Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại
-
Chương 52: Đồng ý không
Editor: demcodon
Chung Dịch theo bản năng im lặng.
Cậu không ngờ đến Trì Quân đột nhiên lại hỏi điều này. Sau một khoảng thời gian im lặng, Chung Dịch trở nên rất rõ ràng: Dù cho Trì Quân ban đầu còn chưa khẳng định, phản ứng của chính hắn đều rất có thể giải thích rõ vấn đề.
Nhưng cậu vẫn chống chế nói: "Tại sao cậu lại cảm thấy như vậy?"
Trì Quân nhìn cậu, vẫn cứ đang cười. Chung Dịch có thể nhìn ra mấy phần giễu cợt từ nụ cười của bạn tốt lúc này. Giọng điệu của hắn thản nhiên trả lời: "Chúng ta đã rất lâu rồi chưa nói chuyện giống như tối nay."
Chung Dịch hời hợt nói: "Đó không phải là bởi vì gần đây quá bận rộn sao?"
Làm cho người đối diện đều rất rõ ràng Chung Dịch nói chính là sự thật. Chẳng qua chỉ có nửa câu thôi.
Trì Quân: "Thôi bỏ đi! Đây là lý do sao?"
Hắn đặt cây bút trong tay xuống, xoay người lại nhìn về phía Chung Dịch hỏi: "Tại sao?"
--- ---
Đây là chỗ Trì Quân làm cho Chung Dịch vừa yêu vừa hận.
Nếu như có thể, cậu càng hy vọng Trì Quân dù cho phát hiện ra cũng sẽ không đề cập đến việc mình đối xử lạnh nhạt và cố tình né tránh trong khoảng thời gian này. Hai bên đều là người trưởng thành, có một số việc nên qua đi thì không thể làm cho nó qua đi được sao?
Trực tiếp làm rõ thì có lợi ích gì đối với Trì Quân và đối với mình?
Chung Dịch cảm thấy như vậy, lại nghĩ: Cũng chính là Trì Quân, chỉ có hắn sẽ như vậy.
Trì Quân từ nhỏ đến lớn đã quen với tình người ấm lạnh. Nhưng ở trước mặt người mình nhận định vẫn cứ sẽ là mặt trời nhỏ, cố gắng hết sức để tỏa sáng và soi sáng mọi thứ.
Chính là hiểu biết về Trì Quân như vậy, Chung Dịch mới càng hiểu rõ. Nếu như mình không đưa ra một lời giải thích hợp lý, với tính cách của Trì Quân, hắn có thể sẽ kiểm tra lại tình bạn giữa hai người. Hắn sẽ nhụt chí vì Chung Dịch che giấu sao? Có lẽ sẽ. Nhưng đó là Trì Quân. Sau khoảng thời gian ngắn, cậu sẽ nhanh chóng điều chỉnh bản thân, sau đó nghĩ: Cũng may phát hiện sớm. Nếu như sau này quay lại Thượng Hải lại xảy ra loại chuyện này... Đó mới là lúc vướng tay chân.
Cho nên tất cả còn sớm, mặc kệ là cái gì đều tới kịp.
--- ---
Cả không khí đều phảng phất như đọng lại. Ánh đèn vẫn là ánh sáng lúc trước, một màu ấm áp chiếu vào hai người bọn họ. Biểu cảm của Trì Quân, tất cả sự bất cần trước đây đều không còn nữa, chỉ còn lại sự nghiêm túc.
Nhưng Chung Dịch nhìn lại không ngờ nhận ra được một tia lo lắng mơ hồ.
Chàng trai 19 tuổi vẫn chưa học được che giấu vui buồn trên mặt như sau này. Trước mặt Chung Dịch, đặc biệt là người biết rõ hắn, không nói đến như một tờ giấy trắng, ít nhất giống như một vũng nước. Khi ném cục đá xuống có thể nhìn ra phản ứng của hắn.
Chung Dịch chậm rãi mỉm cười, thu nạp khí thế trên người, ngồi ở chỗ cũ, rất bình tĩnh và điềm đạm hỏi Trì Quân: "Cậu cảm thấy thế nào?"
Trì Quân quả nhiên nhíu mày.
Sách giáo khoa trên bàn và những điểm kiến thức vừa mới nói bỗng chốc biến mất khỏi hai người. Trì Quân bình tĩnh nhìn Chung Dịch, như là lần đầu tiên nhìn bạn của mình như thế. Hắn từ tốn nói: "Cậu rất tự tin..." Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Chung Dịch như vậy.
Dù cho tất cả mọi người nói Chung Dịch nhìn qua rất lạnh nhạt, không biết Trì Quân làm sao làm bạn với cậu như thế nào. Trì Quân vẫn cảm thấy Chung Dịch là một người bạn rất tốt. Không có lý do nào khác, rất nhiều lúc Trì Quân đều cảm thấy mình không hợp với môi trường xung quanh. Khi còn học cấp 3, bạn học đều là những cậu ấm. Khi nghỉ học, mọi người sẽ hẹn nhau đi chơi polo*, cùng đi chèo thuyền, cùng nhau pha trò và nói về chứng khoán. Ngoài ra, nhiều người là con cái của các quan chức cấp cao, lại có quan hệ con cái là bạn học nên có rất nhiều giao dịch được thực hiện chậm rãi và không lộ dấu vết.
(*Polo hay còn gọi là Mã cầu: là một môn thể thao đồng đội. Trong môn này, người chơi ngồi trên lưng ngựa và có nhiệm vụ ghi bàn để giành chiến thắng trước đội đối phương. Người chơi ghi bàn bằng cách dùng một cái vồ có cán dài điều khiển một quả bóng bằng nhựa trắng hoặc bằng gỗ vào cầu môn đối phương.)
Trì Quân đã từng cảm thấy cuộc sống chính là như vậy. Hắn đã quen với nó. Còn về việc có vui vẻ hay không, có hạnh phúc hay không, điều đó dường như cũng không phải rất quan trọng. Không nói đến những thứ khác, ít nhất khi ở bên Trương Tiếu Hầu coi như vui vẻ.
Nhưng lên đại học, hắn mới coi như thực sự tiếp xúc với những người bạn đồng hành với mình từ mọi tầng lớp xã hội. Chung Dịch không thể nghi ngờ là một người đặc biệt nhất trong đó. Trì Quân nhận ra cảm thấy được Chung Dịch rất thông minh và khác thường. Cho dù xuất thân như vậy cũng nhất định sẽ bước vào vòng tròn và giai cấp của mình. Hắn không thể chờ đợi được nữa, như là phát hiện một viên ngọc thô chưa mài dũa, đối với Chung Dịch vừa thấy đã quen, rất muốn biết Chung Dịch của mấy năm sau có dáng vẻ gì, có thành tựu gì. Hắn lựa chọn kéo Chung Dịch một cái, lo lắng hành vi của mình có thể nóng vội quá hay không. Cũng may Chung Dịch còn giỏi hơn hắn nghĩ. Lúc này mới một năm đã thành triệu phú.
Trì Quân hiểu sâu sắc cái gì gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Đồng thời, hắn luôn nhạy cảm với những thay đổi trong các mối quan hệ cá nhân. Sau sinh nhật của mình, Trì Quân đã mơ hồ cảm cảm giác được có điều gì đó đã thay đổi. Hắn không thích cảm giác mất kiểm soát như vậy.
Trì Quân: "Tớ cảm thấy?" Hắn nhìn Chung Dịch, như thể muốn dùng tầm mắt của mình để xuyên qua một lớp hàng rào đối phương đột ngột dựng lên.
Trì Quân tiếp nhận quy tắc trò chơi của Chung Dịch, đưa ra suy đoán đầu tiên và cũng là quan trọng nhất: "Cậu cảm thấy Thịnh Nguyên quá rắc rối, có được phần thưởng không tương xứng?"
Chung Dịch dừng lại và lắc đầu.
Trì Quân thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, hắn mới rất tỉ mỉ quan sát biểu cảm của Chung Dịch, và đoán: "Nguyên nhân không phải về sự nghiệp à?" Biểu cảm tiết lộ câu trả lời, Trì Quân rất bất ngờ về điều này: "Làm sao có thể, tớ còn nghĩ trong lòng cậu chỉ có công việc thôi."
Chung Dịch hơi buồn cười.
Trì Quân: "Chờ đã, ánh mắt của cậu bây giờ..." Hắn cắn môi dưới, rũ mắt xuống, chớp mắt nghĩ đến điều gì đó: "Ánh mắt của cậu nhìn tớ rất kỳ quái, là trưởng bối nhìn tiểu bối? Tớ cũng chỉ nhỏ hơn cậu nửa năm thôi. Không đúng!"
Trì Quân để tay trên bàn bóp bóp.
"Trước đó có một đàn chị đến tìm cậu." Hắn lại nhìn về phía Chung Dịch: "Chị ấy rất đẹp, rất nhiều người nhìn chị ấy... cũng không phải."
Yết hầu của Trì Quân lăn lăn.
"Cậu..." Giọng điệu của hắn hơi vi diệu, mang theo hoài nghi và đột nhiên tỉnh ngộ: "Thích tớ?"
Chung Dịch nhắm mắt lại.
Trì Quân chậm rãi đến gần cậu, muốn nhìn rõ biểu cảm của Chung Dịch. Hắn lẩm bẩm nói: "Tớ đoán đúng rồi. Chung Dịch, cậu thích tớ."
Lúc này nhìn lại quá khứ, Trì Quân rất nhanh nắm bắt được những chi tiết nhỏ mà mình đã từng bỏ qua.
"Đúng vậy!" Mặt Chung Dịch không có cảm xúc nói: "Cậu còn câu hỏi nào không?"
"Trong lòng tớ rất bối rối..." Trì Quân thừa nhận: "Nói như thế nào nhỉ, trước đây tớ chưa từng nghĩ đến điều này. Nó bắt đầu từ khi nào? Sinh nhật của tớ? Không, trước nữa. Buổi tối ngày hôm đó? Không phải." Hắn vẫn đang nhìn biểu cảm của Chung Dịch, từ đồng tử của đối phương hơi co rút lại và khóe môi hơi run nhẹ cho ra câu trả lời: "Còn lâu hơn trước đó. Bắt đầu từ khi mới nghỉ hè, chúng ta cùng thu dọn đồ đạc chuyển nhà? Không, còn sớm hơn. Sau khi kết thúc kỳ nghỉ tết Đoan ngọ quay lại, tớ không tặng quà cho Viên Văn Tinh làm cho mọi người đều biết... Không, còn sớm hơn."
Vào lúc này hắn mới phát hiện mình dường như càng hiểu Chung Dịch nhiều hơn vào trong tưởng tượng.
Mà Chung Dịch vẫn cứ im lặng. Như là nhìn một đầu bếp thả con dao xuống, bóc từng lớp hành tây.
Tim của Trì Quân đập càng lúc càng nhanh, cách đáp án ngày càng gần. Hắn đột nhiên nhanh trí nói: "Là đại hội thể thao ngày đó."
Chung Dịch: "..."
Cậu không kiềm chế được vẻ ngoài không gợn sóng giống giếng cổ của mình.
Trong phòng ngủ, cửa sổ mở. Rèm cửa sổ buông xuống chặn lại côn trùng bay vào, lại không ngăn được gió đêm. Một cơn gió nhẹ thổi bay những trang sách. Tiếng sột soạt nhẹ làm cho hai người trở về thế giới hiện tại.
Chung Dịch nhìn Trì Quân hỏi: "Cậu còn điều gì muốn biết nữa không?"
Trì Quân chần chờ, lắc đầu.
Chung Dịch phải thừa nhận, ít nhất là thừa nhận bản thân: Cậu không có thờ ơ như vẻ ngoài như vậy. Hiện tại mặt không cảm xúc đã là một cơ chế tự vệ.
Trì Quân biết được và phát hiện, vậy mối quan hệ giữa hai người thì sao?
Chung Dịch dường như nhìn thấy vách núi cheo leo, con bão gào thét và một cây cầu dây bấp bênh. Chỉ cần gió mạnh hơn nữa cầu dây sẽ gãy. Giống như mối quan hệ của cậu và Trì Quân.
Chung Dịch đã bắt đầu hối hận. Bản thân sống lại một lần đã thay đổi rất nhiều chuyện, có tốt có xấu. Viên Văn Tinh rời khỏi ký túc xá, Diêu Hoa Huy và cậu chưa từng xảy ra xung đột. Lý Trị Xương vì vi phạm quy tắc mà rút khỏi cuộc thi, mấy đội ngũ ban đầu nằm ở hạng cuối đã nhận được thứ hạng cao và tiền thưởng. Cậu âm thầm chuẩn bị công thức từ trước, ở một mức độ nào đó đã giảm bớt sự phụ thuộc trong nước vào nước ngoài về vật liệu cách nhiệt... từng cái, có lớn có nhỏ.
Theo lý, tình bạn với Trì Quân hẳn là chi tiết nhỏ tầm thường nhất trong đó. Nhưng mọi thứ chưa bao giờ được tính toán như thế.
Chung Dịch hối hận và cảm thấy: Nếu như không có nói đến giúp Trì Quân ôn trọng điểm thì tốt rồi. Nhưng điều này cũng chỉ có thể kéo dài trong thời gian ngắn.
Đang lúc này, tâm trí không thuộc ở giữa, chợt nghe Trì Quân nói: "Xin lỗi."
Chung Dịch hoàn hồn. Dáng vẻ của Trì Quân làm cho cậu nhớ đến cái đêm hai người ở sân thể dục, cũng trịnh trọng nói chuyện với mình.
Cậu nghĩ: Là muốn từ chối sao? Sau đó phát thẻ người tốt, nói sau này tốt nhất còn có thể làm bạn?
Nhưng thật sự có thể 'làm bạn'? Chung Dịch không có cách nào ôm thái độ lạc quan về điều này. Cậu nghĩ đến lúc mình vừa mới phát hiện phần tâm tư này, nhớ lại những chuyện đó. Đời trước, Trì tổng nhỏ không có bạn gái, một lòng tập trung vào công việc. Mà cậu thích Trì Quân này cũng sẽ là người như vậy.
Trì Quân: "Vừa rồi tớ có chút, ưm, lần đầu tiên đối mặt với chuyện như thế này. Tớ không biết nên biểu hiện như thế nào, phản ứng hơi thái quá."
Hắn rất chân thành mà xin lỗi. Bởi vì thái độ vừa rồi của mình.
Trì Quân: "Cậu là bạn của tớ, không phải đối tượng hỏi cung của tớ. Vừa rồi tớ không nên nói chuyện như vậy."
Chung Dịch bật cười, lại rất rõ ràng tính cách của Trì Quân chính là như vậy. Cậu trả lời: "Không sao."
Trì Quân: "Tớ hơi bối rối."
Chung Dịch hỏi: "Cậu nói lần đầu tiên đối mặt với chuyện này, chưa có ai tỏ tình với cậu sao? Tớ không tin."
Trì Quân mỉm cười, sắc mặt hơi thoải mái, nói: "Tất nhiên là có. Nhưng mấy cô gái đó không phải cậu."
Chung Dịch dừng một chút nói: "Hẳn là tớ nên xin lỗi vì đã làm cho cậu khó xử."
Trì Quân lắc đầu: "Không có gì. Chỉ là bất ngờ, rất bất ngờ. Đáng lẽ tớ phải phát hiện ra sớm hơn... Còn cậu, đã bao lâu rồi? Nếu như tớ không phát hiện ra, có phải cậu muốn tiếp tục che giấu phải không?"
Chung Dịch không trả lời.
Trì Quân nhìn cậu hơi chần chờ: "Cậu có băn khoăn? Là băn khoăn cái gì?"
Chung Dịch bình tĩnh nhìn hắn, vẫn không trả lời.
Trì Quân cũng không ép. Hai tay thả trên bàn, rõ ràng mặc áo hoodie rỗng rãi thoải mái và quần jean, không giống như là 'trợ lý Trì', càng giống như một nam sinh đại học bình thường, tùy ý có thể nhìn thấy ở khắp nơi.
Nhưng dù sao không phải. Chỉ là thay đổi một động tác đã làm cho khí chất của hắn đột nhiên nghiêm túc.
Hắn nói: "Tớ nghiêm túc, cậu nên nói cho tớ biết sớm hơn. Cậu không nói, đơn giản là cảm thấy tớ sẽ từ chối cậu, hoặc là 'người yêu không nên cùng làm ăn với nhau' ?" Hắn dừng một chút nhìn biểu cảm của Chung Dịch. Chỉ là lần này, trợ lý Trì khó khăn nhịn xuống, không có giống như vừa rồi như pháo nổ liên tiếp nói một đoạn dài như vậy.
Trì Quân: "Nhưng tại sao cậu lại cảm thấy tớ nhất định sẽ từ chối cậu?" Hắn dứt lời, rốt cuộc nhìn thấy sự thay đổi rõ ràng trê gương mặt Chung Dịch.
Chung Dịch hỏi: "Không thì sao, cậu còn có thể đồng ý à?"
Trì Quân mím môi dưới.
Chung Dịch sóng to gió lớn đều có thể ổn định.
Trì Quân chậm rãi nói: "Trên thực tế, mẹ tớ vẫn luôn có dự định làm cho tớ liên hôn. Thành thật mà nói, mối quan hệ giữa bà và ba tớ có thể được coi là kỳ lại. Thậm chí giữa các cặp vợ chồng có hoàn cảnh gia đình tương tự."
Chung Dịch bình tỉnh nói: "Sau đó?"
Trì Quân cười khẽ: "Cậu nghiêm túc như vậy làm gì? Dưới cái nhìn của hầu hết mọi người, chỉ cần kết hôn và lấy giấy hôn thú là có thể đổi một đồng minh, bất quá có lời."
Chung Dịch: "Hả?"
Cậu nghe ra lời Trì Quân nói có ẩn ý. Bây giờ nói những lời này đều coi như trải chăn.
Quả nhiên. Có lẽ cảm thấy biểu cảm của Chung Dịch không thú vị giống như lúc trước. Trì Quân lộ ra chút tiếc nuối nói: "Ngược lại tớ thật sự cảm thấy người sẽ nghĩ như vậy, hơn phân nửa là từ Đại Thanh xuyên qua. Bản thân mẹ tớ, tình trạng hôn nhân của bà không đủ để làm một bài học dạy cho bà sao? Tất nhiên, tớ còn cần bà ủng hộ, lời này không thể nói trước mặt được."
Chung Dịch bình tĩnh nhìn hắn. Trên mặt là như thế nhưng nhịp tim đập lại càng lúc càng nhanh.
Trì Quân: "Cho nên, ở trước mặt mẹ tớ, tớ vẫn luôn ôm thái độ có cũng được mà không có cũng được đối với chuyện liên hôn này."
"Chung Dịch!" Hắn hỏi: "Bây giờ, cậu đồng ý trở thành lý do cho 'không có gì' không?"
Chung Dịch theo bản năng im lặng.
Cậu không ngờ đến Trì Quân đột nhiên lại hỏi điều này. Sau một khoảng thời gian im lặng, Chung Dịch trở nên rất rõ ràng: Dù cho Trì Quân ban đầu còn chưa khẳng định, phản ứng của chính hắn đều rất có thể giải thích rõ vấn đề.
Nhưng cậu vẫn chống chế nói: "Tại sao cậu lại cảm thấy như vậy?"
Trì Quân nhìn cậu, vẫn cứ đang cười. Chung Dịch có thể nhìn ra mấy phần giễu cợt từ nụ cười của bạn tốt lúc này. Giọng điệu của hắn thản nhiên trả lời: "Chúng ta đã rất lâu rồi chưa nói chuyện giống như tối nay."
Chung Dịch hời hợt nói: "Đó không phải là bởi vì gần đây quá bận rộn sao?"
Làm cho người đối diện đều rất rõ ràng Chung Dịch nói chính là sự thật. Chẳng qua chỉ có nửa câu thôi.
Trì Quân: "Thôi bỏ đi! Đây là lý do sao?"
Hắn đặt cây bút trong tay xuống, xoay người lại nhìn về phía Chung Dịch hỏi: "Tại sao?"
--- ---
Đây là chỗ Trì Quân làm cho Chung Dịch vừa yêu vừa hận.
Nếu như có thể, cậu càng hy vọng Trì Quân dù cho phát hiện ra cũng sẽ không đề cập đến việc mình đối xử lạnh nhạt và cố tình né tránh trong khoảng thời gian này. Hai bên đều là người trưởng thành, có một số việc nên qua đi thì không thể làm cho nó qua đi được sao?
Trực tiếp làm rõ thì có lợi ích gì đối với Trì Quân và đối với mình?
Chung Dịch cảm thấy như vậy, lại nghĩ: Cũng chính là Trì Quân, chỉ có hắn sẽ như vậy.
Trì Quân từ nhỏ đến lớn đã quen với tình người ấm lạnh. Nhưng ở trước mặt người mình nhận định vẫn cứ sẽ là mặt trời nhỏ, cố gắng hết sức để tỏa sáng và soi sáng mọi thứ.
Chính là hiểu biết về Trì Quân như vậy, Chung Dịch mới càng hiểu rõ. Nếu như mình không đưa ra một lời giải thích hợp lý, với tính cách của Trì Quân, hắn có thể sẽ kiểm tra lại tình bạn giữa hai người. Hắn sẽ nhụt chí vì Chung Dịch che giấu sao? Có lẽ sẽ. Nhưng đó là Trì Quân. Sau khoảng thời gian ngắn, cậu sẽ nhanh chóng điều chỉnh bản thân, sau đó nghĩ: Cũng may phát hiện sớm. Nếu như sau này quay lại Thượng Hải lại xảy ra loại chuyện này... Đó mới là lúc vướng tay chân.
Cho nên tất cả còn sớm, mặc kệ là cái gì đều tới kịp.
--- ---
Cả không khí đều phảng phất như đọng lại. Ánh đèn vẫn là ánh sáng lúc trước, một màu ấm áp chiếu vào hai người bọn họ. Biểu cảm của Trì Quân, tất cả sự bất cần trước đây đều không còn nữa, chỉ còn lại sự nghiêm túc.
Nhưng Chung Dịch nhìn lại không ngờ nhận ra được một tia lo lắng mơ hồ.
Chàng trai 19 tuổi vẫn chưa học được che giấu vui buồn trên mặt như sau này. Trước mặt Chung Dịch, đặc biệt là người biết rõ hắn, không nói đến như một tờ giấy trắng, ít nhất giống như một vũng nước. Khi ném cục đá xuống có thể nhìn ra phản ứng của hắn.
Chung Dịch chậm rãi mỉm cười, thu nạp khí thế trên người, ngồi ở chỗ cũ, rất bình tĩnh và điềm đạm hỏi Trì Quân: "Cậu cảm thấy thế nào?"
Trì Quân quả nhiên nhíu mày.
Sách giáo khoa trên bàn và những điểm kiến thức vừa mới nói bỗng chốc biến mất khỏi hai người. Trì Quân bình tĩnh nhìn Chung Dịch, như là lần đầu tiên nhìn bạn của mình như thế. Hắn từ tốn nói: "Cậu rất tự tin..." Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Chung Dịch như vậy.
Dù cho tất cả mọi người nói Chung Dịch nhìn qua rất lạnh nhạt, không biết Trì Quân làm sao làm bạn với cậu như thế nào. Trì Quân vẫn cảm thấy Chung Dịch là một người bạn rất tốt. Không có lý do nào khác, rất nhiều lúc Trì Quân đều cảm thấy mình không hợp với môi trường xung quanh. Khi còn học cấp 3, bạn học đều là những cậu ấm. Khi nghỉ học, mọi người sẽ hẹn nhau đi chơi polo*, cùng đi chèo thuyền, cùng nhau pha trò và nói về chứng khoán. Ngoài ra, nhiều người là con cái của các quan chức cấp cao, lại có quan hệ con cái là bạn học nên có rất nhiều giao dịch được thực hiện chậm rãi và không lộ dấu vết.
(*Polo hay còn gọi là Mã cầu: là một môn thể thao đồng đội. Trong môn này, người chơi ngồi trên lưng ngựa và có nhiệm vụ ghi bàn để giành chiến thắng trước đội đối phương. Người chơi ghi bàn bằng cách dùng một cái vồ có cán dài điều khiển một quả bóng bằng nhựa trắng hoặc bằng gỗ vào cầu môn đối phương.)
Trì Quân đã từng cảm thấy cuộc sống chính là như vậy. Hắn đã quen với nó. Còn về việc có vui vẻ hay không, có hạnh phúc hay không, điều đó dường như cũng không phải rất quan trọng. Không nói đến những thứ khác, ít nhất khi ở bên Trương Tiếu Hầu coi như vui vẻ.
Nhưng lên đại học, hắn mới coi như thực sự tiếp xúc với những người bạn đồng hành với mình từ mọi tầng lớp xã hội. Chung Dịch không thể nghi ngờ là một người đặc biệt nhất trong đó. Trì Quân nhận ra cảm thấy được Chung Dịch rất thông minh và khác thường. Cho dù xuất thân như vậy cũng nhất định sẽ bước vào vòng tròn và giai cấp của mình. Hắn không thể chờ đợi được nữa, như là phát hiện một viên ngọc thô chưa mài dũa, đối với Chung Dịch vừa thấy đã quen, rất muốn biết Chung Dịch của mấy năm sau có dáng vẻ gì, có thành tựu gì. Hắn lựa chọn kéo Chung Dịch một cái, lo lắng hành vi của mình có thể nóng vội quá hay không. Cũng may Chung Dịch còn giỏi hơn hắn nghĩ. Lúc này mới một năm đã thành triệu phú.
Trì Quân hiểu sâu sắc cái gì gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Đồng thời, hắn luôn nhạy cảm với những thay đổi trong các mối quan hệ cá nhân. Sau sinh nhật của mình, Trì Quân đã mơ hồ cảm cảm giác được có điều gì đó đã thay đổi. Hắn không thích cảm giác mất kiểm soát như vậy.
Trì Quân: "Tớ cảm thấy?" Hắn nhìn Chung Dịch, như thể muốn dùng tầm mắt của mình để xuyên qua một lớp hàng rào đối phương đột ngột dựng lên.
Trì Quân tiếp nhận quy tắc trò chơi của Chung Dịch, đưa ra suy đoán đầu tiên và cũng là quan trọng nhất: "Cậu cảm thấy Thịnh Nguyên quá rắc rối, có được phần thưởng không tương xứng?"
Chung Dịch dừng lại và lắc đầu.
Trì Quân thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, hắn mới rất tỉ mỉ quan sát biểu cảm của Chung Dịch, và đoán: "Nguyên nhân không phải về sự nghiệp à?" Biểu cảm tiết lộ câu trả lời, Trì Quân rất bất ngờ về điều này: "Làm sao có thể, tớ còn nghĩ trong lòng cậu chỉ có công việc thôi."
Chung Dịch hơi buồn cười.
Trì Quân: "Chờ đã, ánh mắt của cậu bây giờ..." Hắn cắn môi dưới, rũ mắt xuống, chớp mắt nghĩ đến điều gì đó: "Ánh mắt của cậu nhìn tớ rất kỳ quái, là trưởng bối nhìn tiểu bối? Tớ cũng chỉ nhỏ hơn cậu nửa năm thôi. Không đúng!"
Trì Quân để tay trên bàn bóp bóp.
"Trước đó có một đàn chị đến tìm cậu." Hắn lại nhìn về phía Chung Dịch: "Chị ấy rất đẹp, rất nhiều người nhìn chị ấy... cũng không phải."
Yết hầu của Trì Quân lăn lăn.
"Cậu..." Giọng điệu của hắn hơi vi diệu, mang theo hoài nghi và đột nhiên tỉnh ngộ: "Thích tớ?"
Chung Dịch nhắm mắt lại.
Trì Quân chậm rãi đến gần cậu, muốn nhìn rõ biểu cảm của Chung Dịch. Hắn lẩm bẩm nói: "Tớ đoán đúng rồi. Chung Dịch, cậu thích tớ."
Lúc này nhìn lại quá khứ, Trì Quân rất nhanh nắm bắt được những chi tiết nhỏ mà mình đã từng bỏ qua.
"Đúng vậy!" Mặt Chung Dịch không có cảm xúc nói: "Cậu còn câu hỏi nào không?"
"Trong lòng tớ rất bối rối..." Trì Quân thừa nhận: "Nói như thế nào nhỉ, trước đây tớ chưa từng nghĩ đến điều này. Nó bắt đầu từ khi nào? Sinh nhật của tớ? Không, trước nữa. Buổi tối ngày hôm đó? Không phải." Hắn vẫn đang nhìn biểu cảm của Chung Dịch, từ đồng tử của đối phương hơi co rút lại và khóe môi hơi run nhẹ cho ra câu trả lời: "Còn lâu hơn trước đó. Bắt đầu từ khi mới nghỉ hè, chúng ta cùng thu dọn đồ đạc chuyển nhà? Không, còn sớm hơn. Sau khi kết thúc kỳ nghỉ tết Đoan ngọ quay lại, tớ không tặng quà cho Viên Văn Tinh làm cho mọi người đều biết... Không, còn sớm hơn."
Vào lúc này hắn mới phát hiện mình dường như càng hiểu Chung Dịch nhiều hơn vào trong tưởng tượng.
Mà Chung Dịch vẫn cứ im lặng. Như là nhìn một đầu bếp thả con dao xuống, bóc từng lớp hành tây.
Tim của Trì Quân đập càng lúc càng nhanh, cách đáp án ngày càng gần. Hắn đột nhiên nhanh trí nói: "Là đại hội thể thao ngày đó."
Chung Dịch: "..."
Cậu không kiềm chế được vẻ ngoài không gợn sóng giống giếng cổ của mình.
Trong phòng ngủ, cửa sổ mở. Rèm cửa sổ buông xuống chặn lại côn trùng bay vào, lại không ngăn được gió đêm. Một cơn gió nhẹ thổi bay những trang sách. Tiếng sột soạt nhẹ làm cho hai người trở về thế giới hiện tại.
Chung Dịch nhìn Trì Quân hỏi: "Cậu còn điều gì muốn biết nữa không?"
Trì Quân chần chờ, lắc đầu.
Chung Dịch phải thừa nhận, ít nhất là thừa nhận bản thân: Cậu không có thờ ơ như vẻ ngoài như vậy. Hiện tại mặt không cảm xúc đã là một cơ chế tự vệ.
Trì Quân biết được và phát hiện, vậy mối quan hệ giữa hai người thì sao?
Chung Dịch dường như nhìn thấy vách núi cheo leo, con bão gào thét và một cây cầu dây bấp bênh. Chỉ cần gió mạnh hơn nữa cầu dây sẽ gãy. Giống như mối quan hệ của cậu và Trì Quân.
Chung Dịch đã bắt đầu hối hận. Bản thân sống lại một lần đã thay đổi rất nhiều chuyện, có tốt có xấu. Viên Văn Tinh rời khỏi ký túc xá, Diêu Hoa Huy và cậu chưa từng xảy ra xung đột. Lý Trị Xương vì vi phạm quy tắc mà rút khỏi cuộc thi, mấy đội ngũ ban đầu nằm ở hạng cuối đã nhận được thứ hạng cao và tiền thưởng. Cậu âm thầm chuẩn bị công thức từ trước, ở một mức độ nào đó đã giảm bớt sự phụ thuộc trong nước vào nước ngoài về vật liệu cách nhiệt... từng cái, có lớn có nhỏ.
Theo lý, tình bạn với Trì Quân hẳn là chi tiết nhỏ tầm thường nhất trong đó. Nhưng mọi thứ chưa bao giờ được tính toán như thế.
Chung Dịch hối hận và cảm thấy: Nếu như không có nói đến giúp Trì Quân ôn trọng điểm thì tốt rồi. Nhưng điều này cũng chỉ có thể kéo dài trong thời gian ngắn.
Đang lúc này, tâm trí không thuộc ở giữa, chợt nghe Trì Quân nói: "Xin lỗi."
Chung Dịch hoàn hồn. Dáng vẻ của Trì Quân làm cho cậu nhớ đến cái đêm hai người ở sân thể dục, cũng trịnh trọng nói chuyện với mình.
Cậu nghĩ: Là muốn từ chối sao? Sau đó phát thẻ người tốt, nói sau này tốt nhất còn có thể làm bạn?
Nhưng thật sự có thể 'làm bạn'? Chung Dịch không có cách nào ôm thái độ lạc quan về điều này. Cậu nghĩ đến lúc mình vừa mới phát hiện phần tâm tư này, nhớ lại những chuyện đó. Đời trước, Trì tổng nhỏ không có bạn gái, một lòng tập trung vào công việc. Mà cậu thích Trì Quân này cũng sẽ là người như vậy.
Trì Quân: "Vừa rồi tớ có chút, ưm, lần đầu tiên đối mặt với chuyện như thế này. Tớ không biết nên biểu hiện như thế nào, phản ứng hơi thái quá."
Hắn rất chân thành mà xin lỗi. Bởi vì thái độ vừa rồi của mình.
Trì Quân: "Cậu là bạn của tớ, không phải đối tượng hỏi cung của tớ. Vừa rồi tớ không nên nói chuyện như vậy."
Chung Dịch bật cười, lại rất rõ ràng tính cách của Trì Quân chính là như vậy. Cậu trả lời: "Không sao."
Trì Quân: "Tớ hơi bối rối."
Chung Dịch hỏi: "Cậu nói lần đầu tiên đối mặt với chuyện này, chưa có ai tỏ tình với cậu sao? Tớ không tin."
Trì Quân mỉm cười, sắc mặt hơi thoải mái, nói: "Tất nhiên là có. Nhưng mấy cô gái đó không phải cậu."
Chung Dịch dừng một chút nói: "Hẳn là tớ nên xin lỗi vì đã làm cho cậu khó xử."
Trì Quân lắc đầu: "Không có gì. Chỉ là bất ngờ, rất bất ngờ. Đáng lẽ tớ phải phát hiện ra sớm hơn... Còn cậu, đã bao lâu rồi? Nếu như tớ không phát hiện ra, có phải cậu muốn tiếp tục che giấu phải không?"
Chung Dịch không trả lời.
Trì Quân nhìn cậu hơi chần chờ: "Cậu có băn khoăn? Là băn khoăn cái gì?"
Chung Dịch bình tĩnh nhìn hắn, vẫn không trả lời.
Trì Quân cũng không ép. Hai tay thả trên bàn, rõ ràng mặc áo hoodie rỗng rãi thoải mái và quần jean, không giống như là 'trợ lý Trì', càng giống như một nam sinh đại học bình thường, tùy ý có thể nhìn thấy ở khắp nơi.
Nhưng dù sao không phải. Chỉ là thay đổi một động tác đã làm cho khí chất của hắn đột nhiên nghiêm túc.
Hắn nói: "Tớ nghiêm túc, cậu nên nói cho tớ biết sớm hơn. Cậu không nói, đơn giản là cảm thấy tớ sẽ từ chối cậu, hoặc là 'người yêu không nên cùng làm ăn với nhau' ?" Hắn dừng một chút nhìn biểu cảm của Chung Dịch. Chỉ là lần này, trợ lý Trì khó khăn nhịn xuống, không có giống như vừa rồi như pháo nổ liên tiếp nói một đoạn dài như vậy.
Trì Quân: "Nhưng tại sao cậu lại cảm thấy tớ nhất định sẽ từ chối cậu?" Hắn dứt lời, rốt cuộc nhìn thấy sự thay đổi rõ ràng trê gương mặt Chung Dịch.
Chung Dịch hỏi: "Không thì sao, cậu còn có thể đồng ý à?"
Trì Quân mím môi dưới.
Chung Dịch sóng to gió lớn đều có thể ổn định.
Trì Quân chậm rãi nói: "Trên thực tế, mẹ tớ vẫn luôn có dự định làm cho tớ liên hôn. Thành thật mà nói, mối quan hệ giữa bà và ba tớ có thể được coi là kỳ lại. Thậm chí giữa các cặp vợ chồng có hoàn cảnh gia đình tương tự."
Chung Dịch bình tỉnh nói: "Sau đó?"
Trì Quân cười khẽ: "Cậu nghiêm túc như vậy làm gì? Dưới cái nhìn của hầu hết mọi người, chỉ cần kết hôn và lấy giấy hôn thú là có thể đổi một đồng minh, bất quá có lời."
Chung Dịch: "Hả?"
Cậu nghe ra lời Trì Quân nói có ẩn ý. Bây giờ nói những lời này đều coi như trải chăn.
Quả nhiên. Có lẽ cảm thấy biểu cảm của Chung Dịch không thú vị giống như lúc trước. Trì Quân lộ ra chút tiếc nuối nói: "Ngược lại tớ thật sự cảm thấy người sẽ nghĩ như vậy, hơn phân nửa là từ Đại Thanh xuyên qua. Bản thân mẹ tớ, tình trạng hôn nhân của bà không đủ để làm một bài học dạy cho bà sao? Tất nhiên, tớ còn cần bà ủng hộ, lời này không thể nói trước mặt được."
Chung Dịch bình tĩnh nhìn hắn. Trên mặt là như thế nhưng nhịp tim đập lại càng lúc càng nhanh.
Trì Quân: "Cho nên, ở trước mặt mẹ tớ, tớ vẫn luôn ôm thái độ có cũng được mà không có cũng được đối với chuyện liên hôn này."
"Chung Dịch!" Hắn hỏi: "Bây giờ, cậu đồng ý trở thành lý do cho 'không có gì' không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook