Thiếp Thân Đặc Công
-
Chương 2: Anh hùng vô danh
Rời nhà được vài bước Phương Dật Thiên bỗng cảm thấy bụng rỗng tuếch, có chút đói, bất quá trong đầu hắn lại bật ra lời Mạnh tử dạy: Người vĩ đại ắt bị trời thử thách, tất khổ trước để mài tâm trí, luyện gân cốt, đói có thể phu (làm thuê), khốn cùng còn có thân này, cho nên phải tập nhẫn nại, tiền đồ sau này không thể hạn lượng được.
Nghĩ vậy hắn nhất thời không biết có nên ăn sáng trước phỏng vấn hay không, bất quá từ trong bụng bỗng truyền ra tiếng ' thầm thì' có chút không đúng lúc, lập tức hắn thầm nói: " Kháo, ta cũng không phải thánh nhân, cho nên trời cũng không có thử thách ta, nhân sinh trên đời không thể bị cái bao tử làm khó dễ, cho dù trong túi lép kẹp cũng phải nhồi đầy bụng rồi nói sau! Ách, hiện tại quán Lão Vương chắc đã mở rồi a?"
Phương Dật Thiên nói xong đã đi qua ngõ nhỏ, giương mắt đã thấy, đối diện ngã tư đường bên kia hiện ra một chiêu bài, trên viết năm chữ to " Quán ăn nhanh Lão Vương ", phía dưới viết một loạt danh sách đồ ăn sáng, có sữa đậu nành, cháo ngô, chè Bát Bảo, bánh bao hấp, bánh chèo, các loại phở nước.....
Lúc này quán Lão Vương đã khách xếp từng hàng, sinh ý thịnh vượng, sáng sớm mọi người không hẹn mà cùng đến đây ăn bữa sáng, đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất là do thức ăn ở đây rất ngon hơn nữa không đắt, bất quá còn một nguyên nhân nữa buổi sáng quán Lão Vương còn có những cô gái phục vụ xinh đẹp, hơn nữa thái độ phục vụ còn rất tốt.
Ba tháng trước Lão Vương đã mời người đến phụ giúp bán hàng, bất quá cô gái này vừa nhìn đã biết là thôn nữ, hoàn toàn không có gì đáng thưởng thức, hiện nay quán Lão Vương người phục vụ đều là mĩ nữ mặc đòng phục trang điểm xinh xắn, sau ba tháng Lão Vương hả hê nhìn quán ăn ngày một đông khách, việc này Lão cũng không thể không cảm kích hiệu quả này là do Phương Dật Thiên bày cho gọi là " Mĩ Nữ hiệu ứng" , quả thật là hiệu quả nhanh chóng a.
Có thể thấy được, thuê mĩ nữ phục vụ trong quán đều là chủ ý của Phương Dật Thiên, hắn ba tháng trước ghé qua liền cùng Lão Vương tán gẫu, tiếp theo đưa ra cho Lão cái lý luận kinh doanh" Mĩ nữ hiệu ứng "
Bất quá trời đất chứng giám, Phương Dật Thiên lúc đó chỉ có một tâm tư, buổi sáng vừa ăn cơm tại quán Lão Vương lại vừa có thể ngắm nhìn những mĩ nữ phục vụ đi qua đi lại mà thôi.
Phương Dật Thiên cách một ngã tư đường đã nhìn thấy Lão Vương, lão chính là đang ngồi nhàn nhã trong quán uống trà, đọc báo buổi sáng, cuộc sống thật thảnh thơi a. Trước kia lão Vương còn quản lí tiền, bất quá hiện tại được vợ lão tiếp nhận, hẳn là vì lí do nam nhân có tiền sẽ hư hỏng, bởi vậy lão không có việc gì làm, cực kì nhàn nhã.
Phương Dật Thiên qua đây lập tức ngồi bên cạnh Lão Vương, cười thấp giọng nói: "Ta nói lão Vương a, lão cũng thật là thoải mái, nhìn lão hiện tại, không biết đang đọc báo hay mượn báo che mắt để nhìn trộm Tiểu Thiến đi tới đi lui !"
Tiểu Thiến là một trong ba người phụ trách bán hàng cũng là người trẻ tuổi xinh đẹp nhất, da trắng nõn bóng loáng, khi cười rộ lên để lộ hai má lún đồng tiền, đích xác vô cùng dụ nhân !
Lão Vương nghe vậy âm thầm cấp cho Phương Dật Thiên một ánh mắt de dọa, bởi vì vợ lão Vương Thị đang cười dài đi tới, nhìn Phương Dật Thiên cười cả nửa ngày mới nói: "Yêu, tiểu Phương khó có khi dậy sớm vậy a, định ăn cái gì đây?"
"Như mọi khi, sữa đậu nành bánh quẩy!" Phương Dật Thiên cười đáp.
" Hảo !" Vương Thị nói xong hướng bên trong quát lớn: "Tiểu Thiến, tiểu Phương đến đó, mau mang cho hắn một phần sữa đậu nành, bánh quẩy!"
Phương Dật Thiên vừa nghe đã thấy có điểm không hợp lí a, thế nào cứ khi mình đến đây, Vương Thị đều kêu Tiểu Thiến mang cho mình bữa sáng?
Lúc này lão Vương đã sớm đặt tờ báo trong tay lên bàn, dò xét hai bên, nhỏ giọng nói: "Tiểu Phương, ngươi nói thật xem có phải hôm đêm qua đi dạo khu cửa đông? Thẳng đến sáng hiện tại mới vội vàng trở về ? "
Phương Dật Thiên nghe vậy không khỏi cười bất đắc dĩ, vừa cầm tờ báo trên bàn, vừa nói:" Lão Vương a, ngươi xem bộ dáng nghèo khổ của ta giống bộ dạng có thể qua cửa đông tìm nữ nhân sao?"
Khu cửa đông là một cái ngã tư đường của thành đông, mỗi khi màn đêm buông xuống đều là thời điểm của gái làng chơi, bên trong đều là những cô gái ăn mặc hở hang đi tất chân dáng người khêu gợi !
Lão Vương nghe vậy cũng xấu hổ cười cười, bưng chén trà nhấp một ngụm.
Mà lúc này Phương Dật Thiên ánh mắt sớm đã đặt lên tin tức nóng hổi trên đầu báo, nhưng lại gặp dòng chữ to tướng" Gặp chuyện anh hùng ra tay tương trợ, anh hùng vô danh đánh bại bốn tên cướp" mười sáu chữ tiêu đề, nhìn xuống dưới xem tóm tắt tin tức này:
" Tòa soạn báo (kí giả Trương Hoa)..... Đêm qua khoảng mười giờ tối, ở góc phố phía nam phát sinh một vụ cướp có tính chất nghiêm trọng, nạn nhân là một vị cán bộ về hưu Vương lão tiên sinh, mang theo mười vạn nhân dân tệ trên người, không ngờ thân mang số tiền lớn bị bốn kẻ nhìn thấy, vì vậy bám theo Vương lão tiên sinh vào góc đường Nam Hoa mưu toan cướp bóc. Đang lúc bốn kẻ cướp giật sắp thực hiện được ý đồ thì gặp một người trẻ tuổi vô cùng dũng mãnh từ trên trời hạ xuống, tay không đem bốn kẻ hung ác có vũ khí chế phục, sau khi cảnh sát đến hiện trường lại phát hiện người anh hùng trẻ tuổi đã biến mất không thấy tung tích !.....Theo sự hồi tưởng của Vương lão tiên sinh anh hùng này rất trẻ tuổi, đại khái khoảng hai ba hai bốn tuổi, mái tóc dài rối loạn, thân thủ nhanh nhẹn, dũng mãnh vô cùng, một thân chính khí, bởi vì ánh sáng quá yếu nên không nhìn rõ khuôn mặt người này, bất quá khuôn mặt góc cạnh rõ ràng hai mắt hữu thần...........Cuối cùng Vương lão tiền sinh bày tỏ nguyện vong phi thường muốn gặp mặt tạ ơn người anh hùng trẻ tuổi thấy việc nghĩa không nề hà ra tay tương trợ, hi vọng người anh hùng vô danh có thể đọc được bài báo này để liên lạc, phía dưới còn có cách thức liên lạc với Vương lão tiên sinh..........."
Phương Dật Thiên xem đến đây liền không xem thêm nữa, hắn đưa tay lên sờ sờ mái tóc đen nhánh, thầm nghĩ trên báo đăng anh hùng vô danh kia ' Tóc dài rối loạn ' cực kì không giống lúc này mới yên lòng, lại âm thầm nói trong lòng: "Không nghĩ tới việc này còn đưa lên mặt báo, ách, càng không nghĩ tới mình còn để lại cái danh hiệu anh hùng vô danh. "
Lúc này lão Vương cũng chú ý tới biểu tình trên mặt Phương Dật Thiên đang cầm tờ báo trong tay, nói: "Xã hội này nếu có nhiều người gặp cảnh bất bình rút đao tương trợ như vậy, xã hội cũng yên ổn, dân chúng cũng an tâm. "
Phương Dật Thiên nghe vậy cười nhạt rồi nói: "Xã hội yên ổn là cần luật pháp của nhà nước quản lí để nhân dân tuân theo, chỉ dựa vào cái gọi là anh hùng căn bản không làm nên chuyện gì."
"Nói cũng có lí, đúng rồi, tiểu tử ngươi không phải chính là cái anh hùng vô danh ấy chứ? " Lão Vương nhìn chằm chằm vào Phương Dật Thiên, mặt đầy thâm ý nói.
Phương Dật Thiên nghe xong, sắc mặt không đổi, ánh mắt không chút dao động, hắn mỉm cười, ngữ khí lạnh nhạt: "Lão thấy ta giống sao?"
Lão Vương nhìn Phương Dật Thiên một lượt, lập tức lắc đầu, miệng còn nói thêm: "Không giống, không giống, tiêu tử ngươi nhìn thế nào cũng không giống người tốt!"
"Ha ha ~~" Phương Dật Thiên nghe vậy không khỏi thoải mái cười ha hả.
Lúc này một thân ảnh cao gầy, thân hình nổi bật, Tiểu Thiến tươi cười ngọt ngào bưng đồ ăn đến trước mặt Phương Dật Thiên, bất quá khi nhìn qua mái tóc đen bóng loáng khuôn mặt sạch sẽ tuấn tú của Phương Dật Thiên thì hai má có chút ửng đỏ, trong lúc nhất thời bị bất ngờ, vì trong ấn tượng của nàng Phương Dật Thiên tựa hồ không phải bộ dạng này mà là...... có vẻ phóng khoáng tùy ý một chút, bất quá hiện tại Phương Dật Thiên làm cho người ta có một loại cảm giác phi phàm.
Đích xác, một thân Phương Dật Thiên mặc bộ âu phục cũ phẳng phiu, tạo ra cho hắn một cái khí chất độc đáo.
Phương Dật Thiên tiếp nhận bữa sáng trong tay Tiểu Thiến, cười nói: "Tiểu Thiến, ta biết mình hôm nay đặc biệt anh tuấn, chính là ngươi cũng không nên lợi dụng thời gian làm việc mà nhìn chằm chằm ta như vậy? Cẩn thận Vương lão bản trừ tiền lương của ngươi a! Nếu ngươi muốn có thể đợi tan tầm đến chỗ ở của ta, tùy tiện muốn làm gì cũng được !"
Tiểu Thiến nghe xong mặt ngọc lại càng đỏ, lúc này " Ưm " một tiếng, sau lại hầm hừ nói: ''Hừ, ai muốn nhìn ngươi? Thật sự là bảnh chọe ! Không thèm để ý tới ngươi !" Nói xong xoay người rời đi.
"Uy, tiểu tử ngươi không thể có chủ ý với Tiểu Thiến, chả lẽ lại muốn gây tai họa cho một hoàng hoa khuê nữ !" Lão Vương lấy tay gõ vào bàn ăn, nói như có thật.
Phương Dật Thiên nghe vậy ngụm sữa đậu nành sắp nuốt xuống không khỏi 'phốc' một tiếng phun trên mặt đất, sau đó dở khóc dở cười nói: " Như thế nào ta lại thành hỗn đản chuyên gây tai họa cho hoàng hoa khuê nữ? Ta trước tới nay cũng chưa có cơ hội gậy hại cho con gái nhà ai đâu. "
"Cho nên mới ngăn, không cho ngươi cơ hội !" Lão Vương nói.
Phương Dật Thiên lúc này đã ăn xong ,lúc này dùng giấy ăn lau miệng nói: "Lão Vương, lão cứ yên tâm đi, ta sẽ không đem tiểu thiến câu dẫn đi, còn lưu lại cho lão tiếp tục hấp dẫn ngày càng nhiều khách nhân!"
"Chậc chậc, tiểu tử ngươi nói thế không được, ngươi xem lão Vương ta thành loại người nào? Đúng rồi, tiểu tử ngươi nay ăn diện như vậy định đi đâu? " Lão Vương không nhịn được tò mò hỏi.
"Phỏng vấn !" Phương Dật Thiên đáp.
"Phỏng vấn? " Lão Vương kinh ngạc nói.
"Đương nhiên, ta cần ăn cơm phải không? Huống hồ lão cũng hi vọng ta có thể trả hết số nợ tiền ăn còn thiếu? Tốt lắm, ta đi rồi ! Ách, hôm nay bữa sáng cứ ghi lại trước, ta làm việc tháng sau giàu to rồi thanh toán một thể !" Phương Dật Thiên nói xong liền đi luôn.
Lão Vương nhìn bóng Phương Dật Thiên đi xa không khỏi cười mắng " Xú tiểu tử ", không biết tại sao, lão luôn cảm thấy Phương Dật Thiên không phải đơn giản như vẻ ngoài bình thường thể hiện, lão luôn cảm thấy tiểu tử này có một quá khứ phi phàm, cái này xem như là kinh nghiệm bốn mươi năm nhìn người đã luyện ra hỏa nhãn kim tinh đi.
Nghĩ vậy hắn nhất thời không biết có nên ăn sáng trước phỏng vấn hay không, bất quá từ trong bụng bỗng truyền ra tiếng ' thầm thì' có chút không đúng lúc, lập tức hắn thầm nói: " Kháo, ta cũng không phải thánh nhân, cho nên trời cũng không có thử thách ta, nhân sinh trên đời không thể bị cái bao tử làm khó dễ, cho dù trong túi lép kẹp cũng phải nhồi đầy bụng rồi nói sau! Ách, hiện tại quán Lão Vương chắc đã mở rồi a?"
Phương Dật Thiên nói xong đã đi qua ngõ nhỏ, giương mắt đã thấy, đối diện ngã tư đường bên kia hiện ra một chiêu bài, trên viết năm chữ to " Quán ăn nhanh Lão Vương ", phía dưới viết một loạt danh sách đồ ăn sáng, có sữa đậu nành, cháo ngô, chè Bát Bảo, bánh bao hấp, bánh chèo, các loại phở nước.....
Lúc này quán Lão Vương đã khách xếp từng hàng, sinh ý thịnh vượng, sáng sớm mọi người không hẹn mà cùng đến đây ăn bữa sáng, đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất là do thức ăn ở đây rất ngon hơn nữa không đắt, bất quá còn một nguyên nhân nữa buổi sáng quán Lão Vương còn có những cô gái phục vụ xinh đẹp, hơn nữa thái độ phục vụ còn rất tốt.
Ba tháng trước Lão Vương đã mời người đến phụ giúp bán hàng, bất quá cô gái này vừa nhìn đã biết là thôn nữ, hoàn toàn không có gì đáng thưởng thức, hiện nay quán Lão Vương người phục vụ đều là mĩ nữ mặc đòng phục trang điểm xinh xắn, sau ba tháng Lão Vương hả hê nhìn quán ăn ngày một đông khách, việc này Lão cũng không thể không cảm kích hiệu quả này là do Phương Dật Thiên bày cho gọi là " Mĩ Nữ hiệu ứng" , quả thật là hiệu quả nhanh chóng a.
Có thể thấy được, thuê mĩ nữ phục vụ trong quán đều là chủ ý của Phương Dật Thiên, hắn ba tháng trước ghé qua liền cùng Lão Vương tán gẫu, tiếp theo đưa ra cho Lão cái lý luận kinh doanh" Mĩ nữ hiệu ứng "
Bất quá trời đất chứng giám, Phương Dật Thiên lúc đó chỉ có một tâm tư, buổi sáng vừa ăn cơm tại quán Lão Vương lại vừa có thể ngắm nhìn những mĩ nữ phục vụ đi qua đi lại mà thôi.
Phương Dật Thiên cách một ngã tư đường đã nhìn thấy Lão Vương, lão chính là đang ngồi nhàn nhã trong quán uống trà, đọc báo buổi sáng, cuộc sống thật thảnh thơi a. Trước kia lão Vương còn quản lí tiền, bất quá hiện tại được vợ lão tiếp nhận, hẳn là vì lí do nam nhân có tiền sẽ hư hỏng, bởi vậy lão không có việc gì làm, cực kì nhàn nhã.
Phương Dật Thiên qua đây lập tức ngồi bên cạnh Lão Vương, cười thấp giọng nói: "Ta nói lão Vương a, lão cũng thật là thoải mái, nhìn lão hiện tại, không biết đang đọc báo hay mượn báo che mắt để nhìn trộm Tiểu Thiến đi tới đi lui !"
Tiểu Thiến là một trong ba người phụ trách bán hàng cũng là người trẻ tuổi xinh đẹp nhất, da trắng nõn bóng loáng, khi cười rộ lên để lộ hai má lún đồng tiền, đích xác vô cùng dụ nhân !
Lão Vương nghe vậy âm thầm cấp cho Phương Dật Thiên một ánh mắt de dọa, bởi vì vợ lão Vương Thị đang cười dài đi tới, nhìn Phương Dật Thiên cười cả nửa ngày mới nói: "Yêu, tiểu Phương khó có khi dậy sớm vậy a, định ăn cái gì đây?"
"Như mọi khi, sữa đậu nành bánh quẩy!" Phương Dật Thiên cười đáp.
" Hảo !" Vương Thị nói xong hướng bên trong quát lớn: "Tiểu Thiến, tiểu Phương đến đó, mau mang cho hắn một phần sữa đậu nành, bánh quẩy!"
Phương Dật Thiên vừa nghe đã thấy có điểm không hợp lí a, thế nào cứ khi mình đến đây, Vương Thị đều kêu Tiểu Thiến mang cho mình bữa sáng?
Lúc này lão Vương đã sớm đặt tờ báo trong tay lên bàn, dò xét hai bên, nhỏ giọng nói: "Tiểu Phương, ngươi nói thật xem có phải hôm đêm qua đi dạo khu cửa đông? Thẳng đến sáng hiện tại mới vội vàng trở về ? "
Phương Dật Thiên nghe vậy không khỏi cười bất đắc dĩ, vừa cầm tờ báo trên bàn, vừa nói:" Lão Vương a, ngươi xem bộ dáng nghèo khổ của ta giống bộ dạng có thể qua cửa đông tìm nữ nhân sao?"
Khu cửa đông là một cái ngã tư đường của thành đông, mỗi khi màn đêm buông xuống đều là thời điểm của gái làng chơi, bên trong đều là những cô gái ăn mặc hở hang đi tất chân dáng người khêu gợi !
Lão Vương nghe vậy cũng xấu hổ cười cười, bưng chén trà nhấp một ngụm.
Mà lúc này Phương Dật Thiên ánh mắt sớm đã đặt lên tin tức nóng hổi trên đầu báo, nhưng lại gặp dòng chữ to tướng" Gặp chuyện anh hùng ra tay tương trợ, anh hùng vô danh đánh bại bốn tên cướp" mười sáu chữ tiêu đề, nhìn xuống dưới xem tóm tắt tin tức này:
" Tòa soạn báo (kí giả Trương Hoa)..... Đêm qua khoảng mười giờ tối, ở góc phố phía nam phát sinh một vụ cướp có tính chất nghiêm trọng, nạn nhân là một vị cán bộ về hưu Vương lão tiên sinh, mang theo mười vạn nhân dân tệ trên người, không ngờ thân mang số tiền lớn bị bốn kẻ nhìn thấy, vì vậy bám theo Vương lão tiên sinh vào góc đường Nam Hoa mưu toan cướp bóc. Đang lúc bốn kẻ cướp giật sắp thực hiện được ý đồ thì gặp một người trẻ tuổi vô cùng dũng mãnh từ trên trời hạ xuống, tay không đem bốn kẻ hung ác có vũ khí chế phục, sau khi cảnh sát đến hiện trường lại phát hiện người anh hùng trẻ tuổi đã biến mất không thấy tung tích !.....Theo sự hồi tưởng của Vương lão tiên sinh anh hùng này rất trẻ tuổi, đại khái khoảng hai ba hai bốn tuổi, mái tóc dài rối loạn, thân thủ nhanh nhẹn, dũng mãnh vô cùng, một thân chính khí, bởi vì ánh sáng quá yếu nên không nhìn rõ khuôn mặt người này, bất quá khuôn mặt góc cạnh rõ ràng hai mắt hữu thần...........Cuối cùng Vương lão tiền sinh bày tỏ nguyện vong phi thường muốn gặp mặt tạ ơn người anh hùng trẻ tuổi thấy việc nghĩa không nề hà ra tay tương trợ, hi vọng người anh hùng vô danh có thể đọc được bài báo này để liên lạc, phía dưới còn có cách thức liên lạc với Vương lão tiên sinh..........."
Phương Dật Thiên xem đến đây liền không xem thêm nữa, hắn đưa tay lên sờ sờ mái tóc đen nhánh, thầm nghĩ trên báo đăng anh hùng vô danh kia ' Tóc dài rối loạn ' cực kì không giống lúc này mới yên lòng, lại âm thầm nói trong lòng: "Không nghĩ tới việc này còn đưa lên mặt báo, ách, càng không nghĩ tới mình còn để lại cái danh hiệu anh hùng vô danh. "
Lúc này lão Vương cũng chú ý tới biểu tình trên mặt Phương Dật Thiên đang cầm tờ báo trong tay, nói: "Xã hội này nếu có nhiều người gặp cảnh bất bình rút đao tương trợ như vậy, xã hội cũng yên ổn, dân chúng cũng an tâm. "
Phương Dật Thiên nghe vậy cười nhạt rồi nói: "Xã hội yên ổn là cần luật pháp của nhà nước quản lí để nhân dân tuân theo, chỉ dựa vào cái gọi là anh hùng căn bản không làm nên chuyện gì."
"Nói cũng có lí, đúng rồi, tiểu tử ngươi không phải chính là cái anh hùng vô danh ấy chứ? " Lão Vương nhìn chằm chằm vào Phương Dật Thiên, mặt đầy thâm ý nói.
Phương Dật Thiên nghe xong, sắc mặt không đổi, ánh mắt không chút dao động, hắn mỉm cười, ngữ khí lạnh nhạt: "Lão thấy ta giống sao?"
Lão Vương nhìn Phương Dật Thiên một lượt, lập tức lắc đầu, miệng còn nói thêm: "Không giống, không giống, tiêu tử ngươi nhìn thế nào cũng không giống người tốt!"
"Ha ha ~~" Phương Dật Thiên nghe vậy không khỏi thoải mái cười ha hả.
Lúc này một thân ảnh cao gầy, thân hình nổi bật, Tiểu Thiến tươi cười ngọt ngào bưng đồ ăn đến trước mặt Phương Dật Thiên, bất quá khi nhìn qua mái tóc đen bóng loáng khuôn mặt sạch sẽ tuấn tú của Phương Dật Thiên thì hai má có chút ửng đỏ, trong lúc nhất thời bị bất ngờ, vì trong ấn tượng của nàng Phương Dật Thiên tựa hồ không phải bộ dạng này mà là...... có vẻ phóng khoáng tùy ý một chút, bất quá hiện tại Phương Dật Thiên làm cho người ta có một loại cảm giác phi phàm.
Đích xác, một thân Phương Dật Thiên mặc bộ âu phục cũ phẳng phiu, tạo ra cho hắn một cái khí chất độc đáo.
Phương Dật Thiên tiếp nhận bữa sáng trong tay Tiểu Thiến, cười nói: "Tiểu Thiến, ta biết mình hôm nay đặc biệt anh tuấn, chính là ngươi cũng không nên lợi dụng thời gian làm việc mà nhìn chằm chằm ta như vậy? Cẩn thận Vương lão bản trừ tiền lương của ngươi a! Nếu ngươi muốn có thể đợi tan tầm đến chỗ ở của ta, tùy tiện muốn làm gì cũng được !"
Tiểu Thiến nghe xong mặt ngọc lại càng đỏ, lúc này " Ưm " một tiếng, sau lại hầm hừ nói: ''Hừ, ai muốn nhìn ngươi? Thật sự là bảnh chọe ! Không thèm để ý tới ngươi !" Nói xong xoay người rời đi.
"Uy, tiểu tử ngươi không thể có chủ ý với Tiểu Thiến, chả lẽ lại muốn gây tai họa cho một hoàng hoa khuê nữ !" Lão Vương lấy tay gõ vào bàn ăn, nói như có thật.
Phương Dật Thiên nghe vậy ngụm sữa đậu nành sắp nuốt xuống không khỏi 'phốc' một tiếng phun trên mặt đất, sau đó dở khóc dở cười nói: " Như thế nào ta lại thành hỗn đản chuyên gây tai họa cho hoàng hoa khuê nữ? Ta trước tới nay cũng chưa có cơ hội gậy hại cho con gái nhà ai đâu. "
"Cho nên mới ngăn, không cho ngươi cơ hội !" Lão Vương nói.
Phương Dật Thiên lúc này đã ăn xong ,lúc này dùng giấy ăn lau miệng nói: "Lão Vương, lão cứ yên tâm đi, ta sẽ không đem tiểu thiến câu dẫn đi, còn lưu lại cho lão tiếp tục hấp dẫn ngày càng nhiều khách nhân!"
"Chậc chậc, tiểu tử ngươi nói thế không được, ngươi xem lão Vương ta thành loại người nào? Đúng rồi, tiểu tử ngươi nay ăn diện như vậy định đi đâu? " Lão Vương không nhịn được tò mò hỏi.
"Phỏng vấn !" Phương Dật Thiên đáp.
"Phỏng vấn? " Lão Vương kinh ngạc nói.
"Đương nhiên, ta cần ăn cơm phải không? Huống hồ lão cũng hi vọng ta có thể trả hết số nợ tiền ăn còn thiếu? Tốt lắm, ta đi rồi ! Ách, hôm nay bữa sáng cứ ghi lại trước, ta làm việc tháng sau giàu to rồi thanh toán một thể !" Phương Dật Thiên nói xong liền đi luôn.
Lão Vương nhìn bóng Phương Dật Thiên đi xa không khỏi cười mắng " Xú tiểu tử ", không biết tại sao, lão luôn cảm thấy Phương Dật Thiên không phải đơn giản như vẻ ngoài bình thường thể hiện, lão luôn cảm thấy tiểu tử này có một quá khứ phi phàm, cái này xem như là kinh nghiệm bốn mươi năm nhìn người đã luyện ra hỏa nhãn kim tinh đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook