Thiết Huyết Cẩu Kiếm Sĩ Báo Thù
-
Chapter 68: Huyết Thống (1)
Chap 68: Huyết Thống (1)
Bốn mùa của khu rừng khá rõ rệt.
Mùa hè. Mùa hè nóng điên cuồng. Mùa đông. Mùa đông lạnh đảo điên.
Ngoài mặt nước bao la, phía bên kia rừng cây, bốn mùa đã bao lần thay đổi.
Và giờ đây, trên đồng cỏ đầu mùa yên ả.
…Bốp!
Vang lên một âm thanh buồn tẻ.
Một chiến binh Ballak, có lẽ ở tuổi vị thành niên, nhăn mặt, bịt mũi.
“Ôi, xương mũi của tôi!”
Anh rên rỉ, mũi anh rỉ máu. Đó là Ahun.
Và trước mặt anh ta là một thanh niên trông có vẻ thản nhiên với bàn tay mở rộng.
Dáng người cao, mái tóc đen cắt ngắn tùy ý, đôi mắt lạnh lùng và làn da nhợt nhạt. Vikir nhìn xuống Ahun với vẻ mặt dữ tợn.
“Hôm nay đấu tay đôi thế là đủ rồi.”
Nhiệm vụ hôm nay của anh đã xong, Vikir quay đi mà không nói thêm một lời nào.
Ahun nắm lấy tay người bạn đồng hành của mình để giúp anh đứng dậy.
Khi Vikir quay đi, Ahun quát lớn phía sau anh.
“Đồ khốn nạn, kể từ sau khi ngươi hồi phục, ngươi càng ngày càng mạnh như một con quái vật.”
Những người khác xung quanh anh ta cười khúc khích.
“Anh ta từng là một chiến binh cừ khôi. Bây giờ, kỹ năng bắn cung của anh ta cũng rất tuyệt vời. Theo những gì tôi được nghe thì kỹ năng của anh ấy cũng phải ngang hàng với Đội trưởng Aiyen rồi.”
“Ồ, tôi không biết làm sao anh ta có thể so sánh với Đội trưởng Aiyen, và xét theo nắm đấm vừa rồi của anh ta thì anh ta cũng không xuất sắc đến thế.”
"Đúng đúng đúng. Mũi của Ahun đang chảy máu, nhưng cú đấm đó thì tôi cũng xử lý được.”
Khi các chiến binh khác đang cười khúc khích, Ahun nói với giọng trầm.
“……nó không trúng.”
"Cái gì?"
“Cú đấm đó. Tôi không bị hắn đấm trúng.”
Ahun cảm thấy có một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Có thể chắc chắn rằng, Vikir đã đấm anh một đấm. Nhưng nắm đấm đã dừng lại trước mặt anh.
Áp lực của cơn gió sau đó đủ cũng đã đủ để khiến Ahun chảy máu mũi và làm xương cốt anh rung chuyển.
“…… Cậu ta làm điều này chỉ với gió từ nắm đấm nắm hờ của mình?”
Những người khác há hốc miệng không tin nổi.
Họ chỉ có thể ngây người nhìn lại bóng lưng của Vikir, giờ đã trở thành một điểm nhỏ biến mất ở phía xa.
Vikir năm nay vừa tròn mười bảy tuổi.
Khuôn mặt anh đã già đi nhiều.
Vóc dáng thấp bé của anh ngày càng lớn lên và đôi má phúng phính của anh ngày càng gầy đi.
Hai năm ở đây đã giúp ích rất nhiều cho Vikir.
Không chỉ cơ thể anh ấy đã bình phục hoàn toàn mà còn khỏe mạnh hơn rất nhiều về thể xác và tinh thần.
Khi nhận thấy Ahun và những chiến binh cùng lứa không còn trừng mắt nhìn mình nữa, Vikir đã thể hiện sức mạnh thực sự của mình.
…Pow!
Thanh kiếm ma thuật Beelzebub xuyên qua động mạch ở cổ tay anh.
Lưỡi kiếm đã dày hơn và dài hơn. Beelzebub bây giờ có thể kéo dài gần một mét.
Vikir vung nó xung quanh, thử nghiệm nó với các nhát chém và lực đâm.
…xoẹt! Qua-qua-qua!
Tảng đá trước mặt anh tách làm đôi, và tảng đá bên cạnh anh cũng bị thủng một lỗ.
Kiếm thuật của Vikir khá tiên tiến, vì nhìn chung việc tung ra một đòn chém khó hơn là một đòn đâm.
Ngay khi Vikir phá hủy hai tảng đá, anh ta đã đánh bay thêm bốn tảng đá nữa.
Tổng cộng sáu tảng đá bị phá hủy gần như đồng thời.
Bị chém nat, nứt, đâm thủng, cắt lát và vỡ ra.
Chính hàm răng hung dữ của chó săn đã phá hủy những tảng đá.
“Chiếc nanh thứ sáu.”
Anh đã thành thạo Nanh thứ sáu của Baskerville.
Sáu chiếc răng nanh hung hãn vừa rồi đã khắc sâu vào máu của anh, Vikir lau mồ hôi trên người.
Dòng mana sôi sục trong cơ thể anh giờ đang chảy với tốc độ cao tạo thành sáu vòng tròn.
Với điều này, Vikir đã đạt đến cấp độ cao hơn của Độ dốc hoàn hảo.
“Nhưng mình vẫn không thể vượt qua bức tường của cấp độ Bậc Thầy.”
Bậc Thầy vẫn là một cái gì đó.
Mặc dù đã Kiếm sư tinh nhuệ nhưng tôi chỉ mới đến đó thôi, và với tốc độ này, mình thậm chí còn không thể tiến gần đến vị trí của bản thân ở kiếp trước.
Đó là Vikir bốn mươi tuổi, trước khi thoái lui, anh đã không thể vượt qua rào cản của cấp độ Bậc thầy và cuối cùng đã dừng lại ở vị trí cao nhất của Kiếm sư.
Nghe có vẻ như một cách chơi chữ, nhưng chắc chắn có một bức tường ở giữa đỉnh cao của Kiêm sư tinh nhuệ và Kiếm sư cần phải vượt qua.
“Kiếm sư tinh nhuệ cao cấp.”
Sở hữu khả năng điều khiển aura lỏng dày và dính đến mức chúng có cảm giác như chất rắn.
Chỉ khi đạt tới trình độ này, anh mới có thể hoàn toàn lấy lại được sức mạnh của kiếp trước. Anh cũng sẽ có thể vượt qua các bức tường của cấp độ bậc thầy.
Nhưng ngoài việc đạt tới đỉnh cao của Kiếm sư tinh nhuệ, Vikir còn tự tin rằng mình có thể chiến đấu và đánh bại một Kiếm sư tinh nhuệ khác trong thực chiến.
Một hạng cân trên. Một khả năng cho phép anh ta tiêu diệt những đối thủ mạnh hơn.
Tất cả điều này là nhờ sự bảo vệ của Sông Styx đã khiến xương thịt của anh trở nên cứng rắn, thanh kiếm ma thuật Beelzebub cùng kỹ năng bắn cung và ám sát mà anh học được từ các chiến binh của Balak.
“…… đến Kiếm sư tinh nhuệ đỉnh cao?”
Nhưng anh sẽ không nói rằng bản thân thực sự giỏi trong việc cố gắng đến mức đó.
Và vì mục tiêu thực sự của anh là Hugo Les Baskervilles, Kiếm sư của Nhà Baskerville, nên dù sao thì anh cũng sẽ phải làm việc chăm chỉ hơn.
Cùng lúc đó, Vikir trở về làng.
Ở cổng làng, những thợ săn trẻ chuẩn bị ra ngoài săn bắn đang chờ đợi sự phù hộ của pháp sư Ahheman.
Trên mặt họ vẫn còn vết bụi than sẫm màu.
Đó là một nghi lễ ngăn cản linh hồn của con mồi mà họ giết nhớ được khuôn mặt của họ.
“…….”
Ahheman đứng không nói một lời, trừng mắt nhìn Vikir như thể ông ta không thích việc anh đến muộn.
Nhưng điều đó không ngăn cản ông gửi lời chúc phúc đến Vikir, người luôn thể hiện tốt nhất khi đi săn.
Malmanama. Nếu hắn không chúc phúc cho Vikir, mà anh lại tự mình biểu hiện tốt thì chứng tỏ lời chúc phúc của pháp sư chẳng có ý nghĩa gì cả.
Tiếp theo, Ahheman nhanh chóng quết bột than lên mặt Bikir, ông ta làm một cách cẩu thả đến mức làn da trắng của Vikir lộ ra từng đốm.
“……Chà, các vị thần săn bắn sẽ ở bên cậu.”
"……Cảm ơn."
Vikir cũng không thực sự cần lời chúc phúc của Ahheman nên họ chia tay trong hòa bình.
Trong khi đó.
Aiyen đang nhận được báo cáo từ những thợ săn trinh sát trở về trước khi họ đi săn.
Cô im lặng lắng nghe, với vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy.
Vikir đến gần Aiyen và hỏi.
“cô không đi săn à?”
“Ừm. Có lẽ phải để khi khác.”
Thật bất thường khi Aiyen từ chối Vikir.
Thông thường, cô ấy sẽ tiếp cận Vikir trước khi anh kịp hỏi hay gợi ý bất cứ điều gì, nhưng hôm nay cô ấy rất nghiêm túc.
“……?”
Vikir hơi bối rối nhưng cũng không nhấn mạnh vào vấn đề này.
Chẳng bao lâu, sau khi được trang bị một thanh trường kiếm đã mòn, cung và tên, Vikir tiến vào sâu trong đầm lầy mà không có một con sói nào theo sau.
Những thợ săn khác ít chú ý đến anh ta, vì trang phục đơn giản, trang bị và vóc dáng thấp bé cho phép anh ta vượt trội hơn hầu hết các nhóm đi săn khác.
Ngoại trừ một người,……Aiyen.
“Anh ấy đi rồi à?”
Aiyen quay lại thì thấy Vikir đã hoàn toàn biến mất.
Người cấp dưới đang báo cáo gật đầu và lại lên tiếng.
“Tôi có nên báo cáo lại chi tiết không?”
"Ừ. Làm vậy đi."
Aiyen lắng nghe và cấp dưới tiếp tục báo cáo.
“Tóm lại, có bốn điều. Thứ nhất, mùa mưa đang đến.”
Trước đó, nhóm tìm kiếm đã đi ngang qua một con suối và phát hiện một sinh vật khác thường.
Đó là một loài cá được gọi là “cá phổi”.
Những con cá này có phổi, điều đó cho phép chúng thở bằng phổi thay vì mang như những con cá bình thường, giúp chúng có thể ở trên mặt nước trong một thời gian khá dài.
Chúng thường vỗ vây và bò qua bùn, chúng ngủ sâu trong bùn ẩm trong mùa khô, chỉ thức dậy khi mùa mưa đến gần và độ ẩm trong không khí tăng lên.
Những người thợ săn Balak không ăn thịt không có vảy vì họ cho rằng nó không sạch sẽ, vì vậy họ không đặc biệt săn cá phổi, nhưng sự hiện diện của chúng có nghĩa là mùa mưa đang đến.
Mùa mưa kéo theo nhiều điều chẳng lành như sông ngòi, dịch bệnh nên cần chuẩn bị sẵn sàng.
“Thứ hai, chúng tôi tìm thấy những người lạ đáng ngờ.”
Aiyen nheo mắt nghe bản báo cáo tiếp theo.
Họ là những người Đế chế da trắng.
Cô tự hỏi liệu họ có phải là tàn dư của nhóm thương gia và lính đánh thuê mà cô đã tiêu diệt hai năm trước hay không, nhưng tất nhiên là không phải vậy.
Họ lặng lẽ đi vào và lặng lẽ đi ra, và điều duy nhất họ làm là thả thứ gì đó xuống đầu nguồn sông.
Một chất lỏng màu đỏ trong lọ thủy tinh.
Những kẻ khả nghi đổ nó xuống sông rồi lẻn trở lại rừng rậm.
Các chiến binh của Balak đã bắt được một trong những “con chó”, hắn ngay lập tức ăn thuốc độc mà hắn giấu trong miệng và tự sát.
Tất cả những gì anh ta để lại là một con dao găm có hình một con rắn lớn trên đó. Aiyen nắm chặt nó trong vòng tay.
Cô ấy sẽ hỏi Vikir nó là gì sau.
Nếu Vikir biết bất cứ điều gì, chắc chắn anh ấy sẽ biết về dấu hiệu này.
“Thứ ba, một báo cáo cập nhật về Rococo.”
Cấp dưới tiếp tục báo cáo của mình.
Rococo là bộ tộc đối thủ của Balak, và cũng như tất cả Balak đều là những cung thủ xuất sắc, thì tất cả Rococo đều là pháp sư.
Bậc thầy về những lời nguyền và phép thuật, họ được mệnh danh là hắc pháp sư trong Đế quốc.
Aiyen cau mày.
Các báo cáo chỉ ra rằng gần đây bộ tộc Rococo ít xuất hiện trên lãnh thổ Balak.
Điều này thật kỳ lạ, vì họ đông hơn Balak gần mười lần.
Sau đó đến báo cáo cuối cùng.
“Thứ tư, có một nhóm trinh sát từ gia tộc Morg.”
Bản báo cáo thứ tư này khiến Aiyen chú ý nhiều nhất.
“Họ lại đến à?”
"Đúng. Chúng xuất hiện thường xuyên hơn trước.”
“Còn chỉ huy của họ? Giống nhau?"
"Đúng. Lại là 'cô ấy' nữa.”
Khuôn mặt Aiyen nhăn nhó trước báo cáo của cấp dưới.
Trong suốt hai năm qua, đội tìm kiếm của Morg đã lùng sục khắp khu rừng không chút mệt mỏi.
Và người đứng đầu nhóm tìm kiếm vẫn được là người đó.
Morg Camus.
Cô ấy đã tiến rất gần rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook