Thiếu Gia Phúc Hắc Săn Vợ Yêu
Chương 39: Gặp tiền dương

Kỳ Liên vẫn chưa về nước!

Bạch Thù cau mày nhìn điện thoại. Vừa nói chuyện điện thoại cùng hắn xong, Bạch Thù cứ có cảm giác hai người nói chuyện phiếm, càng ngày càng theo xu hướng công thức hóa.

Rõ ràng cô có rất nhiều lời muốn nói cùng Kỳ Liên, nhưng Kỳ Liên không hỏi gì tới cô, cho dù cô có chủ động nhắc tới, Kỳ Liên cũng chỉ “ừ” vài tiếng xem như trả lời, khiến cho cô cảm thấy giống như cô đang tự nói chuyện, thực không có ý nghĩa. Mà mỗi ngày Kỳ Liên đều hỏi một câu cơ bản, “Em có nhớ anh không?”,”Em không được phép ngoại tình.”

Mới đầu Bạch Thù chỉ nghĩ đây là mấy câu dặn dò của các cặp tình nhân, nhưng mà càng nghe, cô lại càng thấy phản cảm. Dáng vẻ này của cô khiến hắn bất an như vậy sao? Hay là hắn không có lòng tin đối với cô? Cũng có thể nói là không tin tưởng vào chính hắn?

Lúc A La trở về, nhìn thấy bộ dạng ngẩn người của Bạch Thù, vì thế A La buông cái túi trong tay, hỏi, “Kỳ đại thiếu vẫn chưa về?”

Bạch Thù gật đầu, “Tại sao càng ngày tớ càng không có cảm giác như đang yêu?”

A La trợn trắng mắt liếc nhìn Bạch Thù một cái, “Tại vì hai người tách ra quá lâu cho nên mới có cảm giác như vậy.”

“Thật không?”

“Thật!” A La gật đầu, “Cậu cũng đừng ở đó suy nghĩ nhiều, tốt hơn hết là lo cho cái quảng cáo cậu sắp chụp đi!”

Bạch Thù đã đem chuyện chụp quảng cáo cho tập đoàn Phong Khiêm nói cho đám bạn cùng phòng

“Ách…lịch chụp quảng cáo đã định vào ngày mai.” Bạch Thù 囧, “Tớ chỉ muốn chụp vài tấm là được rồi.”

A La hèn mọn, “Cậu thật nghĩ thế sao?”

“Tất nhiên là không!” Qua coi thường cô rồi! Nói như thế nào thì cô cũng là cô gái hoàn hảo được quảng cáo rùm beng của thời đại mới!

“Vậy chúc cậu thành công, đến lúc đó nhớ đưa bọn tớ đi Hoàng Mã “chà xát” một chút.”

“Tốn lắm!”

“Tốn cái rắm! Cậu không nhớ cậu mới kiếm được mười vạn sao? Chỉ mới mời mấy người ăn ít như bọn tớ đã khiến cậu đau cả thịt trên người, cậu phải biết rằng sau này cậu có thể trở thành người phụ nữ giàu có!”

Bạch Thù 囧, “Cậu không hiểu là chuyện này không có lời sao? Rõ ràng đều là đồ ăn giống nhau, bên ngoài bán chỉ mười đồng, bên trong lại bán tới một trăm hay một ngàn?”

“Cậu thì biết gì, cúng ta gọi đó là thưởng thức!”

“Thưởng thức em gái nhà hắn! Tư tưởng của cậu chính là tư tưởng của giai cấp chủ nghĩa tư bản! Một đĩa trừng sốt cà chua một trăm tám mươi đồng, tớ ăn chẳng thấy cái gì gọi là thưởng thức, chỉ thấy thịt cả người đau đến mức nói không thành lời!”

A La bày ra vẻ mặt cậu hết cứu nổi rồi, “Bạch Thù, cậu đã không còn là người dân nhỏ bé nữa, cậu là đại minh tinh của quần chúng nhân dân!”

“Cho dù tớ là đại minh tinh, cũng vẫn là một người dân nhỏ bé!” Bạch Thù buông tay, “Cho dù lòng tớ không đủ lương thiện đi chăng nữa, nhưng tớ thà rằng đem số tiền chênh lệch của món trứng sốt cà chua kia đi quyên góp cho cô nhi viện, vẫn còn có ý nghĩa hơn đem cho giai cấp bóc lột tư bản chủ nghĩa!”

A La 囧, “Chúng ta không ở cùng một hành tinh.”

“Ừ…cậu là người sao hỏa.”

A La đứng dậy bẹo hai má Bạch Thù, tức giận nói, “Chắc vậy quá, đem giá tiền chênh lệch đi cho cô nhi viện! Cậu chính là người lương thiện, đem tớ nói thành người đại ác!”

“Sao có thể được, chỉ là cảm thấy giá cả ở Hoàng Mã quá cao! Một hai ngàn đồng ở một tiệm cơm nhỏ có thể ăn được rất nhiều thức ăn, đi hoàng Mã, một vạn đồng cũng không đủ để cậu ăn no!”

“Phim truyền hình bên kia có tin báo chưa?”

“Có, ngày mai đi thử ống kính.” Aiz…vai nữ chính nhất định là cô, còn phải chạy đi thử ống kính, thật là làm điều thừa.

“Nhớ, ăn mặc rực rỡ lên một chút!”

“Thèm vào, chị đây là con gái đàng hoàng!”

Ngày hôm sau, Bạch Thù đi thử kính, đạo diễn lại bất ngờ tự đi đón cô, làm cho Bạch Thù cả người run lên. Trong ánh mắt của đạo diễn nhìn cô cũng có thêm một tia kính cẩn!

Đúng vậy, cô không nhìn lầm! Chính là một tia kính cẩn! Một nhân vật tôm tép nhỏ bé chưa tốt nghiệp như cô mà lại có thể làm cho đạo diễn của một tổ kịch lớn sinh ra ý kính cẩn, thật sự quá đáng sợ!

Bạch Thù bất an chụp mấy tấm ảnh, diễn một đoạn bi kịch trong “Câu lạc bộ tình yêu”, sau đó đạo diễn liền cười hì hì nói với cô trở về chờ tin tức.

Chuyện này còn cần về chờ sao, ông ta rõ ràng đã nói với cô rằng, “Nữ chính chính là cô!”

Trở về phòng ngủ, toàn bộ đám bạn tốt dùng ánh mắt chờ mong nhìn Bạch Thù, Bạch Thù đương nhiên biết, đám các cô ấy không phải là đang chờ tin tốt của cô, mà là chờ cô khao các cô ấy một bữa.

Vì thế Bạch Thù vung tay lên. “Đi, đi Thanh Tân quán.”

Thanh Tân quán là quán ăn tốt nhất cạnh đại học S, không chỉ thức ăn ngon, quan trọng hơn là phong cảnh thanh u, tuy rằng giá cả cao hơn các hàng quán bên cạnh một chút, nhưng giá như vậy cũng đáng.

Thanh Tân quán cũng có phòng bao riêng, nhưng mà với độ đắt khách của quán mà nói thì không bao giờ có dư phòng, cho nên một số người chỉ có thể ngồi ngoài sảnh ăn cơm.

Đại sảnh bên ngoài tuy không thể so với phòng bao riêng nhưng mỗi bàn được ngăn cách nhau thành từng gian bởi một dãy cây điếu lan thật dài, từ xa nhìn lại giống như một tắm màn che màu xanh bình thường.

Tuy không có phòng, nhưng mấy cô gái lại high phi thường gọi hai mươi mấy món ăn. Thanh Tân quán làm rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã mang các món ăn lên.

“Ngô…tuy không thể đi Hoàng Mã, nhưng đến Thanh Tân quán ăn thì tính ra chúng ta cũng có lời!” Tiểu Mật thỏa mãn nói.

"Hoàng mã có cái gì ăn ngon, Thanh Tân hương vị tốt hơn nhiều." Tiểu Mã rất khinh bỉ nhìn Tiểu Mật.

“Được rồi, đó là do người đàn ông của cậu mỗi ngày đều đưa cậu đi Hoàng Mã.”

“Đừng có thảo luận về cái Hoàng Mã lừa bịp sát phong cảnh ấy nữa, chúng ta vẫn nên ăn của chúng ta đi.” Bạch Thù nhàn nhã lột tôm hùm.

“Hoàng Mã lừa bịp?” Một giọng nam trầm thấp, trong trẻo xuất hiện bên tai mọi người.

Đám Bạch Thù các cô nháy mắt ngẩng đầu, người này là ai, nhìn có vẻ quen mắt? Bạch Thù đối với những người đàn ông không thân, trước đến nay luôn nhìn qua một cái liền quên mất, trừ phi người nọ giống Lí Tô Mặc gây ấn tượng khắc sâu cho cô!

Nhưng thật ra Tiểu Mã và Tiểu Mật lại có phản ứng rất lớn.

“Là anh!” Biểu tình của Tiểu Mã giống như rất không thích người đàn ông này.

“Tiền thiếu, anh đến tìm em sao?” Tiểu Mật theo quy tắc nói cười tủm tỉm phóng một cái mị nhãn sang.

Cả người Tiền Dương chấn động, hắn chỉ dẫn người bạn đến đại học S tìm riêng diễn viên, bởi vì cũng đã tới giờ cơm chiều, cho nên bọn họ liền đến đây ăn. Không nghĩ tới mới ăn một chút, hắn liền nghe thấy bàn sát vách nói “Hoàng Mã lừa bịp”, nói thế nào thì hắn cũng là tổng giám đốc của Hoàng Mã, tương lai sẽ là người thừa kế, vậy mà chính tai lại nghe thấy có người nói Hoàng Mã lừa bịp, tất nhiên là hắn muốn đến xem.

Chưa thấy thì không sao, nhìn thấy thì hoảng sợ, đây không phải là đại mỹ nữ hắn đưa danh thiếp cho hay sao? Bên cạnh cô còn có ba đại mỹ nữ với ba phong cách khác xa nhau.

“Hi, cô Bạch, đã lâu không gặp, cô cũng tới đây ăn cơm chiều sao?” Đầu tiên, Tiền Dương chào hỏi cũng Bạch Thù.

Từ trước đến nay Bạch Thù nhìn dáng vẻ luôn tính toán và cách ăn mặc của hắn đều cảm thấy khó chịu, cô ghét nhất chính là những người thích tính toán người khác! Tuy chán ghét thì chán ghét, nhưng dáng vẻ thì vẫn phải ngụy trang. Cho nên Bạch Thù vẫn rất thục nữ đáp trả, “Anh khỏe.”

Vừa xong, trong lòng Bạch Thù liền cảm thấy giống như bị lừa, bởi vì không biết tại sao lúc này, trong đầu cô tràn ngập câu nói kia của Lí Tô Mặc: “Bạch Thù, tôi có thể tha thứ em trong ngoài không đồng nhất, nhưng mà, tôi hy vọng trước mặt người ngoài, em vẫn duy trì biểu tượng thục nữ của em.”

Nhất định là cô điên rồi! Vậy mà lại nhớ đến lời của Lí Tô Mặc!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương