Thiếp Thân Đặc Công
-
Chương 6: Bắt trộm
Tác giả: Làm tiểu thâu, không chỉ cần nhanh tay mà chân cũng phải mau, nếu đang hành nghề bị người khác phát hiện, một khi không chạy thoát vậy kết quả tất yếu sẽ bị bắt giải vào đồn.
Người trẻ kia cũng nhanh chân, hắn vừa từ cửa kính nhảy xuống trong nháy mắt thân hình đã chạy ra ngoài hai mươi mấy thước, tốc độ này không khỏi khiến người ta líu lưỡi.
Đối với năng lực chạy trốn của mình người trẻ tuổi rất tự tin, có vài lần hắn thất thủ bị người khác phát hiện chính là nhờ thân thủ linh hoạt mà nhanh chóng chạy thoát bình an vô sự, cho nên, lúc này người thanh niên đã nghĩ mình đào thoát thành công, đem cái ví tiền đáng yêu kia bỏ vào trong túi.
Bất quá hắn không nghĩ ra lúc hắn xuống tay bí mật như vậy lại có người nhìn thấy hắn ra tay? Nói thực trên xe khi hắn bị Phương Dật Thiên nhìn thấu là kẻ trộm ví tiền tim hắn chút nữa nhảy ra ngoài, may mắn hắn nhanh trí đã lừa gạt được Phương Dật Thiên, sau đó nhảy qua cửa sổ chạy trốn.
Nghĩ đến đây người thanh niên không nhịn được há miệng cười rộ lên, không đơn giản chỉ vì đào thoát thành công mà bởi vì hôm nay sinh ý có lời, chính bởi vì cái ví tiền kia ! Có lẽ trong ví chỉ có vài trăm đồng như Hạ Băng nói, nhưng thứ hắn muốn là cái ví tiền kia.
Bởi vì vừa chạm vào cái ví tiền hắn đã đoán ra đây là ví da cao cấp hàng hiệu , một cái ví như vậy ngoài thị trường ít nhất cũng trên vạn đồng, mà hắn lại lấy được vậy hôm nay ít ra cũng được mấy ngàn đồng, nghĩ vậy hắn đương nhiên vui vẻ.
Cho nên hắn vẫn duy trì tốc độ chạy trốn đông thời thoáng quay đầu nhìn xem phía sau có người đuổi theo hay không, kỳ thật hắn cho rằng quay đầu chỉ là thừa thãi, cứ theo tốc độ này ai có thể đuổi kịp? Chính là bởi bệnh nghề nghiệp nên hắn mới thoáng quay đầu một chút, vừa quay lại, hắn giật mình suýt ngã, giống như ban ngày gặp phải quỷ vậy.
Hắn quả thực không tin vào hai mắt mình, còn tưởng mình gặp ảo giác, cho nên hắn nhắm chặt mắt, sau đó mở mạnh ra, lần này thấy rõ ràng, khuôn mặt hắn bị dọa cho tái nhợt như tờ giấy, bởi vì, hắn rõ ràng nhìn thấy Phương Dật Thiên cách hắn khoảng mười thước còn đang cố gắng đuổi theo hắn, hơn nữa Phương Dật Thiên hai mắt lạnh băng ánh mắt sắc bén như dao đâm vào tim hắn vậy, vì thế hắn sợ tới mức quay đầu chạy trối chết, có bao nhiêu sức bình sinh hắn đều dùng sạch.
"Hắn, hắn rốt cuộc là người hay quái vật? !!" Người thanh niên trong đầu nảy ra ý niệm này, cùng lúc đó hắn cật lực chạy, bữa sáng hôm nay cùng với hai quả trứng luộc đều đem ra dùng sạch, vì thế hai chân hắn như cưỡi phong luân ( bánh xe gió ) chạy trốn, chạy thục mạng, vừa đến ngã tư đường hắn lập tức muốn rẽ sang né tránh tầm nhìn của Phương Dật Thiên.
Hắn không dám quay đầu lại, sợ rằng vừa quay đầu lại bắt gặp bộ mạnh lạnh lùng cùng hai đạo ánh mắt sắc như dao kia.
Ước chừng chạy hai ba phút hắn đột nhiên cảm giác bả vai mình bị người ta vỗ vỗ, không mạnh không nhẹ, lập tức hắn trong lòng một trận nghi hoặc, như thế nào lại có kẻ chụp bả vai mình? Hơn nữa hắn đang cấp tốc chạy trốn! Cái này không khỏi quá bất khả tư nghị (không tưởng tượng nổi ) đi ? Chả lẽ gặp quỷ?
Tuy trong lòng kinh sợ vô cùng nhưng người thanh niên vẫn quay đầu quẹo trái, vừa hay liếc mắt về sau dạ dày hắn một trận co rút, có cảm giác nôn mửa, bởi vì hắn rõ ràng Phương Dật Thiên vẫn theo liền phía sau hắn, cách nhau bất quá ba mươi cm, càng giật là trên mặt Phương Dật Thiên đang thoải mái cười cười !
Người thanh niên không khỏi liên tưởng đến Sở Lưu Hương----- Đại hiệp dưới ngòi bút của Kim Dung đạo soái Sở Lưu Hương.
Hắn nhiều ít xem qua rất nhiều cổ kim kiếm hiệp tiểu thuyết, hơn nữa đối với nhận vật Sở Lưu Hương ấn tượng cực kì sâu, bởi vì Sở Lưu Hương kia một thân khinh công đệ nhất thiên hạ, như vậy hắn có thể trộm đồ mà trong nháy mắt đã biến khỏi tầm mắt mọi người.
Ở trong ấn tượng của hắn mỗi khi Sở Lưu Hương đuổi theo ai đó đều là không nhanh không chậm theo phía sau, thân thủ nhẹ nhàng sau đó vỗ vỗ vào vai kẻ đó giống như là nói---Ngươi cứ chạy, ta đuổi theo ngươi.
Ngay lúc này người thanh niên cảm giác kẻ đuổi theo phía sau mình không nhanh không chậm chính là Sở Lưu Hương hóa thân, mà hắn lại là người bị 'Sở Lưu Hương' đuổi theo, càng làm cho hắn không thể hiểu được là hắn phía trước đã thở hồng hộc vậy mà kẻ đuổi theo hắn phía sau vẫn một bộ dáng thần nhàn khí định.
Kỳ thật người thanh niên này cũng không ngốc, nếu ngốc hắn đã không làm tiểu thâu, hắn biết cứ chạy như vậy rồi hắn sẽ mệt chết, cho nên hắn đột nhiên dừng lại, không hề chạy tiếp, vì vậy, Phương Dật Thiên cũng dừng lại.
Người thanh niên mệt không thở được, trực tiếp đặt mông xuống đất , mồm há to thở hổn hển, ngực phập phồng liên tục.
Mà Phương Dật Thiên vẫn như trước kia sắc mặt lười nhác càng đậm ý cười, hắn nhìn người thanh niên mở miệng hỏi: "Không chạy tiếp?"
"Không...........không chạy nữa! Ngươi rốt cuộc là ai? Sao có thể chạy so với chó còn nhanh hơn ?" Người trẻ tuổi thở phì phò nói.
Phương Dật Thiên nghe vậy không nhịn được cười cười, nói: "Ta là ai? Cáp, ngươi hỏi thật đúng, có người nói ta lưu manh, có người lại nói ta hỗn đản, bất quá lại có người gọi ta là huynh đệ, một ít người gọi ta là sắc lang, ta cũng không biết ta là ai? "
"Ha ha~~~" Người thanh niên nghe vậy cũng không nhịn được cười lớn, sau một lúc mới hỏi: "Kế tiếp ngươi khẳng định bắt ta đến cục công an đúng không? Ta thừa nhận hôm nay đúng là gặp hạn, nói thật, Trần Hậu ta từ khi xuất đạo đến nay chưa phục qua ai, bất quá hôm nay ta đối với ngươi tâm phục khẩu phục ."
Phương Dật Thiên nghe vậy khẽ thở dài, nhìn Trần Hậu hỏi: "Ngươi vì cái gì làm việc này? Chẳng lẽ ngươi không sợ làm tiểu thâu nếu có ngày bị ác nhân bắt được sẽ bị chặt tay?"
Trần Hậu nghe xong sửng sốt, thần sắc cũng cô đơn hắn lên, bi thương nói:" Ta biết, nhưng mà ngoài làm tiểu thâu còn làm được gì? Lúc trước ta một thân đi vào thành phố lớn để kiếm tiền, chỉ mới vừa lần đầu đã bị lừa vào một cửa hàng đen, lão bản chỗ này vô cùng ác độc, mỗi ngày bắt chúng ta làm việc mười mấy canh giờ, lúc trước nói cho ăn cho ở, một tháng 1500 đồng, nhưng hóa là là cho ăn cho ở nhưng nơi ở thì tầng hầm ẩm thấp, hơn nữa mười mấy người một phòng, ngủ chỉ có thể nằm nghiêng, mà ăn thì cơm với cải trắng, không có nửa giọt canh, ghê tởm hơn là tháng đầu lương 1500 đồng dây dưa không phát, nhưng lại không cho công nhân bỏ đi."
"Ngươi nói, như vậy ta thế nào sống được? Ta chính là muốn tìm việc kiếm tiền cho muội muội đến trường a!" Trần Hậu kích động nói lúc sau không nhịn được lại lơn tiếng tiếp tục nói:" Có một lần ta ngẫu nhiên nhìn thấy một nhà cửa mở toang, bên trong lại không có ai, vì thế ta đi vào, trộm những gì đáng giá đem bán, được không ít tiền! Được lần đầu ta hưởng trái ngọt liền đó nảy ra ý niệm ăn trộm trong đầu, càng về sau càng không thể rút ra, trộm đồ trở thành nghề nghiệp của ta, ngày càng lún sâu hơn, không thể tự kiềm chế. " Trần Hậu trong giọng nói lỗ ra một cỗ bi ai khó nén.
Phương Dật Thiên nghe xong một câu không nói, trầm mặc.
"Lần này ngươi bắt được ta có lẽ là chuyện tốt! Đưa ta đến cục công an, đúng rồi, đây là ví tiền của vị tiểu thư kia, ngươi cầm lấy đi. "Trần Hậu nói xong liền đem ví tiền tinh xảo cao quý đưa cho Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên nhận lấy, hai mắt nhìn về phía Trần Hậu, hắn thấy trong đó có sự bất đắc dĩ cùng với chân thành, lúc này mới vỗ bả vai Trần Hậu . nói: "Ta tin tưởng ngươi, tin tưởng ngươi nói nhiều như vậy đều là từ nội tâm, là lời từ đáy lòng, không phải vì muốn sự đồng tình của ta mà nói vậy."
Trần Hậu nghe vậy trên mặt hiện lên tia cảm kích, hắn nhẹ nhàng nói: "Cám ơn! "
"Chính là bây giờ ta không nghĩ sẽ đưa ngươi tới cục công an. " Phương Dật Thiên lạnh nhạt nói.
"Cái, cái gì?" Trần Hậu không nhịn được thất thanh nói.
"Ngươi nếu vào trại giam vậy đệ muội của ngươi làm sao bây giờ?" Phương Dật Thiên chậm rãi nói.
"Thế nhưng, thế nhưng ta, ta........" Trần Hậu nói năng có điểm lộn xộn.
"Ta tin tưởng ngươi là nam tử hán, ta cũng sẽ không nhìn lầm ngươi! Như vậy đi, ta xem tay chân ngươi linh hoạt, ta đưa cho ngươi một cái danh thiếp, ngươi theo địa chỉ trên danh thiếp này tìm cửa hàng gia công máy móc, trực tiếp tìm lão bản, hắn nhìn thấy danh thiếp sẽ sắp xếp xông việc cho ngươi. " Phương Dật Thiên dừng lại một chút, lại nói:" Bất quá, ngươi vừa mới bắt đầu làm việc, cái gì cũng không hiểu, cho nên phải theo tuần tự mà học tập, chậm rãi theo sư phụ học kỹ thuật, cái này có chút vất vả, học thành ngươi có thể làm việc, ít nhất cũng được 2000 đồng tiền lương, ngươi đồng ý không?"
Trần Hậu nghe vậy sắc mặt không thể tin nhìn Phương Dật Thiên, sau một lúc lâu mới run giọng nói: "Thật, thật sự?"
"Đương nhiên là thật, bất quá gia đoạn học tập sẽ vất vả, không biết ngươi có thể chịu được hay không?" Phương Dật Thiên nói.
"Có thể, có thể, chỉ cần học được thành thạo một nghề ta khổ thế nào cũng có thể chịu! "Trần Hậu kiên định nói.
"Hảo, như vậy ngươi cầm đi! " Phương Dật Thiên đưa danh thiếp cho Trần Hậu.
Trần Hậu tiếp nhận danh thiếp trong lòng dâng lên một nỗi cảm động, người khác lúc bắt được tiểu thâu như hắn không phải đánh cũng là mắng, sau đó đưa đến cục công an, nhưng mà Phương Dật Thiên lại khác, hoàn toàn tin tưởng thông cảm với hắn, trong yếu lại cấp cho hắn cơ hội sửa đổi, cho hắn cơ hội thoát khỏi nghề tiểu thâu học được một nghề chân chính.
Nghĩ vậy cổ họng Trần Hậu nóng lên, không khỏi lệ nóng lưng tròng, hắn đột nhiên hai chân gập xuống, đang muốn quỳ lạy Phương Dật Thiên, Phương Dật Thiên thấy thế vội vàng đỡ hắn, lớn tiếng: "Ngươi làm cái gì vậy?"
"Đại ca, xin nhận tiểu đệ một lạy, đệ không có cách nào đền ơn, chỉ có thể dập đầu bái tạ." Trần Hậu âm thanh nức nở nói.
"Một đại nam nhân động một chút liền quỳ xuống, giống cái gì? Mau đứng lên, nếu ngươi xem ta là bằng hữu, đứng lên! " Phương Dật Thiên kéo Trần Hậu đứng dậy, nói.
"Đại ca, đệ còn chưa biết tên huynh !" Trần Hậu đứng lên sau đó hỏi.
"Cáp, về sau có cơ hội tự nhiên sẽ biết, ngươi mau đi đi." Phương Dật Thiên nói.
"Đại ca........" Trần Hậu muốn nói gì nữa, lại bị Phương Dật Thiên ngắt lời:" Đi nhanh, nữ nhân kia có thể đang chạy tới, nàng mà tới ngươi muốn đi cũng khó khăn."
"Đại ca, nếu sau này còn gặp lại, đại ân này Trần Hậu suốt đời không quên! " Trần Hậu nói xong liền lau nước mắt, biến mất giữa dòng người.
Phương Dật Thiên nhìn thân ảnh Trần Hậu biến mất, khóe miệng không khỏi hiện lên một nụ cười.
Người trẻ kia cũng nhanh chân, hắn vừa từ cửa kính nhảy xuống trong nháy mắt thân hình đã chạy ra ngoài hai mươi mấy thước, tốc độ này không khỏi khiến người ta líu lưỡi.
Đối với năng lực chạy trốn của mình người trẻ tuổi rất tự tin, có vài lần hắn thất thủ bị người khác phát hiện chính là nhờ thân thủ linh hoạt mà nhanh chóng chạy thoát bình an vô sự, cho nên, lúc này người thanh niên đã nghĩ mình đào thoát thành công, đem cái ví tiền đáng yêu kia bỏ vào trong túi.
Bất quá hắn không nghĩ ra lúc hắn xuống tay bí mật như vậy lại có người nhìn thấy hắn ra tay? Nói thực trên xe khi hắn bị Phương Dật Thiên nhìn thấu là kẻ trộm ví tiền tim hắn chút nữa nhảy ra ngoài, may mắn hắn nhanh trí đã lừa gạt được Phương Dật Thiên, sau đó nhảy qua cửa sổ chạy trốn.
Nghĩ đến đây người thanh niên không nhịn được há miệng cười rộ lên, không đơn giản chỉ vì đào thoát thành công mà bởi vì hôm nay sinh ý có lời, chính bởi vì cái ví tiền kia ! Có lẽ trong ví chỉ có vài trăm đồng như Hạ Băng nói, nhưng thứ hắn muốn là cái ví tiền kia.
Bởi vì vừa chạm vào cái ví tiền hắn đã đoán ra đây là ví da cao cấp hàng hiệu , một cái ví như vậy ngoài thị trường ít nhất cũng trên vạn đồng, mà hắn lại lấy được vậy hôm nay ít ra cũng được mấy ngàn đồng, nghĩ vậy hắn đương nhiên vui vẻ.
Cho nên hắn vẫn duy trì tốc độ chạy trốn đông thời thoáng quay đầu nhìn xem phía sau có người đuổi theo hay không, kỳ thật hắn cho rằng quay đầu chỉ là thừa thãi, cứ theo tốc độ này ai có thể đuổi kịp? Chính là bởi bệnh nghề nghiệp nên hắn mới thoáng quay đầu một chút, vừa quay lại, hắn giật mình suýt ngã, giống như ban ngày gặp phải quỷ vậy.
Hắn quả thực không tin vào hai mắt mình, còn tưởng mình gặp ảo giác, cho nên hắn nhắm chặt mắt, sau đó mở mạnh ra, lần này thấy rõ ràng, khuôn mặt hắn bị dọa cho tái nhợt như tờ giấy, bởi vì, hắn rõ ràng nhìn thấy Phương Dật Thiên cách hắn khoảng mười thước còn đang cố gắng đuổi theo hắn, hơn nữa Phương Dật Thiên hai mắt lạnh băng ánh mắt sắc bén như dao đâm vào tim hắn vậy, vì thế hắn sợ tới mức quay đầu chạy trối chết, có bao nhiêu sức bình sinh hắn đều dùng sạch.
"Hắn, hắn rốt cuộc là người hay quái vật? !!" Người thanh niên trong đầu nảy ra ý niệm này, cùng lúc đó hắn cật lực chạy, bữa sáng hôm nay cùng với hai quả trứng luộc đều đem ra dùng sạch, vì thế hai chân hắn như cưỡi phong luân ( bánh xe gió ) chạy trốn, chạy thục mạng, vừa đến ngã tư đường hắn lập tức muốn rẽ sang né tránh tầm nhìn của Phương Dật Thiên.
Hắn không dám quay đầu lại, sợ rằng vừa quay đầu lại bắt gặp bộ mạnh lạnh lùng cùng hai đạo ánh mắt sắc như dao kia.
Ước chừng chạy hai ba phút hắn đột nhiên cảm giác bả vai mình bị người ta vỗ vỗ, không mạnh không nhẹ, lập tức hắn trong lòng một trận nghi hoặc, như thế nào lại có kẻ chụp bả vai mình? Hơn nữa hắn đang cấp tốc chạy trốn! Cái này không khỏi quá bất khả tư nghị (không tưởng tượng nổi ) đi ? Chả lẽ gặp quỷ?
Tuy trong lòng kinh sợ vô cùng nhưng người thanh niên vẫn quay đầu quẹo trái, vừa hay liếc mắt về sau dạ dày hắn một trận co rút, có cảm giác nôn mửa, bởi vì hắn rõ ràng Phương Dật Thiên vẫn theo liền phía sau hắn, cách nhau bất quá ba mươi cm, càng giật là trên mặt Phương Dật Thiên đang thoải mái cười cười !
Người thanh niên không khỏi liên tưởng đến Sở Lưu Hương----- Đại hiệp dưới ngòi bút của Kim Dung đạo soái Sở Lưu Hương.
Hắn nhiều ít xem qua rất nhiều cổ kim kiếm hiệp tiểu thuyết, hơn nữa đối với nhận vật Sở Lưu Hương ấn tượng cực kì sâu, bởi vì Sở Lưu Hương kia một thân khinh công đệ nhất thiên hạ, như vậy hắn có thể trộm đồ mà trong nháy mắt đã biến khỏi tầm mắt mọi người.
Ở trong ấn tượng của hắn mỗi khi Sở Lưu Hương đuổi theo ai đó đều là không nhanh không chậm theo phía sau, thân thủ nhẹ nhàng sau đó vỗ vỗ vào vai kẻ đó giống như là nói---Ngươi cứ chạy, ta đuổi theo ngươi.
Ngay lúc này người thanh niên cảm giác kẻ đuổi theo phía sau mình không nhanh không chậm chính là Sở Lưu Hương hóa thân, mà hắn lại là người bị 'Sở Lưu Hương' đuổi theo, càng làm cho hắn không thể hiểu được là hắn phía trước đã thở hồng hộc vậy mà kẻ đuổi theo hắn phía sau vẫn một bộ dáng thần nhàn khí định.
Kỳ thật người thanh niên này cũng không ngốc, nếu ngốc hắn đã không làm tiểu thâu, hắn biết cứ chạy như vậy rồi hắn sẽ mệt chết, cho nên hắn đột nhiên dừng lại, không hề chạy tiếp, vì vậy, Phương Dật Thiên cũng dừng lại.
Người thanh niên mệt không thở được, trực tiếp đặt mông xuống đất , mồm há to thở hổn hển, ngực phập phồng liên tục.
Mà Phương Dật Thiên vẫn như trước kia sắc mặt lười nhác càng đậm ý cười, hắn nhìn người thanh niên mở miệng hỏi: "Không chạy tiếp?"
"Không...........không chạy nữa! Ngươi rốt cuộc là ai? Sao có thể chạy so với chó còn nhanh hơn ?" Người trẻ tuổi thở phì phò nói.
Phương Dật Thiên nghe vậy không nhịn được cười cười, nói: "Ta là ai? Cáp, ngươi hỏi thật đúng, có người nói ta lưu manh, có người lại nói ta hỗn đản, bất quá lại có người gọi ta là huynh đệ, một ít người gọi ta là sắc lang, ta cũng không biết ta là ai? "
"Ha ha~~~" Người thanh niên nghe vậy cũng không nhịn được cười lớn, sau một lúc mới hỏi: "Kế tiếp ngươi khẳng định bắt ta đến cục công an đúng không? Ta thừa nhận hôm nay đúng là gặp hạn, nói thật, Trần Hậu ta từ khi xuất đạo đến nay chưa phục qua ai, bất quá hôm nay ta đối với ngươi tâm phục khẩu phục ."
Phương Dật Thiên nghe vậy khẽ thở dài, nhìn Trần Hậu hỏi: "Ngươi vì cái gì làm việc này? Chẳng lẽ ngươi không sợ làm tiểu thâu nếu có ngày bị ác nhân bắt được sẽ bị chặt tay?"
Trần Hậu nghe xong sửng sốt, thần sắc cũng cô đơn hắn lên, bi thương nói:" Ta biết, nhưng mà ngoài làm tiểu thâu còn làm được gì? Lúc trước ta một thân đi vào thành phố lớn để kiếm tiền, chỉ mới vừa lần đầu đã bị lừa vào một cửa hàng đen, lão bản chỗ này vô cùng ác độc, mỗi ngày bắt chúng ta làm việc mười mấy canh giờ, lúc trước nói cho ăn cho ở, một tháng 1500 đồng, nhưng hóa là là cho ăn cho ở nhưng nơi ở thì tầng hầm ẩm thấp, hơn nữa mười mấy người một phòng, ngủ chỉ có thể nằm nghiêng, mà ăn thì cơm với cải trắng, không có nửa giọt canh, ghê tởm hơn là tháng đầu lương 1500 đồng dây dưa không phát, nhưng lại không cho công nhân bỏ đi."
"Ngươi nói, như vậy ta thế nào sống được? Ta chính là muốn tìm việc kiếm tiền cho muội muội đến trường a!" Trần Hậu kích động nói lúc sau không nhịn được lại lơn tiếng tiếp tục nói:" Có một lần ta ngẫu nhiên nhìn thấy một nhà cửa mở toang, bên trong lại không có ai, vì thế ta đi vào, trộm những gì đáng giá đem bán, được không ít tiền! Được lần đầu ta hưởng trái ngọt liền đó nảy ra ý niệm ăn trộm trong đầu, càng về sau càng không thể rút ra, trộm đồ trở thành nghề nghiệp của ta, ngày càng lún sâu hơn, không thể tự kiềm chế. " Trần Hậu trong giọng nói lỗ ra một cỗ bi ai khó nén.
Phương Dật Thiên nghe xong một câu không nói, trầm mặc.
"Lần này ngươi bắt được ta có lẽ là chuyện tốt! Đưa ta đến cục công an, đúng rồi, đây là ví tiền của vị tiểu thư kia, ngươi cầm lấy đi. "Trần Hậu nói xong liền đem ví tiền tinh xảo cao quý đưa cho Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên nhận lấy, hai mắt nhìn về phía Trần Hậu, hắn thấy trong đó có sự bất đắc dĩ cùng với chân thành, lúc này mới vỗ bả vai Trần Hậu . nói: "Ta tin tưởng ngươi, tin tưởng ngươi nói nhiều như vậy đều là từ nội tâm, là lời từ đáy lòng, không phải vì muốn sự đồng tình của ta mà nói vậy."
Trần Hậu nghe vậy trên mặt hiện lên tia cảm kích, hắn nhẹ nhàng nói: "Cám ơn! "
"Chính là bây giờ ta không nghĩ sẽ đưa ngươi tới cục công an. " Phương Dật Thiên lạnh nhạt nói.
"Cái, cái gì?" Trần Hậu không nhịn được thất thanh nói.
"Ngươi nếu vào trại giam vậy đệ muội của ngươi làm sao bây giờ?" Phương Dật Thiên chậm rãi nói.
"Thế nhưng, thế nhưng ta, ta........" Trần Hậu nói năng có điểm lộn xộn.
"Ta tin tưởng ngươi là nam tử hán, ta cũng sẽ không nhìn lầm ngươi! Như vậy đi, ta xem tay chân ngươi linh hoạt, ta đưa cho ngươi một cái danh thiếp, ngươi theo địa chỉ trên danh thiếp này tìm cửa hàng gia công máy móc, trực tiếp tìm lão bản, hắn nhìn thấy danh thiếp sẽ sắp xếp xông việc cho ngươi. " Phương Dật Thiên dừng lại một chút, lại nói:" Bất quá, ngươi vừa mới bắt đầu làm việc, cái gì cũng không hiểu, cho nên phải theo tuần tự mà học tập, chậm rãi theo sư phụ học kỹ thuật, cái này có chút vất vả, học thành ngươi có thể làm việc, ít nhất cũng được 2000 đồng tiền lương, ngươi đồng ý không?"
Trần Hậu nghe vậy sắc mặt không thể tin nhìn Phương Dật Thiên, sau một lúc lâu mới run giọng nói: "Thật, thật sự?"
"Đương nhiên là thật, bất quá gia đoạn học tập sẽ vất vả, không biết ngươi có thể chịu được hay không?" Phương Dật Thiên nói.
"Có thể, có thể, chỉ cần học được thành thạo một nghề ta khổ thế nào cũng có thể chịu! "Trần Hậu kiên định nói.
"Hảo, như vậy ngươi cầm đi! " Phương Dật Thiên đưa danh thiếp cho Trần Hậu.
Trần Hậu tiếp nhận danh thiếp trong lòng dâng lên một nỗi cảm động, người khác lúc bắt được tiểu thâu như hắn không phải đánh cũng là mắng, sau đó đưa đến cục công an, nhưng mà Phương Dật Thiên lại khác, hoàn toàn tin tưởng thông cảm với hắn, trong yếu lại cấp cho hắn cơ hội sửa đổi, cho hắn cơ hội thoát khỏi nghề tiểu thâu học được một nghề chân chính.
Nghĩ vậy cổ họng Trần Hậu nóng lên, không khỏi lệ nóng lưng tròng, hắn đột nhiên hai chân gập xuống, đang muốn quỳ lạy Phương Dật Thiên, Phương Dật Thiên thấy thế vội vàng đỡ hắn, lớn tiếng: "Ngươi làm cái gì vậy?"
"Đại ca, xin nhận tiểu đệ một lạy, đệ không có cách nào đền ơn, chỉ có thể dập đầu bái tạ." Trần Hậu âm thanh nức nở nói.
"Một đại nam nhân động một chút liền quỳ xuống, giống cái gì? Mau đứng lên, nếu ngươi xem ta là bằng hữu, đứng lên! " Phương Dật Thiên kéo Trần Hậu đứng dậy, nói.
"Đại ca, đệ còn chưa biết tên huynh !" Trần Hậu đứng lên sau đó hỏi.
"Cáp, về sau có cơ hội tự nhiên sẽ biết, ngươi mau đi đi." Phương Dật Thiên nói.
"Đại ca........" Trần Hậu muốn nói gì nữa, lại bị Phương Dật Thiên ngắt lời:" Đi nhanh, nữ nhân kia có thể đang chạy tới, nàng mà tới ngươi muốn đi cũng khó khăn."
"Đại ca, nếu sau này còn gặp lại, đại ân này Trần Hậu suốt đời không quên! " Trần Hậu nói xong liền lau nước mắt, biến mất giữa dòng người.
Phương Dật Thiên nhìn thân ảnh Trần Hậu biến mất, khóe miệng không khỏi hiện lên một nụ cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook