Thiếu Dưỡng Khí
Chương 1: Đi Theo Tôi Ủy Khuất Em Rồi

Khi rót đến ly rượu đỏ thứ năm, Đường Vũ đã hơi nặng đầu, cô chống lại sự khó chịu, đứng dậy nói: "Ngại quá, tôi đi vệ sinh."

Đường Vũ mặc một chiếc váy dài bó sát màu đỏ, bước trên đôi giày cao gót mười phân, loạng choạng đi vào phòng vệ sinh, bạn thân Trần Hân Di chạy vào cùng cô, hỏi: "Đường Vũ, cậu không sao chứ?"

Đường Vũ vịn vào bồn rửa tay đứng vững, giơ tay vẫy vẫy nói: "Cái quỷ gì thế này? Không chuốc say tớ thì không gật đầu sao?"

Trần Hân Di bước đến bên cạnh cô, giúp cô sửa sang lại mái tóc, nói: "Tớ cũng hết cách, tớ chỉ quen biết mấy tên cũng coi như là lão tổng này thôi, cậu muốn phá lệ tham gia cuộc thi thiết kế, cậu phải dỗ hắn vui vẻ."

Đường Vũ cũng biết là hết cách, bởi vì bản thân cô có tiểu sử đen, ban tổ chức không cho cô đăng ký, cô chỉ có thể tìm cách khác, Đường Vũ xua tay, chịu đựng khó chịu trong bụng, nói: "Tớ không sao, cậu ra ngoài tiếp đãi đi, tớ tỉnh táo chút liền ra ngoài."

Sau khi Trần Hân Di rời khỏi phòng vệ sinh, Đường Vũ đi vệ sinh, khi cô đẩy cửa ngăn bước ra liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng trước bồn rửa tay, ngũ quan anh giống như điêu khắc ra, tính tình lạnh nhạt khó hiểu, anh đứng ở đó hút thuốc, tay áo sơ mi được xắn lên, lộ ra hai cánh tay cường tráng, anh yên lặng đứng ở nơi đó nhìn Đường Vũ, trong mắt không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào, nhưng Đường Vũ biết, anh không vui.

Đường Vũ sửa sang lại gấu váy, đi tới bồn rửa tay, từ trong gương nhìn vào mắt anh, thu lại biểu cảm khó chịu vừa rồi, cười híp mắt hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

Hoắc Vân Thâm gẩy gẩy tàn thuốc, nói: "Nếu tôi không tới, em còn định làm gì? Uống rượu xong rồi ngủ cùng người ta?"

Sắc mặt Đường Vũ thay đổi, nhưng vẫn là ôn nhu cười, nói: "Em nào dám?"



Hoắc Vân Thâm đi tới, ôm eo Đường Ngũ, đè cô lên bồn rửa mặt, nheo mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, chiếc váy dài màu đỏ bó sát cơ thể, xẻ cao lộ ra đôi chân thon dài nuột nà, quyến rũ, mái tóc xoăn dài, cộng với cách trang điểm tinh tế, quả thật xứng với câu tuyệt sắc đệ nhất Giang Thành, nhưng người phụ nữ này xinh đẹp như vậy mà lại uống rượu cùng với người khác.

Hoắc Vân Thâm híp mắt nói: "Tốt hơn là em không dám, Đường Vũ, em dám để người khác đụng vào, tôi..."

“Làm chết em, em biết rồi.” Đường Vũ nắm lấy cà vạt của Hoắc Vân Thâm, dùng ngón tay vẽ một vòng tròn trên ngực người đàn ông, ánh mắt như một đứa trẻ chịu ủy khuất, lạnh lùng nói: “Vân Thâm, mùi thuốc hắc quá."

“Nhiễu sự!” Hoắc Vân Thâm không kiên nhẫn liếc cô một cái, vẫn ném nửa điếu thuốc xuống sàn, đôi giày da thủ công giẫm lên dập tắt tàn thuốc, sau đó giơ tay ôm gáy Đường Vũ, hôn lên.

Mùi khói thuốc xông vào khoang miệng, Đường Vũ chưa kịp phản ứng, ngạt khí nhưng không dám ho, vì sợ chọc giận người đàn ông trước mặt, kết thúc nụ hôn, Hoắc Vân Thâm nhếch môi nói: "Tửu lượng khá đấy, Đường Vũ, rượu gì cũng uống được? Dì Trương không nấu cơm cho em sao? Để em ra ngoài xin rượu uống?" (truyện chỉ đăng ở dtruyen )

"Không phải" Đường Vũ kéo góc áo của Hoắc Vân Thâm, cuộn tròn trong lòng anh, nói: "Em muốn tham gia cuộc thi thiết kế đó..."

"Đây là lý do em đi tiếp rượu người khác? Làm người phụ nữ của tôi ủy khuất em rồi?" Hoắc Vân Thâm đẩy cô từ trong lòng ra.

"Mấy ngày trước em nói với anh rồi, nhưng anh không đồng ý..." Đường Vũ thấp giọng biện hộ.

Hoắc Vân Thâm đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước khi đang ăn cơm, Đường Vũ có đề cập đến việc cô muốn tham gia một cuộc thi thiết kế, lúc đó Hoắc Vân Thâm bận trở về công ty họp nên nói qua loa một câu rồi rời đi, sau đó cô cũng không nhắc tới chuyện này nữa, Hoắc Vân Thâm cũng quên luôn, người phụ nữ Đường Vũ chính là như vậy, rất nhiễu sự, anh không hỏi cô, cô sẽ không nói, thứ mình muốn cũng không mở miệng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương