Thiếu Gia Phúc Hắc Săn Vợ Yêu
-
Chương 3: Thiếu gia phúc hắc
Tại hệ truyền thông, mỗi một hoa khôi đều là phong tình vạn chủng, lay động lòng người, nhưng hoa hậu giảng đường thường không ở hệ truyền thông, đơn giản vì hoa khôi hệ truyền thông không có vẻ thanh thuần như hoa khôi các hệ khác. Cho nên nói, hoa khôi hệ truyền thông rất ủy khuất, bộ dạng tôi không thanh thuần là tôi sai hay sao? Hơn nữa, loại thành thuần như vậy có thể sinh tồn trong vòng giải trí được ư?
Nhưng mà hoa khôi hệ truyền thông Bạch Thù hoàn toàn xứng đáng làm hoa hậu giảng đường, nhìn thấy cô không ai tranh luận đến nửa điểm, nhớ có một lần nhà trường tổ chức liên hoan mừng năm mới, Bạch Thù chính là người chủ trì. Cô mặc chiếc váy dài cổ chữ V màu hồng, phía trước đầu gối có một đường xẻ, khi đi lộ ra đùi đẹp trắng nõn như ẩn như hiện bên trong, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Buổi tiệc lần đó có sáu người cùng nhau chủ trì, ba nam ba nữ, mặt khác có hai người là hoa khôi nhưng không cùng khoa với Bạch Thù. Thật đáng buồn là thời điểm khi các cô đứng bên cạnh Bạch Thù, lập tức bị Bạch Thù làm cho lu mờ, ngay cả muốn đánh trả tìm đường sống cũng không thể.
Bởi vì cô thật sự rất đẹp, cái này gọi là hoa hậu giảng đường bọn họ dù có đứng trước mặt cô cũng trở thành cháo ăn sáng không có chút mùi vị. Qủa nhiên, mỹ nữ đứng cạnh nhau mới có thể so sánh, cho nên từ buổi tiệc tối hôm đó, Bạch Thù nổi danh, thành đệ nhất mỹ nhân đại học S.
Bạch Thù đối với danh hiệu hoa hậu giảng đường này không có cảm giác gì, dù sao từ nhỏ đến lớn đều vậy, chẳng qua là tại đại học, có được danh hiệu này mọi việc cũng dễ làm hơn.
Bình thường các buổi tiệc văn nghệ buổi tối, các tiết mục, người chủ trì, người tại đại học S đều đùn đẩy cho nhau. Dù sao đại học S cũng là đại học nổi tiếng cả nước, nếu bạn có được danh hiệu hoa khôi hoặc là hoa hậu giảng đường, những việc ấy tự nhiên rơi trên người bạn.
Bạch Thù học chính là phát thanh truyền thông, lúc trước một giáo sư hệ biểu diễn liền cố chết khuyên cô vào hệ biểu diễn, nhưng Bạch Thù chính là không muốn. Cô cho rằng ngành học của mình hiện tại so với con hát, cấp bậc cao hơn nhiều.
Có lẽ là cuộc sống hai mươi năm qua của Bạch Thù rất xuôi gió xuôi nước, Ngọc Hoàng đại đế nhìn không thuận mắt, vì thế liền làm cho cuộc sống kế tiếp của Bạch Thù rơi vào con đường lầy lội.
Thành tích của Bạch Thù nổi trội xuất sắc, lấy học bổng giải nhất giải nhì vẫn là chuyện dễ như trở bàn tay, cho nên giáo sư trong trường đối với cô khen không dứt miệng. Đại khái là các giáo viên thấy Bạch Thù có dáng vẻ xinh đẹp như vậy mà vẫn kiên định theo đuổi con đường học tập nên có thái độ rất vừa lòng.
Cô nhóc Bạch Thù này cảm thấy, không ai lại vô duyên vô cớ đối xử tốt với mình, cho dù là thầy cô. Thầy cô đối với cô tốt như vậy, đơn giản là nhìn trúng tiền đồ tương lai của cô, nói không chừng ngày nào đó cô thành công, có thể vì đại học S hấp dẫn nhiều sinh viên tốt.
Cho nên khi chủ nhiệm của hệ nắm trong tay hai suất đi thực tập tại đài truyền hình lại cho Bạch Thù một suất, Bạch Thù cảm thấy con đường tương lai của mình có vẻ rộng mở, nhất định sẽ trở thành đề tài thường xuyên tại đại học S.
Nhưng là, người tính không bằng trời tính, thời điểm Bạch Thù cao hứng phấn chấn chạy đi thực tập tại đài truyền hình, người ta rõ ràng hài lòng đối với cô, nhưng lúc sau lại nói hình tượng của cô không phù hợp tiêu chuẩn phát thanh viên của chuyên mục “mục tiêu và khoảng cách”, sau đó liền đem cô phân vào vị trí tiểu biên tập, Bạch Thù tức giận đến ba ngày ăn không ngon ngủ không yên.
Cạnh tranh vị trí phát thanh chuyên mục này cùng với cô là một người không có một chút đặc điểm nữ tính, tại thời điểm phỏng vấn, người đó nhìn thấy Bạch Thù liền cảm thấy cơ hội vô cùng mong manh, kết quả Bạch Thù không trúng tuyển, người trúng tuyển lại là cô ta.
Vì thế, Bạch Thù càng cố gắng công tác, mục đích là để chứng minh cho vị chủ khảo phóng vấn mắt bị mù kia biết trông mặt mà bắt hình dong là không được!
Bạch Thù hiện tại thuộc tổ tiểu biên tập chuyên mục “mục tiêu và khoảng cách”, phụ trách biên tập văn tự (Ack…là biên tập kịch bản :]]). Cho nên mỗi ngày vắt hết óc suy nghĩ lời kịch, liên tưởng xem xâu chuỗi các sự kiện cùng một chỗ thế nào cho hợp lý, cô hận vì sao lúc trước không đăng ký hệ Trung văn.
Mệt thì mệt, thời điểm hoàn thành kỳ đầu tiên của chuyên mục, nhìn những dòng chữ chạy nhanh sau khi chuyên mục kết thúc có hai chữ Bạch Thù, cô vẫn cảm thấy có chút thành tựu, dù không hiện quá một giây.
Aiz…nhưng là khi thấy người kia ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ, mặt lại không chút thay đổi, khô khan chủ trì “mục tiêu và khoảng cách”, trong lòng Bạch Thù ngập tràn tư vị khó chịu. Rõ ràng chính mình so với cô ta tốt hơn rất nhiều, mặc kệ là năng lực hay bằng cấp, nhưng là cô gái kia vẫn được làm phát thanh của chuyên mục, mà cô lại ở phía sau làm một tiểu biên tập! Gương mặt cô gái kia xuất hiện thật lâu trên màn hình, mà tên của cô lại xuất hiện không đến một giây!
Cho nên mỗi lần đêm dài thanh tĩnh, Bạch Thù vô số lần chua xót tâm can, nguyền rủa cái người không có ánh mắt không chịu tuyển cô làm phát thanh một trăm lần!
***
Lại một ngày ánh mặt trời chiếu rọi, tuy là đầu thu nhưng nhiệt độ không khí vẫn rất cao.
Buổi sáng, Bạch Thù mặc một cái váy dài mới mua, sau đó đem mái tóc xoăn dài của mình cột lên, lại lấy cái kẹp tóc bằng gỗ kẹp mấy sợi tóc trước trán, sau đó đi đôi giày cao gót màu café 7cm vào, đứng trước gương xoay một vòng. Tốt lắm, lại là một ngày đẹp trời, cô sẽ cố gắng gấp bội!
Bạn cùng phòng Tiểu Mật lúc này đang trang điểm, cũng muốn nhìn gương một chút rồi ra cửa, lại thấy bộ dáng tự kỉ của Bạch Thù thì đẩy cô một cái, đứng trước gương mân mân đôi môi đỏ mọng, thuận tiện than thở một câu: “Cậu đẹp rồi, không cần soi nữa, chạy đi làm nhanh đi.”
“Tớ chỉ đang thưởng thức nhiều hơn khí chất giống thiên tiên của chính mình a!”
“Thiên tiên?” Tiểu Mật dừng lại động tác, khẩu khí có chút hèn mọn, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Bạch Thù: “Cậu dù ăn mặc giống thiên tiên cũng chỉ thấy yêu khí, không thấy tiên khí đâu a!”
A La mơ mơ màng màng còn ngủ trên giường cũng góp lời: “Tiểu Mật nói đúng, Bạch Thù cậu thế nào cũng không thể che giấu nổi hương vị hồ ly tinh của mình đâu.”
Bạch Thù giận: “Thế nào, không thể nói lời nào dễ nghe hơn à?”
“Vậy thì yêu tinh cũng giống.” A La tiếp tục nói.
Bạch Thù chịu thua, không biết phải nói gì.
“Từ hồ ly tinh này không phải người phụ nữ bình thường nào cũng có thể dùng được, đến nay cũng chỉ có Đát Kỷ mới có thể dùng từ hồ ly tinh để xưng hô, cậu phải cẩm thấy cao hứng!” Tiểu Mật còn e sợ thiên hạ không loạn.
“Tớ đi, các cậu đều không có văn hóa! Hiện tại phố lớn ngõ nhỏ đều kêu tiểu tam là hồ ly tinh a! Các cậu được lắm!” Bạch Thù ghét nhất bị gọi là tiểu tam. Trời đất có thể thấy được, cô đến tình yêu còn chưa nếm thử qua a! Cho đến nay vẫn là một cô gái đơn thuần nha! ~(@^_^@)~
“Tớ còn ước có người gọi tớ là hồ ly tinh!” Tiểu Mật ném đi mị nhãn.
“Cũng chỉ có những người chung phòng ngủ như chúng ta mới biết nhân vật vạn người mê kỳ thật là một cô gái thô lỗ. Đáng tiếc a…nhất định bọn đàn ông bị cậu mê hoặc đều không phát hiện được chân lý này!” Tiểu Mã cũng gia nhập chiến cuộc, giờ phút này cô đang dặm phấn trên mặt.
“Chính xác, đám đàn ông kia mắt đều hư hết, Tiểu Mễ tớ bộ dạng khuynh quốc khuynh thành lại không ai hỏi thăm, aiz…các cậu nói xem đây là đạo lý gì?”
“Bày đặt làm trò, không người hỏi thăm? Ta phi…lúc trước ai chân đạp ba thuyền bị bạn trai trước phát hiện a?” Tiểu Mã khinh bỉ Tiểu Mật.
“Mã Thiến Thiến, cậu cũng không cần nhắc lại chuyện xưa a, thực đáng ghét!” Tiểu Mật cho dù tức giận cũng phải giả bộ nũng nịu.
“Được rồi, đều không cần nói, trễ rồi, các cậu còn không đi làm? Nếu không đi, muộn đừng trách!” A La từ trong chăn nói vọng ra.
Bạch Thù lúc này mới giật mình, đã gần bảy rưỡi. Cô cầm túi xách LV trên bàn, la một tiếng: “Ta đi trước”, liền hướng trạm xe buýt công cộng bên cạnh trường học chạy đi.
Mới ra khỏi cửa phòng ngủ, cô liền thấy một chiếc Porsche màu xanh ngọc đứng ở cửa, bên cạnh còn có một người đàn ông mặc áo sơ-mi xanh đang cúi đầu cầm di động nghịch.
Hắn đại khái nghĩ người mình chờ đã đến liền ngẩng đầu, đối diện là tầm mắt của Bạch Thù.
Mặt mày như họa, khí chất thanh cao, quả thật là một mỹ nam!
Nhưng mà hoa khôi hệ truyền thông Bạch Thù hoàn toàn xứng đáng làm hoa hậu giảng đường, nhìn thấy cô không ai tranh luận đến nửa điểm, nhớ có một lần nhà trường tổ chức liên hoan mừng năm mới, Bạch Thù chính là người chủ trì. Cô mặc chiếc váy dài cổ chữ V màu hồng, phía trước đầu gối có một đường xẻ, khi đi lộ ra đùi đẹp trắng nõn như ẩn như hiện bên trong, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Buổi tiệc lần đó có sáu người cùng nhau chủ trì, ba nam ba nữ, mặt khác có hai người là hoa khôi nhưng không cùng khoa với Bạch Thù. Thật đáng buồn là thời điểm khi các cô đứng bên cạnh Bạch Thù, lập tức bị Bạch Thù làm cho lu mờ, ngay cả muốn đánh trả tìm đường sống cũng không thể.
Bởi vì cô thật sự rất đẹp, cái này gọi là hoa hậu giảng đường bọn họ dù có đứng trước mặt cô cũng trở thành cháo ăn sáng không có chút mùi vị. Qủa nhiên, mỹ nữ đứng cạnh nhau mới có thể so sánh, cho nên từ buổi tiệc tối hôm đó, Bạch Thù nổi danh, thành đệ nhất mỹ nhân đại học S.
Bạch Thù đối với danh hiệu hoa hậu giảng đường này không có cảm giác gì, dù sao từ nhỏ đến lớn đều vậy, chẳng qua là tại đại học, có được danh hiệu này mọi việc cũng dễ làm hơn.
Bình thường các buổi tiệc văn nghệ buổi tối, các tiết mục, người chủ trì, người tại đại học S đều đùn đẩy cho nhau. Dù sao đại học S cũng là đại học nổi tiếng cả nước, nếu bạn có được danh hiệu hoa khôi hoặc là hoa hậu giảng đường, những việc ấy tự nhiên rơi trên người bạn.
Bạch Thù học chính là phát thanh truyền thông, lúc trước một giáo sư hệ biểu diễn liền cố chết khuyên cô vào hệ biểu diễn, nhưng Bạch Thù chính là không muốn. Cô cho rằng ngành học của mình hiện tại so với con hát, cấp bậc cao hơn nhiều.
Có lẽ là cuộc sống hai mươi năm qua của Bạch Thù rất xuôi gió xuôi nước, Ngọc Hoàng đại đế nhìn không thuận mắt, vì thế liền làm cho cuộc sống kế tiếp của Bạch Thù rơi vào con đường lầy lội.
Thành tích của Bạch Thù nổi trội xuất sắc, lấy học bổng giải nhất giải nhì vẫn là chuyện dễ như trở bàn tay, cho nên giáo sư trong trường đối với cô khen không dứt miệng. Đại khái là các giáo viên thấy Bạch Thù có dáng vẻ xinh đẹp như vậy mà vẫn kiên định theo đuổi con đường học tập nên có thái độ rất vừa lòng.
Cô nhóc Bạch Thù này cảm thấy, không ai lại vô duyên vô cớ đối xử tốt với mình, cho dù là thầy cô. Thầy cô đối với cô tốt như vậy, đơn giản là nhìn trúng tiền đồ tương lai của cô, nói không chừng ngày nào đó cô thành công, có thể vì đại học S hấp dẫn nhiều sinh viên tốt.
Cho nên khi chủ nhiệm của hệ nắm trong tay hai suất đi thực tập tại đài truyền hình lại cho Bạch Thù một suất, Bạch Thù cảm thấy con đường tương lai của mình có vẻ rộng mở, nhất định sẽ trở thành đề tài thường xuyên tại đại học S.
Nhưng là, người tính không bằng trời tính, thời điểm Bạch Thù cao hứng phấn chấn chạy đi thực tập tại đài truyền hình, người ta rõ ràng hài lòng đối với cô, nhưng lúc sau lại nói hình tượng của cô không phù hợp tiêu chuẩn phát thanh viên của chuyên mục “mục tiêu và khoảng cách”, sau đó liền đem cô phân vào vị trí tiểu biên tập, Bạch Thù tức giận đến ba ngày ăn không ngon ngủ không yên.
Cạnh tranh vị trí phát thanh chuyên mục này cùng với cô là một người không có một chút đặc điểm nữ tính, tại thời điểm phỏng vấn, người đó nhìn thấy Bạch Thù liền cảm thấy cơ hội vô cùng mong manh, kết quả Bạch Thù không trúng tuyển, người trúng tuyển lại là cô ta.
Vì thế, Bạch Thù càng cố gắng công tác, mục đích là để chứng minh cho vị chủ khảo phóng vấn mắt bị mù kia biết trông mặt mà bắt hình dong là không được!
Bạch Thù hiện tại thuộc tổ tiểu biên tập chuyên mục “mục tiêu và khoảng cách”, phụ trách biên tập văn tự (Ack…là biên tập kịch bản :]]). Cho nên mỗi ngày vắt hết óc suy nghĩ lời kịch, liên tưởng xem xâu chuỗi các sự kiện cùng một chỗ thế nào cho hợp lý, cô hận vì sao lúc trước không đăng ký hệ Trung văn.
Mệt thì mệt, thời điểm hoàn thành kỳ đầu tiên của chuyên mục, nhìn những dòng chữ chạy nhanh sau khi chuyên mục kết thúc có hai chữ Bạch Thù, cô vẫn cảm thấy có chút thành tựu, dù không hiện quá một giây.
Aiz…nhưng là khi thấy người kia ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ, mặt lại không chút thay đổi, khô khan chủ trì “mục tiêu và khoảng cách”, trong lòng Bạch Thù ngập tràn tư vị khó chịu. Rõ ràng chính mình so với cô ta tốt hơn rất nhiều, mặc kệ là năng lực hay bằng cấp, nhưng là cô gái kia vẫn được làm phát thanh của chuyên mục, mà cô lại ở phía sau làm một tiểu biên tập! Gương mặt cô gái kia xuất hiện thật lâu trên màn hình, mà tên của cô lại xuất hiện không đến một giây!
Cho nên mỗi lần đêm dài thanh tĩnh, Bạch Thù vô số lần chua xót tâm can, nguyền rủa cái người không có ánh mắt không chịu tuyển cô làm phát thanh một trăm lần!
***
Lại một ngày ánh mặt trời chiếu rọi, tuy là đầu thu nhưng nhiệt độ không khí vẫn rất cao.
Buổi sáng, Bạch Thù mặc một cái váy dài mới mua, sau đó đem mái tóc xoăn dài của mình cột lên, lại lấy cái kẹp tóc bằng gỗ kẹp mấy sợi tóc trước trán, sau đó đi đôi giày cao gót màu café 7cm vào, đứng trước gương xoay một vòng. Tốt lắm, lại là một ngày đẹp trời, cô sẽ cố gắng gấp bội!
Bạn cùng phòng Tiểu Mật lúc này đang trang điểm, cũng muốn nhìn gương một chút rồi ra cửa, lại thấy bộ dáng tự kỉ của Bạch Thù thì đẩy cô một cái, đứng trước gương mân mân đôi môi đỏ mọng, thuận tiện than thở một câu: “Cậu đẹp rồi, không cần soi nữa, chạy đi làm nhanh đi.”
“Tớ chỉ đang thưởng thức nhiều hơn khí chất giống thiên tiên của chính mình a!”
“Thiên tiên?” Tiểu Mật dừng lại động tác, khẩu khí có chút hèn mọn, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Bạch Thù: “Cậu dù ăn mặc giống thiên tiên cũng chỉ thấy yêu khí, không thấy tiên khí đâu a!”
A La mơ mơ màng màng còn ngủ trên giường cũng góp lời: “Tiểu Mật nói đúng, Bạch Thù cậu thế nào cũng không thể che giấu nổi hương vị hồ ly tinh của mình đâu.”
Bạch Thù giận: “Thế nào, không thể nói lời nào dễ nghe hơn à?”
“Vậy thì yêu tinh cũng giống.” A La tiếp tục nói.
Bạch Thù chịu thua, không biết phải nói gì.
“Từ hồ ly tinh này không phải người phụ nữ bình thường nào cũng có thể dùng được, đến nay cũng chỉ có Đát Kỷ mới có thể dùng từ hồ ly tinh để xưng hô, cậu phải cẩm thấy cao hứng!” Tiểu Mật còn e sợ thiên hạ không loạn.
“Tớ đi, các cậu đều không có văn hóa! Hiện tại phố lớn ngõ nhỏ đều kêu tiểu tam là hồ ly tinh a! Các cậu được lắm!” Bạch Thù ghét nhất bị gọi là tiểu tam. Trời đất có thể thấy được, cô đến tình yêu còn chưa nếm thử qua a! Cho đến nay vẫn là một cô gái đơn thuần nha! ~(@^_^@)~
“Tớ còn ước có người gọi tớ là hồ ly tinh!” Tiểu Mật ném đi mị nhãn.
“Cũng chỉ có những người chung phòng ngủ như chúng ta mới biết nhân vật vạn người mê kỳ thật là một cô gái thô lỗ. Đáng tiếc a…nhất định bọn đàn ông bị cậu mê hoặc đều không phát hiện được chân lý này!” Tiểu Mã cũng gia nhập chiến cuộc, giờ phút này cô đang dặm phấn trên mặt.
“Chính xác, đám đàn ông kia mắt đều hư hết, Tiểu Mễ tớ bộ dạng khuynh quốc khuynh thành lại không ai hỏi thăm, aiz…các cậu nói xem đây là đạo lý gì?”
“Bày đặt làm trò, không người hỏi thăm? Ta phi…lúc trước ai chân đạp ba thuyền bị bạn trai trước phát hiện a?” Tiểu Mã khinh bỉ Tiểu Mật.
“Mã Thiến Thiến, cậu cũng không cần nhắc lại chuyện xưa a, thực đáng ghét!” Tiểu Mật cho dù tức giận cũng phải giả bộ nũng nịu.
“Được rồi, đều không cần nói, trễ rồi, các cậu còn không đi làm? Nếu không đi, muộn đừng trách!” A La từ trong chăn nói vọng ra.
Bạch Thù lúc này mới giật mình, đã gần bảy rưỡi. Cô cầm túi xách LV trên bàn, la một tiếng: “Ta đi trước”, liền hướng trạm xe buýt công cộng bên cạnh trường học chạy đi.
Mới ra khỏi cửa phòng ngủ, cô liền thấy một chiếc Porsche màu xanh ngọc đứng ở cửa, bên cạnh còn có một người đàn ông mặc áo sơ-mi xanh đang cúi đầu cầm di động nghịch.
Hắn đại khái nghĩ người mình chờ đã đến liền ngẩng đầu, đối diện là tầm mắt của Bạch Thù.
Mặt mày như họa, khí chất thanh cao, quả thật là một mỹ nam!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook