Thiết Lập Tính Cách Của Lốp Xe Dự Phòng Hỏng Rồi
-
Chương 11: C11: Thế Thân Xuyên Thư Ooc Rồi (9)
Editor: Diệp Hạ (dphh___)
Du Thiếu Ninh đuổi theo vẫn chậm một chút, lúc tới nơi chỉ kịp thấy bóng chiếc xe lao đi. Hắn đứng tại chỗ nhìn về phía xa, sau đó quay đầu lại nghe được tiếng tim đập như nổi trống của mình.
Hắn cũng không biết vì sao mình lại muốn đuổi theo, từ lập trường của bạn bè mà nói, bất kể như thế nào thì hắn cũng nên ở lại. Nhưng vừa rồi khi nhìn thấy Trình Mộc Quân bỗng nhiên bộc phát khí thế bức người, Du Thiếu Ninh lại không thể dời mắt được, mất luôn năng lực tự hỏi.
Ngơ ngác nhìn góc đường một lát, thẳng đến khi bị tiếng còi của một chiếc xe nào đó làm bừng tỉnh, Du Thiếu Ninh mới xoay người quay về.
Khi vào lại trong tiệm, hắn thấy Tần Lý vẫn đứng tại chỗ, thần sắc âm trầm.
"Tần Lý, cậu ổn không?"
Lúc này người đang đứng như tượng điêu khắc mới động đậy, Tần Lý cởi áo khoác ném lên sô pha, vẫn cảm thấy chưa đủ, lại táo bạo kéo nơ ngay cổ ra, cởi bỏ mấy cái nút áo, sau đó ngồi phịch xuống sô pha, nhíu mày không rên một tiếng.
Du Thiếu Ninh trợn mắt há hốc mồm, đây, đây vẫn là Tần Lý lãnh đạm kiêu ngạo đó sao?
Qua vài phút, Du Thiếu Ninh ngập ngừng nói: "Tần Lý, việc này cũng không thể trách trợ lý Trình được, cậu ấy, cậu ấy chỉ là không quen, dù sao việc ăn, mặc, ở, đi lại của cậu trước giờ đều do một tay cậu ấy xử lý."
Tần Lý nhìn qua, đôi mắt thâm trầm, mở miệng nói mấy lời quái gở, "Hửm? Cậu rất hiểu cậu ấy à?"
Du Thiếu Ninh: "......"
Hắn vò vò đầu, nói sang chuyện khác, "Cảnh Thần đâu?"
"Đi rồi."
Du Thiếu Ninh thả lỏng, xem ra Tần Lý vẫn coi trọng Tống Cảnh Thần hơn, vừa rồi khi phát sinh tranh chấp với Trình Mộc Quân cũng bảo vệ Tống Cảnh Thần trước.
Hắn nhớ đến Trình Mộc Quân mất khống chế lúc nãy, lại cảm thấy áy náy, "Tần Lý, cậu...... giờ cậu nghĩ như thế nào?"
"Nghĩ cái gì?"
Có vẻ Tần Lý đã bình tĩnh lại, thanh âm hơi trầm nhưng không có cảm xúc gì. Ánh đèn ấm áp trên đỉnh đầu chiếu xuống hình thành vài cái bóng trên mặt y.
Du Thiếu Ninh: "Cậu định khi nào thì nói chuyện với trợ lý Trình?"
"Nói chuyện?"
"Đúng vậy, tình huống bây giờ đối với cậu hay cậu ấy cũng đều không phải chuyện tốt, nếu tiếp tục nữa thì người thương tổn cũng chỉ có cậu ấy, vẫn nên tách ra sớm một chút......"
Còn chưa dứt lời, Du Thiếu Ninh đột ngột khựng lại. Tần Lý trước mặt bỗng nhiên đứng lên, nhìn hắn từ trên cao xuống.
"Cậu rất muốn tôi chia tay với Trình Mộc Quân?"
Du Thiếu Ninh sửng sốt, lẩm bẩm: "Đúng, việc này tốt cho cả hai......"
"Tôi thấy là tốt cho cậu mới đúng chứ nhỉ? Cậu bớt nhúng tay vào chuyện của tôi và Trình Mộc Quân đi." Nói xong cúi người cầm áo khoác lên chuẩn bị rời đi.
Du Thiếu Ninh bị nói như vậy, cả người cứng đờ không biết làm sao, thấy Tần Lý nổi giận đùng đùng rời đi, lo lắng y lại xung đột với Trình Mộc Quân nữa, vội vàng theo sau, "Tần Lý, cậu......"
Còn chưa nói xong đã im bặt.
"Ưm ——" cổ áo bị túm lại, cả người Du Thiếu Ninh bị ấn lên tường, đối diện với một đôi mắt chứa đầy lửa giận.
Tần Lý dùng sức nhắm mắt lại, cố gắng áp chế phẫn nộ, sau đó mới buông tay ra.
"Khụ khụ khụ ——" Du Thiếu Ninh trượt xuống theo mặt tường, chật vật ngồi dưới đất ho khan mãnh liệt, hốt hoảng ngẩng đầu nhìn Tần Lý.
Tần Lý đứng chỗ ngược sáng, gương mặt tối đen.
Hắn trầm giọng: "Tốt nhất là giờ cậu đừng đến gần tôi nữa, bằng không tôi không chắc mình sẽ không đánh cậu." Nói xong lập tức xoay người rời đi.
"......" Hồi lâu sau Du Thiếu Ninh mới phục hồi tinh thần lại, thật sự ánh mắt Tần Lý chứa quá nhiều sát khí.
Hắn không chút nghi ngờ, nếu mình mà theo sau nữa thì chắc chắn sẽ phải vào bệnh viện.
Cái liếc mắt này làm hắn nhớ đến Tần Lý trước kia.
Phải biết rằng, lúc nhỏ Tần Lý sống trong xưởng khu, dựa vào nắm đấm tạo ra một mảnh trời...... là nhân vật cấp bậc giáo bá. Y giống như dã thú, khí thế b ắn ra bốn phía, mang theo mấy thiếu niên trong khu đi dạy dỗ mấy tên côn đồ đòi thu phí bảo kê ở gần đó.
Chỉ là vài năm sau khi Tống Cảnh Thần rời đi, Tần Lý bỗng nhiên thay đổi, sau khi ở cùng Trình Mộc Quân thì thay đổi càng nhiều hơn nữa. Dùng lớp áo văn minh ưu nhã che lấp thú tính, không thể nhìn ra chút gì của năm đó.
Bọn Du Thiếu Ninh đều cho rằng Tần Lý đã trưởng thành.
Bây giờ hắn lại phát hiện, có lẽ sự thật không phải vậy, dường như Tần Lý chỉ đang đè nén thú tính vì một người nào đó, để một mặt dữ dằn của mình ngủ đông mà thôi.
Chuyện gì thế này?
Bên kia, Trình Mộc Quân đã lên xe rời đi, hoàn toàn không có ý định đợi chờ ai.
Hắn làm mặt không cảm xúc lái xe, làm hệ thống run bần bật, "Trình Mộc Quân, cậu không sao chứ?"
Trình Mộc Quân: "Hả, tôi không sao, phát bệnh một chút thôi ấy mà."
Hệ thống: "Tôi thấy biểu hiện của cậu không giống như là không sao."
Trình Mộc Quân: "Sau khi phát bệnh tôi nhìn thấy cậu cảnh cáo thanh tiến độ, phát hiện biểu hiện như vậy cư nhiên lại làm thanh tiến độ nhích lên phía trước, thế nên thuận thế diễn kịch luôn."
Vừa rồi lúc Trình Mộc Quân phát bệnh, hệ thống sợ hắn làm hỏng cốt truyện, tự nhiên là phát cảnh cáo cùng thanh tiến độ lập lòe ánh đỏ, nhưng mà Trình Mộc Quân không phản ứng nó.
Nghe nói vậy, hệ thống kiểm tra thanh tiến độ mới phát hiện, đúng thật là đã tăng lên một chút. Nó trợn mắt há hốc mồm, "Cậu thật đúng là một nhân tài, tôi cũng chưa chú ý đến chi tiết này nha."
"Hì, cảm ơn đã khen."
Hệ thống: "......" Tôi không có khen cậu!
Trình Mộc Quân lái xe, tâm tình rất tốt, thậm chí bắt đầu ca hát.
***
Từ lúc cãi nhau, Trình Mộc Quân không về nhà mà trực tiếp qua đêm ở công ty. Hắn bắt đầu chiến tranh lạnh với Tần Lý, suốt một ngày trừ bỏ chuyện công việc thì không nói nhiều thêm một câu nào.
Thẳng đến 5 giờ chiều, Trình Mộc Quân thấy cũng đã gần đến giờ, đứng dậy đi đến văn phòng Tần Lý, chuẩn bị hỏi về chuyện tiệc từ thiện tối nay.
Chuyện này thuộc bổn phận công việc của hắn, vốn dĩ là năm nào hai người cũng đại biểu công ty tham dự, không có bạn nữ, cũng coi như là hành xử khác người.
Trình Mộc Quân gõ cửa, không phản ứng.
"A, trợ lý Trình."
Hắn quay đầu lại, thấy thư ký Lisa đứng ở phía sau.
"Tần tổng đâu?"
Lisa nói: "Tần tổng đã đi từ sớm rồi, nói đi...... từ thiện......"
Cô nói ra lại cảm thấy hơi không đúng, ngập ngừng, sắc mặt có hơi xấu hổ.
Trình Mộc Quân miễn cưỡng cười cười, nói: "Cảm ơn cô." Nói xong trở về văn phòng của mình.
Hắn trầm mặc ngồi ở văn phòng một lát, sau đó mới gửi một tin nhắn qua.
【Tần tổng, tiệc từ thiện tối nay cần tôi tham dự không?】
Hồi lâu không có đáp lại.
Trình Mộc Quân xoay ghế dựa, đối mặt với cửa kính.
Thành thị đã sáng đèn đường, ánh hoàng hôn chỉ còn lại một tia lửa đỏ đang hấp hối giãy giụa trên mặt đất. Nhìn ra xa xa là cảnh sông thoáng đãng, những ngọn đèn bên cạnh đã sáng lên, một chiếc phà chở du khách đang băng qua dòng nước.
"Cuối cùng cũng...... tan làm rồi."
Trình Mộc Quân phát ra một tiếng cảm thán.
Hệ thống: "...... tôi còn tưởng rằng cậu bị Tần Lý lãnh đạm đến thương tâm rồi chớ?"
Trình Mộc Quân: "Rốt cuộc là cậu có phải trí tuệ nhân tạo không vậy, sao cứ bị ảo giác, Tần Lý lãnh đạm mới đại biểu cốt truyện đã đi vào quỹ đạo, không thấy hôm nay y càng lãnh đạm thì thanh tiến độ càng tăng nhanh sao?"
Dựa theo cốt truyện, tiệc từ thiện tối nay là bước ngoặt của mối quan hệ giữa Tần Lý và Tống Cảnh Thần. Sau khi tiệc tối chấm dứt, y chính thức đề nghị chia tay với "Trình Mộc Quân". Không đúng, không thể gọi là chia tay, chỉ có thể xem như kết thúc quan hệ.
Đến sau này, suất diễn của Trình Mộc Quân không còn nhiều lắm, chỉ cần náo loạn lúc dọn khỏi nhà Tần Lý một lần, lại náo loạn lần nữa ở sinh nhật Tống Cảnh Thần là có thể tâm như tro tàn tạm thời xuống sân khấu.
Trình Mộc Quân cảm thán: "Vẫn là xã hội pháp trị tốt hơn, chỉ là xuống sân khấu, không cần lãnh cơm hộp*."
(*) một nhân vật vì lý do nào đó mà biến mất hoặc tử vong
Hệ thống: "...... cậu suy nghĩ nhiều quá."
"A, tuy rằng có mấy thế giới tôi không biết cốt truyện gốc, thế nhưng nhìn mấy kịch bản cẩu huyết này của mấy người, chắc chắn là chết rất thảm."
Hệ thống chột dạ, không nói lời nào.
Trình Mộc Quân cũng không ngại, đắc ý dào dạt: "Đến, chiếu thanh tiến độ lên nào, tôi muốn nhìn thành quả nỗ lực của mình."
Hệ thống: "Được rồi."
Mười giây sau, Trình Mộc Quân cả kinh nhảy lên, nhìn chằm chằm phía trước một lát, cắn răng nói: "Có phải mấy người đang chơi tôi đúng không? Trò này có BUG!"
Thanh tiến độ không tiến mà lại lui, cư nhiên lùi lại cả 5%, thậm chí còn đang lập lòe ánh đỏ, muốn tiếp tục lùi lại.
Hệ thống run bần bật, "Không có, tuyệt đối không có, khẳng định là có chuyện gì ngoài ý muốn đã xảy ra."
Cùng lúc đó, chuyện ngoài ý muốn tới. Điện thoại Trình Mộc Quân vang lên.
Hắn nhìn cái tên bên trên.
【Tần Lý】
Trình Mộc Quân nhíu mày, lửa giận bốc lên. Hắn không giận Tần Lý lãnh đạm, cũng không giận y thay đổi người đi dự tiệc từ thiện buổi tối, mà là giận thanh tiến độ.
Hắn nhìn chằm chằm màn hình, thẳng đến khi cuộc gọi sắp tự động ngắt mới nhận, "Vâng, Tần tổng."
"Trợ lý Trình, lát nữa phiền cậu đại biểu công ty tham dự tiệc từ thiện."
Trình Mộc Quân sửng sốt, chuyện này không ổn, trong cốt truyện không phải là Tần Lý đưa Tống Cảnh Thần theo sao? Không phải Trình Mộc Quân chuẩn bị xuống đài sao?
"......"
"Làm sao vậy?"
"Không có gì, vậy ngài thì sao? Là có việc đột xuất à?" Trình Mộc Quân ngay lập tức nhập vai trợ lý Trình, giọng điệu vững vàng.
Tần Lý: "Tôi lấy thân phận tư nhân để đi."
Trình Mộc Quân cảm thấy việc này rất hấp dẫn, dùng thân phận riêng để đi thì chắc chắn sẽ dẫn người theo, chỉ cần không trừ độ sửa chữa thì muốn làm gì hắn cũng có thể phối hợp.
Hắn cảm thấy thanh tiến độ tràn đầy nguy cơ, bản thân nên đến đó giám sát một chút, hành động tùy theo hoàn cảnh cũng tốt.
Mặc dù trong đầu có nhiều ý nghĩ xoay vòng vòng, thế nhưng Trình Mộc Quân vẫn dựa theo thiết lập tính cách, hỏi câu hơi ngang ngược, "Ngài muốn mang người khác đi cùng?"
Tần Lý tựa hồ có chút không vui, ngừng một lát mới trả lời, "Không có. Cậu nhớ đến đúng giờ, đừng ảnh hưởng đến công việc." Nói xong không đợi Trình Mộc Quân trả lời đã trực tiếp ngắt điện thoại.
Trình Mộc Quân nhìn chằm chằm màn hình điện thoại vài giây, hỏi: "Hệ thống, thanh tiến độ thế nào?"
Hệ thống: "Ổn định."
Trình Mộc Quân sờ sờ cằm, "Xem ra vẫn nên phân tích vấn đề cụ thể, dựa theo kịch bản hoàn toàn thì quá cứng nhắc, dễ phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Hiểu rồi."
Hệ thống: "...... cậu muốn làm gì, đừng xằng bậy nha, kịch bản này không thể sụp đổ thêm lần nữa đâu."
"Cậu yên tâm, tôi đã hiểu rất rõ thiết lập tích cách rồi, chỉ cần không OOC thì sẽ không xảy ra chuyện."
Thời gian không còn nhiều lắm, Trình Mộc Quân trực tiếp thay đồ ở phòng nghỉ.
Khi chuẩn bị ra cửa, lại nhớ lúc trước đã phản hồi là hai người tham dự, bây giờ đi qua một mình thì có hơi không thích hợp. Tiệc tối đã chuẩn bị sẵn chỗ ngồi cho họ ở hàng phía trước, hai chỗ.
Trình Mộc Quân vốn tưởng rằng Tần Lý đưa Tống Cảnh Thần đi nên không quản việc này. Giờ Tần Lý điện thoại nói y lấy thân phận tư nhân tham dự, vậy hẳn là sẽ dư ra một chỗ.
Đến lúc đó có vị trí trống thì quang cảnh cũng không quá đẹp. Những chi tiết này đều là do Trình Mộc Quân phụ trách, Tần Lý tự nhiên không nhận thức được độ quan trọng của nó.
Trình Mộc Quân cần tìm một người bạn, hắn nghĩ nghĩ, gọi cho Lisa.
Tổng tài thường kêu Lisa đại biểu công ty đi tham dự vào những cuộc họp hội đồng quản trị quan trọng, là người thích hợp nhất.
Điện thoại vang lên vài tiếng mới được nhận.
Lisa: "Trợ lý Trình, làm sao vậy?"
Trình Mộc Quân nói chuyện này ra, Lisa nghe xong lại ngại ngùng: "A, trợ lý Trình, giờ tôi đang ở bệnh viện, con tôi đổ bệnh rồi, thật xin lỗi."
Trình Mộc Quân: "Không sao, con cái quan trọng hơn, để tôi tìm người khác."
Cúp điện thoại, Trình Mộc Quân bắt đầu lật xem danh bạ, tìm một người thích hợp. Những người khác trong văn phòng tổng tài đều là những cô bé chưa lập gia đình, chưa từng tham dự mấy buổi tiệc kiểu này, đều không thích hợp.
Hắn thuận tay trượt xuống, không cẩn thận nhấn gọi cho Du Thiếu Ninh, đang muốn tắt đi thì bên kia đã nhấc máy.
Cũng được, Du Thiếu Ninh thì Du Thiếu Ninh.
Đối phương là nhân vật quan trọng trong cốt truyện, vừa lúc cũng có suất diễn, tóm lại là sẽ không xảy ra lỗi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook