Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi
-
Chương 912: Đăng ký kết hôn
Edit: La Pluie
Hàn Thất Lục giả vờ cầm điện thoại ra tay.
An Sơ Hạ không một chút do dự, vội vàng kiễng chân lên chộp lấy điện thoại di động.
Hàn Thất Lục nhanh tay nhanh mắt liền giơ cao điện thoại lên, khiến cô hụt tay.
"Em đang làm gì vậy?" Hàn Thất Lục không thoải mái nhìn về phía cô.
"Anh đừng gọi điện thoại." An Sơ Hạ vội vàng nói: "Không phải em muốn phóng viên đến đây. Chỉ là em cảm thấy, cảm thấy là chuyện này quá đột ngột!"
Một chút tâm lý cô vẫn chưa chuẩn bị!
"Đột ngột?" Hàn Thất Lục nhướn mày, một lúc lâu mới nghiêm túc nói: "Không đột ngột gì cả. Cầu hôn cũng đã cầu rồi, đính hôn...chúng mình đã sớm đã định trước. Chuyện này chẳng lẽ lại cực kỳ đột ngột sao?"
Nha đầu này chắc không phải mắc bệnh sợ hãi trước khi kết hôn chứ?
An Sơ Hạ đột nhiên im lặng, nghĩ ngợi về lời Hàn Thất Lục nói một chút.
Chính xác, đính hôn bọn họ sớm đã định ngày, vừa rồi cũng cầu hôn xong, mà lần này còn không phải lần đầu tiên cầu hôn. Lần đầu tiên là ở Hàn gia. Chuyện này đột ngột sao? Hiển nhiên là không đột ngột gì cả. Nhưng cô cảm thấy là...trong lòng vẫn có chút không thoải mái.
Đây là chuyện gì vậy?
"Nhanh lên đi, anh cố tình để cho bọn họ làm thêm giờ chờ chúng mình đến đây." Hàn Thất Lục đưa tay vỗ về vai cô, tiện đà kéo tay cô đi vào Cục dân chính.
Cục dân chính đã có sẵn một nhóm người, tất cả thủ tục sớm đã chuẩn bị xong, chỉ cần chờ hai người bọn họ tới.
Từ Cục dân chính đi ra, toàn thân An Sơ Hạ đều là hoảng hốt.
Sau khi đã ngồi yên vị trên xe, Hàn Thất Lục chú ý tới cô có gì đó sai sai, đưa tay quơ quơ trước mắt cô: "Hoàn hồn!"
"A?" Ánh mắt An Sơ Hạ có chút đờ đẫn: "Làm sao vậy?"
"Anh không làm sao, trái lại em, giống như mất hết hồn vía vậy." Hàn Thất Lục nói xong, ném hai cái sổ hồng lên trên đùi cô: "Nhận lấy."
Chiếc xe phóng như bay ra ngoài.
Nhà họ Khương yên tĩnh một cách đáng sợ, đến người giúp việc bình thường hay thao thao bất tuyệt cũng im lặng dị thường.
Vừa vào đến Khương gia, An Sơ Hạ cũng cảm thấy một hồi áp lực.
Đợi cho Hàn Thất Lục đỗ xe xong tiến vào, An Sơ Hạ vội vàng đi qua hỏi: "Tại sao lại yên tĩnh như vậy?"
"Có thể không yên tĩnh sao?" Biểu hiện của Thất Lục như hiểu rõ: "Ông cố ngoại khẳng định giận giữ rất kinh khủng, lúc này ai dám làm ầm ĩ lên? Ai có thể trốn đều sẽ trốn đi, chúng mình cũng nhanh đi về đi."
Mãi cho đến khi trở về phòng nằm xuống, An Sơ Hạ mới suy nghĩ cẩn thận, vì sao lúc đăng ký kết hôn cô lại cảm thấy đột ngột, trong lòng cũng không thoải mái chút nào.
Là thiếu cái gì!
Thiếu mất cái gì nhỉ?
Hôn lễ!
Hôn lễ của cô cùng Hàn Thất Lục.
Nghĩ đến điểm này, trong lòng An Sơ Hạ ngược lại cảm thấy thư thái một chút.
"Cộc cộc cộc." Tiếng gõ cửa vang lên.
An Sơ Hạ theo đó ngồi dậy nói: "Mời vào."
"Tiểu Sơ Hạ!" Người gõ cửa đích thị là Khương Viên Viên, bà bước nhanh tới, đôi mắt chuyển thành màu đỏ.
"Làm sao vậy? Mẹ?" An Sơ Hạ có chút kinh ngạc, vội vàng nhảy xuống nghênh tiếp, đỡ lấy Khương Viên Viên hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi ạ? Mẹ đừng khóc. Đúng rồi, cha đi đâu rồi ạ? Khi chúng con trở về không thấy người đâu."
Khương Viên Viên lau lau khoé mắt ướt át, mới nói tiếp: "Cha con sau khi hôn lễ kết thúc liền bay đi Anh quốc bàn chuyện hợp tác, khi đó mẹ cũng theo Quốc Lập cùng ông cố ngoại của Thất Lục đến thư phòng. Đến lúc bầu trời đã tối đen như mực, ông cố ngoại một câu cũng không nói."
"Vậy bây giờ thế nào ạ? Cậu Quốc Lập...bọn họ quay trở về chưa ạ?" An Sơ Hạ không dám nhắc đến tên Kim Khả.
"Đã trở về." Khương Viên Viên ngồi vào bên cạnh, giữ chặt tay cô nói: "Thế nhưng, trước khi mẹ sang bên này, nghe được ông cố ngoại nói, phái người đi thăm dò thân phận của Kim Khả."
"Thân thế Kim Khả đương nhiên là trong sạch không tì vết, chủ yếu là, cô ấy cùng Hàn Lục Hải nảy sinh tình cảm trong một thời gian." Khương Viên Viên thở dài một hơi, tiếp tục nói: "Mẹ có thể buông xuống, buông xuống từ lâu rồi. Tuy nhiên con không biết à, lúc trước là mẹ sống chết cũng phải gả cho Hàn Lục Hải, hẳn là cố ngoại không biết người ngày trước ở bên cạnh Hàn Lục Hải chính là Kim Khả."
"Mẹ nói là..." Khuôn mặt An Sơ Hạ kinh ngạc: "Ông còn chưa biết Kim Khả là..."
"Đúng vậy." Khương Viên Viên gật gật đầu: "Năm xưa, vì chuyện này, nhà họ Khương cảm thấy bị sỉ nhục vì mẹ, thậm chí muốn đoạn tuyệt quan hệ với mẹ. Mẹ cũng ít khi trở về Khương gia. Nếu điều tra ra, khẳng định sẽ biết Kim Khả là mối tình đầu của Hàn Lục Hải. Hàn Lục Hải vì mẹ mới chia tay người phụ nữ này, đột nhiên cô ấy lại trở thành người mà Quốc Lập yêu. Mẹ thì không nghĩ nhiều, nhưng khó bảo toàn được người khác không suy nghĩ lung tung."
Một khi bị điều tra ra, rất nhiều người khẳng định sẽ suy đoán Kim Khả tới Khương gia vì báo thù.
Không thể trở thành người phụ nữ của Hàn Lục Hải, sẽ phá hủy Khương Quốc Lập.
Khương lão, khẳng định sẽ nghĩ như vậy!
Bởi vậy, chuyện tình yêu của Khương Quốc Lập và Kim Khả, dường như là bị bẻ cong rồi.
Trong lòng Khương Viên Viên khẳng định rất đau khổ vì em trai của bà, cho nên mới buồn bã như vậy.
An Sơ Hạ cảm thấy một chút nặng nề, ngẩng đầu, nghĩ tới một người: "Mẹ, mẹ đến nói với Thật Lục một chút đi. Anh ấy có nhiều chủ ý, nói không chừng sẽ có biện pháp nào đó."
"Nó?" Khương Viên Viên hừ một tiếng: "Vừa về đến mẹ liền nói chuyện với thằng bé, nhưng tiểu tử đó nói, chuyện này nó mặc kệ."
"Mặc kệ?" An Sơ Hạ kinh ngạc một phen: "Nhưng tình cảm của anh ấy với cậu Quốc Lập không phải rất tốt sao ạ?"
"Đó là một chuyện khác." Khương Viên Viên chu mỏ: "Đại khái Thất Lục không sợ phiền toái vì chuyện đó, nó sợ ông cố ngoại sẽ giận lây sang con. Các con tuy đã đăng ký kết hôn, thế nhưng, nếu ông cố ngoại quá cố chấp... Ôi, mẹ tới nơi này, là muốn cầu xin con một chuyện, con thay mẹ đi khuyên nhủ Thất Lục đi. Để cho nó tốt xấu gì cũng nghĩ ra biện pháp. Hiện tại đã tối rồi, người kia cho dù muốn báo cáo tình hình, cũng phải chờ tới ngày mai."
"Vâng." An Sơ Hạ đứng dậy: "Hiện tại con sẽ đi ngay. Đúng rồi...làm sao mẹ biết chúng con đã đăng ký kết hôn ạ?"
"Đây là mẹ cùng Thất Lục đã sớm thoả thuận trước, miễn cho đêm dài lắm mộng, đi đăng ký trước. Chuyện hôn lễ, chờ các con tốt nghiệp rồi nói tiếp." Khương Viên Viên tỏ vẻ tội nghiệp đáng thương nói: "Cầu xin con, Sơ Hạ."
"Được." An Sơ Hạ gật đầu liên tục, bước nhanh ra khỏi phòng.
Khương Viên Viên thở dài một hơi, cũng đứng lên rời khỏi đó.
Cửa phòng Hàn Thất Lục khép hờ, An Sơ Hạ giơ tay gõ gõ cửa, không có tiếng trả lời, cô do dự một chút, mới bước vào.
Trong phòng tối đen như mực, không nghe thấy bất cứ âm thanh gì. Cô mò mẫn đến công tắc trên tương, căn phòng lập tức sáng lên. Trong tầm mắt, Hàn Thất Lục đang nằm trên giường, phủ trên người một tấm chăn mỏng, hai mắt nhắm nghiền, giống như đang ngủ rất say.
"Hàn Thất Lục." An Sơ Hạ bước đến gần, Hàn Thất Lục không có chút phản ứng gì.
Chắc không phải giả vờ ngủ đi?
Cô cau mày, đẩy người Hàn Thất Lục: "Đừng giả vờ ngủ nữa! Tỉnh dậy! Em có việc muốn nói với anh."
Dù cô đẩy thế nào, Hàn Thất Lục vẫn như cũ, một chút phản ứng cũng không có, đến lông mi đều không hề rung động. Trái tim cô lập tức trở nên căng thẳng. Nghe nói kiểu thời tiết này, khiến người ta cực kỳ dễ bị cảm nắng. Nếu bị cảm nắng một thời gian dài không có ai phát hiện, có khả năng sẽ bị đột tử!
Nghĩ tới đây, trái tim cô "thình thịch" đập dồn dập.
"Hàn Thất Lục! Anh tỉnh dậy!" Bàn tay cô cô run rẩy vươn ra, ngón trỏ từ từ chạm đến mũi của Hàn Thất Lục, kiểm tra xem anh còn thở hay không.
Một bàn tay đột nhiên nắm chặt cổ tay cô.
Cô giật mình hoảng sợ, mắt nhìn vừa hay đối lại ánh mắt đen láy của Hàn Thất Lục.
Chưa chết!
Hốc mắt An Sơ Hạ chợt nóng lên, buông tay Hàn Thất Lục ra, đấm thùm thụp vào ngực Hàn Thất Lục: "Anh bị thần kinh à! Đang yên lành giả vờ chết làm gì? Anh làm em sợ muốn chết anh biết không?!"
Sau khi trợn mắt há hốc mồm một lúc lâu, anh mới mở miệng nói chuyện: "Anh chỉ là ngủ một giấc..."
Anh vốn là muốn tức giận, nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của An Sơ Hạ, trái tim đột nhiên trở nên mềm yếu.
Làm cái gì vậy, đang ngủ bị đánh thức lại còn mắng chửi người bị đánh thức, vậy là đúng sao? Tình huống này có gì sai sai rồi, phải không?
"Em gọi anh lâu như vậy anh vẫn bất tỉnh nhân sự?!" An Sơ Hạ định thần lại, chuyển động tròng mắt, ngồi xuống bên giường: "Em mặc kệ, anh làm em sợ, anh phải bồi thường cho em!"
"Anh dọa em điều gì hả?" Hàn Thất Lục tỏ vẻ oan uổng rồi ngồi xuống.
Trong nháy mắt, anh rốt cục cũng ý thức được An Sơ Hạ hiểu lầm chuyện gì. Cô cho rằng anh đã chết!
Xin thôi, anh chết dễ dàng như vậy sao?
"An Sơ Hạ, em chính là đồ óc lợn, nhưng..." Anh mới nói một nửa, thấy đôi mắt An Sơ Hạ đang nhìn anh chăm chú, toàn bộ lo lắng trong lòng thời trở nên vô nghĩa: "Được rồi, em nói, muốn anh bồi thường em như thế nào. Không bằng... anh lấy thân báo đáp nhé..."
Nói xong, tay anh liền duỗi ra vươn đến chỗ cô.
An Sơ Hạ vội vàng đứng lên: "Anh tới địa ngục đi! Ai muốn anh lấy thân báo đáp? Anh chỉ cần hứa với em một chuyện!"
Hàn Thất Lục không hề để ý nhún nhún vai: "Được, em nói đi, chuyện gì?"
An Sơ Hạ nán lại một chút, hỏi: "Anh cũng không hỏi em đó là chuyện gì đã đồng ý?"
Hàn Thất Lục cau mày, mỉm cười nói: "Trên đời này còn có chuyện gì bản thiếu gia không làm được sao?"
Quá tự cao tự đại!
Cô thầm mắng một câu ở trong lòng.
"Tốt lắm. Vậy anh đồng ý với em, giúp chị Kim Khả."
Nụ cười trên khuôn mặt Hàn Thất Lục ngưng trệ trong nháy mắt. Ánh mắt anh loé lên một tia bối rối.
"Chuyện này, anh không thể đồng ý."
Cũng không thể hứa được.
"Vì sao?" An Sơ Hạ có chút lo lắng, Khương Viên Viên ít khi cầu xin cô chuyện gì, có thể xem lần này là duy nhất? Cô không thể phá hỏng, nếu không Khương Viên Viên sẽ rất đau lòng?
"Không vì sao cả." Bộ dạng Hàn Thất Lục giống như không thể thương lượng: "Việc gì anh đều có thể đồng ý với em, chỉ riêng chuyện này không thể. Nghe nói Chanel mới ra bộ sưu tập váy mùa hè, ngày mai anh có thể đưa em đi mua."
"Em không muốn Chanel gì hết." An Sơ Hạ cau mày: "Em chỉ mong chị Kim Khả có thể ở bên cậu Quốc Lập."
"Sơ Hạ." Hàn Thất Lục có chút đau đầu xoa nhẹ huyệt thái dương: "Nói thật. Chuyện này, không phải anh không muốn làm, mà là anh thật sự không có đủ khả năng."
"Thế nhưng, chuyện của chúng ta, không phải đều đã giải quyết xong rồi sao? Chị Kim Khả có khả năng hơn so với em, là Chủ tịch của Tử Cấm Thành, vì cái gì chị ấy..."
Hàn Thất Lục ngắt lời cô: "Nếu em tìm đến anh, khẳng định là mẹ anh đã nói cái gì đó với em, chắc bà đã nói về chuyện của Kim Khả đúng không? Em nên hiểu là, em với với chị ấy không giống nhau. Ông cố ngoại của anh dù có thể chấp nhận người có thân phận thấp kém, cũng sẽ không đồng ý cho chị ấy bước vào cửa nhà họ Khương."
"..."
"Cho nên, anh bất luận có nghĩ ra được biện pháp gì, đều là vô ích."
"..."
"Còn nữa, tại Đế Đô này, cậu so với anh càng có năng lực hơn. Nếu cậu có biện pháp gì, đã sớm thực hiên. Nhưng tính đến bây giờ, cậu cũng chưa có bất cứ hành động gì, vậy anh có năng lực làm cái gì sao?"
An Sơ Hạ nhận ra trong giọng nói Hàn Thất Lục, có một chút bất đắc dĩ.
Là cô chưa suy xét kĩ rồi.
"Thật xin lỗi anh." Cô nắm chặt lòng bàn tay.
Hàn Thất Lục giả vờ cầm điện thoại ra tay.
An Sơ Hạ không một chút do dự, vội vàng kiễng chân lên chộp lấy điện thoại di động.
Hàn Thất Lục nhanh tay nhanh mắt liền giơ cao điện thoại lên, khiến cô hụt tay.
"Em đang làm gì vậy?" Hàn Thất Lục không thoải mái nhìn về phía cô.
"Anh đừng gọi điện thoại." An Sơ Hạ vội vàng nói: "Không phải em muốn phóng viên đến đây. Chỉ là em cảm thấy, cảm thấy là chuyện này quá đột ngột!"
Một chút tâm lý cô vẫn chưa chuẩn bị!
"Đột ngột?" Hàn Thất Lục nhướn mày, một lúc lâu mới nghiêm túc nói: "Không đột ngột gì cả. Cầu hôn cũng đã cầu rồi, đính hôn...chúng mình đã sớm đã định trước. Chuyện này chẳng lẽ lại cực kỳ đột ngột sao?"
Nha đầu này chắc không phải mắc bệnh sợ hãi trước khi kết hôn chứ?
An Sơ Hạ đột nhiên im lặng, nghĩ ngợi về lời Hàn Thất Lục nói một chút.
Chính xác, đính hôn bọn họ sớm đã định ngày, vừa rồi cũng cầu hôn xong, mà lần này còn không phải lần đầu tiên cầu hôn. Lần đầu tiên là ở Hàn gia. Chuyện này đột ngột sao? Hiển nhiên là không đột ngột gì cả. Nhưng cô cảm thấy là...trong lòng vẫn có chút không thoải mái.
Đây là chuyện gì vậy?
"Nhanh lên đi, anh cố tình để cho bọn họ làm thêm giờ chờ chúng mình đến đây." Hàn Thất Lục đưa tay vỗ về vai cô, tiện đà kéo tay cô đi vào Cục dân chính.
Cục dân chính đã có sẵn một nhóm người, tất cả thủ tục sớm đã chuẩn bị xong, chỉ cần chờ hai người bọn họ tới.
Từ Cục dân chính đi ra, toàn thân An Sơ Hạ đều là hoảng hốt.
Sau khi đã ngồi yên vị trên xe, Hàn Thất Lục chú ý tới cô có gì đó sai sai, đưa tay quơ quơ trước mắt cô: "Hoàn hồn!"
"A?" Ánh mắt An Sơ Hạ có chút đờ đẫn: "Làm sao vậy?"
"Anh không làm sao, trái lại em, giống như mất hết hồn vía vậy." Hàn Thất Lục nói xong, ném hai cái sổ hồng lên trên đùi cô: "Nhận lấy."
Chiếc xe phóng như bay ra ngoài.
Nhà họ Khương yên tĩnh một cách đáng sợ, đến người giúp việc bình thường hay thao thao bất tuyệt cũng im lặng dị thường.
Vừa vào đến Khương gia, An Sơ Hạ cũng cảm thấy một hồi áp lực.
Đợi cho Hàn Thất Lục đỗ xe xong tiến vào, An Sơ Hạ vội vàng đi qua hỏi: "Tại sao lại yên tĩnh như vậy?"
"Có thể không yên tĩnh sao?" Biểu hiện của Thất Lục như hiểu rõ: "Ông cố ngoại khẳng định giận giữ rất kinh khủng, lúc này ai dám làm ầm ĩ lên? Ai có thể trốn đều sẽ trốn đi, chúng mình cũng nhanh đi về đi."
Mãi cho đến khi trở về phòng nằm xuống, An Sơ Hạ mới suy nghĩ cẩn thận, vì sao lúc đăng ký kết hôn cô lại cảm thấy đột ngột, trong lòng cũng không thoải mái chút nào.
Là thiếu cái gì!
Thiếu mất cái gì nhỉ?
Hôn lễ!
Hôn lễ của cô cùng Hàn Thất Lục.
Nghĩ đến điểm này, trong lòng An Sơ Hạ ngược lại cảm thấy thư thái một chút.
"Cộc cộc cộc." Tiếng gõ cửa vang lên.
An Sơ Hạ theo đó ngồi dậy nói: "Mời vào."
"Tiểu Sơ Hạ!" Người gõ cửa đích thị là Khương Viên Viên, bà bước nhanh tới, đôi mắt chuyển thành màu đỏ.
"Làm sao vậy? Mẹ?" An Sơ Hạ có chút kinh ngạc, vội vàng nhảy xuống nghênh tiếp, đỡ lấy Khương Viên Viên hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi ạ? Mẹ đừng khóc. Đúng rồi, cha đi đâu rồi ạ? Khi chúng con trở về không thấy người đâu."
Khương Viên Viên lau lau khoé mắt ướt át, mới nói tiếp: "Cha con sau khi hôn lễ kết thúc liền bay đi Anh quốc bàn chuyện hợp tác, khi đó mẹ cũng theo Quốc Lập cùng ông cố ngoại của Thất Lục đến thư phòng. Đến lúc bầu trời đã tối đen như mực, ông cố ngoại một câu cũng không nói."
"Vậy bây giờ thế nào ạ? Cậu Quốc Lập...bọn họ quay trở về chưa ạ?" An Sơ Hạ không dám nhắc đến tên Kim Khả.
"Đã trở về." Khương Viên Viên ngồi vào bên cạnh, giữ chặt tay cô nói: "Thế nhưng, trước khi mẹ sang bên này, nghe được ông cố ngoại nói, phái người đi thăm dò thân phận của Kim Khả."
"Thân thế Kim Khả đương nhiên là trong sạch không tì vết, chủ yếu là, cô ấy cùng Hàn Lục Hải nảy sinh tình cảm trong một thời gian." Khương Viên Viên thở dài một hơi, tiếp tục nói: "Mẹ có thể buông xuống, buông xuống từ lâu rồi. Tuy nhiên con không biết à, lúc trước là mẹ sống chết cũng phải gả cho Hàn Lục Hải, hẳn là cố ngoại không biết người ngày trước ở bên cạnh Hàn Lục Hải chính là Kim Khả."
"Mẹ nói là..." Khuôn mặt An Sơ Hạ kinh ngạc: "Ông còn chưa biết Kim Khả là..."
"Đúng vậy." Khương Viên Viên gật gật đầu: "Năm xưa, vì chuyện này, nhà họ Khương cảm thấy bị sỉ nhục vì mẹ, thậm chí muốn đoạn tuyệt quan hệ với mẹ. Mẹ cũng ít khi trở về Khương gia. Nếu điều tra ra, khẳng định sẽ biết Kim Khả là mối tình đầu của Hàn Lục Hải. Hàn Lục Hải vì mẹ mới chia tay người phụ nữ này, đột nhiên cô ấy lại trở thành người mà Quốc Lập yêu. Mẹ thì không nghĩ nhiều, nhưng khó bảo toàn được người khác không suy nghĩ lung tung."
Một khi bị điều tra ra, rất nhiều người khẳng định sẽ suy đoán Kim Khả tới Khương gia vì báo thù.
Không thể trở thành người phụ nữ của Hàn Lục Hải, sẽ phá hủy Khương Quốc Lập.
Khương lão, khẳng định sẽ nghĩ như vậy!
Bởi vậy, chuyện tình yêu của Khương Quốc Lập và Kim Khả, dường như là bị bẻ cong rồi.
Trong lòng Khương Viên Viên khẳng định rất đau khổ vì em trai của bà, cho nên mới buồn bã như vậy.
An Sơ Hạ cảm thấy một chút nặng nề, ngẩng đầu, nghĩ tới một người: "Mẹ, mẹ đến nói với Thật Lục một chút đi. Anh ấy có nhiều chủ ý, nói không chừng sẽ có biện pháp nào đó."
"Nó?" Khương Viên Viên hừ một tiếng: "Vừa về đến mẹ liền nói chuyện với thằng bé, nhưng tiểu tử đó nói, chuyện này nó mặc kệ."
"Mặc kệ?" An Sơ Hạ kinh ngạc một phen: "Nhưng tình cảm của anh ấy với cậu Quốc Lập không phải rất tốt sao ạ?"
"Đó là một chuyện khác." Khương Viên Viên chu mỏ: "Đại khái Thất Lục không sợ phiền toái vì chuyện đó, nó sợ ông cố ngoại sẽ giận lây sang con. Các con tuy đã đăng ký kết hôn, thế nhưng, nếu ông cố ngoại quá cố chấp... Ôi, mẹ tới nơi này, là muốn cầu xin con một chuyện, con thay mẹ đi khuyên nhủ Thất Lục đi. Để cho nó tốt xấu gì cũng nghĩ ra biện pháp. Hiện tại đã tối rồi, người kia cho dù muốn báo cáo tình hình, cũng phải chờ tới ngày mai."
"Vâng." An Sơ Hạ đứng dậy: "Hiện tại con sẽ đi ngay. Đúng rồi...làm sao mẹ biết chúng con đã đăng ký kết hôn ạ?"
"Đây là mẹ cùng Thất Lục đã sớm thoả thuận trước, miễn cho đêm dài lắm mộng, đi đăng ký trước. Chuyện hôn lễ, chờ các con tốt nghiệp rồi nói tiếp." Khương Viên Viên tỏ vẻ tội nghiệp đáng thương nói: "Cầu xin con, Sơ Hạ."
"Được." An Sơ Hạ gật đầu liên tục, bước nhanh ra khỏi phòng.
Khương Viên Viên thở dài một hơi, cũng đứng lên rời khỏi đó.
Cửa phòng Hàn Thất Lục khép hờ, An Sơ Hạ giơ tay gõ gõ cửa, không có tiếng trả lời, cô do dự một chút, mới bước vào.
Trong phòng tối đen như mực, không nghe thấy bất cứ âm thanh gì. Cô mò mẫn đến công tắc trên tương, căn phòng lập tức sáng lên. Trong tầm mắt, Hàn Thất Lục đang nằm trên giường, phủ trên người một tấm chăn mỏng, hai mắt nhắm nghiền, giống như đang ngủ rất say.
"Hàn Thất Lục." An Sơ Hạ bước đến gần, Hàn Thất Lục không có chút phản ứng gì.
Chắc không phải giả vờ ngủ đi?
Cô cau mày, đẩy người Hàn Thất Lục: "Đừng giả vờ ngủ nữa! Tỉnh dậy! Em có việc muốn nói với anh."
Dù cô đẩy thế nào, Hàn Thất Lục vẫn như cũ, một chút phản ứng cũng không có, đến lông mi đều không hề rung động. Trái tim cô lập tức trở nên căng thẳng. Nghe nói kiểu thời tiết này, khiến người ta cực kỳ dễ bị cảm nắng. Nếu bị cảm nắng một thời gian dài không có ai phát hiện, có khả năng sẽ bị đột tử!
Nghĩ tới đây, trái tim cô "thình thịch" đập dồn dập.
"Hàn Thất Lục! Anh tỉnh dậy!" Bàn tay cô cô run rẩy vươn ra, ngón trỏ từ từ chạm đến mũi của Hàn Thất Lục, kiểm tra xem anh còn thở hay không.
Một bàn tay đột nhiên nắm chặt cổ tay cô.
Cô giật mình hoảng sợ, mắt nhìn vừa hay đối lại ánh mắt đen láy của Hàn Thất Lục.
Chưa chết!
Hốc mắt An Sơ Hạ chợt nóng lên, buông tay Hàn Thất Lục ra, đấm thùm thụp vào ngực Hàn Thất Lục: "Anh bị thần kinh à! Đang yên lành giả vờ chết làm gì? Anh làm em sợ muốn chết anh biết không?!"
Sau khi trợn mắt há hốc mồm một lúc lâu, anh mới mở miệng nói chuyện: "Anh chỉ là ngủ một giấc..."
Anh vốn là muốn tức giận, nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của An Sơ Hạ, trái tim đột nhiên trở nên mềm yếu.
Làm cái gì vậy, đang ngủ bị đánh thức lại còn mắng chửi người bị đánh thức, vậy là đúng sao? Tình huống này có gì sai sai rồi, phải không?
"Em gọi anh lâu như vậy anh vẫn bất tỉnh nhân sự?!" An Sơ Hạ định thần lại, chuyển động tròng mắt, ngồi xuống bên giường: "Em mặc kệ, anh làm em sợ, anh phải bồi thường cho em!"
"Anh dọa em điều gì hả?" Hàn Thất Lục tỏ vẻ oan uổng rồi ngồi xuống.
Trong nháy mắt, anh rốt cục cũng ý thức được An Sơ Hạ hiểu lầm chuyện gì. Cô cho rằng anh đã chết!
Xin thôi, anh chết dễ dàng như vậy sao?
"An Sơ Hạ, em chính là đồ óc lợn, nhưng..." Anh mới nói một nửa, thấy đôi mắt An Sơ Hạ đang nhìn anh chăm chú, toàn bộ lo lắng trong lòng thời trở nên vô nghĩa: "Được rồi, em nói, muốn anh bồi thường em như thế nào. Không bằng... anh lấy thân báo đáp nhé..."
Nói xong, tay anh liền duỗi ra vươn đến chỗ cô.
An Sơ Hạ vội vàng đứng lên: "Anh tới địa ngục đi! Ai muốn anh lấy thân báo đáp? Anh chỉ cần hứa với em một chuyện!"
Hàn Thất Lục không hề để ý nhún nhún vai: "Được, em nói đi, chuyện gì?"
An Sơ Hạ nán lại một chút, hỏi: "Anh cũng không hỏi em đó là chuyện gì đã đồng ý?"
Hàn Thất Lục cau mày, mỉm cười nói: "Trên đời này còn có chuyện gì bản thiếu gia không làm được sao?"
Quá tự cao tự đại!
Cô thầm mắng một câu ở trong lòng.
"Tốt lắm. Vậy anh đồng ý với em, giúp chị Kim Khả."
Nụ cười trên khuôn mặt Hàn Thất Lục ngưng trệ trong nháy mắt. Ánh mắt anh loé lên một tia bối rối.
"Chuyện này, anh không thể đồng ý."
Cũng không thể hứa được.
"Vì sao?" An Sơ Hạ có chút lo lắng, Khương Viên Viên ít khi cầu xin cô chuyện gì, có thể xem lần này là duy nhất? Cô không thể phá hỏng, nếu không Khương Viên Viên sẽ rất đau lòng?
"Không vì sao cả." Bộ dạng Hàn Thất Lục giống như không thể thương lượng: "Việc gì anh đều có thể đồng ý với em, chỉ riêng chuyện này không thể. Nghe nói Chanel mới ra bộ sưu tập váy mùa hè, ngày mai anh có thể đưa em đi mua."
"Em không muốn Chanel gì hết." An Sơ Hạ cau mày: "Em chỉ mong chị Kim Khả có thể ở bên cậu Quốc Lập."
"Sơ Hạ." Hàn Thất Lục có chút đau đầu xoa nhẹ huyệt thái dương: "Nói thật. Chuyện này, không phải anh không muốn làm, mà là anh thật sự không có đủ khả năng."
"Thế nhưng, chuyện của chúng ta, không phải đều đã giải quyết xong rồi sao? Chị Kim Khả có khả năng hơn so với em, là Chủ tịch của Tử Cấm Thành, vì cái gì chị ấy..."
Hàn Thất Lục ngắt lời cô: "Nếu em tìm đến anh, khẳng định là mẹ anh đã nói cái gì đó với em, chắc bà đã nói về chuyện của Kim Khả đúng không? Em nên hiểu là, em với với chị ấy không giống nhau. Ông cố ngoại của anh dù có thể chấp nhận người có thân phận thấp kém, cũng sẽ không đồng ý cho chị ấy bước vào cửa nhà họ Khương."
"..."
"Cho nên, anh bất luận có nghĩ ra được biện pháp gì, đều là vô ích."
"..."
"Còn nữa, tại Đế Đô này, cậu so với anh càng có năng lực hơn. Nếu cậu có biện pháp gì, đã sớm thực hiên. Nhưng tính đến bây giờ, cậu cũng chưa có bất cứ hành động gì, vậy anh có năng lực làm cái gì sao?"
An Sơ Hạ nhận ra trong giọng nói Hàn Thất Lục, có một chút bất đắc dĩ.
Là cô chưa suy xét kĩ rồi.
"Thật xin lỗi anh." Cô nắm chặt lòng bàn tay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook