Thiếu Gia Và Con Gấu
-
Chương 5: Ý đồ Xấu
A Ngưu tên đầy đủ là Trần A Ngưu, chị của cậu ta Trần A Hoa là tiểu mỹ nhân nổi danh trong thôn Khách Hà. A Hoa trắng nõn trắng nà, mặt mày thanh tú, nói chuyện giọng nhỏ nhẹ, ít có tính cách lẫm lâm liệt liệt của các cô gái trong thôn, trái lại hơi có chút khí chất của tiểu thư* (từ gốc là 小家碧玉 tiểu gia bích ngọc: con gái cưng). Nhiều cậu trai chưa kết hôn ở thôn Khách Hà đều ngầm yêu thích A Hoa, tiếc rằng A Hoa lại nhất kiến chung tình với Mông Khanh, nhiều năm như vậy mà vẫn khổ sở chờ Mông Khanh. Trong thôn còn có lời đồn, có người nói A Hoa đã từng nói rằng, chỉ cần một ngày Mông Khanh còn chưa lập gia đình, Trần A Hoa nàng cũng sẽ chưa lấy chồng ngày ấy.
Cô gái vừa si tình vừa quật cường như vậy khiến trưởng thôn thương tiếc, nên nhiều lần muốn tác hợp hai người. Kết quả tên Mông Khanh này giống cái mõ gỗ đầu óc trước sau chậm chạp, nửa chút cảm giác với A Hoa cũng không có, đúng là khiến người ta không biết làm thế nào.
Có câu, dưa xanh hái không ngọt, bà trưởng thôn thấy hai người cứ giằng co mãi như thế cũng không phải là biện pháp, bèn quay lại bắt đầu khuyên A Hoa, cũng giới thiệu những chàng trai khác ở thôn bên cạnh cho A Hoa, đáng tiếc A Hoa vẫn không gật đầu. Bà trưởng thôn đành phải đi khuyên Mông Khanh, với hy vọng ngày nào đó hắn sẽ coi trọng ai đó, không quan tâm là ai. Chỉ cần thành hôn, A Hoa cũng sẽ không lãng phí đi thanh xuân tươi đẹp.
Tiếc là mấy năm qua dù có giới thiệu các cô gái tốt như thế nào, thôn bên cạnh, trấn bên cạnh cũng có, nhưng Mông Khanh không lọt mắt ai.
Vì vậy trong thôn có người lén nói rằng: Không chừng Mông Khanh căn bản không thích con gái, chỉ thích đàn ông thôi.
Dù sao trước đây trong thôn Khách Hà cũng có người thích người đồng tính, sau đó người kia và người bán rong thấy ở trấn bên cạnh tốt hơn, hai người liền cùng dời đi.
Chuyện này còn từng được mấy thôn trấn cạnh bên lấy làm đề tài trà dư tửu hậu, nói hăng say đến mấy năm. Bây giờ mọi người lại đặt ánh mắt lên người Mông Khanh, cảm thấy phỏng chừng Mông Khanh cũng thích đàn ông rồi.
Bà trưởng thôn lại không cho là như vậy, bà cảm thấy Mông Khanh chính là có chút ngốc, kinh nghiệm tình cảm quá ít, nói không chừng thật ra là thích A Hoa, chỉ là không nhận ra mà thôi. Dù sao Mông Khanh cũng chưa từng nói ghét A Hoa mà.
Nếu không ghét, khẳng định là thích rồi.
Vì thế bà trưởng thôn lại nghĩ ra một kế, để A Hoa thân mật với người đàn ông khác trước mắt Mông Khanh, để Mông Khanh ăn giấm mà tỉnh lại một chút.
A Hoa đánh bạo mời Mông Khanh đến, làm một bàn các món ăn mà hắn thích. Mông Khanh yêu thịt, thích cay, không thích ngọt và chua, trong lòng A Hoa nhớ rõ ràng.
Đến lúc chạng vạng, A Ngưu chạy đến trong phòng bếp gọi: “Chị ơi! Mông đại ca bọn họ đến rồi!”
A Hoa tim đập thình thịch, ngón tay nắm chặt vạt áo, lại vội vàng đến trước chậu nước soi mặt mình, cẩn thận vuốt sợi tóc rơi trước mắt ra sau tai, lại quay đầu nói với A Ngưu: “A Ngưu, em nhìn chị một chút, như thế này chị đã ổn chưa?”
A Ngưu đã là một tiểu đại nhân, đối với tâm tư của chị mình cũng rất rõ ràng, vui vẻ nói: “Chị là đẹp nhất, dù mặt đầy tro cũng đẹp nhất!”
A Hoa vội hỏi: “Trên mặt chị có tro sao?”
A Ngưu thở dài: “Không có, em đùa đấy.”
A Hoa giẫm chân, trừng em trai một cái: “Mau bưng món ăn cuối cùng ra đi, bắt chuyện với Mông đại ca cho tốt, đừng nói lung tung!”
A Ngưu làm cái mặt quỷ, bưng mâm lên chạy đi.
Ngày mùa hè nóng bức, bàn ăn đặt trong sân. Trên cây và dưới mái hiên treo đèn lồng, dưới bàn ăn đặt một kw hương, nói là bên trong hương liệu có thể xua muỗi.
A Hoa cầm rượu đi ra, tầm mắt đã bị Mông Khanh cao to thu hút rồi.
Mông Khanh mặt một cái áo không tay, để tay trần, khuôn mặt với đường nét sắc bén chính khí lẫm liệt, qua mùa hè, màu da hắn đổi thành màu đồng cổ dễ nhìn, tóc đen cắt gọn như lông nhím, nhìn qua càng làm cho người ta tim đập thình thịch.
A Hoa ngơ ngác nhìn chốc lát, mãi đến tận khi A Ngưu ở bên cạnh ho khan, mới vội vàng bưng rượu tiến lại, chào hỏi khách khứa.
Phương Toàn và vợ của y đã ở đây, ngồi bên cạnh còn một cậu trai trẻ tuổi. Cậu ta đầy mặt phấn chấn, nhìn thấy A Hoa bưng đồ lại đây liền vội vàng đứng dậy hỗ trợ
A Hoa thẹn thùng cảm ơn đối phương, lại quay đầu nhìn Mông Khanh, lúc này mới phát hiện sự chú ý của Mông Khanh một mực đặt lên trên người một thiếu niên.
Thiếu niên kia bộ dáng thanh tú suất khí, mặt mày như hoạ, tóc đen đẹp đẽ như tơ lụa buộc lên, dùng một cây trâm gỗ cố định lại, mặc trên người một cái áo ngoài dài màu trắng, tay áo xắn lên, đang cãi nhau với Mông Khanh.
Tuổi của cậu ta hình như không lớn lắm, mặc dù đang cau mày nhưng khó nén được khí chất ung dung trên người, hoàn toàn không hợp với bốn phía xung quanh.
Nhắc tới cũng lạ, hình như chỉ có Mông Khanh đứng chung một chỗ với cậu là không sai, giống như là chuyện đương nhiên.
A Hoa trong lòng hơi hồi hộp, nhớ tới người trong thôn nói sau lưng rằng Mông Khanh có khả năng thích đàn ông.
Phương Toàn nhìn vẻ mặt của A Hoa, trong lòng cũng là có nỗi khổ không nói được: Mẹ cứ phải làm chuyện gì thế chứ, nhất định cứ phải tác hợp người ta, lần này thì hay rồi, không phải là làm tổn thương tâm hồn A Hoa cô nương sao? Với chuyện trước mắt này mình phải nói sự thật như thế nào chứ?
A Hoa chào hỏi khách khứa vào chỗ, có chút thấp thỏm nói với Mông Khanh: “Ngày, ngày hôm nay chủ yếu là để cảm tạ hôm trước Mông đại ca…. Còn cả Phương đại ca đã hỗ trợ tìm A Ngưu. Nếu không phải là có các huynh hỗ trợ, ta cũng không biết phải làm gì mới tốt.”
A Ngưu cũng đứng lên nói: “Cảm tạ Mông đại ca, Phương đại ca.”
Phương Toàn vội vàng xua tay: “Đều là người một thôn, nói những lời này làm gì, đều là chuyện nên làm.”
Mông Khanh cũng nói: “Khả năng cho phép, giúp được thì sẽ giúp thôi.”
A Hoa đỏ mặt gật đầu, rót đầy rượu cho Mông Khanh: “Chén rượu này, A Hoa thay A Ngưu cảm tạ Mông đại ca.”
Mông Khanh cũng không dừng lại, uống một hơi cạn sạch, tặc lưỡi nói: “Trần gia không hổ là nhà đời đời ủ rượu, mùi của rượu này đúng là không giống bình thường.”
Phương Toàn cười nói: “Còn không phải sao? Nhớ năm đó đã từng là một đời cống rượu rồi.”
Trì Quan bên cạnh nghe được liền hiếu kì: “Đúng là cống rượu ư? Lợi hại như vậy?”
A Hoa ngượng ngùng nói: “Chuyện hơn trăm năm trước rồi, hiện giờ đã không phải.”
Trì Quan xua tay, đang muốn nói chuyện, Mông Khanh bên cạnh liền rót một chén rượu cho cậu, để cậu thử uống một chút. Trì Quan nhấp một miếng, thở dài nói: “Tỷ tỷ cũng đừng nói như vậy, rượu này nếu mà đặt ở thành Tứ Huyền cũng có thể coi là rượu ngon nhât rồi.”
Phương Toàn ngẩn người: “Nghe ý tứ trong lời này của Trì tiểu đệ thì đệ tới từ thành Tứ Huyền?”
Trì Quan dừng một chút, xoay chén rượu qua quít nói: “À, trước đây từng có ở đó.”
A Ngửu hưng phấn nói: “Nghe nói khắp nơi trong thành Tứ Huyền đều có vàng, đêm cũng như ngày đúng không?”
Trì Quan bật cười: “Làm gì mà khoa trương vậy, chẳng qua là nhiều người náo nhiệt hơn chút thôi.”
A Hoa thấy Trì Quan tuy nói tuỳ ý, nhưng ngữ khí lại là dáng vẻ rất quen, bèn hỏi theo: “Ta thấy dáng vẻ cử chỉ của Trì Quan đệ đệ không giống với những người khác lắm, đã từng đi học ở thành Tứ Huyền sao? Có từng đi thi chưa?”
Trì Quan lại uống một hớp rượu: “Từng đọc qua sách, có biết chữ… Có điều phu tử không thích ta lắm, cũng chỉ thế thôi.”
Mông Khanh nhìn Trì Quan một cái, giơ tay gắp cho cậu chút món thanh đạm: “Không phải ngươi luôn nói là ăn không đủ no à? Nhanh ăn đi.”
Phương Toàn bật cười: “Nhìn Trì tiểu đệ gầy như vậy mà sức ăn cũng lớn lắm.”
Vì vậy mấy người bỏ qua đề tài này, cười cười nói nói rất náo nhiệt. Đến khi rượu quá ba tuần thức ăn quá năm vị, thanh niên trẻ tuổi bên cạnh A Hoa bắt đầu liên tiếp ân cần, A Hoa cười yếu ớt trả lời, thỉnh thoảng lại lén liếc mắt nhìn về phía Mông Khanh ở đối diện, nhưng chưa một lần gặp ánh mắt của hắn.
Sự chú ý của Mông Khanh một mực đặt trên người Trì Quan, giúp gắp đồ ăn, để bát Trì Quan vẫn luôn đầy ắp.
Trì Quan gặm đùi gà, Mông Khanh liền lấy khăn lau từng ngón tay cho cậu; Trì Quan dính một hạt cơm trên môi, Mông Khanh liền lấy tay phủi đi.
Ân cần chiếu cố này so với thanh niên trẻ bên cạnh A Hoa còn nhiều hơn. Vợ Phương Toàn ở một bên nhìn trong mắt lộ ra sự ước ao.
Vợ Phương Toàn cũng không biết chủ ý của mẹ chồng mình, còn nghĩ đây chỉ là đơn thuần ăn cơm thôi, bèn thốt lên: “Nếu ai được làm vợ Mông Khanh thì đúng là có phúc.”
Một tay Trì Quan đang được Mông Khanh lau, một tay khác đang cầm đũa, vừa ăn vừa nói: “Thật ư? Tên ngốc… Ý ta là nói Mông đại ca, nhà thì nghèo như vậy, đến thịt cũng không ăn nổi.”
Mông Khanh: “….”
Vợ Phương Toàn ha ha cười rộ: “Tiểu đệ này nói chuyện thú vị thật. Trong nhà Mông Khanh không ăn nổi thịt? Vậy một thân to con này của hắn thì sao mà nuôi ra? Tự mình mọc ra à?”
Trì Quan chớp mắt: “Nhưng mà ta ở nhà hắn lâu như vậy, chỉ có củ cải với cải xanh thôi.”
Phương Toàn cũng không nhịn được cười: “Đệ bị thương, đại phu cũng nói trong lòng đệ có uất ức mà không nói ra, thương tổn tới lục phủ ngũ tạng. Tốt nhất là phải điều trị một thời gian, không ăn đồ dầu mỡ mới tốt.”
Lúc này Trì Quan mới phản ứng lại, hoá ra lý do là bởi vì tốt cho mình….
Nhất thời Trì Quan có chút lúng túng, lại cảm thấy mình cả ngày oán giận Mông Khanh thực sự có chút lòng dạ tiểu nhân.
Cậu gặm miếng thịt, hàm hồ nói với người đàn ông bên cạnh: “Sao không nói sớm?”
Mông Khanh nhếch nhếch khoé miệng, thả tay cậu ra, lại gắp cho cậu một đũa thức ăn: “Ngươi muốn ăn cái gì thì sau này làm cho ngươi là được rồi, cần gì phải giải thích?”
Trì Quan: “…”
Trì Quan càng ngại hơn.
Vợ Phương Toàn chậc chậc hai tiếng, quay đầu dạy chồng mình: “Ngươi xem Mông Khanh người ta kìa, ngươi nhìn lại ngươi đi! Ngươi mà làm cho ta được một bữa cơm thì đúng là phúc khí tám đời ta đã tu luyện được!”
Phương Toàn lúng túng nói: “Câm miệng! Ăn cơm!”
Vợ y cười một tiếng, quay người chăm sóc con mình.
Trong lòng Trần A Hoa phức tạp cực kỳ, đối với sự ân cần của cậu trai bên cạnh cũng không muốn lấy lệ nữa.
Nàng nhìn Trì Quan vài lần, cuối cùng lấy cớ đi hâm rượu, quay người rời đi.
A Ngưu xót cho chị mình, mím môi đi đến bàn tìm Mông Khanh.
“Mông đại ca!” A Ngưu kéo Mông Khanh nhỏ giọng nỏi: “Huynh đi giúp chị đệ một chút đi.”
Mông Khanh cau mày.
Trì Quan thần kinh thô nói: “Đúng thế, sao lại để Trần tỷ tỷ một mình bận rộn thế chứ, người ngươi cao lớn khoẻ mạnh, đừng ăn suốt thế.”
Mông Khanh: “….”
Mông Khanh đành đứng lên đi về phía nhà bếp. A Ngưu nhân cơ hội ngồi vào chỗ của Mông Khanh, nhìn Trì Quan: “Trì Quan ca ca, lát nữa huynh đổi chỗ với chị ta được không?”
Trì Quan: “???”
A Ngưu: “Huynh xem một nam nhân như huynh, có tay có chân, sao đến ăn cơm cũng phải cần người giúp. Còn phải lau miệng lau tay cho huynh, thật xấu hổ!”
Trì Quan: “….”
Trì Quan tằng hắng một cái: “Là hắn…. Hắn…. Ta sẽ không để hắn làm thế nữa.”
A Ngưu bĩu môi: “Huynh mới tới huynh không hiểu, mà cũng không quan tâm Mông đại ca. Nhưng mà ta quan tâm đó, chị ta cũng quan tâm nữa. Huynh phải cân nhắc đại sự cả đời của họ chứ, không thể không thức thời như thế.”
A Ngưu dáng vẻ ông cụ non mà giáo huấn Trì Quan.
Trì Quan nhịn cười, lấy tay dính đầy dầu mỡ nhéo mặt A Ngưu: “Được, nghe lời ngươi.”
Trì Qua quay đầu lại nhìn về phía nhà bếp, trong lòng bất mãn: Được lắm, gấu ngốc ngươi lừa ta, hoá ra ngươi đã sớm có người tình rồi!
Cô gái vừa si tình vừa quật cường như vậy khiến trưởng thôn thương tiếc, nên nhiều lần muốn tác hợp hai người. Kết quả tên Mông Khanh này giống cái mõ gỗ đầu óc trước sau chậm chạp, nửa chút cảm giác với A Hoa cũng không có, đúng là khiến người ta không biết làm thế nào.
Có câu, dưa xanh hái không ngọt, bà trưởng thôn thấy hai người cứ giằng co mãi như thế cũng không phải là biện pháp, bèn quay lại bắt đầu khuyên A Hoa, cũng giới thiệu những chàng trai khác ở thôn bên cạnh cho A Hoa, đáng tiếc A Hoa vẫn không gật đầu. Bà trưởng thôn đành phải đi khuyên Mông Khanh, với hy vọng ngày nào đó hắn sẽ coi trọng ai đó, không quan tâm là ai. Chỉ cần thành hôn, A Hoa cũng sẽ không lãng phí đi thanh xuân tươi đẹp.
Tiếc là mấy năm qua dù có giới thiệu các cô gái tốt như thế nào, thôn bên cạnh, trấn bên cạnh cũng có, nhưng Mông Khanh không lọt mắt ai.
Vì vậy trong thôn có người lén nói rằng: Không chừng Mông Khanh căn bản không thích con gái, chỉ thích đàn ông thôi.
Dù sao trước đây trong thôn Khách Hà cũng có người thích người đồng tính, sau đó người kia và người bán rong thấy ở trấn bên cạnh tốt hơn, hai người liền cùng dời đi.
Chuyện này còn từng được mấy thôn trấn cạnh bên lấy làm đề tài trà dư tửu hậu, nói hăng say đến mấy năm. Bây giờ mọi người lại đặt ánh mắt lên người Mông Khanh, cảm thấy phỏng chừng Mông Khanh cũng thích đàn ông rồi.
Bà trưởng thôn lại không cho là như vậy, bà cảm thấy Mông Khanh chính là có chút ngốc, kinh nghiệm tình cảm quá ít, nói không chừng thật ra là thích A Hoa, chỉ là không nhận ra mà thôi. Dù sao Mông Khanh cũng chưa từng nói ghét A Hoa mà.
Nếu không ghét, khẳng định là thích rồi.
Vì thế bà trưởng thôn lại nghĩ ra một kế, để A Hoa thân mật với người đàn ông khác trước mắt Mông Khanh, để Mông Khanh ăn giấm mà tỉnh lại một chút.
A Hoa đánh bạo mời Mông Khanh đến, làm một bàn các món ăn mà hắn thích. Mông Khanh yêu thịt, thích cay, không thích ngọt và chua, trong lòng A Hoa nhớ rõ ràng.
Đến lúc chạng vạng, A Ngưu chạy đến trong phòng bếp gọi: “Chị ơi! Mông đại ca bọn họ đến rồi!”
A Hoa tim đập thình thịch, ngón tay nắm chặt vạt áo, lại vội vàng đến trước chậu nước soi mặt mình, cẩn thận vuốt sợi tóc rơi trước mắt ra sau tai, lại quay đầu nói với A Ngưu: “A Ngưu, em nhìn chị một chút, như thế này chị đã ổn chưa?”
A Ngưu đã là một tiểu đại nhân, đối với tâm tư của chị mình cũng rất rõ ràng, vui vẻ nói: “Chị là đẹp nhất, dù mặt đầy tro cũng đẹp nhất!”
A Hoa vội hỏi: “Trên mặt chị có tro sao?”
A Ngưu thở dài: “Không có, em đùa đấy.”
A Hoa giẫm chân, trừng em trai một cái: “Mau bưng món ăn cuối cùng ra đi, bắt chuyện với Mông đại ca cho tốt, đừng nói lung tung!”
A Ngưu làm cái mặt quỷ, bưng mâm lên chạy đi.
Ngày mùa hè nóng bức, bàn ăn đặt trong sân. Trên cây và dưới mái hiên treo đèn lồng, dưới bàn ăn đặt một kw hương, nói là bên trong hương liệu có thể xua muỗi.
A Hoa cầm rượu đi ra, tầm mắt đã bị Mông Khanh cao to thu hút rồi.
Mông Khanh mặt một cái áo không tay, để tay trần, khuôn mặt với đường nét sắc bén chính khí lẫm liệt, qua mùa hè, màu da hắn đổi thành màu đồng cổ dễ nhìn, tóc đen cắt gọn như lông nhím, nhìn qua càng làm cho người ta tim đập thình thịch.
A Hoa ngơ ngác nhìn chốc lát, mãi đến tận khi A Ngưu ở bên cạnh ho khan, mới vội vàng bưng rượu tiến lại, chào hỏi khách khứa.
Phương Toàn và vợ của y đã ở đây, ngồi bên cạnh còn một cậu trai trẻ tuổi. Cậu ta đầy mặt phấn chấn, nhìn thấy A Hoa bưng đồ lại đây liền vội vàng đứng dậy hỗ trợ
A Hoa thẹn thùng cảm ơn đối phương, lại quay đầu nhìn Mông Khanh, lúc này mới phát hiện sự chú ý của Mông Khanh một mực đặt lên trên người một thiếu niên.
Thiếu niên kia bộ dáng thanh tú suất khí, mặt mày như hoạ, tóc đen đẹp đẽ như tơ lụa buộc lên, dùng một cây trâm gỗ cố định lại, mặc trên người một cái áo ngoài dài màu trắng, tay áo xắn lên, đang cãi nhau với Mông Khanh.
Tuổi của cậu ta hình như không lớn lắm, mặc dù đang cau mày nhưng khó nén được khí chất ung dung trên người, hoàn toàn không hợp với bốn phía xung quanh.
Nhắc tới cũng lạ, hình như chỉ có Mông Khanh đứng chung một chỗ với cậu là không sai, giống như là chuyện đương nhiên.
A Hoa trong lòng hơi hồi hộp, nhớ tới người trong thôn nói sau lưng rằng Mông Khanh có khả năng thích đàn ông.
Phương Toàn nhìn vẻ mặt của A Hoa, trong lòng cũng là có nỗi khổ không nói được: Mẹ cứ phải làm chuyện gì thế chứ, nhất định cứ phải tác hợp người ta, lần này thì hay rồi, không phải là làm tổn thương tâm hồn A Hoa cô nương sao? Với chuyện trước mắt này mình phải nói sự thật như thế nào chứ?
A Hoa chào hỏi khách khứa vào chỗ, có chút thấp thỏm nói với Mông Khanh: “Ngày, ngày hôm nay chủ yếu là để cảm tạ hôm trước Mông đại ca…. Còn cả Phương đại ca đã hỗ trợ tìm A Ngưu. Nếu không phải là có các huynh hỗ trợ, ta cũng không biết phải làm gì mới tốt.”
A Ngưu cũng đứng lên nói: “Cảm tạ Mông đại ca, Phương đại ca.”
Phương Toàn vội vàng xua tay: “Đều là người một thôn, nói những lời này làm gì, đều là chuyện nên làm.”
Mông Khanh cũng nói: “Khả năng cho phép, giúp được thì sẽ giúp thôi.”
A Hoa đỏ mặt gật đầu, rót đầy rượu cho Mông Khanh: “Chén rượu này, A Hoa thay A Ngưu cảm tạ Mông đại ca.”
Mông Khanh cũng không dừng lại, uống một hơi cạn sạch, tặc lưỡi nói: “Trần gia không hổ là nhà đời đời ủ rượu, mùi của rượu này đúng là không giống bình thường.”
Phương Toàn cười nói: “Còn không phải sao? Nhớ năm đó đã từng là một đời cống rượu rồi.”
Trì Quan bên cạnh nghe được liền hiếu kì: “Đúng là cống rượu ư? Lợi hại như vậy?”
A Hoa ngượng ngùng nói: “Chuyện hơn trăm năm trước rồi, hiện giờ đã không phải.”
Trì Quan xua tay, đang muốn nói chuyện, Mông Khanh bên cạnh liền rót một chén rượu cho cậu, để cậu thử uống một chút. Trì Quan nhấp một miếng, thở dài nói: “Tỷ tỷ cũng đừng nói như vậy, rượu này nếu mà đặt ở thành Tứ Huyền cũng có thể coi là rượu ngon nhât rồi.”
Phương Toàn ngẩn người: “Nghe ý tứ trong lời này của Trì tiểu đệ thì đệ tới từ thành Tứ Huyền?”
Trì Quan dừng một chút, xoay chén rượu qua quít nói: “À, trước đây từng có ở đó.”
A Ngửu hưng phấn nói: “Nghe nói khắp nơi trong thành Tứ Huyền đều có vàng, đêm cũng như ngày đúng không?”
Trì Quan bật cười: “Làm gì mà khoa trương vậy, chẳng qua là nhiều người náo nhiệt hơn chút thôi.”
A Hoa thấy Trì Quan tuy nói tuỳ ý, nhưng ngữ khí lại là dáng vẻ rất quen, bèn hỏi theo: “Ta thấy dáng vẻ cử chỉ của Trì Quan đệ đệ không giống với những người khác lắm, đã từng đi học ở thành Tứ Huyền sao? Có từng đi thi chưa?”
Trì Quan lại uống một hớp rượu: “Từng đọc qua sách, có biết chữ… Có điều phu tử không thích ta lắm, cũng chỉ thế thôi.”
Mông Khanh nhìn Trì Quan một cái, giơ tay gắp cho cậu chút món thanh đạm: “Không phải ngươi luôn nói là ăn không đủ no à? Nhanh ăn đi.”
Phương Toàn bật cười: “Nhìn Trì tiểu đệ gầy như vậy mà sức ăn cũng lớn lắm.”
Vì vậy mấy người bỏ qua đề tài này, cười cười nói nói rất náo nhiệt. Đến khi rượu quá ba tuần thức ăn quá năm vị, thanh niên trẻ tuổi bên cạnh A Hoa bắt đầu liên tiếp ân cần, A Hoa cười yếu ớt trả lời, thỉnh thoảng lại lén liếc mắt nhìn về phía Mông Khanh ở đối diện, nhưng chưa một lần gặp ánh mắt của hắn.
Sự chú ý của Mông Khanh một mực đặt trên người Trì Quan, giúp gắp đồ ăn, để bát Trì Quan vẫn luôn đầy ắp.
Trì Quan gặm đùi gà, Mông Khanh liền lấy khăn lau từng ngón tay cho cậu; Trì Quan dính một hạt cơm trên môi, Mông Khanh liền lấy tay phủi đi.
Ân cần chiếu cố này so với thanh niên trẻ bên cạnh A Hoa còn nhiều hơn. Vợ Phương Toàn ở một bên nhìn trong mắt lộ ra sự ước ao.
Vợ Phương Toàn cũng không biết chủ ý của mẹ chồng mình, còn nghĩ đây chỉ là đơn thuần ăn cơm thôi, bèn thốt lên: “Nếu ai được làm vợ Mông Khanh thì đúng là có phúc.”
Một tay Trì Quan đang được Mông Khanh lau, một tay khác đang cầm đũa, vừa ăn vừa nói: “Thật ư? Tên ngốc… Ý ta là nói Mông đại ca, nhà thì nghèo như vậy, đến thịt cũng không ăn nổi.”
Mông Khanh: “….”
Vợ Phương Toàn ha ha cười rộ: “Tiểu đệ này nói chuyện thú vị thật. Trong nhà Mông Khanh không ăn nổi thịt? Vậy một thân to con này của hắn thì sao mà nuôi ra? Tự mình mọc ra à?”
Trì Quan chớp mắt: “Nhưng mà ta ở nhà hắn lâu như vậy, chỉ có củ cải với cải xanh thôi.”
Phương Toàn cũng không nhịn được cười: “Đệ bị thương, đại phu cũng nói trong lòng đệ có uất ức mà không nói ra, thương tổn tới lục phủ ngũ tạng. Tốt nhất là phải điều trị một thời gian, không ăn đồ dầu mỡ mới tốt.”
Lúc này Trì Quan mới phản ứng lại, hoá ra lý do là bởi vì tốt cho mình….
Nhất thời Trì Quan có chút lúng túng, lại cảm thấy mình cả ngày oán giận Mông Khanh thực sự có chút lòng dạ tiểu nhân.
Cậu gặm miếng thịt, hàm hồ nói với người đàn ông bên cạnh: “Sao không nói sớm?”
Mông Khanh nhếch nhếch khoé miệng, thả tay cậu ra, lại gắp cho cậu một đũa thức ăn: “Ngươi muốn ăn cái gì thì sau này làm cho ngươi là được rồi, cần gì phải giải thích?”
Trì Quan: “…”
Trì Quan càng ngại hơn.
Vợ Phương Toàn chậc chậc hai tiếng, quay đầu dạy chồng mình: “Ngươi xem Mông Khanh người ta kìa, ngươi nhìn lại ngươi đi! Ngươi mà làm cho ta được một bữa cơm thì đúng là phúc khí tám đời ta đã tu luyện được!”
Phương Toàn lúng túng nói: “Câm miệng! Ăn cơm!”
Vợ y cười một tiếng, quay người chăm sóc con mình.
Trong lòng Trần A Hoa phức tạp cực kỳ, đối với sự ân cần của cậu trai bên cạnh cũng không muốn lấy lệ nữa.
Nàng nhìn Trì Quan vài lần, cuối cùng lấy cớ đi hâm rượu, quay người rời đi.
A Ngưu xót cho chị mình, mím môi đi đến bàn tìm Mông Khanh.
“Mông đại ca!” A Ngưu kéo Mông Khanh nhỏ giọng nỏi: “Huynh đi giúp chị đệ một chút đi.”
Mông Khanh cau mày.
Trì Quan thần kinh thô nói: “Đúng thế, sao lại để Trần tỷ tỷ một mình bận rộn thế chứ, người ngươi cao lớn khoẻ mạnh, đừng ăn suốt thế.”
Mông Khanh: “….”
Mông Khanh đành đứng lên đi về phía nhà bếp. A Ngưu nhân cơ hội ngồi vào chỗ của Mông Khanh, nhìn Trì Quan: “Trì Quan ca ca, lát nữa huynh đổi chỗ với chị ta được không?”
Trì Quan: “???”
A Ngưu: “Huynh xem một nam nhân như huynh, có tay có chân, sao đến ăn cơm cũng phải cần người giúp. Còn phải lau miệng lau tay cho huynh, thật xấu hổ!”
Trì Quan: “….”
Trì Quan tằng hắng một cái: “Là hắn…. Hắn…. Ta sẽ không để hắn làm thế nữa.”
A Ngưu bĩu môi: “Huynh mới tới huynh không hiểu, mà cũng không quan tâm Mông đại ca. Nhưng mà ta quan tâm đó, chị ta cũng quan tâm nữa. Huynh phải cân nhắc đại sự cả đời của họ chứ, không thể không thức thời như thế.”
A Ngưu dáng vẻ ông cụ non mà giáo huấn Trì Quan.
Trì Quan nhịn cười, lấy tay dính đầy dầu mỡ nhéo mặt A Ngưu: “Được, nghe lời ngươi.”
Trì Qua quay đầu lại nhìn về phía nhà bếp, trong lòng bất mãn: Được lắm, gấu ngốc ngươi lừa ta, hoá ra ngươi đã sớm có người tình rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook