Thiếp Cư Noãn Các
-
Chương 36
Một hồi tí tách mưa xuân tựa như phủ khắp Trung Nguyên một màu xanh mướt, hai mươi vạn thiết kỵ của Ô Hãn Quốc đã tập kết ở biên cảnh, đối diện cùng mười vạn đại quân Thành Phi suất lĩnh, bụi đất tứ tán, trước mắt liền thấy một hồi đại chiến không thể tránh được. . . Thành Phi ôm trong lòng ý chí quyết tử, đang muốn phát động toàn quân tiến lên, bỗng nhiên lại thấy quân địch một mảnh hỗn loạn, ba ngày sau một mạch rút lui . . .
Nam Hoài vương phủ, chúng hạ nhân đang hầu hạ Nam Hoài vương cùng thế tử dùng bữa, thủ vệ đại môn chợt tới báo : “Thế tử, có người cầu kiến.”
“Ai a ?” Nam Hoài thế tử lên tiếng hỏi.
“Y nói là bằng hữu của ngài, họ Tiêu, đến từ Tây quận, mang theo hậu lễ tới cho ngài.”
“Họ Tiêu, Tây quận?”. Nam Hoài thế tử cơ hồ từ trên ghế nhảy dựng lên :”Mau nhiệt tình thỉnh y đến phòng ta”
“Thưa vâng”.
“Hạc Hiên, là ai a?” , Nam Hoài vương liền hỏi.
“Không có gì đâu phụ vương, y là hảo bằn hữu của con, người cứ ăn trước, con đi gặp y a”, Lí Hạc Hiên bước nhanh tới phòng mình, chờ hạ nhân dẫn vị bằng hữu kia tới, người này đúng là Tiêu Lăng.
Tiêu Lăng một tay cầm thương, trên vai vác một cái túi to, đi nhanh đến, đem cái túi kia ném xuống đất, chắp tay cười nói: “Tiêu Lăng bái kiến Nam Hoài thế tử.”
“Tiêu Lăng”, Lí Hạc Hiên cao hứng ôm ghì lấy y, lại đẩy y ra, cười hỏi:”Ngươi sao lại biết ta là Nam Hoài thế tử?”
Tiêu Lăng đáp: “Cố hương của ta vốn ở phía Nam, bất quá thân nhân đều chẳng còn một ai, ta rời khỏi Noãn Các trở lại Nam Hoài, đi qua trước cổng Nam Hoài vương phủ liền thấy mọi người gọi ngươi là thế tử, trách không được ngươi lại ra điều kiện: về sau nếu tái ngộ giữa chốn binh đao, ta phải tha cho ngươi một mạng! Ngươi đến Tây quận làm gì? Là gian tế a?”
“Cũng không phải, chỉ là cha ta phát hiện Liêu Huy cùng Hàn Thế Xương có động tĩnh, liền phái ta đến Tây quận quan sát, bởi Liêu Huy chính là đại cữu ca (anh vợ) của Nhạc Thiên Vũ, ta lại không thể tùy tiện tới hỏi, liền đóng giả kẻ chăm ngựa trà trộn trong quân doanh, Nhạc Thiên Vũ cùng ta. . . khi ấy, ta phải phi thường đấu tranh tư tưởng mới không động tới võ công.”
Lí Hạc Hiên nhìn Tiêu Lăng sắc mặt không tốt, nhanh miệng nói thêm: “Đều là quá khứ thôi, Nhạc Thiên Vũ nói ta giống ngươi. . . cho nên mới”, hắn xấu hổ chuyển đề tài, “Ngươi đã nhận ra ta, như thế nào còn không đến tìm ta?”
“Ta nghe được tin khai chiến liền không biết nên làm gì !”, Tiêu Lăng đáp, ” Nam Hoài các ngươi vì cái gì không bảo vệ Hoàng Thượng?”
“Ta là muốn yên thân a, còn nữa, không xuất binh tỏ rõ lập trường, vừa vặn ai thắng ai thua, chúng ta không đều không dính vào tai ương”, Lí Hạc Hiên bất đắc dĩ nói, “Nhưng phụ vương ta lại muốn tìm cơ hội gửi binh ủng hộ phe thắng, ngươi nói ta nên làm gì a? Phe của Nhạc Thiên Vũ giờ đang thực căng thẳng, vừa gắng sức chống chọi với kẻ thù bên ngoài, vừa phải ngăn chặn nội gián, hắn có thể trụ đến bây giờ cũng thật không dễ dàng, ngươi. . . không nghĩ nên đến giúp hắn sao?”
Lời này hiển nhiên nói trúng tâm sự Tiêu Lăng, y gian nan lắc đầu: “Ta không muốn gặp hắn.”
Lí Hạc Hiên nhìn y dáng vẻ tiều tụy đành hỏi: “Ngươi. . . muốn biết hắn hiện giờ ra sao không?”
“Không muốn! “, Tiêu Lăng khoát tay, “Không nói chuyện này nữa, ngươi xem ta mang đến cái gì a”
Tiêu Lăng mở bao tải, từ bên trong lôi ra một thiếu niên bị trói chẳng khác nào bánh chưng, hắn trúng mê dược, thân thể không nhúc nhích, miệng bị phong bế, trang phục không phải người trung thổ.
“Hắn là ai vậy?”Lí Hạc Hiên hỏi.
“Ô Hãn Quốc thái tử.”
“Ngươi. . . “, Lí Hạc Hiên kinh hỉ nói, “Bọn họ có thể vì chuyện này mà lui binh chăng?”
“Binh đã lui rồi”, Tiêu Lăng kể, “Lão quốc vương kia chỉ có hắn là nhi tử duy nhất, không có người thừa kế, đánh thắng cũng vô dụng, chẳng phải giống Nam Hoài phụ vương ngươi sao?”
“Nhưng. . .”, Lí Hạc Hiên nghi vấn, “Ngươi đem hắn đưa tới cho ta là sao . . . “
“Người này để ở đây, ngươi xem chừng hắn giúp ta, ta phải tới tiền tuyến.”
Lí Hạc Hiên cười cười: “Ngươi vẫn không nỡ bỏ mặc Nhạc Thiên Vũ.”
“Không phải”, Tiêu Lăng trầm tư, “Hắn dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của ta, chỉ cần hắn không chết trên chiến trường, ta sẽ ra đi, không bao giờ . . . xuất hiện trước mặt hắn nữa.”
“Vì cái gì a?”, Lí Hạc Hiên nói, “Ngươi đi rồi, hắn cũng không lưu lại Mạc Đồng, trong lòng hắn đối với ngươi. . . “
“Đừng nói nữa, nguyên nhân không phải chỉ mỗi vậy. Ngươi không hiểu.”
“Ta sao lại không hiểu? Ta so với ngươi còn lớn hơn a.” Lí Hạc Hiên ai oán, “Đúng rồi, có một việc hình như ta đã quên nói với ngươi, hắn vì ngươi liền khiến mẫu thân hắn uất ức mà chết, thê tử hắn cũng mang hài tử quay về Đông Tuấn đã lâu.”
“Ngươi nói sao?”Tiêu Lăng ngẩn người ra, y rời khỏi Tây quận không bao giờ muốn trở lại, cũng tuyệt nhiên không biết cố sự kia, nhíu nhíu mày một hồi lền cúi đầu nói: “Ngươi thực ra vẫn không hiểu, nói thêm cũng vô dụng.”
Nhìn y xoay người muốn đi, Lí Hạc Hiên gọi theo: “Tiêu Lăng, ta có ý tưởng này”
“Gì vậy?”
Lí Hạc Hiên hé cửa quan sát tứ phía không một bóng người mới thấp giọng nói vài câu.
“Chủ ý của ngươi thật hay, nhưng nếu phụ vương ngươi không đáp ứng?”
“Có con tin này, ta có thể thuyết phục phụ vương ta.”
“Tốt lắm, liền định như vậy !”. Tiêu Lăng nhìn trong phòng Lí Hạc Hiên có dưỡng mấy con dạ ưng, nói thêm: “Chúng ta lấy ưng truyên tin đi.”
“Hảo, vậy ngươi nhớ phải cẩn thận một chút, hình như Liêu Huy đã phái người thăm dò tung tích của ngươi.”
“Tìm ta sao? Cũng tốt cho chuyện của chúng ta ! Ngươi cứ yên tâm, ta đã biết nên làm như thế nào.”Tiêu Lăng nói xong liền rời khỏi Nam Hoài vương phủ.
Y bước vào một tửu quán nhỏ nằm ở biên cảnh Nam Hoài, một mình châm trà uống nước, chợt có mấy vị khách thương qua đường tiến đến ngồi đối diện.
“Ngươi chính là Tiêu Lăng?”
“Đúng, chúng ta có quen biết sao?”
“Có một vị bằng hữu cũ muốn gặp ngươi.”
“Ai?”
“Ở bên kia”. Khách thương liền chỉ vào chiếc xe ngựa ở xa xa.
Tiêu Lăng đi đến trước xe ngựa, mành xe liền được vén lên.
“Là ngươi?”, y nhận ra kẻ trước mặt chính là Minh Châu quận chúa, Hàn Minh Châu, trong lòng nàng còn ôm một nam hài tử khoảng hơn một tuổi, thập phần trắng trẻo đáng yêu. Tiêu Lăng lạnh lùng lên tiếng: “Quận chúa tìm ta có việc sao?”
“Đa tạ ngươi.”
“Đa tạ ta vì cái gì?”, Tiêu Lăng cười lạnh, “Ở Bắc Chinh vương phủ, là ngươi đã cứu ta, ta nên cám ơn ngươi mới đúng.”
“Ta đương nhiên phải tạ ơn ngươi, vì ngươi đã đưa trân châu tới cho ta.”
“Trân châu?”, Tiêu Lăng bừng tỉnh đại ngộ, ” Kim phô trang sức ngươi muốn ta mang từ kinh thành về kỳ thật là cống phẩm trân châu mà Liêu Huy đã đánh tráo?”
“Ngươi thật thông minh.”
” Không so được với quận chúa cùng Liêu Vương.”
“Cho nên, chúng ta thông đồng với ngoại bang, dấy binh tạo phản, ngươi cũng không thoát được can hệ”, Hàn Minh Châu cười nói, ” Kẻ truyền tin giúp ta cùng Ô Hãn Quốc quốc vương chính là ngươi, người đã mang trân châu tới cho ta.”
“Không cần phải nói lan man “, Tiêu Lăng hỏi: “Ngươi gặp ta làm gì?” , lòng thầm nghĩ Hàn Minh Châu có thể chưa biết chuyện Ô Hãn Quốc đã lui binh.
“Ta muốn giết Nhạc Thiên Vũ “, Hàn Minh Châu cười nói, “Không biết ngươi có nghĩ như ta chăng?”
“Nghĩ thì sao? Không nghĩ thì sao?”
“Nếu không nghĩ thì ngươi chỉ việc rời đi, còn nghĩ thì hãy nghe ta nói. . . Có hai lựa chọn, thứ nhất, hãy tự mình ra tiền tuyến giúp chúng ta hạ thủ Nhạc Thiên Vũ , hắn thấy ngươi, sẽ không còn ý chí chiến đấu .”
“Cách còn lại ?”Tiêu Lăng hỏi.
” Hài tử này thật khả ái đúng không?”Hàn Minh Châu vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu hài tử .
“Hài tử này là của ai?”
“Ca ca ngươi, nhi tử Nhạc Thiên Vũ , Nhạc Long Uy. Liêu Vãn Thanh không cho ta mượn, ta liền bế trộm tới.”
“Nương. . . Nương. . . “
Tiêu Lăng nghe Nhạc Long Uy thanh thanh gọi mẹ, lạnh nhạt đáp: “Hảo, ta đi cùng ngươi, không sai, ta hận Nhạc Thiên Vũ, nhưng ta không phải súc sinh, chuyện giết hại tiểu hài nhi, ta sẽ không làm, ngươi muốn thì chính mình ra tay đi.”
“Ta sẽ không giết nó”, Hàn Minh Châu cười nói, “Nó đáng yêu như vậy. . .” Móng tay dài nhọn của nàng chợt cắt một vạch trên cổ Nhạc Long Uy, Tiêu Lăng và Nhạc Long Uy đều là quân cờ của nàng cùng Liêu Huy, chưa đến lúc cần dùng sao có thể dễ dàng giết chết.
Tiêu Lăng lạnh lùng quay đầu đi chỗ khác, nhìn rừng cây phía trước một mảnh nghìn nghịt, biết nhất định là quân đội hộ vệ của Hàn Minh Châu, nàng nói thả cho y đi, chính là ra vẻ, muốn rời đi cũng phải bỏ mạng lại, ý cười khinh thường chợt lướt trên miệng y: “Đi thôi, ta một khi đã đáp ứng sẽ quyết không đổi ý .”
Nam Hoài vương phủ, chúng hạ nhân đang hầu hạ Nam Hoài vương cùng thế tử dùng bữa, thủ vệ đại môn chợt tới báo : “Thế tử, có người cầu kiến.”
“Ai a ?” Nam Hoài thế tử lên tiếng hỏi.
“Y nói là bằng hữu của ngài, họ Tiêu, đến từ Tây quận, mang theo hậu lễ tới cho ngài.”
“Họ Tiêu, Tây quận?”. Nam Hoài thế tử cơ hồ từ trên ghế nhảy dựng lên :”Mau nhiệt tình thỉnh y đến phòng ta”
“Thưa vâng”.
“Hạc Hiên, là ai a?” , Nam Hoài vương liền hỏi.
“Không có gì đâu phụ vương, y là hảo bằn hữu của con, người cứ ăn trước, con đi gặp y a”, Lí Hạc Hiên bước nhanh tới phòng mình, chờ hạ nhân dẫn vị bằng hữu kia tới, người này đúng là Tiêu Lăng.
Tiêu Lăng một tay cầm thương, trên vai vác một cái túi to, đi nhanh đến, đem cái túi kia ném xuống đất, chắp tay cười nói: “Tiêu Lăng bái kiến Nam Hoài thế tử.”
“Tiêu Lăng”, Lí Hạc Hiên cao hứng ôm ghì lấy y, lại đẩy y ra, cười hỏi:”Ngươi sao lại biết ta là Nam Hoài thế tử?”
Tiêu Lăng đáp: “Cố hương của ta vốn ở phía Nam, bất quá thân nhân đều chẳng còn một ai, ta rời khỏi Noãn Các trở lại Nam Hoài, đi qua trước cổng Nam Hoài vương phủ liền thấy mọi người gọi ngươi là thế tử, trách không được ngươi lại ra điều kiện: về sau nếu tái ngộ giữa chốn binh đao, ta phải tha cho ngươi một mạng! Ngươi đến Tây quận làm gì? Là gian tế a?”
“Cũng không phải, chỉ là cha ta phát hiện Liêu Huy cùng Hàn Thế Xương có động tĩnh, liền phái ta đến Tây quận quan sát, bởi Liêu Huy chính là đại cữu ca (anh vợ) của Nhạc Thiên Vũ, ta lại không thể tùy tiện tới hỏi, liền đóng giả kẻ chăm ngựa trà trộn trong quân doanh, Nhạc Thiên Vũ cùng ta. . . khi ấy, ta phải phi thường đấu tranh tư tưởng mới không động tới võ công.”
Lí Hạc Hiên nhìn Tiêu Lăng sắc mặt không tốt, nhanh miệng nói thêm: “Đều là quá khứ thôi, Nhạc Thiên Vũ nói ta giống ngươi. . . cho nên mới”, hắn xấu hổ chuyển đề tài, “Ngươi đã nhận ra ta, như thế nào còn không đến tìm ta?”
“Ta nghe được tin khai chiến liền không biết nên làm gì !”, Tiêu Lăng đáp, ” Nam Hoài các ngươi vì cái gì không bảo vệ Hoàng Thượng?”
“Ta là muốn yên thân a, còn nữa, không xuất binh tỏ rõ lập trường, vừa vặn ai thắng ai thua, chúng ta không đều không dính vào tai ương”, Lí Hạc Hiên bất đắc dĩ nói, “Nhưng phụ vương ta lại muốn tìm cơ hội gửi binh ủng hộ phe thắng, ngươi nói ta nên làm gì a? Phe của Nhạc Thiên Vũ giờ đang thực căng thẳng, vừa gắng sức chống chọi với kẻ thù bên ngoài, vừa phải ngăn chặn nội gián, hắn có thể trụ đến bây giờ cũng thật không dễ dàng, ngươi. . . không nghĩ nên đến giúp hắn sao?”
Lời này hiển nhiên nói trúng tâm sự Tiêu Lăng, y gian nan lắc đầu: “Ta không muốn gặp hắn.”
Lí Hạc Hiên nhìn y dáng vẻ tiều tụy đành hỏi: “Ngươi. . . muốn biết hắn hiện giờ ra sao không?”
“Không muốn! “, Tiêu Lăng khoát tay, “Không nói chuyện này nữa, ngươi xem ta mang đến cái gì a”
Tiêu Lăng mở bao tải, từ bên trong lôi ra một thiếu niên bị trói chẳng khác nào bánh chưng, hắn trúng mê dược, thân thể không nhúc nhích, miệng bị phong bế, trang phục không phải người trung thổ.
“Hắn là ai vậy?”Lí Hạc Hiên hỏi.
“Ô Hãn Quốc thái tử.”
“Ngươi. . . “, Lí Hạc Hiên kinh hỉ nói, “Bọn họ có thể vì chuyện này mà lui binh chăng?”
“Binh đã lui rồi”, Tiêu Lăng kể, “Lão quốc vương kia chỉ có hắn là nhi tử duy nhất, không có người thừa kế, đánh thắng cũng vô dụng, chẳng phải giống Nam Hoài phụ vương ngươi sao?”
“Nhưng. . .”, Lí Hạc Hiên nghi vấn, “Ngươi đem hắn đưa tới cho ta là sao . . . “
“Người này để ở đây, ngươi xem chừng hắn giúp ta, ta phải tới tiền tuyến.”
Lí Hạc Hiên cười cười: “Ngươi vẫn không nỡ bỏ mặc Nhạc Thiên Vũ.”
“Không phải”, Tiêu Lăng trầm tư, “Hắn dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của ta, chỉ cần hắn không chết trên chiến trường, ta sẽ ra đi, không bao giờ . . . xuất hiện trước mặt hắn nữa.”
“Vì cái gì a?”, Lí Hạc Hiên nói, “Ngươi đi rồi, hắn cũng không lưu lại Mạc Đồng, trong lòng hắn đối với ngươi. . . “
“Đừng nói nữa, nguyên nhân không phải chỉ mỗi vậy. Ngươi không hiểu.”
“Ta sao lại không hiểu? Ta so với ngươi còn lớn hơn a.” Lí Hạc Hiên ai oán, “Đúng rồi, có một việc hình như ta đã quên nói với ngươi, hắn vì ngươi liền khiến mẫu thân hắn uất ức mà chết, thê tử hắn cũng mang hài tử quay về Đông Tuấn đã lâu.”
“Ngươi nói sao?”Tiêu Lăng ngẩn người ra, y rời khỏi Tây quận không bao giờ muốn trở lại, cũng tuyệt nhiên không biết cố sự kia, nhíu nhíu mày một hồi lền cúi đầu nói: “Ngươi thực ra vẫn không hiểu, nói thêm cũng vô dụng.”
Nhìn y xoay người muốn đi, Lí Hạc Hiên gọi theo: “Tiêu Lăng, ta có ý tưởng này”
“Gì vậy?”
Lí Hạc Hiên hé cửa quan sát tứ phía không một bóng người mới thấp giọng nói vài câu.
“Chủ ý của ngươi thật hay, nhưng nếu phụ vương ngươi không đáp ứng?”
“Có con tin này, ta có thể thuyết phục phụ vương ta.”
“Tốt lắm, liền định như vậy !”. Tiêu Lăng nhìn trong phòng Lí Hạc Hiên có dưỡng mấy con dạ ưng, nói thêm: “Chúng ta lấy ưng truyên tin đi.”
“Hảo, vậy ngươi nhớ phải cẩn thận một chút, hình như Liêu Huy đã phái người thăm dò tung tích của ngươi.”
“Tìm ta sao? Cũng tốt cho chuyện của chúng ta ! Ngươi cứ yên tâm, ta đã biết nên làm như thế nào.”Tiêu Lăng nói xong liền rời khỏi Nam Hoài vương phủ.
Y bước vào một tửu quán nhỏ nằm ở biên cảnh Nam Hoài, một mình châm trà uống nước, chợt có mấy vị khách thương qua đường tiến đến ngồi đối diện.
“Ngươi chính là Tiêu Lăng?”
“Đúng, chúng ta có quen biết sao?”
“Có một vị bằng hữu cũ muốn gặp ngươi.”
“Ai?”
“Ở bên kia”. Khách thương liền chỉ vào chiếc xe ngựa ở xa xa.
Tiêu Lăng đi đến trước xe ngựa, mành xe liền được vén lên.
“Là ngươi?”, y nhận ra kẻ trước mặt chính là Minh Châu quận chúa, Hàn Minh Châu, trong lòng nàng còn ôm một nam hài tử khoảng hơn một tuổi, thập phần trắng trẻo đáng yêu. Tiêu Lăng lạnh lùng lên tiếng: “Quận chúa tìm ta có việc sao?”
“Đa tạ ngươi.”
“Đa tạ ta vì cái gì?”, Tiêu Lăng cười lạnh, “Ở Bắc Chinh vương phủ, là ngươi đã cứu ta, ta nên cám ơn ngươi mới đúng.”
“Ta đương nhiên phải tạ ơn ngươi, vì ngươi đã đưa trân châu tới cho ta.”
“Trân châu?”, Tiêu Lăng bừng tỉnh đại ngộ, ” Kim phô trang sức ngươi muốn ta mang từ kinh thành về kỳ thật là cống phẩm trân châu mà Liêu Huy đã đánh tráo?”
“Ngươi thật thông minh.”
” Không so được với quận chúa cùng Liêu Vương.”
“Cho nên, chúng ta thông đồng với ngoại bang, dấy binh tạo phản, ngươi cũng không thoát được can hệ”, Hàn Minh Châu cười nói, ” Kẻ truyền tin giúp ta cùng Ô Hãn Quốc quốc vương chính là ngươi, người đã mang trân châu tới cho ta.”
“Không cần phải nói lan man “, Tiêu Lăng hỏi: “Ngươi gặp ta làm gì?” , lòng thầm nghĩ Hàn Minh Châu có thể chưa biết chuyện Ô Hãn Quốc đã lui binh.
“Ta muốn giết Nhạc Thiên Vũ “, Hàn Minh Châu cười nói, “Không biết ngươi có nghĩ như ta chăng?”
“Nghĩ thì sao? Không nghĩ thì sao?”
“Nếu không nghĩ thì ngươi chỉ việc rời đi, còn nghĩ thì hãy nghe ta nói. . . Có hai lựa chọn, thứ nhất, hãy tự mình ra tiền tuyến giúp chúng ta hạ thủ Nhạc Thiên Vũ , hắn thấy ngươi, sẽ không còn ý chí chiến đấu .”
“Cách còn lại ?”Tiêu Lăng hỏi.
” Hài tử này thật khả ái đúng không?”Hàn Minh Châu vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu hài tử .
“Hài tử này là của ai?”
“Ca ca ngươi, nhi tử Nhạc Thiên Vũ , Nhạc Long Uy. Liêu Vãn Thanh không cho ta mượn, ta liền bế trộm tới.”
“Nương. . . Nương. . . “
Tiêu Lăng nghe Nhạc Long Uy thanh thanh gọi mẹ, lạnh nhạt đáp: “Hảo, ta đi cùng ngươi, không sai, ta hận Nhạc Thiên Vũ, nhưng ta không phải súc sinh, chuyện giết hại tiểu hài nhi, ta sẽ không làm, ngươi muốn thì chính mình ra tay đi.”
“Ta sẽ không giết nó”, Hàn Minh Châu cười nói, “Nó đáng yêu như vậy. . .” Móng tay dài nhọn của nàng chợt cắt một vạch trên cổ Nhạc Long Uy, Tiêu Lăng và Nhạc Long Uy đều là quân cờ của nàng cùng Liêu Huy, chưa đến lúc cần dùng sao có thể dễ dàng giết chết.
Tiêu Lăng lạnh lùng quay đầu đi chỗ khác, nhìn rừng cây phía trước một mảnh nghìn nghịt, biết nhất định là quân đội hộ vệ của Hàn Minh Châu, nàng nói thả cho y đi, chính là ra vẻ, muốn rời đi cũng phải bỏ mạng lại, ý cười khinh thường chợt lướt trên miệng y: “Đi thôi, ta một khi đã đáp ứng sẽ quyết không đổi ý .”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook