Thiếp Khuynh Thành
-
Chương 43: Truy đuổi
Edit: L2NT
Beta: Phi Nguyệt
“Tẫn Nhi, phía trước có thôn làng, chúng ta đến đó tìm chỗ ẩn nấp.”
Trong lúc tình huống cấp bách, chợt Mộ Dung Ca phát hiện có một thôn làng cách đó không xa, trong thôn chỉ có khoảng hơn hai mươi hộ dân, nhưng ít nhất cũng còn có chỗ ẩn náu. Tẫn Nhi năm nay mới mười hai tuổi, dù có khinh công cao nhưng xương cốt của nó vẫn chưa phát triển hoàn thiện, lại phải mang cô theo, tốt nhất nên nghỉ ngơi một chút.
Mộ Dung Tẫn cắn răng, tăng tốc chạy đến thôn làng trước mặt, phía sau là Lâm Nghiệp đang truy đuổi ráo riết.
Giờ đang lúc mùa vụ, trong thôn im ắng như không có người ở. Thỉnh thoảng bắt gặp vài cụ già ngồi trước cửa nói chuyện phiếm. Bỗng thấy người lạ đi vào khiến ai cũng tò mò. Mộ Dung Ca kéo Mộ Dung Tẫn lướt qua mấy cụ già, chạy ra phía sau thôn.
“Tỷ, Lâm Nghiệp đuổi tới rồi.” – Mộ Dung Tẫn nhíu chặt mày, giọng nói lạnh băng.
Nghe vậy, Mộ Dung Ca ngoái đầu nhìn nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng ai. Cô biết Tẫn Nhi có võ công, âm thanh cách xa cả trăm mét cũng có thể nghe rõ. Khoảng cách đã rất gần mà bọn họ vẫn chưa tìm được nơi trú ẩn, cũng không thể tùy tiện vào nhà người dân, chẳng may lại gây rắc rối cho người vô tội!
Vẻ mặt cô bình lặng, tự trấn tĩnh mình, nơi duy nhất có thể trốn là ngọn núi rậm rạp trước mặt. Tuy nhiên, chạy vào núi có khi còn nguy hiểm hơn, bất đắc dĩ lắm mới phải tính đến nước đó.
Mộ Dung Tẫn siết chặt tay cô, chuẩn bị dẫn cô chạy tiếp. Đang lúc bế tắc, chợt Mộ Dung Ca phát hiện đằng sau họ có một cái giếng. Đất xung quanh miệng giếng khô ráo, màu đất vàng khô, dường như không được lấy nước thường xuyên. Cô cầm một tảng đá ném vào trong giếng.
“Tỷ?” – Mộ Dung Tẫn nhìn hành động của cô là đoán được ngay, bèn cúi đầu thăm dò.
Không nghe thấy tiếng nước.
Thật đúng là: Đến đường cùng mới thấy lối ra!
Đây là một chiếc giếng cạn.
Cô gật đầu nhìn Mộ Dung Tẫn, hắn không do dự ôm thắt lưng cô nhảy xuống giếng. Trong lòng giếng không rộng lắm, xung quanh toàn đá, dưới chân còn chút bùn ướt, xem ra cái giếng này cạn chưa lâu.
Hai người bọn họ im lặng nhìn lên trên miệng giếng. May thay nơi này còn có một dòng nước nhỏ chảy qua, tiếng nước róc rách có thể giấu được hơi thở của họ. Dù có người ở bên trên cũng chỉ nghe thấy tiếng nước mà thôi.
Một bóng đen lướt qua miệng giếng.
“Không thấy chúng đâu! Sao có thể thế được?”
Lâm Nghiệp đuổi tới thôn nọ, hỏi mấy cụ già mới biết Mộ Dung Ca chạy về hướng này, nhưng lại không hề thấy bóng dáng hai người đâu, thậm chí hắn còn không cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ. Hắn nhìn chằm chằm vào ngọn núi xanh biếc ở trước mặt, chẳng lẽ họ chạy lên đấy?
Nếu đúng là thế, một mình hắn đi tìm sợ khó như lên trời!
Nhưng lệnh của vương gia không thể không tuân theo! Vì Nguyên quốc, nhất định phải tìm thấy hai người họ. Lúc lên núi, hắn tình cờ liếc qua chiếc giếng bên cạnh, đang định tới gần, chợt thấy mấy người nông dân trong thôn cầm chiếc thùng gỗ đi đến. Hắn nhíu mày, không dám lãng phí thời gian, lập tức chạy vào núi.
Sau khi Lâm Nghiệp rời đi, hai người trong giếng cùng thở phào nhẹ nhõm. May hắn không phát hiện ra giếng cạn, nếu không hậu quả khó lường!
Đề phòng Lâm Nghiệp vòng lại kiểm tra, họ nghỉ lại trong giếng thêm một lúc nữa, chờ khi an toàn mới đi lên.
“Tỷ, có người đến.” – Mộ Dung Tẫn ghé sát tai Mộ Dung Ca thì thào.
Mộ Dung Ca gật đầu, không nghĩ ngợi nhiều. Vì họ đang ở trong giếng cạn, cho dù dân làng có tới cũng không lấy nước ở trong này, nên họ sẽ không bị phát hiện.
Nhưng sự việc thường không lường trước được điều gì.
Mấy người dân làng không lấy nước, mà họ đến lấp giếng!
Một thùng đất đổ vào trong giếng. Trong chốc lát, hai người họ đều dính đầy bùn đất. Đúng là họa vô đơn chí! Cứ tưởng rằng rời khỏi Triệu Tử Duy sẽ có một cuộc sống tự do, chẳng ngờ thân phận của thân thể này lại là sự trói buộc!
“Tỷ, chúng ta nhảy lên đi.” – Mộ Dung Tẫn ôm lấy cô định phi lên.
Nếu còn ở trong giếng, chắc chắn họ sẽ bị chôn sống.
“Trời!” – Có người kinh hô, đất không còn tiếp tục được đổ xuống nữa.
Hình như có người khác tới!
Hai người họ không dám manh động, im lặng chờ biến cố, đợi xem là người nơi nào đến. Chẳng lẽ là Lâm Nghiệp quay trở lại!
“Nhất định là quý nhân!” – Thôn dân kêu lên.
“Còn phải nói, chỉ có quý nhân mới mặc gấm vóc tơ lụa thôi.” – Lại có người nói thêm.
Quý nhân? Mộ Dung Ca nhíu mày, rốt cục là ai đang tới??
Mộ Dung Tẫn mím chặt môi, người nọ rất cường ngạnh, khí tức lạnh thấu xương, còn ẩn chứa sát khí. Hai người họ nhìn nhau, trong lòng dường như đã có đáp án, nhưng vẫn chưa chắc chắn lắm. Dù sao, đáp án này cũng giống như Lâm Nghiệp mà thôi!
Mộ Dung Ca âm thầm thở dài, nếu quả thật như thế thì đúng là ông trời đang trêu đùa cô đây! Cô lao tâm khổ tứ tìm mọi cách rời khỏi người ấy, vậy mà quanh đi quẩn lại, vẫn bị hắn tìm được.
Còn nếu cô đoán sai, vậy người bỗng dưng xuất hiện kia là ai? Ai mà lại khiến thôn dân chấn động như vậy? Tẫn Nhi siết chặt tay cô, bên tay kia của hắn nắm chặt một con dao găm tùy thân sắc bén, không dám lơ là.
“Còn cần bản cung phái người xuống sao?” – Một giọng nói dịu dàng cất lên.
Đây là âm thanh quen thuộc mà cả Mộ Dung Ca và Mộ Dung Tẫn đều không muốn nghe thấy nhất vào lúc này.
Là hắn!!!
Triệu Tử Duy!
Quả nhiên hắn đã đến! Không ngờ hắn tới nhanh như vậy.
“Tỷ…”
Dưới giếng tối tăm, Mộ Dung Tẫn nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Ca, vẻ mặt cô đơn, ánh mắt lóe lên sự căm hận tận xương tủy: “Tỷ, đệ sẽ liều mạng với hắn.”
“Vẫn còn trẻ con lắm.” – Khuôn mặt Mộ Dung Ca không chút ưu phiền, cầm khăn phủi bụi đất bám trên đầu, trên quần áo cho Mộ Dung Tẫn.
Mặc dù bây giờ là kẻ lưu lạc, nhưng nó vẫn là hoàng tử Tề quốc, là em trai của cô! Tính mạng nó do Mễ Quý phi hao tổn tâm sức giữ lại, được người trong gia tộc Mộ Dung hết lòng bảo vệ, sao có thể để toàn thân thấp hèn đầy bụi đất, thảm hại trước mặt Triệu Tử Duy được?
Triệu Tử Duy bỏ ra ba ngày truy tìm cô, tuyệt đối sẽ không buông tha! Mộ Dung Ca biết rõ năng lực của những người theo hầu Triệu Tử Duy, giờ Tẫn Nhi không phải là đối thủ của bọn họ. Hơn nữa, người khôn khéo như Triệu Tử Duy, sao lại không biết cô ở cùng Tẫn Nhi chứ!
Beta: Phi Nguyệt
“Tẫn Nhi, phía trước có thôn làng, chúng ta đến đó tìm chỗ ẩn nấp.”
Trong lúc tình huống cấp bách, chợt Mộ Dung Ca phát hiện có một thôn làng cách đó không xa, trong thôn chỉ có khoảng hơn hai mươi hộ dân, nhưng ít nhất cũng còn có chỗ ẩn náu. Tẫn Nhi năm nay mới mười hai tuổi, dù có khinh công cao nhưng xương cốt của nó vẫn chưa phát triển hoàn thiện, lại phải mang cô theo, tốt nhất nên nghỉ ngơi một chút.
Mộ Dung Tẫn cắn răng, tăng tốc chạy đến thôn làng trước mặt, phía sau là Lâm Nghiệp đang truy đuổi ráo riết.
Giờ đang lúc mùa vụ, trong thôn im ắng như không có người ở. Thỉnh thoảng bắt gặp vài cụ già ngồi trước cửa nói chuyện phiếm. Bỗng thấy người lạ đi vào khiến ai cũng tò mò. Mộ Dung Ca kéo Mộ Dung Tẫn lướt qua mấy cụ già, chạy ra phía sau thôn.
“Tỷ, Lâm Nghiệp đuổi tới rồi.” – Mộ Dung Tẫn nhíu chặt mày, giọng nói lạnh băng.
Nghe vậy, Mộ Dung Ca ngoái đầu nhìn nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng ai. Cô biết Tẫn Nhi có võ công, âm thanh cách xa cả trăm mét cũng có thể nghe rõ. Khoảng cách đã rất gần mà bọn họ vẫn chưa tìm được nơi trú ẩn, cũng không thể tùy tiện vào nhà người dân, chẳng may lại gây rắc rối cho người vô tội!
Vẻ mặt cô bình lặng, tự trấn tĩnh mình, nơi duy nhất có thể trốn là ngọn núi rậm rạp trước mặt. Tuy nhiên, chạy vào núi có khi còn nguy hiểm hơn, bất đắc dĩ lắm mới phải tính đến nước đó.
Mộ Dung Tẫn siết chặt tay cô, chuẩn bị dẫn cô chạy tiếp. Đang lúc bế tắc, chợt Mộ Dung Ca phát hiện đằng sau họ có một cái giếng. Đất xung quanh miệng giếng khô ráo, màu đất vàng khô, dường như không được lấy nước thường xuyên. Cô cầm một tảng đá ném vào trong giếng.
“Tỷ?” – Mộ Dung Tẫn nhìn hành động của cô là đoán được ngay, bèn cúi đầu thăm dò.
Không nghe thấy tiếng nước.
Thật đúng là: Đến đường cùng mới thấy lối ra!
Đây là một chiếc giếng cạn.
Cô gật đầu nhìn Mộ Dung Tẫn, hắn không do dự ôm thắt lưng cô nhảy xuống giếng. Trong lòng giếng không rộng lắm, xung quanh toàn đá, dưới chân còn chút bùn ướt, xem ra cái giếng này cạn chưa lâu.
Hai người bọn họ im lặng nhìn lên trên miệng giếng. May thay nơi này còn có một dòng nước nhỏ chảy qua, tiếng nước róc rách có thể giấu được hơi thở của họ. Dù có người ở bên trên cũng chỉ nghe thấy tiếng nước mà thôi.
Một bóng đen lướt qua miệng giếng.
“Không thấy chúng đâu! Sao có thể thế được?”
Lâm Nghiệp đuổi tới thôn nọ, hỏi mấy cụ già mới biết Mộ Dung Ca chạy về hướng này, nhưng lại không hề thấy bóng dáng hai người đâu, thậm chí hắn còn không cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ. Hắn nhìn chằm chằm vào ngọn núi xanh biếc ở trước mặt, chẳng lẽ họ chạy lên đấy?
Nếu đúng là thế, một mình hắn đi tìm sợ khó như lên trời!
Nhưng lệnh của vương gia không thể không tuân theo! Vì Nguyên quốc, nhất định phải tìm thấy hai người họ. Lúc lên núi, hắn tình cờ liếc qua chiếc giếng bên cạnh, đang định tới gần, chợt thấy mấy người nông dân trong thôn cầm chiếc thùng gỗ đi đến. Hắn nhíu mày, không dám lãng phí thời gian, lập tức chạy vào núi.
Sau khi Lâm Nghiệp rời đi, hai người trong giếng cùng thở phào nhẹ nhõm. May hắn không phát hiện ra giếng cạn, nếu không hậu quả khó lường!
Đề phòng Lâm Nghiệp vòng lại kiểm tra, họ nghỉ lại trong giếng thêm một lúc nữa, chờ khi an toàn mới đi lên.
“Tỷ, có người đến.” – Mộ Dung Tẫn ghé sát tai Mộ Dung Ca thì thào.
Mộ Dung Ca gật đầu, không nghĩ ngợi nhiều. Vì họ đang ở trong giếng cạn, cho dù dân làng có tới cũng không lấy nước ở trong này, nên họ sẽ không bị phát hiện.
Nhưng sự việc thường không lường trước được điều gì.
Mấy người dân làng không lấy nước, mà họ đến lấp giếng!
Một thùng đất đổ vào trong giếng. Trong chốc lát, hai người họ đều dính đầy bùn đất. Đúng là họa vô đơn chí! Cứ tưởng rằng rời khỏi Triệu Tử Duy sẽ có một cuộc sống tự do, chẳng ngờ thân phận của thân thể này lại là sự trói buộc!
“Tỷ, chúng ta nhảy lên đi.” – Mộ Dung Tẫn ôm lấy cô định phi lên.
Nếu còn ở trong giếng, chắc chắn họ sẽ bị chôn sống.
“Trời!” – Có người kinh hô, đất không còn tiếp tục được đổ xuống nữa.
Hình như có người khác tới!
Hai người họ không dám manh động, im lặng chờ biến cố, đợi xem là người nơi nào đến. Chẳng lẽ là Lâm Nghiệp quay trở lại!
“Nhất định là quý nhân!” – Thôn dân kêu lên.
“Còn phải nói, chỉ có quý nhân mới mặc gấm vóc tơ lụa thôi.” – Lại có người nói thêm.
Quý nhân? Mộ Dung Ca nhíu mày, rốt cục là ai đang tới??
Mộ Dung Tẫn mím chặt môi, người nọ rất cường ngạnh, khí tức lạnh thấu xương, còn ẩn chứa sát khí. Hai người họ nhìn nhau, trong lòng dường như đã có đáp án, nhưng vẫn chưa chắc chắn lắm. Dù sao, đáp án này cũng giống như Lâm Nghiệp mà thôi!
Mộ Dung Ca âm thầm thở dài, nếu quả thật như thế thì đúng là ông trời đang trêu đùa cô đây! Cô lao tâm khổ tứ tìm mọi cách rời khỏi người ấy, vậy mà quanh đi quẩn lại, vẫn bị hắn tìm được.
Còn nếu cô đoán sai, vậy người bỗng dưng xuất hiện kia là ai? Ai mà lại khiến thôn dân chấn động như vậy? Tẫn Nhi siết chặt tay cô, bên tay kia của hắn nắm chặt một con dao găm tùy thân sắc bén, không dám lơ là.
“Còn cần bản cung phái người xuống sao?” – Một giọng nói dịu dàng cất lên.
Đây là âm thanh quen thuộc mà cả Mộ Dung Ca và Mộ Dung Tẫn đều không muốn nghe thấy nhất vào lúc này.
Là hắn!!!
Triệu Tử Duy!
Quả nhiên hắn đã đến! Không ngờ hắn tới nhanh như vậy.
“Tỷ…”
Dưới giếng tối tăm, Mộ Dung Tẫn nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Ca, vẻ mặt cô đơn, ánh mắt lóe lên sự căm hận tận xương tủy: “Tỷ, đệ sẽ liều mạng với hắn.”
“Vẫn còn trẻ con lắm.” – Khuôn mặt Mộ Dung Ca không chút ưu phiền, cầm khăn phủi bụi đất bám trên đầu, trên quần áo cho Mộ Dung Tẫn.
Mặc dù bây giờ là kẻ lưu lạc, nhưng nó vẫn là hoàng tử Tề quốc, là em trai của cô! Tính mạng nó do Mễ Quý phi hao tổn tâm sức giữ lại, được người trong gia tộc Mộ Dung hết lòng bảo vệ, sao có thể để toàn thân thấp hèn đầy bụi đất, thảm hại trước mặt Triệu Tử Duy được?
Triệu Tử Duy bỏ ra ba ngày truy tìm cô, tuyệt đối sẽ không buông tha! Mộ Dung Ca biết rõ năng lực của những người theo hầu Triệu Tử Duy, giờ Tẫn Nhi không phải là đối thủ của bọn họ. Hơn nữa, người khôn khéo như Triệu Tử Duy, sao lại không biết cô ở cùng Tẫn Nhi chứ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook