Thiết Cốc Môn
-
Chương 33: Duyên gặp kỳ bảo
Ba người nghe gọi đều quay đầu lại nhìn, thấy Thanh Sương đang ngước đầu nhìn lên chớp núi, mặt tỏ ra kinh ngạc dị thường.
Văn Đồng vội vã đến nơi lo lắng hỏi :
- Sương muội! Việc gì thế?
Lời chưa dứt thì đã nghe tiếng quát lớn của Khương Trạch :
- Mau...
“Ầm! ầm!” tiếng nổ kinh thiên động địa đã lấn át tiếng kêu của Khương Trạch, rồi những tiếng ầm ầm kế tiếp, đá lớn từ trên đỉnh núi lăn ào ào xuống như mưa...
Sự việc xảy ra quá ư đột ngột, cũng may là bốn người đã phòng bị từ trước, vậy mà còn phải rởn óc kinh hồn, bỗng nghe Văn Đồng lớn tiếng nói :
- Ba người mau chạy đến trước kia tránh trước, đợi tôi lên trên ấy xem có việc gì cho biết.
Vừa nói người chàng đã phóng đi mất.
Núi vừa cao lại vừa hiểm trở, đá lại lặn không ngớt, xem tình thế vô cùng nguy hiểm, Khương Trạch vội vã đưa tay ra cản lại :
- Chưởng môn không thể...
Nhưng ông ta đã chậm mất rồi, thân người của Văn Đồng đã leo lên cao mấy trượng.
Thanh Sương cũng lo lắng vô cùng vội gọi to :
- Đồng ca...
Nhưng tiếng nàng vừa thốt ra đã bị tiếng đá lăn trấn át.
Văn Đồng một hơi tung mình lên cao năm trượng, đến khi chân vừa chấm đất chàng lại tung mình nhảy lên, thi triển “Long Vân Cửu Hiện” thân pháp, cứ thế mà tiến lên đỉnh núi.
Khương Trạch ba người đứng dưới nhìn Văn Đồng thi triển khinh công mà hôi ướt đẫm áo, ai nấy thảy đều lo lắng cho sự an nguy của chàng đến nỗi quên mất mình cũng sắp bị đá lăn trúng nhằm, đến khi trên đỉnh lại có một tiếng ầm vang dậy, mới khiến cho ba người sực tỉnh lại, Khương Trạch mặt biến sắc gọi lớn :
- Chạy mau!
Vừa nói ông vừa vung chưởng đánh ra, chống cự với những phiến đá đang rớt vào người.
Dịch Thành cũng chẳng dám chậm trễ, hai tay cũng liên hồi đánh ra, chưởng phong tợ bài sơn hải đảo, vù vù kháng đỡ miệng quát lớn :
- Cát cô nương chạy trước đi, lão phu sẽ cản hậu cho.
Thanh Sương tuy lòng đang lo lắng cho Văn Đồng nhưng thấy thần sắc của hai vị tiền bối tỏ ra quá khẩn trương, nên nàng cũng vội vã rút ngay “Cát Thiên Lư bảo kiếm” múa nhanh hộ thể theo sau Khương Trạch.
Tiếng vang trên núi mỗi lúc một to, đá càng lăn càng gấp, Văn Đồng một mực thi triển sư môn tuyệt học, đồng thời tận dụng công lực siêu phàm vược người tung lên đỉnh núi.
Khi chàng vừa lên đến nơi, tiếng nổ lại từ từ thưa dần rồi im bặt, mặt trời bắt đầu sáng sủa, cây cối ngã nằm ngổn ngang khiến cho chàng không khỏi ngạc nhiên đứng trơ người ra nơi ấy.
Thoạt tiên chàng cứ tưởng rằng trên núi thế nào cũng có kẻ địch mai phục, nhưng giờ mới hay một khoảng đất rộng độ mười trượng vuông đã bị nứt ra thành những kẻ sâu không thấy đáy, nhưng chung quanh tuyệt nhiên không thấy một bóng người.
Chàng từ từ bước quanh một vòng xem xét, khi chàng đến cạnh một khe nứt, bỗng đôi mắt chàng chăm chú vào một vật sáng đang bị chôn lẫn dưới đống cát vụn, lần mò đến nơi bới lên, bỗng chàng reo mừng hớn hở, thì ra là một ngọc thủ tinh vi, một dị bảo mà chàng chưa từng thấy.
Đang đứng nhìn trân trân vào bảo vật, bỗng nghe tiếng cười của Khương Trạch phát ra phía sau, chàng quay đầu nhìn lại đã thấy ba người ấy đang phi nhanh đến nơi, vội vã bước lên hỏi :
- Các vị có sao không?
Thanh Sương nhìn Văn Đồng chu miệng nói :
- Đơi lâu không thấy anh xuống, nhị vị tiền bốn tưởng đâu anh đã gặp nạn nên mới vội vã lên tìm.
Khương Trạch bỗng phá lên cười lớn :
- Không phải chỉ lão với Dịch huynh đâu, còn có người lo lắng hơn anh em lão phu nữa đấy.
Văn Đồng đưa mắt âu yếm nhìn Thanh Sương cười hỏi :
- Có phải thế không em?
Thanh Sương bẽn lẽn cúi đầu, thẹn thùng không nói, Văn Đồng từ từ đến bên nàng đặt chiếc ngọc thủ vừa lượm được trên tay nàng khẽ nói :
- Em xem vật này có đẹp không? Trời vừa tặng cho anh đấy!
Khương Trạch cùng Dịch Thành cũng xúm lại xem, Thanh Sương ngẩng lên cười hỏi :
- Đồng ca, vật này tên gọi là gì, có ích lợi gì không?
Văn Đồng nghe hỏi không hiểu trả lời làm sao khẽ tằng hắng một cái quay sang Khương Trạch :
- Tiền bối kiến văn quảng bác, có lẽ nhận ra bảo vật này chứ?
Khương Trạch nghe hỏi cũng cứng miệng cũng tằng hắng rồi quay sang nhìn Dịch Thành...
Dịch Thành lắc đầu nói :
- Khương huynh nếu hỏi đệ, cũng bằng hỏi đường thằng mù thôi!
Bốn người đều bật cười lên vui vẻ, bỗng Thanh sương đưa ngón tay lên miệng ra hiệu cho mọi người im lặng nàng như phát giác ra điều gì đột nhiên tung mình hướng về Đông Bắc chạy nhanh vừa kêu vọng lại :
- Đồng ca! rượt theo mau!
Văn Đồng mọi người kinh dị, cùng nhau tung mình đuổi theo.
Bốn bóng người dưới ánh mặt trời ban mai vụt nhanh như bốn lằn khói đuổi theo chân địch, Văn Đồng thi triển “Truy Quang Trục Điện” thân pháp chớp mắt đã bỏ xa Khương, Dịch hai người, lướt nhanh đến gần Thanh Sương.
Bấy giờ, chàng mới phát giác ra trước Thanh Sương độ mười trượng, có một bóng người đang cắm đầu chạy nhanh, đến một khe cốc bỗng bóng ấy nhảy ào xuống dưới.
Tiếng quát của Thanh Sương vang lên :
- Lũ chuột đứng lại!
Lời vừa dứt thì nàng cũng đã tùng người nhảy theo xuống cốc.
Văn Đồng thấy thế thất kinh, vội tung mình nhảy tới gọi lớn :
- Sương muội! Không thể...
Lời chàng vừa đến đấy, bỗng nghe dưới cốc có tiếng kêu hoảng hốt vang dậy!
Văn Đồng vội vã đến nơi lo lắng hỏi :
- Sương muội! Việc gì thế?
Lời chưa dứt thì đã nghe tiếng quát lớn của Khương Trạch :
- Mau...
“Ầm! ầm!” tiếng nổ kinh thiên động địa đã lấn át tiếng kêu của Khương Trạch, rồi những tiếng ầm ầm kế tiếp, đá lớn từ trên đỉnh núi lăn ào ào xuống như mưa...
Sự việc xảy ra quá ư đột ngột, cũng may là bốn người đã phòng bị từ trước, vậy mà còn phải rởn óc kinh hồn, bỗng nghe Văn Đồng lớn tiếng nói :
- Ba người mau chạy đến trước kia tránh trước, đợi tôi lên trên ấy xem có việc gì cho biết.
Vừa nói người chàng đã phóng đi mất.
Núi vừa cao lại vừa hiểm trở, đá lại lặn không ngớt, xem tình thế vô cùng nguy hiểm, Khương Trạch vội vã đưa tay ra cản lại :
- Chưởng môn không thể...
Nhưng ông ta đã chậm mất rồi, thân người của Văn Đồng đã leo lên cao mấy trượng.
Thanh Sương cũng lo lắng vô cùng vội gọi to :
- Đồng ca...
Nhưng tiếng nàng vừa thốt ra đã bị tiếng đá lăn trấn át.
Văn Đồng một hơi tung mình lên cao năm trượng, đến khi chân vừa chấm đất chàng lại tung mình nhảy lên, thi triển “Long Vân Cửu Hiện” thân pháp, cứ thế mà tiến lên đỉnh núi.
Khương Trạch ba người đứng dưới nhìn Văn Đồng thi triển khinh công mà hôi ướt đẫm áo, ai nấy thảy đều lo lắng cho sự an nguy của chàng đến nỗi quên mất mình cũng sắp bị đá lăn trúng nhằm, đến khi trên đỉnh lại có một tiếng ầm vang dậy, mới khiến cho ba người sực tỉnh lại, Khương Trạch mặt biến sắc gọi lớn :
- Chạy mau!
Vừa nói ông vừa vung chưởng đánh ra, chống cự với những phiến đá đang rớt vào người.
Dịch Thành cũng chẳng dám chậm trễ, hai tay cũng liên hồi đánh ra, chưởng phong tợ bài sơn hải đảo, vù vù kháng đỡ miệng quát lớn :
- Cát cô nương chạy trước đi, lão phu sẽ cản hậu cho.
Thanh Sương tuy lòng đang lo lắng cho Văn Đồng nhưng thấy thần sắc của hai vị tiền bối tỏ ra quá khẩn trương, nên nàng cũng vội vã rút ngay “Cát Thiên Lư bảo kiếm” múa nhanh hộ thể theo sau Khương Trạch.
Tiếng vang trên núi mỗi lúc một to, đá càng lăn càng gấp, Văn Đồng một mực thi triển sư môn tuyệt học, đồng thời tận dụng công lực siêu phàm vược người tung lên đỉnh núi.
Khi chàng vừa lên đến nơi, tiếng nổ lại từ từ thưa dần rồi im bặt, mặt trời bắt đầu sáng sủa, cây cối ngã nằm ngổn ngang khiến cho chàng không khỏi ngạc nhiên đứng trơ người ra nơi ấy.
Thoạt tiên chàng cứ tưởng rằng trên núi thế nào cũng có kẻ địch mai phục, nhưng giờ mới hay một khoảng đất rộng độ mười trượng vuông đã bị nứt ra thành những kẻ sâu không thấy đáy, nhưng chung quanh tuyệt nhiên không thấy một bóng người.
Chàng từ từ bước quanh một vòng xem xét, khi chàng đến cạnh một khe nứt, bỗng đôi mắt chàng chăm chú vào một vật sáng đang bị chôn lẫn dưới đống cát vụn, lần mò đến nơi bới lên, bỗng chàng reo mừng hớn hở, thì ra là một ngọc thủ tinh vi, một dị bảo mà chàng chưa từng thấy.
Đang đứng nhìn trân trân vào bảo vật, bỗng nghe tiếng cười của Khương Trạch phát ra phía sau, chàng quay đầu nhìn lại đã thấy ba người ấy đang phi nhanh đến nơi, vội vã bước lên hỏi :
- Các vị có sao không?
Thanh Sương nhìn Văn Đồng chu miệng nói :
- Đơi lâu không thấy anh xuống, nhị vị tiền bốn tưởng đâu anh đã gặp nạn nên mới vội vã lên tìm.
Khương Trạch bỗng phá lên cười lớn :
- Không phải chỉ lão với Dịch huynh đâu, còn có người lo lắng hơn anh em lão phu nữa đấy.
Văn Đồng đưa mắt âu yếm nhìn Thanh Sương cười hỏi :
- Có phải thế không em?
Thanh Sương bẽn lẽn cúi đầu, thẹn thùng không nói, Văn Đồng từ từ đến bên nàng đặt chiếc ngọc thủ vừa lượm được trên tay nàng khẽ nói :
- Em xem vật này có đẹp không? Trời vừa tặng cho anh đấy!
Khương Trạch cùng Dịch Thành cũng xúm lại xem, Thanh Sương ngẩng lên cười hỏi :
- Đồng ca, vật này tên gọi là gì, có ích lợi gì không?
Văn Đồng nghe hỏi không hiểu trả lời làm sao khẽ tằng hắng một cái quay sang Khương Trạch :
- Tiền bối kiến văn quảng bác, có lẽ nhận ra bảo vật này chứ?
Khương Trạch nghe hỏi cũng cứng miệng cũng tằng hắng rồi quay sang nhìn Dịch Thành...
Dịch Thành lắc đầu nói :
- Khương huynh nếu hỏi đệ, cũng bằng hỏi đường thằng mù thôi!
Bốn người đều bật cười lên vui vẻ, bỗng Thanh sương đưa ngón tay lên miệng ra hiệu cho mọi người im lặng nàng như phát giác ra điều gì đột nhiên tung mình hướng về Đông Bắc chạy nhanh vừa kêu vọng lại :
- Đồng ca! rượt theo mau!
Văn Đồng mọi người kinh dị, cùng nhau tung mình đuổi theo.
Bốn bóng người dưới ánh mặt trời ban mai vụt nhanh như bốn lằn khói đuổi theo chân địch, Văn Đồng thi triển “Truy Quang Trục Điện” thân pháp chớp mắt đã bỏ xa Khương, Dịch hai người, lướt nhanh đến gần Thanh Sương.
Bấy giờ, chàng mới phát giác ra trước Thanh Sương độ mười trượng, có một bóng người đang cắm đầu chạy nhanh, đến một khe cốc bỗng bóng ấy nhảy ào xuống dưới.
Tiếng quát của Thanh Sương vang lên :
- Lũ chuột đứng lại!
Lời vừa dứt thì nàng cũng đã tùng người nhảy theo xuống cốc.
Văn Đồng thấy thế thất kinh, vội tung mình nhảy tới gọi lớn :
- Sương muội! Không thể...
Lời chàng vừa đến đấy, bỗng nghe dưới cốc có tiếng kêu hoảng hốt vang dậy!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook