Thiết Lập Này Hỏng Rồi
Chương 213: Phát triển

Ngày 4 tháng 11 năm 3101, lịch vũ trụ, thái tử duy nhất Bradley và một trong năm vị tướng quân cấp S – tướng quân Zarra gặp phải tập kích, sống chết không rõ.

Phân đội đặc công số một và số ba thuộc khu Z3, phân đội bộ đội đặc chủng quân khu 218 ở gần hiện trường nhất đều vội vàng xuất động cơ giáp và chiến hạm loại nhỏ, tập kết hoàn tất trong thời gian ngắn, vội vã tiến hành vây quét khu vực căn cứ, nhưng đợi lúc họ tới nơi mới phát hiện người đã đi từ lâu, để lại tòa nhà trống vắng.

Tòa nhà chính và khu sinh hoạt đều bị phá hủy hơn nửa, mảnh đất trống còn sót lại khoang cứu thương bị cạy mở và vài chiếc xe cơ khí đặt cách đó không xa, phía trên là vết máu loang lổ, nhìn mà giật mình.

Trong đại sảnh có một tốp lính đánh thuê, nhưng những người này chỉ nhận mệnh lệnh của ông chủ đi làm nhiệm vụ, ai ngờ lơ nga lơ ngơ thế nào lại bị bắt, còn ông chủ đang làm gì, người bắt họ là ai, hoàn toàn không có câu trả lời.

Nhóm nhỏ đột kích lục soát ba bốn lượt khắp căn cứ và địa bàn xung quanh, cuối cùng đành không công mà lui.

Thông tin từ bộ đội đặc chủng được chuyển thẳng tới quân đội, hội nghị mà đức vua đang tham dự phải dừng khẩn cấp, Lilisa cũng được bảo tiêu vội vã đưa về nhà ngay trên đường đi học, sau đó đột ngột được thông báo tin này, ngất tại chỗ.

Rạng sáng khoảng hai giờ ngày 5 tháng 11, tin tức lan truyền rất nhanh, cả nước rung động, đế đô tiến vào tình trạng báo động cấp một.

Các sinh viên lúc trước còn không rõ lắm, đến giờ mới biết Lilisa chính là công chúa của đế quốc, còn tiền bối Velar đã tốt nghiệp chính là thái tử Bradley, khắp chốn xôn xao.

Nửa giờ sau, sự kiện càn quét các trang đầu của báo mạng, ánh mắt toàn bộ đế quốc đồng loạt nhìn về nơi khởi điểm —— Hành tinh mang số hiệu Z12.

Tướng quân Zarra bị một pháo của Bạch Thời bắn thẳng vào khoang điều khiển ngay khoảng cách gần, cuối cùng nhân viên cứu hộ tìm được một vài mảnh vỡ của cơ giáp và các bộ phận cơ thể lẻ tẻ trong rừng rậm, trải qua kiểm tra đo lường đã xác minh đúng là Zarra, liền đau xót đặt vào trong quan tài, chở về thành thị, nhanh chóng tuyên bố tin tức ra ngoài, sóng to gió lớn lại nổi lên.

Các nhóm nhỏ được thành lập để điều tra sự kiện này đã bắt đầu triển khai, bọn họ phát hiện thời gian tướng quân Zarra còn sống từng rất thân cận với điện hạ, hơn nữa căn cứ vào lời tự thuật của đám lính đánh thuê, dần dần sinh ra một phỏng đoán cơ mồ.

Trước mắt, đại đa số người trong nhóm đều ủng hộ quan điểm “Điện hạ nắm giữ bằng chứng Tống Minh Uyên tạo phản, muốn liên kết với tướng quân Zarra để ngăn cản, ai ngờ lại bị Tống Minh Uyên giết người diệt khẩu”, nhưng bởi vì bọn họ hoàn toàn không có đầu mối gì, nên tất cả chỉ dừng lại ở giai đoạn phỏng đoán.

Nhưng bất kể như thế nào, hiện nay Tống Minh Uyên, Bạch Thời, Joshua và mấy người còn lại đều mang hiềm nghi lớn nhất.

Kết quả này khiến họ hơi bất an, dù sao thân phận của mấy người này quá đặc thù, nhỡ sự việc phát triển tới phương hướng xấu nhất, chắc không thể tránh khỏi một trận chiến lớn.

Thời đại khoa học kỹ thuật phát triển cao, gần như không có gì là bí mật, tin tức này nhanh chóng tản ra, không ngoài suy đoán, quả là một quả bom nặng ký.

Đám đông trên mạng nhốn nháo, thậm chí có nhiều người còn thức thâu đêm, chỉ để chờ đợi tiến triển mới nhất. Mà bối cảnh của đám Bạch Thời, Tống Minh Uyên, Joshua lần lượt bị đào xới, dẫn tới vô số người chiêm ngưỡng vây xem, các loại suy đoán và đánh giá xuất hiện tầng tầng lớp lớp, khen chê không đồng nhất.

Mỗi người trong số họ đều có không ít fan, cho dù đến bây giờ vẫn vững tin đứng về phía thần tượng, nhưng vẫn tồn tại một số thiếu niên nhiệt huyết e sợ thiên hạ không loạn, xoa tay chờ khai chiến, bị mọi người mắng “Não tàn”, hai bên nhanh chóng dấy lên cuộc chiến nước miếng, khắp nơi rối loạn tưng bừng.

Khách quan mà nói, đa số đều muốn biết thái tử ra sao, dù gì trên hiện trường cũng có máu, nhưng lại không phát hiện thi thể, điều này khiến người ta vô thức hy vọng, toàn dân cùng cầu phúc.

So với bất cứ ai, hoàng thất mới là người muốn biết tung tích của Velar nhất, và cũng hiểu rõ hơn bất cứ ai rằng tình huống hoàn toàn không ổn chút nào.

Bên trong khoang cứu thương bị tàn phá có máy kiểm tra sinh mạng, mặc dù đã ngừng vận hành, nhưng công nhân kỹ thuật chỉ tốn nửa giờ là có thể giải quyết tốt vấn đề này, cho nên bọn họ biết rõ trước khi Velar bị bắt đi, tính mạng của hắn dừng lại ở một con số làm cho người ta vô cùng tuyệt vọng, tỉ lệ sống sót cực kỳ nhỏ.

Nhưng dù chỉ có một chút khả năng, họ cũng không bỏ cuộc.

Sống gặp người, chết… gặp xác.

Thành viên của tổ điều tra gặp phải áp lực chưa từng có, họ không ngừng phái quân đi điều tra, các cuộc thảo luận mở ra liên tiếp, gần như không ai được chợp mắt, đồng thời không ngừng thuyết phục, chỉ hy vọng đám Tống Minh Uyên có thể mau chóng giao điện hạ ra.

Và mọi người không phải chờ đợi lâu.

Ngày 7 tháng 11 năm 3101, lịch vũ trụ, trên hành tinh nhỏ cuối cùng của chòm sao Z3 đã xảy ra một sự kiện.

Ngay thời điểm 3 giờ 20 phút rạng sáng, một đám người xông vào khu hỏa táng để hỏa táng một cỗ thi thể, dùng lò tốt nhất, hũ tro cốt cũng là loại thượng hạng, sau khi xong việc lập tức làm nổ khu lò thiêu, nhanh chóng rút lui.

Người chịu trách nhiệm đều bị đánh bất tỉnh, mãi đến hừng đông mới mở mắt, thấy thế càng hoảng sợ, lập tức báo động, cảnh sát đuổi tới nơi, phát hiện hình ảnh do máy quay ghi lại đều bị xóa, càng nghĩ càng thấy không ổn, vội vàng liên hệ với cấp trên.

Tổ điều tra cảm thấy thông tin này rất quan trọng, vội vàng chạy đến hiện trường, mong tìm được dấu vết để lại, bởi vì nhóm người kia đã dùng thuốc thử xử lý qua mọi thứ, hơn nữa mấy cái lò thiêu đều bị nổ cùng một lúc, muốn chắt lọc DNA từ trong đó quả thực khó như lên trời.

Bọn họ hận tới mức muốn giết người, hít sâu một hơi, cầm ảnh chụp hỏi kỹ nhân viên trực lúc đó, biết được kẻ dẫn đầu có thân hình xấp xỉ Bạch Thời, không khỏi suy đoán việc này do đám người kia gây nên.

Mà thi thể được mang tới…

Xét theo tình thế trước mắt, đối với đám người Bạch Thời, điện hạ còn sống mới có lợi, nhưng nếu điện hạ thật sự xảy ra bất trắc, dựa vào tình cảm nhiều năm giữa bọn họ, có lẽ Tống Minh Uyên sẽ không tùy tiện ném thi thể đi, mà phải tìm nơi thích hợp để xử lý.

Nếu như để lại đầu mối khiến người ta biết đây là điện hạ, hy vọng của hoàng thất tan vỡ, chính phủ sẽ không khách khí với họ như vậy nữa, nhưng nếu như xóa sạch đầu mối, khiến tình thế của điện hạ không rõ sống chết như bây giờ, bọn họ vẫn còn chỗ trống.

Cho nên, rất có thể điện hạ đã…

Người của tổ điều tra không hề ngu, nhanh chóng phân tích xong xuôi, đưa mắt nhìn nhau, nét mặt ai nấy đều nghiêm túc.

Hiện tại, bất kể là gió thổi hay cỏ lay đều khiến mọi người chú ý, đừng nói là chuyện này. Trên mạng nổ tung, rất nhiều người không kiềm được nước mắt, bởi vì đó chỉ là một thị trấn nhỏ tầm thường, cho dù là dùng thứ đồ tốt nhất, nhưng tốt được đến đâu chứ?

Velar là ai?

Hắn là thái tử, là quốc vương tương lai.

Huống chi hắn còn trẻ như vậy, đang sống trong quãng thời gian đẹp nhất của đời người, đáng lẽ ra hắn phải nhập ngũ, viết nên một câu chuyện tình cảm lãng mạn, làm quen thêm mấy chiến hữu, hoặc tạo công lập nghiệp, có thể sẽ thuận buồm xuôi gió, sau đó từng bước từng bước leo lên vị trí cao nhất, thỏa thích thể hiện tài hoa và khát vọng của hắn.

Đứng tận trên đỉnh cao, được người người ngưỡng mộ.

Hắn không nên im lặng hóa thành tro ở nơi hẻo lánh ấy, hắn không nên bị cất vào hũ đi theo đám người kia lang thang đầu đường xó chợ.

Vì sao… Vì sao lại chà đạp cuộc đời của hắn như vậy?

Đương nhiên, hoàng thất cũng đã biết sự việc này, mặc dù bọn họ không thể chứng minh đến cùng đấy có phải là Velar hay không, nhưng ai cũng hiểu chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Quốc vương nghẹn ngào trong tuyên bố mới nhất: “Tiểu Uyên, nếu như thằng bé thật sự đã… Đừng để nó không thể ngủ yên, hãy để cho con của ta về nhà đi.”

Dân chúng đỏ mắt, đồng loạt diễu hành biểu tình, giơ bảng hô to.

Xin hãy để điện hạ về nhà!

Những ngày qua bọn họ đều xem những video phỏng vấn và thi đấu của Liên Minh Cơ Giáp, thái tử của bọn họ là một người có tính cách hiền lành, nụ cười rất dịu dàng, rất ưu tú và cũng rất đẹp đẽ, nhưng bọn họ biết được điều ấy quá muộn, ít nhất bây giờ có thể làm một vài việc gì đó cho hắn.

Tinh hệ Bell, khu D.

Mấy chiếc khi thuyền bay tới từ đằng xa, không nhanh không chậm.

Phòng Thiên Kỳ đứng trong phòng khách nhìn chằm chằm vào TV không chớp mắt, môi mím chặt, hai mắt vằn vện tơ máu. Bạch Thời sợ hắn bị kích thích, vội vàng tắt TV đi, âm thầm quan sát. Trải qua chuyện này, Phòng Thiên Kỳ trở nên chín chắn không ít, bỏ lại một phần phi lý, trở nên ổn định và lợi hại hơn, giống như một thanh kiếm sắc đã được uống máu.

Bạch Thời xoắn xuýt một lát, khuyên nhủ: “… Tốt nhất là đừng xem nữa.”

Phòng Thiên Kỳ trầm giọng đáp lại, không muốn nói nhiều, xoay người đi tìm Tống Minh Uyên, chuẩn bị thương lượng ý định tiếp theo.

Sau khi sự việc xảy ra, hai nhà Tống – Việt lập tức bị khống chế, tuy không bị giam giữ, nhưng cũng không thể tự do như trước nữa, chỉ sợ nói chuyện cũng bị nghe lén, cốt để tìm ra được tung tích của bọn họ.

Hoàng thất biết thế lực của Tống Minh Uyên ở sao Mê Điệt, cũng biết mấy sản nghiệp ở nơi khác, rất có thể đã phái quân tới canh chừng. Có điều việc Tống Minh Uyên hợp tác với trùm vũ khí trên sao Mê Điệt lại là một bí mật.

Mấy năm qua quan hệ giữa họ khá tốt, trùm vũ khí tặng cho anh một hành tinh nhỏ, đến nay vẫn chưa sang tên, rất thích hợp để ẩn nấp, cũng bớt vụ điều tra khi qua bến cảng.

Hiện tại bọn họ đang tới nơi này.

Phòng Thiên Kỳ rảo bước vào khoang điều khiển: “Không công bố đoạn ghi hình kia?”

“Vẫn chưa phải lúc.” Tống Minh Uyên liếc nhìn hắn, “Nếu như Trọng Huy không biết chúng ta có chứng cứ, chúng sẽ làm gì?”

Phòng Thiên Kỳ trả lời không cần suy nghĩ: “Tranh thủ tiêu diệt chúng ta, cho nên anh muốn bọn chúng không kiêng nể gì cả, bại lộ thêm nhiều sơ hở hơn?”

“Phải, càng nhiều càng tốt, hoặc là đợi chúng ta nắm giữa danh sách đám người trà trộn vào đế quốc, chủ động phản kích.” Tống Minh Uyên trả lời, “Nếu công bố bây giờ, chắc chắn bọn trúng sẽ rụt lại, tình thế cũng trở về giống như lúc trước, không thể tóm gọn.”

Phòng Thiên Kỳ nghiến răng, vô cùng căm hận lũ người kia, hắn im lặng vài giây: “Về phần cậu của tôi… Phải nghĩ biện pháp mau mau nói chân tướng cho cậu tôi biết.”

Tống Minh Uyên ngừng tay: “Đợi tôi xác định người bên cạnh ông ấy không có vấn đề gì rồi nói sau, nếu như bên trong có người của Trọng Huy, việc này không có lợi cho ông ấy.”

“Còn cha anh thì sao?” Phòng Thiên Kỳ hỏi, “Chắc chắn cha anh biết rõ sự tồn tại của Trọng Huy, xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu tôi sẽ tìm cha anh nói chuyện riêng, còn nữa, ngày anh họ tôi gặp chuyện không may…”

Hắn vừa nói vừa vô thức nhớ lại chuyện lúc trước, nghẹn lại một chút, lúc này mới tiếp tục nói: “Tôi đã từng nói với cảnh sát là đám người của Zarra đã tấn công, chắc người của tổ điều tra sẽ chú ý đến điểm này.”

“Không có tác dụng đâu.” Joshua ngồi bên cạnh nghe, không đợi Tống Minh Uyên trả lời đã nói trước, “Không có chứng cứ, có khi bệ hạ sẽ cho rằng bác Tống tùy tiện bịa ra một tổ chức để lừa dối, chưa kể ông ta biết rõ bọn tôi có xích mích với điện hạ, lại chưa từng tín nhiệm những gia tộc nắm quân quyền như bọn tôi, không đời nào ông ta tin tưởng nhanh như vậy đâu, còn cậu… Cảnh sát đều biết cậu, ai có thể đảm bảo người nói ra nhất định là cậu? Chắc chắn bệ hạ cũng nghi ngờ, thậm chí còn cảm thấy cậu bị bọn tôi ép nói những lời kia.”

Phòng Thiên Kỳ lạnh lùng hỏi: “Chẳng lẽ cứ phải chờ đợi thế này?”

“Không, căn cứ của Trọng Huy bên Phỉ Tây thiếu mất hai trưởng lão, là cơ hội tốt để ra tay, chỉ cần người bên kia có thể mau chóng lấy được danh sách, chúng ta sẽ không cần đợi nữa…” Tống Minh Uyên nheo mắt, “Cũng có khả năng Trọng Huy sẽ xuống tay trước.”

Phòng Thiên Kỳ nhướn mày: “Ví dụ như?”

Tống Minh Uyên nhả từng chữ từng chữ: “Điều binh, tới gần đế đô.”

_________________

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương