Thiết Huyết Đại Minh
Chương 465: Tam quyền phân lập (1)

Đêm vắng.

Nội các Thủ phụ Vương Pháp cùng đám Thứ phụ (1) Tiền Trừng Hải, Lữ Như Hối, Tôn An Bang...rón ra rón rén bước vào thư phòng của Vương Phác, trong số này Tiền Trừng Hải là cháu họ xa của Nội các Thủ phụ đời trước là Tiền Khiêm Ích, Lữ Như Hối là cháu ruột của Nội các Nội phụ (2) đời trước là Lữ Đại Khí, còn Tôn An Bang là cháu họ của Tôn Truyền Đình.

Bốn đại gia tộc Vương, Tôn, Chu, Trần, là những đại gia tộc về kinh tế.

Trong khi Vương, Tôn, Tiền, Lữ, là bốn đại gia tộc quan lại quyền thế, kể từ thời Long Vũ trung hưng đến nay, Nội các Thủ phụ đã thay đổi mười mấy lần, từ Tôn Truyền Đình đến Tiền Khiêm Ích, Lữ Đại Khí, cho đến Thủ phụ đương nhiệm là Vương Pháp, người nào cũng xuất thân từ bốn đại gia tộc quan lại quyền thế này.

Việc Nội các Thủ phụ chỉ xuất hiện từ trong bốn đại gia tộc, ban đầu là do mong muốn của Vương Phác, nhưng trong giai đoạn hiện nay, đây cũng là biện pháp duy nhất hữu hiệu, tập trung quyền lực cao nhất trong tay một thiểu số tập đoàn quan lại, vừa giúp cục diện chính trị ổn định, vừa không tạo thành cục diện một gia tộc nắm hết quyền lực, có thể nói là sách lược ổn thỏa nhất mà Vương Phác có thể nghĩ ra được.

Từ đầu đến cuối, Vương Phác chưa hề làm Nội các Thủ phụ, tuy nhiên hắn trước sau như một nắm vững Trung Ương quân trong tay, mặc dù bây giờ Vương Phác đã tám mươi chín tuổi, Vương Pháp làm mấy năm Thủ phụ, cũng đã nhiều lần nói bóng nói gió, hy vọng Vương Phác giao lại binh quyền, nhưng Vương Phác thản nhiên như không.

Trên thực tế, Vương Phác cũng không có ý định giao quân quyền cho

Vương Pháp.

Vương Phác có thể bảo đảm mình không có tham vọng xưng đế, nhưng không thể bảo đảm Vương Pháp cũng có thể làm được như mình, nếu giao binh quyền cho

Vương Pháp, Vương Pháp sẽ tập trung quyền lực quân đội vào một mình y, nếu như y muốn đổi đời mà xưng đế, thì không ai có thể ngăn cản được y. Bởi vậy cho nên, Vương Phác không thể làm như vậy.

Lúc đám Vương Pháp bước vào, Vương Phác đang nằm ngửa trên xích đu, nhắm mắt giả vờ ngủ say.

Nghĩa là Vương Phác đang ngủ, Vương Pháp quay đầu lại ra hiệu cho đám Lữ Như Hối phía sau chớ lên tiếng, sau đó đi tới trước mặt Vương Phác, khẽ gọi:

- Lão gia...

Vương Phác từ từ mở mắt ra, vuốt cằm nói:

- À, ngươi đến rồi, các ngươi cũng tới rồi à.

Tiền Trừng Hải, Lữ Như Hối, Tôn An Bang vội vàng tiến lên, cung kính vái chào, cùng kêu lên:

- Tham kiến lão gia tử.

Đám Tiền Trừng Hải là hậu bối của Vương Phác, gọi ông ta một tiếng lão gia tử cũng là phải lẽ.

- Miễn đi, miễn đi.

Vương Phác khoát tay, giọng già nua cười nói:

- Ngồi đi, tất cả cùng ngồi.

- Đa tạ lão gia tử.

Đám Tiền Trừng Hải tạ ơn, rồi lần lượt ngồi xuống, không dám ngồi hẳn, chỉ dám ghé một bên mông vào ghế, kể cả Vương Pháp cũng vậy. Năm mươi năm nay, quyền uy của Vương Phác ngút trời, đừng thấy hiện giờ ông tuổi già sức yếu, nhưng một khi ra oai, thì là thần ngăn sát thần, Phật ngăn sát Phật! (3)

Xuân năm ngoái, Tổng đốc châu Úc Trương Thiết Lĩnh đòi độc lập, định làm hoàng đế châu Úc, rốt cuộc trong cơn nóng giận, Vương Phác điều hai mươi doanh Trung Ương quân tinh nhuệ tới, chưa tới ba tháng đã dẹp yên cuộc phản loạn. Trương Thiết Lĩnh vốn là con trai của ái tướng tâm phúc của Vương Phác là Trương Hòa Thượng, Vương Phác đã chứng kiến y lớn lên từ lúc còn nhỏ, nhưng cuối cùng Vương Phác không chút nương tay, cho người lột da y trong lúc còn sống sờ sờ (4).

- Lão gia tử.

Vương Pháp liếc nhìn ba người Lữ Như Hối, dè dặt hỏi:

- Đã muộn thế này, lão nhân gia còn không nghỉ ngơi, còn sai người gọi chúng con đến, hẳn là có gì dạy bảo?

- Ừm, có chút chuyện.

Vương Phác gật đầu:

- Đợi một lát các ngươi sẽ biết.

Vương Phác đã nói như vậy, bọn Vương Pháp cũng không dám hỏi nữa, chỉ ngồi đợi.

Tuy nhiên đợi không bao lâu, ngoài thư phòng chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập, đám Vương Pháp chưa kịp đứng dậy, năm viên quan quân Trung Ương quân đã hiên ngang bước vào, đứng nghiêm chào Vương Phác. Trên khuôn mặt già nua của Vương Phác rốt cuộc hiện ra một nụ cười, phất tay nói:

- Ôi, các ngươi đã tới, tất cả cùng ngồi đi.

Năm viên quan quân đó là Lý Định Tây, Triệu Chinh Di, Đường Hạo, Trịnh Viễn và Lý Khởi.

Trong năm người, Lý Định Tây là con trưởng của Lý Định Quốc, hiện giữ chức Tổng tham mưu trưởng bộ binh Trung Ương quân, cũng là Chủ tịch Hội nghị liên tịch Tham mưu trưởng, Triệu Chinh Di là con thứ của Triệu Tin, Đường Hạo là con trưởng của Đường Thắng, hai người này hiện giữ chức Phó tổng tham mưu trưởng bộ binh Trung Ương quân, cũng là thành viên Hội nghị liên tịch Tham mưu trưởng, Trinh Viễn là cháu của Trịnh thành công, Tổng tham mưu trưởng hải quân, Lý Khởi là con của nguyên Tổng tham mưu trưởng hải quân Lý Ngang, hiện giữ chức Phó tổng tham mưu trưởng hải quân, hai người cũng là thành viên Hội nghị liên tịch Tham mưu trưởng.

Năm người này hợp thành cơ cấu quyền lực cao nhất của lực lượng quân sự đế quốc Đại Minh, theo hiến pháp, Tham mưu trưởng Hội nghị liên tịch có nhiệm vụ thực hiện mệnh lệnh của nội các, nhưng vì Vương Phác còn sống, hiến pháp này có thể nói là chỉ để làm vì, khi Vương Phác còn sống, nội các tuyệt đối không động được vào một binh một tốt Trung Ương quân và chiến hạm nào của hải quân.

Năm người Lý Định Tây chia nhau ngồi xuống.

Thấy Vương Phác không muốn nói chuyện, vẻ mặt Vương Pháp trở nên ngưng trọng, loáng thoáng hiểu được Vương Phác muốn làm gì, trong lòng không tránh khỏi hơi gấp gáp, bước tới nhẹ nhàng kéo tay áo Vương Phác, khẽ nói:

- Lão gia tử, có thể cho con gặp riêng một chút để nói chuyện không?

Vương Phác lạnh nhạt nói:

- Có chuyện gì không thể nói ở đây sao?

- Chuyện này...

Vương Pháp do dự một chút, đang không biết phải làm sao, ngoài thư phòng bỗng vang lên tiếng hô:

- Hoàng đế bệ hạ giá lâm!

Mọi người đang ngồi ngay ngắn trong thư phòng, nghe tiếng đều đứng dậy, mặc dù đế quốc Đại Minh đã hủy bỏ việc dập đầu bái lạy hoàng đế, nhưng nghi thức khom người thì vẫn giữ lại. Mặc dù hiện giờ hoàng đế không có quyền thống trị, nhưng dù sao ông ta cũng là hoàng đế của đế quốc, địa vị vô cùng tôn quý.

Chỉ riêng Vương Phác đang nằm trên xích đu là không đứng dậy, đây là dặc quyền hoàng đế ban cho ông ta.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, hoàng đế Vạn Lịch thong thả đi vào thư phòng, người hầu của Vương phủ bưng ghế đặt ở bên trái Vương Phác cho hoàng đế Vạn Lịch. Hoàng đế Vạn Lịch vui vẻ ngồi, tuy là hoàng đế lại bị thần tử gọi đến phủ để nghị sự, thì cũng không ổn lắm, tuy nhiên Vương Phác dã già như vậy, thì cũng không chấp làm gì.

Tuy tuổi hoàng đế Vạn Lịch không lớn lắm, nhưng tâm tư không ngốc như hoàng đế Long Vũ cha mình. Y biết, với uy danh và thế lực của Vương Phác, nếu như hắn muốn làm hoàng đế, là chuyện hết sức dễ dàng, dân chúng và tất cả kẻ quyền quý trong thiên hạ đều sẽ giơ hai tay hoan nghênh, chứ sẽ không có ai khóc thương cho họ Chu!

Vương Phác ngồi dậy, cất giọng già nua:

- À, nên tới cũng đã tới rồi, vậy thì bắt đầu thôi. Hôm nay lão phu mời các vị đến đây, là muốn bàn bạc một việc, một việc đại sự liên quan đến hưng suy vinh nhục, thiên thu vạn đại của đế quốc!

Trái tim của hoàng đế Vạn Lịch giật thót, trong mắt không giấu được một tia hoảng sợ.

Những năm gần đây, đầu đường ngõ phố vẫn truyền đi không ít lời đồn đãi, nói Vương Phác trước sau noi theo Tào Tháo ở thời Tam Quốc, cho nên lúc còn sống Vương Phác sẽ không soán ngôi, nhưng sau khi Tào Tháo chết, con ông ta là Tào Phi đã lập tức soán ngôi nhà Hán lên làm vua, chẳng lẽ bây giờ Vương Phác cũng định trao quyền cho con rồi?

Nghĩ tới đây, hoàng đế Vạn Lịch đưa mắt nhìn Nội các Thủ phụ Vương Pháp, sự bất an như mây đen bao phủ đầu óc y. Y thừa biết tính cách của Vương Pháp, nếu để cho người này nắm giữ thực quyền, nhất định sẽ soán ngôi nhà Minh, chẳng lẽ giang sơn của nhà họ Chu truyền tới tay y là hết rồi sao?

Trong lòng Vương Pháp cũng bồn chồn, không cần phải nói, người này đúng là có tham vọng làm hoàng đế, ông ta vẫn cho rằng sỡ dĩ Đại Minh được trung hưng thời Long Vũ, không phải là do hoàng đế Long Vũ anh minh, mà hoàn toàn là nhờ công lao của Vương Phác. Nếu không có Vương Phác, không biết triều Minh đã bị Kiến Nô tiêu diệt bao nhiêu năm rồi! Cho nên Vương Pháp cho rằng giang sơn này nên là của Vương gia, ngai vàng này nên để cha con ông ta ngồi lên.

Vương Pháp cũng biết, tuyệt đại đa số dân chúng và những kẻ quyền quý trong thiên hạ đều đứng về phía Vương gia, chỉ cần Vương gia đưa ra lời hiệu triệu, phế Minh lập vương triều khác, sẽ là thuận ý trời, ứng với lòng dân! Điều khiến Vương Pháp không nghĩ ra, đó là tại sao Vương Phác vẫn không muốn soán ngôi nhà Minh?

Trên thực tế, nguyên nhân Vương Phác không muốn soán ngôi nhà Minh, là rất đơn giản.

Vương Phác có thể bảo đảm mình không phải là hôn quân, có thể biết Vương Pháp cũng không phải là hôn quân, thậm chí có thể biết con, cháu của Vương Phác cũng không phải là hạng người vô năng, nhưng còn chắt, chút của y thì sao? Vương Phác có thể bảo đảm rằng đời đời con cháu Vương gia sẽ vẫn tài đức sáng suốt sao?

Dĩ nhiên là không thể.

Nếu không thể bảo đảm được điều đó, như vậy cuối cùng vương triều do Vương gia lập nên cũng không tránh khỏi bị tiêu diệt, mà đến lúc đó, người chịu khổ sẽ là dân chúng Đại Minh, là dân tộc Đại Hán. Nếu đến lúc đó, có một người dân tộc dã man lại quật khởi, ai có thể bảo đảm bi kịch man tộc xâm lược Trung Nguyên sẽ không tái diễn một lần nữa?

Cho nên, vì hậu thế, vì dân tộc Đại Hán, tuyệt đối Vương Phác sẽ không soán ngôi nhà Minh để lạp vương triều khác! Điều ông ta mong muốn, đó là từ chế độ, từ gốc rễ tiến hành phân phối hợp lý quyền lực cao nhất của đế quốc Đại Minh, để bảo đảm đế quốc Đại Minh có thể phồn vinh lâu dài, để bảo đảm dân tộc Đại Hán có thể trường thịnh không suy!

-

(1) Thứ phụ: từ gọi phó tể tướng hoặc chức vụ tương đương. Triều Minh, Đại học sĩ đứng đầu nội các gọi là Thủ phụ hoặc Nguyên phụ; còn Thứ phụ là chỉ đại học sĩ có địa vị gần với Thủ phụ.

(2) Nội phụ: người giúp đỡ việc triều chính cho vua.

(3) Phùng Phật sát Phật:

Thiền sư Lâm Tế nổi tiếng với câu nói: "Nếu thấy Phật trên đường ngươi đi, giết ngay!" Câu nói ấy trở thành thành ngữ trứ danh "Phùng Phật sát Phật".

Đây là cách “tuyên ngôn” đầy ấn tượng, “sát” ở đây là “diệt”, tiêu diệt những vọng tưởng trong tâm lúc hành thiền. Trong lúc thiền, nếu nhìn thấy ma quỷ, bồ tát, Phật... thì hãy coi chừng đó là ma cảnh ám chướng phá hoại chánh giác chánh định.

Do đó, hết thảy các "phật" ấy phải bị diệt sạch để tìm tới bản thể chân như. Ai đọc Tây Du Ký, hẳn còn nhớ có một con yêu rất lạ đời, vốn là tên tiểu đồng có lông mày vàng (hoàng mi) giữ chiếc khánh vàng của Phật Di Lặc. Tiểu đồng lẻn xuống trần mạo xưng là Hoàng Mi Lão Phật, lập chùa Lôi Âm giả, chiêu tập quỷ quái lớn nhỏ về giả làm la hán, kim cang, bồ tát... để lừa Đường Tăng, khi Đường Tăng vào bái lay thì bắt giữ..

Chuyện này cũng tượng tự như câu Phùng Phật sát Phật, nó nhắc nhở người tu chân chính đừng nên vọng cầu Phật ở ngoài thân, bởi vì Phật là tại Tâm.

(4) Lột da lúc còn sống: nguyên văn “Hoạt bác”, tức dùng đuốc đốt da, nướng chín da thịt bên ngoài đến ba phần. Lúc này, da đã bị tách rời khỏi phần thịt còn sống. Sau đó, phạm nhân sẽ bị lột toàn bộ da trên người, bất chấp có kêu la gào thét cỡ nào.... Thịt của phạm nhân hoàn toàn hiện ra, mạch máu lộ rõ ra ngoài, có thể nhìn thấy nhịp đập của nội tạng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương