Thiếu Hiệp, Lấy Ta Được Không?
-
Chương 10
Tiếng vang phát ra khi binh khí va chạm vào nhau khiến ta tỉnh giấc.
Ta kinh hãi ngồi dậy từ trên giường, phát hiện Kim Nguyên Bảo đã không có ở bên cạnh ta rồi, trên giường chỉ còn dư một cái vỏ đao, trong bóng tối vài bóng người đánh thành một đoàn, ta nhìn không rõ ai là Kim Nguyên Bảo, nhưng có thể nhìn thấy ánh sáng sắc lạnh phát ra từ lưỡi dao sắc bén của binh khí.
Ánh sáng này, lạnh lẽo.
"Kim Nguyên Bảo!" Ta hô to một tiếng.
Một đạo ánh lạnh nhanh chóng lướt tới đây.
"Cẩn thận!" Nghe được giọng của Kim Nguyên Bảo, ta thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, một cây đao thay ta chặn lại đạo ánh lạnh kia, Kỳ Lân trên đao chiếu vào mi mắt ta.
Kim Nguyên Bảo chặn ở phía trước ta, nói với ta: "Ngươi đi mau, đi tìm Cao bá!"
"Ta không đi!" Ta nói.
Đùa gì thế? Ta không phải là Đầu To. Ra ngoài lưu lạc giang hồ, quan trọng nhất chính là hai chữ "nghĩa khí", hôm nay nếu là ta cứ đi như thế, sau này làm sao lăn lộn trên trên giang hồ nữa?
Cho nên ta kiên quyết không đi.
"Ngươi đi cho ta!" Kim Nguyên Bảo kêu một tiếng, nặng nề đẩy ta sang bên cạnh.
Ta nghĩ cậu ta nhất định muốn đẩy ta vừa vặn có thể rơi vào cửa, mà cố tình ta bị thứ gì vấp một cái, cắm đầu ngã lăn xuống đất.
Chóng mặt, ta nhìn thấy một đạo ánh sáng rơi xuống người ta.
Ta nghĩ cũng không nghĩ, nhặt lên một vật bên cạnh quăng tới.
Ánh sáng lạnh chợt dừng, tiếp ta nghe đến một tiếng mắng: "Mẹ kiếp! Thứ gì thúi như vậy!" Trong nháy mắt, một cỗ mùi hôi thối tràn ngập ra, thì ra là thứ ta thuận tay ném qua lại là một cái bô.
Phi! Quả nhiên là hắc điếm, cả cái bô cũng đều không cũng sạch sẽ!
Cùng lúc đó, ta bỗng nhiên cảm thấy bên hông bị nắm, ngay sau đó cả người bay lên trời, chờ khi ta tỉnh hồn lại, người đã ở ngoài khách sạn rồi. Nhìn lại Kim Nguyên Bảo, tay của cậu ta còn ôm thắt lưng của ta.
Không ngờ Kim Nguyên Bảo còn cất giấu khinh công lợi hại như vậy, ta nhất thời bội phục sát đất, vừa định ca ngợi đôi câu, tay Kim Nguyên Bảo nhấc lên, cả người ta liền bị ném vào trong xe ngựa.
"Đi mau!" Theo Kim Nguyên Bảo ra lệnh một tiếng, Cao bá sớm đã chuẩn bị ở ngoài khách sạn giương roi lên, ngựa bị hoảng sợ nhấc chân chạy như điên, nháy mắt liền bỏ lại âm thanh đuổi giết ở xa xa phía sau.
Cũng không biết chạy bao lâu, đầu óc hỗn loạn, ta rốt cuộc hồi hồn lại, lúc này mới phát hiện ra mình lại bị hù dọa cả người toàn là mồ hôi lạnh, tim vẫn còn bùm bùm nhảy lên nhảy xuống, tay cũng đều phát run.
Ta quay đầu lại, muốn hướng Kim Nguyên Bảo tìm kiếm an ủi, lại thấy cậu ta đang nhắm hai mắt tĩnh tọa, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra vậy.
"Kim Nguyên Bảo. . . . . ." Ta nhẫn nhịn không được, đâm cậu ta một cái.
"Chuyện gì?" Cậu ta nhắm hai mắt hỏi.
"Ta. . . . . . Sợ. . . . . ."
Cậu ta sâu kín mở mắt ra, con ngươi đen nhánh nghiêm túc nhìn ta chằm chằm: "Bây giờ ngươi biết giang hồ là nơi như thế nào rồi chứ?"
Vấn đề Kim Nguyên Bảo đang hỏi ta, ta không thể không thừa nhận, nếu như mới vừa rồi chúng ta trải qua chính là giang hồ, đó cùng trong tưởng tượng của ta quả thực khác rất xa.
"Ngươi phải nhớ, giang hồ là một nơi giết người không chớp mắt ."
"Bọn họ làm sao lại muốn giết người chứ?" Ta không hiểu hỏi.
"Có chút là vì bạc, có chút là vì báo thù, còn có chút là vì quyền lợi, tóm lại ở trên giang hồ, bất luận một chuyện gì đều có thể trở thành lý do giết người, thậm chí có thời điểm giết người căn bản không cần lý do."
Câu trả lời của Kim Nguyên Bảo khiến cho ta không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, thật lâu mới miễn cưỡng đón nhận sự thật này, ta nói: "Kim Nguyên Bảo, về ngươi sau nhất định phải luyện công phu thật tốt, làm đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa, bảo vệ dân chúng toàn thiên hạ!"
Kim Nguyên Bảo lau đao của cậu ta, nói: "Ta không nghĩ bảo vệ nhiều người như vậy."
"Vậy ngươi nghĩ bảo vệ ai nha?" Ta hỏi cậu ta.
"Cha ta, mẹ ta, còn có. . . . . ." Cậu ta không nói thêm gì nữa, thẳng tắp nhìn ta chằm chằm.
"Còn có ai, ngươi nói nha!"
"Ngủ!" Cậu ta ôm đao vào trong ngực, tựa vào trong góc xe ngựa, cứ như vậy không để ý tới ta.
"Thôi! Không nói thì không nói!" Ta cũng dứt khoát không để ý tới cậu ta, rồi lại không ngủ được, vì vậy nhấc màn xe ngựa lên nhìn ra ngoài, thấy sao trên trời lấp lánh lấp lánh, không biết sao lại khiến cho ta nghĩ tới Võ Lâm Minh Chủ.
Nếu như hôm nay có Võ Lâm Minh Chủ ở đây, những tên bại hoại kia cũng sẽ không lớn lối như vậy chứ?
Quá khứ, ta luôn cảm thấy Võ Lâm Minh Chủ nhất định phải bảo vệ tất cả người tốt trong thiên hạ, để cho bọn họ không bị người xấu khi dễ. Nhưng là nếu như hắn ta bảo vệ nhiều người như vậy, còn có tinh lực bảo vệ ta sao? Ta muốn Võ Lâm Minh Chủ bảo vệ ta thật tốt, nhưng là chỉ bảo hộ ta, hắn ta còn có tinh lực bảo vệ những người khác sao?
Ta nghĩ tới nghĩ lui, càng nghĩ càng không nghĩ ra.
Ai, vẫn là không suy nghĩ, đi ngủ!
Kể từ khi gặp được hắc điếm, đánh chết Kim Nguyên Bảo cũng không tiếp tục cho ta ở trọ tắm rửa, mà là cả ngày cả đêm giục ngựa chạy tới Kinh Thành, từng ngày từng ngày trôi qua, thức ăn mọi người đưa lúc rời trấn Bạch Vân càng ngày càng ít, rốt cuộc, đồ còn lại có thể ăn được chỉ có Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa hình như ý thức được tình cảnh của mình, đứng ở trong góc run lẩy bẩy. Ta nhìn nó, không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, chợt nghe Kim Nguyên Bảo nói một câu: "Ăn đi."
"Đây không phải là quà tình nhân của ngươi tặng cho ngươi sao?"
Mặt của Kim Nguyên Bảo lập tức dài ra, nói: "Sở Tiểu Bắc, ngươi nói nhăng nói cuội cái gì vậy?"
"Ta đâu có nói bậy, nếu Liễu Tiểu Hoa đó không phải là người tình của ngươi, sẽ vô duyên vô cớ đưa con gà cho ngươi?"
"Không phải!" Cậu ta xuất ra một câu, mặt sung huyết đỏ bừng.
"Ngươi nói không phải là ta sẽ tin ngươi à? Ta nói nhất định là bình thường ngươi đối với nàng quá tốt, nàng mới có thể đưa gà mẹ cho ngươi. . . . . ."
"Câm miệng!" Kim Nguyên Bảo nóng nảy, "Sở Tiểu Bắc, ngươi còn nói bậy nữa ta liền. . . . . ."
"Ngươi làm cái gì, ngươi nói dí?"
Cậu ta bị ta hỏi nói không ra lời, nín một lúc lâu, chợt nhấc cây đao, nói: "Ta sẽ giết gà."
Lần này đến phiên ta sốt ruột, nhào qua ấn chặt đao của cậu ta, nói: "Ngươi dừng tay!"
"Ngươi lại muốn làm gì?" Cậu ta thở phì phò quay đầu lại.
"Ta. . . . . . Ta. . . . . . Ta không bỏ được!" Mặc dù gà là Liễu Tiểu Hoa đưa, nhưng đoạn đường này, trừ Kim Nguyên Bảo và Cao bá ra, có thể cùng ta giải sầu chính là con gà này, mặc dù ta thật sự vô cùng đói rất muốn ăn nó, nhưng là vẫn còn hạ không được quyết tâm.
Ý thức được mới vừa rồi ta cùng cậu ta tranh cãi, hoàn toàn là bởi vì tự ta không bỏ được giết gà, Kim Nguyên Bảo rất tức giận, đang lúc cậu ta chuẩn bị mắng ta một trận, xe ngựa chợt dừng lại, ngay sau đó, giọng Cao bá vang dội vang lên ngoài xe: "Đã đến Kinh Thành!"
Đến? !
Tin vui động trời này khiến cho ta không để ý Kim Nguyên Bảo và gà nữa, nhào tới bên cửa sổ, không kịp chờ đợi nhấc lên rèm cửa sổ. Cùng lúc đó, một cảnh tượng to lớn ta chưa từng thấy qua đập vào mắt ta.
Dưới tường thành cao vút vừa dầy vừa nặng, cửa thành to lớn mở rộng, hai hàng lính gác võ trang đầy đủ đang lần lượt khám xét dân chúng vào thành, ta có thể nhìn tới xa xa trong cửa thành so với bên ngoài rõ ràng thế giới khác, giữa hoang vu và phồn hoa, chỉ cách một bức tường.
Tình cảnh này, chẳng biết tại sao, bên tai của ta chợt vang lên một câu cực kỳ lâu trước kia Tô Mộ Bạch đã từng nói: "Kinh Thành bị một bức tường thành nhìn không thấy điểm cuối bao quanh, có vài người cả đời vắt óc tìm mưu kế muốn đi vào, có vài người lại ước gì buông tha tất cả chạy ra, nhưng đáng buồn nhất chính là, vào với ra căn bản cũng không phải tự ngươi có thể lựa chọn." Lời của cậu ta rốt cuộc là ý gì đây? Mang theo nghi ngờ như vậy, xe ngựa dần dần đi vào cửa thành.
Chẳng biết tại sao, chúng ta rất thuận lợi vượt qua khám xét rườm rà, không tốn sức chút nào vào thành. Không lâu sau, bầu trời thật cao của Kinh Thành liền xuất hiện trong tầm mắt của chúng ta, màu sắc của nó cũng xanh giống như ở trấn Bạch Vân, mây trôi lơ lừng cũng trắng noãn giống trấn Bạch Vân. Nhưng mà ở cùng dưới một mảnh bầu trời mênh mông, lại có một thế giới rất khác với trấn Bạch Vân.
Ta rướn cổ lên, lộ ra ngoài xe ngựa, nhìn người đi trên đường, bọn họ mặc y phục có nhiều màu sắc khác nhau, cầm trong tay rất nhiều đồ, bên cạnh còn có rất nhiều cửa hàng, liếc nhìn chỉ thấy một mảnh màu sắc rực rỡ, không thấy rõ rốt cuộc là cái gì.
Ta thật sự nghĩ hiện tại liền nhảy xuống xe ngựa đi xem đến tột cùng là gì, nhưng Kim Nguyên Bảo lại ngăn cản ta: "Tìm khách sạn trước, thay quần áo khác rồi hãy nói."
Kể sau từ lần gặp hắc điếm trước đó, ta cảm thấy Kim Nguyên Bảo nói vẫn tương đối có đạo lý, bộ dáng ta bây giờ, chừng mấy ngày chưa tắm, cả người thối hoắc, nếu là đi xuống chẳng phải là hù chết người kinh thành sao? Là mỹ nữ đẹp nhất trấn Bạch Vân, ta không thể làm mất thể diện trấn Bạch Vân ở nơi này được. Cho nên, ta quyết định tạm thời nghe lời Kim Nguyên Bảo.
Nhưng không ngờ, Kim Nguyên Bảo thế mà lại để cho ta mặc một thân y phục nam tử!
Ta nhìn bộ y phục trước mắt này nản không muốn cầm lên, xanh không xanh, tím không tím, hỏi Kim Nguyên Bảo, "Có phải ngươi cầm nhầm hay không? Quần áo của ta ở trong bao quần áo của ta."
Không nghĩ Kim Nguyên Bảo lại nói, "Không sai, ngươi sẽ mặc cái này."
"Thế nhưng đây là y phục nam nhân mà!" Ta tại sao có thể mặc y phục nam nhân? Rất khó coi!
"Người kinh thành hỗn tạp, một mình nữ hài tử như ngươi đi tới đi lui không tiện."
"Có cái gì bất tiện nha? Ta lăn lộn tại trấn Bạch Vân vài chục năm, cũng không thấy gãy tay thiếu chân gì nha!"
"Nơi này không giống trấn Bạch Vân, ngươi nghe lời của ta, thay y phục này vào, ta dẫn ngươi đi ăn vịt quay."
Vịt quay?
Ta phải thừa nhận, hai chữ này khiến cho ta không khỏi hai mắt sáng lên, bụng bắt đầu cô lỗ lỗ kháng nghị, tâm hạ quyết định cũng liền mặc, dù sao mẹ ta nói qua: mặc gì không quan trọng, mặt mới chính là mấu chốt, mỹ nữ giống như ta vậy, không mặc cũng đều xinh đẹp.
Ta kinh hãi ngồi dậy từ trên giường, phát hiện Kim Nguyên Bảo đã không có ở bên cạnh ta rồi, trên giường chỉ còn dư một cái vỏ đao, trong bóng tối vài bóng người đánh thành một đoàn, ta nhìn không rõ ai là Kim Nguyên Bảo, nhưng có thể nhìn thấy ánh sáng sắc lạnh phát ra từ lưỡi dao sắc bén của binh khí.
Ánh sáng này, lạnh lẽo.
"Kim Nguyên Bảo!" Ta hô to một tiếng.
Một đạo ánh lạnh nhanh chóng lướt tới đây.
"Cẩn thận!" Nghe được giọng của Kim Nguyên Bảo, ta thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, một cây đao thay ta chặn lại đạo ánh lạnh kia, Kỳ Lân trên đao chiếu vào mi mắt ta.
Kim Nguyên Bảo chặn ở phía trước ta, nói với ta: "Ngươi đi mau, đi tìm Cao bá!"
"Ta không đi!" Ta nói.
Đùa gì thế? Ta không phải là Đầu To. Ra ngoài lưu lạc giang hồ, quan trọng nhất chính là hai chữ "nghĩa khí", hôm nay nếu là ta cứ đi như thế, sau này làm sao lăn lộn trên trên giang hồ nữa?
Cho nên ta kiên quyết không đi.
"Ngươi đi cho ta!" Kim Nguyên Bảo kêu một tiếng, nặng nề đẩy ta sang bên cạnh.
Ta nghĩ cậu ta nhất định muốn đẩy ta vừa vặn có thể rơi vào cửa, mà cố tình ta bị thứ gì vấp một cái, cắm đầu ngã lăn xuống đất.
Chóng mặt, ta nhìn thấy một đạo ánh sáng rơi xuống người ta.
Ta nghĩ cũng không nghĩ, nhặt lên một vật bên cạnh quăng tới.
Ánh sáng lạnh chợt dừng, tiếp ta nghe đến một tiếng mắng: "Mẹ kiếp! Thứ gì thúi như vậy!" Trong nháy mắt, một cỗ mùi hôi thối tràn ngập ra, thì ra là thứ ta thuận tay ném qua lại là một cái bô.
Phi! Quả nhiên là hắc điếm, cả cái bô cũng đều không cũng sạch sẽ!
Cùng lúc đó, ta bỗng nhiên cảm thấy bên hông bị nắm, ngay sau đó cả người bay lên trời, chờ khi ta tỉnh hồn lại, người đã ở ngoài khách sạn rồi. Nhìn lại Kim Nguyên Bảo, tay của cậu ta còn ôm thắt lưng của ta.
Không ngờ Kim Nguyên Bảo còn cất giấu khinh công lợi hại như vậy, ta nhất thời bội phục sát đất, vừa định ca ngợi đôi câu, tay Kim Nguyên Bảo nhấc lên, cả người ta liền bị ném vào trong xe ngựa.
"Đi mau!" Theo Kim Nguyên Bảo ra lệnh một tiếng, Cao bá sớm đã chuẩn bị ở ngoài khách sạn giương roi lên, ngựa bị hoảng sợ nhấc chân chạy như điên, nháy mắt liền bỏ lại âm thanh đuổi giết ở xa xa phía sau.
Cũng không biết chạy bao lâu, đầu óc hỗn loạn, ta rốt cuộc hồi hồn lại, lúc này mới phát hiện ra mình lại bị hù dọa cả người toàn là mồ hôi lạnh, tim vẫn còn bùm bùm nhảy lên nhảy xuống, tay cũng đều phát run.
Ta quay đầu lại, muốn hướng Kim Nguyên Bảo tìm kiếm an ủi, lại thấy cậu ta đang nhắm hai mắt tĩnh tọa, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra vậy.
"Kim Nguyên Bảo. . . . . ." Ta nhẫn nhịn không được, đâm cậu ta một cái.
"Chuyện gì?" Cậu ta nhắm hai mắt hỏi.
"Ta. . . . . . Sợ. . . . . ."
Cậu ta sâu kín mở mắt ra, con ngươi đen nhánh nghiêm túc nhìn ta chằm chằm: "Bây giờ ngươi biết giang hồ là nơi như thế nào rồi chứ?"
Vấn đề Kim Nguyên Bảo đang hỏi ta, ta không thể không thừa nhận, nếu như mới vừa rồi chúng ta trải qua chính là giang hồ, đó cùng trong tưởng tượng của ta quả thực khác rất xa.
"Ngươi phải nhớ, giang hồ là một nơi giết người không chớp mắt ."
"Bọn họ làm sao lại muốn giết người chứ?" Ta không hiểu hỏi.
"Có chút là vì bạc, có chút là vì báo thù, còn có chút là vì quyền lợi, tóm lại ở trên giang hồ, bất luận một chuyện gì đều có thể trở thành lý do giết người, thậm chí có thời điểm giết người căn bản không cần lý do."
Câu trả lời của Kim Nguyên Bảo khiến cho ta không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, thật lâu mới miễn cưỡng đón nhận sự thật này, ta nói: "Kim Nguyên Bảo, về ngươi sau nhất định phải luyện công phu thật tốt, làm đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa, bảo vệ dân chúng toàn thiên hạ!"
Kim Nguyên Bảo lau đao của cậu ta, nói: "Ta không nghĩ bảo vệ nhiều người như vậy."
"Vậy ngươi nghĩ bảo vệ ai nha?" Ta hỏi cậu ta.
"Cha ta, mẹ ta, còn có. . . . . ." Cậu ta không nói thêm gì nữa, thẳng tắp nhìn ta chằm chằm.
"Còn có ai, ngươi nói nha!"
"Ngủ!" Cậu ta ôm đao vào trong ngực, tựa vào trong góc xe ngựa, cứ như vậy không để ý tới ta.
"Thôi! Không nói thì không nói!" Ta cũng dứt khoát không để ý tới cậu ta, rồi lại không ngủ được, vì vậy nhấc màn xe ngựa lên nhìn ra ngoài, thấy sao trên trời lấp lánh lấp lánh, không biết sao lại khiến cho ta nghĩ tới Võ Lâm Minh Chủ.
Nếu như hôm nay có Võ Lâm Minh Chủ ở đây, những tên bại hoại kia cũng sẽ không lớn lối như vậy chứ?
Quá khứ, ta luôn cảm thấy Võ Lâm Minh Chủ nhất định phải bảo vệ tất cả người tốt trong thiên hạ, để cho bọn họ không bị người xấu khi dễ. Nhưng là nếu như hắn ta bảo vệ nhiều người như vậy, còn có tinh lực bảo vệ ta sao? Ta muốn Võ Lâm Minh Chủ bảo vệ ta thật tốt, nhưng là chỉ bảo hộ ta, hắn ta còn có tinh lực bảo vệ những người khác sao?
Ta nghĩ tới nghĩ lui, càng nghĩ càng không nghĩ ra.
Ai, vẫn là không suy nghĩ, đi ngủ!
Kể từ khi gặp được hắc điếm, đánh chết Kim Nguyên Bảo cũng không tiếp tục cho ta ở trọ tắm rửa, mà là cả ngày cả đêm giục ngựa chạy tới Kinh Thành, từng ngày từng ngày trôi qua, thức ăn mọi người đưa lúc rời trấn Bạch Vân càng ngày càng ít, rốt cuộc, đồ còn lại có thể ăn được chỉ có Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa hình như ý thức được tình cảnh của mình, đứng ở trong góc run lẩy bẩy. Ta nhìn nó, không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, chợt nghe Kim Nguyên Bảo nói một câu: "Ăn đi."
"Đây không phải là quà tình nhân của ngươi tặng cho ngươi sao?"
Mặt của Kim Nguyên Bảo lập tức dài ra, nói: "Sở Tiểu Bắc, ngươi nói nhăng nói cuội cái gì vậy?"
"Ta đâu có nói bậy, nếu Liễu Tiểu Hoa đó không phải là người tình của ngươi, sẽ vô duyên vô cớ đưa con gà cho ngươi?"
"Không phải!" Cậu ta xuất ra một câu, mặt sung huyết đỏ bừng.
"Ngươi nói không phải là ta sẽ tin ngươi à? Ta nói nhất định là bình thường ngươi đối với nàng quá tốt, nàng mới có thể đưa gà mẹ cho ngươi. . . . . ."
"Câm miệng!" Kim Nguyên Bảo nóng nảy, "Sở Tiểu Bắc, ngươi còn nói bậy nữa ta liền. . . . . ."
"Ngươi làm cái gì, ngươi nói dí?"
Cậu ta bị ta hỏi nói không ra lời, nín một lúc lâu, chợt nhấc cây đao, nói: "Ta sẽ giết gà."
Lần này đến phiên ta sốt ruột, nhào qua ấn chặt đao của cậu ta, nói: "Ngươi dừng tay!"
"Ngươi lại muốn làm gì?" Cậu ta thở phì phò quay đầu lại.
"Ta. . . . . . Ta. . . . . . Ta không bỏ được!" Mặc dù gà là Liễu Tiểu Hoa đưa, nhưng đoạn đường này, trừ Kim Nguyên Bảo và Cao bá ra, có thể cùng ta giải sầu chính là con gà này, mặc dù ta thật sự vô cùng đói rất muốn ăn nó, nhưng là vẫn còn hạ không được quyết tâm.
Ý thức được mới vừa rồi ta cùng cậu ta tranh cãi, hoàn toàn là bởi vì tự ta không bỏ được giết gà, Kim Nguyên Bảo rất tức giận, đang lúc cậu ta chuẩn bị mắng ta một trận, xe ngựa chợt dừng lại, ngay sau đó, giọng Cao bá vang dội vang lên ngoài xe: "Đã đến Kinh Thành!"
Đến? !
Tin vui động trời này khiến cho ta không để ý Kim Nguyên Bảo và gà nữa, nhào tới bên cửa sổ, không kịp chờ đợi nhấc lên rèm cửa sổ. Cùng lúc đó, một cảnh tượng to lớn ta chưa từng thấy qua đập vào mắt ta.
Dưới tường thành cao vút vừa dầy vừa nặng, cửa thành to lớn mở rộng, hai hàng lính gác võ trang đầy đủ đang lần lượt khám xét dân chúng vào thành, ta có thể nhìn tới xa xa trong cửa thành so với bên ngoài rõ ràng thế giới khác, giữa hoang vu và phồn hoa, chỉ cách một bức tường.
Tình cảnh này, chẳng biết tại sao, bên tai của ta chợt vang lên một câu cực kỳ lâu trước kia Tô Mộ Bạch đã từng nói: "Kinh Thành bị một bức tường thành nhìn không thấy điểm cuối bao quanh, có vài người cả đời vắt óc tìm mưu kế muốn đi vào, có vài người lại ước gì buông tha tất cả chạy ra, nhưng đáng buồn nhất chính là, vào với ra căn bản cũng không phải tự ngươi có thể lựa chọn." Lời của cậu ta rốt cuộc là ý gì đây? Mang theo nghi ngờ như vậy, xe ngựa dần dần đi vào cửa thành.
Chẳng biết tại sao, chúng ta rất thuận lợi vượt qua khám xét rườm rà, không tốn sức chút nào vào thành. Không lâu sau, bầu trời thật cao của Kinh Thành liền xuất hiện trong tầm mắt của chúng ta, màu sắc của nó cũng xanh giống như ở trấn Bạch Vân, mây trôi lơ lừng cũng trắng noãn giống trấn Bạch Vân. Nhưng mà ở cùng dưới một mảnh bầu trời mênh mông, lại có một thế giới rất khác với trấn Bạch Vân.
Ta rướn cổ lên, lộ ra ngoài xe ngựa, nhìn người đi trên đường, bọn họ mặc y phục có nhiều màu sắc khác nhau, cầm trong tay rất nhiều đồ, bên cạnh còn có rất nhiều cửa hàng, liếc nhìn chỉ thấy một mảnh màu sắc rực rỡ, không thấy rõ rốt cuộc là cái gì.
Ta thật sự nghĩ hiện tại liền nhảy xuống xe ngựa đi xem đến tột cùng là gì, nhưng Kim Nguyên Bảo lại ngăn cản ta: "Tìm khách sạn trước, thay quần áo khác rồi hãy nói."
Kể sau từ lần gặp hắc điếm trước đó, ta cảm thấy Kim Nguyên Bảo nói vẫn tương đối có đạo lý, bộ dáng ta bây giờ, chừng mấy ngày chưa tắm, cả người thối hoắc, nếu là đi xuống chẳng phải là hù chết người kinh thành sao? Là mỹ nữ đẹp nhất trấn Bạch Vân, ta không thể làm mất thể diện trấn Bạch Vân ở nơi này được. Cho nên, ta quyết định tạm thời nghe lời Kim Nguyên Bảo.
Nhưng không ngờ, Kim Nguyên Bảo thế mà lại để cho ta mặc một thân y phục nam tử!
Ta nhìn bộ y phục trước mắt này nản không muốn cầm lên, xanh không xanh, tím không tím, hỏi Kim Nguyên Bảo, "Có phải ngươi cầm nhầm hay không? Quần áo của ta ở trong bao quần áo của ta."
Không nghĩ Kim Nguyên Bảo lại nói, "Không sai, ngươi sẽ mặc cái này."
"Thế nhưng đây là y phục nam nhân mà!" Ta tại sao có thể mặc y phục nam nhân? Rất khó coi!
"Người kinh thành hỗn tạp, một mình nữ hài tử như ngươi đi tới đi lui không tiện."
"Có cái gì bất tiện nha? Ta lăn lộn tại trấn Bạch Vân vài chục năm, cũng không thấy gãy tay thiếu chân gì nha!"
"Nơi này không giống trấn Bạch Vân, ngươi nghe lời của ta, thay y phục này vào, ta dẫn ngươi đi ăn vịt quay."
Vịt quay?
Ta phải thừa nhận, hai chữ này khiến cho ta không khỏi hai mắt sáng lên, bụng bắt đầu cô lỗ lỗ kháng nghị, tâm hạ quyết định cũng liền mặc, dù sao mẹ ta nói qua: mặc gì không quan trọng, mặt mới chính là mấu chốt, mỹ nữ giống như ta vậy, không mặc cũng đều xinh đẹp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook