Thiếu Chủ Ma GIới Cường Thế Sủng Ái
-
Chương 15: Túy Tiên Cư
Huyền Cơ hòa thượng năm nay hai mươi, lại là phật hiệu tạo nghệ sâu đậm, từ nhỏ được phương trượng dưỡng tại bên người, chưa bao giờ dính quá một chút phàm trần thế tục.
Tiểu hòa thượng môi hồng răng trắng, giữa mày có một nốt chu sa đỏ tươi, bạch y trắng tuyết, giống như thần tiên.
Chùa Đại Minh do hoàng đế khai quốc hạ lệnh tu sữa, địa vị ở Phượng Tê quốc không nhỏ.
Mà phương trượng chỉ có một đệ tử duy nhất là Huyền Cơ, nên càng được sùng kính, ngay cả hoàng thân quốc thích thấy hắn cũng phải nhượng bộ ba phần.
Huyền Cơ vừa đến tướng phủ, lông mày liền nhăn lại.
“Trong phủ của ngươi, có đồ vật không thuộc về nhân giới.” Huyền Cơ chắp tay trước ngực, đôi mắt thẳng tắp nhìn về phía Mặc Ly.
Lòng Mặc Ly bỗng nhiên nhảy dựng, nói với Tô Vân Thanh: “Phu quân của ngươi mời tới một nhân vật không tầm thường, ta phải đi trước một bước. Tiểu Thanh Nhi, không cần quá nhớ ta đâu!”
Mà Tiêu Lăng Vũ lại cho rằng hắn đang nói đến nữ quỷ ở Khô Nguyệt lâu, cảm thấy Huyền Cơ pháp sư này quả nhiên có năng lực, vui mừng nói với Huyền Cơ: “Tiểu sư phụ mau theo bổn vương tới đây, đem kia tà vật kia loại trừ!”
Huyền Cơ cảm nhận được hơi thở của Mặc Ly, nhìn phương hướng hắn rời đi, khẽ thở dài một hơi.
Ma vật này, xem hắn rõ đường đi nước bước ở vương phủ, chỉ sợ là khách quen ở đây.
Bên kia Thanh Chi vừa mới rời khỏi Khô Nguyệt lâu, Tô Vân Thanh phân phó nàng đem nước trà hôm qua đi đổ, nàng không biết tại sao, chỉ biết phải làm theo lời hắn.
Tô Vân Thanh sợ hành động của mình có người nhìn thấy, cho nên phải nhờ Thanh Chi ra tay, Mặc Ly kia không đáng tin cậy đã chuồn mất.
Khi Tiêu Lăng Vũ và Huyền Cơ vừa đến Khô Nguyệt lâu, cũng là lúc Thanh Chi vừa rời khỏi.
“Tiểu sư phụ ngươi xem, Khô Nguyệt lâu này thật sự có quỷ quấy phá?” Tiêu Lăng Vũ nghĩ đến sự việc tối hôm qua, bây giờ còn có chút sợ.
Huyền Cơ lập tức tiến lên, không hề sợ hãi.
Nơi đây rất âm hàn, Huyền Cơ có thể cảm nhận được một cổ oán khí mãnh liệt, hẳn là có người chết ở đây.
Nhưng với trình độ của oán khí này, muốn tác quái là không thể.
“Vương gia ngươi nói đêm qua ngươi gặp quỷ, ngươi căn cứ vào đâu mà nói vậy?” Huyền cơ quay đầu lại hỏi.
“Đêm qua bổn vương thấy một người mặc bạch y bay tới bay lui, chắc chắn là nữ quỷ kia thắt cổ tự sát nên không cam lòng, không muốn đi đầu thai!” Nếu không phải Tiêu Lăng Vũ có Huyền Cơ đi cùng, hắn cũng không dám tới gần nơi quỷ quái này.
Huyền Cơ thong thả ung dung đi vào phòng, thấy chậu hoa có một chút cặn lá trà, hương vị hơi quái dị.
Duỗi tay cầm một mảnh lá trà lên, đưa đến mũi ngửi ngửi…
Trong trà hạ thuốc xổ để làm gì?
Vương phủ lại có người dám làm việc này sao?
Nghĩ đến việc âm tà chi vật này không có liên quan, Huyền Cơ cũng không hỏi nhiều.
Tiếp tục đi về phía trước, Huyền Cơ đốt một ít ngải thảo, xua tan đi mùi ẩm mốc, làm không khí trong phòng thoải mái hơn nhiều.
“Vương phủ này không có vật nào quấy phá hết, Vương gia yên tâm, lục đạo luân hồi, hết thảy đều có nhân quả, dù cho bất kì yêu ma quỷ quái nào cũng không thể vô cớ đả thương người, nếu không chắc chắn sẽ bị phản phệ nghiêm trọng.”
Nói tới đây, Huyền Cơ lại nghĩ đến người của ma giới vừa rời đi lúc nãy, lại mở miệng bổ sung nói: “Chỉ là, ngày thường vương gia nên chú ý, không cần giao tiếp với người không rõ thân phận.”
Tiêu Lăng Vũ lại không yên tâm hỏi thêm Huyền Cơ nhiều thứ, cuối cùng Huyền Cơ cho Tiêu Lăng Vũ một lá bùa màu vàng hắn mới bỏ qua.
Thật ra lá bùa này chẳng có tác dụng gì cả, tà vật bình thường căn bản không hại được người, nếu gặp phải ác linh lợi hại, mấy lá bùa này cũng chẳng làm được gì, chẳng qua là để trấn an mà thôi.
Tô Vân Thanh nghe nói Vương gia thỉnh một hòa thượng tới trừ tà, đang muốn đi xem náo nhiệt tới, Tiêu Lăng Vũ đã cho người tới gọi rồi.
Nói là Huyền Cơ pháp sư mời dùng cơm, Tô Vân Thanh đi đến Túy Tiên Cư.
Túy Tiên Cư là tửu lầu nổi tiếng nhất kinh thành, người có thể tới nơi này ăn cơm không phú cũng quý, hơn nữa không phải món gì cũng có thể ăn được.
Nhưng Tô Vân Thanh không tin Tiêu Lăng Vũ lại tốt như vậy, ăn một bữa ngon lại mời hắn, cứ cảm giác như là Hồng Môn Yến.
(Hồng môn yến tức là bữa ăn ngon cuối cùng trước khi lìa đời:>)
Nhưng Tô Vân Thanh cũng không có gì gọi là quá sợ hãi.
Đi thì đi, chẳng lẽ Tiêu Lăng Vũ có thể ăn hắn sao?
Tiểu hòa thượng môi hồng răng trắng, giữa mày có một nốt chu sa đỏ tươi, bạch y trắng tuyết, giống như thần tiên.
Chùa Đại Minh do hoàng đế khai quốc hạ lệnh tu sữa, địa vị ở Phượng Tê quốc không nhỏ.
Mà phương trượng chỉ có một đệ tử duy nhất là Huyền Cơ, nên càng được sùng kính, ngay cả hoàng thân quốc thích thấy hắn cũng phải nhượng bộ ba phần.
Huyền Cơ vừa đến tướng phủ, lông mày liền nhăn lại.
“Trong phủ của ngươi, có đồ vật không thuộc về nhân giới.” Huyền Cơ chắp tay trước ngực, đôi mắt thẳng tắp nhìn về phía Mặc Ly.
Lòng Mặc Ly bỗng nhiên nhảy dựng, nói với Tô Vân Thanh: “Phu quân của ngươi mời tới một nhân vật không tầm thường, ta phải đi trước một bước. Tiểu Thanh Nhi, không cần quá nhớ ta đâu!”
Mà Tiêu Lăng Vũ lại cho rằng hắn đang nói đến nữ quỷ ở Khô Nguyệt lâu, cảm thấy Huyền Cơ pháp sư này quả nhiên có năng lực, vui mừng nói với Huyền Cơ: “Tiểu sư phụ mau theo bổn vương tới đây, đem kia tà vật kia loại trừ!”
Huyền Cơ cảm nhận được hơi thở của Mặc Ly, nhìn phương hướng hắn rời đi, khẽ thở dài một hơi.
Ma vật này, xem hắn rõ đường đi nước bước ở vương phủ, chỉ sợ là khách quen ở đây.
Bên kia Thanh Chi vừa mới rời khỏi Khô Nguyệt lâu, Tô Vân Thanh phân phó nàng đem nước trà hôm qua đi đổ, nàng không biết tại sao, chỉ biết phải làm theo lời hắn.
Tô Vân Thanh sợ hành động của mình có người nhìn thấy, cho nên phải nhờ Thanh Chi ra tay, Mặc Ly kia không đáng tin cậy đã chuồn mất.
Khi Tiêu Lăng Vũ và Huyền Cơ vừa đến Khô Nguyệt lâu, cũng là lúc Thanh Chi vừa rời khỏi.
“Tiểu sư phụ ngươi xem, Khô Nguyệt lâu này thật sự có quỷ quấy phá?” Tiêu Lăng Vũ nghĩ đến sự việc tối hôm qua, bây giờ còn có chút sợ.
Huyền Cơ lập tức tiến lên, không hề sợ hãi.
Nơi đây rất âm hàn, Huyền Cơ có thể cảm nhận được một cổ oán khí mãnh liệt, hẳn là có người chết ở đây.
Nhưng với trình độ của oán khí này, muốn tác quái là không thể.
“Vương gia ngươi nói đêm qua ngươi gặp quỷ, ngươi căn cứ vào đâu mà nói vậy?” Huyền cơ quay đầu lại hỏi.
“Đêm qua bổn vương thấy một người mặc bạch y bay tới bay lui, chắc chắn là nữ quỷ kia thắt cổ tự sát nên không cam lòng, không muốn đi đầu thai!” Nếu không phải Tiêu Lăng Vũ có Huyền Cơ đi cùng, hắn cũng không dám tới gần nơi quỷ quái này.
Huyền Cơ thong thả ung dung đi vào phòng, thấy chậu hoa có một chút cặn lá trà, hương vị hơi quái dị.
Duỗi tay cầm một mảnh lá trà lên, đưa đến mũi ngửi ngửi…
Trong trà hạ thuốc xổ để làm gì?
Vương phủ lại có người dám làm việc này sao?
Nghĩ đến việc âm tà chi vật này không có liên quan, Huyền Cơ cũng không hỏi nhiều.
Tiếp tục đi về phía trước, Huyền Cơ đốt một ít ngải thảo, xua tan đi mùi ẩm mốc, làm không khí trong phòng thoải mái hơn nhiều.
“Vương phủ này không có vật nào quấy phá hết, Vương gia yên tâm, lục đạo luân hồi, hết thảy đều có nhân quả, dù cho bất kì yêu ma quỷ quái nào cũng không thể vô cớ đả thương người, nếu không chắc chắn sẽ bị phản phệ nghiêm trọng.”
Nói tới đây, Huyền Cơ lại nghĩ đến người của ma giới vừa rời đi lúc nãy, lại mở miệng bổ sung nói: “Chỉ là, ngày thường vương gia nên chú ý, không cần giao tiếp với người không rõ thân phận.”
Tiêu Lăng Vũ lại không yên tâm hỏi thêm Huyền Cơ nhiều thứ, cuối cùng Huyền Cơ cho Tiêu Lăng Vũ một lá bùa màu vàng hắn mới bỏ qua.
Thật ra lá bùa này chẳng có tác dụng gì cả, tà vật bình thường căn bản không hại được người, nếu gặp phải ác linh lợi hại, mấy lá bùa này cũng chẳng làm được gì, chẳng qua là để trấn an mà thôi.
Tô Vân Thanh nghe nói Vương gia thỉnh một hòa thượng tới trừ tà, đang muốn đi xem náo nhiệt tới, Tiêu Lăng Vũ đã cho người tới gọi rồi.
Nói là Huyền Cơ pháp sư mời dùng cơm, Tô Vân Thanh đi đến Túy Tiên Cư.
Túy Tiên Cư là tửu lầu nổi tiếng nhất kinh thành, người có thể tới nơi này ăn cơm không phú cũng quý, hơn nữa không phải món gì cũng có thể ăn được.
Nhưng Tô Vân Thanh không tin Tiêu Lăng Vũ lại tốt như vậy, ăn một bữa ngon lại mời hắn, cứ cảm giác như là Hồng Môn Yến.
(Hồng môn yến tức là bữa ăn ngon cuối cùng trước khi lìa đời:>)
Nhưng Tô Vân Thanh cũng không có gì gọi là quá sợ hãi.
Đi thì đi, chẳng lẽ Tiêu Lăng Vũ có thể ăn hắn sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook