Thiếp Khuynh Thành
Chương 57: Đè nén dục vọng

Edit: Phi Nguyệt + L2NT

Triệu Tử Duy nhìn thấy nét kinh ngạc trong mắt Mộ Dung Ca, thầm cười, hóa ra thứ cô ấy coi trọng nhất là tiền bạc! Nghe cô nói xong, giọng như thành khẩn, thực ra lại vì bạc mà miễn cưỡng trả lời, hắn bật cười: “Đúng vậy ư?”

“Vâng, thiếp đâu dám nói điều xằng bậy.” – Nàng dùng sức gật mạnh, sau đó tiến lên vài bước đến trước giường.

Con mắt tà mị của hắn lơ đãng liếc qua Mộ Dung Ca nhưng thật ra hắn vẫn đang theo dõi nhất cử nhất động của cô. Thấy cô tới gần, hắn ngừng việc đùa nghịch hai tấm ngân phiếu, trong mắt tràn đầy ý cười, hắn đang chờ xem hành động tiếp theo của cô.

“Thiếp còn chưa thu dọn mấy tấm ngân phiếu, bừa bãi quá, khiến Thái tử chê cười rồi.” – Mộ Dung Ca vừa giải thích vừa nhanh tay nhấc mất hai tờ ngân phiếu trên tay Triệu Tử Duy và cất luôn vào người. Cô ngẩng đầu nhìn hắn, mặt không đổi sắc, thái độ hoàn toàn bình thường.

Những lời giải thích và hành động của cô khiến hai hàng lông mày của Triệu Tử Duy nhướn lên cao vút, cô sợ hắn lấy bạc của ô ư? Nực cười! Hắn đường đường là thái tử Tề quốc ngồi trên cả núi vàng, chỉ một chút bạc vụn này có thể khiến hắn để tâm sao?

Nhưng Mộ Dung Ca đâu biết Triệu Tử Duy đang nghĩ gì, cô chỉ một lòng lo lắng cho hai tờ ngân phiếu khổng lồ của mình, và suy đoán câu hỏi vừa rồi của hắn thực ra có ý nghĩa gì?

“Ngươi thực sự không nhìn kỹ thái tử Hạ quốc ư?” – Tầm mắt hạ xuống chiếc nhẫn ngọc đang đeo ở ngón tay cái, hắn đè giọng hỏi cô.

Mộ Dung Ca cảm thấy khó chịu, Hắn xong chưa vậy? Đúng là dáng dấp của Nguyên Kỳ vô địch thiên hạ, nhưng đâu phải nữ tử nào thấy y cũng đều chết mê chết mệt? Hơn nữa, dù cô có ngắm Nguyên Kỳ thì cũng đâu quan hệ gì tới hắn?

“Khởi bẩm Thái tử, thiếp không hề nói dối.” – Giọng nói của cô trở nên lạnh lùng.

“Mộ Dung Ca, nhớ kỹ. Ngươi chỉ có thể là người của bản cung!” – Hắn rời giường đứng trước mặt cô. Chiều cao của Triệu Tử Duy khoảng mét chín mươi, thân hình cao lớn, toàn bộ cơ thể hắn tỏa ra hơi thở đầy nam tính bá đạo. Hắn vô cùng tự nhiên nói ra điều đó, như thể đó là chuyện hiển nhiên.

Triệu Tử Duy đưa tay giữ chắc chiếc cằm xinh đẹp của Mộ Dung Ca, để khuôn mặt cô đối mặt với hắn, với tư thế này hắn hoàn toàn có thể thấy rõ mọi nét biến đổi trên khuôn mặt cô.

Nhưng làm thế này lại khiến hắn tức giận hơn, vì trong cặp mắt của Mộ Dung Ca không hề có chút kinh ngạc mừng rỡ nào, tịnh không một gợn sóng, thái độ của cô vô cùng bình tĩnh, như thể chưa từng nghe thấy điều hắn vừa nói. Nhìn hai cánh môi phấn hồng khiến nơi cuống họng trở nên căng thẳng, hắn tức giận không kìm được lòng liền cúi xuống bá đạo cưỡng hôn cô, hắn dùng sức gặm cắn hai cánh môi hồng xinh, chiếc lưỡi bá đạo đưa vào trong khoang miệng cô như thăm dò, rồi cuốn lấy chiếc lưỡi của cô.

Tuy rằng vì sinh tồn mà cô có thể nhẫn nhịn chịu đựng trong chốc lát, nhưng khi cô chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã bị hắn nhiều lần cưỡng hôn, quả thực khiến cô có cảm giác như mình đang bị hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần. Mộ Dung Ca muốn giãy dụa nhưng sức mèo cào của cô đâu thể bằng nội lực thâm hậu của hắn, nên cô chỉ có thể để mặc tay cùng môi hắn muốn làm gì thì làm.

Toàn bộ khoang miệng và mũi đều là mùi vị của hắn. Người đàn ông này quá mức độc tài rồi!

Thật may mắn là hắn không tiến thêm một bước nữa mà đem cô ăn sạch, cuối cùng hắn cũng chọn làm quân tử một lần. Hắn buông cô ra, đôi con ngươi tà mị, sâu thẳm nhìn chăm chú vào đôi môi sưng đỏ của cô, lòng đột nhiên dâng lên cảm giác tự hào.

Mùi vị của đôi môi đỏ mọng xinh đẹp này chỉ có mình hắn được thưởng thức, sự non nớt của cô không thể gạt được hắn. Hắn nhìn dáng người tha thướt này và tưởng tượng lại những cảm xúc mất hồn khi đôi tay hắn chạy trên người cô, lúc đó hắn thực sự muốn quên hết tất cả. Với tính khí của hắn, khi dục vọng đã dâng lên thì tuyệt đối sẽ không kiềm chế, nhưng lúc cô yếu ớt giãy dụa ở trong lòng lại khiến hắn khống chế được dục vọng đang nóng lòng muốn lao ra khỏi cơ thể.

Đây là chuyện chưa từng xảy ra, làm cho hắn trở tay không kịp.

Cô lại có khả năng khiến kẻ đang ở ngưỡng cửa bùng phát dục vọng như hắn nhịn xuống được.

Cô lại có khả năng như thế!

Hai gò má của Mộ Dung Ca hồng rực, hơi thở gấp gáp. Cô thầm mắng; Chết tiệt! Hắn muốn cô khỏi thở luôn chắc?! Nhưng việc hắn biết dừng đúng lúc khiến cô ngạc nhiên vô cùng. Thật ra mấy ngày nay cô đã chuẩn bị tâm lý, đâu phải lần nào cũng may mắn tìm được lý do thoát thân. Triệu Tử Duy quá mức quân phiệt, quá mức mạnh mẽ, hắn đã muốn là phải có được. Nếu muốn bảo toàn sự trong trắng của mình ở trước mặt hắn là điều không tưởng, thế nhưng hết lần này đến lần khác hắn đều dừng lại.

Mộ Dung Ca đang nghĩ hắn đã kiềm chế được cơn kích động chắc sẽ bỏ đi thì Triệu Tử Duy lại kéo tay cô, đặt ở nơi ấm nóng nào đó trên người hắn.

Khuôn mặt Mộ Dung Ca đỏ bừng, cô muốn té xỉu! Nhưng khi nghe đến những lời nói tiếp theo của hắn lại khiến đại não của cô ầm vang một tiếng, cả người run rẩy, sắc mặt lúc trắng, lúc đỏ, đen.

“Bản cung cho ngươi thời gian, nhưng ngươi đừng hòng nghĩ đến chuyện chạy trốn khỏi bản cung! Đừng khiến ta chờ lâu, bằng không hậu quả ngươi không gánh nổi!” – Triệu Tử Duy cúi người ghé sát vào tai Mộ Dung Ca, giọng nói khàn khàn, từng hơi thở nóng bỏng phả ra theo lời nói của hắn không ngừng khuấy động tâm trí cô, bắt cô phải đồng ý với hắn.

Bàn tay nắm chặt tay cô nóng rực như nhiệt độ của cơ thể hắn, ngang ngược biểu thị không cho phép cô quên đi sự tồn tại của hắn. Mộ Dung Ca nhíu chặt lông mày, cô ép mình phải tỉnh táo, cố gắng điều hòa hơi thở, giọng nói cô phát ra trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Xin Thái tử buông tay.”

Hành động dứt khoát của hắn làm cho người ta không nói được lời nào. Cứ tùy tiện như vậy, không một chút cố kỵ cứng rắn tuyên bố quyền sở hữu của hắn! Không cần biết cô có cam tâm tình nguyện hay không. Không quan tâm tới việc nam nữ khác biệt mà để cô phải tiếp xúc da thịt gần gũi như vậy quả thực khiến cô xấu hổ vô cùng.

Lại một lần nữa cô tự chất vấn, ai nói tất cả cổ nhân đều là người bảo thủ vậy?!

Nghe giọng nói trong trẻo nhưng đầy sự lạnh lùng của cô lại khiến hắn nở nụ cười, trong đôi mắt tà mị đen kịt chia làm hai nửa, một nửa dục vọng, một nửa vui sướng nhìn chằm chằm vào rặng mây đỏ thoáng trải rộng trên khuôn mặt Mộ Dung Ca. Sau đó hắn buông cô ra, nhưng vẫn nắm chặt lấy cổ tay cô.

Hắn ghé sát tai cô thì thầm: “Bản cung thích ngươi như vậy, mỗi một cái nhăn mày, mỗi một tiếng cười đều làm người khác phải động lòng. Bản cung chờ ngươi tự nguyện lên giường, nằm dưới thân của bản cung.”

Mộ Dung Ca nhắm hai mắt không muốn nhìn hắn nữa, tai tự động đẩy những lời nói kia ra ngoài. Có phải ông trời đang trừng phạt cô vì kiếp trước sống lười biếng không? Sao chuyển kiếp lại gặp phải một cao thủ tán gái như thế này! Còn là một tên chẳng cần quan tâm đến thời điểm động dục nữa!

Triệu Tử Duy lại hung hăng mút cánh môi sưng đỏ của cô, sau đó cười ‘dâm’ ba tiếng rồi mới tiêu sái rời đi.

Bỏ đi nhanh như vậy chắc là muốn tìm một tỳ nữ để phát tiết đây. Nàng tỳ nữ ấy có khi còn chủ động hiến thân, hầu hạ hắn chu đáo nữa là đằng khác, đối với những chuyện này hắn tuyệt đối sẽ không kiềm chế quá lâu. Mà có khi hắn biết viết chữ ‘kiềm chế’ nhưng chẳng biết ý nghĩ của nó đâu nhỉ.

Nghĩ tới đây, Mộ Dung Ca nhíu mày, tâm trạng khác thường trong lòng nhanh chóng biến mất, cô dùng ống tay áo hung hăng lau đi cảm giác hắn lưu lại trên môi, hành động của cô khiến đôi môi sưng đỏ càng thêm đỏ lựng.

Ngồi lên giường, vừa định nằm xuống thì cô lại nhớ tới tay mình vừa chạm vào nơi nào đó trên thân thể hắn, lập tức đứng bật dậy đi ra chậu nước rửa tay mấy lần. Nhưng cảm giác ấm nóng vẫn còn tồn tại, dù có chà sát bao nhiêu lần cũng không thể tẩy đi.

Chết tiệt!

Mộ Dung Ca cắn chặt răng, hai kiếp làm người, nhưng đây là lần đầu tiên cô bị một người đàn ông đùa giỡn nhiều lần đến vậy, mà tiết mục ngày càng tăng lên, khẩu vị ngày càng hạn chế. Ghê tởm!

Cô thầm mắng hắn bằng nhiều từ ngữ bất nhã, cơn tức giận theo mỗi một lời mắng chửi lại giảm bớt đi một phần.

Mộ Dung Ca rửa tay mạnh đến nỗi còn thiếu mỗi nước lột cả da tay, rốt cuộc cô cũng cảm thấy bàn tay mình sạch sẽ. Lại nằm lên giường nhắm mắt lại, nhưng cô cứ lật qua lật lại không tài nào ngủ nổi.

Càng gần kinh đô Phong quốc, cô càng bất an. Mộ Dung Ca biết mình có chỗ hữu ích cho Triệu Tử Duy, cô là quân cờ được sử dụng vào mục đích thích hợp để hắn có được cái hắn mong muốn.

Rốt cuộc thì cô có công dụng gì? Tại sao phải học lễ nghi và điệu bộ của người khác? Mộ Dung Ca nhíu mày, trong lòng chợt thoáng qua một đáp án…

Nhưng dù cô có đoán là người nào thì cũng vô dụng, tình cảnh của cô lúc này đã không cho phép cô có lựa chọn nào khác, chỉ có thể lựa chọn để bản thân mình bị lợi dụng, sau đó chờ đợi thời cơ đoạn tuyệt với hắn.

Cơn buồn ngủ kéo tới, trước khi hoàn toàn chìm vào trong giấc ngủ, cô lại nghĩ tới Tẫn Nhi, thằng bé đang phải một thân một mình tìm cách sinh tồn hay đang trên đường đi báo thù cho mẫu thân? Mà cũng có thể nó đã lựa chọn buông hết tất cả, đi tha hương…

Nếu có thể lựa chọn, cô tình nguyện cầu cho nó có cuộc đời bình thường, không bị nhiễm bẩn, không cần vì báo thù và sinh tồn mà hai tay nhuốm đầy máu tanh. Dù có thế nào đi chăng nữa thì ở trong mắt cô, nó vẫn là một đứa trẻ thuần khiết.

Nghĩ thì nghĩ vậy, chứ cô biết trên đời này có nhiều chuyện không phải mình muốn là có thể thay đổi được, bánh răng số phận đã khởi động thì không cho phép dừng lại!



Trong một căn phòng khác, Như Băng cũng đang lật qua lật lại không có cách nào đi vào giấc ngủ. Tuy trong lòng hiểu rõ, hôm nay cũng đã nghe được khá nhiều điều, nhưng khi nàng vừa rời khỏi hậu viện đi lên lầu hai thì thấy được cảnh Nguyên Kỳ đang đứng cạnh Mộ Dung Ca. Nàng không nghe thấy hai người họ nói cái gì, nhưng ánh mắt của Nguyên Kỳ nhìn Mộ Dung Ca là ánh mắt chưa từng xuất hiện trên người nàng.

Cho dù ánh mắt chăm chú sâu thẳm ấy không liên quan gì tới tình ái, nhưng người đã nhìn thẳng vào Mộ Dung Ca.

Như Băng vừa khát khao vừa đố kị. Nhưng điều nàng muốn biết là, dường như đây không phải lần đầu Thái tử nói chuyện với Mộ Dung Ca? Giữa hai người họ tồn tại thứ hơi thở không hề xa lạ.

Đương lúc nàng bị trăm mối tơ vò hành hạ, càng nghĩ càng không thông thì có tiếng gõ cửa vang lên.

Giờ này người người đã tắt nến, đi ngủ, trễ thế này còn ai đến tìm nàng?

“Ai đó?” – Như Băng đứng dậy khoác tạm chiếc áo lên người, đi tới trước cửa, nhìn cái bóng hắt lên cửa sổ, nàng thử mở miệng dò xét.

“Là ta!” – Người đứng bên ngoài không kiên nhẫn, yếu ớt trả lời.

Ánh Tuyết? Sao nàng ta lại tới đây? Vừa rồi nàng còn hầu nàng ta dùng bữa tối, chờ đến khi nàng ta đi ngủ nàng mới trở về phòng, vì sao lúc này nàng ta lại đến đây? Như Băng cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn mở cửa, mời Ánh Tuyết vào phòng.

Nhờ Như Băng giúp đỡ, Ánh Tuyết đi vào trong phòng từ từ ngồi xuống ghế, Như Băng nhanh chóng rót một chén trà.

Ánh Tuyết bị một vết dao đâm và nội thương nghiêm trọng, tuy lúc này có thể giữ lại tính mạng nhưng sức khỏe vô cùng yếu ớt, sắc mặt nàng ta vàng vọt, mệt mỏi tựa vào ghế.

Như Băng thấp thỏm lo âu, rót trà xong bèn ngồi xuống, im lặng chờ Ánh Tuyết lên tiếng trước.

Ánh Tuyết lạnh lùng liếc nhìn Như Băng đang đứng ngồi không yên, nàng ta lạnh giọng hỏi: “Hình như lúc còn ở Khánh Vương phủ ngươi từng rất thân với Mộ Dung Ca?”

“Cũng không hẳn là thân, chúng tôi chỉ gặp nhau vài lần, nói với nhau mấy câu.” – Như Băng cúi đầu, thành thật trả lời. Nàng đoán Ánh Tuyết sẽ không vô duyên vô cớ đến tìm nàng lúc đêm hôm khuya khoắt như thế này, nàng ta vừa cất lời đã hỏi chuyện của Mộ Dung Ca, chẳng lẽ liên quan đến Mộ Dung Ca?

Nghe thấy vậy, Ánh Tuyết cười mỉa mai, “Cô ta kém ngươi về dung mạo nhưng thủ đoạn lại hơn vài phần. Tâm tư của ngươi ai cũng biết rõ, chỉ có điều dạng như ngươi chỉ xứng lau gót giày cho Thái tử mà thôi. Thế mà Mộ Dung Ca kia lại dùng thủ đoạn khiến Thái tử Tề quốc yêu thích cô ta.” – Thủ đoạn của cô ta khiến cả Ánh Tuyết cũng phải bội phục, dù có nói gì đi chăng nữa, thì có thể được Thái tử Tề quốc coi trọng như vậy đã nói lên rằng, Mộ Dung Ca rất thông minh!

Việc Mộ Dung Ca có được Thái tử Tề quốc sủng ái hay không chẳng quan hệ gì với Ánh Tuyết, nhưng dường như ngay cả Thái tử cũng đối xử có phần khác biệt với cô ta…

Những lời nói của Ánh Tuyết khiến sắc mặt Như Băng trở nên tái nhợt. Nhìn qua trông nàng vẫn rất bình tĩnh, nhưng cuối cùng cũng chẳng thể nào che dấu nỗi lòng của mình. Chẳng trách từ khi nàng đi theo Nguyên Kỳ, Ánh Tuyết và những người khác đều tỏ thái độ với nàng, thì ra bọn họ đã biết từ lâu.

“Giờ đây, ngươi đi theo Thái tử thì không còn là người Nguyên quốc nữa, mà là người Hạ quốc. Sau này, cả thể xác lẫn tinh thần của ngươi đều phải suy nghĩ cho Thái tử, cho Hạ quốc. Dù có phải hy sinh tính mạng cũng phải vui vẻ nhận lấy. Nếu nhát gan, ngươi không xứng đáng đi theo Thái tử!” – Ánh Tuyết nhìn chằm chằm vào Như Băng, nghiêm túc tuyên bố.

Như Băng lập tức ngẩng đầu, hai mắt sáng rực đối diện với Ánh Tuyết, “Tất nhiên rồi! Từ lúc bắt đầu đi theo Thái tử, ta đã thề sẽ làm tất cả mọi thứ vì người, cho dù có hy sinh tính mệnh cũng không hối tiếc!” – Nguyên Kỳ chính là mong ước lớn nhất và cũng là hy vọng duy nhất để nàng sống trên cõi đời này.

“Tốt! Ngươi hãy nhớ kỹ những lời đã nói hôm nay. Còn bây giờ hãy nói cho ta biết tất cả mọi điều về Mộ Dung Ca, rốt cuộc thì cô ta là một người như thế nào?” – Đôi mắt Ánh Tuyết lóe sáng, khóe môi hơi nhếch lên thành nụ cười thâm độc.

“Khi còn là Khánh Vương phi, tất cả mọi người đều biết tính tình của nàng ấy rất ôn hòa, lương thiện, luôn đối xử tốt với hạ nhân, nhưng trước sau vẫn không được Khánh vương sủng ái. Kể từ sau khi bị phế xuống thành ca kĩ thì dường như có phần thay đổi. Kỳ thực ta cũng không hiểu gì về nàng ấy.” – Như Băng trầm tư một lúc mới đắn đo nói những điều trên với Ánh Tuyết.

“Chỉ có vậy thôi?” – Ánh Tuyết nhíu chặt lông mày, nếu là những điều này thì ả cũng biết rồi.

Như Băng gật đầu. Trước đây nàng từng nghĩ Mộ Dung Ca dễ nhìn thấu, nên lúc đó cô ấy mới bị Lâm trắc phi đùa bỡn trong tay. Nhưng bây giờ, dù nàng có cố thế nào cũng không thể nhìn thấu Mộ Dung Ca. Mộ Dung Ca giống như một mê cung dễ vào khó ra.

Nhìn vẻ mặt Như Băng không giống như đang nói dối, Ánh Tuyết thất vọng đứng lên, “Nhớ kỹ những lời ngươi nói hôm nay, sau này nhất định Thái tử sẽ có chỗ cần dùng đến ngươi.”

Như Băng nhìn bóng lưng Ánh Tuyết rời đi, lòng mới trùng xuống, nàng chợt nghĩ bắt đầu từ hôm nay thể xác này đã không còn thuộc về nàng nữa…



Bong bóng cá nổi lềnh bềnh trên mặt nước, mặt trời đỏ rực từ từ nhô lên, bầu trời không một gợn mây. Mới sáng sớm nhưng không khí đã oi bức, đã nhiều ngày không mưa, e rằng sắp có một trận mưa lớn trút xuống.

Giờ ăn sáng, bên trong khách điếm tấp nập khách nhân chuyện trò rôm rả. Trọng tâm của câu chuyện chỉ xoay quanh một người – Thái tử Phong quốc Lâm Khinh Trần. Nào là y thông minh, phong thần tuấn lãng (đẹp như một vị thần), đã từng làm nhiều việc tốt cho bách tính Phong quốc. Bách tính Phong quốc ai ai cũng yêu mến kính trọng y.

Nhưng từ khi Thái tử phi lâm bệnh qua đời, Thái tử bỏ đi vân du tứ hải (dạo chơi khắp chốn), không màng chuyện quốc gia đại sự. Đó là lý do vì sao mấy năm gần đây, Phong quốc dưới sự cai trị của vị hoàng đế ngu ngốc, từ một quốc gia có tiềm lực dồi dào đang dần đi về hướng diệt vong.

Bây giờ, có khả năng Thiện Nhã công chúa sẽ lấy Thái tử Hạ quốc hoặc Thái tử Tề quốc, mà cũng có thể là hoàng đế, thái tử, hoàng tử của quốc gia khác, để đổi lấy sự bình an tạm thời cho Phong quốc. Hiện tại Thái tử cũng đã trở về, dân chúng Phong quốc như thấy ánh sáng hy vọng.

“Thái tử Phong quốc là người rất khiêm tốn, có phong thái của bậc quân tử. Vốn tưởng rằng lần này tới Phong quốc không được gặp y, chẳng ngờ vẫn còn cơ hội, quả thật không uổng đi chuyến này.” – Triệu Tử Duy nhếch mép cười nhẹ, quay ra nói với Nguyên Kỳ đang ngồi cùng bàn.

Đôi mắt bình tĩnh của Nguyên Kỳ nhìn lướt qua Mộ Dung Ca đang ngồi dùng bữa cách đó không xa, y thản nhiên nói: “Việc Thái tử Phong quốc trở về dường như Thái tử Tề quốc đã biết từ trước.”

Triệu Tử Duy nghe thấy giọng nói của Nguyên Kỳ đang hướng ra phía khác, ý cười trong mắt hắn biến mất, hắn cũng thoáng liếc qua người con gái thanh nhã như hoa sen kia, ánh mắt lập tức chìm trong u ám. Đôi môi hơi mím lại, nét cười nửa đùa nửa thật không còn. “Bản cung nghe nói trong cung của Thái tử Phong quốc có một đầm sen, hàng năm đúng vào mùa này hoa sen nở rộ, hương thơm mê người, chắc chắn là một cảnh đẹp khó gặp.”

“Nghe Thái tử Tề quốc nói vậy cũng khiến bản cung có đôi chút mong chờ.” – Nguyên Kỳ khẽ cười nhạt, nói.

“Lúc đó Thiện Nhã công chúa đích thân đến đánh đàn, còn chúng ta ngồi uống rượu ngắm cảnh, đúng là nhân sinh nhất đại hưởng thụ! [i](cách hưởng thụ sung sướng nhất của đời người)[/i] – Triệu Tử Duy cười lớn, trong mắt hắn ánh lên nét mong đợi.

Nguyên Kỳ mỉm cười, không nói tiếp.

Hai người bọn họ nói chuyện bâng quơ với nhau, tuy dung mạo khác biệt nhưng cả hai đều có khí tức cường đại, khi cười tỏa ra thứ ánh sáng lóa mắt.

Mộ Dung Ca ngồi cách hai người bọn họ một cái bàn, xung quanh lại quá ồn ào nên cô không nghe thấy đoạn đối thoại giữa Nguyên Kỳ và Triệu Tử Duy. Nghỉ ngơi một lúc lại chuẩn bị lên đường, Mộ Dung Ca tính chắc phải hơn một ngày một đêm nữa mới có thể dừng chân để được ăn những món ăn nóng hổi, cô đã chuẩn bị tinh thần phải tiếp tục ăn bánh bao cứng ngắc và uống nước cầm hơi. Cũng may sáng tỉnh dậy, cô đã đi đến nhà bếp của khách điếm để làm vài cái bánh bột ngô mang theo trên đường.

Vừa vặn lúc đi xuống ăn sáng cô đụng mặt Nguyên Kỳ, nhưng hắn không hề gây khó dễ, ngược lại còn coi như không nhìn thấy, cứ như thể việc hai người nói chuyện lúc tối qua chỉ là một giấc mơ.

Ngồi cùng bàn với Mộ Dung Ca còn có Quất Đào và Cẩm Đức.

Từ sau khi cô bị bắt trở về, bất kể lúc nào rảnh rỗi là các nàng ấy lại im lặng quan sát cô. Hơn nữa, do mấy ngày gần đây Triệu Tử Duy nhiều lần tỏ thái độ mờ ám đối với cô, càng khiến bọn Quất Đào căm tức, các nàng ấy cho rằng cô đang nói dối.

Nhưng lúc này cô không có lòng dạ đi giải thích, các nàng ấy muốn nghĩ thế nào cũng được, chẳng liên quan gì tới cô.

Quất Đào lạnh lùng nhìn Mộ Dung Ca, lần đầu xuất thủ mà thất bại thì ngày sau càng khó ra tay. Nàng cảm thấy hối hận vô cùng, vì sao lúc đó không ra tay ngoan độc hơn nữa, trực tiếp giết chết Mộ Dung Ca thì sẽ không có ngày hôm nay. Mộ Dung Ca quá mê hoặc xảo trá, luận về thủ đoạn thì cô ta hơn đứt đám cơ thiếp xinh đẹp trong phủ Thái tử. Quất Đào liếc qua hai người Triệu Tử Duy và Nguyên Kỳ. Thái tử thực sự sủng ái Mộ Dung Ca sao?

Bởi vì nàng không thể xác định được nên mới do dự không dám ra tay, mà có lẽ nàng cũng không thể ra tay được nữa. Nhưng nàng là người đã theo hầu Thái tử nhiều năm, đương nhiên thấy rất phẫn nộ khi nhìn Mộ Dung Ca dụ dỗ Thái tử. Nhưng nàng khẳng định, cho dù Thái tử có sủng ái Mộ Dung Ca đến đâu thì người cũng không vì cô ta mà lỡ mất đại sự thống nhất thiên hạ.

“Khánh vương Nguyên quốc đến.” – Cẩm Đức nhìn về phía cửa khách điếm, chợt lên tiếng.

Nghe vậy, Quất Đào ngồi cùng bàn lập tức quay lại.

Phượng Dịch khoác trường bào màu đỏ tía từ từ bước vào trong khách điếm, dung mạo tuấn mỹ, khí chất tựa thư sinh. Nếu là lúc thường, chắc chắn sẽ có vài nữ tử liếc mắt đưa tình với gã, nhưng hiện giờ đã có hai nam tử xuất sắc nhất trên đời đang ở đây, cho nên đám nữ nhân cũng chỉ nhìn gã một cái, rồi thu hồi tầm mắt.

Mộ Dung Ca nhíu mày tiếp tục dùng điểm tâm, nhưng Quất Đào lại lạnh lùng nhìn cô nói: “Mộ Dung Ca, Khánh vương đến kìa.”

“Quan hệ gì tới ta?” – Mộ Dung Ca không thèm ngẩng đầu, lạnh giọng trả lời. Thiện Nhã công chúa muốn hòa thân tuyển chồng, hiện giờ Phượng Dịch đang độc thân, vì vàng bạc mỹ nữ và thành trì, sao lại không đến tham gia một chân chứ! Nên khi thấy Phượng Dịch tới, Mộ Dung Ca cũng không thấy ngạc nhiên.

Tuy nhiên gã cũng có chút can đảm, dám xuất hiện trước mặt Triệu Tử Duy. Có lẽ gã ỷ vào việc nơi này là Phong quốc, Triệu Tử Duy chưa hoàn thành đại sự sẽ không hao tâm tổn trí giết mình.

Phượng Dịch dùng ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Mộ Dung Ca, tựa như hồ nước. Đối với ánh mắt thâm tình chăm chú nhìn người con gái mình yêu đến tận xương tủy, không ít người men theo ánh mắt kia nhìn Mộ Dung Ca đang bình tĩnh dùng bữa.

Ồ, nữ tử này không phải là người của Thái tử Tề quốc sao? Người nam tử vừa xuất hiện kia là ai? Sao lại đắm đuối nhìn nàng ta thế?

Đôi mắt Triệu Tử Duy bỗng đông lại, giống như từng đợt gió lạnh thổi vào bầu không khí ấm áp trong khách điếm. Luồng gió ấy có thể xuyên thấu da thịt, thẳng vào trong xương cốt. Nguyên Kỳ khẽ nhướng mày, đáy mắt vẫn là nét cười thản nhiên. Còn tâm điểm Mộ Dung Ca chỉ ung dung tao nhã đứng dậy, cúi chào Triệu Tử Duy mặt mày u ám, sau đó đi lên lầu, không hề liếc nhìn Phượng Dịch một cái.

Hành động ấy đối với Phượng Dịch giống như vừa được thưởng một cái tát thật kêu, khiến ánh mắt tràn đầy ý cười của gã trở nên cứng ngắc. Sự tò mò của mọi người lại chuyển về phía gã, nhưng mây đen trong mắt Triệu Tử Duy lại biến mất, hắn nhìn về phía Phượng Dịch, mang theo vài phần chế giễu: “Khánh vương đi tốc độ thật, nhanh như vậy đã tới được Phong quốc rồi.” – Điều ấy khác gì không biết tự lượng sức, khiến người khác thấy buồn cười!

Phượng Dịch dám xuất hiện ở Phong quốc hẳn đã nắm chắc được mười phần Triệu Tử Duy sẽ không giết hắn ở đây. Còn ba, bốn ngày nữa là tới kinh đô Phong quốc, gã không còn nhiều thời gian nên phải nhanh chóng xuất hiện trước mặt Mộ Dung Ca, để đạt được mục đích. Giờ đây nghe thấy ý châm chọc trong lời nói của Triệu Tử Duy, tuy rất tức giận nhưng gã không dám nói nhiều, chỉ chắp tay đứng từ xa nói: “Không ngờ Thái tử Tề quốc và Thái tử Hạ quốc cũng ở đây, bổn vương xin bái kiến hai vị.”

“Ha ha, Khánh vương tự cao tự đại, tuy chỉ là một Vương gia mà cũng dám đến Phong quốc đọ sức với các vị hoàng tử, quân vương khác. Bản cung thực bội phục.” – Triệu Tử Duy điều chỉnh tư thế, miễn cưỡng bắt chân lên ghế, đôi mắt tà mị nhìn Phượng Dịch, ngữ khí trào phúng khinh thường.

Phượng Dịch nhất thời đỏ mặt, lửa giận bùng lên dữ dội, nhưng còn e ngại thực lực cách xa, gã không thể xung đột với Triệu Tử Duy, đành cố gắng áp chế cơn giận, khàn giọng nói: “Người ái mộ Thiện Nhã công chúa đều muốn đến Phong quốc đọ sức, bản vương đương nhiên cũng muốn thử một lần.”

“Ồ?” – Triệu Tử Duy nhướn mày, chỉ trả lời một chữ, không hề che giấu sự khinh thường của mình. Hắn nhìn xuống Phượng Dịch bằng nửa con mắt khiến gã tự thấy hổ thẹn, hèn mọn như ở dưới đáy bùn đất.

Trong lúc hai người họ nói chuyện, Nguyên Kỳ chậm rãi đứng dậy dời đi. Triệu Tử Duy thấy vậy cũng miễn cưỡng lên lầu, để lại một mình Phượng Dịch lưu lại chịu sự bàn tán soi mói của mọi người. Khuôn mặt gã lúc trắng lúc đen, chưa bao giờ gã phải chịu nhục nhã như thế!

Lâm Nghiệp theo sau Phượng Dịch, thấy chủ nhân bị hạ nhục, định rút kiếm uy hiếp mọi người câm miệng thì bị Phượng Dịch ngăn cản. Nơi này là lãnh thổ Phong quốc, bốn phía đều có tai mắt, nếu ở đây làm càn e sẽ truyền đến tai Thiện Nhã công chúa, nhẫn nhịn một chút, nếu không mất trắng.

Đôi mắt tàn độc của Phượng Dịch nhìn lên trên lầu, sớm muộn gì cũng có một ngày gã sẽ giết chết Triệu Tử Duy! Lúc ấy chắc chắn Tề quốc sẽ về tay gã, gã phải biến đám dân đen của Tề quốc làm trâu làm ngựa cho dân chúng Nguyên quốc. Còn về Mộ Dung Ca, nếu nàng ta thức thời, gã sẽ lưu lại làm ấm giường của mình.

“Vương gia, chúng ta có nên rời đi không?” Lâm Nghiệp khẽ hỏi.

Phượng Dịch vốn định nghỉ ngơi ở trong khách điếm tốt nhất trong thôn này, nhưng trước mặt bao người, gã khó có thể xuống nước được, đành nghiêm mặt phất tay áo: “Đổi khách điếm cho ta.”

Mọi người thấy gã rời đi đều cười lớn. Có người lớn mật còn hô to: “Khánh vương Nguyên quốc cũng chỉ là một vương gia bất tài, sao có thể xứng đôi với Thiện Nhã công chúa của chúng ta được. Thật hoang tưởng!”

“Chính xác, Thiện Nhã công chúa như tiên nữ giáng trần, Khánh vương Nguyên quốc ngay cả tranh luận với chúng ta còn không có can đảm, thế mà dám cả gan làm loạn!”

Mỗi người góp vào một câu, hoàn toàn không chừa chút mặt mũi nào cho Phượng Dịch. Gã nắm chặt hai tay, phẫn nộ cùng cực, bước chân vì thế cũng nhanh hơn. Ra khỏi khách điếm, Lâm Nghiệp mắng to: “Đám người đó thật to gan, dám chế giễu Vương gia! Thần đã nhớ kĩ mặt mũi chúng rồi, đêm nay thần sẽ giết từng tên một.” – Lâm Nghiệp theo hầu Phượng Dịch đã nhiều năm, ở Nguyên quốc quen được người người tôn kính, đâu khi nào chịu nhục như hôm nay.

Phượng Dịch cau chặt mày, đen mặt nói: “Không được, hãy nhớ nơi này là lãnh thổ Phong quốc, không thể xảy ra bất cứ sai sót nào. Tạm thời nhẫn nhịn đi.” – Tại đây, Triệu Tử Duy vì không muốn có thêm rắc rối mới tha cho gã, gã đâu thể phạm phải sai lầm nghiêm trọng nhất như thế!

“Nhưng…” – Lâm Nghiệp không cam lòng.

Phượng Dịch nhíu chặt mày, tức giận quát: “Không được trái lệnh!”

“Vâng!” Lâm Nghiệp lập tức thẳng lưng, không dám nói thêm.

Mộ Dung Ca sau khi lên lầu thu dọn đồ, mặc dù cô ngồi ở trong phòng, nhưng cuộc đối thoại giữa Triệu Tử Duy và Phượng Dịch, cùng tiếng cười trào phúng của mọi người đều lọt vào tai cô. Mộ Dung Ca nhếch miệng cười, khuôn mặt đầy vẻ chế giễu. Phượng Dịch nghĩ cô ngu ngốc vậy sao? Đã có quá nhiều việc xảy ra mà còn giả bộ làm trò buồn nôn như thế trước mặt cô, thực là buồn cười! Xem ra, hắn ta chưa từ bỏ ý định muốn lợi dung cô đây. Đúng như bốn chữ, hy-vọng-hão-huyền! Nhưng trong lòng Mộ Dung Ca cũng tự cảnh báo mình, Phượng Dịch hết lần này tới lần khác dụ dỗ cô làm việc cho hắn, nhất định hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho cô. Sau này có thể hắn còn có những hành động khác, gây nguy hiểm tính mạng cho cô nữa.

Cho nên, từ giờ trở đi, cô phải hết sức cẩn thận!



Điện Thái tử, hoàng cung Phong quốc.

Ánh mắt ỷ lại của công chúa Thiện Nhã dừng trên người nam tử đang ngồi đọc sách cạnh cửa sổ, giọng điệu nũng nịu: “Ca, đồng ý với Thiện Nhã được không?”

Nam tử ngồi đọc sách, tướng mạo anh tuấn khôi ngô, phong thái hiền hòa, tựa như đi ra từ tranh vẽ. Y nghe thấy vậy liền gập sách lại, sau đó quay người nhìn Thiện Nhã, lắc đầu khẽ cười: “Ta biết muội ái mộ Thái tử Hạ quốc.”

Lâm Thiện Nhã ngại ngùng cúi đầu, ngoảnh mặt sang bên, giọng nói êm dịu: “Sao ca lại chê cười Thiện Nhã?” – Tâm tư nàng, y là người rõ nhất, trong hoàng cung rộng lớn này nàng cũng chỉ tin tưởng mình y.

“Muội cứ yên tâm, nếu Thái tử Hạ quốc đồng ý hòa thân, phụ hoàng tất nhiên sẽ không khước từ.” – Lâm Khinh Trần dịu dàng an ủi.

Thời thế loạn lạc, có tới mười hai quốc gia, chỉ có Hạ quốc và Tề quốc là hai cường quốc, trong đó Hạ quốc đứng đầu. Nhiều nước muốn thông qua việc hòa thân để cầu xin sự bảo hộ từ Hạ quốc và Tề quốc mà không được. Hiện giờ, phụ hoàng dựa vào biện pháp thông qua lần kén rể cho Thiện Nhã, đưa những lợi ích to lớn đến Thái tử Hạ quốc và Thái tử Tề quốc, có thể nói đã thành công một nửa.

Nhưng lợi ích lớn, cũng là mối đe dọa lớn. Nếu Hạ quốc và Tề quốc có dã tâm muốn thôn tính, có lẽ Phong quốc sẽ đánh một trận liều chết, nhưng cuối cùng sẽ đi tới diệt vong. Cho nên y phải xác định rõ, Thái tử Hạ quốc – người mà Thiện Nhã thầm mến có bảo hộ cho Phong quốc vài chục năm yên ổn để trở nên hùng mạnh hay không. Tuy nhiên Thái tử Hạ quốc quá kì bí, ít người nhìn thấu nổi hắn. Thiện Nhã nhận ra sự lo lắng trong mắt Khinh Trần, nàng lập tức khẳng định:

“Ca yên tâm, nếu Thái tử Hạ quốc cũng có ý với Thiện Nhã, nhất định Thiện Nhã sẽ tranh thủ thời gian giúp Phong quốc.”

Lâm Khinh Trần nghe thấy vậy, thoáng kinh ngạc, sau đó từ từ nở nụ cười: “Ừm, ta tin muội.”

Nguyên Kỳ nhìn có vẻ hòa nhã, nhưng thực ra so với Triệu Tử Duy, hắn càng nguy hiểm hơn. Nếu Thiện Nhã chọn Triệu Tử Duy, có lẽ Phong quốc sẽ được hai mươi năm yên ổn, nhưng còn Nguyên Kỳ, hiện giờ y không thể khẳng định được điều gì.

“Nhưng Thục quý phi mấy ngày nay luôn quấn quít lấy phụ hoàng, cầu xin phụ hoàng trong yến hội đem Thanh Nhã gả cho Thái tử Hạ quốc. Phụ hoàng quá yêu thích Thục quý phi nên đã đồng ý rồi.” – Ánh mắt Lâm Thiện Nhã chứa vài phần u buồn. Thanh Nhã là muội muội, nhỏ hơn nàng một tuổi, cho dù dung mạo không khuynh quốc khuynh thành như nàng, nhưng con bé giống Thục quý phi tới tám phần. Dung nhan diễm lệ, lại cơ mưu hơn người, từ nhỏ thích tranh cao thấp với nàng, giờ còn muốn gả cho Thái tử Hạ quốc.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Thiện Nhã lóe sáng, lạnh như băng. Hầu hết tất cả chủ kiến của Thanh Nhã đều do Thục quý phi xúi giục, cho nên mới có ý nghĩ phi thực tế đó. Mà phụ hoàng đã lớn tuổi vậy rồi vẫn còn hồ đồ. Thục quý phi xuất thân thấp kém, ỷ vào dung mạo diễm lệ và kĩ thuật phòng the mà đạt được như ngày hôm nay. Giờ tuổi tác bà ta ngày càng cao, vì muốn vinh hoa phú quý mà lợi dụng con gái mình là Thanh Nhã, nhưng suy cho cùng, Thanh Nhã cũng cam tâm tình nguyện mà thôi.

“Ồ?” – Lâm Khinh Trần khẽ nhướng mày: “Thanh Nhã tuyệt đối không chấp nhận làm thiếp đâu, nếu nó hao phí tâm tư xuất hiện trong yến hội, chắc chắn muốn cho người trong thiên hạ biết, Phong quốc không chỉ có mình công chúa Thiện Nhã, mà còn có công chúa Thanh Nhã.”

“Ừm.” – Thiện Nhã gật đầu, nàng thầm nghĩ: Ca quá lương thiện rồi, Thanh Nhã sẽ không tranh giành ra mặt đâu. Không muốn làm thiếp, vậy muốn cùng nàng tranh giành ngôi vị Thái tử phi Hạ quốc sao?

“Đúng rồi, đại ca, Phong Nhi đâu?” – Lâm Thiện Nhã bỗng nhớ tới đứa cháu đáng yêu của mình, nó đã theo ca ca của nàng du ngoạn bên ngoài một năm, hiện giờ không biết đã cao đến đâu rồi.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lâm Khinh Trần nở nụ cười tươi: “Nó ở bên ngoài chơi thêm mấy ngày nữa rồi mới vào cung.”

“Phong Nhi lúc nào cũng nghịch ngợm như thế.” – Lâm Thiện Nhã chu môi, cười khẽ.

“Đúng thế, đi tới biên cảnh đã kêu gào ầm ĩ muốn gặp muội, nhưng về kinh đô thấy nhiều chuyện đáng xem, lại muốn ở thêm hai ba ngày nữa.” – Ánh mắt Lâm Khinh Trần không giấu nổi vẻ cưng chiều của người cha, cười ấm áp nói.

“Việc cưới thêm Thái tử phi của ca thì sao? Giờ đã được năm năm, ca cũng nên cưới vợ đi.” – Thiện Nhã quan tâm hỏi.

Đáy mắt Lâm Khinh Trần hiện nét đau đớn, y quay người đi tới cửa sổ nhìn ánh mặt trời trên cao, bóng dáng cô độc, giọng nói nhuốm màu bi thương: “Trên đời này không có ai sánh nổi nàng.”

“Ca…”

Y quay lại nhìn Lâm Thiện Nhã, giấu nỗi bi thương trong mắt, cười nói: “Ta đã có Phong Nhi rồi, đời này không bao giờ cưới thêm ai khác.”

“Nhị ca đã có ba đứa con trai, vài năm gần đây dã tâm bừng bừng, mục đích ngày càng lộ rõ. Ca chỉ có mình Phong nhi, ngôi vị Thái tử đang bị đe dọa…” – Thiện Nhã nghe xong vội kêu lên, nhưng nói được một nửa đã bị chặn lại, y cười nói: “Vốn dĩ ta không hề muốn ngôi vị Thái tử này.”



Xe chạy hai ngày liên tiếp, ngang qua thị trấn nào cũng chỉ ngủ lại trong khách điếm ở đấy một đêm, sau đó sáng hôm sau lên đường sớm.

Khoảng cách tới kinh đô Phong quốc ngày càng gần, chỉ còn hai ngày đường nữa. Mấy ngày trước, bốn phía dân cư thưa thớt, nhưng càng đến gần kinh đô lại càng sầm uất. Lần đầu tiên Mộ Dung Ca được nhìn thấy nhiều người đến từ nhiều nơi như vậy: sống ở đất nước khác nhau, bất đồng ngôn ngữ, cách ăn mặc, lễ nghi, tất cả những thứ đó khiến cô cảm thấy hứng thú.

“Đang nghĩ gì thế?” – Như Băng ngồi bên cạnh, nhẹ hỏi.

Mộ Dung Ca tựa đầu vào thân cây đại thụ, bây giờ là giữa trưa, vì không muốn bị cảm nắng nên họ tạm nghỉ trong rừng cây nhỏ này. Cô ăn xong chiếc bánh ngô bèn dựa vào thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi. Nghe câu hỏi của Như Băng, cô nhẹ nhàng mở mắt, khẽ cười: “Sao cô biết ta chưa ngủ?”

“Hai hàng mi cô vẫn động đậy, ta nghĩ cô chỉ nhắm mắt thôi.” – Như Băng cũng mỉm cười.

“Cô không ở cạnh hầu hạ Thái tử Hạ quốc sao?” – Mộ Dung Ca ngồi thẳng lên hỏi Như Băng, ánh mắt liếc qua Nguyên Kỳ đang tao nhã dùng bữa cách đó không xa.

Đáy mắt Như Băng hiện vẻ chua xót, nàng lắc đầu: “Ta không có tư cách ngồi gần hầu hạ người.” – Hiện giờ trong mắt hắn, nàng càng thêm thấp hèn, chỉ xứng lau bụi cho giầy hắn mà thôi.

“Thành thật xin lỗi, ta không ngờ…” – Mộ Dung Ca kinh ngạc, cô không suy nghĩ thấu đáo mà đã hỏi, khiến Như Băng thêm đau lòng.

“Không sao, cô đâu ở cạnh hầu hạ Thái tử như ta, nên không biết tình cảnh ta cũng phải.” – Như Băng mỉm cười nói.

Có vẻ như cuộc nói chuyện đêm hôm trước đã có tác dụng, khúc mắc trong lòng Như Băng đã được tháo gỡ, dường như nàng cũng suy nghĩ thận trọng hơn. Nhưng Mộ Dung Ca vẫn thấy có chỗ nào đó không đúng, không đúng như thế nào thì cô cũng chịu. Tuy nhiên, cái ơn ‘đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi’ của Như Băng, cô không bao giờ quên, chỉ hi vọng Như Băng giữ cho trái tim mình một đường lui mà thôi.

“Cô không ăn trưa sao?” – Mộ Dung Ca nhìn Như Băng, chuyển đề tài nói chuyện.

“Giờ chỉ có bánh mì khô để ăn thôi, thời tiết nóng bức thế này, ta nuốt không nổi.” – Như Băng ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời, đau khổ nói.

Nghe thấy thế, Mộ Dung Ca lấy từ trong hành lý ra một chiếc bánh, đưa cho nàng: “Sáng sớm nay ta vào nhà bếp của khách điếm làm vài chiếc bánh ngô, cũng không quá khô, cô thử nếm xem.”

Như Băng cắn một miếng nhỏ, kinh ngạc nhìn Mộ Dung Ca: “Sao cô làm ngon thế?” – Dứt lời, lại tiếp tục ăn.

Mộ Dung Ca mỉm cười: “Ăn nhiều một chút, thời tiết nóng nực thế này mà không ăn, sẽ gầy đi đấy.”

“Ta hay nghe thấy người khác nói, tay nghề nấu nướng của cô phi phàm, không ngờ một tấm bánh nhỏ bé mà cũng ngon như vậy. Nếu biết sớm hơn, ngày ấy ta đã đi theo Thái tử Tề quốc như cô, hàng ngày đều có đồ ăn ngon. Đến lúc ấy, có khi vì được ăn ngon chắc ta phải béo thêm ba bốn cân liền.” – Như Băng vừa ăn vừa cười thầm.

Mộ Dung Ca cười to, tâm trạng tốt hơn: “Sao thế được, chỉ thêm một hai lạng thôi.”

“Trong thiên hạ xuất hiện hai vị mỹ nhân béo tròn…”

Bên này hai người họ vui vẻ nói chuyện rôm rả, bên kia Triệu Tử Duy nhìn chằm chằm chiếc bánh mỳ khô trước mặt, chẳng hề muốn ăn tí nào.

Mấy ngày nay hắn vẫn phải ăn mấy thứ đồ nhạt nhẽo này, nhưng cuối cùng hắn vẫn cố nhịn không sai nữ nhân kia xuống bếp. Bây giờ từ xa nhìn lại, nàng ta đang chuyện trò vui vẻ với một tỳ nữ khá xinh đẹp, nhất thời, hai mắt hắn tối đen.

“Thái tử Tề quốc hình như không muốn ăn.” – Đôi mắt thâm trầm của Nguyên Kỳ liếc qua, nhìn thấy nụ cười tươi như hoa của Mộ Dung Ca, ánh mắt nhẹ rung động, y hạ mí mắt, giọng nói vô cùng bình thản.

Triệu Tử Duy chuyển tầm mắt sang Nguyên Kỳ đang ngồi dùng bữa phía đối diện, hắn khẽ nhíu mày. Nếu y từng thưởng thức qua trù nghệ của nữ nhân kia, chắc chắn bây giờ không thể nuốt nổi mấy thứ đồ vô vị nhạt nhẽo này được. Trong mắt Triệu Tử Duy tràn đầy vẻ tự hào, hắn cười khẽ: “Ăn no rồi.”

Đáy mắt sâu thẳm của Nguyên Kỳ ánh lên vẻ tươi cười, bỏ chiếc bánh bao trắng xuống, từ từ tựa vào thân cây: “Giữa trưa nắng chưa thể đi ngay được, chi bằng mời Mộ Dung Ca cô nương tới múa một khúc.”

Triệu Tử Duy khẽ nhướng mày, múa ư? Hắn bỗng nhớ tới thân thể mảnh mai của nàng khi ở dưới mình, dục vọng lại bắt đầu nổi lên…

“Nghe đồn tài múa của Thái tử phi Phong quốc rất tinh tế, tất cả nữ nhân trong Phong quốc đều không thể so sánh bằng.” – Nguyên Kỳ khép hờ hai mắt khiến cho người khác không thể biết được cảm xúc đang biến hóa trong đôi mắt hắn, nhưng lời vừa nói khiến vẻ mặt Triệu Tử Duy bỗng trở nên lạnh lùng.

Triệu Tử Duy trầm mặc hồi lâu, đôi mắt càng lúc âm u, đôi môi mỏng khẽ nhếch: “Thái tử Hạ quốc nếu đã có lời, đương nhiên bản cung không thể khiến Thái tử mất hứng được. Dù sao cũng chỉ là một điệu múa, để nữ nhân của ta múa một khúc, nhân tiện cho Thái tử thưởng thức một phen.”

Nữ nhân của hắn? Lông mày Nguyên Kỳ khẽ động.

Mộ Dung Ca nói chuyện phiếm với Như Băng, đang tới lúc hứng chí, bỗng bắt gặp Lưu Vân bước tới, dáng người cao lớn sừng sững trước mặt hai người họ.

Vẻ mặt hắn vẫn không thay đối: “Thái tử mời Mộ Dung Ca cô nương đến hiến vũ.”

Nghe vậy, Mộ Dung Ca trợn mắt, lòng tức giận không thôi. Có điên hay không, bây giờ đang lúc nắng gắt nhất, tất cả mọi người đều ngồi trong bóng râm nghỉ ngơi, mà tên Triệu Tử Duy lại nổi hứng bắt cô múa một khúc.

“Hiến vũ?” – Như Băng lo lắng nhìn Mộ Dung Ca, nàng ở trong Khánh vương phủ đã lâu, chưa từng nghe nói Mộ Dung Ca có tài múa bao giờ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương