Thiếp Khuynh Thành
Chương 67: Bảo Vệ

***

Mộ Dung Ca đi thẳng về Trường Xuân cung, giờ này thường thì Trường Xuân cung đã đóng cửa, nhưng hiện tại cánh cửa cung lại mở rộng, đèn đuốc sáng rực, đây là lần thứ hai cô tới nơi này. Hoa phù dung màu trắng nở đầy sân bị ánh đèn nhuộm đỏ, hoàn toàn tương phản với lần trước, đầy vẻ mê ly mị hoặc.

Ánh Tuyết và Như Băng đứng chờ cô trong viện, thấy sau lưng cô đeo một chiếc túi vải, hai người lộ vẻ kinh ngạc, cô mang ít đồ vậy sao?

Ánh Tuyết thầm cười lạnh, xem ra Mộ Dung Ca đã sớm biết sẽ có một ngày Thái tử tìm đến, cho nên mới dùng vài thứ linh tinh, nhìn bộ dạng nàng ta có chút khẩn cấp, ả hừ lạnh: “Không ngờ ngươi tới đây nhanh như vậy, dù sao Thái tử Tề quốc cũng từng là chủ tử của ngươi, sao không ở lại hầu hạ ngài ấy một đêm?” Thân thể dơ bẩn mà cũng dám dụ dỗ Thái tử, thật không biết tự lượng sức mình! Câu cuối cùng ả nói thật to, có thể khiến người trong phòng cũng nghe rõ. Những lời này thật ra ả cũng muốn để Thái tử nghe thấy, Thái tử biết thân thể Mộ Dung Ca dơ bẩn, là người Thái tử Tề quốc không cần mà chuyển cho người khác.

Như Băng nhìn Mộ Dung Ca đi tới, trong lòng dấy lên cảm giác khó tả. Nàng không thể hình dung được cảm xúc hiện giờ là gì, khi nàng biết trong yến tiệc Mộ Dung Ca bị Triệu Tử Duy đưa cho hoàng đế Phong quốc, rồi sau đó được Nguyên Kì cứu về, nàng đã sửng sốt hồi lâu.

Hóa ra, trong mắt Nguyên Kì, Mộ Dung Ca có chút khác biệt.

Giờ đây, khi nghe thấy lời nói mỉa mai của Ánh Tuyết, nàng khẽ nhăn mày. Sao Ánh Tuyết không thể buông tha cho người ta? Nếu được lựa chọn, Mộ Dung Ca sao có thể để cho bản thân bị tung đi hứng lại trong yến tiệc? Nếu thật sự đi theo hoàng đế Phong quốc, chỉ sợ tháng ngày sau này sẽ rất cực khổ. Nhiều ngày qua, nàng đã nghe được rất nhiều chuyện về lão hoàng đế kia, mặc kệ tuổi tác đã cao, vẫn yêu thích nữ sắc, ba nghìn người trong hậu cung lão đều đã thị tẩm hết. Dựa vào thân phận của Mộ Dung Ca, sợ rằng sẽ bị hãm hại trong chốn hậu cung này!

Mộ Dung Ca nghe vậy, cười nhạt nói: “Chi bằng Ánh Tuyết cô nương báo cáo Thái tử, chỉ cần Thái tử đồng ý, ta sẽ về Vĩnh Đức cung.”

Dứt lời, cô tiếp tục sải bước về hướng tẩm cung của Nguyên Kì.

Vẻ mặt Ánh Tuyết cứng đờ, không ngờ Mộ Dung Ca lại chẳng chút sợ hãi nào. Hiện giờ Thái tử đang ở trong thư phòng, ả sao dám tiến đến quấy rầy. Hơn nữa Mộ Dung Ca là người của Thái tử, sao người có thể để cho nàng ta hầu hạ Thái tử Tề quốc? Ả lập tức túm cánh tay Mộ Dung Ca, nhíu mày hạ giọng: “Ngươi muốn đối nghịch với ta?”

“Ánh Tuyết cô nương, Mộ Dung Ca tuyệt đối không có ý này.” Như Băng thấy Ánh Tuyết nổi giận, lập tức mỉm cười giải thích hộ Mộ Dung Ca.

Ánh Tuyết trừng mắt lườm Như Băng: “Dựa vào thân phận của ngươi mà cũng dám nói chuyện với ta? Ở đây không có việc của ngươi, cút sang bên!”

Ánh mắt Mộ Dung Ca hiện lên tia lạnh thấu xương, cô hất mạnh tay: “Buông ra!”

Lần đầu gặp mặt, Ánh Tuyết đã muốn lấy mạng cô, lần thứ hai cũng như thế, nếu giờ cô lùi bước không dám phản kháng, chẳng phải sau này Ánh Tuyết càng được thể làm tới ư? Mộ Dung Ca cô nhẫn nhịn, nhưng không có nghĩa dễ bị ức hiếp! Cô không ngốc nghếch mà cho rằng ăn nói khúm núm với Ánh Tuyết, sau này ả ta sẽ tha cho cô. Nếu cô có ý nghĩ ngu ngốc đáng chết này, từ lúc xuyên qua tới giờ, chắc đã phải chết mấy lần rồi!

“Ngươi dám nói chuyện kiểu đấy với ta ư?” Vẻ mặt Ánh Tuyết không tin nổi, ả là tỳ nữ đứng đầu, tất cả mọi tỳ nữ hầu hạ Thái tử đều phải nghe theo lệnh của ả, không ngờ Mộ Dung Ca lại không đặt ả vào trong mắt!

Mộ Dung Ca lạnh lùng lườm Ánh Tuyết, nói: “Người duy nhất có thể sai khiến ta chỉ có Thái tử.” Nếu Nguyên Kì muốn cô, cô tin rằng trên người mình có chỗ lợi dụng được, đã như vậy, cô phải tự bảo vệ mình.

Khuôn mặt tuyệt mỹ của Ánh Tuyết hiện sát khí, nhưng trải qua chuyện lúc trước, ả không dám liều lĩnh hành động, chỉ tức giận hét to: “Bây giờ ngươi là nô tỳ của Thái tử, tất cả tỳ nữ bên người Thái tử đều phải nghe theo lệnh của ta, ngươi cũng không ngoại lệ! Hôm nay ta cảnh cáo ngươi lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, sau này còn cãi lệnh ta, thậm chí dám bất kính với ta, ngươi đừng mong có một cuộc sống yên bình!” Nếu không phải vì Mộ Dung Ca, ả sẽ không rơi vào tình cảnh cả đời không mang thai được, nếu không phải vì Mộ Dung Ca, bản thân ả sẽ không đến mức yếu ớt như vậy. Một cước của Triệu Tử Duy ngày ấy không những khiến ả mất khả năng làm mẹ, còn phế bỏ đi võ công nhiều năm tu luyện, giờ đây, ả khác gì một phế nhân.

Nghe xong, Mộ Dung Ca khẽ nhướng mi, nhìn vẻ mặt lo lắng của Như Băng, cô tin Ánh Tuyết nói được là làm được. Dù sao trước đây khi Như Băng đi theo Thái tử Hạ quốc, ả đã dùng mọi thủ đoạn hành hạ nàng. Hiện giờ Như Băng hi vọng Mộ Dung Ca có thể nhận sai với Ánh Tuyết, để sau này có một cuộc sống dễ chịu hơn.

Đúng lúc ấy, Gia Kiệt bước ra từ thư phòng của Nguyên Kì, hắn liếc mắt phức tạp nhìn Mộ Dung Ca, sau đó nhìn sang Ánh Tuyết.

Ánh Tuyết lập tức cúi chào, cung kính hành lễ: “Tham kiến tiên sinh.”

Gia Kiệt là phụ tá của Nguyên Kì, mà chức danh phụ tá ở Hạ quốc rất được kính trọng, địa vị ngang hàng với quan viên trong triều, cho nên Ánh Tuyết không dám làm càn trước mặt hắn. Hơn nữa, Gia Kiệt còn có thể bày mưu tính kế cùng Thái tử, được Thái tử rất coi trọng, nên ả không thể đắc tội.

Mộ Dung Ca cũng nhẹ nhàng thi lễ, thu hồi ánh mắt, dường như không phát hiện ánh mắt đánh giá của Gia Kiệt.

“Tham kiến tiên sinh.” Như Băng cũng lập tức hành lễ.

Gia Kiệt gật đầu, vẻ mặt trầm ổn, chỉ nhìn Ánh Tuyết phân phó: “Thái tử có lệnh, Mộ Dung Ca chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của người. Tạm thời Ánh Tuyết ngươi đi an bài chỗ ở cho Mộ Dung Ca.”

“Cái gì?” Nghe xong, Ánh Tuyết ngẩng đầu thật mạnh nhìn Gia Kiệt, không thể tin nổi. Nếu Thái tử nghe thấy những lời nói vừa rồi của ả, biết được Mộ Dung Ca đã không còn trong sạch, vậy mà người lại bảo vệ Mộ Dung Ca!

Nhìn vẻ kinh ngạc của Ánh Tuyết, Gia Kiệt nhíu mày, giọng nói vẫn lãnh đạm: “Ánh Tuyết, ngươi không có tư cách nghi ngờ mệnh lệnh của Thái tử.”

Thân thể Ánh Tuyết run lên, sao bản thân có thể quên ước thúc về lời nói và hành động, thiếu chút nữa đã phạm sai lầm. Ả không nên tuyên chiến công khai với Mộ Dung Ca ở giữa sân như vậy!

Mộ Dung Ca khẽ nhướng đuôi mày, đáy mắt hiện vẻ kinh ngạc.

Như Băng khiếp sợ quay đầu nhìn Mộ Dung Ca, chàng đối xử đặc biệt với Mộ Dung Ca sao?

“Mộ Dung Ca, vào hầu hạ Thái tử đi.” Gia Kiệt nhìn sang Mộ Dung Ca, trong mắt đầy vẻ phức tạp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương