"Sao vậy?" Ám Dạ Tuyệt ngẩng đầu lên, nhìn cô.

Nét mặt mất tự nhiên của cô lập tức được che giấu bằng nụ cười nhạt, "Chắc là có chút nóng."

Khói trắng bốc lên, hương vị cà phê nguyên chất bay bốn phía, từ từ xuôi theo trong không khí lạnh lẽo.

"Không sao." Ám Dạ Tuyệt nhẹ cười ra tiếng, nói xong, Ám Dạ Tuyệt lại bưng cà phê lên ——

Đôi mắt sáng ngời của Nguyệt Tiêm Ảnh không hề chớp mà theo dõi hắn, tuy bên ngoài bình tĩnh như nước, nhưng đáy lòng cũng đã nổi lên sóng lớn cao ngất.

"Ùng ục ——" Phía dưới cổ họng hắn di chuyển một chút.

"Không được uống!" Nguyệt Tiêm Ảnh giật lấy ly cà phê trong tay hắn, có vài giọt văng lên, rơi xuống trên tay cô và Ám Dạ Tuyệt.

Cuối cùng, lòng của cô vẫn không đủ tàn nhẫn. . . . . .

Xem như kiếp trước thiếu nợ hắn, đã định trước kiếp này đến trả nợ. Đã định trước sẽ bị hắn hung hăng tổn thương, lòng của cô còn bị hắn ăn đến gắt gao, không sức đánh trả. . . . . .

Nguyệt Tiêm Ảnh cắn răng một cái, ngẩng đầu uống vào từng ngụm một.

Đôi mắt tối tăm kinh ngạc nhìn hành động khác thường của Nguyệt Tiêm Ảnh, Ám Dạ Tuyệt vẫn không nhịn được thân thiết hỏi: "Tiêm Ảnh, làm sao vậy?"

Một hơi uống hết ly cà phê , Nguyệt Tiêm Ảnh thở hổn hển một hơi, ánh mắt giơ lên vừa lúc đụng vào ánh mắt không hiểu của Ám Dạ Tuyệt, cô lập tức lấy cớ, "Tôi. . . . . . Tôi rất khát nước."

Bởi vì cô uống quá mau, trên bờ môi còn lưu lại vết cà phê, nửa vòng tròn màu nâu, giống như râu dài rất buồn cười.

Ám Dạ Tuyệt đưa tay kéo, nháy mắt đã kéo Nguyệt Tiêm Ảnh vào trong lòng, phủ lên cánh môi mềm mại trắng mìn của cô ——

"Ưm. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh rên lên một tiếng, lúc này đáy lòng cô lạnh như băng, lạnh đến toàn thân phát run, thật cần lồng ngực ấm áp đến an ủi cô. . . . . . Cô không biết bọn họ có thể ở chung giống như bây giờ đến bao lâu, có lẽ sau khi da cô vỡ nứt, giữa bọn họ cũng đã đến tận cùng rồi. Đêm nay cứ để bản thân mình phòng túng đi!

Cô chậm rãi khép mắt lại, đắm chìm giữa nụ hôn nóng bỏng. . . . . .

Ám Dạ Tuyệt vươn đầu lưỡi ẩm ướt nóng bỏng ra, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp sạch sẽ vết cà phê còn sót lại, trong đó còn lưu lại mùi thơm cà phê nguyên chất.

Đầu lưỡi nhẹ thăm dò vào môi của cô, cô lập tức chủ động mở miệng, cô thuận theo khiến cho Ám Dạ Tuyệt cảm thấy mừng rỡ như điên cái lưỡi ẩm ướt nóng bỏng khéo léo đánh thẳng một mạch, lật chuyển khuấy đảo thưởng thức thơm ngọt của cô.

Hai người say sưa ôm hôn đều không để ý đến bóng dáng đang dần dần tới gần.

"Tuyệt!" Một tiếng gọi chói tai vang lên.

Ám Dạ Tuyệt nghe tiếng, không lập tức buông Nguyệt Tiêm Ảnh ra, lưỡi vẫn tiếp tục triền miên đốt cháy nụ hôn, chỉ có lông mày của hắn nhíu lại.

"Tuyệt —— Sao anh lại đối với em như vậy!" Mộ Trần Tuyết dậm chân một cái, lên cơn tính tình tùy hứng của đại tiểu thư, đi lên chặn ngang đẩy hai người bọn họ ra

"Người phụ nữ này, thật không biết xấu hổ!" Mộ Trần Tuyết giơ tay lên, nhưng liền bị Ám Dạ Tuyệt bắt lấy cổ tay.

Nguyệt Tiêm Ảnh thong thả, thở dài một hơi, khinh thường liếc nhìn Mộ Trần Tuyết giả một cái, "Nhìn dáng vẻ của cô giống như khởi binh hỏi tội vợ bé và chồng vậy. Đáng tiếc đáng tiếc. . . . . . Ám Dạ Tuyệt cũng không phải chồng của cô, tôi sẽ càng không trở thành vợ bé. Cho nên, muốn diễn trò, cũng chờ cô có tư cách này rồi lại nói. Bằng không, ở trong mắt chúng tôi hành động bây giờ của cô giống như con khỉ trong đoàn xiếc thú, làm cho người ta cảm thấy buồn cười."

"Nguyệt Tiêm Ảnh, cô. . . . . ." Mộ Trần Tuyết tức giận đến không nói ra lời, hai quả bóng lớn trước ngực run rẩy theo hơi thở kịch liệt của cô ta ."Cô chỉ là tình nhân thấp hèn ở trên giường của Tuyệt mà thôi, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày anh ấy chán ngán cô. Mà tôi, đã định trước sẽ trở thành vợ của Tuyệt!"

"Vậy cô 'người vợ chính' này, sao lại ăn dấm với tôi tình nhân thấp hèn trên giường làm gì? Chẳng lẽ cô ganh tỵ tôi có thể ở dưới người Tuyệt tùy ý vui vẻ yêu thương, mà cô trăm phương ngàn kế quyến rũ anh ấy, anh ấy lại không liếc nhìn cô một cái. Nếu cô có thái độ tốt một chút, nói không chừng tôi có thể truyền cho cô một chút kinh nghiệm, nói cho cô biết vị trí nhạy cảm của Tuyệt, lúc yêu thương vui vẻ thích vị trí nào. . . . . ."

Nguyệt Tiêm Ảnh buồn bực cô gái này chiếm lấy thân phận của mình còn cao ngạo với cô, cố ý nói những lời này tới chọc giận cô ta.

"Cô. . . . . ." Mộ Trần Tuyết xoay người nhìn Ám Dạ Tuyệt, làm nũng nói: "Tuyệt, anh xem, cô ấy lại khi dễ em!"

Cả đêm vội vàng xử lý công việc đã rất nặng nề rồi, bây giờ còn muốn hắn đối mặt với hai người phụ nữ,đầu của hắn thật sự như muốn nổ tung, xoa xoa mi tâm, mệt mỏi chống đỡ đôi mắt ửng hồng, tức giận lạnh lùng nói: "Về phòng của mình đi!"

"Nhưng mà. . . . . . Tuyệt, em. . . . . ."

"Còn không mau cút đi! Chẳng lẽ muốn tôi đưa em đến Mĩ sao?" Ám Dạ Tuyệt bắt đầu phun lửa giận.

Mộ Trần Tuyết ngẩn ra, nước mắt trong sáng tràn ra hốc mắt, "Các người đều khi dễ tôi. . . . . ." Vừa lớn tiếng khóc la, vừa chạy ra ngoài.

"Dường như. . . . . . Bây giờ em đã thích ứng với thân phận này rồi." Ám Dạ Tuyệt tới gần cô, tiếng nói trầm thấp như tiếng đang violon quanh quẩn bên tai Nguyệt Tiêm Ảnh.

Đương nhiên Nguyệt Tiêm Ảnh hiểu rõ 'thân phận' trong miệng của Ám Dạ Tuyệt nói là cái gì.

Tình nhân. Ngay từ đầu, hắn liền đội lên cho cô cái nhãn thấp hèn như vậy.

Trong lòng Nguyệt Tiêm Ảnh hơi hơi co rút đau đớn, vên ngoài ra vẻ bình tĩnh, lạnh nhạt như mây nhẹ nhàng như gió nói: "Làm tình nhân của anh cũng thật khó, phải đối mặt với đánh lén của ‘vợ chính tương lai’ của anh. Không kiên cường một chút để chống trả, chẳng phải là sẽ tử trận từ lâu rồi sao."

Ám Dạ Tuyệt ôm chặt cô, cằm để trên bờ vai cô, bàn tay to thăm dò vào quần áo của cô, vuốt ve da thịt trơn bóng mềm mịn của cô, phun hơi thở hỗn loạn vào bên tai cô, "Vậy em nói cho tôi biết, vị trí nào của tôi nhạy cảm nhất, thích tư thế gì. . . . . ."

Vẻ mặt Nguyệt Tiêm Ảnh bị ứ đọng, lạnh nhạt nói: "Hôm nay tôi có chút mệt, bây giờ mệt mỏi quá." Nói xong, cô khéo đôi mắt trống rộng lại.

Ám Dạ Tuyệt thấy cô như vậy, ôm ngang cô lên, đi vào phòng ngủ, đặt cô ở trên giường lớn, đắp chăn thật tốt cho cô, động tác rất mềm nhẹ.

"Vậy em nghĩ ngơi cho tốt đi!" Ám Dạ Tuyệt hôn xuống cái trán trơn bóng của cô.

Bây giờ, Ám Dạ Tuyệt không muốn bắt buộc cô.

Nhìn khuôn mặt ngủ yên tĩnh của cô rất lâu, chờ hắn xoay người đã là lúc trời rạng sáng, ở Mĩ còn có một hội nghị bằng video đang đợi hắn, hắn xoay người rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Ám Dạ Tuyệt vừa đi,đôi mắt đen láy lập tức mở ra.

Mờ mịt mà nhìn căn phòng lờ mờ, thời gian mất đi hắn, cô ở trong bóng đêm; bây giờ, hằng ngày làm bạn với hắn, tình yêu của cô vẫn như cũ. . . . . .

Cô thật hận mình, vì sao cô lại không đủ nhẫn tâm! Dường như ly thuốc độc đang trừng phạt cô yếu đuối, từng chút từng chút ăn mòn trái tim cô, cảm giác đau đớn lan tràn khắp tim. . . . . .

Nguyệt Tiêm Ảnh bị từng đợt đau quận đánh úp tới khó tránh tìm cách xoay chuyển, cả người lật chuyển, cái gối bên cạnh mắt đã ướt một mảng. Yêu hắn, chỉ làm cho tim cô bị tê cóng, đau đến ghi lòng tạc dạ.

Khiến cho cô càng không có cách quên đi, không cách làm cho nhạt đi. . . . . .

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương