Thiếp Khuynh Thành
-
Chương 40
Edit: L2NT
Là Tẫn Nhi!
Quả thật là Tẫn Nhi, cũng chỉ có nó trong lúc nguy hiểm vẫn lo lắng cho sự an toàn của cô. Cô ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Tẫn, khuôn mặt tươi cười hiền hòa ấm áp:
“Tẫn Nhi, chúng ta đều được tự do”
Từ giờ phút này, cô đã tự do. Cô không còn là ca cơ với thân phận thấp hèn, càng chẳng phải là nữ đầu bếp bên cạnh Triệu Tử Duy. Không ai có thể lợi dung cô, mà cô cũng không cần phải nhún nhường, làm điều mình không thích nữa.
“Tỷ, tỷ muốn đi đâu?” Mộ Dung Tẫn ôm thắt lưng cô, khuôn mặt vui vẻ, hắn khẽ hỏi.
Hai người vừa nói chuyện vừa chạy trốn.
“Chúng ta đang đi đâu thế?” Mộ Dung Ca nhìn phong cảnh xung quanh, hình như không phải là con đường trước kia, ngoảnh lại nhìn, đã không thấy quán trà nhỏ đâu nữa. Nhưng vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo của đao kiếm vung lên không ngừng. Trận tàn sát này không dễ dàng chấm dứt. Cô lại liếc sang Tẫn Nhi, không thể để cho Triệu Tử Duy nhìn thấy nó.
Mộ Dung Tẫn nghe vậy, dừng chạy, ôn tồn nói với Mộ Dung Ca:
“Tỷ, chúng ta không thể nào về Nguyên quốc nữa, mà quần hùng các nước đều ở Phong quốc, cũng không thể đến đó được. Nơi duy nhất có thể tới là Hạ quốc, hoặc Tề quốc. Đi theo con đường này, khoảng nửa tháng nữa sẽ tới Tề quốc.”
“Tề quốc?” Mộ Dung Ca nhíu mày, trong lòng vô cùng lo lắng. Tề quốc là địa bàn của Triệu Tử Duy, tuy rằng trong một hai tháng tới hắn chưa về, nhưng cô sợ Mộ Dung Tẫn sẽ biết được thân phận thực sự của nó. Tuy vậy, suy đi nghĩ lại, thực ra nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Nó là đứa trẻ thông minh, nếu cô không đồng ý đi Tề quốc, nhất định nó sẽ truy hỏi, mà cô cũng không muốn lừa gạt nó.
Trong lúc chần chừ, vẻ mặt Mộ Dung Tẫn hào hứng:
“Tỷ, nhà Mộ Dung có thù tất báo. Rồi có một ngày, đệ sẽ tự tay giết chết Phượng Dịch! Trước lúc ấy, chúng ta phải đi Tề quốc một chuyến.”
Gia tộc nhà Mộ Dung chỉ trong một đêm từ vinh hoa phú quý bỗng nhà tan cửa nát, mà hắn và tỷ tỷ lại phải trả cái giá quá đắt, hắn phải báo thù. Đây là sứ mệnh của hắn.
Hơn nữa, đến Tề quốc, hắn còn có chuyện cực kì quan trọng cần làm. Tạm thời hắn không muốn nói cho tỷ tỷ biết. Hiện giờ tỷ tỷ là người duy nhất hắn có thể tin tưởng, hắn sợ sau khi cô biết sẽ rời bỏ hắn.
“Vì sao?” Giọng nói Mộ Dung Ca hơi run, đôi mắt ánh vẻ ngạc nhiên nghi ngờ. Nó đã biết rồi ư?
Mộ Dung Tẫn mỉm cười, đáy mắt hiện lên vẻ đau xót, nhưng chớp mắt đã được giấu đi. Vẻ mặt thân thiết tựa như hồi hai người họ còn sống tại phủ Mộ Dung:
“Tỷ tỷ có tin tưởng Tẫn Nhi không? Tẫn Nhi đã trưởng thành, từ nay trở đi sẽ bảo vệ tỷ. Tẫn Nhi xin thề sẽ không để bất kỳ một ai làm tổn thương tới tỷ. Nếu có người nào dám, đệ nhất định sẽ … lột da tróc xương, khiến hắn ta muốn chết mà không chết được!”
Những chữ cuối cùng, như nói ra từ tận đáy lòng hắn, không hề che giấu chút hận ý nào.
Phượng Dịch, không bao giờ hắn tha thứ cho y. Trước đây hắn không có cách nào, nhưng sau này tự tay hắn sẽ giết chết y. Còn gã … Triệu Tử Duy, ánh mắt Mộ Dung Tẫn vằn lên tia tàn ác, gã mà cũng dám đòi động phòng với tỷ tỷ ư!
Mộ Dung Ca ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy đôi mắt thiếu niên vốn trầm tĩnh mà bây giờ tràn đầy căm phẫn, cô nhíu chặt mày, sau lại giãn ra. Cho dù là ai trải qua chuyện này cũng đều trưởng thành, huống chi là hắn. Bên tai cô còn vang vọng lời thề sắt đá của Mộ Dung Tẫn, bèn cười trả lời:
“Ta tin đệ”
Có lẽ, nó còn hiểu biết nhiều hơn cô nghĩ. Nhưng bây giờ chuyện ấy đã không còn quan trọng nữa rồi.
Hai người nằm chặt tay cùng đi về hướng Tề quốc.
Mà con đường này, có thật sẽ đến tự do không?
Bầu trời mây đen kéo đến ùn ùn, tầng tầng dầy đặc, dường như sắp có một cơn bão táp ập tới!
Sát khí mạnh mẽ cuốn theo mùi máu, chỉ gần nửa canh giờ đã dừng lại.
Triệu Tử Duy thâm trầm nhìn chằm chằm thi thể đầy dưới đất, cuộc ám sát này khiến hắn tổn thất nghiêm trọng: hai mươi người chết, mười lăm người trọng thương, mười người bị thương nhẹ. Chân hắn dẫm lên vũng máu, càng toát lên vẻ lạnh lẽo khiến người ta kinh sợ.
“Điều tra cho rõ.”
Hắn phải biết ai bỏ ra một số tiền lớn, dồn hết tâm tư muốn lấy mạng hắn! Vậy mà cuối cùng lại không quan tâm tới!
“Vâng. Thái tử yên tâm, chắc chắn trong ba ngày ti chức sẽ cho Thái tử một câu trả lời thuyết phục.” Một gã ám vệ quỳ xuống lĩnh mệnh, rồi lập tức rời đi.
Triệu Tử Duy cười lạnh nhìn đống thi thể, lại trông thấy vài giọt máu bắn lên trên vạt áo, hắn nhíu mày chán ghét, sát khí trong mắt càng đậm: “Mau rời khỏi đây.”
“Vâng”. Tuy rằng bị thương, lại có người chết, nhưng bọn họ không biểu hiện ra đau buồn hay vui sướng, vì đây không phải lúc kêu than, nơi này không nên ở lâu.
Triệu Tử Duy vừa bước hai bước, chuẩn bị lên xe ngựa, bỗng nhiên dừng cước bộ, hắn quay đầu, ánh mắt lạnh như băng quét bốn phía. Đáy mắt tràn đầy khí lạnh, hắn gầm lên: “Mộ Dung Ca đâu?”
Vừa rồi mọi người đều dốc toàn lực vào đám sát thủ, tất cả dồn hết vào việc bảo vệ Triệu Tử Duy, làm gì còn ai nghĩ tới sống chết của Mộ Dung Ca. Hơn nữa, cô ta chỉ là một nữ đầu bếp thân phận thấp kém, chết thì thôi, tất nhiên chẳng có ai phí sức mà bảo vệ cô ta.
Bây giờ Triệu Tử Duy hỏi Mộ Dung Ca ở đâu, mọi người đều mờ mịt. Nhìn xung quanh, không hề thấy bóng dáng cô đâu!
Triệu Tử Duy không thấy cô, ánh mắt hiện lên tia hoảng hốt, đảo mắt tìm quanh đám thi thể, không hề phát hiện ra cô. Hắn lập tức nhìn về phía Quất Đào đang đi tìm Mộ Dung Ca.
Quất Đào cả người chấn động, cảm nhận được sát khí đang ùn ùn kéo tới, bỗng sắc mặt tái nhợt! Thực ra Thái tử đã biết nàng đá Mộ Dung Ca một cái ư? Ánh mắt chứa đầy sát khí như chất vấn nàng, có phải Mộ Dung Ca đã bị nàng giết không? Nhận ra điều này, toàn thân Quất Đào run rẩy, nàng nên sớm giết Mộ Dung Ca mới phải!
Nhìn vẻ mặt mờ mịt khiếp sợ của Quất Đào, Triệu Tử Duy đã có đáp án. Trong con mắt đen tối của hắn ánh vẻ tươi cười, lòng thầm cười lạnh. Nữ nhân kia xảo quyệt như cáo, mấy ngày nay nhận ra điều gì đó, cho nên hôm nay tìm ra cơ hội chạy trốn, cô ta nhẫn nhịn giỏi thật!
Cô muốn chạy trốn, nhưng có thoát khỏi lòng bàn tay hắn không?
“Lập tức tìm kiếm Mộ Dung Ca.”
Hắn dần thu lại ánh mắt lạnh lẽo, lạnh lùng phân phó.
Là Tẫn Nhi!
Quả thật là Tẫn Nhi, cũng chỉ có nó trong lúc nguy hiểm vẫn lo lắng cho sự an toàn của cô. Cô ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Tẫn, khuôn mặt tươi cười hiền hòa ấm áp:
“Tẫn Nhi, chúng ta đều được tự do”
Từ giờ phút này, cô đã tự do. Cô không còn là ca cơ với thân phận thấp hèn, càng chẳng phải là nữ đầu bếp bên cạnh Triệu Tử Duy. Không ai có thể lợi dung cô, mà cô cũng không cần phải nhún nhường, làm điều mình không thích nữa.
“Tỷ, tỷ muốn đi đâu?” Mộ Dung Tẫn ôm thắt lưng cô, khuôn mặt vui vẻ, hắn khẽ hỏi.
Hai người vừa nói chuyện vừa chạy trốn.
“Chúng ta đang đi đâu thế?” Mộ Dung Ca nhìn phong cảnh xung quanh, hình như không phải là con đường trước kia, ngoảnh lại nhìn, đã không thấy quán trà nhỏ đâu nữa. Nhưng vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo của đao kiếm vung lên không ngừng. Trận tàn sát này không dễ dàng chấm dứt. Cô lại liếc sang Tẫn Nhi, không thể để cho Triệu Tử Duy nhìn thấy nó.
Mộ Dung Tẫn nghe vậy, dừng chạy, ôn tồn nói với Mộ Dung Ca:
“Tỷ, chúng ta không thể nào về Nguyên quốc nữa, mà quần hùng các nước đều ở Phong quốc, cũng không thể đến đó được. Nơi duy nhất có thể tới là Hạ quốc, hoặc Tề quốc. Đi theo con đường này, khoảng nửa tháng nữa sẽ tới Tề quốc.”
“Tề quốc?” Mộ Dung Ca nhíu mày, trong lòng vô cùng lo lắng. Tề quốc là địa bàn của Triệu Tử Duy, tuy rằng trong một hai tháng tới hắn chưa về, nhưng cô sợ Mộ Dung Tẫn sẽ biết được thân phận thực sự của nó. Tuy vậy, suy đi nghĩ lại, thực ra nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Nó là đứa trẻ thông minh, nếu cô không đồng ý đi Tề quốc, nhất định nó sẽ truy hỏi, mà cô cũng không muốn lừa gạt nó.
Trong lúc chần chừ, vẻ mặt Mộ Dung Tẫn hào hứng:
“Tỷ, nhà Mộ Dung có thù tất báo. Rồi có một ngày, đệ sẽ tự tay giết chết Phượng Dịch! Trước lúc ấy, chúng ta phải đi Tề quốc một chuyến.”
Gia tộc nhà Mộ Dung chỉ trong một đêm từ vinh hoa phú quý bỗng nhà tan cửa nát, mà hắn và tỷ tỷ lại phải trả cái giá quá đắt, hắn phải báo thù. Đây là sứ mệnh của hắn.
Hơn nữa, đến Tề quốc, hắn còn có chuyện cực kì quan trọng cần làm. Tạm thời hắn không muốn nói cho tỷ tỷ biết. Hiện giờ tỷ tỷ là người duy nhất hắn có thể tin tưởng, hắn sợ sau khi cô biết sẽ rời bỏ hắn.
“Vì sao?” Giọng nói Mộ Dung Ca hơi run, đôi mắt ánh vẻ ngạc nhiên nghi ngờ. Nó đã biết rồi ư?
Mộ Dung Tẫn mỉm cười, đáy mắt hiện lên vẻ đau xót, nhưng chớp mắt đã được giấu đi. Vẻ mặt thân thiết tựa như hồi hai người họ còn sống tại phủ Mộ Dung:
“Tỷ tỷ có tin tưởng Tẫn Nhi không? Tẫn Nhi đã trưởng thành, từ nay trở đi sẽ bảo vệ tỷ. Tẫn Nhi xin thề sẽ không để bất kỳ một ai làm tổn thương tới tỷ. Nếu có người nào dám, đệ nhất định sẽ … lột da tróc xương, khiến hắn ta muốn chết mà không chết được!”
Những chữ cuối cùng, như nói ra từ tận đáy lòng hắn, không hề che giấu chút hận ý nào.
Phượng Dịch, không bao giờ hắn tha thứ cho y. Trước đây hắn không có cách nào, nhưng sau này tự tay hắn sẽ giết chết y. Còn gã … Triệu Tử Duy, ánh mắt Mộ Dung Tẫn vằn lên tia tàn ác, gã mà cũng dám đòi động phòng với tỷ tỷ ư!
Mộ Dung Ca ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy đôi mắt thiếu niên vốn trầm tĩnh mà bây giờ tràn đầy căm phẫn, cô nhíu chặt mày, sau lại giãn ra. Cho dù là ai trải qua chuyện này cũng đều trưởng thành, huống chi là hắn. Bên tai cô còn vang vọng lời thề sắt đá của Mộ Dung Tẫn, bèn cười trả lời:
“Ta tin đệ”
Có lẽ, nó còn hiểu biết nhiều hơn cô nghĩ. Nhưng bây giờ chuyện ấy đã không còn quan trọng nữa rồi.
Hai người nằm chặt tay cùng đi về hướng Tề quốc.
Mà con đường này, có thật sẽ đến tự do không?
Bầu trời mây đen kéo đến ùn ùn, tầng tầng dầy đặc, dường như sắp có một cơn bão táp ập tới!
Sát khí mạnh mẽ cuốn theo mùi máu, chỉ gần nửa canh giờ đã dừng lại.
Triệu Tử Duy thâm trầm nhìn chằm chằm thi thể đầy dưới đất, cuộc ám sát này khiến hắn tổn thất nghiêm trọng: hai mươi người chết, mười lăm người trọng thương, mười người bị thương nhẹ. Chân hắn dẫm lên vũng máu, càng toát lên vẻ lạnh lẽo khiến người ta kinh sợ.
“Điều tra cho rõ.”
Hắn phải biết ai bỏ ra một số tiền lớn, dồn hết tâm tư muốn lấy mạng hắn! Vậy mà cuối cùng lại không quan tâm tới!
“Vâng. Thái tử yên tâm, chắc chắn trong ba ngày ti chức sẽ cho Thái tử một câu trả lời thuyết phục.” Một gã ám vệ quỳ xuống lĩnh mệnh, rồi lập tức rời đi.
Triệu Tử Duy cười lạnh nhìn đống thi thể, lại trông thấy vài giọt máu bắn lên trên vạt áo, hắn nhíu mày chán ghét, sát khí trong mắt càng đậm: “Mau rời khỏi đây.”
“Vâng”. Tuy rằng bị thương, lại có người chết, nhưng bọn họ không biểu hiện ra đau buồn hay vui sướng, vì đây không phải lúc kêu than, nơi này không nên ở lâu.
Triệu Tử Duy vừa bước hai bước, chuẩn bị lên xe ngựa, bỗng nhiên dừng cước bộ, hắn quay đầu, ánh mắt lạnh như băng quét bốn phía. Đáy mắt tràn đầy khí lạnh, hắn gầm lên: “Mộ Dung Ca đâu?”
Vừa rồi mọi người đều dốc toàn lực vào đám sát thủ, tất cả dồn hết vào việc bảo vệ Triệu Tử Duy, làm gì còn ai nghĩ tới sống chết của Mộ Dung Ca. Hơn nữa, cô ta chỉ là một nữ đầu bếp thân phận thấp kém, chết thì thôi, tất nhiên chẳng có ai phí sức mà bảo vệ cô ta.
Bây giờ Triệu Tử Duy hỏi Mộ Dung Ca ở đâu, mọi người đều mờ mịt. Nhìn xung quanh, không hề thấy bóng dáng cô đâu!
Triệu Tử Duy không thấy cô, ánh mắt hiện lên tia hoảng hốt, đảo mắt tìm quanh đám thi thể, không hề phát hiện ra cô. Hắn lập tức nhìn về phía Quất Đào đang đi tìm Mộ Dung Ca.
Quất Đào cả người chấn động, cảm nhận được sát khí đang ùn ùn kéo tới, bỗng sắc mặt tái nhợt! Thực ra Thái tử đã biết nàng đá Mộ Dung Ca một cái ư? Ánh mắt chứa đầy sát khí như chất vấn nàng, có phải Mộ Dung Ca đã bị nàng giết không? Nhận ra điều này, toàn thân Quất Đào run rẩy, nàng nên sớm giết Mộ Dung Ca mới phải!
Nhìn vẻ mặt mờ mịt khiếp sợ của Quất Đào, Triệu Tử Duy đã có đáp án. Trong con mắt đen tối của hắn ánh vẻ tươi cười, lòng thầm cười lạnh. Nữ nhân kia xảo quyệt như cáo, mấy ngày nay nhận ra điều gì đó, cho nên hôm nay tìm ra cơ hội chạy trốn, cô ta nhẫn nhịn giỏi thật!
Cô muốn chạy trốn, nhưng có thoát khỏi lòng bàn tay hắn không?
“Lập tức tìm kiếm Mộ Dung Ca.”
Hắn dần thu lại ánh mắt lạnh lẽo, lạnh lùng phân phó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook