Thiếu Chủ Ma GIới Cường Thế Sủng Ái
-
Chương 9: Giả Thần Giả Quỷ
Trời sắp tối, Tiêu Lăng Vũ bực bội đi tới hỏi: "Bên Khô Nguyệt lâu kia thế nào rồi, vương phi có khóc lóc xin tha không?”
Ninh Viễn nghẹn cười trả lời: “Vương phi vẫn chưa khóc. Vừa rồi thuộc hạ có qua đó, thấy vương phi dùng dây leo làm xích đu, chắc hẳn muốn chơi cái này.”
Tiêu Lăng Vũ giận dữ đập bàn: "Không ngờ tên nam nhân này lại nhàn nhã tự đắc như vậy? Hắn không sợ ma quỷ sao?”
“Tiểu nha hoàn Thanh Chi rất sợ hãi, nghe nói vừa vào viện đã bị dọa mặt trắng bệch, có lẽ gan vương phi to hơn một chút.” Ninh Viễn nghĩ đến bộ dạng sợ hãi của Thanh Chi như thỏ con, liền cảm thấy vô cùng đáng yêu.
"Tù trước đến nay Tô Vân Thanh luôn nhát gan, bổn vương nhớ rõ mỗi khi đêm đến hắn ngay cả đi tiểu tiện cũng không dám, bộ dạng sợ hãi kia không giống giả vờ, càng không thể nào đột nhiên thay đổi. Chỉ sợ này là do hắn muốn chống đối thôi, hừ!” Tiêu Lăng Vũ nhìn bóng đêm dần dần hé lộ, nghĩ đến hình ảnh Tô Vân Thanh sợ hãi, trong lòng liền cảm thấy sảng khoái vì trả thù thành công.
Nhưng mà, nếu như thật sự có quỷ, Tô Vân Thanh bị sợ hãi thì làm sao bây giờ?
Mai là ngày lại mặt, nếu bị dọa sợ, hắn không biết phải nói như thế nào với Tô lão thừa tướng.
“Đi, đến Khô Nguyệt lâu!” Tiêu Lăng Vũ quyết định đi xem hắn.
Đi được vài bước, Tiêu Lăng Vũ lại dừng bước giơ tay lên: “Ninh Viễn ngươi đừng đi theo, bổn vương tự đi một mình là được.”
Tiêu Lăng Vũ tưởng tượng hình ảnh Tô Vân Thanh bị dọa đến run bần bật, sau đó chính mình lại như thiên thần xuất hiện, Tô Vân Thanh khóc lóc bổ nhào vào ngực hắn, chảy đầy nước mắt nước mũi...Cảm giác không tồi.
Tưởng tượng đến đây, bước chân Tiêu Lăng Vũ ngày càng lớn, không chờ được nữa gấp gáp đến Khô Nguyệt lâu.
Đi về phía tây, cây cối cỏ dại ngày càng nhiều, vài con quạ đen bay qua lại, phát ra âm thanh khó nghe.
“Linh nhi, hắn đang tới đây sao?” Tô Vân Thanh đưa bàn tay ra, chú chim sơn ca nhỏ đậu vào lòng bàn tay hắn.
“Chiêm chiếp!”
“Được, ta đã biết.” Tô Vân Thanh nhoẻn miệng cười, vung tay để chim bay đi.
“Mặc Ly, mau, đến lượt ngươi lên sân khấu!” Tô Vân Thanh lôi kéo Mặc Ly đi ra ngoài.
Thanh Chi nhìn thiếu gia nhà mình thao thao bất tuyệt nói chuyện một mình, lại khoa tay múa chân với không khí, liên tưởng tới việc ở đây có ma quỷ, sợ tới mức hai mắt trợn tròn, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Lăng Vũ đang trên đường đi tới, trời càng ngày càng tối, một cơn gió thổi qua, làm hắn lạnh sóng lưng.
Đáng chết, nơi này còn có quỷ dọa người, sớm biết đã kêu Ninh Viễn đi cùng.
Lúc này, hai bên bụi cỏ vang lên tiếng sột soạt sột soạt, như có thứ gì đó đang chạy qua lại.
Tiêu Lăng Vũ đặt mu bàn tay ở sau người, đứng thẳng, run rẩy nói: “Bổn… Bổn vương không sợ! Ngươi cứ việc lại đây!”
Vừa dứt lời, một trận tiếng cười truyền tới từ sau thân cây, vừa ảo vừa thực.
Mặc Ly nghẹn cười đến nội thương, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua Quân Vũ bị như vậy.
Lần này Quân Vũ hạ phàm lịch kiếp, cho dù Tô Vân Thanh không nhờ, hắn cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt lần này trêu cợt hắn một phen.
Tay Tiêu Lăng Vũ vẫn luôn run rẫy, nhưng vẫn đề cao âm lượng nói: "Là tự ngươi muốn tìm cái chết, không liên quan tới bổn vương, ngươi… Ngươi đừng quá càn rỡ, bổn vương không sợ ngươi!”
Nói không sợ, nhưng chân lại run càng lúc càng nhanh.
Tiêu Lăng Vũ cảm thấy sau lưng có người đi theo, nhưng không dám quay đầu lại nhìn xem.
Gió bỗng nhiên thổi lớn, bóng cây trên mặt đất giương nanh múa vuốt, đong đưa giống như muốn bắt Tiêu Lăng Vũ.
Tiêu Lăng Vũ đành phải nhắm mắt lại, chạy như điên.
Khó khăn lắm mới chạy tới Khô Nguyệt lâu, Tiêu Lăng Vũ nâng tay áo lên xoa mồ hôi lạnh trên trán.
Lúc này, hắn mở cửa chính Khô Nguyệt lâu ra, kêu một tiếng “Kẽo kẹt”.
“Tô Vân Thanh, ngươi còn không ra nghênh đón bổn vương, nếu còn giả thần giả quỷ, bổn vương không tha cho ngươi!” Tiêu Lăng Vũ run rẩy chỉ vào cửa lớn, tuy nhiên lời nói lại tàn nhẫn, khí thế vô cùng.
Lúc này, một bóng trắng bỗng nhiên xuất hiện bay ngang qua trước mặt Tiêu Lăng Vũ…
Ninh Viễn nghẹn cười trả lời: “Vương phi vẫn chưa khóc. Vừa rồi thuộc hạ có qua đó, thấy vương phi dùng dây leo làm xích đu, chắc hẳn muốn chơi cái này.”
Tiêu Lăng Vũ giận dữ đập bàn: "Không ngờ tên nam nhân này lại nhàn nhã tự đắc như vậy? Hắn không sợ ma quỷ sao?”
“Tiểu nha hoàn Thanh Chi rất sợ hãi, nghe nói vừa vào viện đã bị dọa mặt trắng bệch, có lẽ gan vương phi to hơn một chút.” Ninh Viễn nghĩ đến bộ dạng sợ hãi của Thanh Chi như thỏ con, liền cảm thấy vô cùng đáng yêu.
"Tù trước đến nay Tô Vân Thanh luôn nhát gan, bổn vương nhớ rõ mỗi khi đêm đến hắn ngay cả đi tiểu tiện cũng không dám, bộ dạng sợ hãi kia không giống giả vờ, càng không thể nào đột nhiên thay đổi. Chỉ sợ này là do hắn muốn chống đối thôi, hừ!” Tiêu Lăng Vũ nhìn bóng đêm dần dần hé lộ, nghĩ đến hình ảnh Tô Vân Thanh sợ hãi, trong lòng liền cảm thấy sảng khoái vì trả thù thành công.
Nhưng mà, nếu như thật sự có quỷ, Tô Vân Thanh bị sợ hãi thì làm sao bây giờ?
Mai là ngày lại mặt, nếu bị dọa sợ, hắn không biết phải nói như thế nào với Tô lão thừa tướng.
“Đi, đến Khô Nguyệt lâu!” Tiêu Lăng Vũ quyết định đi xem hắn.
Đi được vài bước, Tiêu Lăng Vũ lại dừng bước giơ tay lên: “Ninh Viễn ngươi đừng đi theo, bổn vương tự đi một mình là được.”
Tiêu Lăng Vũ tưởng tượng hình ảnh Tô Vân Thanh bị dọa đến run bần bật, sau đó chính mình lại như thiên thần xuất hiện, Tô Vân Thanh khóc lóc bổ nhào vào ngực hắn, chảy đầy nước mắt nước mũi...Cảm giác không tồi.
Tưởng tượng đến đây, bước chân Tiêu Lăng Vũ ngày càng lớn, không chờ được nữa gấp gáp đến Khô Nguyệt lâu.
Đi về phía tây, cây cối cỏ dại ngày càng nhiều, vài con quạ đen bay qua lại, phát ra âm thanh khó nghe.
“Linh nhi, hắn đang tới đây sao?” Tô Vân Thanh đưa bàn tay ra, chú chim sơn ca nhỏ đậu vào lòng bàn tay hắn.
“Chiêm chiếp!”
“Được, ta đã biết.” Tô Vân Thanh nhoẻn miệng cười, vung tay để chim bay đi.
“Mặc Ly, mau, đến lượt ngươi lên sân khấu!” Tô Vân Thanh lôi kéo Mặc Ly đi ra ngoài.
Thanh Chi nhìn thiếu gia nhà mình thao thao bất tuyệt nói chuyện một mình, lại khoa tay múa chân với không khí, liên tưởng tới việc ở đây có ma quỷ, sợ tới mức hai mắt trợn tròn, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Lăng Vũ đang trên đường đi tới, trời càng ngày càng tối, một cơn gió thổi qua, làm hắn lạnh sóng lưng.
Đáng chết, nơi này còn có quỷ dọa người, sớm biết đã kêu Ninh Viễn đi cùng.
Lúc này, hai bên bụi cỏ vang lên tiếng sột soạt sột soạt, như có thứ gì đó đang chạy qua lại.
Tiêu Lăng Vũ đặt mu bàn tay ở sau người, đứng thẳng, run rẩy nói: “Bổn… Bổn vương không sợ! Ngươi cứ việc lại đây!”
Vừa dứt lời, một trận tiếng cười truyền tới từ sau thân cây, vừa ảo vừa thực.
Mặc Ly nghẹn cười đến nội thương, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua Quân Vũ bị như vậy.
Lần này Quân Vũ hạ phàm lịch kiếp, cho dù Tô Vân Thanh không nhờ, hắn cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt lần này trêu cợt hắn một phen.
Tay Tiêu Lăng Vũ vẫn luôn run rẫy, nhưng vẫn đề cao âm lượng nói: "Là tự ngươi muốn tìm cái chết, không liên quan tới bổn vương, ngươi… Ngươi đừng quá càn rỡ, bổn vương không sợ ngươi!”
Nói không sợ, nhưng chân lại run càng lúc càng nhanh.
Tiêu Lăng Vũ cảm thấy sau lưng có người đi theo, nhưng không dám quay đầu lại nhìn xem.
Gió bỗng nhiên thổi lớn, bóng cây trên mặt đất giương nanh múa vuốt, đong đưa giống như muốn bắt Tiêu Lăng Vũ.
Tiêu Lăng Vũ đành phải nhắm mắt lại, chạy như điên.
Khó khăn lắm mới chạy tới Khô Nguyệt lâu, Tiêu Lăng Vũ nâng tay áo lên xoa mồ hôi lạnh trên trán.
Lúc này, hắn mở cửa chính Khô Nguyệt lâu ra, kêu một tiếng “Kẽo kẹt”.
“Tô Vân Thanh, ngươi còn không ra nghênh đón bổn vương, nếu còn giả thần giả quỷ, bổn vương không tha cho ngươi!” Tiêu Lăng Vũ run rẩy chỉ vào cửa lớn, tuy nhiên lời nói lại tàn nhẫn, khí thế vô cùng.
Lúc này, một bóng trắng bỗng nhiên xuất hiện bay ngang qua trước mặt Tiêu Lăng Vũ…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook