Thiếu Chủ Bí Mật
-
Chương 777
CHƯƠNG 777: LO LẮNG BẤT AN
Thanh niên không ngừng ngóc đầu lên hấp thụ khí oxi cho mình. Anh ta không thấy được bóng dáng Lý Phàm, lập tức cho rằng đối phương đang chết chìm, phá lên cười: “Nhân viên cứu sinh đầu đến đi, có người
chìm rồi.”
“Không cần tới, tôi ở chỗ này” Lý Phàm dừng ở điểm cuối cùng, cười nói.
Nụ cười của thanh niên lập tức cứng lại. Tình huống này là sao, đối phương chạy tới điểm cuối cùng từ khi nào, kết quả này làm cho anh ta có chút ngạc nhiên.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, anh ta cũng không dám tin tưởng đây là sự thật.
Vừa rồi lúc anh ta bơi, vốn không nghe thấy có âm thanh phía sau. Tâm trạng anh ta liền suy sụp, chẳng lẽ đối phương đang giả heo ăn thịt hổ?
Trần Hiểu Đồng hưng phấn chạy tới trước mặt Lý Phàm, nói: “Anh Lý Phàm, thì ra anh biết bơi.”
“Ai bảo tôi không biết. Cô nghe tên thiểu năng nào nói vậy?” Lý Phàm cười ha hả nói.
Thanh niên nghe xong câu này, suýt thì phun ra máu. Cái này chẳng lẽ là mắng anh ta, anh ta thở phì phò nhìn Lý Phàm nói: “Xem như anh lợi hại”
Tất cả mọi người đều nhìn mà trợn tròn mắt. Lý Phàm bơi như cá mập, mà bọt nước kia bắn lên như mô tơ, điều này gần như phá kỷ lục thế giới.
Lý Phàm không có tâm tư tranh luận với đối phương, dẫn theo Trần Hiểu Đồng đã chơi chán rồi rời đi. Khi anh trở về thì thấy quanh Cổ Họa Y có rất nhiều người vây quanh. Mà trên mặt bàn cũng có đủ loại hợp đồng.
Hiển nhiên những người này đều có chuẩn bị mà tới, đã mang theo sẵn hợp đồng, muốn tìm đối tác thích hợp, nhưng bọn họ không thể ngờ đều coi Cổ Họa Y trở thành đối tác.
Cố Họa Y nhìn nhiều hợp đồng trên bàn làm việc như vậy, rất có cảm giác thành công, cũng có nhiều chỗ tốt với tập đoàn Họa Vân Y.
Cố Họa Y đứng lên, mục đích đã đạt được, cô cũng có hơi buồn ngủ, nói với Lý Phàm: “Đi thôi.” Lý Phàm gật đầu, sau đó nói với Anh Lập và Khang Văn Hân một chút, Khang Văn Hân và Anh Lập nghe nói Lý Phàm muốn đi thì vội vàng đưa Lý Phàm ra ngoài.
Ngô Phồn bị đuổi ra vốn không cam lòng. Sớm đã gọi một đám người mai phục trên đường, chuẩn bị ra tay với Lý Phàm. Khi anh ta thấy Lý Phàm ra, lập tức vui mừng trong lòng.
Sau đó anh ta thấy có hai người đưa Lý Phàm ra thì vẻ mặt liền trở nên kỳ lạ. Anh Lập dẫn Lý Phàm ra ngoài rất bình thường, nhưng sao Khang Văn Hân cũng đưa ra?
Chẳng lẽ Lý Phàm có mặt mũi lớn thế à, có thể làm cho Khang Văn Hân tự mình đưa tiễn?
“Cậu Ngô, có muốn ra tay không?” Đám côn đồ được Ngô Phồn gọi tới nhìn thấy Ngô Phồn còn chưa có hành động gì, bọn họ cũng không mất kiên nhẫn.
“Khụ khụ, không ra tay, tiền lát nữa sẽ trả cho các người.” Ngô Phồn không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ, ngay cả Khang Văn Hân còn tự mình ra tiễn, có thể thấy được bối cảnh của Lý Phàm lớn cỡ nào.
Nếu dám ra tay trước mặt Khang Văn Hân, vậy thì chẳng khác nào động thổ trên đầu Thái Tuế”. Thái Tuế: Thái Tuế là một khái niệm đa nghĩa. Đây vừa là tên gọi của một vị thần theo tín ngưỡng dân gian (Thái Tuế Tinh Quân) vừa là tên gọi của một sao trong phong thủy (Mộc tinh).
Những tên côn đồ kia đều có chút bất mãn, nhưng nghe đến việc không thành cũng vẫn nhận được tiền mới vui vẻ ra đi.
Ngô Phồn nghiến răng, bắt đầu cho người đi điều tra thân phận của Lý Phàm. Chờ điều tra xong, anh ta lại ra tay cũng không muộn. Không xả được cục tức này, cho dù thế nào anh ta cũng không chịu được.
“Để em lái xe.” Cố Họa Y nhớ là Lý Phàm uống rượu, có hơi lo đối phương uống nhiều quá, bỗng nói.
Lý Phàm biết cô không yên lòng, thật ra tửu lượng của anh rất lớn, chút rượu này không cách nào làm anh quá chén được. Nhưng mà anh vẫn gật đầu, lái xe cho đối phương.
Sau khi về tới nhà, Vương Phương vô tình ngửi thấy mùi rượu trên người Lý Phàm, châm chọc nói: “Không ngờ tên vô dụng cậu còn đi uống rượu.”
“Mẹ, đừng nói nữa” Cố Họa Y nhỏ giọng nói.
Phàm là người uống rượu bình thường đều không khống chế nổi tính tình. Cô sợ Lý Phàm kích động lên sẽ làm ra việc gì.
Vương Phương cười gần: “Tên vô dụng này rước lấy phiền phức cho mẹ, con xem đi, đây là cái gì?” Lúc này, Vương Phương ném ra một phong thư. Lý Phàm bắt lấy, khi anh mở ra, lông mày không khỏi nhíu lại. Đây rõ ràng là thư đe dọa, anh hỏi theo bản năng: “Thư này từ đầu tới?”
“Từ đâu tới à? Tôi cũng không biết, tôi về nhà đã thấy nó trên bàn rồi.” Mẹ vợ Vương Phương bực bội nói: “Nhất định là do cái tên sao chổi nhà cậu ở bên ngoài chọc vào chuyện gì rồi”
Lý Phàm lên tiếng: “Mẹ yên tâm, bọn họ không dám tới đâu, nhiều lắm thì là có người nào đùa ác thôi.”
Vương Phương cũng bán tính bán nghi, nhưng dù sao trong lòng vẫn rất hoảng. Đây là lần đầu tiên bà ta nhận được thư đe dọa kiểu này, sao có thể không sợ chứ?
Lý Phàm siết chặt lá thư trong lòng bàn tay, bóp thành một nắm. Dám uy hiếm người nhà của anh à, cái này không được. Người nhà là vảy ngược của anh, anh không cho phép ai được tổn thương đến người nhà của mình.
Lý Phàm và Cố Họa Y về tới phòng, Lý Phàm hỏi: “Em sợ à?”
“Sợ gì?” Cố Họa Y không hiểu ra ngay, nói. Lý Phàm lên tiếng: “Cái bức thư đe dọa kia kìa.”
“Em không thèm sợ. Dù sao chúng ta đã trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, có anh ở đây, em còn sợ cái
gì?” Cố Họa Y ôm lấy Lý Phàm từ phía sau, cảm giác ở bên đối phương rất có cảm giác an toàn. Lý Phàm mỉm cười, anh trở tay ôm lấy Cố Họa Y. Mặc dù hai người ở bên nhau lâu như vậy, nhưng rất ít khi có tiếp xúc thân mật. Xúc cảm của đối phương lập tức làm cho danh không cách nào quên.
Cổ Họa Y cảm nhận được hơi thở nam tính tỏa ra từ trên người Lý Phàm, mặt không khỏi đỏ lên.
“Mẹ em đang ở phòng khách ấy, anh chớ làm loạn.” Cố Họa Y cau mày nói.
“Yên tâm đi, anh đã khóa cửa rồi, sẽ không có ai tới quấy rầy đâu.” Lý Phàm cười, anh cũng nghe ra được ý của đối phương. Người ta bảo anh chớ làm loạn, ý chính là ám chỉ anh có thể làm loạn.
Hai người ôm nhau, hôn nhau, mãi không tách ra.
Lý Phàm ôm Cố Họa Y đặt trên giường. Anh nhìn gương mặt xinh đẹp của Cố Họa Y có nhiều thêm mấy phần ngượng ngùng, đột nhiên phát hiện đối phương rất quyến rũ. Tối này dường như là không thể nào quên. Sau một trận mây mưa, hai người ôm nhau cùng tiến vào mộng đẹp.
Ở một bên khác. Từ khi nhiệm vụ của Mã Định thất bại, anh ta vội vàng gọi một chiếc xe taxi về lại bang phái của mình,
trong lòng cực kỳ lo lắng, không biết nên đối mặt với đại ca thế nào.
“Đội trưởng Mã Định, vừa hay đại cả bảo tôi tới đây tìm anh. Mau vào thôi.” Một tên đàn ông cao to đi ra, sau khi chạm mặt Mã Đinh thì cười nói.
Mã Đinh cười đắng chát trong lòng một tiếng, anh ta biết cửa ải này không qua được. Anh ta kiên trì đi vào, lúc đến văn phòng, sát thần ngồi trên da trâu rời lên, đưa lưng về phía Mã Đinh, khói từ xì gà trong tay bay giữa không trung.
“Nhiệm vụ hoàn thành chưa?” Âm thanh của Sát thần ung dung vang lên, mang theo mấy phần từ tính, lại thêm mấy phần lạnh lẽo, làm cho người ta cứ như rơi vào trong động bằng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook