Thiếp Khuynh Thành
-
Chương 73: Đau Lòng!
Câu nói của Triệu Tử Duy khiến mọi người ồ lên kinh ngạc!
Thái tử Tề quốc biết mình đang nói gì chứ? Mấy hôm trước trên yến tiệc tiếp đón khách quý, hoàng đế Phong quốc đã đồng ý cho công chúa Thanh Nhã hòa thân với hắn, không ngờ chỉ vì sự theo đuổi ráo riết của công chúa Hân Hân mà hắn lại đồng ý kết hôn với nàng ta? Vậy công chúa Thanh Nhã thì đặt vào đâu?
Tầm mắt mọi người đều hướng về Triệu Tử Duy, Lương Hân Hân và Lâm Thanh Nhã.
Lâm Thanh Nhã nhận thấy những ánh mắt tò mò, cả người khẽ run, đôi mắt xinh đẹp nhuốm lệ. Nàng đã gả cho Triệu Tử Duy, vậy ý hắn là gì đây? Trong mắt hắn, Lâm Thanh Nhã nàng là cái gì? Của hồi môn là năm tòa thành trì, có công chúa nước nào được như thế không? Vậy mà bây giờ, Lương Hân Hân mới chỉ thổ lộ tấm lòng trước mặt bao người, vì thái độ lạnh lùng của hắn mà rớt nước mắt, hắn lại cho nàng ta ngôi vị Thái tử phi sao? Nếu của hồi môn của nàng ta hậu hĩnh thì không nói, nhưng nàng ta đạt được chỉ bằng vài giọt nước mắt! Điều này làm sao nàng chịu nổi được?
Vốn sự việc đang đơn giản mà bỗng chốc trở nên phức tạp? Nhìn những ánh mắt soi mói kia, lòng nàng phẫn hận đến tột cùng!
Lâm Thiện Nhã khẽ cười, cục diện rối loạn này, nàng thích!
Lâm Khinh Trần hơi kinh ngạc nhìn Triệu Tử Duy, dựa vào quan sát của mình, Triệu Tử Duy không có tình cảm gì với Lương Hân Hân, nhưng sao đột nhiên thay đổi ý định? Lương quốc không phải là cường quốc, chẳng qua chỉ là nước láng giềng với Tề quốc mà thôi. Triệu Tử Duy tâm chí mạnh mẽ khắp thiên hạ, phải chăng quốc gia bị diệt tiếp theo là Lương quốc?
Lương Hân Hân không thể tin vào tai mình, thái độ vừa nãy của Triệu Tử Duy khiến nàng nghĩ không bao giờ nàng sẽ được gả cho hắn. Không ngờ trong cơn tuyệt vọng thì hắn lại muốn cưới nàng làm Thái tử phi! Nàng khó tin nhìn Triệu Tử Duy, cẩn thận hỏi: “Chàng nói thật ư?”
Triệu Tử Duy mất đi chút kiên nhẫn cuối cùng, nhìn cô gái ngồi đối diện không phản ứng gì, vẫn bình tĩnh hầu rượu Nguyên Kì như trước. Cô không để ý chút nào!
Sau này trời đất bao la, Hạ quốc và Tề quốc trời nam đất bắc. Cơ hội gặp lại rất ít, cô không hiểu ư?
Trong đại điện hàng trăm cây nến cháy đỏ rực, mùi sáp nến ngập tràn. Dường như mọi người cũng đều có tâm trạng giống Lương Hân Hân, chờ đợi Triệu Tử Duy lên tiếp cho một đáp án chính xác!
“Thái tử Tề quốc có ý gì?” Lâm Thu Thành chưa bị ù tai, sau khi nghe thấy Triệu Tử Duy nói xong, tức giận tra hỏi. Vì lần hòa thân này, lão đã cho hắn năm tòa thành trì, vậy mà trước mặt bao quan khách hắn lại giở trò, cưới người khác làm Thái tử phi!
Thục quý phi cũng vội hỏi: “Thái tử Tề quốc không say rượu đấy chứ?” Bà ta hao tâm tổn sức bồi dưỡng Thanh Nhã nên nó mới có thể đi được tới ngày hôm nay. Nếu bị Thái tử Tề quốc từ hôn, chẳng khác nào tai họa đột ngột đổ xuống đầu Thanh Nhã!
Mộ Dung Ca mặt không biến sắc, nhưng trong lòng thầm nghĩ, Triệu Tử Duy đồng ý với Lương Hân Hân sợ sẽ có mục đích. Chỉ đáng tiếc cho một Lương Hân Hân si tình, về phần Lâm Thanh Nhã, tính mọi mưu kế để nắm số phận mình trong tay, nhưng có lẽ mất nhiều hơn được. Cô ngẩng đầu vô tình chạm phải đôi mắt ẩn dấu đau đớn của hắn…
Triệu Tử Duy nhìn Mộ Dung Ca thật lâu, rồi mới miễn cưỡng rời mắt nhìn Lâm Thu Thành. Vẻ mặt hắn tà mị khí phách như lúc ở trong Khánh vương phủ, giọng nói lạnh như băng: “Bản cung đồng ý hòa thân với công chúa Thanh Nhã chứ chưa hề nói đưa nàng ấy làm Thái tử phi. Bản cung sẽ phong Thanh Nhã làm trắc phi! Công chúa Lương Hân Hân làm Thái tử phi!”
Lương Hân Hân vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ! Quả nhiên là thật! Thật sự như thế! Hắn thật sự muốn kết hôn với nàng! Vốn nghĩ nguyện vọng cả đời mình sẽ không bao giờ thành hiện thực, còn chuẩn bị sẵn tinh thần vì hắn, nàng cam tâm trở thành thị thiếp. Giờ đây nàng cảm giác như mình đang nằm mơ vậy.
“Tam ca, huynh nghe thấy Thái tử Tề quốc nói chưa? Chàng đã đồng ý cưới ta làm Thái tử phi!” Lương Hân Hân xoay người nắm chặt tay Tam hoàng tử Lương quốc, kích động nói.
Lương Thần cũng mờ mịt, vừa rồi hắn còn xấu hổ vì hành động cả gan làm loạn của tiểu muội, không ngờ sự việc thay đổi nhanh như vậy, Thái tử Tề quốc lại muốn kết hôn với Lương Hân Hân! Quả là một chuyện tốt cho Lương quốc! Dù sao bao nhiêu quốc gia muốn hòa thân với Tề quốc mà chẳng được.
Gương mặt già nua của Lâm Thu Thành run rẩy, sắc mặt trắng bệch, hai mắt mờ mờ nhìn chăm chú Triệu Tử Duy muốn xem hắn có ý gì. Nhưng đôi mắt lão chỉ nhìn thấy đám mỹ nhân sủng ái hàng ngày đấu đá nhau trong hậu cung của mình: “Thái tử Tề quốc, ngươi không được bội ước!”
Nghe xong, Lâm Khinh Trần và Lâm Thiện Nhã nhìn nhau, bội ước ư? Vốn Triệu Tử Duy không hề bội ước, lúc trước khi đồng ý hòa thân với Lâm Thanh Nhã, hắn chưa hề nhắc tới cho Thanh Nhã làm Thái tử phi. Hai người thầm kinh ngạc, chẳng lẽ ngay từ đầu Triệu Tử Duy đã không có ý định cho Lâm Thanh Nhã ngôi vị Thái tử phi ấy?
Gương mặt xinh đẹp của Lâm Thanh Nhã tái nhợt, hai tay nắm chặt nhau, vô tình nàng nhìn thấy nụ cười của Lâm Thiện Nhã, không kìm chế được rơi nước mắt. Thật sự nàng không phải là đối thủ của Lâm Thiện Nhã ư? Đáng ghét, đáng ghét!
“Bản cung là Thái tử Tề quốc cao quý, trưởng tử của hoàng đế Tề quốc. Thanh Nhã chỉ là con do thiếp thất sinh, bản cung cưới nàng ta làm trắc phi là hợp tình hợp lý! Hơn nữa, trước giờ bản cung chưa từng nói sẽ cưới Thanh Nhã làm Đông cung Thái tử phi. Hay là hoàng đế Phong quốc cho rằng vị trí trắc phi của Thái tử Tề quốc ta không xứng với công chúa Thanh Nhã quý quốc?” Triệu Tử Duy nhếch mép cười lạnh, gằn lên từng tiếng.
Trong thời cuộc biến ảo khôn lường, nếu không có lực lượng hùng mạnh, không thể dấy lên màn gió tanh mưa máu! Mà Triệu Tử Duy tham gia cuộc chiến đẫm máu này, đến cuối cùng hắn có thống trị tất cả hay không?
Dung nhan diễm lệ của Thục quý phi đỏ bừng, đã nhiều năm nay không có ai nói về xuất thân của bà ta. Bà ta xuất thân thấp hèn, tuy giờ trở thành quý phi nhưng vẫn chỉ là thiếp, không phải là Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ. Nếu Thanh Nhã gả cho Triệu Tử Duy làm chính phi thì quả thực trèo cao, nhưng…
Hoàng đế Phong quốc đột nhiên bừng tỉnh, trước đây đúng là chưa từng nói Thanh Nhã sẽ được làm Thái tử phi! Chuyện này đã định, nếu lão cố ý dây dưa thì ngược lại kẻ bội ước chính là mình. Phong quốc không thể so bì với một cường quốc như Tề quốc! Tuyệt đối không thể lấy trứng chọi đá! Hơn nữa chỉ cần hòa thân với Tề quốc là được rồi hay sao?
Lâm Thanh Nhã nhìn vẻ mặt của Lâm Thu Thành, liền biết lão sẽ thỏa hiệp. Nàng cũng hiểu Triệu Tử Duy một khi đã nói sẽ không bao giờ thay đổi! Việc này coi như đã định, nàng cũng chẳng còn đường lui! Tuy nàng thua Lâm Thiện Nhã một bậc, nhưng không có nghĩa nàng luôn bại trận. Giờ đây cái nàng cần làm là cho Triệu Tử Duy biết mình hiền lương thục đức:
“Phụ hoàng, Thanh Nhã ái mộ Thái tử, đương nhiên đâu hề để ý tới danh vị. Thanh Nhã chỉ mong quan hệ giữa hai nước tốt đẹp, dân chúng hai nước an cư lạc nghiệp, Thanh Nhã có thể hầu hạ Thái tử là đã thỏa ước nguyện rồi.”
Vốn dĩ rất nhiều người muốn xem kịch vui, không biết Lâm Thu Thành và Lâm Thanh Nhã ứng phó thế nào, không ngờ Lâm Thanh Nhã lại không để ý chút nào!
Triệu Tử Duy nghe vậy, hơi nhướng mày. Lời nói của Lâm Thanh Nhã rung động lòng người, nhưng đối với hắn chẳng là cái gì.
Lương Hân Hân kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Nhã, nói thẳng: “Nếu muội không ngại, sau này hai chúng ta sẽ như tỷ muội một nhà!” Nàng không ngờ Lâm Thanh Nhã hiền dịu ôn hòa như vậy, hoàn toàn chẳng để ý tới việc bị nàng cướp mất ngôi vị Thái tử phi! Trước giờ con người nàng rất thẳng thắn, ai tốt với mình thì mình cũng đối tốt với họ!
Lâm Thanh Nhã khẽ nhếch miệng, trong lòng cười lạnh, thân như tỷ muội? Lương Hân Hân khờ dại như vậy, sau này đâu phải đối thủ của nàng? Nàng dịu dàng gật đầu: “Tất nhiên Thanh Nhã cầu mà chẳng được.”
Mộ Dung Ca nghe cuộc trò chuyện của hai người họ, khẽ nhíu mày. Từ nhỏ Lương Hân Hân đã được Hoàng đế và Hoàng hậu Lương quốc nuông chiều, tất nhiên trong cung không ai dám làm hại nàng ta, vì thế tạo thành bản tính khờ dại của Lương Hân Hân! Đối với nàng ta đây là ưu điểm cũng là nhược điểm trí mạng! Nếu Lâm Thanh Nhã muốn đùa bỡn nàng ta trong lòng bàn tay là chuyện dễ như bỡn!
Lâm Thiện Nhã cười lạnh, Lương Hân Hân thật ngây thơ!
“Như thế tốt quá! Chỉ cần hai nước Tề, Phong thành thông gia, thì dân chúng đều được an cư lạc nghiệp!” Lâm Thu Thành tìm được đường lui, lập tức cười xấu hổ, nịnh nọt Triệu Tử Duy.
“Chúc mừng công chúa Hân Hân, chúc mừng công chúa Thanh Nhã!” Mọi người đều giơ ly rượu, cất tiếng chúc mừng. Bọn họ đều có thân phận tôn quý, đương nhiên đều hiểu quan hệ thông gia này không đơn giản như thế! Có lẽ lại là những mưu kế sâu xa!
Nụ cười tươi trên khuôn mặt Lâm Thanh Nhã ngụy trạng khéo léo đến mức không ai biết trong lòng nàng ta tràn đầy phẫn uất và ghen tức! Nhưng nàng ta biết, bây giờ khóc lóc náo loạn cũng không làm được gì!
Lương Hân Hân đạt được thỏa nguyện, không làm phiền Triệu Tử Duy nữa, trước khi rời khỏi Nghi Xuân các chỉ cười thâm tình nhìn Triệu Tử Duy: “Hân Hân tạ ơn Thái tử Tề quốc.” Tạ ơn hắn đã cho nàng cơ hội, đáp ứng mong ước bao năm qua của nàng, để nàng có thể bầu bạn bên hắn trọn đời!
Ánh mắt Triệu Tử Duy càng lúc càng lạnh lẽo, mặt không đổi sắc liếc Lương Hân Hân nói: “Công chúa Hân Hân quá khách khí!”
Sau khi Lương Hân Hân rời đi, mỗi người đuổi theo suy nghĩ riêng mình, khiến không khí có phần lạnh nhạt. Nhưng với mang múa nóng bỏng tiếp theo, khiến ai ai cũng giấu đi tâm sự trong lòng, ngoài mặt là quang cảnh náo nhiệt, hòa bình như cũ.
Nguyên Kì lãnh đạm nhìn thoáng qua Mộ Dung Ca, thấy vẻ mặt cô thư thái, dường như trong lòng đã không còn hình bóng Triệu Tử Duy. Trái tim mạnh mẽ của y không hiểu sao như bị muỗi đốt, có cảm giác đau nho nhỏ. Đôi mắt vốn tĩnh lặng bình thản tràn đầy lạnh lẽo, giọng nói hắn trong trẻo mà lạnh lùng xa cách: “Nếu không thể kiên trì, thì đi đi!”
Mộ Dung Ca hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn Nguyên Kì. Hắn cho cô rời đi ư? Từ lúc bước vào Nghi Xuân các, hắn vẫn luôn thờ ơ với nỗi đau, với sự giày vò của cô. Còn bây giờ, hắn có ý gì? Thử cô sao? Cô thu tầm mắt, cúi đầu trả lời: “Thiếp sẽ hầu hạ Thái tử đến khi yến tiệc kết thúc.”
Con ngươi đen sâu thẳm của Nguyên Kì càng lúc càng u tối, hắn không nói gì nữa.
Nhưng hành động vừa rồi của hai người họ trong mắt mọi người lại vô cùng thân mật. Chén rượu trong tay Triệu Tử Duy khẽ run, hắn không ngừng nốc rượu, mùi hương tinh khiết và thơm ngát của rượu như có ma lực khiến người ta tạm thời mất lý trí, nhưng cũng làm đôi mắt trở nên mờ mịt.
Nhóm ca múa trong điện nhảy múa càng thêm nóng bỏng, ánh mắt lúng liếng, khiến bầu không khí thêm sôi nổi.
Sau khi kết thúc vũ đạo, chợt có một đứa trẻ tầm bốn, năm tuổi bước vào điện, theo sau là một cung nữ.
Đứa trẻ cất cao giọng nói: “Chúc hoàng gia gia (ông nội) phúc thọ an khang!”
Một đứa trẻ có gương mặt thanh tú bước ra, dung mạo của nó giống Thái tử Phong quốc Lâm Khinh Trần như đúc, vừa nhìn đã biết đứa trẻ nhỏ này chính là tiểu Thế tử.
Lâm Thu Thành lạnh nhạt, có vẻ lão không hề yêu mến đứa cháu nội Lâm Phong này, lão thản nhiên nói: “Phong Nhi ngoan.”
Sắc mặt Lâm Khinh Trần lập tức đông cứng, một tia sát khí xẹt qua mắt y.
“Phong nhi, qua đây với cô cô.” – Lâm Thiện Nhã vươn hai tay về phía Phong Nhi, nàng rất yêu thương đứa cháu này. Tuổi còn nhỏ nhưng nó đã phải chịu cảnh mất mẹ, còn bị ông nội xa cách, đến nay Lâm Thiện Nhã vẫn không hiểu vì sao phụ hoàng lại lạnh lùng với Phong Nhi như vậy, nhưng người lại rất yêu thích con của nhị ca.
Phong Nhi không tới chỗ Lâm Thiện Nhã mà chạy thẳng đến chỗ Nguyên Kỳ.
Lâm Thu Thành biến sắc, lão sợ Phong Nhi đắc tội tới Nguyên Kỳ nên lập tức giận dữ quát lớn: “Phong Nhi! Không được làm càn!”
Tuổi còn nhỏ nhưng bước chân của cậu bé rất nhanh, tiếng quát của Lâm Thu Thành không thể theo kịp. Chỉ có điều, người mà Phong Nhi chạy tới nhào vào lòng không phải là Nguyên Kỳ, mà là Mộ Dung Ca.
“Mẹ!” – Phong Nhi khóc to.
Thực ra cha không cho nó tới Nghi Xuân cung, nhưng nô tài trong cung Nhị thúc nói trong Nghi Xuân cung có mẹ nên nó lập tức chạy tới đây, không ngờ mẹ thật sự ở nơi này! Nó rất nhớ mẹ, khi đi du ngoạn ở bên ngoài cùng cha, thấy những đứa trẻ khác có mẹ che chở khiến nó rất ngưỡng mộ, nó cũng như bao đứa trẻ khác, thực sự cần có mẹ ở bên cạnh.
Mộ Dung Ca không kịp trở tay, cô cũng không nghĩ tới chuyện Phong Nhi sẽ lao thẳng vào lòng mình như thế này, cục bông mềm mại nhỏ xíu ôm chầm lấy cô khiến cả hai thiếu chút nữa đã ngã lăn. Khát vọng tình mẹ của Phong Nhi khiến Mộ Dung Ca không đành lòng, cô vỗ vỗ nhẹ lên lưng đứa trẻ, dịu dàng nói: “Tiểu thế tử, nô tỳ không phải mẹ của người.”
Cục bông nhỏ không quan tâm, dung mạo của cô giống mẹ nó như vậy, lại dịu dàng ấm áp, mùi hương trên người cô chính là mùi hương của mẹ, nếu cô không phải là mẹ nó thì còn ai là mẹ nó nữa? Tại sao mẹ lại không nhận nó? Lâm Phong cảm thấy tủi thân, chiếc mũi nhỏ xụt xịt, đôi mắt to tròn xinh đẹp long lanh ngấn nước, mỗi lần nó dụi vào người Mộ Dung Ca là lau sạch nước mắt vào y phục của cô, – “Mẹ, vì sao người không nhận Phong Nhi? Phong Nhi đã lớn rồi, Phong Nhi ngoan, sau này nhất định sẽ hiếu thuận với mẹ.”
Mộ Dung Ca thấy mũi mình cay cay, cô thương xót đứa trẻ này vô cùng. Mặc dù nó được sinh ra trong gia đình phú quý nhưng phải chịu đựng nhiều chuyện hơn những đứa trẻ khác. Mộ Dung Ca cảm nhận được những ánh mắt phủ lên mình ngày càng dày đặc, cô khẽ nhíu mày, cô không thích làm tiêu điểm chú ý của mọi người.
“Tiểu thế tử, thực sự người đã nhận nhầm rồi.” – Mặc dù không đành lòng nhưng trước ánh mắt của mọi người, cô đành phải gạt bỏ lòng mình. Hơn nữa cô cũng không phải mẹ của đứa trẻ này, cô chỉ có gương mặt giống mẹ của nó thôi.
Nhị hoàng tử Phong quốc cười cười nhìn Lâm Khinh Trần, gã muốn xem y sẽ giải quyết việc này như thế nào. Ngoại trừ những người thuộc hoàng cung Phong quốc, những khách khứa khác đều không hiểu tình huống đang xảy ra. Tiểu thế tử Phong quốc lại đi ôm chầm lấy một nữ tỳ thấp hèn, còn gọi cô ta là mẹ, chuyện này có khác gì một đòn vũ nhục lớn giáng vào hoàng thất!
Gương mặt Lâm Thiện Nhã hơi biến sắc, nàng biết Phong Nhi xuất hiện ở đây do có người thầm gài âm mưu.
Lâm Khinh Trần nhẹ nhàng đứng dậy, vẻ mặt bình thản bước tới trước mặt Mộ Dung Ca.
Phong Nhi ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhuốm đầy nước mắt, nó nhìn Mộ Dung Ca, thút thít: “Người không phải là mẹ của Phong Nhi thật ư?” – Rõ ràng mẹ đang ở ngay trước mắt, lại dịu dàng đến vậy cơ mà, tại sao mẹ lại nói không phải?
“Phong Nhi, không được vô lễ.” – Lâm Khinh Trần đưa tay ra ôm lấy Phong Nhi, hắn trầm giọng khiển trách, sau đó nói với Mộ Dung Ca, – “Đã quấy rầy Mộ Dung cô nương, xin thứ lỗi.” – Y không quên quay sang Nguyên Kỳ gật đầu, tỏ ý áy náy.
Nguyên Kỳ cười nhẹ, không để tâm.
Nhưng mọi người lại hiểu lầm, xem ra tỳ nữ này không hề đơn giản. Trong yến tiệc đón gió tẩy trần lần trước, họ còn tưởng rằng cô chỉ là một phế phi dễ dàng bị bắt nạt, chỉ để đàn ông chơi đùa vài ngày, nhưng lúc này đây cô lại được tiểu thế tử Phong quốc ôm chầm lấy, lại còn gọi một tỳ nữ như cô là mẹ?
Phong Nhi vừa rồi nhất thời xúc động nên không kiêng kị gì chạy về phía Mộ Dung Ca, lúc này trên gương mặt nhỏ nhắn của nó vẫn ngập tràn nước mắt, nhưng cô đã nói cô không phải mẹ của nó, cha cũng nói không phải, khiến nó vô cùng thất vọng, không cam lòng, rõ ràng cô có gương mặt giống hệt mẹ của nó. Nhưng Lâm Phong là một đứa trẻ thông minh, cha chưa từng lừa gạt nó, chính nó cũng cảm nhận được sự khác thường trong việc này, nó lập tức ứng đối thông minh: “Hoàng gia gia, phụ thân, Phong Nhi lại nằm mơ nên mới tưởng lầm, Phong Nhi biết sai rồi!”
“Ca, chứng mộng du của Phong Nhi, cả năm nay vẫn chưa khỏi hẳn sao?” – Lâm Thiện Nhã lên tiếng dò hỏi rất hợp thời điểm.
May là trong hoàng cung này ai cũng biết chứng bệnh mộng du của Phong Nhi, lúc này nó lấy cớ này ra rất thích hợp.
Lâm Khinh Trần lắc đầu, – “Gần đây đã khá hơn, nhưng dăm ba ngày lại bị một lần.”
Đại đa số mọi người đều không nghi ngờ lời nói của một đứa trẻ nhỏ tuổi, nhìn dáng vẻ ngây thơ cùng đôi mắt đỏ hồng đáng yêu không giống đang nói láo, hơn nữa, chẳng phải Công chúa Thiện Nhã đã nói tiểu thế tử hay bị mộng du sao?
“Thì ra là do tiểu thế tử bị mộng du.”
“Đưa tiểu thế tử hồi cung nghỉ ngơi.” – Lâm Khinh Trần giao Phong Nhi cho cung nhân, trầm giọng ra lệnh.
Người cung nữ ôm Phong Nhi rời khỏi Nghi Xuân cung. Khi đến cừa, nó quay đầu lại nhìn Mộ Dung Ca đang trầm tư cúi đầu. Cô không phải là mẹ sao? Nhưng cô rất ấm áp, hơi ấm rất giống mẹ.
Triệu Tử Duy nhìn Mộ Dung Ca, lúc này cô đang nghĩ gì vậy?
Đừng nói tới Triệu Tử Duy đang thắc mắc, ngay cả kẻ đang ở cạnh cô là Nguyên Kỳ cũng cảm thấy khó giải thích.
Mộ Dung Ca khép hờ con mắt, suy nghĩ, lòng cô thật chua xót. Ở kiếp trước bởi vì cố tỏ ra mình là một “người bình thường” nên cô bị cha ruồng bỏ, may sao cô lại có một người mẹ và người chị tốt, đúng là không gì quý bằng tình cảm gia đình. Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của Phong Nhi khiến cô nhớ tới sau này không thể gặp lại người thân, đồng thời cũng khiến cô nhớ tới người thân duy nhất ở thế giới này, Tẫn Nhi.
Giờ khắc này nó ra sao rồi? Đã có cuộc sống ổn định ở Tề quốc chưa? Triệu Tử Duy hòa thân thành công, đối với nó có phải là sự đả kích lớn hay không? Cái giá của nó sẽ không phải là mất mạng chứ?
“Thái tử Hạ quốc, trẫm có ý định hòa thân với quý quốc, muốn gả Công chúa Thiện Nhã làm Thái tử phi của ngươi, Thái tử Hạ quốc có đồng ý không? – Lâm Thu Thành tươi cười nhìn Nguyên Kỳ.
Lâm Thiện Nhã lập tức nhìn Nguyên Kỳ, cuộc nói chuyện lúc sáng có một điểm nhấn, chính miệng chàng đã đồng ý, vậy sự việc sẽ không còn phức tạp nữa.
Mọi ánh mắt đổ dồn vào Nguyên Kỳ, kết quả không cần đoán cũng biết. Công chúa Thiện Nhã là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, luận về dung mạo lẫn tài hoa đều không người nào sánh bằng, hơn nữa nàng ấy lại có năm tòa thành trì làm của hồi môn, chắc chắn Thái tử Hạ quốc sẽ đồng ý.
Khóe miệng Mộ Dung Ca nhẹ nhàng câu lên, Hoàng đế Phong quốc cẩn thận như vậy thật buồn cười. Lâm Thiện Nhã có dung mạo tuyệt thế, đồ hồi môn lại phong phú, chẳng phải nàng ta chính là mục đích khiến Nguyên Kỳ phải lặn lội đường xa đến đây sao? Đương nhiên hắn sẽ vui vẻ đồng ý. Có vẻ sau chuyện của Triệu Tử Duy, Hoàng đế Phong quốc có phần cẩn thận hơn, chỉ cần Nguyên Kỳ gật đầu là mọi sự đều ổn thỏa, Phong quốc sẽ được bảo hộ. Tuy cô không thể nhìn thấu những suy nghĩ của hắn, nhưng cô biết hắn sẽ đồng ý.
Đây cũng là kết quả mọi người đều biết.
Triệu Tử Duy bắn ánh mắt lợi hại nhìn thẳng vào Mộ Dung Ca, hắn đang quan sát sự biến hóa trên gương mặt cô. Hắn vẫn nhớ đêm hôm đó Mộ Dung Ca nói cô rất dễ ghen, nếu có ý với Nguyên Kỳ, chắc hẳn vẻ mặt cô sẽ thay đổi, nhưng giờ khắc này, gương mặt cô vẫn rất bình tĩnh.
Ánh mắt Nguyên Kỳ rơi trên chiếc nhẫn màu đỏ tím đeo ở ngón tay, hắn nhớ lại lúc rửa mặt, thay y phục lúc chiều có dùng thử bánh xà phòng thơm hương hoa sen, đúng là rất thơm, mùi hương hoa sen đến giờ vẫn còn thoang thoảng vấn vít nơi chóp mũi của hắn.
Hắn khẽ nhếch khóe môi tạo thành nụ cười nhẹ mang theo hơi lạnh thấu xương, cuối cùng lạnh nhạt đáp: “Được!”
Dung mạo tuyệt sắc của Lâm Thiện Nhã mỉm cười, mặc dù đã biết trước kết quả, nhưng được nghe lời đồng ý từ chính miệng chàng vẫn khiến Lâm Thiện Nhã mừng rỡ phát điên.
-
Bóng cây xào xạc, ánh trăng sáng tỏ xuyên qua tầng lá rọi vào trong phòng, ánh trăng hòa cùng ánh nến dập dờn khiến căn phòng trở nên mờ ảo.
Rèm sa khẽ bay lên như đám mây trắng tinh khôi hoàn mỹ.
Mộ Dung Ca vừa tắm xong, cô đã dùng cánh hoa hồng rất được ưa chuộng ở thời đại này, lại thêm gương mặt trang điểm kỹ càng, mặt thoa phấn, vẽ mày, son môi đỏ mọng, nhìn bộ dạng của cô giống như một tỳ nữ đang cố gắng câu dẫn chủ nhân của mình.
Những gì nữ tử thích làm nhất, chung quy cũng chỉ vì nam nhân mà thôi.
Lúc tắm rửa xong, Mộ Dung Ca lau khô mái tóc mềm như tơ của mình, còn cố tình vén tóc lên, phơi ra phần cổ mảnh khảnh trắng ngần.
Từ lúc xuyên qua thời đại này đến nay, đây là lần đầu tiên cô mặc áo lụa, áo lụa mỏng màu tím có phần trong suốt, bên trong Mộ Dung Ca cũng chỉ mặc một chiếc yếm màu trắng. Chẳng biết từ lúc nào cô đã nhận ra, Nguyên Kỳ chưa bao giờ mặc y phục màu trắng…
Mộ Dung Ca xuyên qua rèm sa, bước tới trước mặt Nguyên Kỳ đang nhãn nhã nằm đọc sách ở trên giường.
Cách một đoạn ngắn cô mới đứng lại.
Mộ Dung Ca nhún người thi lễ, phô ra đường cong hoàn mỹ nhất: “Thiếp Mộ Dung Ca tới đây để hầu hạ Thái tử.”
Thái tử Tề quốc biết mình đang nói gì chứ? Mấy hôm trước trên yến tiệc tiếp đón khách quý, hoàng đế Phong quốc đã đồng ý cho công chúa Thanh Nhã hòa thân với hắn, không ngờ chỉ vì sự theo đuổi ráo riết của công chúa Hân Hân mà hắn lại đồng ý kết hôn với nàng ta? Vậy công chúa Thanh Nhã thì đặt vào đâu?
Tầm mắt mọi người đều hướng về Triệu Tử Duy, Lương Hân Hân và Lâm Thanh Nhã.
Lâm Thanh Nhã nhận thấy những ánh mắt tò mò, cả người khẽ run, đôi mắt xinh đẹp nhuốm lệ. Nàng đã gả cho Triệu Tử Duy, vậy ý hắn là gì đây? Trong mắt hắn, Lâm Thanh Nhã nàng là cái gì? Của hồi môn là năm tòa thành trì, có công chúa nước nào được như thế không? Vậy mà bây giờ, Lương Hân Hân mới chỉ thổ lộ tấm lòng trước mặt bao người, vì thái độ lạnh lùng của hắn mà rớt nước mắt, hắn lại cho nàng ta ngôi vị Thái tử phi sao? Nếu của hồi môn của nàng ta hậu hĩnh thì không nói, nhưng nàng ta đạt được chỉ bằng vài giọt nước mắt! Điều này làm sao nàng chịu nổi được?
Vốn sự việc đang đơn giản mà bỗng chốc trở nên phức tạp? Nhìn những ánh mắt soi mói kia, lòng nàng phẫn hận đến tột cùng!
Lâm Thiện Nhã khẽ cười, cục diện rối loạn này, nàng thích!
Lâm Khinh Trần hơi kinh ngạc nhìn Triệu Tử Duy, dựa vào quan sát của mình, Triệu Tử Duy không có tình cảm gì với Lương Hân Hân, nhưng sao đột nhiên thay đổi ý định? Lương quốc không phải là cường quốc, chẳng qua chỉ là nước láng giềng với Tề quốc mà thôi. Triệu Tử Duy tâm chí mạnh mẽ khắp thiên hạ, phải chăng quốc gia bị diệt tiếp theo là Lương quốc?
Lương Hân Hân không thể tin vào tai mình, thái độ vừa nãy của Triệu Tử Duy khiến nàng nghĩ không bao giờ nàng sẽ được gả cho hắn. Không ngờ trong cơn tuyệt vọng thì hắn lại muốn cưới nàng làm Thái tử phi! Nàng khó tin nhìn Triệu Tử Duy, cẩn thận hỏi: “Chàng nói thật ư?”
Triệu Tử Duy mất đi chút kiên nhẫn cuối cùng, nhìn cô gái ngồi đối diện không phản ứng gì, vẫn bình tĩnh hầu rượu Nguyên Kì như trước. Cô không để ý chút nào!
Sau này trời đất bao la, Hạ quốc và Tề quốc trời nam đất bắc. Cơ hội gặp lại rất ít, cô không hiểu ư?
Trong đại điện hàng trăm cây nến cháy đỏ rực, mùi sáp nến ngập tràn. Dường như mọi người cũng đều có tâm trạng giống Lương Hân Hân, chờ đợi Triệu Tử Duy lên tiếp cho một đáp án chính xác!
“Thái tử Tề quốc có ý gì?” Lâm Thu Thành chưa bị ù tai, sau khi nghe thấy Triệu Tử Duy nói xong, tức giận tra hỏi. Vì lần hòa thân này, lão đã cho hắn năm tòa thành trì, vậy mà trước mặt bao quan khách hắn lại giở trò, cưới người khác làm Thái tử phi!
Thục quý phi cũng vội hỏi: “Thái tử Tề quốc không say rượu đấy chứ?” Bà ta hao tâm tổn sức bồi dưỡng Thanh Nhã nên nó mới có thể đi được tới ngày hôm nay. Nếu bị Thái tử Tề quốc từ hôn, chẳng khác nào tai họa đột ngột đổ xuống đầu Thanh Nhã!
Mộ Dung Ca mặt không biến sắc, nhưng trong lòng thầm nghĩ, Triệu Tử Duy đồng ý với Lương Hân Hân sợ sẽ có mục đích. Chỉ đáng tiếc cho một Lương Hân Hân si tình, về phần Lâm Thanh Nhã, tính mọi mưu kế để nắm số phận mình trong tay, nhưng có lẽ mất nhiều hơn được. Cô ngẩng đầu vô tình chạm phải đôi mắt ẩn dấu đau đớn của hắn…
Triệu Tử Duy nhìn Mộ Dung Ca thật lâu, rồi mới miễn cưỡng rời mắt nhìn Lâm Thu Thành. Vẻ mặt hắn tà mị khí phách như lúc ở trong Khánh vương phủ, giọng nói lạnh như băng: “Bản cung đồng ý hòa thân với công chúa Thanh Nhã chứ chưa hề nói đưa nàng ấy làm Thái tử phi. Bản cung sẽ phong Thanh Nhã làm trắc phi! Công chúa Lương Hân Hân làm Thái tử phi!”
Lương Hân Hân vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ! Quả nhiên là thật! Thật sự như thế! Hắn thật sự muốn kết hôn với nàng! Vốn nghĩ nguyện vọng cả đời mình sẽ không bao giờ thành hiện thực, còn chuẩn bị sẵn tinh thần vì hắn, nàng cam tâm trở thành thị thiếp. Giờ đây nàng cảm giác như mình đang nằm mơ vậy.
“Tam ca, huynh nghe thấy Thái tử Tề quốc nói chưa? Chàng đã đồng ý cưới ta làm Thái tử phi!” Lương Hân Hân xoay người nắm chặt tay Tam hoàng tử Lương quốc, kích động nói.
Lương Thần cũng mờ mịt, vừa rồi hắn còn xấu hổ vì hành động cả gan làm loạn của tiểu muội, không ngờ sự việc thay đổi nhanh như vậy, Thái tử Tề quốc lại muốn kết hôn với Lương Hân Hân! Quả là một chuyện tốt cho Lương quốc! Dù sao bao nhiêu quốc gia muốn hòa thân với Tề quốc mà chẳng được.
Gương mặt già nua của Lâm Thu Thành run rẩy, sắc mặt trắng bệch, hai mắt mờ mờ nhìn chăm chú Triệu Tử Duy muốn xem hắn có ý gì. Nhưng đôi mắt lão chỉ nhìn thấy đám mỹ nhân sủng ái hàng ngày đấu đá nhau trong hậu cung của mình: “Thái tử Tề quốc, ngươi không được bội ước!”
Nghe xong, Lâm Khinh Trần và Lâm Thiện Nhã nhìn nhau, bội ước ư? Vốn Triệu Tử Duy không hề bội ước, lúc trước khi đồng ý hòa thân với Lâm Thanh Nhã, hắn chưa hề nhắc tới cho Thanh Nhã làm Thái tử phi. Hai người thầm kinh ngạc, chẳng lẽ ngay từ đầu Triệu Tử Duy đã không có ý định cho Lâm Thanh Nhã ngôi vị Thái tử phi ấy?
Gương mặt xinh đẹp của Lâm Thanh Nhã tái nhợt, hai tay nắm chặt nhau, vô tình nàng nhìn thấy nụ cười của Lâm Thiện Nhã, không kìm chế được rơi nước mắt. Thật sự nàng không phải là đối thủ của Lâm Thiện Nhã ư? Đáng ghét, đáng ghét!
“Bản cung là Thái tử Tề quốc cao quý, trưởng tử của hoàng đế Tề quốc. Thanh Nhã chỉ là con do thiếp thất sinh, bản cung cưới nàng ta làm trắc phi là hợp tình hợp lý! Hơn nữa, trước giờ bản cung chưa từng nói sẽ cưới Thanh Nhã làm Đông cung Thái tử phi. Hay là hoàng đế Phong quốc cho rằng vị trí trắc phi của Thái tử Tề quốc ta không xứng với công chúa Thanh Nhã quý quốc?” Triệu Tử Duy nhếch mép cười lạnh, gằn lên từng tiếng.
Trong thời cuộc biến ảo khôn lường, nếu không có lực lượng hùng mạnh, không thể dấy lên màn gió tanh mưa máu! Mà Triệu Tử Duy tham gia cuộc chiến đẫm máu này, đến cuối cùng hắn có thống trị tất cả hay không?
Dung nhan diễm lệ của Thục quý phi đỏ bừng, đã nhiều năm nay không có ai nói về xuất thân của bà ta. Bà ta xuất thân thấp hèn, tuy giờ trở thành quý phi nhưng vẫn chỉ là thiếp, không phải là Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ. Nếu Thanh Nhã gả cho Triệu Tử Duy làm chính phi thì quả thực trèo cao, nhưng…
Hoàng đế Phong quốc đột nhiên bừng tỉnh, trước đây đúng là chưa từng nói Thanh Nhã sẽ được làm Thái tử phi! Chuyện này đã định, nếu lão cố ý dây dưa thì ngược lại kẻ bội ước chính là mình. Phong quốc không thể so bì với một cường quốc như Tề quốc! Tuyệt đối không thể lấy trứng chọi đá! Hơn nữa chỉ cần hòa thân với Tề quốc là được rồi hay sao?
Lâm Thanh Nhã nhìn vẻ mặt của Lâm Thu Thành, liền biết lão sẽ thỏa hiệp. Nàng cũng hiểu Triệu Tử Duy một khi đã nói sẽ không bao giờ thay đổi! Việc này coi như đã định, nàng cũng chẳng còn đường lui! Tuy nàng thua Lâm Thiện Nhã một bậc, nhưng không có nghĩa nàng luôn bại trận. Giờ đây cái nàng cần làm là cho Triệu Tử Duy biết mình hiền lương thục đức:
“Phụ hoàng, Thanh Nhã ái mộ Thái tử, đương nhiên đâu hề để ý tới danh vị. Thanh Nhã chỉ mong quan hệ giữa hai nước tốt đẹp, dân chúng hai nước an cư lạc nghiệp, Thanh Nhã có thể hầu hạ Thái tử là đã thỏa ước nguyện rồi.”
Vốn dĩ rất nhiều người muốn xem kịch vui, không biết Lâm Thu Thành và Lâm Thanh Nhã ứng phó thế nào, không ngờ Lâm Thanh Nhã lại không để ý chút nào!
Triệu Tử Duy nghe vậy, hơi nhướng mày. Lời nói của Lâm Thanh Nhã rung động lòng người, nhưng đối với hắn chẳng là cái gì.
Lương Hân Hân kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Nhã, nói thẳng: “Nếu muội không ngại, sau này hai chúng ta sẽ như tỷ muội một nhà!” Nàng không ngờ Lâm Thanh Nhã hiền dịu ôn hòa như vậy, hoàn toàn chẳng để ý tới việc bị nàng cướp mất ngôi vị Thái tử phi! Trước giờ con người nàng rất thẳng thắn, ai tốt với mình thì mình cũng đối tốt với họ!
Lâm Thanh Nhã khẽ nhếch miệng, trong lòng cười lạnh, thân như tỷ muội? Lương Hân Hân khờ dại như vậy, sau này đâu phải đối thủ của nàng? Nàng dịu dàng gật đầu: “Tất nhiên Thanh Nhã cầu mà chẳng được.”
Mộ Dung Ca nghe cuộc trò chuyện của hai người họ, khẽ nhíu mày. Từ nhỏ Lương Hân Hân đã được Hoàng đế và Hoàng hậu Lương quốc nuông chiều, tất nhiên trong cung không ai dám làm hại nàng ta, vì thế tạo thành bản tính khờ dại của Lương Hân Hân! Đối với nàng ta đây là ưu điểm cũng là nhược điểm trí mạng! Nếu Lâm Thanh Nhã muốn đùa bỡn nàng ta trong lòng bàn tay là chuyện dễ như bỡn!
Lâm Thiện Nhã cười lạnh, Lương Hân Hân thật ngây thơ!
“Như thế tốt quá! Chỉ cần hai nước Tề, Phong thành thông gia, thì dân chúng đều được an cư lạc nghiệp!” Lâm Thu Thành tìm được đường lui, lập tức cười xấu hổ, nịnh nọt Triệu Tử Duy.
“Chúc mừng công chúa Hân Hân, chúc mừng công chúa Thanh Nhã!” Mọi người đều giơ ly rượu, cất tiếng chúc mừng. Bọn họ đều có thân phận tôn quý, đương nhiên đều hiểu quan hệ thông gia này không đơn giản như thế! Có lẽ lại là những mưu kế sâu xa!
Nụ cười tươi trên khuôn mặt Lâm Thanh Nhã ngụy trạng khéo léo đến mức không ai biết trong lòng nàng ta tràn đầy phẫn uất và ghen tức! Nhưng nàng ta biết, bây giờ khóc lóc náo loạn cũng không làm được gì!
Lương Hân Hân đạt được thỏa nguyện, không làm phiền Triệu Tử Duy nữa, trước khi rời khỏi Nghi Xuân các chỉ cười thâm tình nhìn Triệu Tử Duy: “Hân Hân tạ ơn Thái tử Tề quốc.” Tạ ơn hắn đã cho nàng cơ hội, đáp ứng mong ước bao năm qua của nàng, để nàng có thể bầu bạn bên hắn trọn đời!
Ánh mắt Triệu Tử Duy càng lúc càng lạnh lẽo, mặt không đổi sắc liếc Lương Hân Hân nói: “Công chúa Hân Hân quá khách khí!”
Sau khi Lương Hân Hân rời đi, mỗi người đuổi theo suy nghĩ riêng mình, khiến không khí có phần lạnh nhạt. Nhưng với mang múa nóng bỏng tiếp theo, khiến ai ai cũng giấu đi tâm sự trong lòng, ngoài mặt là quang cảnh náo nhiệt, hòa bình như cũ.
Nguyên Kì lãnh đạm nhìn thoáng qua Mộ Dung Ca, thấy vẻ mặt cô thư thái, dường như trong lòng đã không còn hình bóng Triệu Tử Duy. Trái tim mạnh mẽ của y không hiểu sao như bị muỗi đốt, có cảm giác đau nho nhỏ. Đôi mắt vốn tĩnh lặng bình thản tràn đầy lạnh lẽo, giọng nói hắn trong trẻo mà lạnh lùng xa cách: “Nếu không thể kiên trì, thì đi đi!”
Mộ Dung Ca hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn Nguyên Kì. Hắn cho cô rời đi ư? Từ lúc bước vào Nghi Xuân các, hắn vẫn luôn thờ ơ với nỗi đau, với sự giày vò của cô. Còn bây giờ, hắn có ý gì? Thử cô sao? Cô thu tầm mắt, cúi đầu trả lời: “Thiếp sẽ hầu hạ Thái tử đến khi yến tiệc kết thúc.”
Con ngươi đen sâu thẳm của Nguyên Kì càng lúc càng u tối, hắn không nói gì nữa.
Nhưng hành động vừa rồi của hai người họ trong mắt mọi người lại vô cùng thân mật. Chén rượu trong tay Triệu Tử Duy khẽ run, hắn không ngừng nốc rượu, mùi hương tinh khiết và thơm ngát của rượu như có ma lực khiến người ta tạm thời mất lý trí, nhưng cũng làm đôi mắt trở nên mờ mịt.
Nhóm ca múa trong điện nhảy múa càng thêm nóng bỏng, ánh mắt lúng liếng, khiến bầu không khí thêm sôi nổi.
Sau khi kết thúc vũ đạo, chợt có một đứa trẻ tầm bốn, năm tuổi bước vào điện, theo sau là một cung nữ.
Đứa trẻ cất cao giọng nói: “Chúc hoàng gia gia (ông nội) phúc thọ an khang!”
Một đứa trẻ có gương mặt thanh tú bước ra, dung mạo của nó giống Thái tử Phong quốc Lâm Khinh Trần như đúc, vừa nhìn đã biết đứa trẻ nhỏ này chính là tiểu Thế tử.
Lâm Thu Thành lạnh nhạt, có vẻ lão không hề yêu mến đứa cháu nội Lâm Phong này, lão thản nhiên nói: “Phong Nhi ngoan.”
Sắc mặt Lâm Khinh Trần lập tức đông cứng, một tia sát khí xẹt qua mắt y.
“Phong nhi, qua đây với cô cô.” – Lâm Thiện Nhã vươn hai tay về phía Phong Nhi, nàng rất yêu thương đứa cháu này. Tuổi còn nhỏ nhưng nó đã phải chịu cảnh mất mẹ, còn bị ông nội xa cách, đến nay Lâm Thiện Nhã vẫn không hiểu vì sao phụ hoàng lại lạnh lùng với Phong Nhi như vậy, nhưng người lại rất yêu thích con của nhị ca.
Phong Nhi không tới chỗ Lâm Thiện Nhã mà chạy thẳng đến chỗ Nguyên Kỳ.
Lâm Thu Thành biến sắc, lão sợ Phong Nhi đắc tội tới Nguyên Kỳ nên lập tức giận dữ quát lớn: “Phong Nhi! Không được làm càn!”
Tuổi còn nhỏ nhưng bước chân của cậu bé rất nhanh, tiếng quát của Lâm Thu Thành không thể theo kịp. Chỉ có điều, người mà Phong Nhi chạy tới nhào vào lòng không phải là Nguyên Kỳ, mà là Mộ Dung Ca.
“Mẹ!” – Phong Nhi khóc to.
Thực ra cha không cho nó tới Nghi Xuân cung, nhưng nô tài trong cung Nhị thúc nói trong Nghi Xuân cung có mẹ nên nó lập tức chạy tới đây, không ngờ mẹ thật sự ở nơi này! Nó rất nhớ mẹ, khi đi du ngoạn ở bên ngoài cùng cha, thấy những đứa trẻ khác có mẹ che chở khiến nó rất ngưỡng mộ, nó cũng như bao đứa trẻ khác, thực sự cần có mẹ ở bên cạnh.
Mộ Dung Ca không kịp trở tay, cô cũng không nghĩ tới chuyện Phong Nhi sẽ lao thẳng vào lòng mình như thế này, cục bông mềm mại nhỏ xíu ôm chầm lấy cô khiến cả hai thiếu chút nữa đã ngã lăn. Khát vọng tình mẹ của Phong Nhi khiến Mộ Dung Ca không đành lòng, cô vỗ vỗ nhẹ lên lưng đứa trẻ, dịu dàng nói: “Tiểu thế tử, nô tỳ không phải mẹ của người.”
Cục bông nhỏ không quan tâm, dung mạo của cô giống mẹ nó như vậy, lại dịu dàng ấm áp, mùi hương trên người cô chính là mùi hương của mẹ, nếu cô không phải là mẹ nó thì còn ai là mẹ nó nữa? Tại sao mẹ lại không nhận nó? Lâm Phong cảm thấy tủi thân, chiếc mũi nhỏ xụt xịt, đôi mắt to tròn xinh đẹp long lanh ngấn nước, mỗi lần nó dụi vào người Mộ Dung Ca là lau sạch nước mắt vào y phục của cô, – “Mẹ, vì sao người không nhận Phong Nhi? Phong Nhi đã lớn rồi, Phong Nhi ngoan, sau này nhất định sẽ hiếu thuận với mẹ.”
Mộ Dung Ca thấy mũi mình cay cay, cô thương xót đứa trẻ này vô cùng. Mặc dù nó được sinh ra trong gia đình phú quý nhưng phải chịu đựng nhiều chuyện hơn những đứa trẻ khác. Mộ Dung Ca cảm nhận được những ánh mắt phủ lên mình ngày càng dày đặc, cô khẽ nhíu mày, cô không thích làm tiêu điểm chú ý của mọi người.
“Tiểu thế tử, thực sự người đã nhận nhầm rồi.” – Mặc dù không đành lòng nhưng trước ánh mắt của mọi người, cô đành phải gạt bỏ lòng mình. Hơn nữa cô cũng không phải mẹ của đứa trẻ này, cô chỉ có gương mặt giống mẹ của nó thôi.
Nhị hoàng tử Phong quốc cười cười nhìn Lâm Khinh Trần, gã muốn xem y sẽ giải quyết việc này như thế nào. Ngoại trừ những người thuộc hoàng cung Phong quốc, những khách khứa khác đều không hiểu tình huống đang xảy ra. Tiểu thế tử Phong quốc lại đi ôm chầm lấy một nữ tỳ thấp hèn, còn gọi cô ta là mẹ, chuyện này có khác gì một đòn vũ nhục lớn giáng vào hoàng thất!
Gương mặt Lâm Thiện Nhã hơi biến sắc, nàng biết Phong Nhi xuất hiện ở đây do có người thầm gài âm mưu.
Lâm Khinh Trần nhẹ nhàng đứng dậy, vẻ mặt bình thản bước tới trước mặt Mộ Dung Ca.
Phong Nhi ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhuốm đầy nước mắt, nó nhìn Mộ Dung Ca, thút thít: “Người không phải là mẹ của Phong Nhi thật ư?” – Rõ ràng mẹ đang ở ngay trước mắt, lại dịu dàng đến vậy cơ mà, tại sao mẹ lại nói không phải?
“Phong Nhi, không được vô lễ.” – Lâm Khinh Trần đưa tay ra ôm lấy Phong Nhi, hắn trầm giọng khiển trách, sau đó nói với Mộ Dung Ca, – “Đã quấy rầy Mộ Dung cô nương, xin thứ lỗi.” – Y không quên quay sang Nguyên Kỳ gật đầu, tỏ ý áy náy.
Nguyên Kỳ cười nhẹ, không để tâm.
Nhưng mọi người lại hiểu lầm, xem ra tỳ nữ này không hề đơn giản. Trong yến tiệc đón gió tẩy trần lần trước, họ còn tưởng rằng cô chỉ là một phế phi dễ dàng bị bắt nạt, chỉ để đàn ông chơi đùa vài ngày, nhưng lúc này đây cô lại được tiểu thế tử Phong quốc ôm chầm lấy, lại còn gọi một tỳ nữ như cô là mẹ?
Phong Nhi vừa rồi nhất thời xúc động nên không kiêng kị gì chạy về phía Mộ Dung Ca, lúc này trên gương mặt nhỏ nhắn của nó vẫn ngập tràn nước mắt, nhưng cô đã nói cô không phải mẹ của nó, cha cũng nói không phải, khiến nó vô cùng thất vọng, không cam lòng, rõ ràng cô có gương mặt giống hệt mẹ của nó. Nhưng Lâm Phong là một đứa trẻ thông minh, cha chưa từng lừa gạt nó, chính nó cũng cảm nhận được sự khác thường trong việc này, nó lập tức ứng đối thông minh: “Hoàng gia gia, phụ thân, Phong Nhi lại nằm mơ nên mới tưởng lầm, Phong Nhi biết sai rồi!”
“Ca, chứng mộng du của Phong Nhi, cả năm nay vẫn chưa khỏi hẳn sao?” – Lâm Thiện Nhã lên tiếng dò hỏi rất hợp thời điểm.
May là trong hoàng cung này ai cũng biết chứng bệnh mộng du của Phong Nhi, lúc này nó lấy cớ này ra rất thích hợp.
Lâm Khinh Trần lắc đầu, – “Gần đây đã khá hơn, nhưng dăm ba ngày lại bị một lần.”
Đại đa số mọi người đều không nghi ngờ lời nói của một đứa trẻ nhỏ tuổi, nhìn dáng vẻ ngây thơ cùng đôi mắt đỏ hồng đáng yêu không giống đang nói láo, hơn nữa, chẳng phải Công chúa Thiện Nhã đã nói tiểu thế tử hay bị mộng du sao?
“Thì ra là do tiểu thế tử bị mộng du.”
“Đưa tiểu thế tử hồi cung nghỉ ngơi.” – Lâm Khinh Trần giao Phong Nhi cho cung nhân, trầm giọng ra lệnh.
Người cung nữ ôm Phong Nhi rời khỏi Nghi Xuân cung. Khi đến cừa, nó quay đầu lại nhìn Mộ Dung Ca đang trầm tư cúi đầu. Cô không phải là mẹ sao? Nhưng cô rất ấm áp, hơi ấm rất giống mẹ.
Triệu Tử Duy nhìn Mộ Dung Ca, lúc này cô đang nghĩ gì vậy?
Đừng nói tới Triệu Tử Duy đang thắc mắc, ngay cả kẻ đang ở cạnh cô là Nguyên Kỳ cũng cảm thấy khó giải thích.
Mộ Dung Ca khép hờ con mắt, suy nghĩ, lòng cô thật chua xót. Ở kiếp trước bởi vì cố tỏ ra mình là một “người bình thường” nên cô bị cha ruồng bỏ, may sao cô lại có một người mẹ và người chị tốt, đúng là không gì quý bằng tình cảm gia đình. Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của Phong Nhi khiến cô nhớ tới sau này không thể gặp lại người thân, đồng thời cũng khiến cô nhớ tới người thân duy nhất ở thế giới này, Tẫn Nhi.
Giờ khắc này nó ra sao rồi? Đã có cuộc sống ổn định ở Tề quốc chưa? Triệu Tử Duy hòa thân thành công, đối với nó có phải là sự đả kích lớn hay không? Cái giá của nó sẽ không phải là mất mạng chứ?
“Thái tử Hạ quốc, trẫm có ý định hòa thân với quý quốc, muốn gả Công chúa Thiện Nhã làm Thái tử phi của ngươi, Thái tử Hạ quốc có đồng ý không? – Lâm Thu Thành tươi cười nhìn Nguyên Kỳ.
Lâm Thiện Nhã lập tức nhìn Nguyên Kỳ, cuộc nói chuyện lúc sáng có một điểm nhấn, chính miệng chàng đã đồng ý, vậy sự việc sẽ không còn phức tạp nữa.
Mọi ánh mắt đổ dồn vào Nguyên Kỳ, kết quả không cần đoán cũng biết. Công chúa Thiện Nhã là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, luận về dung mạo lẫn tài hoa đều không người nào sánh bằng, hơn nữa nàng ấy lại có năm tòa thành trì làm của hồi môn, chắc chắn Thái tử Hạ quốc sẽ đồng ý.
Khóe miệng Mộ Dung Ca nhẹ nhàng câu lên, Hoàng đế Phong quốc cẩn thận như vậy thật buồn cười. Lâm Thiện Nhã có dung mạo tuyệt thế, đồ hồi môn lại phong phú, chẳng phải nàng ta chính là mục đích khiến Nguyên Kỳ phải lặn lội đường xa đến đây sao? Đương nhiên hắn sẽ vui vẻ đồng ý. Có vẻ sau chuyện của Triệu Tử Duy, Hoàng đế Phong quốc có phần cẩn thận hơn, chỉ cần Nguyên Kỳ gật đầu là mọi sự đều ổn thỏa, Phong quốc sẽ được bảo hộ. Tuy cô không thể nhìn thấu những suy nghĩ của hắn, nhưng cô biết hắn sẽ đồng ý.
Đây cũng là kết quả mọi người đều biết.
Triệu Tử Duy bắn ánh mắt lợi hại nhìn thẳng vào Mộ Dung Ca, hắn đang quan sát sự biến hóa trên gương mặt cô. Hắn vẫn nhớ đêm hôm đó Mộ Dung Ca nói cô rất dễ ghen, nếu có ý với Nguyên Kỳ, chắc hẳn vẻ mặt cô sẽ thay đổi, nhưng giờ khắc này, gương mặt cô vẫn rất bình tĩnh.
Ánh mắt Nguyên Kỳ rơi trên chiếc nhẫn màu đỏ tím đeo ở ngón tay, hắn nhớ lại lúc rửa mặt, thay y phục lúc chiều có dùng thử bánh xà phòng thơm hương hoa sen, đúng là rất thơm, mùi hương hoa sen đến giờ vẫn còn thoang thoảng vấn vít nơi chóp mũi của hắn.
Hắn khẽ nhếch khóe môi tạo thành nụ cười nhẹ mang theo hơi lạnh thấu xương, cuối cùng lạnh nhạt đáp: “Được!”
Dung mạo tuyệt sắc của Lâm Thiện Nhã mỉm cười, mặc dù đã biết trước kết quả, nhưng được nghe lời đồng ý từ chính miệng chàng vẫn khiến Lâm Thiện Nhã mừng rỡ phát điên.
-
Bóng cây xào xạc, ánh trăng sáng tỏ xuyên qua tầng lá rọi vào trong phòng, ánh trăng hòa cùng ánh nến dập dờn khiến căn phòng trở nên mờ ảo.
Rèm sa khẽ bay lên như đám mây trắng tinh khôi hoàn mỹ.
Mộ Dung Ca vừa tắm xong, cô đã dùng cánh hoa hồng rất được ưa chuộng ở thời đại này, lại thêm gương mặt trang điểm kỹ càng, mặt thoa phấn, vẽ mày, son môi đỏ mọng, nhìn bộ dạng của cô giống như một tỳ nữ đang cố gắng câu dẫn chủ nhân của mình.
Những gì nữ tử thích làm nhất, chung quy cũng chỉ vì nam nhân mà thôi.
Lúc tắm rửa xong, Mộ Dung Ca lau khô mái tóc mềm như tơ của mình, còn cố tình vén tóc lên, phơi ra phần cổ mảnh khảnh trắng ngần.
Từ lúc xuyên qua thời đại này đến nay, đây là lần đầu tiên cô mặc áo lụa, áo lụa mỏng màu tím có phần trong suốt, bên trong Mộ Dung Ca cũng chỉ mặc một chiếc yếm màu trắng. Chẳng biết từ lúc nào cô đã nhận ra, Nguyên Kỳ chưa bao giờ mặc y phục màu trắng…
Mộ Dung Ca xuyên qua rèm sa, bước tới trước mặt Nguyên Kỳ đang nhãn nhã nằm đọc sách ở trên giường.
Cách một đoạn ngắn cô mới đứng lại.
Mộ Dung Ca nhún người thi lễ, phô ra đường cong hoàn mỹ nhất: “Thiếp Mộ Dung Ca tới đây để hầu hạ Thái tử.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook