Thiếp Khuynh Thành
-
Chương 33: Có còn là xử nữ?
Edit: Phi Nguyệt
Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định muốn thủ tiêu cô!
Vậy hắn còn chờ đợi cái gì nữa?
Mộ Dung Ca vẫn luôn giữ mối nghi hoặc này ở trong lòng, dù làm cách nào cũng không tiêu tan được. Nó lúc nào cũng hiện diện và nhắc nhở cô rằng, mỗi khắc đều phải phòng bị với Triệu Tử Duy, con dao găm sắc bén cũng chưa bao giờ rời khỏi người.
Đôi mắt mãnh liệt của Triệu Tử Duy nhìn thẳng vào Mộ Dung Ca đang quỳ trước mặt hắn. Cô gái này càng nhìn càng thấy không đơn giản, lúc nào cũng khiến cho người ta cảm thấy nàng thật hèn mọn như bùn đất dưới chân, nhưng càng tiếp xúc với nàng lại càng cảm thấy nàng ta không phải chỉ là một nữ đầu bếp đơn giản.
Quan trọng nhất là, những món ăn nàng ta làm ra đều rất mới mẻ. Đôi mắt trong suốt kiên định kia của nàng đối với kẻ luôn nhìn thấu người trong thiên hạ như hắn, hoàn toàn lạ lẫm.
Chỉ một điểm này thôi cũng khiến hắn không thể lưu lại tính mạng của nàng!
Nhưng không biết vì sao, mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn đang tươi cười nịnh bợ hắn, lại khiến hắn lần đầu tiên có cảm giác chần chừ đối với một nữ nhân.
Con ngươi đen láy của Triệu Tử Duy trở nên sâu thẳm như thể đang đứng giữa rừng đêm âm u, không khí áp bức khiến người ta phải thận trọng hít thở.
Cho đến lúc hắn đưa tay nhận cuốn thịt gà của Mộ Dung Ca và đưa lên miệng cắn, mùi vị thịt gà, hành tây cùng bánh bao hòa quyện với nhau tạo thành một hương vị ngon đến ngây ngất, thì khí thế áp bức kia mới dần tản ra, như mây mù tan đi, hiện ra bầu trời đêm lộng lẫy đầy sao.
Mộ Dung Ca nhẹ thở ra, kiên nhẫn cúi đầu làm như không nhìn thấy sát khí trong mắt hắn, cô tiếp tục chuyên tâm với công việc cuộn thịt gà.
Ông trời rất công bằng, ở mỗi một đường chết đều sẽ tự sinh ra một đường sống. Cuộc đời của mỗi người đều có những thăng trầm riêng, nhưng không phải cả đời đều chỉ có điềm xấu.
“Hương vị rất tốt. Thưởng!”
Bên tai Mộ Dung Ca vang lên giọng nói cao trầm trịnh thượng của Triệu Tử Duy, như tất cả vạn vật đều nghe theo giọng nói chỉ đạo của hắn. Mộ Dung Ca ngẩn người, mãi cho đến khi cô nhìn thấy hai đĩnh vàng sáng lấp lóe ánh hoàng kim thì mới bắt đầu có phản ứng, trong đầu cô phân tích cực nhanh tình huống hiện tại. Chỉnh thân mình rồi cúi đầu chạm đất theo đúng tư thế chuẩn mực, Mộ Dung Ca sung sướng hô to: “Tạ thái tử ban thưởng!”
Cô cười hì hì đem hai đĩnh vàng cất cẩn thận vào trong hầu bao (túi tiền) xong, lại tiếp tục công việc cuộn thịt gà của mình, động tác càng thêm nhanh nhẹn.
Đuôi lông mày của Triệu Tử Duy khẽ nhướn lên, không ai phát hiện ra có một nét tươi cười vừa chợt lóe lên trong mắt hắn.
Bảy tám ngày liên tiếp sau đó đều chạy xe trên đường, chạy đến đêm khuya mới dừng lại nghỉ ngơi, đến khi mặt trời vừa ló dạng, ăn vội vài thứ xong đoàn người lại tiếp tục chạy. Cho dù có đi qua thôn trấn cũng không dừng lại mua thêm đồ tiếp tế, dù sao thì, chỗ thực phẩm mà họ mang đi cũng dùng không hết.
Mộ Dung Ca hận nhất chính là mấy cái bánh xe ngựa, lung lay xóc nảy khiến mông cô suýt nữa đã nở hoa, may mắn là cô không bị say xe, nếu không đã chết mệt vì nôn rồi.
Mấy ngày này biểu hiện của cô rất tốt nên được Triệu Tử Duy thưởng không ít, nhìn hầu bao càng ngày càng phồng lên khiến cô an tâm hơn nhiều, không phải là cô yêu tiền, mà vì sinh tồn nên phải thế, huống chi tiền này là do cô dùng hai bàn tay của mình làm ra, cô nhận cũng là hợp tình hợp lý.
–
Lâm An trấn, khách điếm Kim Phúc.
Khách điếm Kim Phúc ở Nguyên quốc là một địa điểm lừng danh, bởi vì nơi đây chỉ tiếp đón khách quý, nếu không có thân phận tôn quý thì không tiếp, dân chúng bình dân đừng hòng bước nửa bước vào đây. Những ai đã vào khách điếm này để nghỉ ngơi thì không cần phải lo lắng cho tính mạng của mình nữa, vì chắc chắn họ sẽ được khách điếm bảo hộ chu toàn.
Nhưng không rõ vì nguyên nhân gì mà mấy ngày nay khách điếm ngừng kinh doanh, không tiếp khách.
“Bẩm chủ công, mấy ngày nay đoàn xe của Tề quốc thái tử đều tốc hành trên đường, không dừng lại ở bất kì thành trấn nào để nghỉ ngơi. Với tốc độ này thì chưa đến mười ngày sau họ sẽ đến Phong quốc.” – Một hắc y nhân vừa đi thám thính ở bên ngoài trở về, hắn cung kính bẩm báo với Nguyên Kỳ đang nhàn nhã đọc sách.
“Người của Phượng Dịch đang mai phục ở đâu?” – Nguyên Kỳ từ tốn lật trang sách, tư thái tao nhã yên bình.
Hắc y nhân ngơ ngẩn nhìn hắn đến mức suýt chút nữa đã đánh mất tâm hồn, hắn lập tức cúi đầu trả lời: “Ngay tại vùng lân cận giữa Lâm An trấn và nam Nhạc Sơn ạ, bọn chúng chỉ còn đợi Tề quốc thái tử đi ngang qua.”
Nghe tin tức này, Nguyên Kỳ chỉ cười ôn hòa, hắn nói: “Lui xuống đi!” – Ánh mắt tăm tối của hắn càng sâu thêm, như xuyên thấu bóng đêm, xuyên thấu qua tầng tầng mây mù.
Mọi sự trên thế gian này như một ván cờ, và hắn là người chơi cờ.
Triệu Tử Duy chạy suốt đêm để tránh né sát thủ của các quốc gia khác, chẳng phải là vì toán mai phục này của Phượng Dịch hay sao?!
Nguyên quốc sắp bắt đầu nổi lên phong vân (sóng to gió lớn), Tan cung xẻ quốc (*)!
(*) Đại ý của nó cũng giống câu ‘tan cửa nát nhà’.
Thật tiếc, khách điếm Kim Phúc này thật tráng lệ…
Liên tục mấy ngày chạy trên đường, đến nửa đêm mới được ngủ, mà còn phải ngủ ngoài trời, và chỉ ba canh giờ sau là phải tỉnh dậy, tiếp tục lên đường. Mộ Dung Ca sắp điên rồi, cả ngày xóc nảy khiến cô chịu không nổi.
Bầu trời tối nay không có mây, gió đêm thổi hiu hiu.
Mộ Dung Ca lại tiếp tục công việc thường ngày, ngồi bên cạnh đống lửa làm đồ ăn khuya cho Triệu Tử Duy. Vốn cô không cần phải làm công việc này vì còn có một đầu bếp đi theo, nhưng Triệu Tử Duy lại chỉ đích danh cô phải làm.
Mấy ngày nay cô cũng đã vận hết công thức với món gà nướng, cho nên lần này đành phải rạch bụng con gà rừng rồi nhồi vào bên trong một ít nguyên liệu nấu ăn đơn giản, sau đó nướng trên đống lửa.
Mùi gà nướng thơm phức không ngừng tỏa ra, Mộ Dung Ca nướng rất cẩn thận, sao cho bên ngoài thì cháy cạnh, bên trong vừa chín tới.
“Cô cho mấy thứ đó vào bụng gà để làm gì?”
Không biết có phải Triệu Tử Duy đang nhàm chán hay không mà lại chủ động đi hỏi chuyện nấu ăn.
Mộ Dung Ca nghe thấy câu hỏi của hắn, tầm mắt vẫn không rời khỏi con gà, cô trả lời: “Là để cho hương vị thịt gà thơm ngon hơn mà thôi.”
Triệu Tử Duy gật gật đầu. Nhiều ngày qua được thưởng thức tay nghề của Mộ Dung Ca đã khiến hắn không thể ăn nổi món ăn do kẻ khác nấu, cho dù kẻ kia là một đầu bếp rất có tiếng. Trước đây hắn từng nghi ngờ tay nghề nấu ăn của cô, nhưng hiện tại hắn tuyệt đối không còn nghi ngờ gì nữa.
Tứ bề yên tĩnh không một tiếng động, chỉ thỉnh thoảng có tiếng quạ đen kêu lên, tiếng xào xạc của cây lá khi có loài động vật nào đó di chuyển, và tiếng mỡ cháy xèo xèo.
Nướng thêm một chút, khi lớp da đã xém đều Mộ Dung Ca lập tức nhấc con gà ra, dùng động tác lưu loát cắt thịt gà.
Triệu Tử Duy lười nhác tựa vào thân cây đứng xem Mộ Dung Ca, ánh mắt hắn tưởng như chỉ lơ đễnh nhìn cô nhưng thực ra lại đang quan sát rất cẩn thận. Đôi lông mày của hắn cau lại, dường như đang trầm tư suy nghĩ một việc gì đó.
“Mời thái tử dùng.” – Mộ Dung Ca dâng chiếc đùi gà lên cho Triệu Tử Duy, nhẹ giọng nói.
Triệu Tử Duy từ trong trầm tư suy nghĩ mà tỉnh dậy, hắn cúi đầu nhìn chiếc đùi gà rừng nướng vàng óng, thơm ngào ngạt, mùi thơm này vừa bay vào mũi đã khiến nước miếng trong miệng hắn ứa ra. Đuôi lông mày của hắn khẽ động đậy, trong mắt xẹt qua ý tức cười, kỳ thực giữ lại mạng sống cho nàng ta rất có tác dụng.
Tạm thời để cho nàng ta sống thêm vài ngày đi.
Mộ Dung Ca cúi đầu nên không nhìn thấy thần sắc lúc này của Triệu Tử Duy, hiển nhiên cô cũng không biết hắn đang nghĩ cái gì. Mộ Dung Ca thầm thở dài, cô thích nhất là ăn đùi gà, mà bây giờ lại phải dùng chính đôi tay mình để dâng cho người khác, tư vị này… thật không dễ chịu gì.
“Mộ Dung Ca?” – Triệu Tử Duy từ tốn nhấm nháp món gà nướng ngon tuyệt hảo, ánh mắt sáng rực của hắn nhìn cô có vẻ tò mò.
“Thái tử có việc gì cần giao phó?” – Mộ Dung Ca vừa mới ngồi xuống, đang tính ăn cái cánh gà thì nghe thấy Triệu Tử Duy gọi mình, cô âm thầm đảo mắt, thấp giọng đáp.
Ánh mắt sâu sắc của Triệu Tử Duy nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng hỏi: “Cô là xử nữ thật à?” –Phượng Dịch chưa từng chạm vào nàng ta thật sao? Tuy dung mạo của nàng không thể so sánh với Thiện Nhã công chúa, nhưng vẫn là một mỹ nhân tuyệt sắc, hơn nữa nàng ta lại rất thần bí. Nếu là nam nhân thì không thể bỏ qua cơ hội được cùng nàng **, phong lưu một lần.
Mộ Dung Ca líu lưỡi, cô ngẩng đầu nhìn Triệu Tử Duy, khóe miệng không ngừng run rẩy. Ai nói người cổ đại thường bảo thủ? Bảo thủ cái rắm! Quá thoáng thì đúng hơn!
Cô tự trấn định lại cảm xúc của mình rồi lén nhìn thần sắc của mọi người ở xung quanh, vẫn chưa có ai nhìn cô. Họ coi lời nói trắng trợn này của Triệu Tử Duy là điều rất đỗi bình thường, nhưng với cô thì không. Hít sâu vào một hơi, Mộ Dung Ca bình tĩnh trả lời: “Thiếp chưa từng lừa gạt thái tử.”
Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định muốn thủ tiêu cô!
Vậy hắn còn chờ đợi cái gì nữa?
Mộ Dung Ca vẫn luôn giữ mối nghi hoặc này ở trong lòng, dù làm cách nào cũng không tiêu tan được. Nó lúc nào cũng hiện diện và nhắc nhở cô rằng, mỗi khắc đều phải phòng bị với Triệu Tử Duy, con dao găm sắc bén cũng chưa bao giờ rời khỏi người.
Đôi mắt mãnh liệt của Triệu Tử Duy nhìn thẳng vào Mộ Dung Ca đang quỳ trước mặt hắn. Cô gái này càng nhìn càng thấy không đơn giản, lúc nào cũng khiến cho người ta cảm thấy nàng thật hèn mọn như bùn đất dưới chân, nhưng càng tiếp xúc với nàng lại càng cảm thấy nàng ta không phải chỉ là một nữ đầu bếp đơn giản.
Quan trọng nhất là, những món ăn nàng ta làm ra đều rất mới mẻ. Đôi mắt trong suốt kiên định kia của nàng đối với kẻ luôn nhìn thấu người trong thiên hạ như hắn, hoàn toàn lạ lẫm.
Chỉ một điểm này thôi cũng khiến hắn không thể lưu lại tính mạng của nàng!
Nhưng không biết vì sao, mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn đang tươi cười nịnh bợ hắn, lại khiến hắn lần đầu tiên có cảm giác chần chừ đối với một nữ nhân.
Con ngươi đen láy của Triệu Tử Duy trở nên sâu thẳm như thể đang đứng giữa rừng đêm âm u, không khí áp bức khiến người ta phải thận trọng hít thở.
Cho đến lúc hắn đưa tay nhận cuốn thịt gà của Mộ Dung Ca và đưa lên miệng cắn, mùi vị thịt gà, hành tây cùng bánh bao hòa quyện với nhau tạo thành một hương vị ngon đến ngây ngất, thì khí thế áp bức kia mới dần tản ra, như mây mù tan đi, hiện ra bầu trời đêm lộng lẫy đầy sao.
Mộ Dung Ca nhẹ thở ra, kiên nhẫn cúi đầu làm như không nhìn thấy sát khí trong mắt hắn, cô tiếp tục chuyên tâm với công việc cuộn thịt gà.
Ông trời rất công bằng, ở mỗi một đường chết đều sẽ tự sinh ra một đường sống. Cuộc đời của mỗi người đều có những thăng trầm riêng, nhưng không phải cả đời đều chỉ có điềm xấu.
“Hương vị rất tốt. Thưởng!”
Bên tai Mộ Dung Ca vang lên giọng nói cao trầm trịnh thượng của Triệu Tử Duy, như tất cả vạn vật đều nghe theo giọng nói chỉ đạo của hắn. Mộ Dung Ca ngẩn người, mãi cho đến khi cô nhìn thấy hai đĩnh vàng sáng lấp lóe ánh hoàng kim thì mới bắt đầu có phản ứng, trong đầu cô phân tích cực nhanh tình huống hiện tại. Chỉnh thân mình rồi cúi đầu chạm đất theo đúng tư thế chuẩn mực, Mộ Dung Ca sung sướng hô to: “Tạ thái tử ban thưởng!”
Cô cười hì hì đem hai đĩnh vàng cất cẩn thận vào trong hầu bao (túi tiền) xong, lại tiếp tục công việc cuộn thịt gà của mình, động tác càng thêm nhanh nhẹn.
Đuôi lông mày của Triệu Tử Duy khẽ nhướn lên, không ai phát hiện ra có một nét tươi cười vừa chợt lóe lên trong mắt hắn.
Bảy tám ngày liên tiếp sau đó đều chạy xe trên đường, chạy đến đêm khuya mới dừng lại nghỉ ngơi, đến khi mặt trời vừa ló dạng, ăn vội vài thứ xong đoàn người lại tiếp tục chạy. Cho dù có đi qua thôn trấn cũng không dừng lại mua thêm đồ tiếp tế, dù sao thì, chỗ thực phẩm mà họ mang đi cũng dùng không hết.
Mộ Dung Ca hận nhất chính là mấy cái bánh xe ngựa, lung lay xóc nảy khiến mông cô suýt nữa đã nở hoa, may mắn là cô không bị say xe, nếu không đã chết mệt vì nôn rồi.
Mấy ngày này biểu hiện của cô rất tốt nên được Triệu Tử Duy thưởng không ít, nhìn hầu bao càng ngày càng phồng lên khiến cô an tâm hơn nhiều, không phải là cô yêu tiền, mà vì sinh tồn nên phải thế, huống chi tiền này là do cô dùng hai bàn tay của mình làm ra, cô nhận cũng là hợp tình hợp lý.
–
Lâm An trấn, khách điếm Kim Phúc.
Khách điếm Kim Phúc ở Nguyên quốc là một địa điểm lừng danh, bởi vì nơi đây chỉ tiếp đón khách quý, nếu không có thân phận tôn quý thì không tiếp, dân chúng bình dân đừng hòng bước nửa bước vào đây. Những ai đã vào khách điếm này để nghỉ ngơi thì không cần phải lo lắng cho tính mạng của mình nữa, vì chắc chắn họ sẽ được khách điếm bảo hộ chu toàn.
Nhưng không rõ vì nguyên nhân gì mà mấy ngày nay khách điếm ngừng kinh doanh, không tiếp khách.
“Bẩm chủ công, mấy ngày nay đoàn xe của Tề quốc thái tử đều tốc hành trên đường, không dừng lại ở bất kì thành trấn nào để nghỉ ngơi. Với tốc độ này thì chưa đến mười ngày sau họ sẽ đến Phong quốc.” – Một hắc y nhân vừa đi thám thính ở bên ngoài trở về, hắn cung kính bẩm báo với Nguyên Kỳ đang nhàn nhã đọc sách.
“Người của Phượng Dịch đang mai phục ở đâu?” – Nguyên Kỳ từ tốn lật trang sách, tư thái tao nhã yên bình.
Hắc y nhân ngơ ngẩn nhìn hắn đến mức suýt chút nữa đã đánh mất tâm hồn, hắn lập tức cúi đầu trả lời: “Ngay tại vùng lân cận giữa Lâm An trấn và nam Nhạc Sơn ạ, bọn chúng chỉ còn đợi Tề quốc thái tử đi ngang qua.”
Nghe tin tức này, Nguyên Kỳ chỉ cười ôn hòa, hắn nói: “Lui xuống đi!” – Ánh mắt tăm tối của hắn càng sâu thêm, như xuyên thấu bóng đêm, xuyên thấu qua tầng tầng mây mù.
Mọi sự trên thế gian này như một ván cờ, và hắn là người chơi cờ.
Triệu Tử Duy chạy suốt đêm để tránh né sát thủ của các quốc gia khác, chẳng phải là vì toán mai phục này của Phượng Dịch hay sao?!
Nguyên quốc sắp bắt đầu nổi lên phong vân (sóng to gió lớn), Tan cung xẻ quốc (*)!
(*) Đại ý của nó cũng giống câu ‘tan cửa nát nhà’.
Thật tiếc, khách điếm Kim Phúc này thật tráng lệ…
Liên tục mấy ngày chạy trên đường, đến nửa đêm mới được ngủ, mà còn phải ngủ ngoài trời, và chỉ ba canh giờ sau là phải tỉnh dậy, tiếp tục lên đường. Mộ Dung Ca sắp điên rồi, cả ngày xóc nảy khiến cô chịu không nổi.
Bầu trời tối nay không có mây, gió đêm thổi hiu hiu.
Mộ Dung Ca lại tiếp tục công việc thường ngày, ngồi bên cạnh đống lửa làm đồ ăn khuya cho Triệu Tử Duy. Vốn cô không cần phải làm công việc này vì còn có một đầu bếp đi theo, nhưng Triệu Tử Duy lại chỉ đích danh cô phải làm.
Mấy ngày nay cô cũng đã vận hết công thức với món gà nướng, cho nên lần này đành phải rạch bụng con gà rừng rồi nhồi vào bên trong một ít nguyên liệu nấu ăn đơn giản, sau đó nướng trên đống lửa.
Mùi gà nướng thơm phức không ngừng tỏa ra, Mộ Dung Ca nướng rất cẩn thận, sao cho bên ngoài thì cháy cạnh, bên trong vừa chín tới.
“Cô cho mấy thứ đó vào bụng gà để làm gì?”
Không biết có phải Triệu Tử Duy đang nhàm chán hay không mà lại chủ động đi hỏi chuyện nấu ăn.
Mộ Dung Ca nghe thấy câu hỏi của hắn, tầm mắt vẫn không rời khỏi con gà, cô trả lời: “Là để cho hương vị thịt gà thơm ngon hơn mà thôi.”
Triệu Tử Duy gật gật đầu. Nhiều ngày qua được thưởng thức tay nghề của Mộ Dung Ca đã khiến hắn không thể ăn nổi món ăn do kẻ khác nấu, cho dù kẻ kia là một đầu bếp rất có tiếng. Trước đây hắn từng nghi ngờ tay nghề nấu ăn của cô, nhưng hiện tại hắn tuyệt đối không còn nghi ngờ gì nữa.
Tứ bề yên tĩnh không một tiếng động, chỉ thỉnh thoảng có tiếng quạ đen kêu lên, tiếng xào xạc của cây lá khi có loài động vật nào đó di chuyển, và tiếng mỡ cháy xèo xèo.
Nướng thêm một chút, khi lớp da đã xém đều Mộ Dung Ca lập tức nhấc con gà ra, dùng động tác lưu loát cắt thịt gà.
Triệu Tử Duy lười nhác tựa vào thân cây đứng xem Mộ Dung Ca, ánh mắt hắn tưởng như chỉ lơ đễnh nhìn cô nhưng thực ra lại đang quan sát rất cẩn thận. Đôi lông mày của hắn cau lại, dường như đang trầm tư suy nghĩ một việc gì đó.
“Mời thái tử dùng.” – Mộ Dung Ca dâng chiếc đùi gà lên cho Triệu Tử Duy, nhẹ giọng nói.
Triệu Tử Duy từ trong trầm tư suy nghĩ mà tỉnh dậy, hắn cúi đầu nhìn chiếc đùi gà rừng nướng vàng óng, thơm ngào ngạt, mùi thơm này vừa bay vào mũi đã khiến nước miếng trong miệng hắn ứa ra. Đuôi lông mày của hắn khẽ động đậy, trong mắt xẹt qua ý tức cười, kỳ thực giữ lại mạng sống cho nàng ta rất có tác dụng.
Tạm thời để cho nàng ta sống thêm vài ngày đi.
Mộ Dung Ca cúi đầu nên không nhìn thấy thần sắc lúc này của Triệu Tử Duy, hiển nhiên cô cũng không biết hắn đang nghĩ cái gì. Mộ Dung Ca thầm thở dài, cô thích nhất là ăn đùi gà, mà bây giờ lại phải dùng chính đôi tay mình để dâng cho người khác, tư vị này… thật không dễ chịu gì.
“Mộ Dung Ca?” – Triệu Tử Duy từ tốn nhấm nháp món gà nướng ngon tuyệt hảo, ánh mắt sáng rực của hắn nhìn cô có vẻ tò mò.
“Thái tử có việc gì cần giao phó?” – Mộ Dung Ca vừa mới ngồi xuống, đang tính ăn cái cánh gà thì nghe thấy Triệu Tử Duy gọi mình, cô âm thầm đảo mắt, thấp giọng đáp.
Ánh mắt sâu sắc của Triệu Tử Duy nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng hỏi: “Cô là xử nữ thật à?” –Phượng Dịch chưa từng chạm vào nàng ta thật sao? Tuy dung mạo của nàng không thể so sánh với Thiện Nhã công chúa, nhưng vẫn là một mỹ nhân tuyệt sắc, hơn nữa nàng ta lại rất thần bí. Nếu là nam nhân thì không thể bỏ qua cơ hội được cùng nàng **, phong lưu một lần.
Mộ Dung Ca líu lưỡi, cô ngẩng đầu nhìn Triệu Tử Duy, khóe miệng không ngừng run rẩy. Ai nói người cổ đại thường bảo thủ? Bảo thủ cái rắm! Quá thoáng thì đúng hơn!
Cô tự trấn định lại cảm xúc của mình rồi lén nhìn thần sắc của mọi người ở xung quanh, vẫn chưa có ai nhìn cô. Họ coi lời nói trắng trợn này của Triệu Tử Duy là điều rất đỗi bình thường, nhưng với cô thì không. Hít sâu vào một hơi, Mộ Dung Ca bình tĩnh trả lời: “Thiếp chưa từng lừa gạt thái tử.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook