúng túng.
Ta hỏi: "Sao ngươi lại vô duyên vô cớ đưa ta đồ?"
"Không phải ngươi nhất định muốn mua sao?"
"Ta lại không muốn ngươi đưa." Ta lẩm bẩm câu, "Trở về sẽ trả ngươi tiền."
"Đã nói đưa cho ngươi rồi."
"Ngươi đưa ta sẽ nhận chắc? Mẹ ta nói không thể nhận đồ của người khác lung tung."
"Ngươi nhận đồ của người khác còn ít sao?"
". . . . . ." Người này, ư không thể nói uyển chuyển chút sao? Ta tức giận nghiến răng nghiến lợi, nói: "Dù sao ta không thể nhận đồ của ngươi lung tung, sẽ trả ngươi tiền."
"Đã nói đưa cho ngươi." Rốt cuộc Kim Nguyên Bảo bị ta phiền tới nổi giận, đưa tay nói: "Không cần thì trả ta!"
Ta sửng sốt một chút: "Ngươi. . . . . . Ngươi là đấng mày râu muốn cây trâm làm gì? Không trả!"
"Sở Tiểu Bắc, ngươi xong chưa?"
"Ta. . . . . ."
Đang lúc ta sắp bị Kim Nguyên Bảo tức chết, trên đường cái chợt nổi lên một hồi xôn xao, ngay sau đó, một đội quan binh võ trang đầy đủ xuất hiện trên đường, nghiêm mặt, một bộ đằng đằng sát khí.
"Chuyện gì xảy ra à?" Người đi trên đường không nhịn được nhỏ giọng thảo luận .
"Nghe nói Ngự Phong sơn trang xảy ra chuyện lớn!"
Cái gì? Nghe được bốn chữ Ngự Phong sơn trang, thần kinh của ta lập tức căng thẳng lên, Ngự Phong sơn trang đã xảy ra chuyện? Chẳng lẽ là bởi vì ta đào hôn? Những người này không phải là tới bắt ta chứ? . . . . . . Ta không khỏi chột dạ, vểnh tai tiếp tục nghe tiếp.
"Nghe nói mấy ngày trước Ngự Phong sơn trang cử hành đại hội võ lâm, không biết đánh nhau thế nào, chết không ít người. Chuyện như vậy kinh động triều đình, ngày hôm qua cả đêm phái người lên núi, bắt hết toàn bộ!"
"Không phải chứ? Không phải là cho tới nay chuyện giang hồ quan phủ đều không nhúng tay vào ư, lần này làm sao lại thay đổi quy củ?"
"Đúng vậy, ý tứ của quan trên thay như chong chóng, tiểu dân chúng ta sao có thể hiểu. Ta chỉ biết lần này triều đình là thật sự quyết tâm, sai đại đội nhân mã lên núi, vây Ngự Phong sơn trang một con ruồi cũng không lọt, cho bắt hết người bên trong, đến cả nha hoàn sai vặt cũng không còn dư lại một ai."
. . . . . .
Thảo luận còn tiếp tục, mà ta đã không bình tĩnh.
Thì ra là bọn họ nói đại sự, cũng không phải chỉ ta đào hôn, mà là triều đình phái người bắt tất cả mọi người ở Ngự Phong sơn trang, đây chẳng phải là Công Tôn Liệt, lão phu nhân. . . . . . Còn có cả phái Thanh Thương, toàn bộ đều bị bắt?
Vừa nghĩ tới Hoắc Đạt, Thanh Sơn giờ phút này cũng thân vùi lấp lao ngục, mà ta lại bởi vì đào hôn tránh thoát một kiếp, trong lòng ta cũng rất khó chịu. Đều nói một ngày là thầy cả đời là cha, mặc dù ta đây không xứng chức Chưởng Môn làm còn chưa tới một tháng, nhưng dù sao vẫn là Chưởng môn, ngay cả lệnh bài chưởng môn ban đầu đưa cho ta, ta đều bởi vì chạy quá vội vàng mà quên trả lại.
Lại nói, kể cả ta không làm chưởng môn phái Thanh Thương, nhưng ở trên núi mấy ngày này cũng là nhận hết chăm sóc của mọi người, ta không lý do cứ như vậy mặc kệ cả phái Thanh Thương, dù như thế nào, ta phải cứu bọn họ!
Ta vừa nói ý tưởng của ta với Kim Nguyên Bảo, sắc mặt của cậu ta lập tức.
"Không được!" Cậu ta một câu bác bỏ đề nghị của ta, "Chuyện này liên quan đến quan phủ, cũng không phải là bằng sức một mình ta hay ngươi là có thể giải quyết, ta là tuyệt không cho ngươi đi mạo hiểm."
"Không thể giải quyết thì nghĩ biện pháp giải quyết, ta nói thế nào vẫn là chưởng môn phái Thanh Thương, chẳng lẽ liền trơ mắt nhìn bọn họ bị bắt? Ta nhất định phải cứu!" Ta nổi giận, sao Kim Nguyên Bảo có thể không trượng nghĩa như vậy?
"Ngươi cứu, ngươi lấy cái gì cứu?" Cậu ta chất vấn.
"Ta. . . . . . Ta. . . . . ." Ta bị cậu ta hỏi á khẩu không trả lời được, xác thực, ta hiện tại thế đơn lực bạc, tay không tấc sắt, đừng nói là cứu người, chính là muốn vào đại lao nhìn bọn họ đều gần như không thể nào.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mặc dù ta không có bản lãnh gì, nhưng mà cha ta lại có, thúc thúc đậu hủ thối không phải đã nói rồi sao, cha ta là quan lớn, cả hoàng thượng cũng đã cứu, nếu như mang danh hiệu cha ta ra, nhất định có thể phái cứu Thanh Thương ra chứ? Như vậy vừa nghĩ, ta liền lòng tin mười phần nói với Kim Nguyên Bảo: "Ta đương nhiên có bản lĩnh cứu bọn họ!"
"Làm sao cứu?" Kim Nguyên Bảo khinh bỉ nhìn ta một cái.
Tiểu tử, xem thường ta! Ta liếc cậu ta một cái, móc từ trong lòng ngực ra ngọc bài cha ta cho ta lúc trước khi đi, dơ trước mặt cậu ta, nói: "Bằng cái này!"
Ta đã hạ quyết tâm, cho dù Kim Nguyên Bảo có muôn vàn không vui, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận. Cứ như vậy, hai ta bỏ qua kế hoạch trở về Trấn Bạch Vân, bắt đầu bắt tay đi tìm heo chó hồng cha ta nói. . . . . . Không đúng, là Gia Cát Hoành.
Cha ta nói qua, Gia Cát Hoành làm Thừa Tướng, ta hỏi Kim Nguyên Bảo: "Thừa Tướng là cái gì, có to bằng Hoàng đế không?"
"Nhỏ giọng một chút!" Kim Nguyên Bảo trợn mắt nhìn ta một cái, "Lời này của ngươi mà để cho người khác nghe được, chính là đại nghịch bất đạo, bị chặt đầu, Thừa Tướng lớn hơn nữa cũng không hơn được hoàng thượng."
Ta nhất thời cảm thấy trên cổ lành lạnh, không nhịn được nhỏ giọng hỏi: "Vậy vì sao cha ta không để cho chúng ta đi tìm hoàng thượng?"
". . . . . . Hoàng thượng không phải tùy tiện muốn gặp là có thể gặp."
"Vậy Thừa Tướng muốn gặp là có thể gặp sao?"
"Ngươi có thể đi thử một chút."
Thử liền thử! Ta ôm ngọc bài trong lòng đi đến phủ Thừa Tướng, còn chưa kịp lấy ra, liền bị binh lính giữ cửa xua đuổi ra ngoài, "Đi đi đi, đến nơi khác xin cơm đi!"
Xin cơm? Hai tên khốn kiếp này thế nhưng cảm thấy ta là ăn mày?
Ta nói: "Ta không phải ăn mày, ta tới tìm Gia Cát Hoành!"
"Điêu dân to gan, lại dám gọi thẳng danh húy của Thừa Tướng đại nhân, muốn ăn đòn!" Mấy quan binh đồng loạt xông lên, nếu không phải là Kim Nguyên Bảo kịp thời ra tay, kéo ta chạy, chỉ sợ ta còn chưa nhìn thấy Thừa Tướng, đã bị đánh chết ở trước cửa phủ Thừa Tướng, thì ra là Thừa Tướng so với Hoàng đế còn khó gặp hơn!
"Kim Nguyên Bảo, ngươi gạt người!" Ta tức giận thở hổn hển chạy ba con phố, mệt mỏi chân cũng mềm nhũn, đặt mông ngồi xuống dưới đất, mắng to Kim Nguyên Bảo.
"Ta lừa ngươi khi nào?" Người này chạy lâu như vậy, thế mà chẳng làm sao, còn nhìn xuống ta từ trên cao, một bộ việc không liên quan đến mình.
Ta sắp bị cậu ta tức chết, ta nói: "Ngươi không phải là nói Thừa Tướng rất dễ gặp ư, suýt chút nữa ta bị người ta đánh chết ngươi có biết hay không!"
"Ta có nói sao?" Cậu ta nhíu mày, "Ta chỉ nói ngươi thử một chút mà thôi."
Khốn kiếp, rõ ràng là lừa ta! Ta đứng lên, giận đùng đùng túm vạt áo cậu ta, nói: "Ta mặc kệ, dù sao ngươi lừa ta, ngươi phải phụ trách giúp ta gặp Gia Cát Hoành, nếu không ta liền. . . . . ."
"Ngươi liền thế nào?"
"Ta. . . . . . Ta liền. . . . . . Ta liền khóc cho ngươi xem!"
Ta bất chấp, đặt mông ngồi dưới đất, bắt đầu khóc, vừa khóc vừa mắng, "Kim Nguyên Bảo, cái tên khốn kiếp này, trước khi xuất môn ngươi đồng ý cha mẹ ta, còn nói phải chiếu cố ta, thật ra thì chỉ biết khi dễ ta, chờ đi về ta nhất định phải nói cho cha mẹ ta biết. . . . . . Ô ô ô. . . . . ."
Ta khóc quá thương, trên đường thật là nhiều người đều dừng lại nhìn chúng ta, khe khẽ bàn luận.
"Đừng khóc." Kim Nguyên Bảo ngồi xổm người xuống, có chút lúng túng nói, "Người khác đều nhìn đấy."
"Nhìn thì nhìn, ta dám khóc sẽ không sợ người nhìn, hôm nay ngươi không giúp ta...ta sẽ an vị nơi này không đi!" Chuyện cho tới bây giờ, ta bất cứ giá nào, khóc sẽ khóc, dù sao cũng không có người biết ta.
"Sở Tiểu Bắc, coi như ta thua ngươi. . . . . ." Rốt cuộc cậu ta thỏa hiệp, mềm giọng, "Ngươi chớ khóc, ta giúp ngươi là được."
"Thật?" Ta lau nước mắt , hỏi.
"Thật." Cậu ta thở dài.
"Không đổi ý?" Ta nháy mắt mấy cái.
"Chỉ cần ngươi đừng đổi ý."
Hoan hô! Ta vui mừng ôm cổ Kim Nguyên Bảo, ta làm sao sẽ hối hận chứ, ta tuyệt đối không hối hận! Lúc này dù là như thế nào ta cũng không nghĩ tới, có một ngày, ta sẽ vì quyết định của ngày hôm nay mà hối hận đến xanh cả ruột.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook