Nhạc Thiên Vũ quỳ ở bờ sông suốt một đêm, cuối cùng đành trở lại Noãn Trần Cư, hắn đẩy cửa nhưng không dám đi vào, Tiêu Lăng đi rồi, thực sự đi rồi, không bao giờ … trở lại nữa, hắn thật sự mất đi Lăng Nhi, Nhạc Thiên Vũ quay đầu lại liền nhìn thấy Mạc Đồng đứng phía sau.

“Vương gia, Mạc Đồng tội đáng chết vạn lần, ngươi cứ trút giận xuống ta”

Nhạc Thiên Vũ cười đáp: “Đi theo ta”. Hắn đưa Mạc Đồng tới gian phòng khác, xuất ra một tệp ngân phiếu, đẩy tới trước mặt Mạc Đồng: “Nhận lấy, ta bồi thường cho ngươi, thật xin lỗi, ta không thể để ngươi lại bên người.”

“Tiêu Lăng đi rồi, Lí Hạc Hiên cũng đi rồi, Vương gia giờ đây. . . cũng chẳng còn ai”, Mạc Đồng nói, “Vương gia không muốn có người ở bên sao?”

Nhạc Thiên Vũ lắc đầu: “Không, ta chỉ muốn một mình chờ đợi, đợi ngày nào đó Lăng nhi trở về.”

“Nếu hắn cả đời không trở lại?”

“Chuyện này không liên quan tới ngươi.”

“Vậy được rồi”, Mạc Đồng đưa tay cầm ngân phiếu, cười nói: “Mạc Đồng không phải trinh tiết liệt nữ, tiền có nhiều một chút cũng tốt, ta trụ lại ở Ngọc Lương trai, Vương gia ngày nào đó thấy buồn cứ đến, ta sẽ hầu hạ Vương gia chu đáo.”

“Mạc Đồng “, Nhạc Thiên Vũ ôm y, “Đa tạ ngươi theo ta nhiều ngày như vậy, ngươi rất đẹp, thật sự rất đẹp.”

“Nhưng ở trong lòng Vương gia, đẹp tới đâu cũng không thể so cùng Tiêu Lăng”. Mạc Đồng cũng ôm chặt Nhạc Thiên Vũ: “Vương gia, ngươi hiện tại lưu lại ta, còn chưa muộn a.”

“Ngươi đi đi”, Nhạc Thiên Vũ đẩy y ra rồi đáp: “Đi mau, vui vẻ sống những ngày tháng của ngươi.”

“Được, đa tạ Vương gia, Mạc Đồng không thể quên được Vương gia, cũng thỉnh Vương gia chớ quên Mạc Đồng”. Mạc Đồng kiềm chế dòng nhiệt lệ trong mắt, hôn lên môi Nhạc Thiên Vũ, ôn nhu nói: “Nhạc Thiên Vũ , ta yêu ngươi”, dứt lời, xoay người mà đi.

Nhạc Thiên Vũ một mình trở lại Noãn Trần Cư, lần này thật sự chỉ còn hắn đơn độc, hắn nhìn thiết liên trên mặt đất cùng y sam đã cũ của Tiêu Lăng treo trên giá, nước mắt lặng yên chảy xuống, dưới vòng sắt chợt hé ra một trang thư, hắn liền nhặt lên xem, bên trên viết:

“Ca ca, lúc Vân Tùng sắp chết có nói Liêu Huy mới là phản tặc, vô luận thật giả, thỉnh ca ca tăng cường đề phòng, Tiêu Lăng lần này ra đi, không biết lưu lạc thiên nhai nơi nào, ca ca bảo trọng, Lăng nhi rơi lệ bái biệt người.”

“Lăng nhi, ngươi thực không cần ca ca sao? Trở về đi, ca ca sai lầm rồi, ta không bao giờ như vậy nữa” . Một đêm ấy, Nhạc Thiên Vũ mãi khóc như một hài tử . . .

*********

“Vương gia, Vương gia. . . có quân lệnh khẩn cấp “

Nhạc Thiên Vũ mơ mơ màng màng nghe được ngoài cửa có người gọi hắn, lên tiếng: “Quân lệnh. . . gì?”, hắn lịch kịch đứng lên, sát mặt cùng dụi mắt, mở cửa, nghiêm nghị nói với Thành Phi: “Đừng gấp, quân lệnh khẩn cấp ra sao? Người truyền lệnh ở đâu?”

“Ở. . . ở quân doanh”.

“Được, ta đi thôi”, Nhạc Thiên Vũ phi ngựa nhanh chóng tới quân doanh, người truyền lệnh là công chúa Lí Tĩnh.

“Công chúa”, Nhạc Thiên Vũ hành lễ, “Thần tham kiến công chúa, rốt cuộc là đại sự gì làm cho công chúa gác lại trăm công nghìn việc tự mình đến đây?”

“Nếu không phải phụ vương sớm có dự đoán, phái ta rời kinh du ngoạn, ta căn bản chẳng thể gặp được Tây quận Vương gia ngươi nữa.”

“Sao lại thế?”, Nhạc Thiên Vũ nhìn bộ dáng kích động của nàng, liền sai người ta mang cho nàng ly nước, “Công chúa đừng gấp, có chuyện chậm rãi nói.”

“Liêu Huy cùng Hàn Thế Xương tạo phản !”

“Sao? Liêu Huy tạo phản?”, Nhạc Thiên Vũ kinh hô, “Chuyện này. . . chẳng lẽ là sự thật?”. Hắn đột nhiên nhớ tới thư tín Tiêu Lăng lưu lại.

“Đương nhiên là thật”, công chúa vội la lên: “Bọn chúng phát binh rất nhanh đã càn quét tới kinh thành, toàn bộ quân sĩ ven kinh thành đều đang dốc sức cản chúng.”

“Danh nghĩa của chúng là gì ?”, Nhạc Thiên Vũ hỏi, “Chúng không thể vô cớ mà khai binh”

“Chúng tuyên bố phụ hoàng ta ngu ngốc vô năng, không để ý tới chuyện sinh nhai của bách tính. . . Thuần túy là nói hưu nói vượn. . . còn có”, công chúa nói thêm: “Ô Hãn Quốc cũng sẽ tham dự, bọn họ cùng Liêu Huy sớm có âm mưu, trân châu tiến cống là ngụy trang của ước định đồng loạt phát binh tạo phản.”

“Nhưng trân châu không phải đưa đến kinh thành sao?”

“Trân châu ấy đưa đến kinh thành nhằm truyền tin cho nội ứng trong cung, bất quá kẻ này lại ở phủ Bắc Chinh vương Hàn Thế Xương.”

“Kẻ kia là ai?”, Nhạc Thiên Vũ hỏi.

“Nguyên lai là thái giám tổng quản đại nội, Diệp Tự Phi.”

“Diệp Tự Phi không phải vài năm trước bất ngờ chết sao?”

“Không chính xác, là phụ hoàng ta phát hiện hắn mưu đồ phản loạn, ban cho hắn cái chết”, công chúa tiếp lời: “Ô Hãn Quốc quốc vương cùng Diệp Tự Phi sớm có giao tình, đại sự này, hắn chỉ tin tưởng một mình Diệp Tự Phi, mật hiệu của hắn cũng chỉ có Diệp Tự Phi thông thạo”

“Vậy ngươi nói kẻ trong vương phủ Hàn Thế Xương là …?”

“Nhi nữ của Diệp Tự Phi, Diệp Minh Châu, hiện tại là Minh Châu quận chúa Hàn Minh Châu, phần thân thế này của hắn gần đây mới bị ta phụ hoàng điều tra ra, không ai có thể tưởng tượng được trước khi Diệp Tự Phi vào cung còn có một đứa con, bởi thế ngoại trừ Diệp Tự Phi, nàng là người thứ hai biết mật hiệu.”

“Là nàng ấy sao. . . Chuyện này khiến ta nhớ tới một việc. . . “, Nhạc Thiên Vũ trầm ngâm, “Tổng quản thái giám không thể ra khỏi cung, quốc vương Ô Hãn Quốc chỉ còn cách thông qua tiến cống để đưa trân châu vào đại nội, kế sách của Hoàng Thượng liền khiến bọn chúng nhiều như vậy năm cũng không biết Diệp Tự Phi đã chết. Bất quá Hàn Minh Châu đã thay thế Diệp Tự Phi, trân châu bị đánh tráo rồi đưa đến Bắc Chinh vương phủ, người đánh tráo chính là Đông Tuấn Vương gia Liêu Huy. Nhưng người đưa vật ấy đến Bắc Chinh vương phủ, là . . . Lăng nhi”

“Đúng, chính là Tiêu Lăng”, công chúa khẳng định, ” Bởi lẽ đó phụ hoàng ta có phần lo lắng ngươi cũng tham gia tạo phản, nhưng Người nói Người tin tưởng ngươi, Tiêu Lăng hẳn là đã mắc mưu của chúng”.

“Sau này, chúng ta ắt phải cùng Nam Hoài vương liên kết”, Nhạc Thiên Vũ tiếp lời: ” Hoàng Thượng đã phái người tới Nam Hoài chưa?”

“Đã phái, nhưng còn chưa rõ ý tứ của Nam Hoài vương Lí Đồ Chí , nghe nói Liêu Huy cũng muốn mượn sức của ông ta.”

“Ta sẽ phái thêm người đi Nam Hoài”.

“Tiêu Lăng đâu?”Công chúa đưa mắt tìm xung quanh, “Hắn đâu? Không phải ngày ngày hắn và ngươi đều ở cùng một chỗ sao? Ta chưa thấy hắn”

“Hắn đi rồi”.

“Đi rồi?”, Công chúa hỏi: “Đi đâu vậy?”

“Không biết”, Nhạc Thiên Vũ đáp xong, quay đi triệu tập tướng sĩ Tây quận, hô to: “Các huynh đệ, lại có trận đánh.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương