Thiếu Chủ Bí Mật
-
Chương 421
Trần Hiểu Đồng ăn mặc sang trọng ngồi trên e Rolls-Royce, bình thản nhìn về phía cổng trang trại rượu.
Trần Hiểu Đồng từ lâu đã không có niềm vui hay nỗi buồn, cô đã chấp nhận số phận của mình như một món đồ chơi.
Cho dù là trở thành đồ chơi của Trương Đức Võ hay bị Long Hậu ném ra ngoài, bắt đi quyến rũ Lý Phàm thì với Trần Hiểu Đồng mà nói, đều như nhau cả.
Đều là phục vụ đàn ông mà thôi, phục vụ ai không quan trọng, đối tượng phục vụ đẹp hay xấu cũng không quan trọng.
Trần Hiểu Đồng chỉ muốn sống, có thể sống đã là ý nghĩa lớn nhất trong cuộc đời cô, còn những ước mơ hay lý tưởng khác, cô đã không dám cũng không thể mong đợi xa vời nữa rồi.
Người đàn ông trung niên mặc đồ quản gia ngồi cạnh Trần Hiểu Đồng nhìn khuôn mặt quyến rũ của cô, trong lòng hơi tiếc nuối.
“Hiểu Đồng, Long Hậu nói rồi, chỉ cần cô làm tốt chuyện này thì người nhà cô sẽ được thả, đồng thời cho cô tự do.”
Mắt Trần Hiểu Đồng sáng lên, sau đó lại tối xuống.
“Cảm ơn ân đức của Long Hậu, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Cô có thái độ này là tốt, tên Lý Phàm kia cũng không có bản lĩnh gì, tôi tin với diện mạo của cô sẽ sớm có được trái tim cậu ta.”
“Cảm ơn bác Phúc đã khen.”
Trần Hiểu Đồng cúi đầu nói.
“Ừm, lát nữa cô hãy phát huy thoải mái, tôi không xen vào.”
Rolls-Royce đi vào trang trại rượu đã thu hút rất nhiều sự chú ý của các cậu chủ nhà giàu, bởi xe của họ không được đi vào trong, tất cả đều phải đỗ ở bãi đỗ xe bên ngoài.
Mà bây giờ chiếc xe này lại được đi vào khiến họ cảm nhận được điều khác thường, suy đoán chắc là nhân vật lớn tới.
Rolls-Royce chậm rãi dừng lại, bác Phúc xuống xe trước, sau đó đi vòng sang bên phía Trần Hiểu Đồng mở cửa, tay phải chắn trên mui xe, phong cách quản gia tiêu chuẩn Anh quốc.
Bắp chân trắng nõn và thẳng tắp đưa ra, đôi giày cao gót thuỷ tinh lấp lánh trói mắt.
Đám đàn ông nhìn vào bắp chân này đều cảm thấy máu toàn thân nóng lên, còn phụ nữ thì nhìn đôi giày thuỷ tinh với ánh mắt ghen tỵ.
Mới chỉ bắp chân đưa ra thôi đã làm rung động vô số người.
Trần Hiểu Đồng xuống xe, đứng cạnh xe với tư thế lười biến, chiếc váy dạ hộ màu đen càng khiến làn da cô trắng hơn, dáng người lồi lõm của cô khiến cánh đàn ông phải nuốt nước miếng.
Khi nhìn thấy khuôn mặt quyến rũ của Trần Hiểu Đồng, không ít đàn ông như đã bị hút hồn.
Các đường nét trên mặt dịu dàng, quyến rũ, quan trọng là đôi tai Trần Hiểu Đồng khác mọi người. Phần chóp tai cô nhọn và nhô lên, giống như tai của yêu tinh. Quan trọng hơn là phần chóp tai cô có màu xanh lam nhạt, lại càng thêm giống yêu tinh.
“Trời ơi, lẽ nào yêu tinh là có thật? Đây là người đẹp nhà nào vậy, tôi muốn đến nhà cô ấy cầu hôn!”
“Đừng cướp, tôi đã chọn người đẹp này rồi, nếu cướp với tôi thì đừng trách tôi trở mặt không nhận người quen.”
“Mẹ nó, những người đẹp trước đây tôi thấy đều là tầm thường, ngoài Cố Hoạ Y ra chắc không còn ai có thể so sánh với cô gái này nữa.”
Các cậu chủ nhà giàu đã kích động máu toàn thân sôi trào, đồng loạt đứng dậy đến bắt chuyện với Trần Hiểu Đồng.
Ánh mắt nghiêm nghị của bác Phúc quét qua một vòng, đám trai trẻ đang kích động máu nóng sục sôi thoáng chốc nguội lạnh, tất cả đều kiêng dè trước ánh mắt bác Phúc, không dám tiến thêm nữa.
“Lý Phàm đang ở bên kia, chúng ta qua đó không?”
Bác Phúc nhìn Trần Hiểu Đồng, nhỏ giọng hỏi.
“Tôi thấy ghế bên cạnh anh ấy đang trống, ngồi cạnh anh ấy là được rồi, tôi muốn quan sát.”
Trần Hiểu Đồng hờ hững trả lời.
Bác Phúc gật đàu, cúi đầu dẫn đường cho Trần Hiểu Đồng.
Hai người lần lượt đi về phía Lý Phàm, những cậu trai giàu có nhìn thấy nơi Trần Hiểu Đồng đi đến thì đều trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Lý Phàm và Cố Hoạ Y ngồi cùng nhau nhỏ giọng trò chuyện, Tần Kế Nghiệp ngồi đối diện hai người, bị phớt lờ như không khí.
Nhưng Tần Kế Nghiệp không quan tâm điều này, có thể ngồi cùng bàn với Lý Phàm đã là tiến bộ rất lớn rồi.
Khi Tần Kế Nghiệp đang cố gắng khiến bản thân trở nên trong suốt thì bóng dáng Trần Hiểu Đồng lọt vào mắt anh ta.
Thoáng chốc, hô hấp Tần Kế Nghiệp trở nên dồn dập, nhìn Trần Hiểu Đồng giống như yêu tinh bước ra từ trong tranh vẽ, anh ta cảm thấy mình đã bị mũi tên tình yêu của thần Cupid bắn trúng.
Yêu từ cái nhìn đầu tiên, tình yêu sét đánh!
Tần Kế Nghiệp kích động hoảng loạn đứng lên, vội quá nên đầu gối đập vào bàn.
Keng.
Bàn rung lên vài lên, ly rượu và đĩa hoa quả trên bàn suýt rơi ra ngoài.
Lý Phàm cầm lấy cái ly, hơi bất mãn nói với Tần Kế Nghiệp: “Anh làm sao thế? Phát bệnh thần kinh gì đấy?”
“Tôi xin lỗi, xin lỗi, tôi, tôi… thật sự quá đẹp.”
Tần Kế Nghiệp nói năng lộn xộn, khom người xin lỗi Lý Phàm, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Trần Hiểu Đồng, trông cực kỳ quái dị.
Lý Phàm và Cố Hoạ Y đều quay đầu lại, nghi ngờ nhìn theo ánh mắt Tần Kế Nghiệp, khi nhìn thấy Trần Hiểu Đồng, Cố Hoạ Y hơi sững sờ.
“Tai của cô gái này thật đặc biệt, không biết là tự nhiên hay phẫu thuật thẩm mỹ.”
Cố Hoạ Y nhỏ giọng lẩm bẩm.
Lý Phàm quan sát Trần Hiểu Đồng rồi nhún vai nói: “Không biết nữa, nhưng nhìn thật giống yêu tinh.”
“Nghe nói rất nhiều trạch nam đều thích yêu tinh, anh có thích không?”
Cố Hoạ Y nghiêng đầu nhìn Lý Phàm hỏi.
Lý Phàm nghiêm túc đáp: “Anh không phải trạch nam, hơn nữa trong lòng anh bà xã là đẹp nhất, đẹp hơn cả thần tiên.”
Trần Hiểu Đồng chậm rãi đi tới, lơ đãng liếc nhìn Lý Phàm và Cố Hoạ Y, trong lòng cũng hơi giật mình trước vẻ đẹp của Cố Hoạ Y.
Trần Hiểu Đồng đã từng cho rằng mình là người phụ nữ đẹp nhất, nhưng sau khi nhìn thấy Cố Hoạ Y mới phát hiện có người cũng đẹp như mình.
Nhìn thấy sự thân mật của Cố Hoạ Y và Lý Phàm, lòng Trần Hiểu Đồng khẽ động, hơi hâm mộ và ghen tỵ.
Cảnh được ở bên và thân mật với người mình yêu chỉ trong mơ Trần Hiểu Đồng mới dám nghĩ, một khi tỉnh dậy sau giấc mơ, Trần Hiểu Đồng sẽ phải tự làm tê liệt bản thân rồi đối mặt với cuộc sống.
Cuối cùng Tần Kế Nghiệp cũng không kìm được nữa bèn bước lên, đứng trước mặt Trần Hiểu Đồng, anh ta há miệng nhưng không biết nên nói gì để bày tỏ lòng mình, như thể kinh nghiệm chơi bời hơn mười năm đều vứt hết.
Trần Hiểu Đồng hơi ghét bỏ nhìn Tần Kế Nghiệp, bác Phúc bước lên lạnh lùng nói: “Xin đừng cản đường.”
“Tôi, tôi, tôi muốn hỏi cô tên gì?”
Tần Kế Nghiệp hơi ngốc nghếch thốt lên.
“Nhường đường.”
Giọng bác Phúc nặng nề hơn.
Tần Kế Nghiệp do dự một lát, nhưng vẫn nhường đường, anh ta không muốn để lại ấn tượng xấu cho Trần Hiểu Đồng.
Bác Phúc dẫn Trần Hiểu Đồng tới bàn bên cạnh Lý Phàm, kéo ghế ra cho cô ta ngồi xuống.
Tần Kế Nghiệp muốn tới bắt chuyện nhưng bác Phúc đã dùng ánh mắt lạnh băng ngăn lại: “Cô chủ nhà tôi thích yên tĩnh, mong cậu đừng tới quấy rầy cô chủ.”
Trần Hiểu Đồng từ lâu đã không có niềm vui hay nỗi buồn, cô đã chấp nhận số phận của mình như một món đồ chơi.
Cho dù là trở thành đồ chơi của Trương Đức Võ hay bị Long Hậu ném ra ngoài, bắt đi quyến rũ Lý Phàm thì với Trần Hiểu Đồng mà nói, đều như nhau cả.
Đều là phục vụ đàn ông mà thôi, phục vụ ai không quan trọng, đối tượng phục vụ đẹp hay xấu cũng không quan trọng.
Trần Hiểu Đồng chỉ muốn sống, có thể sống đã là ý nghĩa lớn nhất trong cuộc đời cô, còn những ước mơ hay lý tưởng khác, cô đã không dám cũng không thể mong đợi xa vời nữa rồi.
Người đàn ông trung niên mặc đồ quản gia ngồi cạnh Trần Hiểu Đồng nhìn khuôn mặt quyến rũ của cô, trong lòng hơi tiếc nuối.
“Hiểu Đồng, Long Hậu nói rồi, chỉ cần cô làm tốt chuyện này thì người nhà cô sẽ được thả, đồng thời cho cô tự do.”
Mắt Trần Hiểu Đồng sáng lên, sau đó lại tối xuống.
“Cảm ơn ân đức của Long Hậu, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Cô có thái độ này là tốt, tên Lý Phàm kia cũng không có bản lĩnh gì, tôi tin với diện mạo của cô sẽ sớm có được trái tim cậu ta.”
“Cảm ơn bác Phúc đã khen.”
Trần Hiểu Đồng cúi đầu nói.
“Ừm, lát nữa cô hãy phát huy thoải mái, tôi không xen vào.”
Rolls-Royce đi vào trang trại rượu đã thu hút rất nhiều sự chú ý của các cậu chủ nhà giàu, bởi xe của họ không được đi vào trong, tất cả đều phải đỗ ở bãi đỗ xe bên ngoài.
Mà bây giờ chiếc xe này lại được đi vào khiến họ cảm nhận được điều khác thường, suy đoán chắc là nhân vật lớn tới.
Rolls-Royce chậm rãi dừng lại, bác Phúc xuống xe trước, sau đó đi vòng sang bên phía Trần Hiểu Đồng mở cửa, tay phải chắn trên mui xe, phong cách quản gia tiêu chuẩn Anh quốc.
Bắp chân trắng nõn và thẳng tắp đưa ra, đôi giày cao gót thuỷ tinh lấp lánh trói mắt.
Đám đàn ông nhìn vào bắp chân này đều cảm thấy máu toàn thân nóng lên, còn phụ nữ thì nhìn đôi giày thuỷ tinh với ánh mắt ghen tỵ.
Mới chỉ bắp chân đưa ra thôi đã làm rung động vô số người.
Trần Hiểu Đồng xuống xe, đứng cạnh xe với tư thế lười biến, chiếc váy dạ hộ màu đen càng khiến làn da cô trắng hơn, dáng người lồi lõm của cô khiến cánh đàn ông phải nuốt nước miếng.
Khi nhìn thấy khuôn mặt quyến rũ của Trần Hiểu Đồng, không ít đàn ông như đã bị hút hồn.
Các đường nét trên mặt dịu dàng, quyến rũ, quan trọng là đôi tai Trần Hiểu Đồng khác mọi người. Phần chóp tai cô nhọn và nhô lên, giống như tai của yêu tinh. Quan trọng hơn là phần chóp tai cô có màu xanh lam nhạt, lại càng thêm giống yêu tinh.
“Trời ơi, lẽ nào yêu tinh là có thật? Đây là người đẹp nhà nào vậy, tôi muốn đến nhà cô ấy cầu hôn!”
“Đừng cướp, tôi đã chọn người đẹp này rồi, nếu cướp với tôi thì đừng trách tôi trở mặt không nhận người quen.”
“Mẹ nó, những người đẹp trước đây tôi thấy đều là tầm thường, ngoài Cố Hoạ Y ra chắc không còn ai có thể so sánh với cô gái này nữa.”
Các cậu chủ nhà giàu đã kích động máu toàn thân sôi trào, đồng loạt đứng dậy đến bắt chuyện với Trần Hiểu Đồng.
Ánh mắt nghiêm nghị của bác Phúc quét qua một vòng, đám trai trẻ đang kích động máu nóng sục sôi thoáng chốc nguội lạnh, tất cả đều kiêng dè trước ánh mắt bác Phúc, không dám tiến thêm nữa.
“Lý Phàm đang ở bên kia, chúng ta qua đó không?”
Bác Phúc nhìn Trần Hiểu Đồng, nhỏ giọng hỏi.
“Tôi thấy ghế bên cạnh anh ấy đang trống, ngồi cạnh anh ấy là được rồi, tôi muốn quan sát.”
Trần Hiểu Đồng hờ hững trả lời.
Bác Phúc gật đàu, cúi đầu dẫn đường cho Trần Hiểu Đồng.
Hai người lần lượt đi về phía Lý Phàm, những cậu trai giàu có nhìn thấy nơi Trần Hiểu Đồng đi đến thì đều trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Lý Phàm và Cố Hoạ Y ngồi cùng nhau nhỏ giọng trò chuyện, Tần Kế Nghiệp ngồi đối diện hai người, bị phớt lờ như không khí.
Nhưng Tần Kế Nghiệp không quan tâm điều này, có thể ngồi cùng bàn với Lý Phàm đã là tiến bộ rất lớn rồi.
Khi Tần Kế Nghiệp đang cố gắng khiến bản thân trở nên trong suốt thì bóng dáng Trần Hiểu Đồng lọt vào mắt anh ta.
Thoáng chốc, hô hấp Tần Kế Nghiệp trở nên dồn dập, nhìn Trần Hiểu Đồng giống như yêu tinh bước ra từ trong tranh vẽ, anh ta cảm thấy mình đã bị mũi tên tình yêu của thần Cupid bắn trúng.
Yêu từ cái nhìn đầu tiên, tình yêu sét đánh!
Tần Kế Nghiệp kích động hoảng loạn đứng lên, vội quá nên đầu gối đập vào bàn.
Keng.
Bàn rung lên vài lên, ly rượu và đĩa hoa quả trên bàn suýt rơi ra ngoài.
Lý Phàm cầm lấy cái ly, hơi bất mãn nói với Tần Kế Nghiệp: “Anh làm sao thế? Phát bệnh thần kinh gì đấy?”
“Tôi xin lỗi, xin lỗi, tôi, tôi… thật sự quá đẹp.”
Tần Kế Nghiệp nói năng lộn xộn, khom người xin lỗi Lý Phàm, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Trần Hiểu Đồng, trông cực kỳ quái dị.
Lý Phàm và Cố Hoạ Y đều quay đầu lại, nghi ngờ nhìn theo ánh mắt Tần Kế Nghiệp, khi nhìn thấy Trần Hiểu Đồng, Cố Hoạ Y hơi sững sờ.
“Tai của cô gái này thật đặc biệt, không biết là tự nhiên hay phẫu thuật thẩm mỹ.”
Cố Hoạ Y nhỏ giọng lẩm bẩm.
Lý Phàm quan sát Trần Hiểu Đồng rồi nhún vai nói: “Không biết nữa, nhưng nhìn thật giống yêu tinh.”
“Nghe nói rất nhiều trạch nam đều thích yêu tinh, anh có thích không?”
Cố Hoạ Y nghiêng đầu nhìn Lý Phàm hỏi.
Lý Phàm nghiêm túc đáp: “Anh không phải trạch nam, hơn nữa trong lòng anh bà xã là đẹp nhất, đẹp hơn cả thần tiên.”
Trần Hiểu Đồng chậm rãi đi tới, lơ đãng liếc nhìn Lý Phàm và Cố Hoạ Y, trong lòng cũng hơi giật mình trước vẻ đẹp của Cố Hoạ Y.
Trần Hiểu Đồng đã từng cho rằng mình là người phụ nữ đẹp nhất, nhưng sau khi nhìn thấy Cố Hoạ Y mới phát hiện có người cũng đẹp như mình.
Nhìn thấy sự thân mật của Cố Hoạ Y và Lý Phàm, lòng Trần Hiểu Đồng khẽ động, hơi hâm mộ và ghen tỵ.
Cảnh được ở bên và thân mật với người mình yêu chỉ trong mơ Trần Hiểu Đồng mới dám nghĩ, một khi tỉnh dậy sau giấc mơ, Trần Hiểu Đồng sẽ phải tự làm tê liệt bản thân rồi đối mặt với cuộc sống.
Cuối cùng Tần Kế Nghiệp cũng không kìm được nữa bèn bước lên, đứng trước mặt Trần Hiểu Đồng, anh ta há miệng nhưng không biết nên nói gì để bày tỏ lòng mình, như thể kinh nghiệm chơi bời hơn mười năm đều vứt hết.
Trần Hiểu Đồng hơi ghét bỏ nhìn Tần Kế Nghiệp, bác Phúc bước lên lạnh lùng nói: “Xin đừng cản đường.”
“Tôi, tôi, tôi muốn hỏi cô tên gì?”
Tần Kế Nghiệp hơi ngốc nghếch thốt lên.
“Nhường đường.”
Giọng bác Phúc nặng nề hơn.
Tần Kế Nghiệp do dự một lát, nhưng vẫn nhường đường, anh ta không muốn để lại ấn tượng xấu cho Trần Hiểu Đồng.
Bác Phúc dẫn Trần Hiểu Đồng tới bàn bên cạnh Lý Phàm, kéo ghế ra cho cô ta ngồi xuống.
Tần Kế Nghiệp muốn tới bắt chuyện nhưng bác Phúc đã dùng ánh mắt lạnh băng ngăn lại: “Cô chủ nhà tôi thích yên tĩnh, mong cậu đừng tới quấy rầy cô chủ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook