Thiết Ấn Kỳ Môn
-
Chương 17
Lam Thanh cố may cho xong chiếc áo trước khi trời sáng.
Từng đường kim mũi chỉ tuy còn vụng về nhưng chứa cả sự thương nhớ nàng dành cho người mình yêu thương. Cả ngày cùng bọn Tiểu Vân chăm sóc vườn thuốc, học cách nhận diện một số loại độc, phối độc, giải độc, nỗi nhớ tạm thời ngủ yên. Nhưng khi chỉ có một mình, nàng lại không nén được sự nhớ thương da diết ấy.
Huyết Phong đi cũng gần 3 tháng.
Lam Thanh không dò hỏi gì về tình thế bên ngoài. Nàng sợ nghe những tin tức không hay, nhưng lớn hơn tất cả, Lam Thanh tin- Huyết Phong sẽ không làm mình bị tổn thương. Chỉ cần kiên trì chờ đợi, chàng sẽ trở về, rất nhanh thôi…
Mũi kim cuối cùng vừa hoàn thành xong chiếc áo.
Đã quá canh ba. Lam Thanh mỏi mệt nằm xuống giường. Lại 1 ngày nữa trôi qua…
Trong giấc mộng chập chờn…
Dường như có một vòng tay ai đang ôm lấy người nàng.
Phản ứng tự nhiên, Lam Thanh bật dậy:
-Á!
-Là huynh đây- Chất giọng trầm ấm quen thuộc vang lên- Phong huynh của muội đây….
-Phong huynh…
Lam Thanh run rẩy đón nhận nụ hôn nhẹ nhàng của hắn.
Ngọt ngào…
Nhưng nàng chợt nhớ tới lời đại sư phụ.
Lam Thanh đẩy bật người ấy ra:
-Thanh Thanh!
Đèn đã được thắp lên:
Gương mặt thân thương, từng góc cạnh.
Phó Huyết Phong có phần hơi ốm, đôi mắt nhuốm vẻ mỏi mệt.
Lam Thanh sờ tay lên mặt hắn.
Không có lớp mặt nạ da người.
-Muội sao vậy?
-Đại sư phụ nói…Phải cẩn thận…Muội xem huynh có phải là người khác cải trang không?
Phó Huyết Phong lại thêm một lần không biết nên cười hay khóc.
Sư phụ của hắn, 3 tháng đã làm tiểu nương tử ngây thơ trở nên …biết đề phòng người khác tự lúc nào…
-Xác định rồi…có phải là nên đền cho huynh nhiều hơn một chút hay không?
Phó Huyết Phong kéo nàng ngã xuống giường.
100 ngày trong nỗi nhớ không sao tả xiết, hắn luôn hoài niệm giây phút kề sát thân thể non mịn, hôn lên làn da mát rượi, thanh xuân.
Lam Thanh ngất ngây trong những cảm giác tuyệt vời.
Lần đầu tiên là nương nhẹ, dịu êm, lần gặp mặt này những tháng ngày nhớ nhung tràn ngập đã khiến Phó Huyết Phong khó khống chế được cảm xúc của mình:
-Phong huynh…Đau…Muội đau…
Nhận ra động tác mình đã quá cuồng dã, hắn dừng lại, êm ái trấn an:
-Xin lỗi Thanh Thanh…Huynh không kềm chế được…Muội cứ thả lỏng người. Không sao đâu…
-Phong huynh…
E ấp, ngượng ngùng nhưng vòng tay Lam Thanh từ lúc nào đã vòng qu cổ hắn.
Hai thân thể kề sát vào nhau…
Quấn chặt…
Không phải là lần đầu nếm hương vị hoan ái nhưng Phó Huyết Phong bây giờ mới hiểu tại sao sư phụ chàng từng nói” Đam mê thì có nhiều, nhưng đam mê không muốn tỉnh chỉ là với chân tình.”
Trầm luân…
Đêm xuân mộng và thực chập chờn trong hư ảo.
Dưới ánh trăng muộn, Phó Huyết Phong thỏa mãn nhìn nàng rút vào lòng hắn, gương mặt ngây thơ sau cơn hoan ái thanh thản và bình yên lạ.
Rất đáng để hắn quên đi tất cả. Thiếu giáo chủ Thiết Ấn môn, kẻ kế thừa ma đầu chi đạo, minh chủ võ lâm.
Không sánh bằng nụ cười thuần khiết của nàng………
————————————————� �
-Thiếu gia!
Tiểu Ngọc và Tiểu Vân áp tai vào cửa nghe ngóng. Nụ cười thầm ẩn hiện trên môi khi một lát sau, Phó Huyết Phong mới bước ra mở cửa:
-Chuyện gì đó hai tiểu nha đầu.
-Thiếu gia rửa mặt….Có cần nô tì hầu hạ người chải đầu không ạ?
-Hai muội không chọc phá là đã may cho ta lắm rồi. Đi chuẩn bị điểm tâm đi, Lam tỷ của hai muội chắc không làm bữa sáng kịp đâu.
-Vâng…Nô tì biết rồi ạ!
Bưng chậu rửa mặt vào, Phó Huyết Phong nhúng chiếc khăn vào nước ấm, đến bên giường, nơi Lam Thanh vẫn còn ngủ rất
-A!!
Đôi mắt đẹp của nàng mở ra khi chiếc khăn nhẹ nhàng lau trên mặt mình:
-Phong huynh…Muội…
Chiếc chăn rơi xuống.
Bờ vai trần.
Xiêm y nằm trên đất.
Mặt nóng bừng, Lam Thanh lí nhí:
-Phong huynh…Lấy giùm muội…
-Lấy cái gì?
-Lấy…lấy y phục…Muội phải ra ngoài…Điểm tâm sáng…
-Huynh nghĩ bây giờ mọi người đã ăn xong lâu rồi. Muội đừng lo… Ngồi yên đó, Phong lang sẽ hầu hạ cho muội…
Phong lang?
Thanh âm thân thiết…
Lòng Lam Thanh ấm áp bởi cảm giác ngọt ngào…
Phó Huyết Phong ôn nhu lau mặt cho nàng.
Vén những sợi tóc mượt như tơ, lòa xòa, xõa tung trên vai…
-Huynh xuống kia lấy điểm tâm cho muội nhé?
-Thôi khỏi…Muội tự đi được rồi.
-Lệnh đại sư phụ đã ra rồi. Hôm nay huynh không được cho muội ra khỏi phòng…Chúng ta phải mau sinh một tiểu hài nhi mập mạp trắng trẻo cho người mới được.
-Phong huynh…Không được đâu…muội…
-Không được gọi Phong huynh nữa. Phải gọi là Phong lang…Còn huynh từ nay sẽ gọi muội là tiểuương tử…. Thanh Thanh tiểu nương tử!
Ngập tràn hạnh phúc…
Lam Thanh không còn thấy sợ hãi khi Phó Huyết Phong đi vào mình, cùng nàng triền miên trong men say ân ái…
Hương vị ngọt ngào…
Càng nếm lại càng say…
Con đi à?
-Dạ…Con và Thanh Thanh sẽ tìm một nơi nào đó ẩn cư và sống những ngày bình lặng- Đại sư phụ yên tâm, con sẽ đối xử với Thanh Thanh thật tốt, thỉnh thoảng chúng con cũng sẽ về thăm người.
-Thiếu chủ…Người không ở lại đây được sao?Lam tỷ tỷ…
-Không phải ta không muốn ở lại…Ta đã gây ra khá nhiều ân oán, ẩn cư là cách tốt nhất, các tiểu nha đầu à!
-Con đã quyết định thì sư phụ không ngăn cản- Thủy Thiên Bình nghiêm túc- Con đã thành gia thất, đối xử tốt với thê tử là đương nhiên. Thanh Thanh còn rất trẻ, cuộc đời vẫn còn dài, đi theo con đã là một hy sinh không nhỏ rồi.
-Con biết chứ…Sư phụ an tâm…
-Làm đàn ông thì phải nuôi được vợ mình. Con ngoài việc làm thiếu giáo chủ của người ta, kẻ hầu người hạ thì chưa từng làm gì…Mọi chuyện đều phải tự mình lo liệu. Cẩn thận đấy.
-Con biết rồi.
-Thiếu phu nhân- Tiểu Dung mang ra một bọc hành lý- Ba chúng tôi đã chuẩn bị lương khô đủ dùng trong nửa tháng cho hai người. Thêm vào đó là chút ít ngân lượng…Chủ nhân cũng đã để sẵn thuốc kim thương, một số loại thuốc trị độc…Hạt giống của một vài loại hoa độc nữa.
-Cám ơn Tiểu Dung tỷ!
-Thôi đã đi thì đi cho sớm. Càng lưu luyến lại càng phiền toái…Hai đứa bảo trọng.
-
Phó Huyết Phong chợt quay lại:
-Sư phụ…Con cũng mong người hãy cho mình một cơ hội. Không phải người vẫn luôn nhung nhớ đại sư phụ sao? Hạnh phúc là không dễ dàng, đừng bỏ lỡ một giây ở bên nó…
Tay Huyết Phong xiết chặt Lam Thanh…
Lòng Thủy Thiên Bình như nổi sóng…
Đâu phải chỉ nói một tiếng bỏ qua là xong cả chuyện suốt mười mấy năm dài…
————————————————� �—–
Hạnh phúc bên người mình yêu vẫn luôn là vô hạn…
Huyết Phong đưa Lam Thanh đến một vùng khá hoang vắng.
Nơi đây có một thung lũng nhỏ, kề sát bên là vực sâu nghìn trượng, phong cảnh đẹp mê hồn. Cứ mổi chiều hoàng hôn xuống từng đàn chim nối tiếp nhau bay qua thung lũng, đẹp như một khung cảnh thần tiên…
Hằng ngày Phó Huyết Phong vào rừng đốn củi, săn thú, tìm quả cây, bắt cá…
Lam Thanh ở nhà may vá, trồng trọt, tìm một số dược liệu lẫn thuốc độc có công dụng chữa trị bệnh như chỉ dạy của Thủy Thiên Bình…
Áo thô mộc mạc …
Tình ý ngập tràn.
Lam Thanh rạng rỡ với những bữa cơm thơm lừng, ánh nến bập bùng soi rõ hai gương mặt tràn trề hạnh phúc…
Phó Huyết Phong hay đùa cợt, xoa nhẹ lên chiếc bụng bằng phẳng của nàng, như thể nơi đó đang chứa một tiểu hài tử, kết tinh của yêu thương….
-Thanh Thanh!
-Dạ?
Huyết Phong về sớm hơn mọi ngàyNhìn thấy nàng, hắn tươi cười dang đôi tay bế bổng Lam Thanh khỏi mặt đất:
-Bỏ muội xuống…Không đùa mà…
-Ta đâu có đùa với muội đâu…nương tử…-Lấy từ trong áo ra một chiếc trâm cài tóc, Phó Huyết Phong âu yếm- Hôm nay ta mang thịt vào thị trấn bán, mua cho muội chiếc trâm này. Đẹp không?
-Đẹp lắm!- Lam Thanh cầm lấy chiếc trâm cài, sung sướng- Cảm ơn chàng…Phong huynh…
-Cứ gọi là Phong huynh. Phải gọi là Phong lang hay tướng công chứ…
-Muội quen miệng rồi. Không chịu thì thôi- Lam Thanh bĩu môi, vùng khỏi lòng hắn- Muội đi nấu cơm…
-Ta sợ muội rồi. Có cách này là nhất thôi. Cài lên cho huynh xem đi!
-Tối gội đầu xong muội sẽ cài. Hơn nữa muội thích cây trâm huynh đẽo bằng gỗ hơn. Rất đẹp!
-Do tự tay tướng công làm nên muội cảm động chứ gì! Tùy muội, cài hay không, Thanh Thanh của huynh vẫn là đẹp nhất mà….
Lam Thanh nép vào lòng Phó Huyết Phong.
Hạnh phúc đến nỗi nàng lo sợ…
Liệu có trường tồn mãi mãi hay không????
Thanh Thanh à!
-Dạ…
- Hôm nay muội có thích đi ra thị trấn với huynh không?
-Muội còn một ít việc chưa làm xong…
-Từ ngày theo huynh đến đây, muội chỉ ru rú ở trong nhà. Ra thị trấn dạo chơi đi,sẵn tiện mua thêm son phấn.
-Nhưng muội đâu có cần những thứ đó.
-Không cần cho ai ngắm. Lang quân muội ngắm là
Lam Thanh có chút phân vân, rồi sau đó gật đầu đồng ý:
-Huynh đưa muội đến chỗ mà huynh mang bán mấy chiếc túi hương và áo nha. Muội muốn hỏi họ cần thêm những mẫu gì?
-Được rồi. Nếu muội không ngại đi với một ông chồng xấu xí như huynh thì…sau khi bán xong mớ củi và thảo dược, huynh sẽ đưa muội đi ăn ở trà lâu nổi tiếng ở vùng này. Nơi đó có món bánh tằm, nghe nói là đặc sản.
-Dạ…
————————————–
Nắm tay Thanh Thanh đến nơi cửa tiệm trang sức, Phó Huyết Phong hướng vào trong:
-Lâm tẩu..
-A Tam- Nhìn thấy Lam Thanh, người phụ nữ trung niên sững lại trong chốc lát- Đây là…?
-À -Phó Huyết Phong bắt gặp tia nhìn của người phụ nữ, thầm rủa mình sao lại sơ suất không dùng dị dung thuật cho nàng- Đây là…nương tử của tôi. Thanh Thanh!
-À…Không ngờ đó nha A Tam…Ngươi như vậy mà lại có nương tử xinh đẹp thế này…Đúng là đại phước…
Lam Thanh không phải là một cô gái quá xinh đẹp, nhưng những đường nét thanh tú, thoát tục, thêm nữa là quãng thời gian hạnh phúc đã làm má nàng như hồng hơn, môi đỏ mọng như một bông hoa đang độ nở rộ tươi tắn nhất…Cái chốn thị trấn nhỏ bé này thì sự xuất hiện của một nhan sắc thanh nhã như nàng, có lẽ là quá hiếm hoi.
Lòng Huyết Phong dâng lên một cảm giác khó chịu, như là sự bất an:
-Lâm tẩu ơi…Không biết những mẫu túi hương của tôi có bán được không? Tôi…
-Bán được lắm.Ta còn định vài ngày nữa sẽ nói với A Tam bảo nương tử của hắn làm thêm. Có một vị tiểu thư của trấn rất thích mẫu hoa văn trên áo của cô, định đặt cô thêu áo cưới cho nàng ấy.
-Vậy à? Tốt quá!
-Ta sẽ đưa mẫu cho cô nương. Cô thêu trong vòng nửa tháng rồi giao hàng, được không?
-Nửa tháng à?-Lam Thanh nhẩm tính- Vậy cũng được…
-Còn 1 số mẫu thêu túi hương, ta cũng định trao đổi với cô nương…Cô ở lại một chút nhé!
-Phong…à không- A Tam ca…Huynh đợi muội một chút nhé…Để muội xem Lâm tỷ muốn trao đổi mẫu thế nào.
-A Tam bận việc thì đi chút đi. Để cô vợ bảo bối của cậu ở đây một lát.
-Không sao đâu Lâm tẩu. Tôi ở lại đợi Thanh Thanh!
Phó Huyết Phong biết người phụ nữ trước mặt đối với Lam Thanh chỉ có chút hiếu kỳ chứ không có gì là ác ý.
Nhưng…cửa hàng son phấn bước vào một vị khách mới. Đó là Lý Thập nương- 1 người đàn bà theo những người dân ở đây biết là một ” tú bà nấp bóng” cao sang, thường đi dò xét, để ý các cô thiếu nữ xinh đẹp ở trấn này nhằm làm đẹp lòng Đỗ Đại- một gã công tử nhà giàu háo sắc của trấn này.
Bà ta đã nhìn thấy Lam Thanh.
Con mắt sáng rực, dù không nói gì, song bên trong là muôn vàn tà ý.
Rắc rối rồi…
Huyết Phong than thầm.
Mãi say sưa trong hạnh phúc, hắn có lẽ đã phạm phải một sai lầm.
Từng đường kim mũi chỉ tuy còn vụng về nhưng chứa cả sự thương nhớ nàng dành cho người mình yêu thương. Cả ngày cùng bọn Tiểu Vân chăm sóc vườn thuốc, học cách nhận diện một số loại độc, phối độc, giải độc, nỗi nhớ tạm thời ngủ yên. Nhưng khi chỉ có một mình, nàng lại không nén được sự nhớ thương da diết ấy.
Huyết Phong đi cũng gần 3 tháng.
Lam Thanh không dò hỏi gì về tình thế bên ngoài. Nàng sợ nghe những tin tức không hay, nhưng lớn hơn tất cả, Lam Thanh tin- Huyết Phong sẽ không làm mình bị tổn thương. Chỉ cần kiên trì chờ đợi, chàng sẽ trở về, rất nhanh thôi…
Mũi kim cuối cùng vừa hoàn thành xong chiếc áo.
Đã quá canh ba. Lam Thanh mỏi mệt nằm xuống giường. Lại 1 ngày nữa trôi qua…
Trong giấc mộng chập chờn…
Dường như có một vòng tay ai đang ôm lấy người nàng.
Phản ứng tự nhiên, Lam Thanh bật dậy:
-Á!
-Là huynh đây- Chất giọng trầm ấm quen thuộc vang lên- Phong huynh của muội đây….
-Phong huynh…
Lam Thanh run rẩy đón nhận nụ hôn nhẹ nhàng của hắn.
Ngọt ngào…
Nhưng nàng chợt nhớ tới lời đại sư phụ.
Lam Thanh đẩy bật người ấy ra:
-Thanh Thanh!
Đèn đã được thắp lên:
Gương mặt thân thương, từng góc cạnh.
Phó Huyết Phong có phần hơi ốm, đôi mắt nhuốm vẻ mỏi mệt.
Lam Thanh sờ tay lên mặt hắn.
Không có lớp mặt nạ da người.
-Muội sao vậy?
-Đại sư phụ nói…Phải cẩn thận…Muội xem huynh có phải là người khác cải trang không?
Phó Huyết Phong lại thêm một lần không biết nên cười hay khóc.
Sư phụ của hắn, 3 tháng đã làm tiểu nương tử ngây thơ trở nên …biết đề phòng người khác tự lúc nào…
-Xác định rồi…có phải là nên đền cho huynh nhiều hơn một chút hay không?
Phó Huyết Phong kéo nàng ngã xuống giường.
100 ngày trong nỗi nhớ không sao tả xiết, hắn luôn hoài niệm giây phút kề sát thân thể non mịn, hôn lên làn da mát rượi, thanh xuân.
Lam Thanh ngất ngây trong những cảm giác tuyệt vời.
Lần đầu tiên là nương nhẹ, dịu êm, lần gặp mặt này những tháng ngày nhớ nhung tràn ngập đã khiến Phó Huyết Phong khó khống chế được cảm xúc của mình:
-Phong huynh…Đau…Muội đau…
Nhận ra động tác mình đã quá cuồng dã, hắn dừng lại, êm ái trấn an:
-Xin lỗi Thanh Thanh…Huynh không kềm chế được…Muội cứ thả lỏng người. Không sao đâu…
-Phong huynh…
E ấp, ngượng ngùng nhưng vòng tay Lam Thanh từ lúc nào đã vòng qu cổ hắn.
Hai thân thể kề sát vào nhau…
Quấn chặt…
Không phải là lần đầu nếm hương vị hoan ái nhưng Phó Huyết Phong bây giờ mới hiểu tại sao sư phụ chàng từng nói” Đam mê thì có nhiều, nhưng đam mê không muốn tỉnh chỉ là với chân tình.”
Trầm luân…
Đêm xuân mộng và thực chập chờn trong hư ảo.
Dưới ánh trăng muộn, Phó Huyết Phong thỏa mãn nhìn nàng rút vào lòng hắn, gương mặt ngây thơ sau cơn hoan ái thanh thản và bình yên lạ.
Rất đáng để hắn quên đi tất cả. Thiếu giáo chủ Thiết Ấn môn, kẻ kế thừa ma đầu chi đạo, minh chủ võ lâm.
Không sánh bằng nụ cười thuần khiết của nàng………
————————————————� �
-Thiếu gia!
Tiểu Ngọc và Tiểu Vân áp tai vào cửa nghe ngóng. Nụ cười thầm ẩn hiện trên môi khi một lát sau, Phó Huyết Phong mới bước ra mở cửa:
-Chuyện gì đó hai tiểu nha đầu.
-Thiếu gia rửa mặt….Có cần nô tì hầu hạ người chải đầu không ạ?
-Hai muội không chọc phá là đã may cho ta lắm rồi. Đi chuẩn bị điểm tâm đi, Lam tỷ của hai muội chắc không làm bữa sáng kịp đâu.
-Vâng…Nô tì biết rồi ạ!
Bưng chậu rửa mặt vào, Phó Huyết Phong nhúng chiếc khăn vào nước ấm, đến bên giường, nơi Lam Thanh vẫn còn ngủ rất
-A!!
Đôi mắt đẹp của nàng mở ra khi chiếc khăn nhẹ nhàng lau trên mặt mình:
-Phong huynh…Muội…
Chiếc chăn rơi xuống.
Bờ vai trần.
Xiêm y nằm trên đất.
Mặt nóng bừng, Lam Thanh lí nhí:
-Phong huynh…Lấy giùm muội…
-Lấy cái gì?
-Lấy…lấy y phục…Muội phải ra ngoài…Điểm tâm sáng…
-Huynh nghĩ bây giờ mọi người đã ăn xong lâu rồi. Muội đừng lo… Ngồi yên đó, Phong lang sẽ hầu hạ cho muội…
Phong lang?
Thanh âm thân thiết…
Lòng Lam Thanh ấm áp bởi cảm giác ngọt ngào…
Phó Huyết Phong ôn nhu lau mặt cho nàng.
Vén những sợi tóc mượt như tơ, lòa xòa, xõa tung trên vai…
-Huynh xuống kia lấy điểm tâm cho muội nhé?
-Thôi khỏi…Muội tự đi được rồi.
-Lệnh đại sư phụ đã ra rồi. Hôm nay huynh không được cho muội ra khỏi phòng…Chúng ta phải mau sinh một tiểu hài nhi mập mạp trắng trẻo cho người mới được.
-Phong huynh…Không được đâu…muội…
-Không được gọi Phong huynh nữa. Phải gọi là Phong lang…Còn huynh từ nay sẽ gọi muội là tiểuương tử…. Thanh Thanh tiểu nương tử!
Ngập tràn hạnh phúc…
Lam Thanh không còn thấy sợ hãi khi Phó Huyết Phong đi vào mình, cùng nàng triền miên trong men say ân ái…
Hương vị ngọt ngào…
Càng nếm lại càng say…
Con đi à?
-Dạ…Con và Thanh Thanh sẽ tìm một nơi nào đó ẩn cư và sống những ngày bình lặng- Đại sư phụ yên tâm, con sẽ đối xử với Thanh Thanh thật tốt, thỉnh thoảng chúng con cũng sẽ về thăm người.
-Thiếu chủ…Người không ở lại đây được sao?Lam tỷ tỷ…
-Không phải ta không muốn ở lại…Ta đã gây ra khá nhiều ân oán, ẩn cư là cách tốt nhất, các tiểu nha đầu à!
-Con đã quyết định thì sư phụ không ngăn cản- Thủy Thiên Bình nghiêm túc- Con đã thành gia thất, đối xử tốt với thê tử là đương nhiên. Thanh Thanh còn rất trẻ, cuộc đời vẫn còn dài, đi theo con đã là một hy sinh không nhỏ rồi.
-Con biết chứ…Sư phụ an tâm…
-Làm đàn ông thì phải nuôi được vợ mình. Con ngoài việc làm thiếu giáo chủ của người ta, kẻ hầu người hạ thì chưa từng làm gì…Mọi chuyện đều phải tự mình lo liệu. Cẩn thận đấy.
-Con biết rồi.
-Thiếu phu nhân- Tiểu Dung mang ra một bọc hành lý- Ba chúng tôi đã chuẩn bị lương khô đủ dùng trong nửa tháng cho hai người. Thêm vào đó là chút ít ngân lượng…Chủ nhân cũng đã để sẵn thuốc kim thương, một số loại thuốc trị độc…Hạt giống của một vài loại hoa độc nữa.
-Cám ơn Tiểu Dung tỷ!
-Thôi đã đi thì đi cho sớm. Càng lưu luyến lại càng phiền toái…Hai đứa bảo trọng.
-
Phó Huyết Phong chợt quay lại:
-Sư phụ…Con cũng mong người hãy cho mình một cơ hội. Không phải người vẫn luôn nhung nhớ đại sư phụ sao? Hạnh phúc là không dễ dàng, đừng bỏ lỡ một giây ở bên nó…
Tay Huyết Phong xiết chặt Lam Thanh…
Lòng Thủy Thiên Bình như nổi sóng…
Đâu phải chỉ nói một tiếng bỏ qua là xong cả chuyện suốt mười mấy năm dài…
————————————————� �—–
Hạnh phúc bên người mình yêu vẫn luôn là vô hạn…
Huyết Phong đưa Lam Thanh đến một vùng khá hoang vắng.
Nơi đây có một thung lũng nhỏ, kề sát bên là vực sâu nghìn trượng, phong cảnh đẹp mê hồn. Cứ mổi chiều hoàng hôn xuống từng đàn chim nối tiếp nhau bay qua thung lũng, đẹp như một khung cảnh thần tiên…
Hằng ngày Phó Huyết Phong vào rừng đốn củi, săn thú, tìm quả cây, bắt cá…
Lam Thanh ở nhà may vá, trồng trọt, tìm một số dược liệu lẫn thuốc độc có công dụng chữa trị bệnh như chỉ dạy của Thủy Thiên Bình…
Áo thô mộc mạc …
Tình ý ngập tràn.
Lam Thanh rạng rỡ với những bữa cơm thơm lừng, ánh nến bập bùng soi rõ hai gương mặt tràn trề hạnh phúc…
Phó Huyết Phong hay đùa cợt, xoa nhẹ lên chiếc bụng bằng phẳng của nàng, như thể nơi đó đang chứa một tiểu hài tử, kết tinh của yêu thương….
-Thanh Thanh!
-Dạ?
Huyết Phong về sớm hơn mọi ngàyNhìn thấy nàng, hắn tươi cười dang đôi tay bế bổng Lam Thanh khỏi mặt đất:
-Bỏ muội xuống…Không đùa mà…
-Ta đâu có đùa với muội đâu…nương tử…-Lấy từ trong áo ra một chiếc trâm cài tóc, Phó Huyết Phong âu yếm- Hôm nay ta mang thịt vào thị trấn bán, mua cho muội chiếc trâm này. Đẹp không?
-Đẹp lắm!- Lam Thanh cầm lấy chiếc trâm cài, sung sướng- Cảm ơn chàng…Phong huynh…
-Cứ gọi là Phong huynh. Phải gọi là Phong lang hay tướng công chứ…
-Muội quen miệng rồi. Không chịu thì thôi- Lam Thanh bĩu môi, vùng khỏi lòng hắn- Muội đi nấu cơm…
-Ta sợ muội rồi. Có cách này là nhất thôi. Cài lên cho huynh xem đi!
-Tối gội đầu xong muội sẽ cài. Hơn nữa muội thích cây trâm huynh đẽo bằng gỗ hơn. Rất đẹp!
-Do tự tay tướng công làm nên muội cảm động chứ gì! Tùy muội, cài hay không, Thanh Thanh của huynh vẫn là đẹp nhất mà….
Lam Thanh nép vào lòng Phó Huyết Phong.
Hạnh phúc đến nỗi nàng lo sợ…
Liệu có trường tồn mãi mãi hay không????
Thanh Thanh à!
-Dạ…
- Hôm nay muội có thích đi ra thị trấn với huynh không?
-Muội còn một ít việc chưa làm xong…
-Từ ngày theo huynh đến đây, muội chỉ ru rú ở trong nhà. Ra thị trấn dạo chơi đi,sẵn tiện mua thêm son phấn.
-Nhưng muội đâu có cần những thứ đó.
-Không cần cho ai ngắm. Lang quân muội ngắm là
Lam Thanh có chút phân vân, rồi sau đó gật đầu đồng ý:
-Huynh đưa muội đến chỗ mà huynh mang bán mấy chiếc túi hương và áo nha. Muội muốn hỏi họ cần thêm những mẫu gì?
-Được rồi. Nếu muội không ngại đi với một ông chồng xấu xí như huynh thì…sau khi bán xong mớ củi và thảo dược, huynh sẽ đưa muội đi ăn ở trà lâu nổi tiếng ở vùng này. Nơi đó có món bánh tằm, nghe nói là đặc sản.
-Dạ…
————————————–
Nắm tay Thanh Thanh đến nơi cửa tiệm trang sức, Phó Huyết Phong hướng vào trong:
-Lâm tẩu..
-A Tam- Nhìn thấy Lam Thanh, người phụ nữ trung niên sững lại trong chốc lát- Đây là…?
-À -Phó Huyết Phong bắt gặp tia nhìn của người phụ nữ, thầm rủa mình sao lại sơ suất không dùng dị dung thuật cho nàng- Đây là…nương tử của tôi. Thanh Thanh!
-À…Không ngờ đó nha A Tam…Ngươi như vậy mà lại có nương tử xinh đẹp thế này…Đúng là đại phước…
Lam Thanh không phải là một cô gái quá xinh đẹp, nhưng những đường nét thanh tú, thoát tục, thêm nữa là quãng thời gian hạnh phúc đã làm má nàng như hồng hơn, môi đỏ mọng như một bông hoa đang độ nở rộ tươi tắn nhất…Cái chốn thị trấn nhỏ bé này thì sự xuất hiện của một nhan sắc thanh nhã như nàng, có lẽ là quá hiếm hoi.
Lòng Huyết Phong dâng lên một cảm giác khó chịu, như là sự bất an:
-Lâm tẩu ơi…Không biết những mẫu túi hương của tôi có bán được không? Tôi…
-Bán được lắm.Ta còn định vài ngày nữa sẽ nói với A Tam bảo nương tử của hắn làm thêm. Có một vị tiểu thư của trấn rất thích mẫu hoa văn trên áo của cô, định đặt cô thêu áo cưới cho nàng ấy.
-Vậy à? Tốt quá!
-Ta sẽ đưa mẫu cho cô nương. Cô thêu trong vòng nửa tháng rồi giao hàng, được không?
-Nửa tháng à?-Lam Thanh nhẩm tính- Vậy cũng được…
-Còn 1 số mẫu thêu túi hương, ta cũng định trao đổi với cô nương…Cô ở lại một chút nhé!
-Phong…à không- A Tam ca…Huynh đợi muội một chút nhé…Để muội xem Lâm tỷ muốn trao đổi mẫu thế nào.
-A Tam bận việc thì đi chút đi. Để cô vợ bảo bối của cậu ở đây một lát.
-Không sao đâu Lâm tẩu. Tôi ở lại đợi Thanh Thanh!
Phó Huyết Phong biết người phụ nữ trước mặt đối với Lam Thanh chỉ có chút hiếu kỳ chứ không có gì là ác ý.
Nhưng…cửa hàng son phấn bước vào một vị khách mới. Đó là Lý Thập nương- 1 người đàn bà theo những người dân ở đây biết là một ” tú bà nấp bóng” cao sang, thường đi dò xét, để ý các cô thiếu nữ xinh đẹp ở trấn này nhằm làm đẹp lòng Đỗ Đại- một gã công tử nhà giàu háo sắc của trấn này.
Bà ta đã nhìn thấy Lam Thanh.
Con mắt sáng rực, dù không nói gì, song bên trong là muôn vàn tà ý.
Rắc rối rồi…
Huyết Phong than thầm.
Mãi say sưa trong hạnh phúc, hắn có lẽ đã phạm phải một sai lầm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook