Thiết Lập Này Hỏng Rồi
-
Chương 22: Chuẩn bị chiến đấu
Cơ giáp khởi đầu của đấu trường cũng cùng kiểu với Tranh Bá, đều trắng từ đầu đến chân, khác nhau là trong Tranh Bá phải lên tới trung cấp hệ thống mới tặng thuốc màu, còn đấu trường sẽ tặng miễn phí ba màu ngay từ đầu, tuyển thủ có thể căn cứ vào sở thích cá nhân để thiết kế riêng.
Bạch Thời nghe xong liền cảm thấy không tệ, nhưng ngay sau đó lại nghĩ cơ giáp của đấu trường không treo ID trên đầu như Tranh Bá, nếu không có sự khác biệt, khán giả sẽ không hiểu gì, nói không chừng còn chẳng buồn xem, cho nên đấu trường làm như vậy hoàn toàn suy tính cho lợi ích của bản thân, huống chi có khi giá cơ giáp cao như vậy cũng đã bao gồm tiền màu rồi, chỉ là mọi người không biết mà thôi.
Nghĩ vậy, cậu lại cảm thấy đấu trường quá đen tối.
Cơ giáp ban đầu đều phối trí giống nhau, không có gì để chọn, Bạch Thời tùy tiện chọn một cái, sau đó đi theo nhân viên tới nơi chọn màu sắc, nhìn từng dãy hàng mẫu trên màn hình, cậu chỉ vào một tông màu vàng, ý bảo cái này.
Nhân viên ghi chép rất nhanh, kiên nhẫn chờ đợi, thấy Bạch Thời nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, đành phải nói: “Ngài có thể chọn hai loại, nếu trang này không có màu nào ưng ý, phía sau còn có vài trang nữa.”
Bạch Thời nhớ hiện tại mình là người câm, liền lắc đầu, tiếp tục chỉ chỉ vào màu vàng kia, khoa tay múa chân rồi giơ số một, sau đó chỉ chỉ vào màu sắc khác trên màn hình, khoát tay.
Nhân viên ngơ ngác hai giây, thăm dò mà hỏi: “Ý của ngài là chỉ muốn một màu thôi?”
Bạch Thời yên lặng gật đầu, trong đầu thì đang phát điên, ôi mẹ ơi, không nói được quá uất ức! Cậu biết lão đầu sợ giọng mình sẽ làm lộ tuổi thật, nhưng cậu có thể hạn chế mở miệng mà, nếu không thì có thể nói cổ họng bị tật, dù sao cậu cũng là mang danh là tàn tật rồi!
Bạch Thời không nhịn được, nhìn về phía Trì Hải Thiên, im lặng lên án.
Trì Hải Thiên bình tĩnh, thấy cậu chọn xong liền nhìn nhân viên: “Bên các cậu phụ trách sơn màu hay là nơi khác?”
“Nơi khác, cơ giáp và màu sẽ được đưa tới bên kia ngay.” Nhân viên bấm vài cái, thông báo cho bên kia nhận đơn, rồi chỉ đường cho họ, “Đi thẳng từ cửa này rẽ vào lối thứ hai, có biển hiệu rất bắt mắt, nhìn lên là thấy ngay, tiền cũng nộp ở đó.”
Vì vậy mấy người di chuyển trận địa, đợi lúc họ tới nơi, cơ giáp đã được băng chuyền chở tới rồi.
Cửa tiệm này có diện tích lớn gấp ba cửa tiệm lúc nãy, trong phòng cứ cách một khoảng lại được đặt một khoang hình trụ thẳng đứng trong suốt cực lớn, xung quanh thì bày đủ các loại dụng cụ, nhìn từ xa như từng chiếc bàn giải phẫu dựng đứng.
Ngoài ra trên tường còn đặt một cái giá lớn, bên trên trưng bày hàng loạt vũ khí lạnh lẽo như băng, từ thấp tới cao những mười hàng, cực kỳ đồ sộ, có loại vũ khí bên cạnh còn kèm theo video chiến đấu, dùng phương thức trực quan biểu lộ uy lực và tác dụng của nó cho mọi người.
Bạch Thời lập tức đã hiểu vì sao lại đặt nơi sơn màu ở đây, hóa ra là muốn kích thích tiêu thụ.
Cậu xem qua vài lần, quay đầu nhìn lại.
Cơ giáp đã được chuyển vào khoang hình trụ trong suốt, nhân viên đang chỉnh thử dụng cụ, sau đó điều khiển mấy cây kim trong khoang thuyền dò xét, chậm rãi lơ lửng xung quanh, rồi đi về phía họ, hỏi thăm họ muốn kiểu thiết kế nào, nếu không có ý tưởng, trong tiệm có rất nhiều bản mẫu để họ lựa chọn.
Bạch Thời mở ra, tìm được hoa văn tương tự với cơ giáp nhà mình, ngửa đầu nhìn Trì Hải Thiên chằm chằm, đầu tiên là chỉ chỉ màn hình, sau đó chỉ chỉ vào không gian cầm tay đeo trước ngực, rồi lại chỉ chỉ cơ giáp trắng nhách mới mua, cuối cùng cam chịu tìm một chỗ mà rúc vào, bất động.
Mẹ nó, tui bị câm đó nha, thật đáng thương.
“…” Khóe mắt Trì Hải Thiên âm thầm giật một cái, bị oắt con này làm cho không biết nói sao, nhưng ông cũng hiểu được ý mà Bạch Thời diễn tả, liền tiến lên thương lượng với nhân viên, cố gắng biến nó thành bộ dáng của cơ giáp nhỏ kia.
Dụng cụ của đấu trường rất tinh vi và tiên tiến, chưa đến vài phút đã hoàn thành. Nhân viên thấy khách hài lòng gật đầu, liền mỉm cười hỏi: “Có cần trang bị những thứ khác không? Trận đấu rất tàn khốc, sở hữu vũ khí tốt sẽ cực kỳ có lợi cho ngài.”
Nhân viên nói xong liền đi về phía cái giá dựng sát tường, “Trước mắt thì cơ giáp của ngài chỉ có một thanh đao hợp kim, tôi đề nghị ngài nên lắp lên một loại vũ khí viễn trình có hỏa lực, chỗ chúng tôi có pháo điện tử, pháo hạt, pháo cối hạng nặng, pháo đóng băng và…”
Trì Hải Thiên không đợi nhân viên nói xong đã ngắt lời: “Không cần.”
Bạch Thời: “…”
Nhân viên hơi sững lại, nói tiếp: “Vậy nếu như ngài thích cận chiến, tôi có thể đề nghị ngài xem thử đao cổ tay, hai lưỡi đao lớn xoay tròn ở cổ tay, hoặc bánh răng khổng lồ này, uy lực của nó mạnh hơn đao hợp kim nhiều lắm.”
Trì Hải Thiên thản nhiên đáp: “Cũng không cần.”
Bạch Thời: “…”
Fuck! Lão đầu, chẳng lẽ ông muốn tui dùng mạng liều chết để đấu với người ta sao? Vấn đề ở chỗ tui chỉ là người tàn tật mà, tay chân lèo khèo thế này có đập nổi người ta không vậy? Làm người không nên quá hung tàn, ông mau tỉnh lại đi! Khi dễ tui không thể nói đúng không hả?!
Ân Kiệt vẫn luôn đứng cạnh nhìn, biết rõ không thể khiến Trì Hải Thiên đổi ý, liền đi qua thanh toán.
Nét mặt nhân viên không thay đổi, như thể đã quen những vị khách thế này rồi, mỉm cười cất cơ giáp vào không gian cầm tay, nói một câu nếu cần gì hoan nghênh các vị tới bất cứ lúc nào, rồi cung kính tiễn họ ra tận cửa.
Ba người đi theo lối rẽ ra phía ngoài, Bạch Thời nhìn những dãy cửa hàng san san nối tiếp nhau ở hai bên, yên lặng nhìn khuôn mặt kiên nghị mà nghiêm túc của Trì Hải Thiên, rõ ràng lão đầu sẽ không đổi ý đâu, trái tim yếu đuối vỡ thành một đống mảnh vụn.
Trì Hải Thiên phát hiện ra ánh mắt của cậu, liếc nhìn: “Muốn nói gì?”
Bạch Thời cố nén một chút, nhưng không thể nhịn được, thì thào: “Cải trắng bé nhỏ, vẫn còn xanh non.”
Trì Hải Thiên ngơ ngác vài giây: “Có ý gì?”
“Không có gì, nói đùa thôi ạ.” Bạch Thời thuận miệng đáp, duỗi móng vuốt nắm chặt không gian cầm tay mới tinh, quyết định nhìn thẳng vào cuộc đời u ám.
Trì Hải Thiên lại liếc cậu một cái, nghĩ thầm không biết suy nghĩ của oắt con này đã chuyển tới kênh nào rồi, cũng không hỏi thêm, lúc đi qua một cửa hàng đột nhiên dừng lại, quay người bước vào, bảo Bạch Thời lấy cơ giáp ra, để họ gia cố một lớp kim loại bên ngoài khoang điều khiển.
Bạch Thời giật mình, trái tim bé nhỏ bị lão đầu hành hạ tới lủng lỗ chỗ bỗng khôi phục một chút, ngoan ngoãn nghe lời, đợi chủ tiệm làm xong liền rời khỏi khu vực này, đi thăm dò sắp xếp trận đấu.
Hôm nay các trận đấu đã được xếp kín, cậu vừa đăng kí nên được phân tới trận đầu của ba ngày sau, Bạch Thời ghi nhớ thời gian, đi theo Trì Hải Thiên và Ân Kiệt về nhà trọ.
Ân Kiệt thấy Trì Hải Thiên hoàn toàn không có ý định bàn về cơ giáp, do dự một lát, nói: “Thực ra thêm chút vũ khí mới có lợi, miễn cho thời điểm xảy ra bất trắc lại không có thứ gì phòng thân.”
Trì Hải Thiên thờ ơ ừ một tiếng: “Ta biết, cứ để nó thắng trận rồi tự kiếm tiềm mua.”
Bạch Thời ngồi bên cạnh dỏng tai, nghe đến đây lập tức tỉnh táo: “Có thể kiếm bao nhiêu ạ?”
“Trận đầu không nhiều lắm, chỉ có một vạn, trận thắng thứ hai sẽ được gấp bội, tức là hai vạn, nếu thắng sẽ gấp bội tiếp.” Ân Kiệt giải thích sơ qua, “Sau khi thắng năm trận liên tiếp sẽ nhân đôi lên, mười trận thì nhân bốn, vân vân… Ngoài ra còn liên quan tới thanh danh của em nữa, nếu nổi tiếng, giá trị con người sẽ cao hơn.”
Bạch Thời âm thầm hít khí, mãnh liệt nắm chặt tay, tiền đó tiền đó nha! Chỉ thắng thêm mấy trận là cậu có thể bảo vệ được thận yêu dấu rồi!
Bạch Thời bắt đầu chăm chú suy nghĩ khả năng chiến thắng, một lát sau hỏi: “Số lần thắng nhiều, cơ giáp sẽ lên cấp ạ?”
Ân Kiệt lắc đầu: “Đấu trường chỉ cho chút giải thưởng thích hợp, ví dụ như thắng liền mười trận sẽ tặng đồ phòng ngự, thắng liền hai mươi trận sẽ tặng vũ khí, những thứ này tốt hơn với đồ bán trong cửa hàng một chút, nhưng cũng không tốt hơn là bao, dù sao họ vẫn phải dựa vào bán vũ khí để kiếm tiền.”
“Cơ giáp thì sao? Có phân chia cấp bậc không?”
“Có trung cấp, nhưng giá cả cao đến thái quá, không mấy ai bán, bình thường tuyển thủ cũng chỉ lắp thêm vũ khí hoặc thay đổi cơ giáp ban đầu thôi.” Ân Kiệt nhìn cậu, “Thăng cấp cơ giáp và gia cố đều là vì làm cơ giáp mạnh mẽ hơn, nhưng cách thứ hai khá tiết kiệm, cho nên đa số đều chọn cách này.”
Bạch Thời nghĩ nghĩ: “Nếu vũ khí xảy ra vấn đề, hoặc muốn chiến đấu ngon nghẻ hơn, họ sẽ sửa nữa sửa mãi, rất có thể sẽ sửa đến nghiện luôn, vậy thì cách thứ hai sẽ tốn tiền hơn cách thứ nhất đúng không?”
Ân Kiệt nhìn cậu khen ngợi, bật cười: “Sở dĩ đấu trường định giá cơ giáp trung cấp cao như vậy, cũng là vì để họ bước chân vào con đường tốn kém này.”
Đúng là đen tối, Bạch Thời oán thầm trong lòng, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, sau đó chợt nhớ tới cái gì, lại hỏi: “Chắc lúc thi đấu họ sẽ cá cược phải không?”
“Ừm.”
“Cho em mượn một khoản tiền đi.”
Ân Kiệt giật mình, Trì Hải Thiên cũng sững sờ một chút, nhìn về phía cậu.
Nét mặt Bạch Thời cực kỳ nghiêm túc: “Em cũng muốn đặt cược, đặt chính em thắng.”
Trì Hải Thiên: “…”
Ân Kiệt: “…”
Bạch Thời mong đợi nhìn Ân Kiệt, hạ quyết tâm phải làm như vậy. Nói sao thì cậu cũng là nam chính mà, chắc số lần thắng không thể nhiều hơn số lần thua được, nếu lúc này mà không đặt cược cho nam chính thì quá đáng tiếc.
Ân Kiệt phản ứng rất nhanh, nở nụ cười: “Được, anh đây cũng muốn đặt cược vào chú em.”
Ân Kiệt nói thật, Bạch Thời có thể được Trì Hải Thiên coi trọng, tất nhiên sẽ không đơn giản, đặt sẽ không lỗ, huống chi anh đã xem người này thi đấu, đương nhiên phải có lòng tin.
Bạch Thời rất hài lòng, thương lượng phương án một lát, đứng dậy đi ngủ.
Từ lúc xuyên việt tới giờ, toàn bộ quãng đường đều do cậu bước từng bước một tới tận ngày hôm nay, bởi vậy sẽ không tự mãn, ngày hôm sau đã dậy từ rất sớm để luyện tập, tranh thủ mau mau thích nghi với cơ giáp tỉ lệ nhỏ này.
Ba ngày thoáng cái đã qua, sắp tới thời gian thi đấu, cuối cùng Bạch Thời cũng đọc được tin tức của đối thủ trên màn hình trong đại sảnh.
Chiến Hổ, đã thi đấu ở đây nửa năm, là tuyển thủ lão luyện.
Câu nhìn một lượt, rảo bước tiến vào cánh cửa lớn phía trước.
Đấu trường có diện tích rất lớn, hội trường được xây dựng từ dưới vùng đất sâu, sau đó từ từ cao dần tới mấy trăm mét xung quanh, khá khí phái. Khán phòng là những dãy ghế được xếp thành nhiều hình bầu dục lớn dần, dùng nguyên liệu phòng thủ trong suốt làm vách ngăn, để tránh bị hỏa lực bay vào.
Người chủ trì đã vào vị trí, dõng dạc nói: “Các quý vị khán giả, chúng ta sẽ bắt đầu trận đấu thứ nhất trong đêm nay ngay bây giờ! Đầu tiên, chúng ta hãy cùng xem xem hai vị tuyển thủ hôm là ai, ồ? Lần này có một người mới, nghe nói là gene hơi thiết hụt, suy dinh dưỡng.”
Người chủ trì vừa dứt lời, phía khán phòng đã truyền tới một hồi tiếng cười lớn, người chủ trì cũng cười theo: “Nhưng đã dám báo danh, chắc là người có dũng khí, đến cùng thì người này có gì đặc biệt đây? Nào, xin mời nhân vật mới, Lang Nha!”
Bạch Thời đứng trên một cỗ máy di chuyển, nhanh chóng đi tới giữa sân đấu, sau đó phóng cơ giáp của mình ra theo yêu cầu, bước tới trước mặt người chủ trì, đứng vững.
Khán giả thấy cậu vừa gầy vừa thấp, thân hình như một đứa trẻ, tiếng cười lại vang lên, âm thanh rung trời.
Bạch Thời giữ nguyên khuôn mặt vô cảm mà nhìn họ, trong lòng thì dựng ngón tay giữa, mẹ kiếp, có bản lĩnh từ sau này các người đừng có cược ông đây thắng nhá!
Bạch Thời nghe xong liền cảm thấy không tệ, nhưng ngay sau đó lại nghĩ cơ giáp của đấu trường không treo ID trên đầu như Tranh Bá, nếu không có sự khác biệt, khán giả sẽ không hiểu gì, nói không chừng còn chẳng buồn xem, cho nên đấu trường làm như vậy hoàn toàn suy tính cho lợi ích của bản thân, huống chi có khi giá cơ giáp cao như vậy cũng đã bao gồm tiền màu rồi, chỉ là mọi người không biết mà thôi.
Nghĩ vậy, cậu lại cảm thấy đấu trường quá đen tối.
Cơ giáp ban đầu đều phối trí giống nhau, không có gì để chọn, Bạch Thời tùy tiện chọn một cái, sau đó đi theo nhân viên tới nơi chọn màu sắc, nhìn từng dãy hàng mẫu trên màn hình, cậu chỉ vào một tông màu vàng, ý bảo cái này.
Nhân viên ghi chép rất nhanh, kiên nhẫn chờ đợi, thấy Bạch Thời nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, đành phải nói: “Ngài có thể chọn hai loại, nếu trang này không có màu nào ưng ý, phía sau còn có vài trang nữa.”
Bạch Thời nhớ hiện tại mình là người câm, liền lắc đầu, tiếp tục chỉ chỉ vào màu vàng kia, khoa tay múa chân rồi giơ số một, sau đó chỉ chỉ vào màu sắc khác trên màn hình, khoát tay.
Nhân viên ngơ ngác hai giây, thăm dò mà hỏi: “Ý của ngài là chỉ muốn một màu thôi?”
Bạch Thời yên lặng gật đầu, trong đầu thì đang phát điên, ôi mẹ ơi, không nói được quá uất ức! Cậu biết lão đầu sợ giọng mình sẽ làm lộ tuổi thật, nhưng cậu có thể hạn chế mở miệng mà, nếu không thì có thể nói cổ họng bị tật, dù sao cậu cũng là mang danh là tàn tật rồi!
Bạch Thời không nhịn được, nhìn về phía Trì Hải Thiên, im lặng lên án.
Trì Hải Thiên bình tĩnh, thấy cậu chọn xong liền nhìn nhân viên: “Bên các cậu phụ trách sơn màu hay là nơi khác?”
“Nơi khác, cơ giáp và màu sẽ được đưa tới bên kia ngay.” Nhân viên bấm vài cái, thông báo cho bên kia nhận đơn, rồi chỉ đường cho họ, “Đi thẳng từ cửa này rẽ vào lối thứ hai, có biển hiệu rất bắt mắt, nhìn lên là thấy ngay, tiền cũng nộp ở đó.”
Vì vậy mấy người di chuyển trận địa, đợi lúc họ tới nơi, cơ giáp đã được băng chuyền chở tới rồi.
Cửa tiệm này có diện tích lớn gấp ba cửa tiệm lúc nãy, trong phòng cứ cách một khoảng lại được đặt một khoang hình trụ thẳng đứng trong suốt cực lớn, xung quanh thì bày đủ các loại dụng cụ, nhìn từ xa như từng chiếc bàn giải phẫu dựng đứng.
Ngoài ra trên tường còn đặt một cái giá lớn, bên trên trưng bày hàng loạt vũ khí lạnh lẽo như băng, từ thấp tới cao những mười hàng, cực kỳ đồ sộ, có loại vũ khí bên cạnh còn kèm theo video chiến đấu, dùng phương thức trực quan biểu lộ uy lực và tác dụng của nó cho mọi người.
Bạch Thời lập tức đã hiểu vì sao lại đặt nơi sơn màu ở đây, hóa ra là muốn kích thích tiêu thụ.
Cậu xem qua vài lần, quay đầu nhìn lại.
Cơ giáp đã được chuyển vào khoang hình trụ trong suốt, nhân viên đang chỉnh thử dụng cụ, sau đó điều khiển mấy cây kim trong khoang thuyền dò xét, chậm rãi lơ lửng xung quanh, rồi đi về phía họ, hỏi thăm họ muốn kiểu thiết kế nào, nếu không có ý tưởng, trong tiệm có rất nhiều bản mẫu để họ lựa chọn.
Bạch Thời mở ra, tìm được hoa văn tương tự với cơ giáp nhà mình, ngửa đầu nhìn Trì Hải Thiên chằm chằm, đầu tiên là chỉ chỉ màn hình, sau đó chỉ chỉ vào không gian cầm tay đeo trước ngực, rồi lại chỉ chỉ cơ giáp trắng nhách mới mua, cuối cùng cam chịu tìm một chỗ mà rúc vào, bất động.
Mẹ nó, tui bị câm đó nha, thật đáng thương.
“…” Khóe mắt Trì Hải Thiên âm thầm giật một cái, bị oắt con này làm cho không biết nói sao, nhưng ông cũng hiểu được ý mà Bạch Thời diễn tả, liền tiến lên thương lượng với nhân viên, cố gắng biến nó thành bộ dáng của cơ giáp nhỏ kia.
Dụng cụ của đấu trường rất tinh vi và tiên tiến, chưa đến vài phút đã hoàn thành. Nhân viên thấy khách hài lòng gật đầu, liền mỉm cười hỏi: “Có cần trang bị những thứ khác không? Trận đấu rất tàn khốc, sở hữu vũ khí tốt sẽ cực kỳ có lợi cho ngài.”
Nhân viên nói xong liền đi về phía cái giá dựng sát tường, “Trước mắt thì cơ giáp của ngài chỉ có một thanh đao hợp kim, tôi đề nghị ngài nên lắp lên một loại vũ khí viễn trình có hỏa lực, chỗ chúng tôi có pháo điện tử, pháo hạt, pháo cối hạng nặng, pháo đóng băng và…”
Trì Hải Thiên không đợi nhân viên nói xong đã ngắt lời: “Không cần.”
Bạch Thời: “…”
Nhân viên hơi sững lại, nói tiếp: “Vậy nếu như ngài thích cận chiến, tôi có thể đề nghị ngài xem thử đao cổ tay, hai lưỡi đao lớn xoay tròn ở cổ tay, hoặc bánh răng khổng lồ này, uy lực của nó mạnh hơn đao hợp kim nhiều lắm.”
Trì Hải Thiên thản nhiên đáp: “Cũng không cần.”
Bạch Thời: “…”
Fuck! Lão đầu, chẳng lẽ ông muốn tui dùng mạng liều chết để đấu với người ta sao? Vấn đề ở chỗ tui chỉ là người tàn tật mà, tay chân lèo khèo thế này có đập nổi người ta không vậy? Làm người không nên quá hung tàn, ông mau tỉnh lại đi! Khi dễ tui không thể nói đúng không hả?!
Ân Kiệt vẫn luôn đứng cạnh nhìn, biết rõ không thể khiến Trì Hải Thiên đổi ý, liền đi qua thanh toán.
Nét mặt nhân viên không thay đổi, như thể đã quen những vị khách thế này rồi, mỉm cười cất cơ giáp vào không gian cầm tay, nói một câu nếu cần gì hoan nghênh các vị tới bất cứ lúc nào, rồi cung kính tiễn họ ra tận cửa.
Ba người đi theo lối rẽ ra phía ngoài, Bạch Thời nhìn những dãy cửa hàng san san nối tiếp nhau ở hai bên, yên lặng nhìn khuôn mặt kiên nghị mà nghiêm túc của Trì Hải Thiên, rõ ràng lão đầu sẽ không đổi ý đâu, trái tim yếu đuối vỡ thành một đống mảnh vụn.
Trì Hải Thiên phát hiện ra ánh mắt của cậu, liếc nhìn: “Muốn nói gì?”
Bạch Thời cố nén một chút, nhưng không thể nhịn được, thì thào: “Cải trắng bé nhỏ, vẫn còn xanh non.”
Trì Hải Thiên ngơ ngác vài giây: “Có ý gì?”
“Không có gì, nói đùa thôi ạ.” Bạch Thời thuận miệng đáp, duỗi móng vuốt nắm chặt không gian cầm tay mới tinh, quyết định nhìn thẳng vào cuộc đời u ám.
Trì Hải Thiên lại liếc cậu một cái, nghĩ thầm không biết suy nghĩ của oắt con này đã chuyển tới kênh nào rồi, cũng không hỏi thêm, lúc đi qua một cửa hàng đột nhiên dừng lại, quay người bước vào, bảo Bạch Thời lấy cơ giáp ra, để họ gia cố một lớp kim loại bên ngoài khoang điều khiển.
Bạch Thời giật mình, trái tim bé nhỏ bị lão đầu hành hạ tới lủng lỗ chỗ bỗng khôi phục một chút, ngoan ngoãn nghe lời, đợi chủ tiệm làm xong liền rời khỏi khu vực này, đi thăm dò sắp xếp trận đấu.
Hôm nay các trận đấu đã được xếp kín, cậu vừa đăng kí nên được phân tới trận đầu của ba ngày sau, Bạch Thời ghi nhớ thời gian, đi theo Trì Hải Thiên và Ân Kiệt về nhà trọ.
Ân Kiệt thấy Trì Hải Thiên hoàn toàn không có ý định bàn về cơ giáp, do dự một lát, nói: “Thực ra thêm chút vũ khí mới có lợi, miễn cho thời điểm xảy ra bất trắc lại không có thứ gì phòng thân.”
Trì Hải Thiên thờ ơ ừ một tiếng: “Ta biết, cứ để nó thắng trận rồi tự kiếm tiềm mua.”
Bạch Thời ngồi bên cạnh dỏng tai, nghe đến đây lập tức tỉnh táo: “Có thể kiếm bao nhiêu ạ?”
“Trận đầu không nhiều lắm, chỉ có một vạn, trận thắng thứ hai sẽ được gấp bội, tức là hai vạn, nếu thắng sẽ gấp bội tiếp.” Ân Kiệt giải thích sơ qua, “Sau khi thắng năm trận liên tiếp sẽ nhân đôi lên, mười trận thì nhân bốn, vân vân… Ngoài ra còn liên quan tới thanh danh của em nữa, nếu nổi tiếng, giá trị con người sẽ cao hơn.”
Bạch Thời âm thầm hít khí, mãnh liệt nắm chặt tay, tiền đó tiền đó nha! Chỉ thắng thêm mấy trận là cậu có thể bảo vệ được thận yêu dấu rồi!
Bạch Thời bắt đầu chăm chú suy nghĩ khả năng chiến thắng, một lát sau hỏi: “Số lần thắng nhiều, cơ giáp sẽ lên cấp ạ?”
Ân Kiệt lắc đầu: “Đấu trường chỉ cho chút giải thưởng thích hợp, ví dụ như thắng liền mười trận sẽ tặng đồ phòng ngự, thắng liền hai mươi trận sẽ tặng vũ khí, những thứ này tốt hơn với đồ bán trong cửa hàng một chút, nhưng cũng không tốt hơn là bao, dù sao họ vẫn phải dựa vào bán vũ khí để kiếm tiền.”
“Cơ giáp thì sao? Có phân chia cấp bậc không?”
“Có trung cấp, nhưng giá cả cao đến thái quá, không mấy ai bán, bình thường tuyển thủ cũng chỉ lắp thêm vũ khí hoặc thay đổi cơ giáp ban đầu thôi.” Ân Kiệt nhìn cậu, “Thăng cấp cơ giáp và gia cố đều là vì làm cơ giáp mạnh mẽ hơn, nhưng cách thứ hai khá tiết kiệm, cho nên đa số đều chọn cách này.”
Bạch Thời nghĩ nghĩ: “Nếu vũ khí xảy ra vấn đề, hoặc muốn chiến đấu ngon nghẻ hơn, họ sẽ sửa nữa sửa mãi, rất có thể sẽ sửa đến nghiện luôn, vậy thì cách thứ hai sẽ tốn tiền hơn cách thứ nhất đúng không?”
Ân Kiệt nhìn cậu khen ngợi, bật cười: “Sở dĩ đấu trường định giá cơ giáp trung cấp cao như vậy, cũng là vì để họ bước chân vào con đường tốn kém này.”
Đúng là đen tối, Bạch Thời oán thầm trong lòng, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, sau đó chợt nhớ tới cái gì, lại hỏi: “Chắc lúc thi đấu họ sẽ cá cược phải không?”
“Ừm.”
“Cho em mượn một khoản tiền đi.”
Ân Kiệt giật mình, Trì Hải Thiên cũng sững sờ một chút, nhìn về phía cậu.
Nét mặt Bạch Thời cực kỳ nghiêm túc: “Em cũng muốn đặt cược, đặt chính em thắng.”
Trì Hải Thiên: “…”
Ân Kiệt: “…”
Bạch Thời mong đợi nhìn Ân Kiệt, hạ quyết tâm phải làm như vậy. Nói sao thì cậu cũng là nam chính mà, chắc số lần thắng không thể nhiều hơn số lần thua được, nếu lúc này mà không đặt cược cho nam chính thì quá đáng tiếc.
Ân Kiệt phản ứng rất nhanh, nở nụ cười: “Được, anh đây cũng muốn đặt cược vào chú em.”
Ân Kiệt nói thật, Bạch Thời có thể được Trì Hải Thiên coi trọng, tất nhiên sẽ không đơn giản, đặt sẽ không lỗ, huống chi anh đã xem người này thi đấu, đương nhiên phải có lòng tin.
Bạch Thời rất hài lòng, thương lượng phương án một lát, đứng dậy đi ngủ.
Từ lúc xuyên việt tới giờ, toàn bộ quãng đường đều do cậu bước từng bước một tới tận ngày hôm nay, bởi vậy sẽ không tự mãn, ngày hôm sau đã dậy từ rất sớm để luyện tập, tranh thủ mau mau thích nghi với cơ giáp tỉ lệ nhỏ này.
Ba ngày thoáng cái đã qua, sắp tới thời gian thi đấu, cuối cùng Bạch Thời cũng đọc được tin tức của đối thủ trên màn hình trong đại sảnh.
Chiến Hổ, đã thi đấu ở đây nửa năm, là tuyển thủ lão luyện.
Câu nhìn một lượt, rảo bước tiến vào cánh cửa lớn phía trước.
Đấu trường có diện tích rất lớn, hội trường được xây dựng từ dưới vùng đất sâu, sau đó từ từ cao dần tới mấy trăm mét xung quanh, khá khí phái. Khán phòng là những dãy ghế được xếp thành nhiều hình bầu dục lớn dần, dùng nguyên liệu phòng thủ trong suốt làm vách ngăn, để tránh bị hỏa lực bay vào.
Người chủ trì đã vào vị trí, dõng dạc nói: “Các quý vị khán giả, chúng ta sẽ bắt đầu trận đấu thứ nhất trong đêm nay ngay bây giờ! Đầu tiên, chúng ta hãy cùng xem xem hai vị tuyển thủ hôm là ai, ồ? Lần này có một người mới, nghe nói là gene hơi thiết hụt, suy dinh dưỡng.”
Người chủ trì vừa dứt lời, phía khán phòng đã truyền tới một hồi tiếng cười lớn, người chủ trì cũng cười theo: “Nhưng đã dám báo danh, chắc là người có dũng khí, đến cùng thì người này có gì đặc biệt đây? Nào, xin mời nhân vật mới, Lang Nha!”
Bạch Thời đứng trên một cỗ máy di chuyển, nhanh chóng đi tới giữa sân đấu, sau đó phóng cơ giáp của mình ra theo yêu cầu, bước tới trước mặt người chủ trì, đứng vững.
Khán giả thấy cậu vừa gầy vừa thấp, thân hình như một đứa trẻ, tiếng cười lại vang lên, âm thanh rung trời.
Bạch Thời giữ nguyên khuôn mặt vô cảm mà nhìn họ, trong lòng thì dựng ngón tay giữa, mẹ kiếp, có bản lĩnh từ sau này các người đừng có cược ông đây thắng nhá!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook