Thiếu Chủ Ma GIới Cường Thế Sủng Ái
-
Chương 18: Rượu Có Vấn Đề
Mà lúc này Tiêu Lăng Vũ cũng tỉnh lại.
Mấy cánh hoa trong phòng đã héo khô, quần áo Tiêu Lăng Vũ xề xòa nằm trên nền đất lạnh băng.
Mà sói đen kia vẫn luôn canh giữ bên cạnh Tô Vân Thanh.
“A!” Tiêu Lăng Vũ xoa cái ót hơi đau, không nghĩ ra được tại sao mình lại nằm trên mặt đất.
Tô Vân Thanh vừa tỉnh dậy liền thấy con sói kia dùng ánh mắt ôn nhu nhìn mình, dùng đầu lưỡi hồng liếm ngón tay hắn.
“Tại sao ngươi lại theo tới đây?” Tô Vân Thanh dùng tay xoa đầu sói đen.
Mặc Hoa hưởng thụ cảm giác được Tô Vân Thanh sờ tới sờ lui trên người hắn, dứt khoát nhảy luôn lên giường, dùng thân mình cọ Tô Vân Thanh.
“Đừng lộn xộn, để ta nhìn xem vết thương trên đùi ngươi có tốt hơn không… Trời ơi, sao lại thành như thế này! Ngươi cũng đừng chạy loạn nữa. Nếu đã gặp ngươi hai lần, vậy xem như một loại duyên phận, chúng ta cùng nhau hồi vương phủ, ta băng bó cho ngươi một chút đã.”
Mặc Hoa tùy ý để Tô Vân Thanh làm gì hắn muốn.
Tô Vân Thanh cũng không biết tại sao, thấy con sói này lại có cảm giác vô cùng quen thuộc, hoàn toàn không sợ nó.
“Tô Vân Thanh, ngươi đã làm gì bổn vương?” Tiêu Lăng Vũ che cái ót đau đớn bò dậy kêu lên.
(Tôi sẽ không nói mấy trang kia reup truyện tôi đăng ở webtruyen đâu nha)
Đêm qua không phải mình cùng Tô Vân Thanh chuẩn bị ân ái sao, tại sao mình lại nằm trên mặt đất!
Tô Vân Thanh ôm cổ sói đen hỏi: “Ta còn chưa hỏi ngươi đã làm gì với ta?”
Nhìn Tiêu Lăng Vũ đứng lên, sói đen lập tức quay đầu sang, thấp giọng rít gào với Tiêu Lăng Vũ.
“Sói? Tại sao nơi này lại có sói!” Tiêu Lăng Vũ nhìn thấy sói, bản năng muốn đi tìm bội kiếm, lại phát hiện mình chỉ mặc áo trong, vì thế tiện tay cầm bình hoa lớn bên cạnh ném tới chổ nó.
Mặc Hoa không kịp trốn, nếu hắn trốn bình hoa sẽ bay vào ngươi Tô Vân Thanh.
Vì thế, Mặc Hoa trực tiếp cuộn thân mình, chịu đau đớn một chút.
“Tiểu hắc, ngươi không sao chứ?” Tô Vân Thanh nhìn mãnh sứ vỡ văng khắp giường, còn có vết máu loang lỗ…
Từ từ, tiểu hắc?
Tên khó nghe vậy!
Mặc Hoa đau khổ nhìn Tô Vân Thanh, hắn cảm thấy hắc là tên của gọi của chó mới đúng.
Thôi, dù gì Tô Vân Thanh cũng là ân nhân của hắn, khó nghe thì khó nghe.
Vừa rồi Tô Vân Thanh nói đưa hắn hồi phủ, tuy hắn cũng muốn đi, nhưng hiện tại hắn không nên xuất hiện ở nhiều nơi.
Thương còn chưa lành, trời đã sáng, không biết được Mặc Ly có tìm tới hay không nên hắn đi trước.
Mặc Hoa nhảy qua cửa sổ, để lại Tô Vân Thanh cùng Tiêu Lăng Vũ hai mặt nhìn nhau.
“Sói là do ngươi dẫn tới?” Tiêu Lăng Vũ chỉ vào đống hỗn độn trong phòng.
“Vương gia ngài có bị bệnh không? Tự nhiên ta đem sói tới làm gì?” Tô Vân Thanh đứng dậy nhảy xuống giường: “Còn nữa, Vương gia không phải ngươi nói sẽ không chạm vào ta dù một đầu ngón tay sao, tại sao đêm qua lại cơ khát như vậy, là do nữ nhân ở vương phủ không thõa mãn được cơn cơ khát của ngươi sao? Hay là, Vương gia vẫn chưa ngủ với nam nhân, nên muốn nếm thử vị của nam nhân như thế nào?”
“Nhưng cho dù Vương gia muốn nếm đồ ăn tươi, cũng không nên dùng thủ đoạn hạ dược hèn hạ này chứ! Túc thân vương hạ dược Vương phi mình, truyền ra ngoài sẽ dễ nghe sao? Huống chi, chỉ cần vương gia ngài nói một câu, đầy nam nhân ở kinh thành nguyện ý bò lên giường ngươi cơ mà!”
Tiêu Lăng Vũ còn chưa hồi phục tinh thần khi thấy sói đen lúc nãy, lại bị Tô Vân Thanh nói mấy câu, trong lúc nhất thời có chút ngây ngốc.
Đêm qua hắn hạ dược Tô Vân Thanh, thật sự do nhất thời xúc động, trong lòng vẫn có chút sợ hãi Tô Vân Thanh sẽ cự tuyệt hắn.
Lúc này bị Tô Vân Thanh trách móc, mặt mũi đều mất hết.
Cũng đúng, mình muốn dạng nữ nhân nam nhân nào lại không có, tại sao phải nhìn chằm chằm vào Tô Vân Thanh chứ?
Cũng không biết vì sao, gần đây hắn không có hứng thú với bọn nữ nhân trong phủ.
Tiêu Lăng Vũ hừ lạnh một tiếng nói: “Do bổn vương nhất thời hồ đồ, ngươi tưởng rằng ngươi hiếm lạ lắm sao? Tô Vân Thanh, nếu ngươi rộng lượng như vậy thì sau khi hồi phủ ngươi chọn thêm một ít người vào phủ đi.”
“Được, ta bảo đảm Vương gia sẽ hài lòng!” Khóe miệng Tô Vân Thanh nhếch lên, chớp mắt, trong đầu hắn lại nảy sinh quỷ kế.
Không biết tại sao nhưng Tiêu Lăng Vũ cứ cảm thấy chính mình bị người nam nhân này tính kế.
“Bổn vương hy vọng ngươi nói được làm được.”
Bực bội cầm áo đi ra ngoài, cảm thấy chính hắn không làm được gì Tô Vân Thanh.
Hắn còn phải đi tìm chưởng quầy hỏi một chút, ở đây tại sao lại có sói?
Tiêu Lăng Vũ không nghĩ tới, khi hắn vừa hồi phủ, túc thân vương phủ lại loạn thành một đoàn.
Một bên là những phu nhân cầm bao trang sức ôm đầu khóc rống ngoài cửa, bên kia là một bầy ùa vào như tổ ong…
Mấy cánh hoa trong phòng đã héo khô, quần áo Tiêu Lăng Vũ xề xòa nằm trên nền đất lạnh băng.
Mà sói đen kia vẫn luôn canh giữ bên cạnh Tô Vân Thanh.
“A!” Tiêu Lăng Vũ xoa cái ót hơi đau, không nghĩ ra được tại sao mình lại nằm trên mặt đất.
Tô Vân Thanh vừa tỉnh dậy liền thấy con sói kia dùng ánh mắt ôn nhu nhìn mình, dùng đầu lưỡi hồng liếm ngón tay hắn.
“Tại sao ngươi lại theo tới đây?” Tô Vân Thanh dùng tay xoa đầu sói đen.
Mặc Hoa hưởng thụ cảm giác được Tô Vân Thanh sờ tới sờ lui trên người hắn, dứt khoát nhảy luôn lên giường, dùng thân mình cọ Tô Vân Thanh.
“Đừng lộn xộn, để ta nhìn xem vết thương trên đùi ngươi có tốt hơn không… Trời ơi, sao lại thành như thế này! Ngươi cũng đừng chạy loạn nữa. Nếu đã gặp ngươi hai lần, vậy xem như một loại duyên phận, chúng ta cùng nhau hồi vương phủ, ta băng bó cho ngươi một chút đã.”
Mặc Hoa tùy ý để Tô Vân Thanh làm gì hắn muốn.
Tô Vân Thanh cũng không biết tại sao, thấy con sói này lại có cảm giác vô cùng quen thuộc, hoàn toàn không sợ nó.
“Tô Vân Thanh, ngươi đã làm gì bổn vương?” Tiêu Lăng Vũ che cái ót đau đớn bò dậy kêu lên.
(Tôi sẽ không nói mấy trang kia reup truyện tôi đăng ở webtruyen đâu nha)
Đêm qua không phải mình cùng Tô Vân Thanh chuẩn bị ân ái sao, tại sao mình lại nằm trên mặt đất!
Tô Vân Thanh ôm cổ sói đen hỏi: “Ta còn chưa hỏi ngươi đã làm gì với ta?”
Nhìn Tiêu Lăng Vũ đứng lên, sói đen lập tức quay đầu sang, thấp giọng rít gào với Tiêu Lăng Vũ.
“Sói? Tại sao nơi này lại có sói!” Tiêu Lăng Vũ nhìn thấy sói, bản năng muốn đi tìm bội kiếm, lại phát hiện mình chỉ mặc áo trong, vì thế tiện tay cầm bình hoa lớn bên cạnh ném tới chổ nó.
Mặc Hoa không kịp trốn, nếu hắn trốn bình hoa sẽ bay vào ngươi Tô Vân Thanh.
Vì thế, Mặc Hoa trực tiếp cuộn thân mình, chịu đau đớn một chút.
“Tiểu hắc, ngươi không sao chứ?” Tô Vân Thanh nhìn mãnh sứ vỡ văng khắp giường, còn có vết máu loang lỗ…
Từ từ, tiểu hắc?
Tên khó nghe vậy!
Mặc Hoa đau khổ nhìn Tô Vân Thanh, hắn cảm thấy hắc là tên của gọi của chó mới đúng.
Thôi, dù gì Tô Vân Thanh cũng là ân nhân của hắn, khó nghe thì khó nghe.
Vừa rồi Tô Vân Thanh nói đưa hắn hồi phủ, tuy hắn cũng muốn đi, nhưng hiện tại hắn không nên xuất hiện ở nhiều nơi.
Thương còn chưa lành, trời đã sáng, không biết được Mặc Ly có tìm tới hay không nên hắn đi trước.
Mặc Hoa nhảy qua cửa sổ, để lại Tô Vân Thanh cùng Tiêu Lăng Vũ hai mặt nhìn nhau.
“Sói là do ngươi dẫn tới?” Tiêu Lăng Vũ chỉ vào đống hỗn độn trong phòng.
“Vương gia ngài có bị bệnh không? Tự nhiên ta đem sói tới làm gì?” Tô Vân Thanh đứng dậy nhảy xuống giường: “Còn nữa, Vương gia không phải ngươi nói sẽ không chạm vào ta dù một đầu ngón tay sao, tại sao đêm qua lại cơ khát như vậy, là do nữ nhân ở vương phủ không thõa mãn được cơn cơ khát của ngươi sao? Hay là, Vương gia vẫn chưa ngủ với nam nhân, nên muốn nếm thử vị của nam nhân như thế nào?”
“Nhưng cho dù Vương gia muốn nếm đồ ăn tươi, cũng không nên dùng thủ đoạn hạ dược hèn hạ này chứ! Túc thân vương hạ dược Vương phi mình, truyền ra ngoài sẽ dễ nghe sao? Huống chi, chỉ cần vương gia ngài nói một câu, đầy nam nhân ở kinh thành nguyện ý bò lên giường ngươi cơ mà!”
Tiêu Lăng Vũ còn chưa hồi phục tinh thần khi thấy sói đen lúc nãy, lại bị Tô Vân Thanh nói mấy câu, trong lúc nhất thời có chút ngây ngốc.
Đêm qua hắn hạ dược Tô Vân Thanh, thật sự do nhất thời xúc động, trong lòng vẫn có chút sợ hãi Tô Vân Thanh sẽ cự tuyệt hắn.
Lúc này bị Tô Vân Thanh trách móc, mặt mũi đều mất hết.
Cũng đúng, mình muốn dạng nữ nhân nam nhân nào lại không có, tại sao phải nhìn chằm chằm vào Tô Vân Thanh chứ?
Cũng không biết vì sao, gần đây hắn không có hứng thú với bọn nữ nhân trong phủ.
Tiêu Lăng Vũ hừ lạnh một tiếng nói: “Do bổn vương nhất thời hồ đồ, ngươi tưởng rằng ngươi hiếm lạ lắm sao? Tô Vân Thanh, nếu ngươi rộng lượng như vậy thì sau khi hồi phủ ngươi chọn thêm một ít người vào phủ đi.”
“Được, ta bảo đảm Vương gia sẽ hài lòng!” Khóe miệng Tô Vân Thanh nhếch lên, chớp mắt, trong đầu hắn lại nảy sinh quỷ kế.
Không biết tại sao nhưng Tiêu Lăng Vũ cứ cảm thấy chính mình bị người nam nhân này tính kế.
“Bổn vương hy vọng ngươi nói được làm được.”
Bực bội cầm áo đi ra ngoài, cảm thấy chính hắn không làm được gì Tô Vân Thanh.
Hắn còn phải đi tìm chưởng quầy hỏi một chút, ở đây tại sao lại có sói?
Tiêu Lăng Vũ không nghĩ tới, khi hắn vừa hồi phủ, túc thân vương phủ lại loạn thành một đoàn.
Một bên là những phu nhân cầm bao trang sức ôm đầu khóc rống ngoài cửa, bên kia là một bầy ùa vào như tổ ong…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook